Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ĐN chúc mừng KTT kỳ 3] [Vong Tiện] Mộng. [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộng.

Cp: Lam Vong Cơ x Ngụy Vô Tiện.

Có liên quan đến cái lư hương. 🙃

Đừng để ý chữ H, cú lừa cả thôi. Trẻ dưới 18+ chú ý phát nhé. ☺️

Đồng nhân chúc mừng kịch truyền thanh kỳ 3 ra mắt. ❤️

Artist: Trường Dương Rin.

-------

Ngụy Vô Tiện thấy trước mắt một mảnh tối đen nhưng trực giác cho hắn biết nơi hắn đang đứng không phải là một nơi tối tăm âm u, mà hẳn là bị bịt mắt hay gì đó.

Ngụy Vô Tiện đưa tay lên sờ mặt, quả nhiên là bị bịt mắt bởi mảnh vải đen, hắn toan định tháo xuống thì đột nhiên tay bị giữ lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị ai đó dùng lực đẩy ngã hắn vào thân cây.

Cơn sửng sốt còn chưa qua đi, Ngụy Vô Tiện lại cảm nhận được môi mình nóng lên, hiển nhiên là ai đó đang cùng hắn hôn môi!

Khoan!

Cảnh này có chút quen!

Chính là thảm cảnh nụ hôn đầu bị cướp mười mấy năm về trước trên Bách Phượng sơn!

Và người ra tay không chút nặng nhẹ này hiển nhiên chính là Hàm Quang quân Lam Vong Cơ đoan chính lễ nghĩa trong miệng người đời!

Chắc chắn!

Ngụy Vô Tiện bị hôn đến choáng váng, tâm nói Lam Vong Cơ hồi đó quả nhiên đã có tâm ý với hắn, nhưng khổ nỗi không chịu nói ra nên cứ giấu ở trong lòng, lúc này mãnh liệt bộc phát nên không kìm được liền cưỡng hôn hắn. Chậc chậc, Lam Vong Cơ không biết đã học từ đâu kĩ thuật hôn a, còn nhỏ tuổi mà đã khiến Ngụy Vô Tiện bị hôn đến thần hồn điên đảo, khó lòng tránh khỏi, chỉ có thể thuận theo.

Lam Vong Cơ hôn bá đạo, hoàn toàn không cho Ngụy Vô Tiện thời gian nghỉ ngơi, chọc ghẹo hắn há miệng thở dốc, ngay lập tức đưa lưỡi tiến vào khoang miệng ấm áp, không an phận mà quấn lấy cái lưỡi cũng đang gấp gáp của ai kia.

Môi răng quấn quýt không rời, nhưng nhìn đến Ngụy Vô Tiện bị hôn đến thiếu dưỡng khí như vậy, Lam Vong Cơ không đành lòng, liền tha cho hắn. Lúc ly khai còn không quên cắn nhẹ môi dưới của hắn, lưu luyến một chút rồi rời đi.

Đương lúc nhân ngay Ngụy Vô Tiện còn đang mơ màng choáng váng định bỏ đi, nào ngờ Lam Vong Cơ còn chưa bước được bước nào đã bị Ngụy Vô Tiện nắm áo.

Lam Vong Cơ sửng sốt, bản thân mình làm trò vô lễ mắt mặt này nếu để người kia nhìn thấy nhất định sẽ bị một phen xấu hổ, chính y còn chưa đủ can đảm để đối mặt với chuyện này.

"Đừng đi... Lam Trạm..."

Hắn biết là y?

Lam Vong Cơ bối rối, cũng may Ngụy Vô Tiện bịt mắt, nếu không sẽ nhìn thấy biểu tình của Hàm Quang quân ngay lúc này, nhất định hắn sẽ nổi "thú tính" muốn trêu chọc!

Ngụy Vô Tiện khó khăn lắm mới lấy lại được sức lực vừa bị Lam Vong Cơ hút hết kia, sống chết cũng không chịu buông áo y ra. Bởi lẽ hắn biết Lam Vong Cơ không phải là người thất lễ đến độ hất tay người khác khi có người chạm vào mình. (Mà y chỉ liếc một cái thôi. :)))

Quả nhiên Lam Vong Cơ không hề hất tay Ngụy Vô Tiện ra, mà đứng ngốc một chỗ, mãi lúc sau mới lên tiếng. "Sao... ngươi biết là ta?"

Ngụy Vô Tiện cười thầm một tiếng, hắn biết đây là mộng cảnh do cái lư hương chết tiệt kia gây ra, thế nên Lam Vong Cơ không hề nhận ra hắn là người của nhiều năm sau. Bất quá không tiện nói cho y biết, thôi thì cứ thuận thế trêu chọc y đi!

"Biết nha! Chúng ta thân quen như vậy, ta lý nào lại không nhận ra khí tức của ngươi?" Ngụy Vô Tiện cà chớn nói.

Lam Vong Cơ lầm bầm. "Không quen!"

"Không quen sao ngươi lại hôn ta?" Ngụy Vô Tiện cười lớn. "Không lẽ Hàm Quang quân chính trực hiểu lễ lại đi làm trò lén lút này?"

Hắn vừa nói xong thì cảm thấy Lam Vong Cơ hình như muốn bỏ đi, lại nói tiếp. "Bất quá không sao, ta sẽ không nói với người khác đâu!"

Nói đoạn hắn đưa tay kéo miếng vải bịt mắt xuống, lại đưa tay lên dụi dụi, tay kia nhất định không buông Lam Vong Cơ ra, sợ vừa bỏ ra thì y chạy mất. Khi mà tầm nhìn đã rõ ràng hơn, hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ bạch y sạch sẽ, mạt ngạch ngay ngắn, bên hông là Tị Trần, vẫn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ấy, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện, dường như còn đang xấu hổ, đến độ tai cũng đỏ lên!

Ngụy Vô Tiện suýt nữa ném đi uy nghiêm mà nhào đến ôm hôn - hắn đã từng nói chưa? Hắn yêu nhất biểu tình này của y a!

"Ngươi đỡ ta lên một chút, cả người đều mất sức." Ngụy Vô Tiện đáng thương nói, tay còn đưa ra ý muốn được giúp đỡ.

Lam Vong Cơ tuy nói là xấu hổ nhưng chung quy hắn bị vậy cũng là do y, nên y cúi người muốn đỡ hắn, nào ngờ Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, tay nắm lấy tay Lam Vong Cơ kéo mạnh. Lam Vong Cơ bất ngờ không kịp phản ứng liền bị kéo, ngã xuống đè cả Ngụy Vô Tiện, phút chốc khoảng cách cả hai thu hẹp, chóp mũi đụng vào nhau.

Lam Vong Cơ sững sờ mở to mắt, ngốc lăng không kịp phản ứng thì đã thấy Ngụy Vô Tiện hai tay choàng qua cổ y, ngẩng đầu hôn lên chóp mũi cao thẳng của y, sau đó cười mị mị. "Hàm Quang quân, một lần nữa?"

Nhìn đôi môi vì bị hành hạ lúc nãy mà có hơi sưng và đỏ như máu kia đang khép mở dụ hoặc, Lam Vong Cơ khẽ nuốt nhẹ, hơi ngập ngừng một chút rồi mới thuận theo hôn lên. Ngụy Vô Tiện thầm nói một tiếng hảo quân tử, lúc nãy lén lút thì ngươi mãnh liệt lắm, còn bị phát hiện thì ngượng ngừng đúng không? Động tác chậm chạp là đang khiêu khích ta?

Nghĩ thế, Ngụy Vô Tiện chủ động mở miệng, đem đầu lưỡi liếm môi Lam Vong Cơ, còn cố ý muốn tiến vào bên trong tìm kiếm. Bất quá Lam Vong Cơ là ai chứ, sao dễ dàng để hắn chiếm thượng phong? Y giành thế chủ động, mở miệng, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp tấn công đã bị y cướp lấy, đem đầu lưỡi của hắn đẩy về, còn y thì lập tức đem lưỡi mình tiến nhập, bên trong khoang miệng Ngụy Vô Tiện liếm lộng một phen.

Ngụy Vô Tiện thầm nói một tiếng tạo nghiệt, lại đi khiêu khích Lam Vong Cơ làm chi, đúng là tìm đường chết!

Lam Vong Cơ lần này ôn nhu hơn một chút, quấn lấy Ngụy Vô Tiện hôn liếm một hồi, mới rời đi, dần dần di chuyển môi xuống dưới, cắn nhẹ cằm hắn một cái. Ngụy Vô Tiện không kịp khép miệng, rên nhẹ một tiếng, nước miếng từ trong miệng chảy xuống cằm, Lam Vong Cơ lại liếm ngược trở về, trượt xuống dưới cổ mà hôn mạnh một cái.

"A..." Ngụy Vô Tiện than nhẹ, cả người đều đã nóng lên, môi Lam Vong Cơ lướt qua nơi nào, nơi đó liền như có lửa đốt mà nóng đến bỏng. Hắn tay bắt đầu không an phận, hướng bạch y Lam Vong Có kéo ra, đem áo ngoài của y kéo xuống, luồn vào bên trong lý y mà chạm đến làn da mát lạnh cùa y, hắn hiện tại nóng muốn chết!

Mà Lam Vong Cơ thì không gấp gáp như hắn, y chậm rãi thong thả, y phục Ngụy Vô Tiện cởi tới đâu thì y hôn đến đó, cứ như muốn đem Ngụy Vô Tiện thiêu cháy.

Cằm, cổ, xương quai xanh rồi hai vai, đều được y hôn ôn nhu, hơi thở y chỉ có chút gấp, hoàn toàn không loạn nhịp, thản nhiên không mất bình tĩnh, cứ như chính y đang thưởng thức một tuyệt tác hay một món ăn ngon miệng đẹp mắt, nhất thời si mê quyến luyến, đùa giỡn không dứt.

"Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện bị hôn như vậy có chút nhột, ưỡn tới ẹo lui muốn trốn đi cái khiêu khích của người kia, nào ngờ y lại giữ chặt hắn không cho cựa quậy. Một tay y giữ eo hắn, một tay không rảnh rỗi mà đem từng chi tiết trên y phục của hắn kéo ra, để lộ thân thể trắng nõn khỏe mạnh nhưng không kém phần cân đối, nhìn vào thực khiến người ta yêu thích!

"Lam Trạm, ngươi đừng đùa giỡn ta." Ngụy Vô Tiện không hiểu sao thân thể kiếp trước của mình lại mẫn cảm đến vậy, bị sờ một cái thì liền không thoải mái mà uốn éo muốn tránh đi. Hắn hai tay vốn dĩ đã kéo y phục của Lam Vong Cơ xuống khỏi vai, để lộ ra phần thân trên rắn chắc mạnh mẽ, trắng đến độ lóa mắt, cực kỳ hấp dẫn!

Ngụy Vô Tiện chép miệng - Nam nhân của ta thực con mẹ nó hoàn hảo! Mới nhỏ tuổi mà đã đẹp đến mức này! Sau này lớn hơn nữa thì càng xinh đẹp! Lão tử si mê thì một chút cũng không thấy mất mặt!

Còn đang thưởng thức cơ thể của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nào biết mình chính là bị Lam Vong Cơ một hai cái đã đem hắn lột sạch chỉ còn mỗi cái quần! Chưa kể y còn đang nhìn chằm chằm ngực hắn không rời.

Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ đang nhìn cái gì, hắn lập tức dời đi chú ý của y. "Hàm Quang quân muốn tại đây "ăn" ta sao a?"

Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn hắn, không trả lời.

Ngụy Vô Tiện nói. "Không lẽ ngươi quên mất ta chính là Di Lăng lão tổ người đời sợ hãi xa lánh sao a? Ngươi còn muốn cùng ta tại nơi này?"

"Không sợ." Ngụy Vô Tiện còn đang định khoa môi múa mép một trận thì Lam Vong Cơ đã nhanh chóng trả lời, y nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói. "Ngươi tốt, ta không sợ."

Nói đoạn lại hôn lên cái miệng đang muốn khoác lác kia, khiến Ngụy Vô Tiện lại bị dời đi chú ý, y liền đưa tay chạm vào thân thể nóng bỏng của hắn, chu du trước ngực, chạm đến khỏa hồng anh nhỏ. Ngụy Vô Tiện khẽ run một cái, thầm oán có thể mẫn cảm hơn được nữa không? Trước đây trêu hoa ghẹo nguyệt không thấy xấu hổ bây giờ dĩ nhiên lại ngượng ngùng?

Nghĩ thế, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình như vậy là có chút yếu thế rồi, bình thường chính hắn đều là chủ động như thế nào chứ? Nghĩ là làm liền, Ngụy Vô Tiện hai tay choàng qua cổ Lam Vong Cơ, đem ngực mình đến gần môi của y, hòng muốn y nâng niu một chút.

Lam Vong Cơ cũng không còn ngạc nhiên nữa, mà là rất thản nhiên hé miệng ngậm lấy khỏa hồng anh nhỏ, dùng răng khẽ cắn, bên còn lại cũng được y dùng ngón tay chơi đùa, phút chốc đều đỏ lên, còn có chút sưng. Ngụy Vô Tiện thoải mái hừ một tiếng, hai chân không tự chủ cọ tới cọ lui trên hạ thể của Lam Vong Cơ, tay lung tung phối hợp với y đem bạch y sạch sẽ vốn không còn nghiêm chỉnh kia lần lượt trút xuống.

"Lam Trạm... đừng cắn..." Ngực coi như là điểm yếu của Ngụy Vô Tiện, bị đùa giỡn như vậy có chút chịu không nổi, hai chân dài vòng qua thắt lưng của Lam Vong Cơ, hạ thể tương liên, dường như cảm nhận không chỉ chính mình mà ngay cả người phía trước cũng đã không chịu nổi khiêu khích, dục vọng bên trong không ngừng kêu vào dựng đứng!

Ngụy Vô Tiện cười một tiếng nhẹ, Lam Vong Cơ đang trong tình trạng này mà mặt không đỏ mắt không loạn nhưng hai tai lại đỏ đến lợi hại. Ngụy Vô Tiện nhịn không được liếm đến vành tai nhiễm đỏ kia, còn cắn cắn mấy cái.

"Ân..." Lam Vong Cơ hừ nhẹ một tiếng, lại thấy Ngụy Vô Tiện không yên phận rồi, chính mình còn ôn nhu quá, người này không trị thì không biết chừa, vẫn là nên phạt đi!

Nói đoạn, y cắn đầu vú của Ngụy Vô Tiện, tay thì dùng sức niết, tay còn lại thì không rảnh rỗi liền vuốt ve sống lưng của hắn, chạm tới thắt lưng thì đem quần của hắn kéo xuống, lần mò vào trong kẽ mông sâu hút.

Ngụy Vô Tiện bị hành động này cuả y dọa cho sợ hết hồn, ngực bị cắn đến đau, mà người kia thì đã bắt đầu quá trình dạo đầu. Bất quá nói gì thì nói đây cũng là lần đầu, nơi đó không khỏi tránh được khô khốc, vẫn là cần thứ gì đó bôi trơn, nhưng là ở đây thì có gì?

Có gì ngoài...

Vô sỉ!

Ngụy Vô Tiện tự mắng mình một tiếng, Lam Vong Cơ dù sao cũng là danh sĩ tiên môn chính trực sáng trong, lần đầu làm cái chuyện này cũng không tránh khỏi bỡ ngỡ. Mà Ngụy Vô Tiện là kẻ duy nhất ở đây biết được phải làm thế nào, thế mà hắn lại thụ động chờ Lam Vong Cơ ngây ngô cho mình khoái hoạt?

"Ai, ta nói Hàm Quang quân ngươi... biết làm thế nào sao?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên đẩy y ra nhìn vào mắt y.

Lam Vong Cơ ánh mắt có chút bối rối, khó khăn mấp máy môi nhẹ giọng. "Ta nghĩ... giống trong sách..."

Sách? Sách gì?

Long dương đồ!

"Ngươi xem sách cấm!" Ngụy Vô Tiện thốt lên.

Lam Vong Cơ tai thiếu điều bốc khói!

"Nhưng... nơi này... không có gì bôi trơn..." Giọng nói y nhỏ đến độ có thể so sánh với tiếng muỗi kêu, thì ra suốt từ nãy đến giờ y chậm chạp không phải là y không gấp, mà là vì Lam Vong Cơ đang tự hỏi HOANG SƠN DÃ LĨNH CÓ THỨ GÌ ĐỂ BÔI TRƠN!?

Ngụy Vô Tiện thiếu chút nữa cười văng, Lam Vong Cơ tình trạng này thực sự khiến người ta yêu chết! Hắn nhịn không được mà bất chợt hôn lên môi y một cái, sau đó chậm rãi kéo tay y lên, hôn lên bàn tay xinh đẹp, cười mị mị. "Ngươi không biết? Vậy để ta giúp ngươi."

Nói đoạn thân thủ đem Lam Vong Cơ áp đảo, hắn chiếm thượng phong bên trên, gian xảo cầm tay y lên hôn đến đầu ngón tay, đem ngón tay thon dài ngậm vào trong miệng. Tay còn lại hắn đem quần chính mình cởi xuống, hai cẳng chân sáng bóng không chút tì vết lập tức lộ ra, ngay cả tính khí chỉ vì chút kích thích lúc nãy mà cứng lên cũng bị phơi bày, phía trên đỉnh đầu còn tràn ra chút ái dịch.

Lam Vong Cơ để vào trong mắt, nhìn không sót một thứ!

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy ánh mắt của y, cũng cười khiêu khích. "Đẹp chứ?"

Đùi nhỏ eo thon, lại trắng đến lóa mắt, dục vọng bán cương đứng thẳng đồng dạng phấn hồng, cái này nói không đẹp thì chính là bị đui!

Lam Vong Cơ thấy cổ mình một trận khô khốc, yên lặng gật đầu. "Thật đẹp... của ta."

Nói xong, liền kéo hắn lại gần một chút, ngón tay bị hắn ngậm đến ướt kia cảm nhận được đầu lưỡi đang đảo quanh, môi lại mút nhẹ, vang lên âm thanh xấu hổ. Ngụy Vô Tiện lại dùng ánh mắt mười phần câu nhân nhìn y, cái tay không an phận lại mò tới mò lui dưới hạ thân y, khiêu khích dục vọng cũng đã đứng lên.

Lam Vong Cơ không nhịn được liền rút ngón tay ra khỏi, lập tức hướng phía dưới Ngụy Vô Tiện đến, chuyển đến khe mông sâu thẳm, sờ lên nếp uốn non mịn tại đấy, tìm kiếm cái miệng nhỏ mà đâm vào.

Ngụy Vô Tiện a một tiếng, hạ thắt lưng xuống một chút, mông hơi nâng cao, chân cũng không tự chủ tách ra, muốn để ngón tay của Lam Vong Cơ có đủ không gian xâm nhập. Tay hắn vốn đã cầm đến dục vọng đã nghênh của y, cách một lớp quần cũng có thể đùa giỡn, chọc cho Lam Vong Cơ thở mạnh một tiếng, ngón tay đang tiến hành xâm nhập kia bất thình lình dùng lực đâm vào!

Ngụy Vô Tiện giật mình, cái miệng nhỏ bị khiêu khích tràn ra một chút dịch, ngón tay nằm bên trong cũng vì vậy mà ướt, thuận lợi dễ dàng ra vào. Lam Vong Cơ dĩ nhiên không bỏ lỡ liền nhét thêm một ngón tay, khi cảm thấy hậu huyệt đều bị dịch nhờn làm cho ướt át mới tiến hành động tác ra vào.

"A..." Ngụy Vô Tiện rên nhẹ một tiếng thỏa mãn, còn nghĩ thân thể này của hắn sẽ cự tuyệt, không nghĩ đến lại dễ dàng như vậy, hắn liền phối hợp, đem hai chân mở càng rộng, muốn hậu huyệt cũng mở ra một chút để Lam Vong Cơ thuận lợi ra vào. Tay hắn vuốt ve dục vọng của Lam Vong Cơ, cũng đem quần của y kéo xuống, tính khí trướng đến đau hơi run nhẹ, mã mắt có chút ái dịch tràn ra, hiển nhiên cũng chịu đựng quá hạn khiêu khích.

"Ha... không nghĩ đến Hàm Quang quân sáng như gương lại như vậy nha. Bị ta quyến rũ sao hả?" Ngụy Vô Tiện một bên thở dốc một bên khiêu khích, phía sau bị Lam Vong Cơ hung hăng cắm rút thực sự là đã quen, cái eo nhỏ cũng lung lay phối hợp, đem dục vọng của cả hai đối diện cọ cọ với nhau, cả hai không nhịn được cũng run rẩy một trận.

Lam Vong Cơ vốn chuyên chú vào động tác cắm rút của mình, lại nghe Ngụy Vô Tiện lải nhải nói nhảm cũng không mấy để tâm, một tay đều đặn ra vào hậu huyệt, một tay kéo eo Ngụy Vô Tiện đến gần, hai phân thân cứng rắn chạm vào nhau. Ngụy Vô Tiện một tay choàng cổ y, một tay chạm đến hạ thể, cầm đến hai phần dục vọng vuốt ve một trận.

Ái tình liên tục kéo đến, cả hai đều có phần nhịn không nổi, chỉ chốc lát đều bắn ra, bạch dịch bắn lên bụng, chậm rãi trượt xuống.

Ngụy Vô Tiện nhìn bàn tay dính một lớp dịch của mình, hai mắt mờ mịt đầy hơi nước, nhưng khoé môi lại cong cong nét cười, hắn dời tay xuống, đem bạch dịch trên tay xoa lên tính khí của Lam Vong Cơ, hơi thở hỗn loạn nói. "Tiến vào."

Lam Vong Cơ nâng hông Nguỵ Vô Tiện lên một chút, rút ba ngón tay đang cắm bên trong ra, đỡ lấy tính khí vẫn còn cứng rắn của mình, cọ cọ một chút ở cửa huyệt, sau đó chậm rãi cắm vào.

"Ân..." Nguỵ Vô Tiện than nhẹ một tiếng, dù đã làm tiền hí đầy đủ nhưng vẫn có chút trướng, hắn theo bản năng muốn trốn đi, lại bị Lam Vong Cơ nắm lấy hông không cho thoát, có chút gấp gáp nhấn xuống eo nhỏ, đỉnh đầu đi càng vào sâu hơn.

Nguỵ Vô Tiện gục đầu trên vai Lam Vong Cơ, hơi thở dồn dập, tự biết đây lần đầu của thân xác này nên cơ chút khó khăn. Lam Vong Cơ dường như tiếc hắn đau nên hơi dừng lại một chút, một tay đưa lên xoa xoa gáy Nguỵ Vô Tiện, hôn nhẹ vào tai hắn. "Nguỵ Anh... thả lỏng."

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, ôm cổ Lam Vong Cơ, điều tức hơi thở hỗn loạn lại, cùng phối hợp với y đem hông từ từ hạ xuống, miệng nhỏ phía dưới cũng nuốt từng từng chút chút vật cứng kia. Lam Vong Cơ không dám phân tâm, sợ Nguỵ Vô Tiện đau nên vừa hôn lên má an ủi hắn, vừa chậm rãi đem toàn bộ tính dục của mình cắm vào bên trong.

Nhưng là, Nguỵ Vô Tiện đau gần chết nhưng vẫn có chút mâu thuẫn, mỗi ngày ở cùng với Lam Vong Cơ, vốn đã quen y hành động nhanh nhẹn và có chút thô bạo, lần này lại chậm rãi nhịp nhàng như vậy, hắn mấu chốt vẫn là không quen. Còn muốn Lam Vong Cơ nhanh nhanh một chút, tốt hơn hết là làm cho hắn khóc xin tha cũng hảo! [Vâng, nó thiếu ngược như vậy đấy quí dị ạ. =_=]

Nghĩ là làm, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, hướng Lam Vong Cơ làm bộ đáng thương, nhưng nội dung câu nói lại không đáng thương một chút nào. "Lam nhị ca ca, ngươi nhanh một chút được không? Ta muốn~"

Vẫn là câu nói cũ, không tìm đường chết thì sẽ không chết!

.

Nguỵ Vô Tiện cả người đều mềm thành nước, treo trên người Lam Vong Cơ không muốn động đậy, sợ chính mình làm ra động tác nào nữa thì thứ vẫn còn chôn sâu trong mình kia lại lên tinh thần, hắn lại phải chịu giày vò một phen. Lam Vong Cơ tuy đã làm ba lần nhưng vẫn còn muốn thêm, gắt gao ôm Nguỵ Vô Tiện không buông, hạ lên mặt cùng trên cổ hắn vô số nụ hôn vụn vặt, hệt như đang nâng niu trân trọng báu vật vô giá nhất trần đời, ai cũng không được phép cướp khỏi tay y!

Lăn qua lăn lại một hồi cũng ăn sạch hết chút sức lực còn sót lại của Nguỵ Vô Tiện, hắn lười biếng dựa vào ngực Lam Vong Cơ, cảm nhận nhịp đập của người kia vì mình mà gấp gáp đập, hắn vô cùng thỏa mãn, khoé môi vì thế cũng cong cong nụ cười. "Lam Trạm, mệt chết mất."

Lam Vong Cơ vuốt ve lưng hắn, hôn lên trán hắn một cái, nhẹ giọng. "Trở về?"

"Hửm?" Nguỵ Vô Tiện nhướn mày. "Về đâu?"

"... Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Vong Cơ trả lời, Nguỵ Vô Tiện có chút sửng sốt liền ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt trong suốt xinh đẹp của y, bên trong đó ngoại trừ hình ảnh của chính hắn thì chính là sự hy vọng và chờ mong. Lam Vong Cơ nhìn hắn với ánh mắt như vậy, hơi ngập ngừng nói. "Cùng ta, chúng ta quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, được không?"

Từ lúc cả hai bắt đầu ở bên nhau, Nguỵ Vô Tiện đối với yêu cầu nào của Lam Vong Cơ cũng rất ít khi cự tuyệt, hoặc lên nói là vốn dĩ Lam Vong Cơ cũng không yêu cầu hay đòi hỏi quá nhiều từ hắn. Hắn cũng biết Lam Vong Cơ cưng chiều hắn, nâng trong tay mà nuôi, thế nên Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hắn chẳng việc gì phải từ chối bất kỳ lời đề nghị nào từ y.

Lần này cũng vậy, dù Lam Vong Cơ trong lúc này chẳng thể biết được rằng sau này bọn họ có thể cùng chung một chỗ, thế nên y dùng lời nói có chút dò xét lại mang theo tia cầu khẩn. Bên cạnh đó, Nguỵ Vô Tiện cũng nghe ra một tia tuyệt vọng nhỏ nhoi, có khi Lam Vong Cơ nghĩ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nên y mới không ngại nói ra toàn bộ tâm ý của mình, sợ sau khi thức dậy, hiện thực tàn khốc sẽ khiến y đau đớn đến không chịu nổi!

Nguỵ Vô Tiện dĩ nhiên không để chuyện đó xảy ra, hắn vươn tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, hôn lên môi y một cái, mỉm cười nói. "Vậy nói một câu dễ nghe đi, ta liền theo ngươi về."

Lam Vong Cơ trong mắt chỉ có nụ cười của Nguỵ Vô Tiện, có chút mơ hồ hỏi. "Phải nói gì?"

"Tỉ như Di Lăng Lão tổ đẹp trai uy vũ anh tuấn tiêu sái, người gặp người yêu hoa gặp hoa nở. Ta là Hàm Quang quân Lam Vong Cơ tâm duyệt ngươi!" Nguỵ Vô Tiện không biết xấu hổ khoe khoang.

Lam Vong Cơ hơi nhíu mi, một câu dài như vậy ý tứ thể hiện cũng chẳng bao nhiêu, vậy nên y chỉ ngắn gọn. "Nguỵ Anh, ta tâm tuyệt ngươi."

Cũng chính là câu muốn nghe nhất, Nguỵ Vô Tiện cười đến hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, ở bên tai Lam Vong Cơ nhẹ giọng. "Lam Trạm, tâm ta cũng duyệt ngươi."

.

Tĩnh thất luôn luôn toả ra mùi đàn hương thanh lãnh dịu nhẹ, Nguỵ Vô Tiện mở mắt liền thấy trần giường quen thuộc, chớp chớp mắt một cái rồi đột nhiên quay đầu sang bên cạnh.

Lam Vong Cơ vẫn còn ngủ, từ lúc có Nguỵ Vô Tiện ngủ chung, y thường hay nằm nghiêng một bên để dễ dàng có thể ôm hắn vào lòng. Lam Vong Cơ từng nói, như vậy y mới thấy an tâm.

Có lẽ y sợ chính mình không ôm được người kia, thì hắn sẽ biến mất không thấy vậy.

Nguỵ Vô Tiện nhìn y, phát hiện Lam Vong Cơ vậy mà đang cười, không phải kiểu cười ngốc nghếch khi có một giấc mơ vui vẻ, mà là một nụ cười ôn nhu an tâm đến yên lòng. Cứ như thể giấc mơ của y là một giấc mộng rất đỗi đẹp đẽ, khiến y ngay khi trong giấc ngủ cũng có thể cười đến mãn nguyện như vậy.

Đã bao lâu rồi, người này mới có được một giấc mộng đẹp?

Nguỵ Vô Tiện không biết nữa, có lẽ là rất lâu đi? Hoặc cũng có thể là dạo gần đây, y luôn có những giấc mộng thật đẹp đẽ và vui vẻ.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bật cười ngốc nghếch, nhấc cánh tay nặng trịch lên vuốt ve khuôn mặt điển trai đến chói mắt kia, còn hơi nhéo nhéo má y một chút. "Mơ cái gì mà cười cũng đẹp như thế?"

Lam Vong Cơ vậy mà không có tỉnh, bị Nguỵ Vô Tiện nhéo má nên càng khiến nét cong cong khoé môi càng thêm sâu, hệt như khắc sâu nụ cười mãn nguyện của y ngay lúc này. Dường như còn cảm thấy bị làm phiền, y hơi động lông mi, không mở mắt mà hiếm thấy bộ dáng y làm nũng, dụi dụi tay Nguỵ Vô Tiện, lại một lần nữa an an ổn ổn mà ngủ say.

Nguỵ Vô Tiện thấy y đáng yêu chết đi được, liền nhích nhích tới, hung hăng hôn lên môi y một cái, dụi dụi cái đầu to tướng vào ngực y, trong miệng lầm bầm. "Lam Trạm, ta yêu ngươi!"

Lam Vong Cơ hình như có nghe thấy, khoé môi cong thêm một ít, theo bản năng ôm vật ấm áp trong lồng ngực, vẫn còn chìm vào giấc mộng xinh đẹp hiếm có trong đời.

.

Lam Vong Cơ tay nắm chặt tay Nguỵ Vô Tiện, cùng hắn đứng trước sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, trong mắt y lúc này chỉ tồn tại người ở bên cạnh và vĩnh viễn chỉ vì người này mà hướng về.

Nguỵ Vô Tiện cũng vậy, hắn có thể bỏ mặc tất thảy mà cùng Lam Vong Cơ về đây, thì cũng chính là lúc hắn đã xác định cả đời này hắn chỉ vì người trước mắt này mà tồn tại.

Ta vì ngươi.

Ngươi vì ta.

Chúng ta vì nhau.

Bỏ mặc phân tranh với đời.

Bỏ mặc bộn bề thế gian.

Cùng nhau đi đến trọn đời.

Thần tiên quyến lữ, tuyệt không xa rời!

[END]

———————

Hi, Tùng đã về. 😂

Đi công tác toàn ăn chay, về là có thịt ăn. 🌚 Bởi ta nói viết gì cũng dễ, viết H mới khó. 🌝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top