Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nếu Ngụy Anh lớn lên ở Lam gia ~ (01)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)

Edit: Jun - Vong Tiện Anh Trạm (ngộ) 

Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả (❁'◡'❁) 

Bạn tác giả siêu dễ thương luôn   (●'◡'●)ノ♥

Nếu năm ấy Ngụy Anh 9 tuổi là được Lam Trạm nhặt về thì sao?

̶N̶̶h̶̶ì̶̶̶n̶ ̶x̶̶e̶̶m̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶n̶̶g̶̶o̶̶a̶̶n̶ ̶b̶̶ị̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶ừ̶̶n̶̶g̶ ̶b̶̶ư̶̶ớ̶̶c̶ ̶b̶̶i̶̶ế̶̶n̶ ̶h̶̶ư̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶n̶̶à̶̶o̶ ̶n̶̶h̶̶é̶  

:v thực ra là lộ nguyên hình hôi ~

Lam Khải Nhân: Cũng tại năm đó đã nhìn lầm người.

1.

Lần đầu tiên Lam Trạm đi xa là năm chín tuổi, đi cùng huynh trưởng Lam Hoán, đến Di Lăng.

Trong lúc hai người đi ngang qua một con đường nhỏ, trùng hợp nhìn thấy bên đường có một đứa nhỏ quần áo tả tơi, nhìn hình dáng thì tầm tám, chín tuổi, đang khom người nhặt vỏ trái cây người khác bỏ lại để ăn. Mùa đông ở Di Lăng lạnh hơn so với Cô Tô rất nhiều, vậy mà đứa nhỏ ấy chỉ mặc quần áo mỏng manh, hai đầu gối để lô ra ngoài gió rét buốt.

Đúng lúc trong tay Lam Trạm đang cầm hai túi giấy dầu đựng bánh nướng nóng hổi vốn định giữ lại cho bữa tối, y liền dừng chân, đưa hai túi bánh cho hắn.

Đứa nhỏ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, hai gò má dính nước bẩn nhem nhuốc, đưa tay nhận túi bánh của y, nhếch môi cười với y.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Lam Trạm đều bắt gặp đứa nhỏ đó ở cùng một chỗ. Khuôn mặt đã được lau sạch hơn một chút, để lộ ra một khuôn mặt rạng rỡ ưa nhìn, nhưng lại càng để lộ rõ hơn những vết thương do bị đông lạnh mà tạo thành, nhìn thấy mà giật mình. Hắn nhớ người đã cho hắn đồ ăn này, mỗi lần ngẩng đầu mà thấy y đều sẽ nhanh trí mà cười thật ngoan ngoãn. Quả nhiên Lam Trạm liền đi tới, đưa hắn túi đồ, có khi là bánh bao nóng, có khi là cháo nóng. Y đã ở Di Lăng bảy, tám ngày, cũng đã gặp đứa nhỏ này bảy tám lần. Hôm đó là ngày cuối cùng ở Di Lăng, y cũng đem túi đồ tới nơi đó nhưng không thấy đứa nhỏ đâu.

Lam Trạm trong lòng có chút thất vọng mà chính y cũng không nói rõ được, y lặng lẽ nắm túi giấy dầu trong tay nhìn nơi đó thật lâu, rồi cầm túi giấy trong tay trở về quán trọ. Nhưng về đến nơi, đã thấy huynh trưởng đứng dưới màn trướng đỏ của quán trọ chờ y, đứng bên cạnh là đứa nhỏ không kém y là bao nhiêu kia.

Đứa nhỏ đó cúi đầu, đứng bên cạnh Lam Hoán hết sức luống cuống, áo mỏng tả tơi lúc trước đã thay đổi, đang mặc một bộ đồ dầy, bàn tay đỏ bừng đang không ngừng bấm véo nhau. Lam Hoán đang cùng hắn nói mấy câu, quay đầu đã thấy Lam Trạm đi tới, hướng y vẫy tay:

- "A Trạm, tới chào hỏi nào."

Đứa nhỏ kia rõ ràng co rúm lại một chút, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Lam Trạm, lại lập tức lộ ra nụ cười quen thuộc kia, nắng chiếu vào gương mặt nhỏ trắng nõn đã được rửa sạch kia khiến người ta yêu thích không thôi.

2.

Lam Trạm đã từng hỏi huynh trưởng tại sao phải đưa đứa nhỏ đó về nhà, những kẻ vô gia không nơi về nhiều như vậy, Vân Thâm Bất Tri Xử không phải nơi làm việc thiện kiểu đó.

Lam Hoán cười nói:

- "Hắn thiên tư không tệ, là một nhân tài hiếm thấy, nếu cứ vậy mà bị mai một đi thì thật đáng tiếc. Nếu đã bị ngươi phất hiện, vậy coi như là duyên phận đi."

Lam Hoán không lớn hơn y mấy tuổi, vậy mà cười lên đã lộ ra sự bao dung hơn người biết bao nhiêu, đáp:

- "Thúc phụ đã gặp hắn, đáp ứng để hắn ở lại."

Lam Trạm gật đầu, không nói gì nữa. Lam Hoán đặt ly trà xuống, nhìn y lần nữa, thản nhiên nói:

- "Huống hồ, ta thấy A Trạm đệ rất thích hắn đấy thôi. Cũng hiếm thấy thật đấy."

- "..."

Lam Trạm theo bản năng muốn phản bác nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được, đến lúc hồi phục tinh thần, Lam Hoán đã vỗ một bên vai y rồi bước đi.

Đứa nhỏ nhặt về được sắp xếp chỗ ở cùng các môn sinh khác họ. Khi Lam Khải Nhân hỏi hắn tên gì, hắn ngoẹo đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng phun ra được một chữ "Anh." Vì thế Lam Khải nhân liền nói:

- "Vậy, gọi Lam Anh đi."

Đứa nhỏ này đem hai chữ "Lam Anh" nhai đi nhai lại trong miệng nửa ngày, cau mày giống như có mấy phần bất mãn, nhưng lại không dám nói ra. Đến lúc đi ra khỏi Lan thất, hắn đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói:

- "Ngụy Anh! Ta gọi là Ngụy Anh!"

Lam Khải Nhân tay đang viết chữ ngừng lại, nhìn hắn một lát, rồi đem chữ Lam vừa mới ghi lại sửa thành chữ Ngụy.

Ngụy Anh đang ôm sách được phân cho đứng ở cạnh cửa, không hề có gió nhưng lại run lập cập, trực giác nói cho hắn biết, cái vị tiên sinh Lam Khải Nhân này giống như có chút ý kiến với hắn.

3

Lam Khải Nhân để Ngụy Anh đi theo một nhóm trẻ nhỏ cùng lứa cùng nhau nghe học. Bởi vì là lần đầu tiên đi học, sợ bị muộn, lại còn rất hưng phấn, suốt một đêm, Ngụy Anh không ngủ, trời còn chưa sáng đã chạy tới cửa Lan thất chờ. Đến khi trời sáng hẳn, không chống cự nổi cơn buồn ngủ, liền híp mắt gật gù.

Lam Trạm luôn là người đầu tiên tới lớp, y cũng không ngờ được là hôm nay còn có người tới sớm hơn cả y. Nhìn kỹ lại thì chính là đứa nhỏ hôm trước mới nhặt về, đã thế hắn còn đang gục đầu ngủ bên cửa.

Lam Trạm nhìn hắn, do dự một hồi, đem tập tài liệu trong tay để xuống, nhẹ nhàng lay hắn:

- "Ngụy Anh, tỉnh lại đi."

Ngụy Anh đang mơ mơ màng màng, chợt nghe có người gọi tên hắn, giật mình tỉnh lại, nhảy cẫng lên, mém thì đụng vào người Lam Trạm.

- "A, a? Giờ là lúc nào rồi? Ta tới trễ rồi sao?"

Lam Trạm kéo hắn cách ra một chút, đứng thẳng người lại rồi nói:

- "Còn chưa bắt đầu giờ học."

Nghe thế, Ngụy Anh mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng ý thức được người đang nói chuyện với mình là ai, vội xoay người lại, miệng cong lên cười:

- "Lam công tử, chào buổi sáng."

Con ngươi đảo một hồi, rồi sửa lại lời nói:

- "Lam sư huynh!"

Lam Trạm cũng không để ý cách gọi của hắn, chỉ cho hắn một chỗ ngồi trong phòng. Ngụy Anh đem sách vở bày biện thật chỉnh tề ở trên bàn xong đã thấy Lam Trạm ngồi ở bàn trước mặt hắn, đang sắp tài liệu, trong lòng cảm động thành một đống rối tinh rối bời, không hề để ý rằng người ngồi trước hắn chả nhìn thấy, dù hắn đã chảy cả nước mắt vì cảm động rồi.

Sau đó không lâu, cả Lan thất người đã tới đủ, vậy mà hai chỗ ngồi bên người Lam Trạm vẫn trống.

4.

Đêm xuống, thời điểm Lam Trạm xách đèn lồng đi ngang qua Tàng thư các, thấy cửa có chút ánh sáng, giống như có người ngồi ở ngưỡng cửa. Thân thể nho nhỏ bọc trong bạch sam có chút rộng, bị gió đêm thổi run lập cập.

Lam Trạm liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên là Ngụy Anh. Hắn đang cầm đọc một quyển sách, bên cạnh là ngọn đèn cũ đang lay lắt và mấy quyển sách đang mở. Ngụy Anh nghe tiếng bước chân, có chút kinh hoảng mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là Lam Trạm mới an tâm nở nụ cười rồi nâng tay vẫy chào hắn.

Lam Trạm nhìn qua, thấy vết thương do đông lạnh của hắn bị vỡ ra, giống như còn đang chảy máu. Hắn xách đèn lồng đi tới nói:

- "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm tùy ý đi lại vào ban đêm."

Ngụy Anh ngượng ngùng gãi đầu:

- "Xin lỗi, Lam sư huynh, gia quy nhiều quá, ta chưa xem hết..."  Nói xong, hắn liền ôm đống sách đứng lên, cầm theo cả ngọn đèn trên đất: "Ta lập tức về phòng."

- "Đợi một lát."

Ngụy Anh ôm chồng sách dừng lại.

- "Ngươi ở đây đợi ta một lát."

- "?"

Lam Trạm nói xong liền rời đi, để lại Ngụy Anh ngơ ngẩn đứng đó. Hắn đem sách và đồ trong tay để lại trên giá, sau đó cũng chẳng biết làm gì khác, đành đi đi lại lại đợi y trở về. Lam Trạm cũng không để hắn đợi lâu, y trở về. Y đem đèn để trên bàn, móc trong ngực ra một lọ cao thuốc nho nhỏ, mùi thuốc đắng ngắt lan ra khắp phòng.

Ngụy Anh lùi ra sau, theo bản năng muốn đưa tay bịt mũi, nhưng động tác đến nửa chừng thì gắng sức nhịn xuống. Lam Trạm nói:

- "Vết thương nứt. Dược cao."

Ngụy Anh gật đầu một cái, đưa tay quệt qua miệng lọ dược cao một cái rồi tùy tiện qua loa lau trên miệng vết thương, rồi nói:

- "Cảm ơn Lam sư huynh. Thực ra, hôm trước Lam Hoán sư huynh đã đưa cho ta một lọ rồi.

Lam Trạm cau mày nhìn động tác tùy tiện xoa thuốc của hắn liền biết lí do tại sao đã sớm đưa thuốc cho hắn mà vết thương vẫn chậm chạp không lành.

- "Đồ này thật là siêu tốt đó nha! Ta có đồ thật tốt nha!", Ngụy Vô Tiện rất cường điệu nói, nói xong tay còn đưa lọ thuốc lên quơ qua quơ lại, trên ngón tay có hai vết thương mà chính hắn cũng không để ý, máu trên miệng vết thương đã khô khốc.

Lam Trạm bắt lấy cái tay kia làm Ngụy Anh kinh hãi:

- "Lam... Lam sư huynh?"

Lam Trạm không đáp, đem tay hắn kéo đến trước mặt, cầm lọ thuốc cao lên. Ngụy Anh vèo một cái rụt tay trở về, lại thấy Lam Trạm đã đem tay nhúng vào dược cao rồi đưa về phía hắn. Ngụy Anh xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đưa tay ra. Tay mang vết thương do bị đông lạnh khẽ run. Lam Trạm buông lọ thuốc xuống, cẩn thận đem cái tay kia đặt lên tay mình, tỉ mẩn nhẹ nhàng bôi thuốc khắp các chỗ bị thương.

Ngụy Anh nhìn chằm chằm tay mình một hồi lâu, lại đưa mắt nhìn Lam Trạm, cuối cùng đóng đinh ánh mắt trên mặt đất, nhỏ giọng nói:

- "Thật xin lỗi ..."

5.

Ngụy Anh phát hiện, tụi con nít ở Vân Thâm Tri Xứ ít nhiều đều có chút sợ Lam Trạm.

Rõ ràng đều bên ngoài đều là con nít giống nhau, nhưng chẳng hiểu tại sao Lam Trạm lại không có lấy nửa phần ngây ngô mà cái tuổi này nên có, thay vào đó là vẻ lãnh đạm trời sinh.

... đã thế, y lại là con thứ hai của Lam tông chủ, Nhị công tử của Cô Tô, một trong những môn sinh đắc ý nhất của Lam Khải Nhân.

Nhưng Ngụy Anh không nghĩ vậy. Thứ nhất, hắn là người một khi đã quyết học thì rất nghiêm túc, đã thế lại vốn thông minh, bài tập luôn hoàn thành tốt; thứ hai, hình ảnh Lam Trạm đứng ở bên đường đi tới đưa hắn bánh bao nóng hổi lúc hắn còn là tên ăn mày nhỏ vẫn luôn rành rành trước mắt, ánh nắng chiều giống như khoác toàn bộ lên áo trắng của người đó, thật cầu kỳ mỹ miều, giống như một vị tiểu thần tiên xinh đẹp.

Trong lớp học, Lam Khải Nhân đang đứng trước bục, đem gia quy giảng mạch lạc từng điều. Những thứ đó, Ngụy Anh đã sớm học thuộc lòng rồi, thế là len lén nghiêng đầu nhìn trộm một góc nghiêng của Lam Trạm. Tiểu thần tiên đang ở gần hắn như thế, gò má trắng nõn ửng lên một mảng hồng hồng đầy sức sống, trên mặt hiện rõ hai chữ chăm chú. Chẳng mấy chốc, y phát hiện ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, nghi hoặc xoay đầu lại, Ngụy Anh hoảng sợ vội vàng thu hồi tầm mắt, giả vờ nhìn chằm chằm bài giảng trước mặt, đem sống lưng ưỡn thẳng thật thẳng.

Lát sau, hắn thấy đối phương giống như sẽ không quay đầu nhìn lại nữa, dứt khoát nghiêng hẳn người, thoải mái mà cười với bóng lưng ai đó.

6.

Đám nhỏ cùng học với Ngụy Anh đưa Ngụy Anh đi tham quan Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bọn chúng cảm thấy rất tò mò đối với người ngoài mới tới như Ngụy Anh, trẻ con lại chẳng biết kiêng dè gì cả, lúc nào cũng có đứa hỏi hắn đã trải qua cuộc sống thế nào ở Di Lăng.

Ngụy Anh cũng chẳng quá để ý, người khác hỏi gì, hắn đáp đấy, nếu chuyện gì không thể nhớ nổi, hắn sẽ còn thấy tiếc nuối mà xin lỗi.

Sau một hai lần như vậy, các sư huynh sư đệ tò mò ban đầu đều yêu mến và đồng tình với Ngụy Anh, có gì ăn ngon đều mang chia cho hắn. Có đứa lớn hơn chút còn xung phong nhận đưa Ngụy Anh ra chơi đùa ở sau núi.

Chơi đùa trong miệng tụi nhỏ ở Lam gia đa số là ngắm cảnh, còn có thể thuận tiện làm thơ, vẽ tranh, bồi dưỡng tình cảm. Không ngờ, trong một lần Ngụy Anh lên núi chơi, một con thỏ hoang màu trắng ở đâu liền nhảy ra, hắn liền thuận tay quen việc mà đem con thỏ lột da, bắc bếp lửa nướng trong ánh mắt khiếp sợ của tụi nhỏ Lam gia.

Ngụy Anh nói:

- "Trước kia ở trên núi, lúc đói bụng cũng chỉ có thể thử bắt mấy con thú nhỏ để ăn lót dạ."

Đám nhỏ Lam gia nào đã từng thấy mấy chuyện này, cả đám há mồm trợn mắt, không tự chủ được mà vây thành một vòng quanh Ngụy Anh, quan sát sự việc mới mẻ, nhìn Ngụy Anh thành thạo thuần thục mà nướng xong con thỏ; lúc này mới có đứa nhớ ra, vỗ đùi:

- "Chết rồi! Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đốt lửa tự do, cấm sát sinh!"

Thế là cả đám tay chân luống cuống đem lửa dập tắt, đem đồ thừa sau ăn chôn vào đất, đem tất cả chứng cớ thiêu hủy hết rồi vội vàng xếp hàng lối trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Trên đường về, cả đám thế nào mà đúng dịp gặp Lam Trạm đang ôm sách đi tới. Bọn nhỏ nơm nớp lo sợ rối rít chào y, trong lòng cầu khấn ngàn vạn lần đừng để vị tiểu đại nhân này phát hiện ra manh mối gì.

May mắn là Lam Trạm cũng không nói gì, gật đầu một cái rồi đi. Chỉ là đi được vài bước, y lại quay đầu lại nhìn lưng áo trắng của Ngụy Anh đang dính chút tro lá không được lau sạch, suy nghĩ một hồi.

7.

Có câu đã có một thì sẽ có hai, có hai ắt sẽ có ba. Con nít rốt cuộc vẫn là con nít, kể cả từ nhỏ có lớn lên ở Lam gia dùng luật lệ, quy tắc mà xây thành tường, thành viện thì đối với chuyện mới mẻ, lòng hiếu kỳ lúc nào cũng có.

Lần trước Ngụy Anh nướng thỏ, đối với bọn nhỏ suốt ngày đối mặt với sự ngột ngạt của học đường mà nói thì không thể nghi ngờ, đấy chính là cánh cửa mới được mở ra. Chẳng được mấy ngày, tụi nhỏ lại ngồi không yên, muốn Ngụy Anh dạy càng nhiều trò để chơi hơn.

Ngụy Anh thì khỏi phải nói, hắn vui còn không kịp. Hái lá trúc thổi nhạc, dùng giỏ trúc cũ bắt chim sẻ, ngay cả một cành cây cực kỳ bình thường, hắn cũng có thể đem ra chơi mấy kiểu lận. Dần dần Ngụy Anh không hiểu thế nào mà bị coi thành "vương" của đám nhỏ đồng lứa, thường dẫn bạn cùng học ra ngoài chơi.

Chỉ là, hắn không hề chú ý rằng việc này sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hắn cho dù có thông minh, nhưng nếu cứ chơi hoài thì việc học cũng sẽ bị sao nhãng, những đứa nhỏ khác lại càng thảm, bài tập không làm xong, có lúc ham chơi đến khuya, hôm sau còn thức dậy không đúng giờ.

Lam Khải Nhân nhạy bén phát hiện chuyện này, hung hãn dạy dỗ tụi nhỏ một trận, nhưng cũng không có đem tội quy trên đầu Ngụy Anh... dẫu sao thì, cũng chỉ có nó giống như chẳng ảnh hưởng tí teo gì, luôn đúng giờ đúng bài, trong lớp lại còn luôn mang dáng vẻ ngoan ngoãn, còn tưởng nó học tập mình gian khổ học hành để trở thành con người mẫu mực cơ. Cho đến một hôm, Ngụy Anh đem tụi nhỏ đi bắt châu chấu, bị Lam Khải Nhân bắt gặp.

Tụi nhỏ bị dọa sợ, nào dám nói láo, run rẩy đem Ngụy Anh khai ra. Lam Khải Nhân nổi trận lôi đình, đem tụi nhỏ cả đám từng đứa một mắng té tát, chỉ đích danh đầu sỏ Ngụy Anh đến từ đường quỳ, đối mặt với tường mà suy nghĩ. Ngụy Anh sững sờ nghe tiên sinh trách mắng, nhưng sự chú ý không ở nơi đó. Hắn mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Lam Trạm đứng bên người Lam Khải Nhân, lần đầu tiên cảm thấy, ánh mắt đối phương có chút lạnh đến đáng sợ.

~~~TBC~~~

 Arist: 奇迹总裁李雏雏 

Mấy nàng đọc rồi cho cảm nhận đi nà :D

Toàn là những chuyện nhỏ nhặt, có lẽ sẽ có người thấy nhàm, nhưng ngộ thích mấy sự nhỏ nhặt linh tinh này, càng về sau càng nhiều điều :D Một lần đăng của tác giả thì có 4 phần, nhưng ngộ gộp vào đăng luôn 7 phần này luôn :D 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top