Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đại ma đầu trọng sinh chi đạo sĩ lừa gạt! [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2:

Bức tượng Phật tổ hiền từ nhân hậu được đúc tinh xảo đột nhiên rung động kịch liệt, những vết máu của Nguỵ Vô Tiện đọng trên đó đồng loạt bốc khói. Bức tượng rung động kịch liệt, những thứ xung quanh đều bị sự rung chuyển này làm cho lung lay, đồng loạt rơi xuống đất. Âm thanh va chạm vang lên liên tục, vì bức tượng quá lớn, khi rung lên cả mặt đất cũng muốn rung chuyển theo, mọi người đều ngã trái ngã phải, hoảng sợ mà đứng tụm lại với nhau.

Nhi Nhi đỡ lấy Thẩm phu nhân kêu lên. "Tiên sinh, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thẩm Linh cũng vì hoảng sợ mà trốn sau lưng Nguỵ Vô Tiện, hắn cũng bảo hộ nàng sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào bức tượng.

Thẩm Linh ở phía sau bỗng dưng phát ra tiếng kêu kỳ quái. Nguỵ Vô Tiện quay nhìn nàng, không hiểu bằng cách nào giao lưu mà nhíu mày. "Thật sao? Vì vậy mà ngươi mới bị thế sao?"

Thẩm phu nhân và đám gia nhân nhìn nhau khó hiểu, Thẩm Linh ra sức gật đầu, lại kêu ra vài tiếng. Nguỵ Vô Tiện chầm chậm gật đầu. " Quả nhiên, ta bảo sao nơi này tà khí nhiều đến vậy, hóa ra còn thứ như vậy bên trong a."

Hắn quay sang nhìn Thẩm phu nhân, hỏi. "Phu nhân, nơi này không phải là nơi chôn cất đó chứ?"

Thẩm phu nhân mở to mắt, mạnh mẽ lắc đầu. "Không không, nơi này chỉ là nơi thờ phụng tổ tiên, người trong nhà đa phần đều hỏa táng, chỉ giữ tro cốt không chôn cất."

"Còn nó?" Nguỵ Vô Tiện chỉ vào bức tượng. "Bên trong có thứ gì?"

Thẩm phu nhân sửng sốt, nhưng lại bối rối không nói ra, mấy gia nhân cũng cụp mặt không nói, vẻ trốn tránh. Nguỵ Vô Tiện nhướn một bên mày, vươn tay xoa cằm, lại nhìn bức tượng vẫn kịch liệt rung chuyển, lâu lâu còn phát ra âm thanh "thịch thịch" như thể thực sự có thứ gì đó ở bên trong đang dùng lực đập mạnh.

"Chẳng lẽ phu nhân cũng không biết bên trong chứa thứ gì sao?" Nguỵ Vô Tiện lại hỏi.

Thẩm phu nhân luống cuống gật đầu. "Đúng đúng, bức tượng này từ lâu nằm ở linh đường, khi tôi gả về đây thì đã có rồi."

"À ra vậy." Nguỵ Vô Tiện buông tay, đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Linh. "Đáng tiếc, nếu như biết bên trong thực sự là thứ gì thì không chừng đã có thể cứu được Thẩm tiểu thư rồi, có đúng không??"

Thẩm Linh ngây ngô gật đầu, gần như rất thích được Nguỵ Vô Tiện xoa đầu, ngồi im hưởng thụ. Thẩm phu nhân nhìn con gái không ra hình dạng gì kia thì không khỏi đau lòng, nhưng bà vẫn im lặng, không nói ra.

Nguỵ Vô Tiện tuy lơ đãng nhưng ánh mắt đều thu vào toàn bộ biểu cảm của từng người trong linh đường, hắn nghĩ thầm: nhà này chắc chắn giấu giếm thứ tà ma gì nên mới thế. Thứ này lại là nguyên nhân khiến Thẩm Linh thành cái dạng này, liệu mấy người trong nhà có biết chuyện này không? Không chừng biết mà lại cố tình không nói ra, để mặc con gái trong hình dạng này vẫn có thể chịu được ư?

Còn Thẩm Linh thì sao? Nàng ta có biết lý do mình vì sao lại ra như thế?

Nghĩ đến đây, hắn lại quay về hướng Thẩm phu nhân xác định lại lần nữa. "Phu nhân có chắc là mình không muốn nói ra?"

Thẩm phu nhân bối rối tựa như muốn nói nhưng không nói được, chỉ biết nhăn mặt trốn tránh.

Nguỵ Vô Tiện vẫn bình thản. "Thứ bên trong đó chính là nguyên nhân khiến đại tiểu thư ra nông nỗi này, nếu phu nhân không nói thì không bằng để ta tự mình kiểm chứng vậy."

Nói rồi, hắn cúi xuống cười với Thẩm Linh. "Linh Linh nếu sợ có thể trốn nha? Qua bên kia đi."

Thẩm Linh gật gật đầu, theo ngón tay Nguỵ Vô Tiện chỉ liền di chuyển bằng tứ chi mà chạy đến phía sau một cây cột mà trốn, chỉ lộ nửa khuôn mặt nhìn về phía này.

Thẩm phu nhân nhìn thấy con gái mình có vẻ đã nhu thuận hơn liền muốn đến gần, chỉ là bà vừa đến gần, Thẩm Linh lập tức quay phắt lại, nhìn bà không chút thiện ý, gầm gừ trong miệng. Thẩm phu nhân sửng sốt, run rẩy. "Tiểu... Tiểu Linh, là mẹ đây, mẹ của con..."

Thẩm Linh cảnh giác nhìn bà, vẫn không có ý định đến gần, lùi ra phía sau.

Nguỵ Vô Tiện nhướn mày, thuận tay xoay xoay thanh kiếm, âm trầm nhìn bức tượng.

"Ầm!"

Bức tượng trấn động một tiếng thật mạnh, đồng thời Nguỵ Vô Tiện nhún người nhảy lên cao, giữa không trung lại tung ra một chưởng. Nội lực bắn về phía bức tượng khiến nó rung chuyển, dường như không vững vàng liền ngã về phía sau.

Cả đám người đều hoảng hốt, bức tượng lớn và nặng như thế, đổ xuống không phải muốn đánh sập nhà sao?

Bức tượng còn chưa ngã xuống, Nguỵ Vô Tiện đã nhanh chóng bay đến, lại thêm một chưởng lực về phía trước. Chưởng này của hắn cực mạnh, một lần đem bức tượng đập vỡ nát.

Thẩm phu nhân sửng sốt, không nghĩ đến Nguỵ Vô Tiện sẽ làm vậy, có chút không thích ứng kịp mà cảm thấy điên rồ. "Mạc tiên sinh?..."

Bà còn đang định nói gì đó, thì liền bị một thứ khác làm cho hoảng sợ, mấy gia nhân cũng kinh hãi không thôi. Bức tượng tuy bị đánh vỡ nhưng những mảnh vỡ cũng không nhỏ, bay tứ phía. Trong linh đường hỗn loạn một trận, trên đất đều là vật bày trí cúng bái đổ vỡ, đến bức tượng cũng không trọn vẹn. Bị Nguỵ Vô Tiện đánh một chưởng, cơ hồ đem phần trên toàn bộ đập ra.

Vỡ rồi mới biết, bức tượng này thực sự rỗng ruột, bên trong còn lộ ra một thứ.

"Quan tài?" Nhi Nhi kêu lên.

Thẩm phu nhân khẽ giật mình.

Quả nhiên, bên trong một bức tượng lớn như thế, lại rỗng ruột là vì chứa một chiếc quan tài, chỉ là chiếc quan tài này làm từ băng, không cầu kỳ hoa mĩ, xem thế nào cũng là cỗ quan tài bình thường. Nhưng thứ làm người ta sợ hãi chính là, bên trong quan tài có người, chính là thực sự có một thi thể nằm ở trong đó.

Nguỵ Vô Tiện đến bên cạnh chiếc quan tài mà quan sát. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là quan tài ướp xác, thi thể bên trong cũng đã chết cứng từ bao giờ rồi. Vậy thứ gì bên trong mà nện vào bức tượng từng hồi chứ? Nếu là thi thể này thì không phá tượng giải thoát cho rồi nên không đập nữa?

"Hửm?" Nguỵ Vô Tiện nhướn mày, một tay xoa cằm, mắt nhìn trên nắp quan tài khẽ nheo lại. Muốn đưa tay lên mà chạm vào.

"Grào..."

Đột nhiên Thẩm Linh kêu lên khiến Nguỵ Vô Tiện giật mình, khẽ quay lại.

Thẩm Linh ba chân bốn cẳng chạy đến phía hắn, cầm tay hắn kéo kéo ra, đầu vừa lắc miệng vừa kêu âm thanh kỳ quái.

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày. "Rất đáng sợ sao?"

Thẩm Linh gật gật đầu, hướng quan tài băng mà lầm bầm vài tiếng.

Nguỵ Vô Tiện mở mắt. "Sao ngươi biết nó có niên đại lâu? Ngươi cũng không đến bao nhiêu tuổi."

"Ư ư..." Thẩm Linh cật lực lắc đầu, rồi kéo kéo Nguỵ Vô Tiện, bàn tay khô khốc chỉ còn xương và da run rẩy chỉ về phía sau.

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày nhìn, Thẩm Linh chỉ là chỉ Thẩm phu nhân cũng đang run rẩy một góc, dường như không thể tiếp thu, trên mặt đều là sự hoảng sợ và hoang mang. Mấy gia nhân bên cạnh cũng kinh sợ không kém, thật không biết là mình hằng năm đều đến đây bái Phật là đồng thời bái cái thứ không biết là người hay là thứ gì nữa.

Thẩm phu nhân vẫn một mực im lặng đột nhiên lại nhúc nhích, tiến lên phía trên vài bước, đắn đo nói. "Tiên... tiên sinh. Linh thể của tổ tiên, cầu ngài nhẹ tay."

"Hửm?" Nguỵ Vô Tiện nhướn mày, trên mặt là một chút giễu cợt. "Khi nãy phu nhân nói tổ tiên đều hỏa táng."

Thẩm phu nhân cắn môi dưới, mày hơi nhíu lại. "Dẫu sao cũng xin ngài cẩn thận."

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, rút tay mình ra khỏi tay Thẩm Linh, xoa đầu nàng. "Đa tạ Linh Linh lo lắng, ta sẽ không làm gì ảnh hưởng đến linh thể. Có gì muốn nói với ta sao?"

Thẩm Linh ư ư vài tiếng. Nguỵ Vô Tiện bật cười nhẹ. "Ha ha, đừng lo, thứ này ta đối phó được!"

Thẩm Linh tuy lùi ra phía sau nhưng không núp phía sau thân cột nữa, đứng cách Nguỵ Vô Tiện một chút, hình như thực sự lo lắng cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện lại một lần dơ tay, đặt lên nắp quan tài nhẹ nhàng.

"Ầm..."

Quan tài băng vốn im lìm đột nhiên rung động...

Nguỵ Vô Tiện chỉ chạm nhẹ tay vào nắp, cỗ quan tâm một lần nữa trấn động, khiến hắn phải thu tay về, nhíu mày nhìn kỹ một lần nữa.

Trên nắp quan tài bằng băng không quá trong trẻo ấy lại xuất hiện một vòng bát quái màu đỏ như máu. Cả một cỗ quan tài vốn dĩ trắng như tuyết lại hiện lên những vệt loang lổ có trật tự đỏ tươi đó khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy khó chịu. Đặc biệt là chúng còn ẩn ẩn hiện hiện phát ra ánh sáng yếu ớt.

"Phong ấn trận?" Nguỵ Vô Tiện nhíu mày lầm bầm.

Phong ấn trận, ý trên mặt chữ, chính là để niêm phong và trấn áp thứ gì đó không được để nó thoát ra ngoài. Cái gì gọi là niêm phong? Chính là muốn giam cầm thứ gì đó đáng sợ và nguy hiểm. Tuy nhiên, bên cạnh đó thì phong ấn trận thỉnh thoảng sẽ dùng như một trận đồ bảo hộ, muốn giữ gìn một vật gì đó quý giá quan trọng.

Phong ấn trận được tạo ra từ rất lâu về trước, một khi đã hạ chú thì không có bất kỳ chú văn hay ma thuật nào có thể phá vỡ được. Trải qua hàng trăm năm, Phong ấn trận ngày càng được nâng cao, mà người nâng cao chúng thường là các tiên nhân công phu cao cường luyện ra. Cũng bởi chính vì được những người như thế tôi luyện, nên Phong ấn trận nếu không có khả năng tu vi tốt thì sẽ không hạ chú được.

Nguỵ Vô Tiện trên thiên hạ được biết đến là một đại ma đầu công phu đứng nhất Tà giáo, lại thiện dùng tà ma ngoại đạo luyện ra công phu chính mình, nên những thứ như phong ấn trận đối với hắn là một mối đe dọa. Những giáo phái tà ma trên thiên hạ cũng e sợ điều này, Phong ấn trận một khi hạ chú thì xác định sẽ vĩnh viễn bị giam cầm.

Tuy nhiên, Phong ấn trận có cao cường thế nào thì không có bức tường nào gió không lọt, điểm yếu của Phong ấn trận đã sớm bị lộ ra. Mà một khi đã bị lộ ra thì sẽ tìm được cách giải.

Cả giang hồ đều lo sợ nếu như người phát hiện ra cách giải Phong ấn trận thì thật đây không phải điều đáng lo sợ đối với Tà giáo phái nữa. Chỉ là bản thân Tà giáo cũng không biết rốt cuộc thì vị nào cao cường đến độ có thể tạo ra được thứ có thể phá giải Phong ấn trận. Người đó nếu như là người của Tà đạo thì đúng là một tin tốt, còn nếu như là người của Chính đạo thì cũng không có gì khác cả.

Phong ấn trận lời phá giải vẫn là một ẩn số, mấy trăm năm qua cũng chẳng thấy ai bị thứ này hạ chú. Mà nếu hỏi có ai phải bị hạ chú không thì số người đồng loạt trả lời "Nguỵ Vô Tiện" chắc chắn không dưới ngàn người. Quá dễ hiểu rồi, Đại ma đầu như hắn, giết sớm chừng nào tốt chừng ấy, bớt gây loạn cho thiên hạ.

Nhưng mà nói thì nói thế chứ không có ai làm được điều đó cả, không ai có thể bắt được Nguỵ Vô Tiện. Đến khi hắn chết đi cũng không thấy xác, cũng không biết rốt cuộc vì sao hắn chết, chết ở đâu, chết như thế nào, thi thể được chôn cất phương nào, vẫn là một ẩn số. Bọn họ chỉ biết, đã từng có một đại ma đầu nổi tiếng độc ác nhất thiên hạ đã từng tồn tại gây tai họa mà thôi.

Vì thế, suốt một ngàn năm qua, chẳng ai biết, vị cao nhân đã tìm được khe hở của Phong ấn trận và phá vỡ nó lại chính là Nguỵ Vô Tiện.

Cũng phải thôi, Phong ấn trận là đe dọa lớn như thế, đối với hắn cũng không phải không cần quan tâm đâu. Nguỵ Vô Tiện tuy không phải chết không toàn thây, nhưng sau khi hắn chết, thi thể có bị phát hiện hay không thì không đoán được. Người chết đi không phải hết, nếu thân thể còn tồn tại thì ắt vẫn có thể dùng được, chẳng hạn như luyện chế thành cương thi các loại. Khi Nguỵ Vô Tiện còn sống, hắn cũng thấy được loại công phu điều khiển cương thi mà.

Hiện tại đây, đứng trước một trận đồ Phong ấn, Nguỵ Vô Tiện chỉ cười nhạt. Trận đồ này không phải cao cường lắm, so với trận đồ năm đó hắn phá thì chưa là gì. Nhưng nếu muốn phá trận đồ giam giữ quan tài này thì cũng cần suy nghĩ kỹ một chút, có trời mới biết trong đây là cái thứ gì, phá trận thả ra ngoài không chắc có phải là điều tốt. Huống chi đây là nguyên nhân khiến Thẩm Linh ra nông nỗi này, không diệt trừ có khi lại gây họa lớn.

Chỉ có điều... Nguỵ Vô Tiện đi vòng quanh quan tài nhưng mắt thì đánh về phía Thẩm phu nhân cẩn thận dò xét. Vị phu nhân này một mực không nói cũng không cho biết thêm bất kỳ điều gì về cỗ quan tài, này có tính là kỳ quái không? Trong khi hắn cũng đã nói cho nàng biết biện pháp để cứu Thẩm Linh rồi, ấy vậy mà muốn im lặng sao? Điều nàng đang giấu giếm là gì? Thứ bên trong tượng cũng đã lộ ra rồi, nàng vẫn ngoan cố không nói, còn tỏ ý muốn hắn nhẹ tay với thi thể trong quan tài. Chẳng lẽ bí mật vẫn còn nằm bên trong?

Nghĩ đến đây, mắt Nguỵ Vô Tiện khẽ chuyển, tay gõ gõ cằm như đang suy toán gì đó. Phút chốc khóe môi khẽ cong lên, hắn buông tay, hướng nắp quan tài vỗ một cái, quan tài như trước rung động một cái rồi lại im lặng.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cúi người, đối quan tài mà dán lên, vẻ mặt đăm chiêu, hai mày nhíu lại, có vẻ khá nghiêm trọng.

Đám người Thẩm gia nhìn đến hắn đến quái lạ, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện cả người sắp dán lên quan tài, còn lầm bầm gì đó trong miệng, nét mặt đanh lại, lâu lâu còn gật gật đầu. Nhi Nhi nhịn không được hỏi. "Mạc tiên sinh là đang nói chuyện với thi thể sao?"

Người khác nói. "Chắc thế, hắn có thể liên hệ cõi âm mà."

"Thật sao? Không phải ai cũng nói hắn là lừa đảo à?"

"Đó là lời đồn, cô xem từ đầu chí cuối hắn xuất chiêu như thế không phải là diễn thôi đâu."

"Vậy bên trong rốt cuộc là thứ gì?"

"Dù có là thứ gì cũng phải tiêu diệt, khiến đại tiểu thư ra nông nỗi đó, không thể để nó tiếp tục tồn tại a."

"Mà cái tên Mạc Huyền Vũ này ương ương dở dở. Mới hôm qua còn thấy hắn nhảy múa điên loạn trước tượng Phật, hôm nay lại đánh đổ. Bức tượng đó không phải chi số tiền nhỏ mà làm đâu."

"Hắn là đang nói chuyện với thi thể đó thật không? Hay là đang giở trò?"

" Giở trò mà được sao? Có phu nhân ở đây mà hắn dám làm càn..."

Nữ hầu còn chưa nói xong đã bị một người khác khẽ khàng đụng tay một cái, nàng có chút giật mình, sau đó vội vàng im bặt. Đám gia nhân âm thầm lo lắng: phu nhân đứng đây lại dám làm càn bàn tán như thế. Không muốn sống!

Nhi Nhi len lén nhìn Thẩm phu nhân, thoáng cái sợ hãi. Thẩm phu nhân cũng đang nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt lại không có chút thiện ý nào, nét mặt âm trầm, sắc lạnh. Nhìn bà, thật không dám tưởng tượng nổi người phụ nữ ban nãy còn lo lắng đến trực bật khóc và người phụ nữ lạnh lùng này là cùng một người.

Thẩm phu nhân còn đang nhìn đám gia nhân, thì bị một thanh âm thu hút.

"Thật sao? Ngươi bị như vậy là do gia chủ sao?"

Lông mày Thẩm phu nhân khẽ nhíu, yên lặng nhìn Nguỵ Vô Tiện vẫn đang bám dính lên quan tài mà nói chuyện với thứ nằm bên trong đó. Mà hắn hình như không có để ý đến bên này, chỉ cau mày gật gật đầu tiếp thu, miệng lầm bầm. "Ừm ừm, khổ cực cho ngươi rồi! Ta biết ý ngươi muốn giúp ngươi ra khỏi đây, nhưng ta cũng là thân bất do kỷ a, ta không thấy thứ đó. Có lẽ thứ đó đã bị lấy đi rồi!"

Đám gia nhân nhìn nhau mờ mịt - thật sự đang nói chuyện với thi thể sao? Mà hắn nói thứ đó là thứ gì nhỉ?

"Không thể nào!" Nguỵ Vô Tiện đột nhiên hét lên, vẻ mặt đầy tức giận mà nói. "Cái thứ hèn mọn đó dĩ nhiên lại tồn tại trong nhà này!? Lại còn lấy thứ quí giá của ngươi? Hảo, mau nói ta nghe, ta sẽ diệt nó rồi lấy lại bảo vật để ngươi được hảo hảo yên nghỉ!"

Hắn vừa nói xong, chiếc quan tài kịch liệt rung động, dường như là nghe hiểu ý của Nguỵ Vô Tiện nên có chút phẫn nộ, tựa hồ còn nghe được chút âm thanh cổ quái như giọng gầm gừ của một con thú. Đám gia nhân sợ mà đứng chụm sát lại với nhau, Thẩm Linh cũng nhìn nó mà gầm gừ, bảo trì cảnh giác.

Nguỵ Vô Tiện lùi lại vài bước, sau đó hô lên. "Tất cả nằm xuống!"

Hắn vừa dứt lời, chiếc quan tài đột nhiên bay lên không trung, đánh vỡ cả nửa bức tượng Phật. Đám gia nhân theo bản năng ngồi thụp xuống ôm lấy đầu.

Chiếc quan tài bay lên không trung rung động một trận, nắp bật mở tung.

————————-

Trung bình sẽ là 2 ngày 1 chương. Còn tuỳ vào LL có thời gian rảnh hay không, đang hè mà. :v

Artist ảnh minh hoạ: @MasuiPickkie [Twitter]

Người đăng: LL.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top