Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Thảo mộc (đệ tam)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 35: Thảo mộc (đệ tam)


Cậu không tự chủ được buông lỏng tay, ngọn đèn dầu suýt nữa rơi xuống đất, Ngụy Vô Tiện cứu nó trở về, thong dong tiếp lấy hỏa phù còn đang cháy trong tay còn lại của cậu, châm nó, đặt lên bàn, nói: "Mấy thứ này đều là lão nhân gia ngài làm sao? Tay nghề thật giỏi."

Mọi người lúc này mới cảm thấy, chất đầy cả phòng này, không phải người thật, mà là một đoàn người giấy.

Diện mạo, thân thể của những người giấy này cùng người thật giống nhau như đúc, làm đến thập phần tinh xảo, có nam có nữ, còn có trẻ con. Nam đều là "Âm Lực Sĩ", cao lớn cường tráng, tư thái nổi giận đùng đùng. Nữ đều là mĩ nữ diện mạo tương đối tốt, hoặc đeo vòng tay, hoặc cài trâm tóc, dù cho giấu dưới y phục giấy rộng rãi, cũng có thể nhìn ra được dáng người thướt tha, hoa văn trên quần áo thậm chí so với quần áo chân chính còn muốn tinh mỹ hơn. Có cái đã được vẽ màu, mực đậm đủ màu sắc, xanh đỏ loè loẹt; Có cái còn chưa kịp vẽ, toàn thân trắng tinh tươm. Mỗi một người giấy trên gò má đều đồ hai mạt phấn hồng bự chảng, thay thế cho khí sắc trên mặt người sống, nhưng tròng mắt bọn họ tựa hồ đều chưa kịp điểm lên, trong vành mắt đều là màu trắng, đối lập với phấn hồng bôi dày đặc, càng thêm âm âm u u không rõ.

Trong nhà chính còn có một cái bàn, trên bàn có mấy cây nến sáp dài ngắn không đồng nhất, Ngụy Vô Tiện nhất nhất đốt từng cây, ánh sáng vàng chiếu sáng hơn phân nửa phòng ở. Trừ mấy người giấy này, nhà chính một trái một phải còn đặt hai vòng hoa lớn, thỏi vàng, đồng tiền, bảo tháp bằng giấy xếp thành hòn núi nhỏ.

Kim Lăng nguyên bản kiếm đã rút ra ba phần, gặp chỉ là một nhà cửa hàng bán vật dụng mai táng, không dễ thấy mà nhẹ nhàng thở ra, thu kiếm vào vỏ. Tiên môn thế gia cho dù là vị tu sĩ nào qua đời, cũng chưa bao giờ làm mấy thứ lộn xộn, phô trương âm sâm sâm của dân gian này, bọn họ ít được thấy, kinh hách lúc đầu qua đi, lòng hiếu kì lại nhảy lên. Nổi một thân da gà, ngược lại cảm giác so với dạ săn thần ma yêu thú còn muốn kích thích hơn.

Sương mù dù nồng cũng không tràn vào trong phòng, từ sau khi tiến vào Nghĩa Thành, bọn họ đến lúc này mới có thể dễ dàng thấy rõ mặt đối phương, cảm giác an tâm gấp bội. Ngụy Vô Tiện thấy bọn họ thả lỏng, lại hỏi lão thái thái kia: "Xin hỏi có thể mượn phòng bếp dùng một chút hay không?"

Lão thái thái tựa hồ không thích ánh lửa, cơ hồ là hung tợn nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu, nói: "Phòng bếp ở phía sau, tự mình dùng." Nói xong, bà liền lặng yên vô thanh rời khỏi nhà chính, trốn vào một gian phòng khác. Tiếng bà đóng cửa thật lớn, mấy người nghe được run lên. Kim Lăng nói: "Lão yêu bà này khẳng định có cổ quái! Ngươi......" Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, đừng nói nữa. Ta cần người hỗ trợ, ai đi theo ta?"

Lam Tư Truy vội nói: "Ta đến."

Lam Cảnh Nghi vẫn đứng thẳng tắp, nói: "Ta đây làm thế nào a?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Tiếp tục đứng, không bảo ngươi động thì ngươi đừng có động."

Lam Tư Truy và Ngụy Vô Tiện đi tới đến phòng bếp phía sau, đi vào, một cỗ mùi mốc tanh tưởi đập vào mặt mà đến. Lam Tư Truy đời này còn chưa ngửi qua loại mùi nào đáng sợ như vậy, một trận choáng váng đầu, lại nhịn xuống không lao ra. Kim Lăng cũng theo đến đây, vừa vào cửa liền nhảy ra ngoài, liều mạng quạt gió nói: "Cái hương vị quỷ gì vậy! ! ! Ngươi không nghĩ biện pháp giải độc, tới nơi này làm gì!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ai? Ngươi tới vừa lúc, ngươi như thế nào biết ta muốn gọi ngươi đến đây? Cùng nhau hỗ trợ a."

Kim Lăng nói: "Ta không phải đến hỗ trợ! Nôn...... Nơi này có ai giết người quên chôn xác sao? !"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đại tiểu thư, ngươi giúp hay không nha? Giúp liền tiến vào cùng nhau hỗ trợ, không giúp thì về ngồi chờ đi, gọi một người khác lại đây."

Kim Lăng nói: "Ai là đại tiểu thư, ngươi nói chuyện cẩn thận chút cho ta!" Cậu nổi giận đùng đùng vén áo một lần nữa bước vào, Ngụy Vô Tiện mở cái thùng ở một bên ra, mùi tanh tưởi chính là từ bên trong phát ra. Trong thùng chứa một cái chân heo và một con gà, thịt vốn màu đỏ đều đã biến thành màu xanh, còn có giòi bọ trắng như tuyết đang cuộn lại trong màu xanh đó. Kim Lăng lại bị bức lui ra ngoài, Ngụy Vô Tiện đóng thùng, nhấc lên đưa cho cậu: "Ném đi. Tùy tiện ném chỗ nào cũng được, đừng để cho chúng ta ngửi thấy là được."

Kim Lăng đầy mình ghê tởm lại đầy bụng hồ nghi, theo lời ném ra, cầm khăn tay mãnh liệt lau ngón tay, xong ném khăn tay đi. Lúc trở về phòng bếp, Ngụy Vô Tiện và Lam Tư Truy thế nhưng từ giếng sau viện múc hai thùng nước, đang chùi rửa phòng bếp. Kim Lăng nói: "Các ngươi đang làm gì đó?"

Lam Tư Truy cần cù chăm chỉ gần bên nói: "Như ngươi chứng kiến, rửa nhà bếp."

Kim Lăng nói: "Rửa nhà bếp làm gì, cũng không phải làm đồ ăn."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ai nói không phải? Chính là muốn làm đồ ăn a. Ngươi tới quét trần nhà, quét hết mớ mạng nhện trên đó đi."

Hắn nói tự nhiên như thế, lý lẽ đương nhiên như thế, không hiểu sao, Kim Lăng bị nhét một cái chổi quét trần vào tay, mơ mơ hồ hồ liền bắt đầu làm theo. Càng quét càng cảm giác không đúng, muốn đem Ngụy Vô Tiện đánh một trận. Lúc này, Ngụy Vô Tiện mở một cái thùng khác, lần này không có mùi tanh tưởi ngào ngạt.

Ba người động tác rất nhanh, phòng bếp không lâu liền rực rỡ hẳn lên, cuối cùng cũng có chút hơi người, không giống quỷ ốc bị bỏ hoang nhiều năm nữa. Trong góc có củi đã chẻ sẵn, đem bọn nó chất vào bếp lò, dùng hỏa phù châm lửa, đặt một cái nồi lớn lên giá đã tẩy rửa qua, nấu một nồi nước sôi. Ngụy Vô Tiện mở cái thùng kia ra, từ bên trong đổ ra một đống gạo nếp, vo sạch sẽ, bỏ vào trong nồi.

Kim Lăng nói: "Nấu cháo?"

Ngụy Vô Tiện: "Ừ."

Kim Lăng quăng khăn lau. Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi xem ngươi đi, làm một lát sống liền nổi giận. Nhìn Tư Truy người ta xem, làm ra sức nhất, còn cái gì cũng chưa nói đâu. Cháo thì có cái gì không tốt."

Kim Lăng nói: "Ta nổi giận là vì cháo không tốt sao? Cháo vốn cũng ăn không ngon, chỉ là nước canh suông."

Ngụy Vô Tiện nói: "Dù sao cũng không phải cho ngươi ăn."

Kim Lăng: "Ta làm lâu như vậy còn không có phần của ta? !"

Lam Tư Truy nói: "Mạc công tử, có phải, cháo có thể giải thi độc hay không?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Đúng là có thể, bất quá có thể giải thi độc không phải cháo, mà là gạo nếp, một biện pháp dân gian. Bình thường là đem gạo nếp phủ lên miệng vết thương bị trảo hoặc cắn ra, vạn nhất các ngươi sau này gặp phải loại tình huống này, có thể thử xem, tuy rằng sẽ thực đau, nhưng tuyệt đối dùng được, hiệu quả tức thì. Bất quá bọn họ không phải bị trảo cắn, mà là hít vào phấn thi độc, cho nên chỉ có thể nấu bát cháo gạo nếp để uống."

Lam Tư Truy giật mình nói: "Khó trách ngài nhất định phải vào phòng, còn phải là vào phòng có người. Nơi có người ở mới có khả năng có phòng bếp, trong phòng bếp mới khả năng có gạo nếp."

Kim Lăng nói: "Ai biết gạo này đã giữ bao lâu còn có thể ăn hay không? Hơn nữa phòng bếp này ít nhất cũng một năm không được ai dùng qua rồi, tất cả đều hôi, thịt đều thối cả. Lão thái bà kia một năm này chẳng lẽ không ăn cái gì sao? Bà ta lại không có khả năng sẽ ích cốc, làm sao mà sống sót a?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Hoặc là gian phòng ở này vốn không ai cư trụ, bà ta cũng căn bản không phải chủ quán nơi này. Hoặc chính là, bà ấy không cần ăn gì cả."

Lam Tư Truy thấp giọng nói: "Không cần ăn gì, đó chính là người chết. Nhưng vị lão nhân gia này, rõ ràng là có hô hấp a."

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng. Ta còn chưa hỏi, các ngươi như thế nào lại cùng nhau đến Nghĩa Thành? Không có khả năng trùng hợp như vậy, vừa vặn lại gặp gỡ chúng ta đi?"

Hai thiếu niên sắc mặt lập tức ngưng trọng. Kim Lăng nói: "Ta, người Lam gia bọn họ, còn có người các gia tộc khác, đều là đuổi theo một thứ mà đến. Ta là từ Thanh Hà bên kia đuổi tới." Lam Tư Truy nói: "Chúng ta là từ Lang Tà đuổi theo."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thứ gì?"

Kim Lăng nói: "Không biết. Nó vẫn không lộ diện, ta cũng không biết, rốt cuộc là thứ gì, hay là người nào, hoặc là rất nhiều người."

Nguyên lai, mấy ngày trước đây, Kim Lăng lừa cữu cữu cậu, thả Ngụy Vô Tiện chạy mất, vẫn cứ lo lắng lần này Giang Trừng sẽ thật sự đánh mình, liền quyết định vụng trộm trốn đi, mất tích mười ngày nửa tháng, đợi khi lửa giận của Giang Trừng qua đi lại xuất hiện trước mặt hắn, đem Tử Điện giao cho cấp dưới tâm phúc của Giang Trừng, xong liền đi. Cậu một đường thẳng đến một tòa tiểu thành ở Thanh Hà, tìm kiếm địa điểm dạ săn kế tiếp, tạm nghỉ tại một khách điếm trong tiểu thành, buổi tối ngày nọ, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa.

Cậu lúc ấy đang luyện pháp quyết, còn chưa nghỉ ngơi, vừa nghe gõ cửa liền cảnh giác lên. Ngoài cửa không có bóng người, quát hỏi là ai, cũng không thấy trả lời. Không thèm để ý tới, qua một lúc, lại có người gõ cửa.

Kim Lăng liền từ cửa sổ leo ra ngoài, vòng vèo một chút, từ dưới lầu chuyển ngược lên, muốn xuất kỳ bất ý từ sau lưng phóng ra, xem xem rốt cuộc là người nào nửa đêm phá rối. Ai ngờ cậu lặng lẽ canh một trận, vẫn là không nhìn thấy bất luận kẻ nào trước cửa phòng mình.

Cậu lưu tâm nhãn, một đêm không nghỉ ngơi, một đêm này lại cái gì cũng không phát sinh. Chỉ là vẫn nghe được tiếng nước nhỏ giọt. Sáng sớm ngày thứ hai, lại bị tiếng thét chói tai trước cửa kinh động đến. Kim Lăng đạp cửa mà ra, một cước đạp vào bên trong một vũng máu, một thứ gì đó từ trên cửa rớt xuống, Kim Lăng hướng phía sau vừa trốn, lúc này mới không bị đập phải.

Một con mèo màu đen!

Có người không biết vào lúc nào, tại phía trên cửa phòng cậu gắn thi thể mèo chết, tiếng giọt nước cậu nửa đêm nghe được, chính là máu con mèo này nhỏ xuống.

Kim Lăng nói: "Đổi mấy gian khách điếm ở những chỗ khác nhau, đều là như thế, ta liền chủ động truy kích, nghe được chỗ nào tự dưng xuất hiện thi thể mèo chết, ta liền đuổi theo, nhất định phải bắt được người nào đang phá rối."

Lam Tư Truy nói: "Chúng ta cũng vậy. Mỗi nửa đêm, đều sẽ có xác một con mèo xuất hiện tại các loại địa phương không tưởng được. Có khi là bên trong phòng, có khi là bên trong canh. Đuổi tới Lịch Dương, cùng Kim công tử gặp nhau, phát hiện chúng ta đang tra cùng một sự kiện, liền cùng nhau hành động. Hôm nay mới đuổi tới vùng này, ở trước một khối bia đá hỏi một vị nông phu trong thôn, được chỉ đường đến Nghĩa Thành."

Ngụy Vô Tiện nói: "Một vị nông phu?"

Thời gian bọn tiểu bối đi ngang qua tấm bia đá ở cửa thôn trang, hẳn là trễ hơn so với hắn và Lam Vong Cơ, mà bọn họ lúc ấy rõ ràng không thấy được nông phu gì hết, chỉ có vài cô gái nhà nông thẹn thùng cho gà ăn, nói nam nhân trong nhà đi đốn củi. Là thời điểm đám tiểu bối này đi ngang qua vừa khéo, nông phu đốn củi trở lại?

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ, thần sắc càng ngưng trọng.

Nghe lời kể lại, vô luận đối phương là người hay không phải người, trừ giết mèo không có làm hành động gì khác. Mà giết mèo cũng như vứt xác loạn lên, chuyện này tuy rằng nghe qua thoạt nhìn đều rất khủng bố, nhưng cũng không tạo thành thương tổn thực tế nghiêm trọng.

Mà loại sự tình này, dễ dàng gợi lên dục vọng hiếu kỳ muốn đào căn hỏi rễ của con người nhất. Kim Lăng và đám người Lam Tư Truy, quả nhiên liền chạy theo sau vụ án thi thể mèo.

Dứt khoát giống như là bị dẫn tới.

Hơn nữa, bọn họ là tại Lịch Dương đụng nhau. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, vừa vặn cũng là từ con đường Lịch Dương đó mà Nam hạ Thục Đông.

Nhìn qua, phảng phất như đang cố ý dẫn đường cho bọn họ cùng bên này tụ đầu.

Ngụy Vô Tiện tinh tế sửa sang lại suy nghĩ trong đầu.

Nếu mục đích của kẻ giết mèo, thật là muốn dẫn đám tiểu bối này tới Nghĩa Thành, như vậy rất có khả năng, hắn và kẻ đưa cánh tay trái của hảo huynh đệ đến Mạc gia trang là cùng một người.

Tại Mạc gia trang, tiểu bối Lam gia toàn thân trở ra, Lam Vong Cơ mang cánh tay trái về, người âm mưu hơn phân nửa sẽ tiếp tục lưu tâm hướng đi và hành động áp dụng của Lam gia. Mặc kệ hắn có biết trong Nghĩa Thành có thân thể còn thừa của hảo huynh đệ hay không, nếu hắn vẫn giám thị, hiện tại hẳn cũng đã biết.

Dẫn một đống tiểu bối mờ mịt đến một địa điểm nguy hiểm chưa biết, đối mặt tàn chi của một bộ hung thi sát tính mười phần -- này cùng sự kiện Mạc gia trang không phải giống nhau như đúc sao?

Nếu phỏng đoán này thành lập, như vậy đang theo dõi giám thị hành trình của hắn cùng với Lam Vong Cơ, vốn không chỉ một mình tên quật mộ, còn nhiều thêm một kẻ giết mèo. Nói không chừng còn có càng nhiều cặp mắt chưa bị cảm thấy, nghĩ đến thật là có chút sởn tóc gáy.

Mà cái này còn chưa phải thứ làm người ta đau đầu nhất.

Kẻ giết mèo có lẽ không có cùng tiến vào Nghĩa Thành. Nhưng Âm Hổ Phù, hắn có tám thành có thể xác định, đang ở trong Nghĩa Thành.

Hơn nữa tên quật mộ không phải kẻ kiềm giữ Âm Hổ Phù. Tên quật mộ mục đích là giấu thi thể, để thi thể hảo huynh đệ sẽ không bị bọn họ gom đủ. Mà nếu hắn kiềm giữ Âm Hổ Phù, ngay từ đầu liền căn bản sẽ không kinh hoảng vì một bộ hung thi, còn phải khổ tâm phí sức lớn đem các phần phân thây của hảo huynh đệ đưa đi các nơi, nghĩ mọi biện pháp phân biệt trấn áp, phòng ngừa nó quấy phá.

Nói cách khác, hiện tại người sống trong tòa Nghĩa Thành này đây, ít nhất có ba nhóm.

Chỉ mong Lam Vong Cơ có thể thuận lợi bắt giữ tên quật mộ đi, nói như vậy, ít nhất có thể cởi bỏ bí ẩn thứ nhất.

Cháo gạo nếp nấu xong, Ngụy Vô Tiện bảo Kim Lăng và Lam Tư Truy bưng ra, phân biệt đút cho các thiếu niên trúng độc một cử động cũng không dám làm ăn. Chỉ ăn một ngụm, Lam Cảnh Nghi liền phun: "Đây là cái gì, độc dược sao? !"

Ngụy Vô Tiện nói: "Độc dược cái gì, đây là giải dược! Cháo gạo nếp."

Lam Cảnh Nghi nói: "Tạm thời không nói gạo nếp vì sao lại là giải dược, ta chưa từng nếm qua cháo gạo nếp cay như vậy a."

Những người bị đút đồng loạt gật đầu, đều là một bộ dáng nước mắt ròng ròng. Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, hắn lớn lên tại Vân Mộng, người Vân Mộng có thể ăn rất cay, khẩu vị Ngụy Vô Tiện càng là nặng nhất trong đó, trình độ cay đến mức Giang Trừng cũng chịu không nổi mà lật bàn mắng khó ăn. Nhưng hắn luôn cảm giác: "Không cay có thể ăn sao?" Vĩnh viễn đều sẽ nhịn không được bỏ thêm vào nồi một thìa lại một thìa tiêu, vừa rồi hình như lại không dừng tay được, bỏ thêm chút giấm. Lam Tư Truy dưới sự hiếu kỳ, bưng bát nếm một ngụm, mặt đều nghẹn đỏ, mím môi nhịn xuống không phun ra, thầm nghĩ: "Hương vị này tuy rằng đáng sợ...... Nhưng cư nhiên có điểm giống như đã từng quen biết."

Ngụy Vô Tiện nói: "Là dược ba phần độc, cay một chút ra được một thân mồ hôi, khỏe càng nhanh."

Chúng thiếu niên "Êu" lần lượt tỏ vẻ không tin, nhưng vẫn là vẻ mặt đau khổ đem cháo uống xong, trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đầy mặt đỏ bừng mồ hôi đầy đầu, người người phảng phất như bị dày vò, sống không bằng chết.

Ngụy Vô Tiện nhịn không được nói: "Có phải không vậy. Hàm Quang Quân cũng là người Cô Tô, y cũng có thể ăn cay, các ngươi làm gì như thế."

Lam Tư Truy lắc đầu nói: "Hàm Quang Quân khẩu vị thanh đạm nhất, y chưa bao giờ ăn cay."

Ngụy Vô Tiện giật mình, hồi lâu, mới nói: "...... Phải không."

Kiếp trước sau khi hắn thoát ly Giang gia, có một lần ngẫu nhiên tại phụ cận Di Lăng dạ săn đụng phải Lam Vong Cơ. Lúc ấy rất nhiều chuyện còn chưa phát sinh, Ngụy Vô Tiện tuy rất bị người lên án, nhưng cũng chưa tới nỗi người người kêu đánh. Hắn da mặt dày muốn cùng Lam Vong Cơ cùng nhau ăn cơm ôn chuyện, Lam Vong Cơ chọn đều là loại đồ cay tiêu đầy cả khay, cho nên hắn vẫn cho rằng khẩu vị Lam Vong Cơ cùng hắn kém không nhiều.

Hiện tại ngẫm lại, hắn thế nhưng không nhớ rõ, đến cùng mấy món ăn kia Lam Vong Cơ có động đũa qua hay không. Ngay cả trước khi ăn cơm hắn nói hắn mời khách, sau khi ăn xong cũng có thể quên được, vẫn là Lam Vong Cơ thanh toán tiền, loại chi tiết này tự nhiên cũng sẽ không nhớ rõ.

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện phi thường, phi thường muốn nhìn thấy mặt Lam Vong Cơ.

"...... Mạc công tử, Mạc công tử!"

"...... Hả?" Ngụy Vô Tiện lúc này mới phục hồi tinh thần.

Lam Tư Truy thấp giọng nói: "Cái kia... cửa phòng lão thái thái ...... mở."

Không biết từ nơi nào thổi đến một trận âm phong, đem cánh cửa gian phòng nhỏ kia thổi ra một khe hở, chốc chốc mở, chốc chốc khép. Trong phòng tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng gù gù ngồi bên cạnh bàn.

Ngụy Vô Tiện ý bảo bọn họ không nên động, chính mình thì đi vào gian phòng kia.

Ánh đèn dầu và ánh nến trong nhà chính xuyên vào, lão thái thái cúi đầu, phảng phất không cảm thấy có người tiến vào, trên đầu gối đặt một mảnh vải, dùng khung thêu căng ra, tựa hồ đang thêu thùa. Hai tay bà cứng ngắc dán vào nhau, đang thử đem một sợi chỉ xỏ vào một cây kim.

Ngụy Vô Tiện cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: "Lão nhân gia xâu kim vì sao không đốt đèn? Ta đến đi."

Hắn tiếp nhận kim chỉ, một chút liền xỏ một phát mà qua, trả cho lão thái thái. Sau đó đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, nói: "Đều đừng đi vào."

Kim Lăng nói: "Ngươi vừa rồi đi vào, có thấy rõ lão yêu bà kia đến cùng sống hay chết hay không?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng gọi người ta là lão yêu bà, không lễ phép. Lão thái thái này, là một bộ thi sống."

Các thiếu niên hai mặt nhìn nhau, Lam Tư Truy nói: "Cái gì gọi là thi sống?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Từ đầu đến chân đều là đặc thù thi thể, nhưng cố tình người là sống, cái này kêu là thi sống."

Kim Lăng kinh ngạc: "Ngươi là nói, bà ta vẫn là người sống? !"

Ngụy Vô Tiện nói: "Các ngươi vừa rồi có nhìn vào bên trong không?"

"Có."

"Nhìn thấy cái gì ? Bà ta đang làm cái gì?"

"Xâu kim......"

"Xâu như thế nào?"

"Còn có thể xâu thế nào? Xâu không vào......"

"Đúng, xâu không vào. Người chết cơ nhục cương ngạnh, không có biện pháp làm loại động tác phức tạp như xe chỉ luồn kim này. Hơn nữa bà ta còn không ăn cơm, trên mặt kia không phải ban của người già, mà là thi ban. Nhưng cố tình lại có thể hô hấp, là sống."

Lam Tư Truy nói: "Nhưng vị lão nhân gia này niên kỉ rất lớn, rất nhiều lão thái thái đều là chính mình xâu không vào kim mà."

Ngụy Vô Tiện nói: "Cho nên ta giúp bà ta xâu. Nhưng các ngươi có chú ý một chuyện khác hay không? Từ lúc mở cửa vào đến hiện tại, bà ta không hề chớp mắt một lần nào.

"Người sống chớp mắt là vì phòng ngừa mắt bị khô, người chết lại không có điều tất yếu này. Hơn nữa thời điểm ta qua lấy kim chỉ, bà ta là thế nào mà nhìn ta, có ai chú ý không?"

Kim Lăng nói: "Bà ta không chuyển động con mắt...... Chuyển động là đầu!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chính là cái này. Người bình thường nhìn một phương hướng khác, con mắt ít nhiều sẽ chuyển động một chút, nhưng người chết sẽ không, bởi vì bọn họ không thể làm động tác chuyển động mắt tinh tế tỉ mỉ như vậy, chỉ có thể chuyển động đầu và cổ. Nhớ kỹ, từ chỗ nhỏ nhặt mà phân biệt."

Lam Cảnh Nghi ngốc ngốc nói: "Chúng ta có cần phải làm bút ký hay không?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Thời điểm dạ săn nào có thời gian cho ngươi lật bút ký chứ hả. Ghi tạc trong lòng đi."

Kim Lăng nói: "Có tang thi là đủ rồi, vì cái gì lại còn có thứ thi sống này?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Thi sống rất khó hình thành tự nhiên, nhưng một cỗ này, là được người làm thành."

"Làm thành? ! Tại sao muốn làm chứ? !"

Ngụy Vô Tiện nói: "Người chết có rất nhiều khuyết điểm: Cơ nhục cứng nhắc, hành động thong thả chậm chạp. Nhưng trên người người chết, cũng có không ít ưu điểm: Không sợ đau xót, không thể tự hỏi, dễ dàng bị khống chế. Có người cảm giác có thể tổng hợp ưu điểm hai bên một chút, chế tạo ra thi khôi lỗi hoàn mĩ. Thi sống chính là như vậy mà ra."

Chúng thiếu niên tuy rằng không thốt ra, nhưng trên mặt đã tràn ngập một hàng chữ to: "Người này nhất định chính là Ngụy! Vô! Tiện!"

Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, thầm nghĩ: "Ta cho tới nay chưa từng làm qua thứ này a!"

Tuy rằng nghe vào tai đích xác rất giống phong cách hắn!

Hắn nói: "Khụ. Được rồi, là Ngụy Vô Tiện làm trước, bất quá, hắn thành công luyện ra Ôn Ninh, cũng chính là Quỷ Tướng Quân. Thực ra ta vẫn muốn hỏi một chút, ngoại hiệu này là ai bắt đầu a? Ngốc như vậy. Mặt khác lại có vài người, bắt chước cũng bắt chước không hoàn thiện, đi đường tà môn ma đạo, lại nghĩ cách từ trên người người sống, làm ra thứ thi sống này."

Hắn làm tổng kết: "Một loại vật phẩm noi theo thất bại mà thôi."

Nghe được danh tự Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng thần sắc lạnh đi, nói: "Ngụy Anh nguyên bản chính là tà môn ma đạo."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ân, còn mấy con thi sống kia, chính là tà môn ma đạo trong tà môn ma đạo."

Lam Tư Truy nói: "Mạc công tử, chúng ta đây hiện tại nên làm như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Có ít thi sống có khả năng không biết chính mình đã chết, cho nên chúng ta trước không đi quấy rầy bà ta là được."

Đang lúc này, một trận âm thanh gõ gậy trúc thanh thúy đột ngột vang lên.

Thanh âm này là kề sát một cánh cửa sổ truyền đến. Ván gỗ màu đen của cánh cửa sổ này bị từng cơn gió thổi lên. Tất cả thế gia đệ tử trong nhà chính sắc mặt đều thay đổi, từ sau khi bọn họ vào thành liền không ngừng bị thanh âm này dây dưa gây rối, vừa nghe đã biến sắc.

Ngụy Vô Tiện ra thủ thế ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, bọn họ đều ngừng hô hấp, nhìn Ngụy Vô Tiện đứng đến bên cửa sổ, từ trong ván cửa, tìm một lỗ thủng nhỏ, hướng ra phía ngoài nhìn ra.

Ngụy Vô Tiện vừa nhìn vào cái lỗ thủng kia, liền thấy một mảnh màu trắng, hắn còn tưởng rằng là sương trắng ngoài phòng quá nồng không thấy rõ. Bỗng nhiên, phiến màu trắng này thối lui về phía sau.

Hắn thấy được một đôi mắt trắng dã dữ tợn, đang hung tợn nhìn chằm chằm khe cửa này. Vừa rồi màu trắng hắn nhìn thấy, không phải sương mù, mà là cặp mắt không có con ngươi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy