Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nếu Ngụy Anh lớn lên ở Lam gia ~ (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)

Edit: Jun - Vong Tiện Anh Trạm (ngộ)

Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả (❁'◡'❁)

Bạn tác giả siêu dễ thương luôn (●'◡'●)ノ♥

Lời tác giả như sau:

Nếu năm ấy Ngụy Anh 9 tuổi là được Lam Vong Cơ nhặt về thì sao?

̶N̶̶h̶̶ì̶̶̶n̶ ̶x̶̶e̶̶m̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶n̶̶g̶̶o̶̶a̶̶n̶ ̶b̶̶ị̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶ừ̶̶n̶̶g̶ ̶b̶̶ư̶̶ớ̶̶c̶ ̶b̶̶i̶̶ế̶̶n̶ ̶h̶̶ư̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶n̶̶à̶̶o̶ ̶n̶̶h̶̶é̶

:v thực ra là lộ nguyên hình thôi ~

Lam Khải Nhân: Cũng tại năm đó đã nhìn lầm người

~~~Start reading~~~

Bắt đầu từ mẩu số 11 nhé :D


11.

Môn sinh của Lam gia đều phải đeo mạt ngạch, đệ tử trực hệ nội môn sẽ có hoa văn mây cuốn riêng, ngoại môn sinh như đám Ngụy Anh thì chỉ được một dây mạt ngạch trắng thuần rất mộc mạc mà thôi.

Gia quy đối với quần áo trang sức đều có yêu cầu rõ ràng, thứ gì có hàm nghĩa riêng đều viết rất rõ ràng. Lúc ban đầu, đệ tử đưa quần áo tới cho Ngụy Anh đã đặc biệt nhấn mạnh với hắn hàm nghĩa của mạt ngạch, dặn hắn ngàn vạn lần không được để người khác đụng vào. Ngụy Anh dù đối với việc "Mạt ngạch có ý nghĩa tự ràng buộc mình" nhận định vì "Không cho người khác đụng vào" cảm thấy có chút không hiểu. Nhưng gia quy nếu đã nói thế, vậy nhất định phải tuân thủ. Hắn và đám nhỏ cùng lứa đều là ngoại môn sinh, đeo mạt ngạch trắng thuần giống nhau.

Mặc dù gia quy viết rất nghiêm, nhưng thực tế, hàm nghĩa của mạt ngạch đối với những đệ tử nội môn mới mang ý nghĩa phi phàm, còn đối với những đứa nhỏ giữa đường bị gia tộc gửi đến học, bởi từ nhỏ không có được dạy về ý nghĩa của mạt ngạch nên tầm quan trọng cũng không cao lắm, cái bọn nhóc để ý chính là liệu nó có bị lệch hay gì không, kẻo tiên sinh sẽ lại nhìn thấy mà trách mắng "Dáng vẻ không đứng đắn.". Vì vậy, giữa đám nhỏ với nhau, chuyện cầm mạt ngạch giúp nhau chỉnh cho ngay ngắn là chuyện bình thường ấy mà, dù sao cũng toàn là mấy đứa con trai với nhau.

Lần đầu tiên Ngụy Anh tự đeo mạt ngạch cho mình, vị tiểu sư huynh bên cạnh nhìn thấy liền muốn tiến lên giúp hắn. Ngụy Anh thấy vậy, siết chặt dây mạt ngạch trắng thuần kia mà lui về sau ba bước, mặt như lâm đại địch.

( :3 biết giữ mình đấy Tiện bảo bối :3 nếu Trạm bảo bảo thấy sẽ khen cho coi)

Tiểu sư huynh bị phản ứng của hắn chọc cười:

- "Tiên sinh có ở đây đâu mà thấy, ngươi sợ cái gì."

Ngụy Anh liều mạng lắc đầu, nói gì cũng không để tiểu sư huynh kia động vào.

Cũng may, chuyện mạt ngạch này với hắn cũng không phải vấn đề khó gì, đeo hai ba lần liền thành thục. Mặc đồng phục mới xong, đeo mạt ngạch hẳn hoi, Ngụy Anh liền tung tăng đi tìm Lam Trạm. Không phải là muốn khoe, chỉ là muốn nhìn thấy hắn gật đầu một cái với bộ dạng này, lúc ấy mới yên tâm.

Ngụy Anh để ý tới hoa văn mây cuốn tinh xảo trên mạt ngạch của Lam Trạm, không khỏi nhớ lại lời của vị đệ tử đưa quần áo tới cho hắn hôm đầu.

Lam Trạm xoay người, cái đuôi dây dài của mạt ngạch bị gió thổi bay, gần như là quét ngang qua mặt Ngụy Anh. Theo bản năng, Ngụy Anh đưa tay ra định gạt, nhưng đưa được nửa đường lại rụt tay trở về, nhìn chằm chằm hoa văn mây cuốn kia một hồi.

Có một lần đi từ ngoài chơi trở về, mạt ngạch bị lệch mà Ngụy Anh không để ý, Lam Trạm lên tiếng nhắc. Ngụy Anh đang cầm đồ trong tay, chẳng suy nghĩ nhiều liền nói:

- "Tay không rút ra được, phiền Lam sư huynh giúp ta chỉnh lại."

Lam Trạm sửng sốt một chút, rồi nghiêm mặt nói:

- Không được."

Ngụy Anh thế mới lấy lại tinh thần, thầm chửi bản thân mới rồi đầu óc mê muội, vội vàng để đồ trong tay xuống, đem mạt ngạch lần nữa đeo lại chỉnh tề.

Có câu, chuyện càng không thể làm càng dễ khiến người khác muốn làm, Ngụy Anh càng đi gần Lam Trạm càng cảm thấy cái đuôi mạt ngạch cứ luôn bay bay kia rõ ràng là đang cố ý dụ dỗ hắn kéo lấy nó. Nhưng quấn quít thì quấn quít, cuối cùng thì vẫn là làm sao cũng không có đụng vào.

(mạt ngạch bày tỏ: ㄟ(▔,▔)ㄏ làm mạt ngạch của Lam Trạm cứ phải bay bay sao cho thật gần Ngụy Anh để dụ dỗ, cái eo ta cũng oải lắm đó.)

Trong Lan thất chỉ có hai người, Ngụy Anh dứt khoát đem sách ngồi vào bên cạnh Lam Trạm, chỉ vào chữ trong sách.

- "Lam sư huynh, liên quan đến cái đề ta nói lần trước, chính là cái đề mà quan điểm chúng ta không giống nhau ấy..."

Lam Trạm nghe rất nghiêm túc, ngưng thần suy tư về điều đối phương đang nói là đúng hay sai, bỗng nhiên cảm hấy trên lưng bị người đụng nhẹ một cái, quay đầu nhìn đầy nghi ngờ.

Hai ngón tay ngụy Anh hình như đang nắm thứ gì, vê lại rồi ném đi, nghiêm túc nói:

- "Có sâu."

- "..."

Lam Trạm không nói gì, đưa mắt về nhìn sách. Hai ngón tay Ngụy Anh xoa xoa lẫn nhau một hồi, rồi tiếp tục thảo luận vấn đề.

12.

Mùa xuân ở Cô Tô tới một cách lặng lẽ không tiếng động. Một ngày khi đi ngang qua hồ nước, trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn, đã thấy bên hồ muôn hoa đã nở đón xuân về.

Tiên sinh mấy ngày nay có chuyện đi ra ngoài, lớp học được nghỉ. Đám nhỏ liền giống như mấy cây nhỏ được mùa xuân về tiếp thêm sức sống, kéo Ngụy Anh ra ngoài chơi. Chỉ là đã có vết xe đổ lần trước, không dám đi quá xa, chạy loanh quanh chưa đến một canh giờ liền ngoan ngoãn về phòng học bài.

Ngụy Anh thì chẳng vui tí nào. Nơi đây với hắn hết sức mới lạ, hận không thể đem từng xó xỉnh tỉ mỉ ngó qua một lần, hiếm khi được nghỉ thế này, chỉ đi dạo thế sao mà được?

Đám nhỏ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không dám cùng hắn chơi, Ngụy Anh nghĩ một lúc, thấy Lam Trạm nếu không phải đang luyện công thì chính là đang cật lực học bài, y có lẽ sẽ không chơi với hắn đâu, thế là dứt khoát một mình chạy đi chơi.

Thời tiết ấm áp, phơi người dưới ánh mặt trời cực kỳ thoải mái, Ngụy Anh cởi áo khoác dày trên người ra, thừa dịp không có ai xung quanh mà nằm trên thảm cỏ vui vẻ lăn lộn. Lúc thì đuổi theo bắt bướm, khi thì đi vồ thỏ hoang, chơi vui quên trời, đến khuya mới về.

Lần đầu tiên chơi quá giờ, len lén tiến vào, cảm giác cũng có chút sợ, chỉ là thấy kích thích nhiều hơn. Nhưng sau đó, hắn thấy xung quanh không có ai chú ý, trong lòng vừa vui mừng vừa đắc ý, giống như vừa làm được chuyện không thể.

Đáng tiếc, đắc ý chưa được bao lâu, Ngụy Anh liền gặp báo ứng...

Không phải hành tung của hắn bị phát hiện, mà là do hắn lúc chơi vui đến điên, chẳng để ý tiết xuân lạnh ấm biến đổi, cho nên giờ bị lạnh cóng đến sốt rồi.

Trùng hợp lúc này Lam Khải Nhân trở về, đám nhỏ lại phải theo lẽ thường đến học. Chỉ có Ngụy Anh không thể không tiếp tục ở trong chăn mà run cầm cập trên giường. Các sư huynh đệ dù có đồng tình với hắn cũng không nhịn được mà nói hắn chơi cho lắm vào, tự làm tự chịu. Ngụy Anh trong lúc bận rộn bưng chén thuốc uống cũng không quên đáp lại:

- "Sau này nhất định phải tu luyện thật chăm chỉ, ít nhất không thể chơi mà sinh bệnh được."

Cả đám cầm bài đi thi, chỉ còn một mình Ngụy Anh trong phòng. Vừa uống thuốc xong, cả người mơ mơ hồ hồ, hắn nghiêng người sắp ngủ mất, bỗng nhiên thấy cửa phòng bị mở ra.

Hắn cho là có ai quên đồ về lấy, liền lười mắt không buồn mở. Kết quả tiếng bước chân ngày càng rõ, hình như đang hướng đến chỗ giường hắn nằm. Ngụy Anh cố gắng đem hai mắt mở ra, trong mờ mờ ảo ảo mà nhìn ra người tới là Lam Trạm.

Có chút ngoài ý muốn, Ngụy Anh mở miệng nói: "Lam..." giọng khàn quá, ho khan hai tiếng, lần nữa mở miệng, quỷ thần xui khiến thế nào mà hai chữ "sư huynh" kia bị nuốt vào, thay vào đó là : "Lam Trạm?"

Lam Trạm gật đầu một cái, đến gần hơn, mắt dừng ở bát thuốc bên kia, rồi nhìn hắn hỏi:

- "Đau không?"

Ngụy Anh theo bản năng gật đầu một cái, do dự một chút lại lắc đầu. Lam Trạm đưa tay ra, khẽ đặt trên cái trán đang nóng đến bỏng của hắn. Tay y có chút lạnh, để trên trán cực kỳ thoải mái, Ngụy Anh nhịn không được mà nâng cổ lên, đem trán cọ cọ lòng bàn tay y thêm hai cái, miệng khẽ thì thầm gọi :"Lam Trạm."

Trong đầu giống như mơ hồ nhắc nhở hắn làm vậy rất không đúng, hắn không nên gọi người ta như thế, nhưng lại thấy, dù sao Lam Trạm cũng không phản bác, thế là cũng chả để ý nữa luôn. An tâm nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền ngủ.

13.

Thời điểm núi rừng đang hoa nở xuân về, thơm ngào ngạt, non mơn mởn, Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn tao nhã như cũ, thỉnh thoảng có chỗ màu sắc rực rỡ lên, cũng chỉ giống như tô thêm một góc nhỏ trong bức tranh sơn thủy rộng lớn nồng đậm mùi mực tàu ở nơi đây mà thôi.

Ngụy Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều là cảnh đẹp ban ngày ở rừng núi. Lại lăn một trận rồi bất chợt vén chăn ngồi dậy, lần mò tìm quần áo tử tế, đi giày rồi đẩy cửa rón rén đi ra ngoài.

Trong bóng đêm yên tĩnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, thỉnh thoảng có đệ tử xách đèn lồng đi tuần tra. Ngụy Anh đối với việc lẻn ra ngoài này giống như là có thiên phú vậy, lại có thêm kinh nghiệm từ mấy lần trước nữa, dễ dàng tránh tầm mắt của mấy người đi tuần đó. Chỉ là, lúc đi qua một bức tường viện, hắn cảm thấy luôn có một ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm hắn. Xoay người lại nhìn thì nào có ai, chỉ có màn đêm đen thui.

Ngụy Anh leo cây bay qua tường, chạy lên núi, theo trí nhớ đi tới nơi ban ngày nhìn thấy rừng đào nở rộ kia, nhón chân bẻ một nhánh hoa đào vừa mới nở, ngắm nghía nó dưới ánh trăng một hồi rồi dè dặt ôm về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ngụy Anh không đi thẳng về phòng ngủ mà lượn đến Lan thất, ngựa quen đường cũ mò tới chỗ bàn Lam Trạm thường ngồi, đem hoa trong lòng đặt lên đó. Sau khi đi vòng quanh cái bàn đặt hoa ở trên hai vòng, thấy hài lòng rồi mới trở về phòng, giống như đã giải quyết xong một chuyện trong lòng, chẳng bao lâu liền an tâm ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau, hắn dậy sớm hơn thường, giả vờ như không biết gì mà đến Lan thất. Chỉ là đến nơi mới thấy Lam Trạm chưa đến, mà nhánh hoa đào trên bàn kia cũng không thấy đâu.

Ngụy Anh nghĩ hoa bị gió thổi bay, luống cuống vòng quanh tìm một hồi mà không thấy, còn đang muốn tìm tiếp thì bạn học đã lục tục tới, hắn đành trở về chỗ ngồi. Lam Trạm lặng lẽ đi trước một đám con nít, ánh mắt dừng trên người Ngụy Anh chốc lát rồi rất mau thu về.

Ngụy Anh có chút uể oải, nhưng hắn không nghĩ tới là sáng hôm nay sẽ còn điều tệ hại hơn nữa. Chỉ thấy Lam Khải Nhân giận đùng đùng đi tới, đem tập bài định giảng ném mạnh trên bàn, chỉ vào hắn:

- "Ngụy Anh! Ngươi tối hôm qua có phải lại trốn ra ngoài vào giờ giới nghiêm không?"

Ngụy Anh vốn vẫn tự cho là làm mọi chuyện không chê vào đâu được, nào ngờ sẽ có chuyện này, nhất thời há mồm trợn mắt.

Lam Khải Nhân cũng không để hắn nghe giảng, bắt đi phạt quỳ nhìn tường sám hối. Vẫn là chỗ cũ, vẫn là bức tường cũ, chỉ là lần này Ngụy Anh quỳ cả ngày, chân tê rần không nhúc nhích được.

Đêm đó, quả nhiên Lam Trạm cũng giống lần trước đến xem hắn, cũng mang đến chút đồ ăn. Ngụy Anh thấy tiểu thần tiên của hắn đến, cảm động rớt nước mắt, vừa gặm bánh bao vừa hỏi:

- "Có phải ta có thể đứng dậy rồi không?"

- "Thúc phụ nói để ngươi quỳ đến sáng mai." Lam Trạm lắc đầu nói.

Tại sao lại thế??? Ngụy Anh kêu khổ trong lòng, thế này là bắt hắn quỳ không được nghỉ, đã thế sáng mai vẫn cứ phải đi học tiếp đấy à!!! Chỉ là trước mặt Lam Trạm, hắn cũng không nói gì, nghĩ đến ít thức ăn này chắc là y lén mang tới, hai ba miếng ăn hết rồi lại ngoan ngoãn quỳ.

(Lời tác giả : "P/S: Thật ra Lam Trạm vẫn luôn thiên vị Ngụy Anh đó nhé. Y chỉ nói cho Lam Khải Nhân "Ngụy Anh ra ngoài vào giờ giới nghiêm thôi." chứ không nói là ra bên ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, không là tiên sinh còn tức giận hơn, tội còn nặng nữa ấy chứ.)

~~~TBC~~~

Hình ở trên là của artist: 奇迹总裁李雏雏

Là hình về đạo lữ hê hê, hôm nay vốn định đăng trong phần "Đạo lữ" bên chiều rồi nhưng nghĩ lại để làm hình đăng cho đồng nhân văn này hợp hơn nên thôi đó.

===

Thông báo chốt số lượng tem tháng 6 như sau:

● WinkerValkyrie = 1,5

+ Hồ lô đường

+ 0,5 Bắc Thượng linh tinh

● miko2992 = 2

+ Sinh nhật Hoa Hoa

+ Tiện Trừng

● TinhLam233 = 4

+ 0,5 Tiện Trừng

+ Đời đời tình ái

+ Game (thượng)

+ HTTC minh họa

+ 0,5 Nếu Ngụy Anh (01)

● Cuncon9xzx = 2

+ 0,5 Đời đời tình ái

+ 0,5 Game (thượng)

+ nếu (2)

● YamaMidori = 1

+ Game (trung)

● Ayumi__ = 3

+ đoan ngọ MĐTS

+ nếu 1

+ Sơ lược Mặc gia

● NabiAddio = 1

+ đoan ngọ TQTP

● nam-cung_cong_tu

+ 0,5 đoan ngọ TQTP

● DocCoTuyetLien

+ 0,5 Game (trung)

● Nhungoc196 = 3.5

+ 0,5 đoan ngọ MĐTS

+ 0,5 mộng...

+ bán manhhóc xương

+ nếu (2)

+ 0.5 đạo lữ

● YYY1999 = 3

+ Game (hạ)

+ Nếu ngụy anh

+ hoa liên linh tinh

● vyy_nguyen = 2

+ mộng...

+ Đạo lữ

● user54622030

+ 0,5 Sơ lược Mặc gia

● NghiemChi

+ 0,5 bán manh hóc xương

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ngộ. Các nàng đừng chỉ có comment "Tem" không thôi =3= phải bình chọn + nhận xét gì đó cho ngộ chứ, chỗ nào hay chỗ nào dở, chỗ nào đúng chỗ nào sai, chỗ nào có cảm xúc, chỗ nào khô khan....v.v...
Ngộ luôn xem hết tất cả bình luận của mọi người đó. =3=  Vô cùng cảm ơn nàng @YYY1999 luôn cmt góp ý cho ngộ chỗ sai chỗ đúng nhé. Tặng nàng 1 tem cho tháng 7 ^^

~~~> Chung quy lại ^^ Cảm ơn nàng @TinhLam233  đã giành được nhiều tem nhất :D Rất tiếc cho @Nhungngoc196 suýt xoát nhau 3,5 tem rồi :> tháng sau tiếp tục ủng hộ ngộ nhé. Giờ thì TinhLam233 nàng thích đồng nhân về cp nào nào? Nói ngộ nghe để ngộ chuẩn bị quà ~

Comment của bài đăng Nếu Ngụy Anh lớn lên ở Lam gia~ (03) này sẽ tính sang cho tháng 7 nhé. Đừng quên vụ cảm ơn tác giả Linh Y Tích mà ngộ nhắc ở phần Nếu Ngụy Anh lớn lên ở Lam gia~ (02) đó nha. Cảm ơn các nàng! Cuối tuần này ngộ sẽ chụp lại các phần lời nhắn cảm ơn của mọi người, tập hợp lại để gửi nàng ấy  (●'◡'●)ノ♥


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top