Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đại ma đầu trọng sinh chi đạo sĩ lừa gạt! [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

"Tới!"

Cùng với tiếng hô lớn của Nguỵ Vô Tiện, một thân ảnh màu đỏ tím lao nhanh về phía quan tài, cơ hồ còn thấy được vài vệt sáng sắc nhọn xuất hiện.

"Phu nhân!"

Nhi Nhi đáng lẽ cũng đỡ Thẩm phu nhân ngồi xuống muốn bảo hộ nàng, nhưng không ngờ Thẩm phu nhân lại đẩy ngã nàng, bay về phía quan tài. Trong khắc ngắn ngủi đó, Nhi Nhi tận mắt chứng kiến Thẩm phu nhân dơ bàn tay đầy móng sắc nhọt mà lao về phía trước, trong miệng còn phát ra tiếng rít gào.

Thẩm phu nhân hành động nhanh như gió, chỉ di chuyển một chút đã đến gần cỗ quan tài đang bay lên kia, hai tay đều là móng dài sắc nhọt đánh về phía trước.

"Kengg..."

Một âm thanh va chạm chói tai, Thẩm phu nhân bị đánh đến bật ra sau, móng tay cào nền đá giữ lại tốc độ bị đẩy lùi về phía sau. Nàng nhìn thứ vừa đánh vào móng tay của mình kia, khẽ nhe hàm răng lổm chổm không đồng đều, ánh nhìn dữ tợn về phía trước.

Nguỵ Vô Tiện quay quay thanh kiếm trên tay, trên mặt là ý cười giễu cợt, tay trái khẽ vung lên, cỗ quan tài đang bay trên không trung hạ xuống phía trước, hắn đưa một chân giẫm lên. Thẩm phu nhân mở mắt nhìn chiếc quan tài khi nãy rõ ràng đã mở nắp lại lại im lìm, lúc hạ xuống trước Nguỵ Vô Tiện, cũng không có chút xê nhích gì. Ảo giác?

"Ha ha, đúng là ảo giác. Ta chỉ đánh lừa thị giác ngươi thế thôi. Xà tinh vốn đường nhìn không được tốt, thứ mà ngươi thất bật ra kia chỉ là lớp bụi mà ta điều khiển thôi. Vậy mới khiến ngươi hiện nguyên hình chứ!"

Đám gia nhân chứng kiến một màn đó cùng nghe được lời nói của Nguỵ Vô Tiện liền kinh hãi, cảm đám tán loạn tránh xa Thẩm phu nhân đang dần biến dạng kia. Có người không chịu được liền nôn mửa.

Quả thực hình dạng của Thẩm phu nhân có chút ghê tởm, nàng sau khiêu khích của Nguỵ Vô Tiện thì liền hiện nguyên hình. Hai chân đột nhiên khép lại dính chặt với nhau, bộ y phục đỏ tím cũng dần dần biến thành một lớp vảy cùng màu, lan dần đến tận ngực. Phần trên của Thẩm phu nhân vẫn giữ nguyên, chỉ là dưới hai cánh tay đã mọc ra không ít vảy, không khác gì mang cá, từng lớp vảy đỏ tím mọc lên kéo đến tận hai gò má. Giữa hàm răng lổm chổm là hai chiếc răng nanh khá dài, ngay cả mái tóc đen cũng biến hóa, ngọ nguậy biến thành một đám rắn lúc nhúc trên đầu. Hai mắt ánh vàng kim không có con ngươi, nhìn có chút kinh khủng.

Thẩm phu nhân biến đổi chính thức thành một xà nhân kinh khủng.

Nguỵ Vô Tiện lại cười. "Sao, thật là muốn có thứ này sao?" Vừa nói vừa vỗ lên quan tài, kỳ lạ là lần này nó không rung như trước nữa. "Mau đến lấy đi!"

Xà nhân gào lên một tiếng, sau đó dùng tốc độ nhanh như gió mà lao về phía Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nhếch môi cười, giữa không trung một đạo hàn quang lóe lên mang theo vài tia đỏ thẫm như tia lửa xoẹt qua. Xà nhân không kịp tránh, bị hàng chục giọt máu bắn vào người liền rít lên một tiếng chói tai, quá đau đớn mà ngã xuống đất lăn lộn. Những nơi dính máu đều bốc cháy, khói đen tỏa ra.

Nguỵ Vô Tiện đưa ngón tay bị rạch hai đường của mình lên mà ngắm nghía, màu đỏ tươi của máu trông cực chói mắt, chảy xuống. Hắn đưa tay đến bên môi khẽ liếm một chút, khóe môi lại giương lên một độ cong. "Tên họ Mạc này quả không tầm thường, đến máu cũng là linh lực. Xem ra ta không nhập sai thân xác. Tên này có ích!"

"Đừng vội đắc ý." Một thanh âm quái dị vang lên.

Nguỵ Vô Tiện đưa mắt nhìn, Xà nhân mở miệng phát ra thanh âm khàn đặc, rất khó nghe. "Bản thân ngươi còn không biết bên trong là gì thì đừng tưởng có thể giết được ta là xong chuyện."

"Hửm?" Nguỵ Vô Tiện nhướn mày, đưa tay vỗ vỗ quan tài đã nằm im. "Không phải ngươi mời ta về để mở thứ này ra hay sao?? Không muốn ta mở à? Ngươi là đợi ta mở ra xong rồi đánh chết ta sau đó cướp thứ trong đây sao?"

Xà nhân cau mày, xem ra lời của Nguỵ Vô Tiện là đúng. Hắn chậm rãi nói. "Thực ra không phải là do thứ gì trong này làm ảnh hưởng đến đại tiểu thư, mà là chính ngươi mới là thứ khiến cô ta thành cái dạng đó. Ngay từ đầu ta đã ngửi thấy mùi cổ quái yêu dị, không ngờ lại xuất hiện xà tinh oán khí nồng đậm đang âm thầm âm mưu trong Thẩm gia. Ngươi dẫu biết ta là một tên lừa đảo, không phải là đạo sĩ chân chính cái gì, vậy mà vẫn mời ta đến trừ yêu diệt quái. Thực ra bản thân ngươi biết ta sẽ có cách mở ra thứ này."

Nguỵ Vô Tiện nhàn nhạt nói, đi vòng vòng xung quanh quan tài, Xà nhân vì bị máu của hắn bắn lên người còn rất đau nên chưa chủ động xuất thủ, con ngươi liên tục khẽ đảo liên tục.

"Ngươi để Thẩm Linh dính phải thi độc khiến nàng trở thành bán yêu cấp thấp mất lý trí dễ điều khiển, mục đích là để nàng dựa vào giác quan chỉ có trên người bán yêu mà tìm ra cỗ quan tài này. Nhưng thật không may cho ngươi, Thẩm gia có vẻ là một gia tộc tồn tại trăm năm, linh đường này được các tổ tiên bảo hộ quanh năm, khi Thẩm Linh vào đây liền được tổ tiên bảo vệ, trả về cho nàng một chút minh mẫn. Bản chất của bán yêu rất yếu đuối, ngươi tuy có thể khắc chế nàng nhưng không điều khiển được nàng nên mới gây ra vài lần hỗn loạn tại linh đường."

Nguỵ Vô Tiện chậm rãi nói, lợi dụng tầm nhìn của xà nhân vốn không tốt mà ra hiệu cho đám gia nhân đang sợ hãi đến mức phát khóc kia, bảo các nàng nhân cơ hội chạy đi. Nhi Nhi dù rất kinh hãi nhưng cũng là người can đảm nhất, nàng trấn an mọi người, ra hiệu đi theo nàng.

Nguỵ Vô Tiện hài lòng, lại tiếp tục nói làm điểm chú ý của Xà nhân bị dời đi. "Khi ngươi mời ta đến đây, ngươi có nghĩ đến Thẩm Linh sẽ sợ ta hay không? Ngươi nói nàng ta gắt gỏng với những đạo sĩ được ngươi mời tới, nhưng không phải, nàng chỉ gắt gỏng với mình ngươi thôi. Khi ngươi vào tịnh phòng gọi ta, Thẩm Linh ở ngoài gầm gừ nhìn vào trong là vì nàng lo lắng ngươi sẽ làm hại ta, nhưng ngươi bởi vì không thể đụng vào ta nên mới đóng kịch. Thẩm Linh biết ta sẽ là người cứu nàng nên mới nghe lời ta, đối ngươi mới có địch ý."

"Tiếp đó, ngươi phát hiện chiếc quan tài băng này đang cất giữ một thứ ngươi muốn có, nhưng không có cách nào chạm vào được nó vì Phong ấn trú hạ trên nó. Ta không biết ngươi nghe từ đâu đến danh tiếng của ta có thể phá giải Phong ấn trú thế? Là ai nói cho ngươi vậy?"

Xà nhân giận dữ nhìn Nguỵ Vô Tiện, gằn tiếng. "Ngươi lắm lời! Ngươi không cần biết những thứ ngươi không nên biết!"

Nói rồi lại nhào về phía trước, lần này móng của ả trở nên đỏ thẫm, phảng phất thấy được ánh tím lóe lên. Nguỵ Vô Tiện thầm nói một tiếng "Kịch độc", sau đó nhảy lên tránh móng vuốt của ả lao tới.

Nguỵ Vô Tiện đáp trên thanh ngang linh đường, thầm nói, kịch độc của xà tinh chỉ cần dính một chút là coi như đi đời, hắn không thể trực tiếp đánh trả, phải nghĩ cách cắt hết móng của ả. Thanh kiếm của tên họ Mạc này chỉ là thanh kiếm bình thường, hoàn toàn chẳng phải linh khí gì, dĩ nhiên không thể chặt đứt được. Phải nghĩ cách, nhưng cách gì mới được?

"Ầm!"

Nguỵ Vô Tiện nhảy khỏi thanh ngang tránh đi cú đột kích từ xà nhân, hắn nhảy đến bệ thờ, xà nhân cũng đuổi theo. Một tấn công một né tránh, hắn thật vẫn không nghĩ ra cách gì có thể cùng ả đối chiến, liền đáp lại trên quan tài, nói. "Ngươi rất muốn thứ trong này sao? Nếu ngươi giết ta rồi, ai sẽ giải chú cho ngươi?"

Xà nhân âm trầm. "Không khiến ngươi mở tại đây, ta liền đem ngươi về cho chủ nhân xử kiến."

"Chủ nhân?" Nguỵ Vô Tiện nhướn mày. "Chủ nhân ngươi là ai? Có thể mở được thứ này sao? Sao ngươi từ đầu không mang về cho hắn giải, tốn nhiều sức lập kế hoạch làm gì?"

"Lắm lời!" Xà nhân gào lên.

"Ta trời sinh thích nói, không thể cản!" Nguỵ Vô Tiện bĩu môi. "Bất quá, ta cũng tò mò thứ bên trong rốt cuộc là gì. Không bằng thế này đi, ta giải cho ngươi chú pháp này thì ngươi cũng phải giải phương thuốc triệt tiêu thi độc cho Thẩm Linh, thế nào?"

Xà nhân nghe đến có hơi do dự, quả thực thì Thẩm Linh đối với ả cũng chỉ là một mồi nhử thôi, mục đích vẫn là tên đạo sĩ phía trước. Bây giờ tên đạo sĩ cũng có mặt ở đây thì nàng cũng hết giá trị, ả còn nghĩ sau khi bắt được Nguỵ Vô Tiện rồi thì cứ giết luôn Thẩm Linh cũng được. Nhưng không ngờ tên đạo sĩ này cũng khôn ngoan đến vậy, năng lực cũng không thường đến thế.

Suy nghĩ một chút, ả nói. "Làm sao ta có thể tin được ngươi?"

"Hửm?" Nguỵ Vô Tiện thiếu chút suýt xíu nữa té từ bệ thờ xuống, vẻ mặt không tin tưởng mà nói. "Ngươi dĩ nhiên lại hỏi ta câu đó? Tà ma ngoại đạo như ngươi hỏi ta loại câu như thế?"

Xà nhân vẻ phẫn nộ. "Ta không tin con người! Lũ xảo trá!"

"Xà được coi là giống loài dối trá nhất, chuyên dụ dỗ con người bằng vẻ đẹp của mình. Ngươi không có quyền nói như thế!" Nguỵ Vô Tiện lắc lắc ngón tay, từ bệ thờ nhảy xuống trên quan tài, chậm rãi nói. "Ta làm ăn giao dịch trọng chữ tín. Không tin, ta có thể làm cho ngươi mở tầm mắt một chút."

Nói đoạn, Nguỵ Vô Tiện bước xuống khỏi quan tài, đưa ngón tay đã bị rạch hai đường của mình lên ngắm nghía, tâm nói mình cũng quá phóng khoáng rồi, có khi nào mất máu mà chết không??

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng hắn vẫn rạch một đường, máu lập tức chảy ra. Nguỵ Vô Tiện dùng máu của mình vẽ lên nắp quan tài.

Cả một quan tài vốn dĩ bị bao phủ bởi phong ấn trận, khi Nguỵ Vô Tiện dùng máu của hắn vẽ lên chồng lên những đường vẽ của Phong ấn trận, nó liền phát sáng. Gần như đối lập nhau, trận đồ Nguỵ Vô Tiện đang vất vả vẽ lên là trận hóa giải phong ấn trận, hai trận đồ trái tương phản về thuộc tính va chạm liền xảy ra hiện tượng bài xích.

Cỗ quan tài lập tức rung lên, Nguỵ Vô Tiện khẽ nhíu mày, trận đồ hắn vẽ không quá khó khăn nhưng trong lúc cả hai thứ nội lưng vô hình va chạm liền ảnh hưởng, khiến hắn cảm thấy khó thở. Tuy phong ấn trận này là trận đồ đã sớm bị quên lãng, cũng thuộc dạng dễ phá, nhưng với năng lực của tên chủ thể họ Mạc này thì có chút quá sức. Nguỵ Vô Tiện dường như bị sự tranh chấp của hai luồng nội lực này làm cho khó chịu, vùng giữa lông mày xô vào nhau, hắn nghiến răng cố gắng vẽ cho xong trận đồ.

"A..." Nguỵ Vô Tiện kêu khẽ một tiếng, nét vẽ cuối cùng cũng xong, hắn vội vàng tránh ra xa.

Trận đồ phá giải vừa được hoàn thiện, dường như cùng với luồng linh lực vô hình của Phong ấn trận mạnh mẽ va chạm, chiếc quan tài phát sáng, rung động kịch liệt. Nguỵ Vô Tiện thở có chút gấp, hắn nhìn đến hai luồng linh lực kia va chạm, dường như đang cùng nhau tranh so để kìm hãm, một thứ muốn giữ kín, một thứ muốn mở ra.

Nguỵ Vô Tiện nhìn xuống tay mình, ngón tay trỏ là ngón hắn dùng để vẽ trận đồ kia dường như bị phỏng, đỏ lên, thậm chí có thể thấy được nó đang bốc khói nữa. Nguỵ Vô Tiện nhìn tay mình, lại bình ổn nhịp thở, lâu ngày dùng tới trận pháp này, lại tên họ Mạc cũng không đủ năng lực nên gây cho hắn chút mệt mỏi.

Tuy nhiên đã nói từ trước, trận đồ phá giải của Nguỵ Vô Tiện dĩ nhiên có thể tháo gỡ được trấn áp của Phong ấn trận, rất nhanh, một trong hai luồng linh lực dần sắp biến tan. Nguỵ Vô Tiện mơ hồ có thể thấy được.

Chiếc quan tài sau một hồi va chạm của linh lực đã không còn rung chuyển nữa, một âm thanh "Cạch" vang lên, nắp quan tài vì thế mà từ từ được xê dịch, mở ra.

Nguỵ Vô Tiện đến gần, dùng sức đẩy nắp quan tài ra một chút, nhìn thấy được bên trong là thi thể nằm ngay ngắn. Chỉ là hắn còn chưa mở hết được, từ bên trong, một cỗ khí hắc ám tỏa ra, lơ lửng giữa không trung.

Nguỵ Vô Tiện mở to mắt nhìn, cỗ khí này vừa bay lên đã từ từ hình thành một hình dạng, tuy là khí hắc ám một màu đen kịt nhưng mơ hồ có thể thấy được có chút điểm sáng nho nhỏ màu đỏ ẩn ẩn hiện hiện. Cỗ khí này nán lại một lúc, đột nhiên hướng cửa lớn của linh đường, bay ra.

"Đợi đã!" Nguỵ Vô Tiện hoảng hốt kêu, vội vàng muốn đuổi theo.

"Grào!"

Thẩm Linh đột nhiên hét lên, Nguỵ Vô Tiện còn chưa đuổi theo luồng khí kia đã quay đầu lại, Xà nhân đang giữ lấy Thẩm Linh khiến nàng mạnh mẽ giãy dụa. Xà nhân là người đưa thi độc vào người Thẩm Linh nên ả có thể chế phục được nàng, hiện giờ giữ lấy nàng nói. "Đuổi theo nó và mất mạng cô ta, ngươi chọn đi."

Luồng khí hắc ám đã nhanh chóng chạy khỏi linh đường, giữa màn đêm liền biến mất không tung tích, Nguỵ Vô Tiện chép miệng, nhíu mày, đành phải nâng kiếm đánh về phía Xà nhân.

Xà nhân đẩy ngã Thẩm Linh, cũng lao về phía trước đối chiến.

Nguỵ Vô Tiện muốn rút kiếm, nhưng biết được không thể chống đỡ được móng nhọn kịch độc của ả, lúc lao về phía ả chỉ còn vài bước liền bật nhảy, nhào lộn giữa không trung. Xà nhân phản xạ cực nhanh, lập tức quay lại, đem móng vuốt hướng Nguỵ Vô Tiện đâm tới.

Nguỵ Vô Tiện chép miệng một tiếng, đem kiếm lên chống đỡ, keng một tiếng, lưỡi kiếm bị móng vuốt của xà nhân chém đôi. Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, biết không thể đối chiến, liền bật nhảy về phía sau.

Xà nhân chiếm ưu thế, giơ móng vuốt đánh về phía Nguỵ Vô Tiện.

Đột nhiên, một bóng đen nhanh như chớp lao về phía Xà nhân, kèm theo một tiếng rít chói tai, một lần đem ả vì không phòng bị mà bị hất văng.

"Linh Linh!" Nguỵ Vô Tiện vứt thanh kiếm bị gãy, gọi Thẩm Linh một tiếng, khiến nàng đang chuẩn bị nhào đến tấn công Xà nhân chợt dừng lại, ngoan ngoãn chạy về phía hắn.

Nguỵ Vô Tiện bảo hộ Thẩm Linh phía sau mình, cảnh giác nhìn Xà nhân bị đánh văng đến choáng váng đang lấy lại tầm nhìn. Con ngươi ả khẽ đảo, cái đuôi rắn dài nhúc nhích muốn di chuyển.

"Không được!"

Nguỵ Vô Tiện nhào về phía trước, Xà nhân đối hắn thì ở gần cỗ quan tài hơn, ả dùng đuôi đánh bật quan tài, nắp quan tài bật ra, cỗ thi thể bên trong cũng bay lên.

Trong khoảnh khắc Xà nhân túm lấy cỗ thi thể cứng đờ kia, Nguỵ Vô Tiện chỉ mơ hồ thấy được dung mạo của thi thể, hắn có chút ngẩn ra.

Chỉ một khắc đó, Xà nhân đã nhanh chóng thi triển yêu pháp khiến cả một linh đường bao phủ bởi khói trắng. Nguỵ Vô Tiệ mất phương hướng, trong lòng cũng thầm hiểu Xà nhân đánh đòn phủ đầu, bản thân hắn cũng sơ xuất, không thể làm gì ngoài việc để ả mang theo thi thể kia biến mất sau làn khói.

.

Thẩm Linh ngồi yên một chỗ, để yên cho đám gia nhân giúp nàng chỉnh chu lại y phục và mái tóc rối bời, hoàn toàn đối với Thẩm Linh không chút ghê tởm hay bài xích, có người còn thút thít khóc. Thẩm Linh tuy thần trí không hoàn toàn minh mẫn, nhưng đối với tình cảnh này cũng nhu thuận, nàng đưa bàn tay xương xẩu của mình vỗ vai từng người như an ủi, ngây ngô ư ư vài tiếng.

Nhi Nhi khóc muốn cạn nước mắt, dùng khăn mềm lau tay cho tiểu thư nhà mình, tình cảnh xảy ra khi nãy dọa nàng sợ nhưng cũng vì tính can đảm mạnh mẽ đã sớm tiếp nhận. Nhi Nhi cũng thầm nghĩ, phu nhân cũng đã lộ ra con người thật, lại khiến tiểu thư ra nông nỗi này, lão gia đi công tác biết được chuyện này chắc chắn sẽ không chịu nổi mất. Tiểu thư bây giờ chưa lấy lại ý thức hoàn chỉnh, mọi thứ có lẽ sẽ dựa vào nàng thôi.

Linh đường một mảnh hỗn độn, không gian rộng lớn chỉ rơi lại tiếng gió thổi u u, hay tiếng thút thít của những hầu nữ. Nguỵ Vô Tiện nhìn nơi không còn gọi là nơi thờ cúng này, chỉ biết lắc đầu nhưng cũng âm thầm nói một tiếng may mắn. Tuy bức tượng Phật bị phá hủy nhưng ít nhất những bài vị của tổ tiên Thẩm gia không sao là tốt rồi. Nơi này chịu khó quét dọn rồi chi ra một số tiền đúc lại bức tượng khác chất lượng hơn thì vẫn còn là nơi thờ cúng.

Còn một điều khác, Nguỵ Vô Tiện cầm lên lưỡi kiếm bị Xà nhân đánh gãy khi nãy, cườii một tiếng. Lúc Nguỵ Vô Tiện một kiếm chém trúng cánh tay của Xà nhân, máu của ả còn dính trên lưỡi kiếm đây. Mà đối với người hạ thi độc thì máu của họ cũng chính là thuốc giải, lần này coi như trong cái rủi có cái may, Thẩm Linh được cứu rồi.

Sau đó, Nhi Nhi đưa mọi người về biệt thự cách linh đường không xa, Nguỵ Vô Tiện đi theo, âm thầm cảm thán, Thẩm gia là tồn tại trăm năm, là một gia tộc lớn và giàu có, chỉ nhìn linh đường thôi cũng biết. Bây giờ đi ngang qua hoa viên lại thêm mở rộng tầm mắt, hoa viên này trang trí trang nhã thanh tao, đường đến linh đường là băng qua một con đường mọc đầy hoa, hai bên đều là suối đá chảy róc rách. Tuy là trời tối nhưng cũng đèn đuốc sáng trưng, còn có đình ngắm cảnh thưởng trà, có nuôi hả thiên nga. Thật không khác nào tiên cảnh cõi trần.

Đi thêm một đoạn mới đến biệt thự, Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ nhìn, có chút muốn chửi thầm một tiếng "địa chủ". Nhìn biệt thư này xem, phải ăn bớt biết bao nhiêu thuế mới xây được vậy?

Bên cạnh đó, Nguỵ Vô Tiện cũng ý thực được mình tuy trọng sinh nhưng không trở về quá khứ, trở về chốn cũ, mà là trọng sinh ở thế giới của ngàn năm sau. Hắn dù sao cũng là người của ngàn năm trước, đối với những thứ của hiện tại không thích ứng kịp. Hắn còn thầm nghĩ, thế gian này thay đổi thực mau, mọi thứ chẳng còn như trước nữa.

Theo hướng dẫn của Nguỵ Vô Tiện, những nữ hầu liền bày ra vài thứ để chuẩn bị cho hắn chế dược giải thi độc cho Thẩm Linh, áp chế lại sự sợ hãi và mệt mỏi vừa trải qua sau một đêm. Dược giải không mấy khó khăn mà chế nhưng lại gây khó khăn cho Nguỵ Vô Tiện nhiều lắm, bây giờ không giống như trước kia, nhiều loại thảo dược không dễ kiếm thấy.

Bọn gia nhân hỏi hắn muốn loại dược gì thì họ ngay lập tức sẽ lục tung các cửa hiệu mà tìm cho hắn, Nguỵ Vô Tiện lại xua tay bảo không cần. Dược đã muốn nấu xong nhưng lại chưa hoàn chỉnh, Nguỵ Vô Tiện đi vòng vòng trong bếp một hồi, sau đó đuổi mấy nữ hầu ra khỏi, còn một mình ở trong.

Hắn ở bên trong ngó ngang ngó dọc, xác định không có ai ở gần đây mới lén cầm lấy một con dao nhỏ đặt trên kệ bếp, đưa tay về phía nồi dược, rạch một đường.

Cả đêm qua không biết hắn đã dùng bao nhiêu máu rồi, tên họ Mạc cũng coi như giỏi chịu đựng, có vẻ như sức khỏe khá tốt nên không thấy mệt mỏi gì cả. Nếu máu của tên này thực sự là linh huyết thì chắc chắn sẽ cứu được Thẩm Linh.

Mấy nữ hầu đang sốt ruột đợi bên ngoài thì nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện từ bên trong mang ra một chén thuốc tỏa mùi kinh dị. Nguỵ Vô Tiện cười tươi. "Có thể cho tiểu thư dùng."

Cả đám bịt mũi tránh xa, quan ngại nhìn nhau - thứ này thực sự uống được?

Nguỵ Vô Tiện thấy không ai lên nhận liền khó hiểu. "Sao vậy?"

"Cái kia... tiên sinh, cái đó thực sự uống được sao??" Một nữ hầu hỏi.

"Được sao không?" Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên. "Tới tới, cho tiểu thư sớm chừng nào tốt chừng ấy."

Vừa nói hắn vừa sáp đến, mấy nữ hầu hoảng sợ lùi ra phía sau, thật sự cái mùi khó ngửi muốn chết, đưa cho tiểu thư uống liệu có an toàn không chứ? Chưa nói nó còn đỏ đỏ bất thường như vậy, còn ngửi thấy cái gì như mùi ớt tươi?

Hai bên đang giằng co, đột nhiên phía sau vang lên giọng của Nhi Nhi. "Các người đang làm gì vậy? Dược đã nấu xong chưa?"

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy liền nói. "Xong rồi xong rồi."

Nhi Nhi nhìn mấy nữ hầu tránh xa Nguỵ Vô Tiện liền khó hiểu, nhận lấy chén dược từ tay y. "Sao không mang vào cho tiểu thư? Đợi cái gì?"

Mấy nữ hầu khó xử nhìn nhau, Nhi Nhi bâng chén dược nói tiếng cảm ơn, vừa đi vừa lầm bầm. "Dược gì khó ngửi chết."

Nguỵ Vô Tiện khóe miệng giật giật, nhưng cũng không bất mãn, dược này thực sự khó ngửi chết. Chẳng qua bán yêu không có khứu giác nên mới không ngửi thấy mà uống nổi thôi!

————————

Mấy hôm nay bận nên không có thời gia up chương mới, hôm nay trả lại hai chương!! ^^

Artist ảnh minh hoạ: @shortferret [Twitter]

Người đăng: LL.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top