Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59: Tam độc (đệ tứ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 59: Tam độc (đệ tứ)


Tâm Ngụy Vô Tiện treo lên: "Bị nhìn thấy? Nên thừa dịp hiện tại lập tức trốn? Hay là không đây?"

Lúc này, trong tường vây truyền đến tiếng khóc tinh tế. Trong tiếng bước chân cộp cộp, một nam nhân ôn nhu nói: "Đừng khóc, mặt đều sưng rồi."

Thanh âm này Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều vô cùng quen thuộc, chính là Ôn Triều!

Ngay sau đó, Vương Linh Kiều anh anh nói: "Có phải mặt xấu đi, ngươi liền không thích ta hay không?"

Ôn Triều nói: "Như thế nào lại vậy? Vô luận Kiều Kiều thế nào, ta đều thích."

Vương Linh Kiều động tình nói: "Ta thật rất sợ hãi rất sợ hãi...... Hôm nay ta thật...... kém một chút liền cho rằng ta thật sự sẽ bị tiện nhân kia giết chết, không còn thấy được ngươi ...... Ôn công tử...... Ta......"

Ôn Triều tựa hồ ôm lấy ả, an ủi nói: "Đừng nói Kiều Kiều, đã không có việc gì rồi. May mắn, Ôn Trục Lưu đã bảo hộ ngươi."

Vương Linh Kiều sẳng giọng: "Ngươi còn nhắc tới hắn! Tên Ôn Trục Lưu kia, ta chán ghét hắn. Hôm nay nếu không phải hắn tới muộn, ta căn bản sẽ không ăn nhiều khổ như vậy. Ta đến hiện tại mặt còn đau, đau quá đau quá a......"

Rõ ràng là ả đuổi Ôn Trục Lưu, không cho hắn lắc lư ở trước mắt mình, bây giờ lại bắt đầu đổi trắng thay đen. Ôn Triều thích nhất nghe ả ủy khuất làm nũng, nói: "Không đau, đến, để ta sờ sờ...... Ngươi ghét hắn cũng không sao, thế nhưng không cần chọc hắn nóng nảy. Người này tu vi rất giỏi, cha ta nói qua không ít lần, hắn là nhân tài ít có, ta còn trông cậy vào sử dụng hắn vài năm đây."

Vương Linh Kiều không phục nói: "Nhân tài...... Nhân tài thì như thế nào. Thủ hạ Ôn tông chủ nhiều danh sĩ như vậy, người mới nhiều như vậy, thành ngàn trên vạn, chẳng lẽ thiếu hắn còn không được sao?"

Ả là ám chỉ Ôn Triều, trừng trị Ôn Trục Lưu trút giận cho ả, Ôn Triều hắc hắc cười hai tiếng. Gã tuy rằng có chút sủng ái Vương Linh Kiều, nhưng còn chưa sủng ái đến tình cảnh muốn vì nữ nhân mà trừng trị hộ vệ bên người mình. Chung quy Ôn Trục Lưu đã vì gã ngăn cản qua vô số lần ám sát, lại không nhiều lời, kín miệng, tuyệt sẽ không phản bội phụ thân, cũng chẳng khác nào tuyệt sẽ không phản bội gã, bảo tiêu trung thành lại cường đại như vậy, ít có. Vương Linh Kiều thấy gã không lưu tâm, lại nói: "Ngươi xem hắn, rõ ràng chẳng qua là một thủ hạ tiểu tốt của ngươi mà thôi, còn kiêu ngạo như vậy, vừa rồi ta muốn đánh Ngu tiện nhân và Giang gì đó cái tát thôi, hắn cũng không cho. Người đều chết rồi, thi thể thôi mà! Không để ta vào mắt như vậy, chẳng phải chính là không coi ngươi ra gì sao?"

Giang Trừng lập tức không giữ được, từ trên tường trượt xuống. Ngụy Vô Tiện tay mắt lanh lẹ xách sau cổ gã.

Hai người đều lệ nóng doanh tròng, nước mắt theo hai gò má cuồn cuộn rơi xuống, rớt lên mu bàn tay, rồi trượt xuống đất.

Ngụy Vô Tiện nhớ sáng nay thời điểm Giang Phong Miên đi ra ngoài, còn cùng Ngu phu nhân cãi nhau một trận, câu nói cuối cùng lưu cho đối phương, đều không phải là lời ôn nhu gì. Không biết bọn họ có kịp gặp mặt lần cuối hay không, Giang Phong Miên có cơ hội nói thêm một câu nào nữa với Ngu phu nhân hay không.

Ôn Triều không cho là đúng nói: "Hắn chính là tính nết cổ quái như vậy. Dựa theo thuyết pháp của hắn, sĩ khả sát bất khả nhục. Người đều bị giết rồi, còn giảng thứ đó để làm gì."

Vương Linh Kiều phụ họa nói: "Đúng vậy. Quá dối trá!"

Ôn Triều vốn thích nghe ả phụ họa mình, ha ha cười. Vương Linh Kiều lại sung sướng khi người gặp họa nói: "Ngu tiện nhân này coi như là xứng đáng, năm đó ỷ vào thế lực trong nhà buộc nam nhân cùng ả thành thân, kết quả thì sao, thành thân có ích lợi gì, người ta còn không phải không thích ả. Làm sống mười mấy năm bị chồng ruồng bỏ, người người ở sau lưng cười nhạo. Ả còn không biết thu liễm ngang ngược. Cuối cùng bị như vậy cũng là báo ứng."

Ôn Triều nói: "Phải không? Nữ nhân kia cũng có vài phần tư sắc, Giang Phong Miên vì cái gì không thích ả?"

Trong nhận thức của gã, chỉ cần là nữ nhân bộ dạng không tệ, nam nhân không có lý do gì không thích. Chỉ có nữ nhân tư sắc bình bình mới nên bị phỉ nhổ, còn có nữ nhân không chịu ngủ với gã nữa. Vương Linh Kiều nói: "Ngẫm lại cũng biết, Ngu tiện nhân cường thế như vậy, rõ ràng là nữ nhân lại cả ngày vung roi đánh người, một điểm giáo dưỡng cũng không có, Giang Phong Miên cưới lão bà như vậy còn phải bị ả ta liên lụy, thật sự là xui đến tận cùng."

Ôn Triều nói: "Không sai! Nữ nhân nha, nên giống như Kiều Kiều của ta vậy, nghe lời, khả ái, toàn tâm hướng về ta."

Vương Linh Kiều hi hi mà cười. Nghe mấy lời dung ngôn tục ngữ khó nghe này, Ngụy Vô Tiện vừa buồn vừa giận, cả người phát run. Hắn lo lắng Giang Trừng sẽ bùng nổ, nhưng Giang Trừng có khả năng là bi thống quá độ, giống như ngất đi vậy, không hề nhúc nhích. Vương Linh Kiều u u nói: "Ta đương nhiên chỉ có thể roàn tâm hướng về ngươi ...... Ta còn có thể hướng về ai nha?"

Lúc này, một thanh âm khác chen vào, nói: "Ôn công tử! Tất cả phòng ở đều đã điều tra qua, pháp bảo kiểm kê ra có hơn hai ngàn bốn trăm kiện, đang phân loại."

Đó là đồ của Liên Hoa Ổ, đó là đồ của Giang gia!

Ôn Triều cười ha ha, nói: "Tốt, tốt! Loại thời điểm này, hẳn nên ăn mừng thật lớn một phen, ta xem đêm nay liền thiết yến ở nơi này đi. Vật tẫn kỳ dùng [tận dụng hết khả năng của một vật]!"

Vương Linh Kiều dịu dàng nói: "Chúc mừng công tử nhập chủ Liên Hoa Ổ."

Ôn Triều nói: "Liên Hoa Ổ cái gì, sửa tên này lại đi, đem tất cả cửa có dấu hiệu hoa sen chín cánh đều hủy đi, đổi thành hoa văn Thái Dương! Kiều Kiều, mau tới biểu diễn ca múa sở trường nhất của ngươi cho ta xem nào!"

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng rốt cuộc nghe không nổi nữa. Hai người trượt xuống tường, gian nan, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi Liên Hoa Ổ. Chạy rất xa, nhưng tiếng hoan hô cười vui của đám ô hợp tại giáo trường kia vẫn không xua đi được, tiếng ca của nữ nhân kiều mỵ khoái hoạt vô cùng phiêu đãng trên không Liên Hoa Ổ, phảng phất như một lưỡi dao chứa kịch độc, chầm chậm cắt tại tai bọn họ.

Chạy ra vài dặm, Giang Trừng bỗng nhiên ngừng lại.

Ngụy Vô Tiện cũng ngừng theo, Giang Trừng xoay người trở về, Ngụy Vô Tiện bắt lấy gã nói: "Giang Trừng, ngươi làm gì! Đừng trở về!"

Giang Trừng phủi ra nói: "Đừng trở về? Ngươi nói tiếng người sao? Ngươi bảo ta đừng trở về? Thi thể cha mẹ ta còn ở Liên Hoa Ổ, ta có thể đi như vậy sao? Không quay về ta còn có thể đi nơi nào nữa!"

Ngụy Vô Tiện nắm càng chặt: "Ngươi hiện tại trở về, ngươi có khả năng làm cái gì? Ngay cả Giang thúc thúc và Ngu phu nhân bọn chúng đều giết, ngươi trở về chính là một từ chết!"

Giang Trừng hét lớn: "Chết thì chết! Ngươi sợ chết có thể cút, đừng chắn đường của ta!"

Ngụy Vô Tiện ra Cầm Nã Thủ, nói: "Quân tử báo thù mười năm không muộn. Di thể nhất định phải lấy lại, nhưng không phải hiện tại!"

Giang Trừng lắc mình né qua, đánh trả nói: "Không phải hiện tại thì là lúc nào? Ta chịu đủ ngươi rồi, mau cút cho ta!"

Ngụy Vô Tiện quát: "Giang thúc thúc và Ngu phu nhân nói, muốn ta chiếu cố ngươi, muốn ngươi sống tốt!"

"Câm miệng cho ta!" Giang Trừng đẩy mạnh hắn một phen, giận dữ hét: "Vì cái gì a? !"

Ngụy Vô Tiện bị gã một phen đẩy đến trong bụi cỏ, Giang Trừng đánh tới, nắm cổ áo hắn, không ngừng lay động: "Vì cái gì a? ! Vì cái gì a? ! Vì cái gì! Ngươi cao hứng đi? ! Ngươi vừa lòng đi? !"

Gã bóp chặt cổ Ngụy Vô Tiện, hai mắt chật ních tơ máu: "Ngươi vì cái gì phải cứu Lam Vong Cơ? !"

Trong cơn giận dữ đau buồn vô tận, Giang Trừng đã mất đi thần trí, căn bản vô tâm khống chế lực độ. Ngụy Vô Tiện trở hai tay, kéo cổ tay gã: "Giang Trừng......"

Giang Trừng đè hắn xuống đất, rít gào nói: "Ngươi vì cái gì phải cứu Lam Vong Cơ? ! Ngươi vì cái gì nhất định phải cậy mạnh xuất đầu? ! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần bảo ngươi không cần trêu chọc thị phi! Không cần ra tay! Ngươi thích làm anh hùng như vậy à? ! Kết cục của làm anh hùng là cái gì ngươi thấy chưa? ! A? ! Ngươi hiện tại cao hứng sao? !"

"Lam Vong Cơ Kim Tử Hiên chết thì chết! Ngươi để cho bọn họ chết là được rồi! Bọn họ chết thì liên quan gì đến chúng ta? ! Liên quan gì đến nhà chúng ta? ! Dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì? !"

"Đi tìm chết đi, đi tìm chết đi, đều đi tìm chết đi! Đều chết cho ta! ! !"

Ngụy Vô Tiện quát: "Giang Trừng! ! !"

Tay bóp cổ hắn, bỗng nhiên buông lỏng ra.

Giang Trừng gắt gao trừng hắn, nước mắt theo má cuồn cuộn rơi xuống. Chỗ sâu trong yết hầu, chen ra một tiếng kêu đau buồn như sắp chết, một tiếng nức nở thống khổ.

Gã khóc nói: "...... Ta muốn cha mẹ của ta, cha mẹ của ta a......"

Gã hướng Ngụy Vô Tiện muốn phụ thân cùng mẫu thân của gã. Nhưng mà, hướng ai muốn, cũng đều không thể nào trở lại.

Ngụy Vô Tiện cũng khóc, hai người ngã ngồi trong bụi cỏ, nhìn đối phương khóc rống chảy nước mắt.

Trong lòng Giang Trừng rất rõ ràng, cho dù lúc trước tại địa động của Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn, Ngụy Vô Tiện không cứu Lam Vong Cơ, Ôn gia sớm hay muộn cũng sẽ tìm lý do bức tới cửa. Nhưng gã cứ cảm giác, nếu không có chuyện của Ngụy Vô Tiện, có lẽ mọi việc sẽ không phát sinh nhanh như vậy, có lẽ còn có đường sống có thể cứu vãn.

Chính điểm may mắn này mới làm người ta thống khổ, khiến lòng gã tràn đầy đều là hối hận và lửa giận không chỗ phát tiết, ruột gan đứt từng khúc.

Khi bầu trời hừng sáng, Giang Trừng cơ hồ đều có chút dại ra.

Một đêm này, gã thế nhưng còn ngủ vài giấc. Một là rất mệt, khóc đến thoát lực, không tự chủ được ngất đi. Hai là còn ôm kỳ vọng đây chỉ là một hồi ác mộng, khẩn cấp hy vọng ngủ một giấc tỉnh lại, mở mắt ra, liền có thể phát hiện bản thân còn nằm ở trong phòng mình tại Liên Hoa Ổ. Phụ thân ngồi trong thính đường xem sách lau kiếm. Mẫu thân lại đang phát tác oán giận, quở trách Ngụy Vô Tiện. Tỷ tỷ ngồi xổm trong phòng bếp ngẩn người, vắt hết óc nghĩ hôm nay làm cái gì ăn. Các sư đệ không chịu tập luyện đàng hoàng, cứ mãi lo tung tăng nhảy nhót.

Mà không phải là bị gió lạnh thổi một đêm, ở trong bụi cỏ đau đầu muốn nứt tỉnh lại, phát hiện chính mình còn đang cuộn mình tại sau một triền núi nhỏ hoang vắng hoang vu.

Ngụy Vô Tiện giật giật trước.

Hắn đỡ hai chân, miễn cưỡng đứng lên, nói giọng khàn khàn: "Đi thôi."

Giang Trừng vẫn không nhúc nhích. Ngụy Vô Tiện thò tay kéo gã, lại nói: "Đi thôi."

Giang Trừng nói: "...... Đi nơi nào?"

Gã cổ họng khô ách, Ngụy Vô Tiện nói: "Đi Mi Sơn Ngu thị, tìm sư tỷ."

Giang Trừng hất bàn tay vươn ra của hắn. Giây lát, lúc này mới tự mình ngồi dậy, chậm rãi đứng lên.

Hai người nhắm về phương hướng Mi Sơn xuất phát, đi bộ mà tiến.

Dọc theo đường đi, hai người đều mạnh mẽ chống tinh thần, bước đi trầm trọng, phảng phất như thân mang phụ trọng ngàn cân.

Giang Trừng luôn luôn cúi đầu, ôm lấy tay phải, Tử Điện trên ngón trỏ để trong ngực, đem di vật của thân nhân còn tồn tại thân cận nhất này sờ soạng một lần lại một lần. Lại liên tiếp nhìn về phương hướng Liên Hoa Ổ, ngóng nhìn nơi từng là nhà của mình, hôm nay đã trở thành chốn như ma quật. Một lần lại một lần, phảng phất như vĩnh viễn xem không chán, vĩnh viễn còn lưu lại một điểm hi vọng cuối cùng, nhưng mà, nước mắt cũng vĩnh viễn không ngừng được tràn mi mà ra.

Bọn họ chạy trốn vội vàng, trên người không mang theo lương khô, từ hôm qua đến hôm nay thể lực lại tiêu hao nghiêm trọng, sau khi đi nửa ngày, đều bắt đầu choáng váng.

Giờ phút này đã ly khai dã ngoại vết chân hoang vắng, tiến vào một tòa thành nhỏ. Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn Giang Trừng, thấy gã một bộ mệt mỏi đến cực điểm, một bộ dáng không muốn nhúc nhích, nói: "Ngươi ngồi đi. Ta đi tìm chút gì ăn."

Giang Trừng không trả lời, cũng không gật đầu. Đi tới trên đường, gã tổng cộng chỉ nói với Ngụy Vô Tiện vài chữ.

Ngụy Vô Tiện nhiều lần dặn dò gã ngồi im không nên động, rồi mới rời đi. Hắn thường xuyên ở các góc trên người nhét chút tiền lẻ, lúc này liền bày ra công dụng, không đến mức trong túi trống rỗng ngượng ngùng. Đi một vòng, mua một đống đồ ăn, còn mua lương khô dùng trên đường dài, tiêu phí không đến thời gian nửa nén hương, liền nhanh chóng trở lại địa điểm bọn họ tách ra.

Nhưng mà, Giang Trừng lại không thấy đâu.

Ngụy Vô Tiện xách một đống màn thầu, bánh bột, hoa quả, trong lòng hoảng hốt, lại cố gắng trấn định, trên đường phố phụ cận tìm một trận, vẫn không gặp được Giang Trừng.

Hắn triệt để hoảng, giữ chặt một vị thợ đóng giầy bên cạnh đó, nói: "Lão bá, vừa rồi nơi này có một tiểu công tử tuổi không sai biệt lắm với ta ngồi, ngươi có nhìn thấy hắn đi đâu không?"

Vị thợ đóng giầy may một mũi chỉ thô, nói: "Người vừa rồi đi chung với ngươi hả?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy!"

Thợ đóng giầy nói: "Ta trong tay có việc, không thấy rõ cho lắm. Bất quá hắn cứ nhìn chằm chằm vào người trên đường mà ngẩn người, sau đó thời điểm ta lại ngẩng đầu nhìn sang, hắn đột nhiên đã không thấy tăm hơi. Hẳn là đi rồi đi."

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói: "...... Đi...... Đi......"

Chỉ sợ là đi về Liên Hoa Ổ trộm di thể!

Giống như điên rồi vậy, Ngụy Vô Tiện vắt chân liền chạy, chạy trở về hướng lúc nãy đi tới.

Hắn trong tay xách một đống đồ ăn vừa mua, nặng trịch kéo chân sau hắn, chạy một trận hắn liền quăng chúng nó ra phía sau. Nhưng sau khi chạy được một đoạn đường, hắn liền bắt đầu choáng váng, thể lực chống đỡ hết nổi, lại thêm trong lòng hốt hoảng, hai đầu gối mềm nhũn, té nhào xuống dưới đất.

Cú té này, té đến hắn đầy mặt bùn tro, trong miệng nếm được hương vị bụi đất.

Trong lồng ngực hắn ùa lên một cỗ vô lực và hận ý phô thiên cái địa, nắm tay tầng tầng đập lên mặt đất, quát to một tiếng, lúc này mới bò lên. Hắn lộn trở lại nhặt màn thầu lúc trước ném xuống đất lên, chùi chùi trong ngực, hai ngụm liền nuốt xong một cái, răng nanh hung hăng nhấm nuốt như cắn xé máu thịt, nuốt xuống yết hầu, nghẹn đến ngực ẩn ẩn phát đau. Lại nhặt lên vài cái nhét vào trong lòng, cầm một bánh màn thầu vừa ăn vừa chạy, hi vọng có thể ở trên đường kịp thời chặn đứng Giang Trừng.

Nhưng mà, tận đến lúc hắn chạy về Liên Hoa Ổ, trời đêm đã trăng sáng sao thưa, hắn cũng không nhìn thấy bóng Giang Trừng ở trên đường.

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn Liên Hoa Ổ xa xa đèn đuốc sáng trưng, tay chống đầu gối không thở nổi, lồng ngực và yết hầu lan tràn một cỗ mùi huyết tinh đặc hữu do thời gian dài bôn chạy, miệng đầy vị rỉ sắt, trước mắt từng trận biến đen.

Hắn thầm nghĩ: "Vì cái gì không đuổi kịp Giang Trừng? Ta có ăn thức ăn, mới có thể chạy nhanh như vậy, gã so với ta càng mệt hơn, đả kích so với ta càng lớn hơn, chẳng lẽ còn có thể chạy so với ta nhanh hơn? Gã thật là về Liên Hoa Ổ sao? Nhưng nếu không trở lại nơi này, gã còn có thể đi nơi nào? Chẳng lẽ không mang theo ta, một mình đi Mi Sơn?"

Điều tức một lát, hắn vẫn là quyết định đi Liên Hoa Ổ trước xác định một phen, liền tiềm hành mà đi.

Vẫn nấp dọc theo đoạn tường kia, Ngụy Vô Tiện trong lòng cầu nguyện: "Lần này ngàn vạn lần không cần lại có người tại giáo trường đàm luận về thi thể Giang Trừng. Bằng không ta......"

Bằng không?

Bằng không hắn có thể thế nào?

Thế nào cũng không thể. Hắn bất lực. Liên Hoa Ổ đã hủy, Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân đều mất, Giang Trừng cũng không thấy. Hắn chỉ có một người, lẻ loi một mình, ngay cả một thanh kiếm cũng không có, cái gì cũng không biết, cái gì cũng làm không được!

Hắn lần đầu tiên phát hiện, lực lượng của mình lại nhỏ bé như thế này. Ở trước mặt quái vật lớn như Kỳ Sơn Ôn thị, chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Hốc mắt Ngụy Vô Tiện nóng đến cơ hồ nước mắt lại muốn lăn xuống. Hắn chuyển qua một góc tường, bỗng nhiên, nghênh diện đi tới một người mặc Viêm Dương Liệt Diễm Bào.

Trong khoảnh khắc, Ngụy Vô Tiện liền bắt lấy người này.

Tay trái hắn chặt chẽ khóa chặt hai tay người này, tay phải bóp chặt cổ cậu, hạ giọng, dùng ngữ khí hung ác nhất ác độc nhất hắn có thể lấy ra uy hiếp nói: "Đừng lên tiếng! Bằng không ta sẽ bẽ gãy yết hầu của ngươi!"

Người này bị hắn gắt gao chế trụ, vội nói: "Ngụy, Ngụy công tử, là ta, là ta a!"

Đây là thanh âm của một thiếu niên. Ngụy Vô Tiện vừa nghe, phản ứng đầu tiên là: "Chẳng lẽ là người ta nhận thức, mặc áo bào của Ôn gia xen lẫn nằm vùng bên trong ?" Ý nghĩ này chợt bị hắn phủ định: "Không đúng, thanh âm này hoàn toàn lạ tai, có trá!"

Trên tay hắn càng dùng lực, nói: "Đừng nghĩ giở trò quỷ!"

Thiếu niên này nói: "Ta...... Ta không giở trò quỷ. Ngụy công tử, ngươi có thể nhìn mặt ta."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Nhìn mặt hắn? Chẳng lẽ trong miệng hắn ẩn giấu thứ gì chuẩn bị phun ra? Hoặc là hắn có biện pháp khác, lộ mặt liền có thể hại người?"

Hắn lòng tràn đầy đề phòng bóp mặt người này xoay sang. Chỉ thấy thiếu niên này mi thanh mục tú, quanh thân trên dưới có một loại ngây ngô tuấn dật, chính là vị tiểu công tử bọn họ trông thấy hôm qua khi nhìn lén bên trong.

Ngụy Vô Tiện trong lòng hờ hững nói: "Không biết!"

Hắn đem mặt thiếu niên này quay đi, tiếp tục bóp cổ cậu, thấp giọng quát: "Ngươi là ai!"

Thiếu niên này tựa hồ có điểm thất vọng, nói: "Ta...... Ta là Ôn Ninh."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói: "Ôn Ninh là ai?" Trong lòng lại nghĩ: "Quản hắn là ai, dù sao cũng có phẩm cấp, chộp vào tay nói không chừng có thể đổi người về không chừng!"

Ôn Ninh ngắc ngứ nói: "Ta...... Mấy năm trước, bách gia thanh đàm thịnh hội tại Kỳ Sơn, ta...... ta...... bắn tên......"

Nghe cậu ấp a ấp úng, một cỗ sốt ruột xông lên trong lòng Ngụy Vô Tiện, hắn cả giận nói: "Ngươi cái gì mà ngươi? ! Ngươi nói lắp sao? !"

Ôn Ninh ở trong tay hắn sợ tới mức co rụt lại, tựa hồ muốn ôm đầu ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Vâng...... đúng vậy."

Ngụy Vô Tiện: "......"

Nhìn cái bộ dáng nhát gan đáng thương lại lắp ba lắp bắp này của cậu, Ngụy Vô Tiện lại bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "Bách gia thanh đàm thịnh hội tại Kỳ Sơn năm kia ...... Bách gia thanh đàm thịnh hội...... Bắn tên...... A, hình như là có một người như vậy!"

Kỳ Sơn bách gia thanh đàm thịnh hội, cũng chính là năm mà hắn, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần, Kim Tử Hiên bắn tên được xếp trong bốn danh đầu kia.

Ngày đó, trường thi đấu bắn tên kia còn chưa bắt đầu, một mình hắn tại Bất Dạ Thiên thành lắc lư.

Đi lung tung, xuyên qua một mảnh tiểu hoa viên, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng dây cung chấn động.

Hắn vòng cây vạch lá mà vào, chỉ thấy có một thiếu niên thân mặc khinh y màu trắng đứng ở nơi đó, đối diện một chiếc bia ngắm kéo cung, buông dây.

Bên mặt nghiêng của thiếu niên này rất là thanh tú, tư thế kéo cung tiêu chuẩn mà xinh đẹp. Trên chiếc bia ngắm kia, điểm hồng tâm đã rậm rạp dày đặc cắm đầy vũ tiễn. Mà mũi tên này, cũng là mệnh trúng hồng tâm.

Đúng là bách phát bách trúng.

Ngụy Vô Tiện ủng hộ nói: "Hảo tiễn pháp!"

Thiếu niên kia bắn trúng một tên, từ trong bao đựng tên trên lưng rút ra một cây vũ tiễn mới, cúi đầu đang muốn gài cung, lại thình lình nghe được một thanh âm xa lạ từ bên cạnh nhảy ra, sợ tới mức tay run lên, vũ tiễn rơi xuống đất. Ngụy Vô Tiện từ sau vườn hoa đi ra, cười nói: "Ngươi là vị công tử nào của Ôn gia? Giỏi giỏi giỏi, đẹp lắm, bắn quá tốt, ta còn chưa từng gặp qua ai trong nhà các ngươi bắn tên tốt như vậy......"

Lời còn chưa dứt, thiếu niên kia đã bỏ cung tiễn xuống chạy vô tung vô ảnh.

Ngụy Vô Tiện một trận không nói gì, thầm nghĩ: "Bộ dạng ta anh tuấn như vậy sao? Anh tuấn đến muốn đem người dọa chạy?"

Hắn cũng không để chuyện này trong lòng, coi như nhìn chuyện hiếm lạ, trở lại quảng trường. Thi đấu sắp bắt đầu, Ôn gia bên kia một mảnh ầm ĩ. Ngụy Vô Tiện hỏi Giang Trừng: "Nhà bọn họ xử lý thanh đàm sẽ như thế nào như vậy có thể ép buộc, mỗi ngày đều có hí. Hôm nay lại sao thế này?"

Giang Trừng nói: "Còn có thể làm sao, danh ngạch có hạn, đang tranh xem ai lên trường thi đấu." Dừng một chút, gã khinh miệt nói: "Đám Ôn gia này...... tiễn pháp đều nát thành một dạng, ai lên trường không phải cũng như vậy à? Tranh đến tranh đi có gì khác nhau sao?"

Ôn Triều ở bên kia quát: "Lại đến! Lại đến, còn thiếu một! Một người cuối cùng!"

Trong đám người bên cạnh gã, thiếu niên áo trắng mới vừa kia cũng đứng ở bên trong, nhìn trái nhìn phải, ra sức lắm mới giơ tay lên. Nhưng cậu giơ quá thấp, cũng không giống người khác kêu la tên chính mình lên, xô đẩy một trận, một bên mới có người chú ý tới cậu, hiếm lạ nói: "Quỳnh Lâm? Ngươi cũng muốn dự thi?"

Thiếu niên được gọi là "Quỳnh Lâm" kia gật gật đầu, lại có người ha ha cười nói: "Đó giờ chưa từng thấy ngươi cầm qua cung, tham gia thi cái gì đấu a! Đừng lãng phí danh ngạch nữa."

Ôn Quỳnh lâm tựa hồ muốn vì chính mình biện giải một phen, người nọ lại nói: "Được rồi được rồi, ngươi đừng ham mới mẻ, đây là phải xếp thành tích, đi lên mất mặt ta cũng không thể xen vào."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Mất mặt? Nếu trong Ôn gia các ngươi có một người có thể nhặt về chút mặt mũi cho các ngươi, thì đó chính là hắn."

Hắn giương giọng nói: "Ai nói cậu ta chưa cầm qua cung? Cậu ta đã cầm qua, hơn nữa bắn rất khá!"

Tất cả mọi người thoáng ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lại nhìn thiếu niên kia. Ôn Quỳnh Lâm mặt nguyên bản có chút tái nhợt, bởi vì ánh mắt mọi người bỗng nhiên ngưng tụ đến trên người cậu, lập tức trở nên đỏ bừng, đôi mắt đen huyền dùng sức xem xét Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng đi qua, nói: "Ngươi vừa rồi tại hoa viên bắn không phải rất tốt sao?"

Ôn Triều cũng xoay qua, hoài nghi nói: "Thật? Ngươi bắn tên tốt? Ta như thế nào trước giờ chưa từng nghe qua?"

Ôn Quỳnh Lâm thấp giọng nói: "...... Ta...... Ta gần đây mới luyện ......"

Cậu nói chuyện thanh âm rất thấp, còn đứt quãng, phảng phất tùy thời có thể bị người khác cắt đứt, mà cũng xác thật thường xuyên bị người cắt đứt thật. Ôn Triều không kiên nhẫn ngắt lời nói: "Được rồi, chỗ này có bia ngắm, ngươi mau bắn một phát xem. Tốt thì lên, không tốt thì nhường lại."

Bốn phía quanh Ôn Quỳnh Lâm lập tức bị chừa ra, siết chặt tay cầm cung, nhìn trái nhìn phải xin giúp đỡ. Ngụy Vô Tiện xem bộ dáng rất là không tự tin của cậu, vỗ vỗ vai cậu, nói: "Thả lỏng. Bắn giống như lúc trước là được rồi."

Ôn Quỳnh Lâm cảm kích nhìn hắn một cái, hít sâu một hơi, kéo cung, căng dây.

Đáng tiếc, một cái kéo cung này, Ngụy Vô Tiện liền ở trong đáy lòng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Tư thế sai rồi."

Ôn Quỳnh Lâm này đại khái là từ trước đến giờ chưa từng ở trước mặt người khác bắn tên, từ đầu ngón tay tới cánh tay đều đang phát run, một mũi tên bay ra, ngay cả bia ngắm cũng không trúng. Trong đám người Ôn gia vây quanh ở một bên quan khán phát ra tiếng châm biếm, lần lượt nói: "Bắn tốt chỗ nào chứ!"

"Ta nhắm mắt còn bắn tốt hơn hắn."

"Được rồi đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng chọn một người đi ra lên sân đi!"

Ôn Quỳnh Lâm mặt đỏ đến mang tai, không cần người ngoài vẫy lui, tự giác chạy trối chết. Ngụy Vô Tiện đuổi theo, nói: "Ai da, đừng chạy! Cái kia...... Quỳnh Lâm huynh đúng không? Ngươi chạy cái gì hả?"

Nghe hắn ở sau lưng gọi chính mình, Ôn Quỳnh Lâm lúc này mới ngừng lại, cúi đầu xoay người, bộ dáng từ đầu hổ thẹn đến chân, nói: "...... Xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ngươi nói xin lỗi với ta làm gì?"

Ôn Quỳnh Lâm nói: "Ngươi...... Ngươi đề cử ta, ta lại khiến ngươi mất mặt ......"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta có cái gì mà mất mặt? Ngươi lúc trước không thường ở trước mặt người khác bắn tên đi? Vừa rồi là khẩn trương phải không?"

Ôn Quỳnh Lâm gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Tự tin chút đi. Ta thành thật nói cho ngươi biết, ngươi bắn tên so với người trong nhà các ngươi đều tốt hơn. Ta thấy trong tất cả thế gia đệ tử, tiễn pháp giỏi hơn ngươi tuyệt đối không vượt quá ba người."

Giang Trừng đi tới, nói: "Ngươi lại đang làm gì đó? Cái gì ba?"

Ngụy Vô Tiện chỉ gã nói: "Nha, tỷ như tên này, hắn bắn không tốt bằng ngươi đâu."

Giang Trừng nổi giận nói: "Muốn chết hả!"

Ngụy Vô Tiện chịu một chưởng của gã, mặt không đổi sắc nói: "Thật. Thực ra không có gì phải khẩn trương, trước mặt người khác luyện luyện nhiều cho thành thói quen, lần sau nhất định có thể làm họ nhìn mình với cặp mắt khác xưa."

Ôn Quỳnh Lâm này, đại khái là đệ tử chi thứ của chi thứ của Ôn gia đi, địa vị nửa vời, tính cách lại e lệ tự ti, chân tay co cóng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, thật vất vả khổ luyện một phen, phồng lên dũng khí muốn biểu hiện bản thân, lại bởi vì quá khẩn trương mà sai sót. Nếu không khai đạo cho cậu ta đàng hoàng, nói không chừng thiếu niên này từ nay về sau lại càng phong bế bản thân, không dám biểu lộ trước mặt người khác nữa. Ngụy Vô Tiện đối với cậu cổ vũ vài câu, lại đơn giản nói một ít yếu điểm cần nhắc nhở, sửa đúng một ít tật xấu rất nhỏ khi cậu bắn tên vừa rồi tại tiểu hoa viên, Ôn Quỳnh Lâm nghe đến không chuyển mắt, không ngừng gật đầu. Giang Trừng nói: "Ngươi từ đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy, thi đấu lập tức bắt đầu rồi, còn không mau cút vào sân đi!"

Ngụy Vô Tiện chững chạc đàng hoàng nói với Ôn Quỳnh Lâm: "Ta hiện tại phải đi thi đấu. Ngươi đợi một hồi có thể xem xem trên sân ta bắn như thế nào ......"

Giang Trừng không kiên nhẫn kéo hắn ly khai, bên tha bên mắng nói: "Chưa thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy, ngươi cho rằng bản thân là mẫu mực sao? !"

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, kinh ngạc nói: "Đúng vậy. Ta chẳng phải chính là mẫu mực đó sao?"

Trước mắt, Ngụy Vô Tiện nhớ ra một đoạn này, hỏi dò: "Ngươi là cái kia...... Ôn Quỳnh Lâm?"

Ôn Ninh gật gật đầu, nói: "Ngày hôm qua...... Ta nhìn thấy Ngụy công tử ngươi và Giang công tử, nghĩ các ngươi có khả năng sẽ lại đến......"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngày hôm qua ngươi nhìn thấy ta?"

Ôn Ninh nói: "Thấy, thấy được."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thấy được ta lại không gọi ra tiếng?"

Ôn Ninh nói: "Ta sẽ không gọi. Ta sẽ không kêu ai, cũng sẽ không nói cho người khác."

Câu này của cậu khó được không lắp bắp, hơn nữa ngữ khí kiên định, giống như đang thề. Ngụy Vô Tiện kinh nghi bất định, Ôn Ninh lại nói: "Ngụy công tử, ngươi là đến tìm Giang công tử đi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng ở bên trong sao? !"

Ôn Ninh thành thành thật thật nói: "Phải. Ngày hôm qua bị bắt về."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện tâm niệm xoay chuyển như điện: "Giang Trừng ở bên trong, vậy Liên Hoa Ổ ta không thể không vào. Dùng Ôn Ninh làm con tin? Không được, Ôn Ninh này dĩ vãng đã bị những đệ tử thế gia khác xa lánh bỏ qua, địa vị tại Ôn gia e không cao, Ôn Triều cũng không thích hắn, bắt hắn làm con tin căn bản là vô dụng! Hắn rốt cuộc có phải đang nói dối hay không? Hắn không phải người Ôn gia sao? Nhưng ngày hôm qua hắn xác thật không tố giác chúng ta. Nếu ta thả hắn ra, hắn rốt cuộc có bán ta hay không? Trong Ôn cẩu có người tốt bụng như vậy sao? Nếu muốn bảo đảm vạn vô nhất thất, chỉ có thể......"

Ngụy Vô Tiện trong lòng lóe qua một tia sát khí.

Hắn nguyên bản cũng không phải người sát tính nặng, thế nhưng gia môn tao ngộ đại biến, mệt mỏi mấy ngày gần đây đã làm lòng tràn đầy lửa hận, tình thế lại ác liệt, hắn không thể lại thiện tâm lưu người.

Chỉ cần tay phải hắn dùng lực một chút, liền có thể đem cổ Ôn Ninh bẽ gãy!

Đang suy nghĩ hỗn loạn, Ôn Ninh nói: "Ngụy công tử, ngươi là tới cứu Giang công tử về sao?"

Xương ngón tay Ngụy Vô Tiện đã cuộn tròn, lạnh lùng thốt: "Nếu vậy thì sao."

Ôn Ninh thế nhưng lại cười cười, nói: "Ta biết mà. Ta...... Ta có thể giúp ngươi cứu gã ra."

Trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện hoài nghi chính mình nghe lầm.

Hắn ngạc nhiên nói: "...... Ngươi? Ngươi giúp ta cứu? !"

Ôn Ninh nói: "Ừm. Phải, chính là hiện tại, ta lập tức liền có thể mang gã ra. Vừa vặn, Ôn Triều bọn họ đều đi ra ngoài cả rồi!"

Ngụy Vô Tiện nắm chặt cậu: "Ngươi thật có thể? !"

Ôn Ninh nói: "Có thể! Ta, ta cũng coi như đệ tử thế gia của Ôn gia, thủ hạ cũng có một đám môn sinh nghe lời."

Ngụy Vô Tiện lạnh lùng thốt: "Nghe lời? Nghe lời ngươi giết người sao?"

Ôn Ninh vội nói: "Không không không phải! Môn sinh của ta chưa bao giờ giết người lung tung!"

Cậu lại bổ sung: "Người Giang gia, ta cũng không có giết qua. Ta là nghe nói Liên Hoa Ổ xảy ra chuyện, sau đó mới chạy tới. Thật đấy!"

Ngụy Vô Tiện trừng cậu, thầm nghĩ: "Hắn có tâm tư gì? Nói dối? Lá mặt lá trái? Nhưng lời nói dối này cũng quá hoang đường! Cho rằng ta là đứa ngốc sao? !"

Đáng sợ là, hắn thế nhưng, thật sự từ đáy lòng sinh ra một cỗ mừng rỡ tuyệt xử phùng sinh [tìm được đường sống trong chỗ chết] như điên.

Hắn trong lòng đem chính mình ra sức mắng đến cẩu huyết lâm đầu, ngu xuẩn, vô dụng, hoang đường, không thể tưởng tượng, ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng mà, hắn lẻ loi một mình, không tiên kiếm không sức mạnh, mà đóng quân phía sau vách tường này là hơn một ngàn danh tu sĩ Ôn gia, có lẽ còn có cả tên Ôn Trục Lưu kia nữa.

Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ hắn chết rồi, còn chưa cứu được Giang Trừng ra, sẽ cô phụ phó thác của Giang Phong Miên và Ngu phu nhân đối với hắn. Dưới tình huống như vậy, đối tượng hắn có thể kí thác hi vọng, thế nhưng thật chỉ có tên Ôn gia mới thấy mặt ba lần này mà thôi!

Ngụy Vô Tiện liếm liếm cánh môi khô héo, chua xót nói: "Vậy ngươi...... Có thể hay không...... Có thể hay không giúp ta...... Giúp ta đem di thể Giang tông chủ và Giang phu nhân......"

Bất tri bất giác, hắn cũng lắp bắp lên. Nói được một nửa, bỗng nghĩ đến mình còn đang dùng tư thế uy hiếp bắt Ôn Ninh, vội vàng buông cậu ra, nhưng vẫn ẩn giấu hậu chiêu, nếu hắn vừa buông ra Ôn Ninh liền bỏ chạy, la to, hắn sẽ lập tức đánh xuyên qua đầu Ôn Ninh.

Nhưng mà, Ôn Ninh chỉ xoay người lại, chăm chú nói: "Ta...... Ta nhất định tận lực."

Ngụy Vô Tiện vô tri vô giác chờ đợi. Hắn một bên xoay quanh tại chỗ, một bên thầm nghĩ: "Ta làm sao vậy? Ta điên rồi sao? Ôn Ninh vì cái gì phải giúp ta? Ta vì cái gì lại tin tưởng hắn? Vạn nhất hắn gạt ta, Giang Trừng căn bản không ở bên trong? Không, Giang Trừng không ở bên trong mới tốt a!"

Không quá một nén nhang, Ôn Ninh kia, cư nhiên thật lưng mang một người, lặng yên không một tiếng động đi ra.

Người nọ cả người là máu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nằm trên lưng Ôn Ninh không nhúc nhích, chính là Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện thấp giọng gọi: "Giang Trừng? ! Giang Trừng? !"

Thò tay dò xét, còn có hô hấp. Ôn Ninh vươn một tay ra với Ngụy Vô Tiện, tại lòng bàn tay hắn thả vào một thứ, nói: " Tử Điện của Giang, Giang công tử. Ta mang theo đây."

Ngụy Vô Tiện không biết còn có thể nói gì, nghĩ đến vừa rồi còn động qua tâm tư muốn giết Ôn Ninh, ngắc ngứ nói: "...... Cám ơn!"

Ôn Ninh nói: "Không cần khách khí...... di thể Giang tiên sinh cùng Giang phu nhân, ta đã cho người dời ra ngoài. Nơi, nơi này không thích hợp ở lâu, đi trước......"

Không cần cậu nhiều lời, Ngụy Vô Tiện tiếp nhận Giang Trừng, muốn cõng ở trên người mình, ai ngờ, cái nhìn đầu tiên liền thấy được một vết roi máu chảy đầm đìa hoành tại trước ngực Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện nói: "Giới tiên? !"

Ôn Ninh nói: "Ân. Ôn Triều, lấy giới tiên Giang gia...... Trên người Giang công tử hẳn là còn những vết thương khác."

Ngụy Vô Tiện liền sờ soạng hai cái, Giang Trừng ít nhất gãy ba đoạn xương sườn, còn không biết có bao nhiêu vết thương không thấy được nữa.

Ôn Ninh nói: "Ôn Triều sau khi trở về phát hiện, nhất định sẽ tại vành đai Vân Mộng nơi nơi bắt các ngươi ...... Ngụy công tử, nếu ngươi tin tưởng ta, ta có thể, trước mang bọn ngươi trốn đến một địa phương đi."

Hôm nay Giang Trừng thân thụ trọng thương, khẳng định không thể lại lang bạt kỳ hồ, bữa đói bữa no giống như trước được, nhu cầu cấp bách của gã là được dùng dược và an dưỡng, tình cảnh bọn họ cơ hồ là nửa bước khó đi, cùng đường mạt vận. Trừ dựa vào Ôn Ninh, thế nhưng không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác cả!

Trước đây một ngày, hắn tuyệt sẽ không nghĩ đến, chính mình và Giang Trừng thế nhưng phải mượn một đệ tử Ôn gia giúp đỡ mới có thể tìm ra đường sống, có lẽ còn thà chết chứ không chịu khuất phục nữa kìa. Nhưng giờ này khắc này, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể nói: "Đa tạ!"

Bọn họ trước dùng đường thủy, đi thuyền dưới sông. Sau đó chuyển sang đường bộ, Ôn Ninh an bài xe ngựa, trên đường trước đơn giản thanh lý miệng vết thương cho Giang Trừng, băng bó rịt thuốc.

Ngày thứ hai, tới Di Lăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy