Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vong Tiện - Nhìn trăng sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Cố Nhân Tích Từ

Dịch: Ngộ (Vong Tiện Anh Trạm)

Vong Tiện là chân ái! Everyday is Vong Tiện!

~~~ start reading ~~~

"Cô Tô mà cũng có lúc nóng thế này hả!"

Từ trên những dãy núi tiên khí lượn lờ mây mù giăng kín kia nhìn xuống, đập vào mắt là ánh sáng ấm áp từ đèn hoa đăng tỏa ra, rực rỡ chói lòa như ban ngày. Nhìn Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn khoác lên mình màu trắng mộc mạc thanh đạm, đột nhiên có chút náo nhiệt xen lẫn vào, mang lại cảm giác tiên nhân lạc xuống phàm trần, hồn chưa tỉnh lại thì đã dính theo một thân khói lửa nhân gian.

"Đó là..." Nhiếp Hoài Tang mở cây quạt luôn mang theo bên mình ra, chậm rãi phe phẩy, ở giữa một đám con em thế gia hoàn toàn xa lạ mà nhàn nhã tự đắc nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ chẳng khác nào Cô Tô, không đi dạo chợ đêm này thì coi như chưa đến Cô Tô rồi!"

Ngụy Vô Tiện cười: "Hoài Tang huynh, đây là năm thứ ba ngươi đến nghe học ở Cô Tô hay là đến làm người qua đường Ất bình luận đấy hả?"

Ngụy Vô Tiện hắn tự nhiên không nằm trong nhóm môn sinh đang tấm tắc khen ngợi cảnh đêm Cô Tô kia, từ ngày đầu tiên mới tới Vân Thâm Bất Tri Xứ trèo tường ra ngoài mua rượu, hắn đã thấy qua cảnh vật nơi đây.

Hôm đó bởi vì nhớ tới Thiên Tử Tiếu - rượu ngon nổi danh Cô Tô, mà hắn lăn qua lộn lại đều không thể ngủ được, dứt khoát chạy ra ngoài mua hai vò về. Từ đêm đến rạng sáng, đèn chợ đêm đuổi nhau sáng lên rồi dần dần tắt, Ngụy Vô Tiện vừa vặn gặp đúng lúc náo nhiệt nhất lúc bấy giờ. Đầy đường đều là các gian hàng và đèn đuốc, đồ chơi và người, những ánh lửa vàng ấm áp kia tựa như sông chảy dài, chiếu sáng lên một mảnh đất trời đen nhánh. Hắn xách hai vò rượu từ trong con sông ánh sáng ấy mà đi, nghe chung quanh đều là thanh âm mềm ngọt của nơi đây, cũng không cảm thấy xa lạ; chợ đêm Vân Mộng còn náo nhiệt hơn kìa, chỉ là đèn đuốc sáng ấm này làm hắn cảm nhận được chút quen thuộc khi ở xứ người xa lạ mà thôi. Hắn không vì thế mà ưu tư nhạy cảm, ở nơi chưa từng đến mà cảm nhận được chút cảm giác gia đình, cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Nhiếp Hoài Tang ho khan hai tiếng, làm bộ như chưa nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói gì: "Chúng ta cứ ngẩn người đứng ở chỗ này làm gì, chợ đêm chính là để đi dạo mà! Hôm nay đúng lúc gặp ngày trăng tròn, đèn hoa rực rỡ đẹp mắt, chúng ta đi xem đi, xem nhiều chút."

Chúng thiếu niên lúc này mới hi hi ha ha chuyển động, dẫu sao có được cơ hội được ra ngoài chơi thế này đúng là vô cùng quý giá, cứ đứng ngẩn người mà nhìn thì quá lãng phí.

Một đám thiếu niên quần áo hoa lệ, tướng mạo đều là tuấn tú khôi ngô kéo nhau đi, đi đâu cũng rất thu hút sự chú ý, tất cả cười đùa vô cùng vui vẻ, nhưng Giang Trừng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy. Hắn quay đầu lại nhìn, Ngụy Vô Tiện lại đang chậm rãi đi cuối cùng, cách xa đoàn người cả đoạn.

Hóa ra là thiếu cái tên chuyên cười đùa trêu ghẹo này, thảo nào cảm thấy thoải mái dị thường. Giang Trừng sau khi suy nghĩ hiểu rõ, lông mày nhíu một cái, hung hăng gọi Ngụy Vô Tiện: "Ngươi là đang đi hay đang bò đấy hả? Còn không nhanh đuổi kịp?"

Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng, bước nhanh hơn đi tới, Giang Trừng hỏi: "Ngươi vừa mới làm gì? Sao lại rớt lại phía sau, bình thường không phải ngươi là tên hăng hái nhất à?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Vừa rồi ta đang nghĩ, nếu như Lam Trạm đi cùng chúng ta, khẳng định rất thú vị." Hắn giống như đã tưởng tượng ra cảnh tượng kia sẽ là như thế nào, cười phá lên: "Ta đoán tiểu cứng nhắc đó khẳng định chưa từng thấy qua cảnh tượng này... ha ha ha Lam Trạm người này từ nhỏ lớn lên ở Cô Tô thật, nhưng nói không chừng ngay cả chợ hoa đăng cũng chưa từng đi dạo qua ấy."

Giang Trừng một chút cũng không cảm thấy buồn cười, hắn chỉ cảm thấy nhức đầu: "Ngươi nghĩ đến y làm gì, Lam Vong Cơ bị ngươi làm phiền chết đi được, ngươi lại còn muốn đi trêu chọc y."

Ngụy Vô Tiện nhún vai: "Y có thể thật sự thấy ta phiền thật đấy, trước khi chúng ta xuống núi, ta có đi tìm y rủ cùng đi chơi, y không chỉ không đi mà sắc mặt tốt cũng không cho ta luôn, để ta đứng ở bên ngoài cửa đó."

Giang Trừng thật sự là cạn lời: "Ngươi thật sự đi mời y?"

...

Nửa giờ trước, bên ngoài Tĩnh thất.

"Lam Trạm! Lam Trạm! Có ở đó không? Có ở đó không, ở đó không, ở đó không!? Ta tìm ngươi có chuyện này! Ta nghe huynh trưởng ngươi nói hôm nay sau khi ngươi viết sách xong thì sẽ trở về Tĩnh thất, ta vừa đi qua Tàng thư các rồi, không có ai cả, ngươi khẳng định là ở bên trong! Mở cửa đi mà Vong Cơ huynh!"

Tĩnh thất là nơi ở của Lam Vong Cơ, y xưa nay thích yên tĩnh, con cháu Lam gia lại rất biết lễ nghi, ngày thường nhất định sẽ không có xuất hiện một cách huyên náo như thế. Nhưng đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, những chuyện đó chẳng phải chuyện ghê gớm gì.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, sau cánh cửa là khuôn mặt đẹp mắt mỗi ngày nhìn nhau ở Tàng thư các. Cặp mắt màu sắc nhạt đến hờ hững kia nhìn thẳng, Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Chuyện gì?"

Thấy cửa mở ra, Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở nói: "Ầy, là mấy người bọn ta hẹn nhau đi xuống núi xem chợ hoa đăng đêm ở Cô Tô, huynh trưởng ngươi đã đồng ý rồi! Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?"

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nghe xong, tích chữ như vàng, nói: "Không đi." Sau đó đóng cửa lại luôn.

Ngụy Vô Tiện vội la lên: "Ấy ấy ấy, Lam Trạm, đừng đóng cửa! Cùng đi chơi đi mà, ngươi suốt ngày một mình im lìm như thế suốt thật là rất nhàm chán đấy, cẩn thận kẻo ngột ngạt sinh bệnh ra."

Sắc mặt Lam Vong Cơ dường như xấu hơn một chút, lạnh lùng nói: "Không cần."

Ngụy Vô Tiện trơ mắt nhìn cửa Tĩnh thất đóng lại trước mặt mình. Hắn ảo não than: "Lam Vong Cơ, ngươi cái người này, sao lại thế chứ!" Thanh âm dường như lộ ra chút tủi thân mà chính Ngụy Vô Tiện cũng không phát hiện ra.

Hắn còn tưởng dù gì cũng đã từng ở Thải Y Trấn cùng nhau diệt thủy quỷ, bốn bỏ làm năm coi như cũng là có chút giao tình rồi! Lam Vong Cơ thế nào thì thế, cũng nên ôn nhu với hắn một chút chứ!

Sao lại vẫn như thế ... Không đi cùng hắn thì thôi, lại nhẫn tâm đem hắn đứng ngoài cửa.

Ngụy Vô Tiện thở dài, nhìn sắc trời đã không còn sớm, cũng sắp đến thời gian hẹn cả đám rồi, không thể làm gì khác là rời đi.

Trăng đã lên cao, lẳng lặng treo ở chân trời, không quá tròn cũng không quá sáng, bị mây mù che đi hơn nửa, nhìn không rõ.

Sau khi âm thanh ngoài cửa biến mất, cửa Tĩnh thất lại cẩn thận hé ra một kẽ hở, Lam Vong Cơ nhìn ra ngoài.

Ngụy Anh đã đi rồi.

Yên lặng trong chốc lát, cửa lại lặng yên đóng lại. Lam Vong Cơ thì từ đầu đến cuối vẫn cứ đứng nơi đó, ở sau cánh cửa một tấc. Từ lúc Ngụy Vô Tiện đến tìm y, y vẫn một mực đứng ở đó.

Ngụy Vô Tiện dẫn mọi người đi đến trước quán rượu, mỗi người đều xách một vò Thiên Tử Tiếu đi ra, Ngụy Vô Tiện còn mua thêm một vò nữa. Hắn mở vò rượu ra, vừa đi vừa uống rất thích thú.

Trong chợ đêm có vài thứ đồ, thật ra cũng không nhiều lắm. Dù sao thì mục đích đi dạo chợ đêm cũng không phải là vì mua đồ, mọi người cùng đi chơi với nhau trong thời gian đi nghe học khô khan này, chơi đùa, trêu ghẹo vui vui vẻ vẻ, chuyện này đã là quá thích rồi.

Cho nên mới nói, lẽ ra Lam Trạm nên tới mà. Người này luôn nói Ngụy Vô Tiện hắn nhàm chán, rõ ràng y mới là đồ nhàm chán thì có. Ngụy Vô Tiện vừa vui vẻ uống Thiên Tử Tiếu vừa nhìn đông ngó tây, vừa nghĩ đến tiểu cứng nhắc cự tuyệt lời mời của hắn kia...

Lời nói mềm nhẹ, ngọt ngào uyển chuyển của Cô Tô vang vọng khắp tai, Ngụy Vô Tiện luôn nghĩ, phải nghe Lam Trạm nói những lời này mới được. Đáng tiếc, tiểu cứng nhắc kia không để ý hắn, hắn chỉ đành tự tưởng tượng ra tiểu Lam Trạm mặt đầy nghiêm túc nhưng mở miệng ra đều là thanh âm mềm nhũn ngọt ngào, làm hắn không kìm được lòng mà cười ra tiếng.

"Ngụy huynh! Mau tới giúp ta nhìn một chút, hai cái dây treo quạt này, cái nào hợp với quạt của ta hơn?" Nhiếp Hoài Tang đang đứng bên một sạp hàng gọi hắn, tay cầm hai cái dây treo quạt.

Ngụy Vô Tiện hồi phục tinh thần, đáp lại một tiếng: "Tới đây!" rồi hai ba bước đến bên cạnh.

Bên cạnh Nhiếp Hoài Tang còn có những người khác, thấy hắn làm vậy, kêu lên: "Nhiếp huynh ngươi thật không suy nghĩ gì cả! Chúng ta đều đứng cạnh ngươi, ngươi không hỏi chúng ta lại đi hỏi Ngụy huynh ở đằng đó, có phải ngươi xem thường tụi này không?"

Nhiếp Hoài Tang xin tha kêu lên: "Các ca ca bớt giận, bớt giận! Ta dĩ nhiên không có ý đó, ta sao dám xem thường các vị! Chẳng qua là, bình thường các vị ca ca đều là tập võ luyện kiếm suốt, làm sao biết mấy trò này được, Ngụy huynh là cao thủ chơi qua bao bụi hoa rồi, chuyện này hắn thành thạo hơn chắc luôn, các vị ca ca ngàn vạn lần đừng tức giận!"

Ngụy Vô Tiện nghe những lời này liền thấy vui vẻ, thầm nghĩ Nhiếp Hoài Tang này thực sự là một người tài, rõ ràng câu nào câu nấy đều là xin tha nhưng câu nào cũng lộ ra ý "Đừng trách người huynh đệ như ta không nói nghĩa khí, thẩm mỹ của các ngươi không sánh bằng Ngụy huynh được đâu."

Ngụy Vô Tiện đem hai cái dây treo nhìn so sánh, cuối cùng đem cái màu sắc sáng hơn chút đưa qua: "Cái này. Hợp với quạt của ngươi, cũng hợp với cảnh."

Nhiếp Hoài Tang rất tán đồng gật đầu, trả tiền cho chủ sạp, vui vẻ mà đem dây treo đeo lên luôn. So với những dây treo quý giá trong kho tàng của hắn thì dây này thật sự rất bình thường, chỉ là, tình cảnh này, đeo nó hợp hơn.

Đang vào mùa sơn tra chính, chợ đêm bán sơn tra rất nhiều. Ngụy Vô Tiện mua một sọt, mọi người đều tùy tiện cầm lấy mấy trái, nhiệt tình ăn. Ngụy Vô Tiện đem sọt ném cho Giang Trừng, bản thân cầm một trái đem gặm.

Hì hì, tên này, thật ngọt.

Nếu còn dư thì ... Ngụy Vô Tiện chuyển tâm tư, nghĩ: "Vậy thì đem về cho Lam Trạm đi?"

Hắn đưa tay ra, định lấy một trái sơn tra nữa để ăn, nhưng chẳng sờ thấy gì, hỏi Giang Trừng: "Sọt đâu?"

Giang Trừng lườm hắn một cái: "Ném rồi."

Ngụy Vô Tiện sụp đổ: "Sơn tra cũng ném luôn rồi hả?"

Giang Trừng cắn miếng sơn tra cuối cùng: "Hết rồi."

Ngụy Vô Tiện bi thương nói: "Ta mới ăn một trái thôi mà!"

Giang Trừng cười lạnh: "Đáng đời! Dám đưa sọt cho ta cầm."

Sơn tra hết thì hết đi, đồ trong chợ đêm còn nhiều. Các thiếu niên đi dạo một chút thôi mà trong lòng đã ôm đầy đồ lặt vặt rồi, khẩu vị Cô Tô thiên về ngọt, trong chợ đêm bán rất nhiều điểm tâm, Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa vui cười.

Cô Tô ngọt như thế, sao lại sinh ra Lam gia đắng thế chứ?

"Ăn ngon thì ngon thật nhưng không đủ vị nha." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay, thổn thức.

Nhiếp Hoài Tang khiêm tốn thỉnh giáo: "Ngụy huynh cảm thấy thiếu vị gì?"

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc: "Cay. Người Vân Mộng chúng ta không người nào không thích cay cả."

Nhiếp Hoài Tang nhất thời hoảng sợ, trợn to hai mắt. Điểm tâm mà cũng ăn cay? Thật sự không phải có gì đó không đúng hả? Chuyện đi du ngoạn ở Vân Mông của hắn, có cần... tạm gác lại không nhỉ?

Giang Trừng đỡ trán: "Đừng để ý hắn, đừng vì hắn mà sinh ra hiểu lầm gì với Vân Mộng chúng ta."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không ăn cay thì có gì đâu. Mọi người ăn mấy thứ linh tinh này khẳng định không đủ no, ta vừa thấy một quán ăn Hồ Nam, trông cũng được đấy, đi đến gọi vài món ăn đi?"

Mọi người hào hứng đáp: "Được được được!"

"A, Ngụy huynh mời cơm đó nha!"

"Đi! Đi ăn ngay!"

Ngụy Vô Tiện hô to: "Ta nói mời lúc nào thế, này!!!?"

Lúc gọi đồ ăn, tiểu nhị nói: "Các vị khách quan còn có yêu cầu gì không ạ?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Có!"

Mọi người đồng loạt nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện cười cười: "Cho thật cay vào, có bao nhiêu cho bấy nhiêu!"

Mọi người đồng loạt rùng mình.

Lúc đồ ăn được bưng lên, đám người nhìn cả bàn thức ăn đỏ rực, trầm mặc.

Ngụy Vô Tiện giơ đũa, sảng khoái nói: "Mọi người mau ăn đi! Đừng khách khí với ta!"

Vị huynh đài vừa dẫn đầu hô "Ngụy huynh mời cơm" lúc nãy, vâng vâng dạ dạ đáp: "Không khách khí, không khách khí..."

Cả đám mỗi người một đũa gắp, lại gắp, trên mặt đều lộ ra vẻ xoắn xuýt, Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: "Không thể ăn cay thế này à? Các vị ca ca thật sự không được nha."

Mọi người không ngừng kêu khổ: "Ngụy huynh, chuyện này không phải thứ người thường có thể làm được đâu."

Ngụy Vô Tiện làm bộ thở dài: "Vậy ít ra cũng phải học Lam Trạm người ta Thái Sơn có sụp cũng không đổi sắc đi chứ."

Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đau khổ: "Huynh biết Lam nhị công tử sau khi ăn cay thế này mặt có thể không đổi sắc à?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đã thấy được tiểu cứng nhắc đó có biểu tình gì chưa?"

Mọi người: "..."

Hình như là thật sự không thấy.

Rời quán ăn, trừ Ngụy Vô Tiện, các thiếu niên đều chạy đi mua điểm tâm, điên cuồng nhét vào miệng, đè xuống vị cay đang bừa bãi tàn phá ở trong miệng kia.

Ngụy Vô Tiện một mình lưu lại tại chỗ, sờ cằm đầy hứng thú mà nhìn bọn họ chạy ngược chạy xuôi tìm đồ nhét vào miệng. Nhìn một cái liền thấy một gian hàng.

Trên sạp hàng bày bán rất nhiều đèn hoa đăng, có đèn lồng, đèn vải, đèn lục giác ... đủ loại đèn loại nào cũng có, có cả những hình thù rất khác biệt, ví dụ như đèn hình thỏ, đèn hình hoa sen, đèn long phượng, đèn kéo quân...

Ngụy Vô Tiện đến gần gian hàng đó, những người khác cũng đi theo. Mọi người ríu rít một hồi, cuối cùng gần như mỗi người đều cầm trên tay một ngọn đèn mà rời khỏi gian hàng.

Ngụy Vô Tiện thì vẫn phân vân do dự giữa đèn thỏ và đèn hoa sen một lúc lâu rồi, cầm đèn hình thỏ lên, đang định tính tiền lại đổi ý, cầm đèn hình hoa sen lên. Chủ sạp nhìn hắn xoắn xuýt nửa ngày trời, lúc hắn tính tiền liền nhiều lời hai câu: "Tiểu công tử mua cho người yêu à? Đèn hoa sen kia hợp hơn đấy, nhã nhặn dễ nhìn, "Liên" còn đồng âm với "Hỉ kết liên lý" nữa."

Ngụy Vô Tiện vui vẻ, lắc đầu: "Không phải đâu, Chủ quán thật có lòng."

Lúc hắn ra khỏi gian hàng mới thấy tất cả mọi người đều đã ra từ lâu, Giang Trừng không nhịn được, nói: "Ngươi làm gì mà tốn thời gian thế hả?"

Ngụy Vô Tiện không để ý tới oán trách của hắn, mà lại hỏi: "Ngươi không mua đèn hoa đăng hả?"

Giang Trừng hừ một tiếng, nói: "Ta không có hứng thú với mấy đồ chơi của con gái."

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn từ trên xuống dưới thật lâu, làm Giang Trừng xù lông cả người lên, tức giận nói: "Ngươi nhìn cái gì!?"

Ngụy Vô Tiện thở dài thật là dài, cố làm ra vẻ, lắc đầu, bi thương nói: "Nhìn ngươi, đời này chỉ có thể làm cẩu độc thân thôi."

Đến lúc đèn đuốc dần tắt, cả đám mới kéo nhau về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Các thiếu niên trên tay xách đèn hoa đăng phát ra ánh sáng yếu ớt sáng, tô điểm thêm trên đường núi đen kịt. Ngọc lệnh thông hành tạm thời để ra vào Vân Thâm Bất Tri Xứ phát lên ánh sáng màu xanh lam ôn nhu rồi dần ảm đạm. Cả đám yên lặng trở lại chỗ ở, sợ quấy rầy giấc ngủ của mọi người cùng nơi tiên sơn tọa lạc này.

Thế mà một cái bóng đen lại yên lặng không tiếng động xách đèn đi ra hướng về phía một cái sân nhỏ. Hắn nhẹ nhàng bước đến trước cửa, giống như do dự gì đó một lát, sau đó liền nhẹ đặt chiếc đèn hoa đăng kia xuống, rồi xoay người rời đi.

Tại chỗ ở của con em thế gia, Giang Trừng đang định nằm xuống thì thấy Ngụy Vô Tiện vọt trở về như một con khỉ, thấp giọng hét: "Đã giờ này rồi mà còn chạy đi đâu nữa?!"

Ngụy Vô Tiện đáp qua loa: "Tùy tiện đi nhìn cảnh trí đêm khuya của Lam gia thôi."

Giang Trừng giễu cợt nói: "Ngươi lại có rảnh rỗi thế à. Đèn của ngươi đâu? Sao không thấy thế."

Ngụy Vô Tiện nhún vai: "Chắc là vô tình ném ở chỗ nào đó trên đường rồi."

Giang Trừng trừng hắn một cái: "Thật là lười quản ngươi."

Tĩnh thất, thiếu niên vốn đàng hoàng nằm ở trên giường ngủ, không biết đã mở mắt từ lúc nào. Y khoác thêm một áo khoác ngoài, đi ra mở cửa.

Một ngọn đèn hoa đăng hình hoa sen đang nằm trước cửa Tĩnh thất, tâm đèn lẳng lặng cháy, phát ra một vòng ánh sáng ấm áp xinh đẹp trong đêm lạnh.

Thiếu niên áo trắng trầm mặc đưa tay ra, giống như người đi đường trong đêm tuyết lạnh, ôm lấy một đốm lửa.

... thật ấm.

Y cầm đèn hoa đăng lên, lẳng lặng nhìn một lúc, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trăng đã sáng rực tự bao giờ.

...

Hai người Vong Tiện sửa bài ghi chép sau khi săn đêm về của đám môn sinh xong, thì đương nhiên lại lăn lộn với nhau thành một cục. Thật lâu sau đó, âm thanh không tiện để cho người ngoài nghe thấy kia mới dần lắng xuống. Hai người một câu hai câu mà trò chuyện, đại đa số là Ngụy Vô Tiện nói, Lam Vong Cơ nghe.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy tư thế hiện tại không thoải mái, xoay người đổi tư thế khác. Lúc điều chỉnh tư thế, nhìn ra cửa thấy trăng sáng đã treo lên thật cao. Một vòng ánh sáng bao quanh mặt trăng trong trẻo sạch sẽ nằm chính giữa rực rỡ. Không có sương hay mây mù che phủ, trăng cứ thế lành lặn tròn trịa mà treo giữa đất trời.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nghĩ tới một chuyện cũ rất nhiều năm về trước, cũng một đêm thế này, không cách nào kiềm chế được mà cười phá lên. Hắn cười rất thoải mái, cả người đều run rẩy theo. Hàm Quang Quân được coi như đệm dựa đang ôm chặt ngang hông Ngụy Vô Tiện, có chút ngờ vực "Ừm?" một tiếng.

Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi mới lên tiếng: "Ta nhớ tới một chuyện lúc ta còn đang đi cầu học. Ta mời ngươi cùng đi chợ đêm, ngươi không đi cùng ta, lại còn để ta đứng ngoài cửa một mình."

Hai tay đang ôm hắn dường như lại ôm chặt thêm mấy phần, chủ nhân của đôi tay có chút quẫn bách nói: "Ta..."

Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào làm ổ ở cổ Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi khi đó thật ra là rất muốn cùng ta đi chơi, có đúng không?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu: "Ừ. Muốn."

Cái đầu ai đó được thế, lại dụi dụi một cái, không biết là oán trách hay nũng nịu: "Ngươi luôn thế, muốn cái gì cho tới giờ đều không chịu nói."

Lam Vong Cơ đáp: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện cười: "Cái này cũng ừ à?"

Yên lặng một hồi, đầu ai đó lại ngọ nguậy: "Thật ra thì thời điểm Xạ Nhật Chi Chinh ấy... Ta cũng đi ngắm trăng một lần."

Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, bàn tay đang ôm chuyển thành vuốt ve.

Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Có một lần vừa đánh thắng trận xong, hiếm khi được lúc ung dung, ta cầm vò rượu nhảy lên trên lều doanh trại vừa uống rượu vừa ngắm phong cảnh. Nói là phong cảnh, thực ra cũng không có gì nhìn, có mỗi lều trại, máu tanh, đêm đen, chiến trường và thi thể... Ta không nhớ nổi tâm tình khi đó là sảng khoái khi báo được thù hay là chán ghét hết tất thảy nữa, chỉ nhớ ngày đó trăng thật sáng, thật tròn, giống trăng hôm nay ấy."

Lam Vong Cơ không lên tiếng, chỉ vuốt dọc sống lưng Ngụy Vô Tiện mà an ủi. Tiếng của Ngụy Vô Tiện ngày càng nhẹ, giống như là sợ đụng hỏng trăng trong nước: "Khi đó, ta nhìn trăng lại nhớ tới ngươi. Sao khi đó ta không cùng ngươi trở về nhà ngươi chứ?"

Có mấy lời hắn không nói ra. Ví dụ như thời điểm Xạ Nhật chi Chinh, bọn họ không gặp nhau, nhưng trên chiến trường Giang Lăng, khi hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ vội vã chạy tới, thật ra trong nháy mắt từng rất ngạc nhiên mừng rỡ; hay ví dụ như lúc tác chiến, một đàn một sáo từ xa cùng ứng, hắn đã nghĩ, ít nhiều gì cũng vẫn còn có thể có cơ hội cùng Lam Trạm sóng vai; lại ví dụ như hắn nhìn trăng nhớ người là bởi vì hắn thấy Lam Trạm giống như trăng sáng vậy, cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần... là thứ mà kẻ đã chìm vào trong bóng tối như hắn không cách nào chạm vào được, thậm chí không dám tồn tại cái cảm giác muốn đưa tay chạm vào nữa...

Hắn từng ngụm từng ngụm uống rượu, rượu xấu rượu trào xuống vạt áo, thấm đẫm vạt áo màu đen của hắn hơn.

Trong mắt người áo đen đó, chỉ có một vầng trăng sáng... sạch sẽ, lại sáng rực rỡ.

Ngụy Vô Tiện lại lẩm bẩm: "Sớm biết thế này, khi đó ta đã cùng ngươi trở về. Mười mấy năm này đúng là ném vào trong bụng chó cả rồi."

Lam vong Cơ nói: "Bây giờ cũng không muộn."

Ngụy Vô Tiện: "Ít đi nhiều năm như vậy, trong lòng ta khó chịu. Tiện Tiện đáng thương, Tiện Tiện khổ sở, Tiện Tiện không vui, muốn Lam nhị ca ca hôn hôn mới được."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Lam Trạm, ngươi thế này thật không... ưm ưm ô!"

Lam Vong Cơ: "Hôn."

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, ngươi thay đổi rồi! Ngươi thật sự thay đổi rồi!"

Lam Vong Cơ: "... không tốt sao."

Ngụy Vô Tiện: "Đương nhiên tốt." Hắn ngẩng đầu hôn Lam Vong Cơ: "Ngươi là tốt nhất."

Đột nhiên nhớ tới người này có thói quen đem thứ gì của mình đều lưu lại chỉnh tề, Ngụy Vô Tiện cười đầy mặt ranh ma: "Lam Trạm, đèn hoa đăng ta đưa ngươi, còn giữ lại không?"

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc: "Giữ lại."

Ngụy Vô Tiện hài lòng, giống như là thưởng mà lại hôn Nhị ca ca nhà hắn một cái: "Lam Trạm, ngươi đã đi xem hội hoa đăng chưa?"

Lam Vong Cơ: "Chưa."

Ngụy Vô Tiện: "Vậy năm nay chúng ta cùng đi đi!"

Lam Vong Cơ khẽ kéo chăn đắp cả hai người lại, hôn lên trán Ngụy Vô Tiện: "Được."

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm rủ xuống, trăng sáng nhô lên.

Mây tan trăng sáng, đang là thời điểm đẹp nhất.

=== END ===

Lại tiếp tục ngọt nhũn tâm với văn phong của Cố Từ. Đây là đồng nhân văn hôm Thất tịch đấy. Nhưng giờ mới đăng lên, coi như thay lời chúc Giáng sinh đi ha. Tại ngộ tối sợ là không onl được, mà dịch cũng không kịp được.

Mọi người có thấy văn phong của Từ Từ thật nhẹ nhàng mà thật ngọt không? Có ai muốn gửi đôi lời nhắn nhủ đến Từ Từ không nào? Hãy để lại những lời nhắn nhủ ở dưới đây nhé! Ngộ sẽ tổng hợp rồi gửi cho Từ Từ. Cảm ơn các bạn đã nhắn nhủ nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top