Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[M] Tiểu Nam Xướng [One-shot, HaeHyuk]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chiện này nó là ngôn ngữ Đam Mĩ, ta ngại nên mới để pass a~ :”>

Ai không đọc được thể loại này thì đừng cố mò pass chi XD

Xin lỗi vì đã lặn lâu a~ Dạo này ta đang chuyên tâm cố nghĩ cái Sequel cho Tenshi mà quên mất việc đại sự

Có lẽ ta chỉ nên viết one-shot two-shot thâu à

Bị lười mếi kái long fic nha :”<

~o0o~

Sợ, hắn sợ…

Hách Tể ngồi co ro một chỗ. Để tú bà phải kinh ngạc như vậy, người kia chắc chắn không phải loại tầm thường a~

Vậy cớ sao người này lại đến đây, và cớ sao, lại chọn hắn?

Vừa bị bán chưa đầy 2 canh giờ, Hách Tể hắn đến hầu trà còn không biết. Huống chi, chuyện này…

Nghĩ đến lại muốn khóc a~

- Ngươi tên gì?

Vị đại nhân kia ngồi chéo chân trên ghế, ung dung thưởng trà. Cái bộ dạng tuy thanh tao nhã nhặn nhưng lại khiến tiểu nhi trên giường sợ đến tím tái cả mặt mày

Chờ một lúc lâu không thấy hồi đáp, người nọ lại nhướn mắt lên, bắt đầu mất kiên nhẫn

- Tên của ngươi?

- Hách… Hách Tể…

- Hách Tể? Cái tên không hề có lấy một chút mĩ miều, lấy cớ gì mà giấu giếm a~?

Vị đại nhân kia, là Thái Úy của thế hệ vương triều thứ mười ba thuộc họ Lí, tự Đông Hải. Không những là người đứng đầu quan võ, mà còn là đệ đệ thân thích của Hoàng Thượng, đến Thừa Tướng mười phần còn nể sợ bảy

Tuy không có giấy bút nào chính thức công nhận, nhưng ai cũng biết Hải Đại Nhân dưới một người trên vạn người, đụng vào chỉ có đường tử

Nhưng không hiểu sao, hôm nay đại nhân lại thân chinh đến Tửu Thanh Lâu, hẳn phải có nỗi niềm gì a?

Tiểu nhi kia sợ rúm ró cả người. Sắc mặt đại nhân đã không tốt, nhìn ba hộ vệ bên cạnh còn đáng sợ hơn

Đặt tách trà xuống, Đông Hải bắt đầu tiến về phía sàng (giường). Từng bước chân lại khiến tim Hách Tể đập loạn lên. Người này, định “hành sự” bây giờ sao? Hắn đến một chút còn chưa chuẩn bị…

Tiểu nhi nhắm mắt, hai tay ban chặt lấy sàng điếm. Chưa ai kịp động thủ, đã khóc nấc lên

Đại nhân kia ngồi lên giường, bao lấy ót của tiểu nhi và cười lạnh lẽo

- Nằm xuống đi!

Có chết cũng không a~!!! Hắn cứ ngồi lì một chỗ, lệ rơi ngày một nhiều

- Tên tiểu hài nhi này, đừng có bướng với ta

Mất kiên nhẫn, Đông Hải vật tiểu nhi xuống giường, tay nhè dây thắt lưng mà tuột

Ai da… Tên này tuy ngang ngạnh bướng bỉnh, nhưng thân hình đẹp là đẹp a~

Làn da trắng nõn, phảng phất mùi sữa non. Hai hạt trân châu bé tin hin, đỏ hồng. Nhìn hoài vẫn thấy yếu ớt sao sao a, bóp một cái chắc nghoẻo

Lúc đầu, Hải đại nhân đến đây chỉ muốn uống rượu thưởng trà. Cơ mà, lại bị ấn tượng bởi cái khuôn mặt trắng trẻo búng ra sữa này, với cả, cũng có hứng với hàng chưa bóc tem a~ Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên, một tiểu hài nhi thì có tội tình gì?

- Không được! – Hách Tể vùng vẫy, hét lên, tứ chi cào xé loạn xạ

Nhưng sức lực của một tiểu hài nhi làm sao chống được với một người đứng đầu quan võ? Đông Hải luyện tập từ bé, thân thể phi thường rắn chắc. Tay lột sạch người kia, hắn bắt đầu mân mê nơi thượng thần. Hảo hài nhi, miệng ngon như dâu tây

Hôm nay không thượng được ngươi, bổn nhân nhất định sẽ từ quan

Day day nơi đầu lưỡi, Đông Hải tiện tay nhéo một bên thí cổ (mông =.=”) Hài lòng nhìn phản ứng của tiểu nhi, ngài trải dần nụ hôn xuống phía dưới

Hách Tể sợ run cả người. Bịt chặt miệng để không vuột ra tiếng rên rỉ. Đừng làm! Ta không muốn a~

Đông Hải mút mát làn da nhạy cảm nơi cái cổ xinh xinh của tiểu nhi. Bàn tay rắn chắc sờ mó khắp nơi. Hách Tể cứ thở dốc mà rụt cổ lại, cố gắng đẩy người kia ra. Tên đại nhân kia tấn công điên cuồng, khiến cho các cơ trên người hài nhi cứ gọi là co rút lại

- Ha! Uhm…

Tiểu nhi không kìm được mà vuột ra một tiếng rên khi hai hạt trân châu trên ngực bị giày xéo dữ dội. Đông Hải bị kích thích, cắn mạnh, rồi dùng tay vặn vẹo. Hai viên thù du cứ cương lên rồi mềm đi, khiến cho Hách Tể khổ sở vô cùng

- Hách! Xem ngươi cứng đầu được bao lâu a~

Sàng điếm gần như rách toác ra khi Đông Hải đưa tiểu kê kê của hài nhi ngậm vào miệng. Hạ thân của Hách Tể như dại đi, hai chân cong lên, thân nhiệt tăng vùn vụt

- Rên rỉ đi!

Hải đại nhân ra lệnh. Nhưng tiểu nhi vẫn một mực kiên quyết nghiến răng nghiến lợi không vuột ra một tiếng nào. Hắn không có ngu! Nếu phục vụ người này không tốt thì chắc tú bà sẽ nổi cơn thịnh nộ mà đuổi hắn ra khỏi Tửu Thanh Lâu. Đến lúc đó, Hách Tể sẽ đi thật xa nơi này để tìm một công ăn việc làm thật ổn định

Nhưng việc trước mắt…

Đông Hải chùi mép, nuốt sạch di tinh không còn một giọt nào.

- Tiểu tử! Cứng đầu a?

- A… Hư… Ư…

Một cơn đau từ hạ đình đánh thẳng lên đỉnh đầu Hách Tể. A~ Cái gì to vậy a~ Đau chết a~ *=))*

Dị vật tiến vào được một nửa thì tiểu nhi xuất huyết, khóc ré lên. Lần đầu tiên khai phá sử dụng, thật khó mà thích ứng. Hạ thần bị nghiến rách toác. Máu chảy mạnh nơi khóe môi

- Ngươi vẫn cố chấp sao?

Đông Hải sinh khí, nhè hậu huyệt mà liên tục xỏ xuyên. Hách Tể vẫn tuyệt nhiên không buột ra một tiếng nào, khóc nấc lên mà thỉnh thời cơ mở miệng ra đớp không khí

Xuất ra bên trong người kia, trong bụng Hải đại nhân tuy khoái hoạt giăng mờ mịt, nhưng vẫn không khỏi ức chế tinh thần. Tay ngoắc ba thị vệ lại, ngài lạnh lùng:

- Ba ngươi thượng tên tiểu tử kia, cho đến khi hắn khóc lóc van xin mới thôi

Hách Tể nghe xong mà điếng cả người. Cơ thể hẵng còn bài trừ với mọi hoạt động, mồ hôi vã như tắm, thở hổn hển. Chưa kịp nói lời nào, đã bị xóc dậy một cách thô bạo. Cơn đau phía dưới vẫn chưa nguôi ngoai, một cơn đau nữa lại tiếp tục kéo đến

Người trước mặt tiểu nhi cởi tiết khố, thọc dương vật vào miệng. Trán Hách Tể nhăn tít lại, lệ lại tuôn ra. Cái vị này, nhờn nhợt muốn nôn quá

Mặc kệ… Hắn sẽ mặc kệ… Bọn người này, nếu hắn im ỉm, thì cũng chỉ như làm với cái thây, chán quá mà bỏ cuộc thôi

- Hư… – Hách Tể nằm vật ra trên giường, tựa như không còn chút sự sống. Cả người rã rời nhức mỏi, thân thể kiệt quệ, mồ hôi đầm đìa, mắt mờ đi. Đã là canh ba rồi, những người kia vẫn không có ý định dừng lại. Thị vệ gì người to con, khỏe như trâu a~ Hắn đã ngất đi mấy lần, đều bị hất nước cho tỉnh. Rồi lại vật trên giường, hành xác như chết đi sống lại

Tên ải quan kia, chỉ biết vắt chân lên ung dung nhìn. Dáng ngồi thanh thản tựa như đang thưởng ngoạn phong thủy

Thấy bàn tay hung hăng phía sau lại bắt đầu chỉnh lại tư thế cho mình, Hách Tể chắp tay lại, run rẩy khóc

- Ư… Lạy đại nhân… Tiểu nhân biết sai rồi… Cầu xin… Tha mạng… Hư…

Nghe thấy câu ấy, Đông Hải như bắt được vàng, phẩy tay ra lệnh mấy tên kia dừng lại. Đoạn tiến đến, vuốt ve bắp đùi thấm đẫm máu và tinh dịch, một nụ cười lộ ra nơi khóe môi

- Rên rỉ cho ta nghe…

Đến lúc này, Hách Tể chỉ còn biết nhất nhất nghe theo. Nghiến răng cảm nhận một bàn tay đang len lỏi vào trong hậu huyệt của mình

- Urgh… Ah… Đau a~… Hư…

Thật lòng Hải đại nhân chỉ muốn thượng hài nhi này thêm một lần nữa. Nhưng thôi, tạm tha cho hắn a~

Hách Tể ngã ra giường, mê man bất tỉnh. Đến khi hắn nhìn thấy ánh mặt trời, đã là bình minh của ba ngày sau

Lóa mắt quá… Nơi xa hoa này là đâu?

- Công tử dậy rồi? – Một nô tì nhìn hắn, không khỏi phấn khởi – Mau đi bẩm báo đại nhân!

Công tử? Đại nhân? Rút cuộc là cái gì a?

- Tể nhi! – Một giọng nói ấm áp vang lên từ tiền sảnh. Bước vào thất là một dáng người thanh tao nhã nhặn

Không thể nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top