Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mật ngọt ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân
Vong Tiện Đồng Nhân

Ngọt Ngào

Tác giả: 我是陈婉煜 (Đã có sự cho phép của tác giả)

====
Cô Tô có rất nhiều bánh ngọt, mỗi lần Ngụy Vô Tiện tới trấn Thải Y cũng sẽ mua một ít về.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nhìn y nói: "Mấy loại bánh ngọt này đều có người làm, ngươi mua làm gì?".

Ngụy Vô Tiện cẩn thận cầm hộp gấm đựng trả lời: "Giữ lại làm đồ ăn đêm cho ngươi đó. Ngươi tên cứng nhắc này buổi tối đói bụng cũng không nói, chỉ tự chịu bụng đói một mình".

Lam Vong Cơ: "Ta đâu có".

Ngụy Vô Tiện cất hộp gấm đi xoay người nhìn Lam Vong Cơ: "Bánh ngọt này để không quá hai ngày, ngươi ăn sớm đi, hai ngày nữa ta lại đi mua".

Lam Vong Cơ chớp mắt, không lên tiếng.

Ngụy Vô Tiện thấy tên cứng nhắc này buồn bực, không nhịn được muốn trêu chọc hắn. Y tiến lên một bước nắm lấy cằm Lam Vong Cơ nó:

"Gần đây ngươi bận rộn toàn về rất muộn, ta thương ngươi nên mới mua cho ngươi, ngươi có muốn cảm ơn ta không?".

Đôi ngươi màu nhạt của Lam Vong Cơ hơi chớp, "Cảm ơn thế nào?".

Ngụy Vô Tiện nắm cằm hắn nhẹ nhàng lắc lư: "Uống rượu cùng ta".

Lam Vong Cơ hơi nhướng mày, khóe miệng tràn ra ý cười: "Ngươi chắc chắn?".

Ngụy Vô Tiện cười híp mắt: "Chắc chắn, nhanh đi lấy rượu, ta biết ngươi giấu rất nhiều rượu".

Lam Vong Cơ cong khóe môi, xoay người đi lấy. Cầm Thiên Tử Tiếu trong tay lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau của bọn họ.

"Thiên Tử Tiếu chia cho ngươi một vò, ngươi coi như không nhìn thấy ta được không?".

Khi đó Ngụy Anh vẫn là con em Vân Mộng, đứng hàng thứ tư trong bảng công tử thế gia, thiếu niên nhiệt huyết không sợ điều chi.

Ai cũng không biết sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Thật may Ngụy Anh vẫn ở bên cạnh hắn.

Lam Vong Cơ đưa Thiên Tử Tiếu cho Ngụy Vô Tiện: "Ngươi uống".

Ngụy Vô Tiện nhận lấy uống một hớp, mắt cười cong cong, sau đó dựa vào ngực Lam Vong Cơ, ngẩng đầu lên nói:

"Lam Trạm, ngươi cũng uống một ngụm".

Lam Vong Cơ định lên tiếng từ chối đã bị Ngụy Anh ngậm rượu hôn lên.

Thiên Tử Tiếu ngọt thuần trôi theo đầu lưỡi của Ngụy Anh vào trong miệng hắn, hương rượu nồng nhưng mang theo vị ngọt.

Lam Vong Cơ cong khóe miệng, hai tay ôm lấy eo Ngụy nhanh chóng đảo khách thành chủ, đầu lưỡi tinh xảo luồn vào răng y.

Một ngụm Thiên Tử Tiếu, hai người uống vô cùng ngọt ngào.

Nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên mi tâm của Ngụy Vô Tiện, chuyên chú thêm vào nụ hôn này.
Năm này có Lam Trạm ở bên, y thật sự rất hạnh phúc, rất thoải mãn, dường như thế gian này cũng dịu dàng với y.

Người yêu bầu bạn, tiểu bối dễ mến, Giang Trừng, Kim Lăng, tất cả mọi người đều sống rất tốt, hết thảy đều hoàn hảo.

Chuyện cũ gió bay, mặc dù đôi khi y nhớ lại sẽ buồn, sẽ tiếc nuối. Vì vậy mà vô cùng thoải mãn với cuộc sống bây giờ.

Chẳng biết Thiên Tử Tiếu trong tay đã bị Lam Vong Cơ đặt sang bên từ bao giờ. Người y bị Lam Vong Cơ bế lên, hai người ngồi trên cạnh bàn, y ngồi trong ngực Lam Trạm.

Gió nhẹ luồn qua vài khe cửa sổ bên phải, thổi Thanh Tâm Linh đang treo phát ra tiếng chuông reo.

"Lam Trạm". Quần áo trên người bị Lam Vong Cơ xé ra, đầu vai trắng nõn lộ rõ, Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ cửa sổ nói:

"Cửa sổ chưa đóng".

Lam Vong Cơ giơ tay phải, cửa sổ đóng "Rầm" một tiếng.

Ngụy Vô Tiện cong khóe miệng: "Ngươi lười".

Lam Vong Cơ khẽ cắn môi dưới của y, thấp giọng nói: "Tập trung".

Ngụy Vô Tiện thầm khinh bỉ trong lòng, Lam Trạm cứng nhắc này, hai từ "Tập trung" dùng ở nơi này có thích hợp không thế?

"Ngụy Anh". Lam Vong Cơ lại cắn môi y một chút, coi như trừng phạt y phân tâm.

Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng kêu đau: "Lam Trạm, ngươi lại cắn ta".

Lam Vong Cơ cười khẽ không nói, tỉ mỉ dịu dàng hôn Ngụy Vô Tiện khiến y quên đau.

Quần áo trượt xuống một nửa lộ ra da thịt trắng nõn. Một tay Lam Vong Cơ vuốt ve xương cánh bướm xinh đẹp, một tay trượt xuống eo y, đồng thời đôi môi cũng mút nhẹ phía trước ngực.
Da thịt trắng nõn rất nhanh đã đỏ hồng, vô cùng quyến rũ.

Hơi thở nóng rực của Lam Vong Cơ cũng lộ ra dịu dàng cực hạn. Hắn vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng hôn tỉ mỉ, chỉ sợ Ngụy Anh bị khó chịu.

Quan tâm vỗ về như vậy thật khiến cho Ngụy Vô Tiện hạnh phúc vô cùng.

Y hơi ngửa cổ, thẳng lưng, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve Lam Vong Cơ.

Hai người đều coi đối phương như bảo bối quý, mỗi động tác mỗi cái hôn đều lộ ra yêu thương nồng đậm.

"Lam Trạm...". Giọng nói của Ngụy Vô Tiện khẽ run, ngực y bị Lam Vong Cơ cắn sưng đỏ, từng trận tê dại chạy khắp toàn thân.

Đầu ngón tay run run cầm lấy phía dưới của Lam Vong Cơ, qua loa sờ nắn khiến hắn hừ một tiếng.

"Ngụy Anh". Ái tình khó kiềm chế, Lam Vong Cơ vốn chỉ cắn khẽ nay vì hành động này của y không kiềm chế được tăng thêm hai phần sức lực.

Ngụy Vô Tiện ăn đau kêu lên, đưa tay khẽ đẩy ngực hắn: "Lam Trạm, đau...".

Giọng nói lộ ra đôi chút nũng nịu làm Lam Vong Cơ yêu thương không ngừng, đổi thành dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.

Ẩm ướt sau cơn đau khiến toàn thân Ngụy Vô Tiện tê dại. Y ngậm chặt môi mới không rên thành tiếng.

Lam Vong Cơ liếm mút một lát, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?".

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không đau nữa".

Trái tim Lam Vong Cơ thả lỏng, hôn hôn khóe miệng y rồi lật người xuống.

Đôi môi ấm áp lướt qua xương cánh bướm sau lưng, mỗi lần liếm mút để lại một điểm đỏ hồng. Hai tay luồn dưới nách Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nắm bóp vật nhỏ trước ngực vừa bị hắn hôn sưng đỏ.

Ngụy Vô Tiện ngửa cổ hơi đổ người về phía sau, run rẩy từng cơn.

Áo quần đã tuột xuống eo, Lam Vong Cơ ngại nó vướng víu lập tức cởi sạch, Ngụy Vô Tiện toàn thân lộ liễu ngồi trong ngực hắn

Lam Vong Cơ dần dần hôn xuống, sau đó nắm lấy hông Ngụy Anh để thân dưới của mình có được tư thế tốt nhất tiến vào thân thể y.

Hắn vô cùng thích thân mật cùng Ngụy Anh như vậy.

"Lam Trạm...".

Trong khoảnh khắc thứ đó tiến vào, toàn thân Ngụy Vô Tiện chấn động.

Lam Vong Cơ không nhúc nhích, chỉ ngồi tĩnh tọa như vậy dịu dàng hôn sống lưng y.

Ngụy Vô Tiện bị trêu chọc tới khó chịu, bên dưới cũng khó nhịn, y giật giật đè lại eo Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, ta khó chịu".

Giọng nói thầm thấp dịu dàng truyền tới từ sau lưng: "Đừng vội".

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đường đường là Di Lăng Lão Tổ thường ngày rung chuyển đất trời mà sao trong chuyện này lại bị Lam Trạm nắm toàn quyền chủ động, một biện pháp cũng không có.

"Lam Trạm, lần nào ngươi cũng thế này!".

Lam Vong Cơ cười nhẹ: "Ngụy Anh, ta sợ lúc nữa ngươi lại cầu xin tha".

"Ta không...".

Đột nhiên Lam Vong Cơ động một cái khiến Ngụy Vô Tiện giật mình suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.

Y quay đầu lườm hắn: "Lam Trạm!".

Lam Vong Cơ nhân cơ hội ngậm lấy môi y, đầu lưỡi tinh xảo cuốn lấy đầu lưỡi khiến Lão Tổ lập tức quên luôn vừa rồi muốn nói gì, chỉ có thể phát ra âm thanh "Ư a" rên rỉ.

Một phòng xuân sắc.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top