Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đại ma đầu trọng sinh chi đạo sĩ lừa gạt! [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 1:

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy vô cùng khó chịu, rõ ràng bọn Lịch Tiên nói khi bước qua cổng vượt thời gian thì không bị gì đâu, thậm chí còn rất thoải mái, giống như được nằm ngủ trên một chiếc giường cao cấp. Ấy vậy mà hắn một chút cũng không cảm thấy thế.

Lúc Nguỵ Vô Tiện bước vào cổng vượt để bước đến kiếp đầu thai của mình, hắn liền cảm thấy một lực hút kéo mình vào trong không kịp phản kháng. Tiếp đó là cả thân thể không thể cử động, mọi thứ xung quanh im ắng lạ thường, ánh sáng lóa cả mắt, Nguỵ Vô Tiện có muốn mở mắt xem rốt cuộc mình bị cái quái gì kìm hãm nhưng không tài nào mở mắt ra được.

Nguỵ Vô Tiện biết mình hình như có gì đó không đúng rồi, tuy hắn chưa bao giờ chân chân chính chính nhìn thấy ai trong Địa phủ bước vào cổng thời gian mà đầu thai, nhưng hắn đã được bọn Lịch Tiên nói qua rồi. Khi bước vào cổng vượt, thì phải đi hết một đoạn đường rất dài, mà nơi đó có ánh sáng ấm áp, xung quanh tuy được phủ một màu trắng nhưng lại có thể cảm nhận được không gian cực kỳ thoải mái. Cứ đi như vậy khoảng ít phút thì sẽ cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, càng đi thì càng mơ màng, đến khi thần trí không còn minh mẫn mà chìm vào giấc ngủ thì chính lúc ấy ngươi đã bắt đầu bước vào kiếp sống mới của mình.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, Nguỵ Vô Tiện sau khi bước vào cổng vượt lại không hề cảm thấy được ánh sáng ấm áp hay thoải mái thống khoái gì, hắn ngay cả chính chân mình cũng không động đậy được chứ đừng nói đi hết đoạn đường này. Cả người hắn cứng ngắc, mắt không thể mở để xác định chuyện xảy ra với mình rốt cuộc là gì, trong giây phút giằng co đó, hắn đột nhiên nhíu mày, khuôn mặt nhăn nhó lại xuất hiện một tia mờ mịt, hắn nhất thời không giằng co nữa, mà đứng ngơ ra...

Hắn vậy mà thấy được kiếp trước của mình.

Cuộc sống kiếp trước của Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể gói gọn trong vài từ: đánh, đuổi, giết, rồi lại giết, đuổi, đánh. Cả một kiếp sống hơn một trăm năm, ngoại trừ tuổi thơ miễn cưỡng có thể xem là hạnh phúc ra thì sau khi lớn lên, Nguỵ Vô Tiện chỉ sống trong những ngày tháng không mục đích, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, quay lưng lại với cả thiên hạ, dường như đối địch với tất cả mọi người.

Từng mốc thời gian, sự kiện lớn bé lần lượt lướt qua trước mắt, Nguỵ Vô Tiện thấy đầu đau như búa bổ. Hắn trăm năm làm ác, một ngàn năm an nhàn, quả thực không tiếp thu nổi những hình ảnh này, khiến hắn liên tục nhíu mày, mồ hôi chảy dọc thái dương. Những đoạn ký ức ngắn ngửi cứ thế hiện ra, đều là những cảnh giết chóc truy đuổi, dường như không được bình yên một khắc nào...

Mọi thứ lướt qua hệt như tên bắn, khiến đầu hắn một trận choáng váng, lúc Nguỵ Vô Tiện sắp sửa đứng không vững, hơi thở gần như đi vào hỗn loạn, thì ý thức lại rơi vào một mảnh mơ hồ, không còn cảm thấy gì nữa, tất cả dường như trở nên im lặng dị thường.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy qua rất lâu, hắn mới có thể miễn cưỡng mở mắt, nhưng mí mắt nặng nề khiến hắn không thể lập tức thanh tỉnh, chỉ có thể nghe được bên tai loáng thoáng có tiếng người đang gọi.

"Mạc tiên sinh? Mạc tiên sinh?"

Nguỵ Vô Tiện thấy có ai đó đang lay lay mình, hắn nặng nề mở mắt, liền thấy được bên cạnh xuất hiện một nữ nhân sắc xảo xinh đẹp, ăn mặc đẹp đẽ đang mỉm cười nhìn hắn. Ngặt nỗi, ánh mắt của hắn lại bị thứ khác hấp dẫn, chính là phần áo nữ nhân này mặc để lộ ra phần ngực trên trắng nõn đầy đặn, trông có vẻ rất... lớn...

Nguỵ Vô Tiện lập tức bật dậy, không quên đưa tay đẩy nhẹ nữ nhân kia ra, bảo trì một khoảng cách với nàng ta. Ngay sau đó, đập vào mắt hắn là quang cảnh kỳ lạ của một căn phòng.

Căn phòng này không mấy rộng, bày trí đơn giản, chỉ có bàn ghế gỗ đặt ít sách, một tủ quần áo và một giường có chải chiếu mà Nguỵ Vô Tiện đang ngồi. Nữ nhân bị Nguỵ Vô Tiện đẩy ra kia có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng mỉm cười.

"Thật xin lỗi đã đánh thức tiên sinh, nhưng phiền tiên sinh có thể bớt chút thời gian không?"

Nguỵ Vô Tiện mở to mắt nhìn nữ nhân trước mắt mình, không phản ứng gì. Trong đầu chỉ một mớ hỗn độn: chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình là còn lạc vào quá khứ không? Đã ra khỏi Cổng vượt chưa? Hay đã đầu thai rồi? Còn nữ nhân này là ai?

Thấy Nguỵ Vô Tiện còn đang ngơ ngác bảo trì cảnh giác với mình, nữ nhân vội vàng nói. "Xin lỗi, tôi làm phiền tiên sinh tịnh tâm sao? Tôi không biết khi nghỉ ngơi cũng sẽ phải như vậy."

Tịnh tâm? Tịnh tâm gì? Nguỵ Vô Tiện cả đời chẳng tôn sùng thần phật thì sao phải tịnh tâm? Mà...

"Ngươi gọi ta là gì?"

Nữ nhân hơi sửng sốt. "Mạc tiên sinh."

Mạc tiên sinh nào? Nguỵ Vô Tiện lầm bầm, mà hình như có gì đó sai rồi. Nếu như hắn đầu thai thì đáng lẽ bây giờ phải nằm trong bụng ai đó chứ? Hoặc nên nói là tại sao thần trí hắn lại minh mẫn đến vậy? Không phải Diêm Vương nói sau khi đầu thai là quên sạch mọi thứ hay sao? Tại sao hắn lại nhớ tất cả mọi thứ nhu trước khi đầu thai?

Hoặc nên nói là, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không phải đi đầu thai. Mà là trọng sinh!

Trong đầu nảy ra ý nghĩ như vậy, Nguỵ Vô Tiện mới nhìn nữ nhân kia, bỏ đi nét mặt mờ mịt, mà thay vào đó là vẻ nghi ngờ, hỏi. "Ngươi tìm ta có việc gì sao?"

Nữ nhân bị Nguỵ Vô Tiện làm hoảng sợ, nhanh chóng gật gật đầu. "Mạc tiên sinh, mong ngài giúp cho, nó lại tiếp tục nữa rồi!"

Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu. "Nó?"

"Nó" thường dùng để miêu tả hoặc ám chỉ một sự vật hiện tượng không thể xác định, hoặc cũng có thể chỉ là một cách nói châm biếm khinh thường. Mà tại giờ phút này, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được nhíu mày, trong lòng không ngừng chất vấn: nó là thứ gì?

Trước mặt hắn chính là một bệ thờ khá lớn của một toà linh đường, hương khói nghi ngút, phía trên đặt một bức tượng Phật màu vàng thật to, xung quanh là không ít bài vị và hũ tro cốt đặt cực kỳ chỉnh tề. Nơi này rõ ràng là một linh đường thờ cúng tổ tiên, nhưng hiện tại có một thứ làm nơi này trở nên có chút quái dị.

"Nó" mà nữ nhân kia nói chính là sinh vật kỳ quái, "nó" có hình dạng của con người nhưng lại khác ở chỗ chỉ còn da và xương, lại còn khá dài, tứ chi rõ ràng dài hơn người bình thường, cả thân thể bám vào tượng Phật, tóc tai rối loạn, da dẻ xanh xao trắng bệt. Đặc biệt là khuôn mặt, bởi vì ít thịt nên lớp da chảy xệ xô vào nhau, trông như da của một lão thái bà già yếu. Môi thâm đen, hốc mắt sâu, mơ hồ chỉ thấy được một ít con ngươi nhỏ xíu bên trong. Hai bên gò má còn xuất hiện lớp gân nổi lên kỳ quái. Tổng thể mà nói khá là không ưa nhìn.

Thật không biết đây là thứ gì!

Nguỵ Vô Tiện đứng nhìn nó một hồi cũng không biết phải làm sao. Nhưng mà hắn biết mình hình như phải xử lý thứ này, vì là trọng sinh nên Nguỵ Vô Tiện phải đảm nhận nhiệm vụ mà chủ nhân cái xác hắn đang sử dụng. Nhìn trường bào đạo sĩ mà hắn đang mặc, thì chắc là một tên đạo sĩ rồi!

Tên này hẳn là được mời về để xua đuổi cái thứ kia ra khỏi linh đường, không biết hắn đã làm gì mà thứ kia trông có vẻ rất dữ tợn, luôn nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện mà nhe răng, thiếu điều muốn vào về phía này thôi.

Nguỵ Vô Tiện chưa thể xác định rõ lắm đây là thứ gì nên chưa vội ra tay, hắn hỏi nữ nhân nọ. "Làm sao nó lại tức giận?"

Nữ nhân này gọi Thẩm phu nhân, là chủ linh đường này, nàng vời tới một nữ nhi ước chừng mười mấy tuổi bên cạnh, nói. "Ban nãy Nhi Nhi ở bên cạnh chăm sóc Tiểu Linh, đột nhiên con bé la toáng lên rồi kêu tôi tới. Mọi chuyện xin hỏi con bé thì rõ ràng hơn."

Nhi Nhi vội vàng nói. "Thưa tiên sinh, ban nãy khi tôi trông coi đại tiểu thư, thì đột nhiên tiểu thư bất chợt mở mắt rồi đẩy tôi té ngã. Ban nãy chẳng phải tiên sinh đã trấn an linh hồn tiểu thư rồi sao? Ấy vậy mà vẫn mất kiểm soát."

Trấn an linh hồn? Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, chân mày hơi nhíu lại. "Mất kiểm soát là như thế nào?"

Nhi Nhi ngẫm lại. "Tiên sinh cũng biết, đại tiểu thư nhà chúng tôi cả ngày đều mơ hồ nên hành động thường mất kiểm soát. Nhưng mà lần này lại có chút khác thường, tiểu thư sau khi bật dậy thì lại vùng vẫy, nhìn ngó quanh quất khắp nơi. Tôi có giữ lấy tiểu thư nhưng tiểu thư cứ hất tôi ra, sau đó ngồi dậy như đang tìm kiếm thứ gì."

Nói đến đây, Nhi Nhi đắn đo không biết có nên nói tiếp hay không, len lén nhìn Thẩm phu nhân. Thẩm phu nhân gật đầu với nàng, bảo nàng cứ nói tiếp, Nhi Nhi nét mặt có chút bất đắc dĩ. Tất cả đều được Nguỵ Vô Tiện thu vào tầm mắt.

Nhi Nhi tiếp lời. "Tôi nhìn theo tiểu thư, liền phát hiện tiểu thư hướng tịnh phòng mà nhìn đăm đăm, còn phát ra tiếng gầm gừ cổ quái. Tiểu thư nhìn tịnh phòng rất lâu, dường như rất muốn đi về hướng đó nhưng lại đắn đo, nên tại một chỗ kêu nhỏ tựa hồ là đang khó chịu gì đó."

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày. "Tịnh phòng?"

Thẩm phu nhân gật đầu. "Là căn phòng tiên sinh vừa an tọa. Lúc tôi chạy tới, Tiểu Linh vẫn còn đang nhìn về phía tịnh phòng nhưng không có biểu hiện quậy phá như trước nữa. Những tưởng con bé đã an tĩnh một chút, tôi mới đến vấn an một chút, nhưng không ngờ con bé đẩy tôi ra. Sau đó cứ hướng về phía tịnh phòng mà kêu."

Vừa nói vừa khó xử nhìn Nguỵ Vô Tiện. "Thất lễ với tiên sinh, Tiểu Linh từ khi bị thứ đó nhập thân quấy nhiễu đều rất không thích những thầy pháp như tiên sinh nên con bé thường gắt gỏng. Tôi đoán là vì biết tiên sinh đang nghỉ ngơi trong tịnh thất mới biểu lộ như thế."

Nguỵ Vô Tiện xoa cằm lắng nghe, mắt lại đặt lên thứ được gọi là Tiểu Linh kia. Đại khái thì hắn cũng hiểu được vấn đề rồi, hóa ra vị Thẩm tiểu thư bị thứ vớ vẩn nhập thân nên mới thế này. Hiện bây giờ chưa xác định được thứ đó là gì nhưng Nguỵ Vô Tiện khẳng định rằng, nó biết có cái gì đó đang hiện diện trong linh đường này.

Cũng không khó hiểu, Nguỵ Vô Tiện nãy giờ quan sát, thấy vị đại tiểu thư này cứ quanh quất ngó nghiêng khắp nơi, lâu lâu nhìn về phía hắn cảnh giác. Tứ chi di chuyển xung quanh tượng Phật cao lớn, bộ dáng như đang tìm cái gì đó nhưng không thể nào tìm ra, nên mặt nhăn nhăn, lâu lâu còn phát ra tiếng gầm khẽ, hệt như đã muốn nổi giận.

Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn Thẩm tiểu thư vừa đi tới đi lui, đưa tay xoa xoa cằm. Thẩm tiểu thư bám trên tượng Phật, nhìn theo từng cử động của hắn, động tác tìm kiếm từ đó cũng dừng lại. Hắn cứ như vậy mà dạo quanh, mắt còn láo liếc xung quanh linh đường.

Linh đường này có vẻ là nơi thờ cúng của một gia tộc giàu có nào đó rồi, xung quanh đặt nhiều bệ thờ, đếm sơ hơn hai ba chục cái. Nguỵ Vô Tiện y chẳng hiểu cái quái gì về phong thủy, nhưng lại cảm thấy trong linh đường này có chút kỳ quái. Tà khí còn nhiều hơn cả linh khí, cả một linh đường sáng đèn vậy mà vẫn cảm giác âm u tăm tối. Lúc hắn từ tịnh phòng đi ra còn cảm thấy một cỗ yêu khí phảng phất, ban đầu còn tưởng là thứ từ Thẩm tiểu thư mà ra, không ngờ lại không phải.

Hắn đi lòng vòng trước tượng Phật, đến gần một chút hơn, Thẩm tiểu thư vừa nhìn thấy hắn đã lập tức trốn tránh, né ra sau lưng bức tượng, ló nửa khuôn mặt khô khốc mà nhìn. Hình như có vẻ sợ.

Nguỵ Vô Tiện một tay xoa cằm, một tay chống hông, sau đó từ bên hông mò mò ra một thứ. Là một vài lá bùa. Nhìn qua có thể nhận ra là bùa trừ tà, hắn thầm nghĩ: vài lá bùa này còn chưa có văn chú hoàn chỉnh thì làm được trò trống gì, cùng lắm thì chỉ kìm hãm được yêu ma quỉ vài khắc là tốt lắm rồi.

Nghĩ thế, hắn vứt lá bùa đi, cũng từ bên hông rút ra một thứ, chính là một thanh kiếm. Thanh kiếm này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một thanh kiếm bình thường, ngoài lưỡi kiếm khá sắc có thể chém đứt ra thì cũng không có tác dụng gì. Hắn đưa thanh kiếm lên ngắm nghía, sau đó đột nhiên mỉm cười nhẹ, đưa kiếm lên múa vài đường đơn giản.

Nguỵ Vô Tiện một tay nâng kiếm, một tay đặt trên lưỡi kiếm rạch một đường.

Máu đỏ lập tức chảy ra, bay giữa không trung không rớt xuống đất một giọt nào.

Nguỵ Vô Tiện trong miệng lầm rầm đọc câu chú, tay cầm kiếm tung ra một chưởng.

Những giọt máu của hắn lơ lửng giữa không trung hệt như những mũi tên, hướng Thẩm tiểu thư bay tới.

Trong một khắc đó, Nguỵ Vô Tiện khẽ nhíu mày, tâm nói: năng lực của tên Lý tiên sinh này cũng không vừa a.

Rất nhanh sau đó, tiếng rít gào chói tai vang lên, Thẩm đại tiểu thư từ phía sau tượng Phật lao ra ngoài. Thẩm phu nhân cùng một vài gia nhân hoảng hốt kêu lên. "Tiểu Linh!"

Thẩm Linh lao ra như tên bắn, tựa là hướng Nguỵ Vô Tiện mà tới, giữa trán và cánh tay có khói bốc lên, bị máu của hắn văng trúng nên có vẻ rất đau. Nàng như một con mãnh thú giận dữ vì có kẻ làm đau mình, liền nhằm Nguỵ Vô Tiện vươn ra móng vuốt.

Nguỵ Vô Tiện cũng không né tránh, đứng im để Thẩm Linh bay về phía mình. Lúc nàng vừa tới, hắn giang hai tay, mỉm cười một cái rõ tươi. Thẩm Linh nhe hàm răng lỉa chỉa sắc nhọt nhào tới, Thẩm phu nhân sợ hết hồn thét lên. "Tiểu Linh...!"

Nhưng ngoài dự đoán Thẩm Linh sẽ nhào đế Nguỵ Vô Tiện mà cắn xé, mà nàng lại ngồi xổm trước mặt hắn, nở một nụ cười tươi quái dị, cực kỳ vui vẻ khi được hắn xoa đầu, hệt như một chú cún nhỏ được chủ nhân cưng nựng liền thích thú. Chắc nếu có cái đuôi thì không chừng cũng liên tục vẫy vẫy.

Nguỵ Vô Tiện cũng cười thật tươi với nàng, còn nói. "Linh Linh hảo ngoan!"

Cả hiện trường một mảnh lặng như tờ, Thẩm phu nhân há to miệng nhìn Nguỵ Vô Tiện chế phục Thẩm Linh, nhất thời cấm ngữ.

Hành động kỳ quái đó của Thẩm Linh khiến mọi người nhẹ nhõm thở nhẹ một hơi, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại liếc về phía tượng Phật, miệng lầm bầm.

"Tới!"

————————-

Artist minh hoạ: @ingtam1218 [Twitter]

Người đăng: LL.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top