Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hi Trừng - 0511] Happy Birthday A Trừng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Happy Birthday A Trừng.

Cp: Lam Hi Thần x Giang Trừng.

Có hai phần, phần đầu đăng trước vì không đợi nổi sinh thần của cục cưngggggg!!!!!!!!! Đúng là con cưng có khác, hơn 6k word rồi mà còn chưa xong!!! Ngày mai Tùng đăng nốt phần còn lại!

-------

Có thể Lam Hi Thần không biết, Giang Trừng vẫn còn giữ món quà sinh thần mà rất lâu trước đây y đã tặng cho hắn.

Giang Trừng vẫn không biết vì sao Lam Hi Thần lại có thể biết được sinh thần của hắn, năm đó hắn đến Cô Tô cầu học, đã cùng nhóm môn sinh thế gia khác lẻn xuống núi vào ngày này. Mấy hôm trước sinh thần Ngụy Vô Tiện cũng thế, bọn hắn chạy xuống dưới trấn quậy chơi tưng bừng một phen, kết quả không bị ăn chửi, mà vẫn có thể hiên ngang mang cả rượu về Vân Thâm Bất Tri Xứ!

Ngụy Vô Tiện lấy vậy làm đắc ý, nghĩ sinh thần Giang Trừng cũng nên làm vậy, dẫu sao sẽ không ai trách phạt việc mừng sinh thần đâu nhỉ? Thế là hôm đó, sau khi chơi bời chán chê, hắn liền ôm hai vò Thiên Tử Tiếu trở về.

Và bị Lam Vong Cơ bắt lại, tịch thu rượu, thêm một tội đánh hoài không biết chừa!

Ngụy Vô Tiện bi phẫn nghĩ - quá không công bằng! Giang Trừng hắn cũng ôm một vò rượu đi đường khác mà không bị bắt! Hắn lại xui xẻo vướng phải tên mặt đơ này! Gia hỏa cực kỳ ngứa mắt hắn, dễ gì bỏ qua lầm lỗi!

Mà thực ra Ngụy Vô Tiện cũng không hề biết, Giang Trừng cũng bị bắt! Chỉ là người bắt, không phải là tiểu cổ hủ Lam Vong Cơ, mà là huynh trưởng của y.

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng đang xấu hổ đứng dưới tường viện, mỉm cười hiền lành, cất giọng. "Giang công tử này là sao?"

Giang Trừng tâm nói ngươi nhìn còn giả bộ không biết! Bất quá cứng đối cứng bây giờ không phải thượng sách, hắn đành ôm quyền với Lam Hi Thần. "Mạo phạm gia huấn, Lam công tử trách phạt."

Giang Trừng về vấn đề này dễ nói chuyện hơn Ngụy Vô Tiện, lại là người an tĩnh hiểu chuyện, không nháo sự cũng chẳng sinh khí, cứ tự nhiên mà nhận lỗi. Hắn tâm nói cũng may gặp Lam Hi Thần hiền hòa dễ ứng xử, chứ mà là Lam Vong Cơ, hắn nghĩ mình cũng không đưa tay chịu trói nhanh như vậy!

Những tưởng sẽ bị tịch thu rượu, rồi ngày mai phải đến Tàng Thư Các chép phạt, vậy mà Lam Hi Thần chỉ cười. "Vi phạm lần đầu, có thể tha thứ."

Giang Trừng mở to mắt. Chuyện Ngụy Vô Tiện thường xuyên đem rượu vào Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải là chuyện gì bí mật, thiếu điều cả nơi này đều biết đến danh hắn. Không lẽ Lam Hi Thần không nghĩ đến việc Ngụy Vô Tiện đem rượu vào rồi chia cho bọn Giang Trừng cùng uống hay sao? Như vậy cũng tính là lần đầu? Hay là vì đây là lần vi phạm bị bắt đầu tiên?

"Lam công tử... ngươi đây là dung túng ta sao?" Giang Trừng dò hỏi, thực ra đối với người này hắn chẳng phải cảnh giác cái gì, thậm chí ấn tượng của hắn về Lam Hi Thần lại cực kỳ tốt, nếu không muốn nói thẳng ra là rất tán thưởng y. Nhưng đồng thời cũng biết y là người khôn ngoan, vẫn là nên giữ khoảng cách một chút.

"Nào phải." Lam Hi Thần cười thật tươi. "Lần này bắt gặp Giang công tử vi phạm, tại hạ thực ra có chút sửng sốt, nhưng chung quy Giang công tử tại nơi này đều an phận thủ thường, tại hạ có thể suy xét một chút..."

Giang Trừng âm thầm gật đầu - quả nhiên là người dễ nói chuyện!

"... giảm nhẹ hình phạt." Lam Hi Thần bổ sung.

"..."

Giang Trừng khóe mi giật giật nhìn Lam Hi Thần cười đặc biệt chói mắt, cảm thấy mình chính là đánh giá rất cao con người này. Y ngoài mặt cười đẻn thuần lương nhưng chắc chắn không phải kẻ dễ chọc!

"Vậy... Lam công tử định trách phạt thế nào?" Giang Trừng cũng không so đo, đưa vò Thiên Tử Tiếu ra ý muốn giao nộp vật chứng.

"À không." Lam Hi Thần cười lắc đầu. "Rượu này Giang công tử cứ giữ lại."

"Hửm?" Giang Trừng nhíu mi.

"Sinh thần thì nên làm những điều mình thích. Lam mỗ nào có phải người nhỏ nhen." Lam Hi Thần cười.

Y biết sinh nhật mình? Giang Trừng mở to mắt, hôm nay bọn hắn đã kín tiếng lắm rồi, xuống núi chơi cũng phải lén lút, vậy mà dĩ nhiên Lam Hi Thần lại biết? Đoán không chừng Lam Vong Cơ cũng biết, nên hai huynh đệ mới chặn đầu bắt quả tang! Chắc luôn!

"Giang công tử, sinh nhật vui vẻ." Lam Hi Thần mỉm cười. "Thời điểm đã muộn, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói đoạn nhường đường cho Giang Trừng đi, còn mình thì đi hướng ngược lại. Giang Trừng nhìn y kinh ngạc đến độ quên mất mình đây là bị bắt quả tang, kết quả là đứng phỗng ra như bị trúng tà.

Lam Hi Thần đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó lại quay về. Từ trong tay áo lấy ra một hộp gấm nho nhỏ, đưa cho Giang Trừng. "Có chút thành ý, Giang công tử nhận cho."

Hộp gấm tuy nhỏ nhưng khá tinh xảo, bên trên còn họa vân mây biểu tượng gia tộc, được làm bằng chất liệu gỗ quý hiếm, dưới ánh trăng dường như còn lóe lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Chắc hẳn đồ vật bên trong đáng giá không kém!

[Nhà có tiền có khác, chậc chậc]

Giang Trừng ngây ngốc cầm lấy, hết nhìn Lam Hi Thần rồi nhìn xuống hộp, dường như còn chưa thoát khỏi trạng thái u mê, một lúc sau mới máy móc nói câu cảm tạ. Hoàn toàn quên mất việc truy vấn vì sao y lại biết sinh nhật mình!

"Không có gì." Lam Hi Thần cười tươi, còn không quên bổ sung. "Vậy ngày mai hẹn Giang công tử tại Tàng Thư Các."

"..."

Giang Trừng nhớ ra hình như hắn không lập tức mở hộp gấm đó ra, chỉ mau chóng về phòng, giấu hộp gấm đó đi, không để bọn người Ngụy Vô Tiện phát hiện. Ban đêm, hắn không ngủ mà ngồi dậy, khe khẽ mở xem rốt cuộc Lam Hi Thần cho mình thứ gì. Ấy vậy mà có phải vật gì quý giá đâu, nó chỉ đơn giản là một viên minh châu to hơn viên xá lợi cầm tay một chút, khắc hoa sen chín cánh, nhìn qua chính là gia văn Vân Mộng Giang thị, nhưng trong ban đêm lại rất sáng, hình như là dạ quang.

Giang Trừng trùm chăn che đi ánh sáng của viên minh châu, nhìn kỹ một chút, liền nhìn đến tâm hoa sen đề một chữ "Vãn" cực kỳ tinh xảo. Vật liệu thì không đáng giá, nhưng thiết kế lại tinh vi vô cùng, Giang Trừng phát hiện, ngọc bội dưới ánh sáng mặt trời còn đổi màu, gặp lạnh sẽ tối màu, hạ mát đông ấm, phải nói là thiết kế độc nhất vô nhị.

Mãi sau này khi hỏi đến Lam Hi Thần làm sao có thể kiếm ra được vật này, Lam Hi Thần chỉ cười không nói.

Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện sau khi thành công chọc giận Lam Vong Cơ thì hí hửng chạy đi tìm bọn Giang Trừng, đến nơi thì không thấy hắn đâu liền hỏi. "Giang Trừng đâu?"

Nhiếp Hoài Tanh nhún vai. "Không biết, ngươi vừa đi thì hắn cũng không một tiếng động rời đi. Ta còn tưởng hắn trở về phòng đâu."

Mà bọn hắn nào biết, tại nơi khác của Tàng Thư Các, Giang Trừng đang thẳng lưng chép đã hơn năm tờ, còn tự cảm thấy kỳ quái - sao Lam Hi Thần vẫn còn chưa tới? Không phải bảo một lát sẽ đến xem chừng hắn hay sao?

Ngồi một lúc, Giang Trừng lén lút nhìn trước ngó sau, rồi từ trong ngực lấy ra minh châu mà Lam Hi Thần tặng, đưa ra phía cửa sổ.

Viên minh châu dưới ánh sáng mặt trời dần dần chuyển thành màu vàng rực rỡ, mơ hồ có thể thấy được bên trong. Giang Trừng nhìn một chút thì thấy chói mắt, liền hạ tay xuống. Nào ngờ vừa hạ xuống, gia văn được khắc trên viên minh châu được ánh sáng chiếu qua liền in trên nền một chữ "Vãn" thật lớn. Trông vô cùng xinh đẹp!

Giang Trừng nhìn đến sững sờ, lại nhìn viên minh châu trong tay, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Vật này... coi bộ thật quý giá!

"Cạch..."

Cửa đột nhiên bị mở, Giang Trừng giật mình vội vàng đem minh châu cất vào trong ngực, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trước thư án, hai đặt trên đùi nắm chặt đến run rẩy. Cúi đầu nhìn đống giấy chằng chịt chữ viết của mình, không dám ngẩng lên, hai tai đã đỏ đến mức so sánh với mì siêu cay Ngụy Vô Tiện hay ăn!

Thế nên khi Lam Hi Thần bước tới, chỉ thấy nhị thiếu Giang gia ngồi nghiêm chỉnh nhưng đầu sắp xuống đất, cả người hơi run lên, trông vừa buồn cười lại vừa đáng thương.

Y cũng không phải đồ ngốc, dĩ nhiên biết là vì sao, nhưng để duy trì uy nghiêm vốn có lại không muốn chọc ghẹo hắn. Giang Trừng là kiểu người dễ dàng trở mặt, chọc vào hắn không chừng nhận lấy kết quả thảm thương. Thảm nhất là, hắn ngay cả mặt mình cũng muốn nhìn!

"Giang công tử." Lam Hi Thần ôm quyền.

"À... ừ... ừm..." Giang Trừng gượng gạo gật đầu một cái, hận không thể ngay lúc này chính mình nên bốc hơi biến mất thì hơn!

Lam Hi Thần trộm cười, vén áo ngồi xuống đối diện hắn, cũng bày văn kiện ra bắt đầu làm việc của mình, đồng thời giám sát Giang Trừng chịu phạt.

Cho đến khi hoàng hôn buông...

Ngụy Vô Tiện đứng trong phòng nhịp nhịp chân, híp mắt nhìn về phía cửa, chờ bóng dáng tử y quen thuộc xuất hiện. Quả nhiên một lát sau, Giang Trừng uể oải bước vào, trên người từ đầu đến chân toát ra một vẻ mệt mỏi, thiếu điều bám cửa trợ giúp.

"Người đi đâu về?" Ngụy Vô Tiện híp mắt.

Giang Trừng giật mình một cái, sau đó đứng thẳng lưng, vẻ mặt kiêu ngạo hất hàm với Ngụy Vô Tiện, đanh giọng. "Ngươi... hỏi làm gì?"

"Từ sáng đến chiều không biết chạy đi đâu, bây giờ trở về lại có vẻ mệt mỏi như vậy." Ngụy Vô Tiện một tay xoa cằm, vẻ mặt sâu không lường được bắt đầu đi quang Giang Trừng, quan sát hắn từ đâu tới chân, liền nói. "Y phục không lộn xộn, vẫn chỉnh tề nghiêm túc, nhưng lại uể oải như sắp hết sức. Ngươi không phải là..."

Giang Trừng khẽ nuốt nước bọt, liếc xéo một cái. "Không phải cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nhướn mày nhìn hắn, sau đột nhiên thở dài lắc đầu. "Giang Trừng à Giang Trừng, ngươi không ngờ cũng có ngày này."

"Ngày gì?" Giang Trừng sửng sốt, không phải hắn biết cái gì rồi chứ!

"Chậc." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, đột nhiên vỗ bàn một cái. "Ngươi là lén đi chơi với người thương chứ gì?"

Ngụy Vô Tiện la lớn, mấy đứa con em thế gia ở phòng cách vách cũng nghe thấy đều đồng loạt sửng sốt - Giang Trừng có ý trung nhân? Ngay tại Cô Tô?

Đồng dạng sửng sốt còn có Giang Trừng, hắn mở to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đang cười nham hiểm, hắn ngẩn ra một hồi rồi đột nhiên sinh khí, nhào đến kẹp cổ Ngụy Vô Tiện gầm lên. "Con bà ngươi nói hươu nói vượn không biết xấu hổ!"

"Ta thao! Giang Trừng ngươi kích động cái gì? Ta nói hươu nói vượn đâu phải ngày một ngày hai mà ngươi giận dữ hả!! Hay là ngươi nợ phong lưu người ta không dám nói?" Ngụy Vô Tiện bị đau đến kêu cha gọi mẹ!

"Ngươi mới phong lưu!" Giang Trừng càng dùng sức. "Ta đánh chết ngươi!"

"Các huynh đệ cứu mạng nhaa!!"

Tối hôm đó, Giang Trừng không ngủ được, liên tục trằn trọc lật qua lật lại như cái bánh nướng, phiền đến Ngụy Vô Tiện đang ngủ, bị hắn đạp một cái. "Ngươi có nằm im không hả!!"

Giang Trừng xoa mông, nằm quay lưng về phía hắn, chùm chăn lại rồi lấy dạ minh châu ra ngắm nghía.

Lam Hi Thần ban chiều nói dạ minh châu này cũng chỉ là một quà nhỏ mà y trước đây đến Vân Mộng mua được, trùng hợp là nó có gia văn của Giang thị, còn chữ Vãn là y nghĩ là quà cho Giang Trừng nên bỏ chút thời gian khắc lên. Dạ minh châu này chỉ đồ thường, không đáng giá, coi như là món quà nhỏ nhân dịp sinh nhật, không có ý gì khác.

Không có ý gì khác.

Giang Trừng nhìn dạ minh châu, bất chợt mỉm cười nhẹ.

Lam Hi Thần người này quả thực dễ khiến người khác yêu thích!

Sau đó, Giang Trừng về đến Vân Mộng, chạy đến một cửa hàng ngọc thạch, nhờ chủ tiệm làm cho hắn một dợi dây chuyền gắn dạ minh châu lên, đeo lên cổ. Chủ tiệm cầm minh châu của hắn lên, ngắm nhìn một chút đột nhiên nghiêm túc.

"Có bán không? Ta mua!"

Lúc đó Giang Trừng mới biết được viên dạ minh châu này là một vật hết sức giá trị, không thể định giá, nghe đồn nó là sương sớm tích tụ mấy chục năm trên đỉnh tuyết liên, người dân gọi nó là Tuyết Lưu Ly. Vật này khó kiếm, lại nằm trên đỉnh núi tuyết quanh năm giá lạnh, người không có tu vi hay nội lực mạnh mẽ sẽ không lên nổi. Tuyết Lưu Ly rất cứng, dường như rất khó chạm khắc, một viên Tuyết Lưu Ly to nhất cũng chỉ to hơn đại xá cầm tay của nhà Phật, còn nhỏ nhất thì như một hạt sương mà thôi.

Giang Trừng nghe đến mà mặt mày nhăn nhó - Lam Hi Thần lừa hắn!

Bất quá hắn không giận, Lam Hi Thần đơn giản chỉ là tặng quà, hoàn toàn không có ý gì khác...

Tính ra, Giang Trừng hắn đeo Tuyết Lưu Ly này nhiều năm, từ khi cả hai bắt đầu quen biết, cho đến khi thân thiết, quen thuộc nhau và ở bên nhau cho đến tận bây giờ. Năm đó, Giang Trừng kết thúc khóa cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cả hai bọn họ không có cơ hội gặp mặt, mãi sau này biến cố xảy ra, họ có gặp lại, nhưng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những hồi ức đẹp đẽ đó.

Xạ Nhật chi chinh diễn ra, hai đên quân đoàn đều qua lại gặp nhau, bất quá Giang Trừng hắn không cùng Lam Hi Thần trò chuyện, mà là cùng Lam Vong Cơ điều tra Ngụy Vô Tiện đang mất tích. Mà cũng có thể là Lam Hi Thần đi tìm hắn, mà hắn lại tránh mặt.

Cho đến khi hắn thấy một món quà nhỏ đặt trên bàn trong quân trướng của hắn vào đúng ngày sinh thần.

Giang Trừng không mở ra, mà ôm cái hộp nhỏ đến quân doanh của Cô Tô Lam thị. Lam Hi Thần quả nhiên đợi hắn trong quân trướng, vừa thấy hắn đã mỉm cười nói.

"Sinh thần vui vẻ, Giang tông chủ."

Lúc đó Giang Trừng cũng quên mất mình bây giờ chính là tông chủ của một gia tộc, hắn hơi ngẩn ra, rồi lại cười nhạt một tiếng - Lam Hi Thần thì ra so với năm đó gặp nhau một chút cũng không thay đổi, còn hắn thì chính là đã chẳng phải thiếu niên dễ xúc động năm nào.

Cả hai bọn họ đều biết, đối phương cũng chính là có tư tình với mình, nhưng không nói ra.

Món quà Lam Hi Thần tặng hắn năm nay chính là ngọc lệnh thông hành của Cô Tô Lam thị.

Ý nói hắn có thể ghé thăm Vân Thâm Bất Tri Xứ bất cứ lúc nào.

Nhưng món quà này Giang Trừng hắn đem cất, cũng chẳng muốn đem ra sử dụng, mỗi lần đến Vân Thâm đều lấy cớ bàn việc, cho môn sinh của mình lên báo một tiếng. Môn sinh Lam thị sẽ đưa hắn lên.

Ngọc lệnh thông hành nọ hắn chưa bao giờ đụng tới.

.

Giang Trừng nhìn ngọc lệnh trong tay, hơi ngẩn ra, thực ra bây giờ hắn có thể tự do đi lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, dù sao cũng cùng Lam Hi Thần kết hôn rồi, người Lam thị cũng không ý kiến gì.

Bất quá... tại sao đã hai tháng rồi Lam Hi Thần chưa tới thăm hắn?

Hắn có chút nhớ y đây.

Quản sự đứng một bên nói với hắn. "Tông chủ, nếu đã muốn đi thì không cần do dự. Ngài cũng nên nghỉ ngơi một chút, chờ viện tử sửa xong đồng thời."

Giang Trừng thở ra một hơi, phòng của hắn mấy ngày nay không biết vì sao lại lọt gió, trời trở đông rất lạnh, quản sự nói nhân cơ hội tu sửa một chút. Vả lại thấy hắn thời gian qua liên tục làm việc đến quên ăn quên ngủ, muốn nhân cơ hội để hắn nghỉ ngơi, tốt hơn hết là bị Lam tông chủ đưa đi cũng được! Đỡ phiền hắn ngày làm đêm làm, đến sức khỏe bản thân cũng không biết lo!

Giang Trừng nghĩ cũng đúng, vậy là đơn giản để lại mọi chuyện trong môn cho quản sự, còn mình thì ngự kiếm đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm "phu nhân".

Hắn chỉ vừa đi một lúc, quản sự liền hướng đại môn trong viện gật nhẹ một cái. "Trạch Vu quân."

Lam Hi Thần cũng mỉm cười nhìn quản sự. "Cảm ơn Chu quản sự."

Quản sự lắc đầu cười. "Trạch Vu quân đừng khách sáo, tất cả là vì tông chủ. Nếu không phải nhờ ngài ra chủ ý này, chúng ta cũng không biết nên làm sao với tông chủ, hắn thật đúng là mệnh lao lực mà."

Lam Hi Thần cười nhẹ. "Cảm phiền Chu quản sự để ý đến Vãn Ngâm khi ta không có mặt. Hôm nay ta sẽ đẩy nhanh tiến độ, chờ hắn đến không thấy ta ở Vân Thâm, thể nào cũng giận dỗi."

Quản sự bật cười, ôm quyền nói một tiếng cáo từ, tiện thể kêu môn sinh giúp đỡ Lam Hi Thần làm một số việc mà y phân phó. Lam Hi Thần vừa dẫn người đi, quản sự lại híp mắt nhìn về một góc gằn giọng.

"Ngụy Nhân! Ngươi lại hồ nháo cái gì đấy!"

Phía sau thạch bảo, ba cái đầu lộ ra, đều là ba thiếu niên mười mấy tuổi, ba đứa mỗi đứa một vẻ, đứa thì lanh lợi, đứa thì ngây ngô, đứa còn lại thì vẻ mặt có chút đơ, chung quy nhìn lại vẫn là mi thanh mục tú a.

Đứa nhỏ lanh lợi bị gọi tên liền chớp chớp mắt. "Chu lão sư, đó chính là "phu nhân" của tông chủ mà mấy sư huynh sư tỷ hay nhắc tới ạ?"

Đứa nhỏ ngây ngô ngẩng đầu nhìn đứa bé mặt đơ, lại bổ sung. "Trông "phu nhân" có vẻ rất cao ha!"

Nhận được một cái gật đầu.

Quản sự đỡ trán - mấy đứa này thực không phân biệt được nam nữ sao a?

"Chu lão sư." Tiểu quỷ lanh lợi chạy tới. "Tông chủ vừa đi đâu thế? Bao giờ thì về?"

"Con nít ranh biết gì mà hỏi, mau đi luyện kiếm đi, chỉ biết chơi bời lêu lổng, đừng để cha mẹ ngươi biết chuyện lại đến trách phạt." Quản sự xua tay với ba đứa nhỏ, đuổi nó đi tự mình chơi không được quấy rầy Lam Hi Thần làm việc.

Tạm không nói đến Lam tông chủ đang bận rộn trong viện của thê tử mình, mà nói đến Giang Trừng ngự kiếm đến Cô Tô thăm phu nhân.

Nhưng cái Giang Trừng nhận được không phải là bộ dáng vui vẻ và hạnh phúc của Lam Hi Thần khi hắn đột ngột tới thăm thế này. Mà là vẻ mặt cau có như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Ngụy Vô Tiện.

"Ngươi sao vây?" Giang Trừng khó hiểu.

"Ngươi không ở Liên Hoa Ổ cùng đại ca nói chuyện yêu đương, đến đây làm gì?" Ngụy Vô Tiện híp mắt.

"Lảm nhảm cái gì vậy?" Giang Trừng liếc xéo hắn. "Lam Vong Cơ đâu sao để ngươi sinh khí ở đây?"

Nhắc đến tướng công nhà mình, Ngụy Vô Tiện càng thêm sinh khí, hắn thiếu điều nhào đến xả giận với Giang Trừng, cũng nay kìm chế được, liền dẫn Giang Trừng đến Tàng Thư Các.

Một đường đi theo, Giang Trừng không ngừng thắc mắc sự giận dỗi của Ngụy Vô Tiện từ đâu mà ra, lại càng không hiểu Lam Hi Thần vì sao không đến đón mình. Nhưng khi đến Tàng Thư Các thì hắn liền hiểu ra.

"Lam Vong Cơ... y hình như gầy đi một chút..." Giang Trừng không nhịn được nói.

"Tất nhiên là y gầy đi! Còn không phải vì hai tháng nay đều làm việc đến tối tăm mặt mày, đến ăn uống cũng không đàng hoàng hay sao?" Ngụy Vô Tiện kêu trời kêu đất, nhìn Lam Vong Cơ bận rộn với mớ giấy tờ chất đống, dường như hắn vào cũng không biết, liền thế đau lòng muốn chết, không nghĩ ngợi nhào tới.

"Nhị ca ca!"

Lam Vong Cơ sửng sốt theo bản năng đưa tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện đang nhào tới, nhìn hắn oa oa kêu mà cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu an ủi. "Ngụy Anh, ta không sao."

"Giang Trừng ngươi đi kêu đại ca về đi, Lam Trạm của ta hai tháng rồi không được nghỉ ngơi a, ta là đau lòng y đó!" Ngụy Vô Tiện dụi dụi Lam Vong Cơ một hồi, ai oán nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng không hiểu nhìn bọn hắn, nhíu mày. "Lam Hi Thần đâu?"

Ngụy Vô Tiện quệt miệng nói cho hắn biết, Lam Hi Thần hai tháng trước đột nhiên nói có một số chuyện cần giải quyết, thế là đơn giản để bang vụ lại cho Lam Vong Cơ, còn y thì đi đâu mất. Những tưởng là đến Liên Hoa Ổ cùng Giang Trừng thoái mái khoát hoạt, nhưng hình như không phải, không biết lại đi đâu rồi.

Giang Trừng đanh mặt. "Y không tới Liên Hoa Ổ."

"Ta làm sao biết đại ca đi đâu a! Nói tóm lại thì ngươi đi tìm huynh ấy về đi a, Lam Trạm của ta cần được nghỉ ngơi!" Ngụy Vô Tiện xót tướng công nhà mình liền ôm y hôn hôn lên má như an ủi.

Giang Trừng khóe miệng giật giật, không nghĩ nhiều liền hướng viện tử của Lam Khải Nhân tìm hiểu. Nếu y xuất môn mấy tháng không về nhà, Lam Vong Cơ không biết thì không có nghĩa Lam Khải Nhân không biết, dẫu sao y cũng là người chừng mực, sẽ không tùy ý hành động.

Giang Trừng vừa đi, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ. "Nhị ca ca... ta đoán đại ca hắn đi đâu..."

"Hửm?" Lam Vong Cơ không được nghỉ ngơi đủ, sắc mặt có chút tái, nhưng vẫn không che được sự điển trai vốn có, vòng tay ôm Ngụy Vô Tiện siết chặt.

"Ngày mai là sinh thần Giang Trừng đó..." Ngụy Vô Tiện nói. "Ta đoán đại ca là đi chuẩn bị quà cho hắn rồi. Bất quá quà gì mà lớn như vậy, dành cả hai tháng để chuẩn bị!"

Lam Vong Cơ cũng không để ý nhiều, hai tháng qua đều thiếu hơi Ngụy Vô Tiện, không nhịn được liền ôm siết hắn, hôn lên tóc hắn. Ngụy Vô Tiện bị y ôm có chút nhột liền bật cười khanh khách, rướn người ôm cổ y, hôn lên môi y một cái. "Nhị ca ca... muốn nha?"

Lam Vong Cơ trong đầu nổ cái "bùm" - Lam Hi Thần là ai? Không biết nữa!

.

Giang Trừng đến viện của Lam Khải Nhân hỏi tung tích Lam Hi Thần nhưng cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu, Lam Khải Nhân chỉ nói, Lam Hi Thần không phải là người tùy tiện, y đều có chủ ý của mình, không nói không có nghĩa y muốn giấu giếm, mà là chưa thích hợp để nói. Ngoài ra ông còn khuyên Giang Trừng nên ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ qua đêm, cũng không còn sớm, biết đâu ngay sáng mai Lam Hi Thần sẽ trở về.

Giang Trừng ôm quyền khách khí rồi quay người trở về Hàn thất, cũng định sẽ ở lại đây qua đêm nhưng lại chẳng thể nào ngủ được. Nhịn không được đi vòng vòng trong phòng của Lam Hi Thần, còn mặc y phục của y rất tự nhiên.

Phòng ngủ của Lam Hi Thần bày trí đơn giản sạch sẽ ngăn nắp, nhìn chung toàn thấy sách và sách, đều là sách y thuật. Ai cũng biết Trạch Vu quân học y, y thuật vô cùng tốt, trước đây khi chưa trở thành gia chủ, ngẫu nhiên sẽ đến trấn dưới núi phối hợp với các đại phu chữa bệnh miễn phí. Danh tiếng của Lam Hi Thần cực tốt, so với Lam Vong Cơ còn tốt hơn, trong miệng người đời có thể so sánh với thánh nhân.

Giang Trừng từng nghĩ Lam Hi Thần không có việc gì khiến y thực sự hứng thú, không ngờ với y thuật lại có thể nghiên cứu sâu đến vậy.

Tại trong phòng Lam Hi Thần đi đi lại lại cũng chán, Giang Trừng cũng leo lên giường ngủ, cứ chờ sáng mai không chừng y sẽ trở về. Bất quá vừa nằm xuống liền cảm thấy có gì đó không đúng - ngày mai... chẳng phải sinh thần hắn hay sao? Lam Hi Thần không phải trốn luôn rồi đó chứ?

Thế là sau khi tự phát hiện ra năm nay sẽ không có quà sinh thần như những năm trước, Giang tông chủ bực đến độ mất ngủ!

Nhưng Giang Trừng cũng không phải đồ ngốc, đoán chắc Lam Hi Thần này lại chuẩn bị kinh hỉ cho hắn rồi đây, không chừng bây giờ đang ở Liên Hoa Ổ. Giang tông chủ nghĩ vậy, giờ Mão đã bật dậy, ngự kiếm về Vân Mộng. Gia hỏa này thần thần bí bí, đều già đầu cả rồi còn muốn kinh hỉ cái gì a!

Vậy mà vẫn không nhịn được cười nhẹ một cái. (Cực kỳ khẩu thị tâm phi :))))

Vừa về đến Liên Hoa Ổ, cái đầu tiên Giang Trừng nhìn thấy là Chu quản sự đang chạy vòng vòng trong thao trường đuổi dí ba tên nhóc, vừa đuổi vừa mắng đến loạn thất bất tao!

Giang Trừng nhíu mày nhảy xuống, nghe đến một đứa trong ba đứa kêu lên. "Lăng ca ca nói hôm nay sinh nhật tông chủ nha, chúng con chỉ muốn tặng quà cho ngài ấy thôi mà!"

"Các ngươi một ngày mà không nháo sự thì chính là món quà tông chủ thích nhất đó! Còn không mau đứng lại?" Chu quản sự tức đến giậm chân.

Ba thiếu niên nhanh như thỏ, thoát cái đã trốn được, vừa nhìn thấy bóng tử y quen thuộc đã nhảy lên, nhào về phía hắn. "Tông chủ!"

Giang Trừng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đột nhiên nghiêm mặt. "Ngụy Nhân, ngươi lại nháo sự?"

Ngụy Nhân chu mỏ kể lể. "Chu lão sư không nói đạo lý, chúng ta chỉ muốn tặng ngài quà, ngài xem."

Vừa nói vừa lôi trong ngực ra một vật nhỏ, Giang Trừng sửng sốt - tiểu tử này vậy mà giấu trong người một tiểu cẩu mới sinh?

"Mới sanh hai tuần, là A Hương nhà Tiểu Nhị Hóa sanh đó. Chúng ta hôm qua nghe tin hôm nay sinh nhật ngài nên mới chạy về nhà đem đến." Ngụy Anh đem tiểu cẩu đẩy cho Giang Trừng. "Tông chủ sinh nhật vui vẻ."

"Sinh nhật vui vẻ tông chủ!" Hai đứa đứng sau cũng đồng loạt nói.

Giang Trừng ngơ ngác ôm lấy tiểu cẩu, tiểu cẩu mắt to tròn nhìn hắn, nhe ra hàm không răng, cái lưỡi hồng liếm liếm tay hắn, cả bộ lông trắng muốt, không kêu lấy một tiếng, cực kỳ ngoan ngoãn. Lại nhìn đến ba đứa môn sinh mình mới chính tay thu nhận ba tháng trước, không nhịn được mà cười một cái rất nhẹ, đưa tay vỗ vỗ đầu ba đứa nó.

"Đa tạ, ta sẽ chăm sóc nó."

Ngụy Nhân nghe vậy cười đến đặc biệt chói, sau đó kéo hai đứa còn lại đi luyện kiếm - hôm nay nể tình sinh nhật tông chủ, chúng ta không nháo! Mà không ngờ tông chủ cười đẹp ghê á! Thảo nào "tức phụ" của hắn lại say mê hắn như vậy!

Giang Trừng đưa tiểu cẩu cho quản sự nhờ ông đem đi cho gia nhân trông giúp, còn nói. "Bọn Ngụy Nhân còn nhỏ đừng quá nghiêm khắc."

"Ai, tông chủ ngài đây là không biết rồi. Bọn chúng từ sáng đến giờ chạy vòng quanh kiếm ngài làm phiền đến các sư huynh sư tỷ luyện tập, phiền phức muốn chết." Quản sự đau đầu nói.

"Cực khổ cho ông rồi." Giang Trừng cười một tiếng rồi đột nhiên thay đổi nét mặt, nhướn mày. "Chu quản sự, hôm qua ta rời đi, không biết Lam Hi Thần có đến đây không?"

"Ngài hỏi Trạch Vu quân à, có chứ, y đến từ hôm qua...a..." Quản sự đang buồn bực bọn môn sinh, nghe Giang Trừng nói liền trả lời theo bản năng, phút chốc nhớ ra mình lỡ miệng, liền câm miệng.

Giang Trừng nói một tiếng biết ngay mà, vẻ mặt khinh bỉ nhìn quản sự. "Ngươi rốt cuộc cũng có ngày này. Cùng Lam Hi Thần làm trò trẻ con!"

"Ai tông chủ! Còn không phải muốn tốt cho ngài? Hôm nay là sinh nhật ngài, chúng ta ai cũng muốn ngài hảo hảo nghỉ ngơi nha!" Quản sự bĩu môi.

Giang Trừng lắc đầu, quay người hướng viện của mình đi về, quản sự nhìn bóng lưng hắn thong dong, nhịn không được nghĩ - nhờ có Trạch Vu quân mà tông chủ thả lỏng hơn rất nhiều, hôm nay còn biết nói đùa! (Chỗ nào?) Đúng là vỏ quýt dày móng tay nhọn mà!

Nói đoạn ngẩng mặt nhìn trời. "A, nắng lên rồi, vừa vặn thời khắc." Sau đó vui vẻ ôm tiểu cẩu rời đi.

Giang Trừng lắc lư hướng viện mình đi tới, cũng có chút mong chờ xem Lam Hi Thần sẽ chuẩn bị quà gì cho mình. Thực ra thì năm nào y cũng tặng cho hắn, mỗi năm đều khác nhau, khiến người khác không khỏi mong chờ.

Hắn vừa vào viện, đã thấy Lam Hi Thần quay lưng loay hoay bận rộn, không biết hắn vào, mà giữa viện của hắn đặt ba khối băng lớn, cao đến vai Lam Hi Thần, mà y thì đang chỉnh góc độ của băng sao cho tạo thành một vòng cung chung quanh bàn đá. Mà hình như phía sau mỗi khối băng lớn như vậy đều có thứ gì đó ẩn ẩn hiện hiện, không biết là thứ gì.

Giang Trừng sửng sốt - mùa đông chưa tới, tuyết còn không có thì Lam Hi Thần tìm đâu được những khối băng này?

"Hi Thần?" Giang Trừng nhịn không được gọi.

Lam Hi Thần nghe tiếng gọi liền quay lại, thấy Giang Trừng đứng đó cũng không lấy nửa điểm ngạc nhiên, mỉm cười. "Vãn Ngâm về rồi a."

"Ngươi đây là đang làm gì? Ở đâu ra khối băng lớn như vậy?" Giang Trừng bước đến, còn muốn xem xét ba khối băng này một chút, đột nhiên bị Lam Hi Thần ôm lên, hung hăng hôn lên mặt hắn mấy cái, còn cọ cọ.

"Ta rất nhớ ngươi."

"Aiz ban ngày ban mặt mà làm gì vậy!" Giang Trừng lấy tay che miệng y lại, cau mày. "Hai tháng nay trốn đi đâu?"

"Là đi chuẩn bị kinh hỉ cho Vãn Ngâm nha." Lam Hi Thần cọ trán hắn, đem tay ôm ở thắt lưng siết chặt đến không còn khe hở, cảm thấy cực kỳ nhớ mùi hương quen thuộc trên người hắn. "Sắp rồi nha!"

"Sắp cái gì chứ? Trốn mất tăm đem mấy khối băng này về để làm gì chứ? Để trong phòng cho ta lạnh cóng sao..." Giang Trừng chưa kịp nói hết, đột nhiên mây mở ra, đem ánh sáng mặt trời bị giấu kín chiếu xuống cực kỳ chói mắt.

Hắn đưa tay che mặt, cảm thấy mặt trời hôm nay thực chói, còn định tránh đi không nhìn, nhưng hắn lại đột nhiên trợn mắt, nhìn chằm chằm ba khối băng phía trước cùng ba cái bóng hình mờ nhạt dần hiện rõ, nhất thời cứng cả người.

"Vãn Ngâm, nhìn xem." Lam Hi Thần buông hắn ra, để hắn nhìn cho kỹ món quà mà y muốn dành cho hắn.

Ánh sáng mặt trời đặc biệt chói mắt, nhưng khi chiếu xuống ba khối băng kia lại lóe lên một tầng hào quang màu lam nhạt. Khối băng vốn dĩ trong suốt nhưng khi ánh sáng chiếu vào lên tạo ra ảo ảnh trông hệt như thật, sở dĩ có thể tạo nên ảo ảnh là vì bên trong từng khối băng đó, có khắc họa hình người. Cho nên khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, bức họa kia sẽ nương theo ánh sánh xuyên qua băng mà tạo ra một hình ảnh hư ảo nhưng vô cùng chân thật.

Tuy không hiểu lắm vì đâu có thể làm ra được một điều kỳ diệu như vậy, nhưng việc khiến Giang Trừng không phản ứng kịp chính là những ảo ảnh này đều là những người hắn yêu thương nhất.

Giang Phong Miên.

Ngu Tử Diên.

Giang Yếm Ly.

Gia đình của hắn.

"Cha..." Giang Trừng máy móc đưa tay muốn chạm qua khuôn mặt có vài phần giống hắn kia, nhưng lại không chạm tới, hắn lại nhìn sang bên cạnh, mẹ hắn cũng đang nhìn hắn. "Mẹ..."

Khóe mi khẽ trào ra một giọt nước nóng hổi, Giang Trừng xúc động nhìn ba "người", Giang Yếm Ly cũng mỉm cười nhìn hắn, cả cha hắn mẹ hắn đều vậy, bọn họ đều ở đây với hắn...

"A Trừng, sinh nhật vui vẻ."

Giọng nói trầm ấm của Lam Hi Thần vang lên phía sau, Giang Trừng giật mình quay đầu lại, hắn thấy Lam Hi Thần cũng nhìn hắn mỉm cười, trong mắt đều là một mảnh trìu mến dịu dàng, dường như mọi sự yêu thương trong đôi mắt ấy đều dành cho hắn.

Giang Trừng bối rối nhìn xung quanh, cha mẹ và tỷ tỷ tuy chỉ là ảo ảnh nhưng mơ hồ có thể thấy được ánh mắt của họ nhìn hắn cũng là một vẻ yêu thương như vậy. Tuy trước đây bọn họ vẫn còn ở bên cạnh hắn không có cùng nhau đối hắn như vậy, nhưng cái gọi là yêu thương hắn đều cảm nhận được.

"Hi Thần... cái... cái này..." Giang Trừng bị y nhìn đến xấu hổ, bản thân hắn bây giờ cũng không biết mình đang trong trạng thái gì, vừa xúc động vừa bối rối, dường như cả người đều khẩn trương nói năng cũng lộn xộn.

Lam Hi Thần bật cười, bước lên phía trước, cúi người trước ba ảo ảnh do chính mình tạo ra. "Nhạc phụ, nhạc phụ, tỷ phu."

Giang Trừng mở to mắt ngốc lăng nhìn Lam Hi Thần, người này nói cúi liền cúi như vậy sao a, cũng chỉ là ảo ảnh thôi mà. Bất quá, Lam Hi Thần rất nhanh quay lại cười với hắn. "Ra mắt phụ huynh thành công nha!"

"..." Giang Trừng nhịn không được bật cười. "Ngươi là trẻ con sao a. Thật là..."

Nói đoạn bước lên hành lễ. "Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, giới thiệu với mọi người, đây là Lam Hi Thần, thê tử mới thú về của con."

"Không phải phu quân sao?" Lam Hi Thần nghiêng đầu.

"Ngươi là được gả về." Giang Trừng nhướn mày.

Lam Hi Thần cười cười, cầm tay Giang Trừng đặt trong tay mình, nhẹ giọng nói. "Nhạc phụ nhạc mẫu và tỷ phu cứ yên tâm, ta nhất định sẽ thay mọi người chăm sóc Giang tông chủ thật tốt. Nếu mọi người trên trời có thiêng phù hộ hắn bình an để tiếp quản Vân Mộng Giang thị thật tốt. Đồng thời luôn luôn khỏe mạnh mãi mãi ở bên cạnh ta."

Những lời này cũng coi như là lời chân thành của Lam Hi Thần nói cho Giang Trừng biết, hắn nghe đến cũng không nhịn được mà đỏ mặt, không tự nhiên mà tránh đi ánh mắt của y nhìn mình. Lam Hi Thần yêu nhất là biểu cảm này của hắn, không kìm nổi liền giang tay ôm Giang Trừng vào lòng, dịu dàng hôn lên trán hắn một cái.

"A Trừng sinh thần vui vẻ."

Giang Trừng bĩu môi, cũng vòng tay ôm lấy Lam Hi Thần, tựa trán vào hõm vai y, khóe môi cong lên nụ cười mãn nguyện, chưa bao giờ cảm thấy mình được yêu thương như thế này. Có lẽ thì sau gia đình hắn thì chỉ có Lam Hi Thần mới đối xử với hắn tốt như vậy, mới có chỉ mình y là vì hắn mà làm những điều lớn lao như thế.

Cả đời hắn nhiều năm như vậy cô độc vốn dĩ đã quen, nhưng từ khi Lam Hi Thần xuất hiện thì cuộc đời hắn lại rẽ sang một đường khác. Được y quan tâm chăm sóc, được y yêu thương giữ gìn, được y sủng nịnh cưng chiều, được y chân thành đối đãi, có lẽ chính là điều khiến hắn yêu y đến chết mê chết mệt như vậy!

Giang Trừng tự mình biết năm đó tại Tàng Thư Các là đã động tâm, đối với Lam Hi Thần là đơn phương tương tư, nhưng hắn cố tình lừa chính bản thân mình rằng đó chỉ là rung động nhất thời, không phải là đêm dài nhung nhớ. Vạn nhất không nghĩ, cái tương tư này của hắn lại chính là tương tư cả đời.

Lam Hi Thần trong cuộc đời Giang Trừng là điều kỳ diệu đẹp đẽ nhất, là một ngoại lệ mà hắn phá vỡ mọi nguyên tắc rào cản để đến với y, yêu y, tin tưởng y, tôn trọng y và chân thành với y.

Và Lam Hi Thần có vẻ cũng không biết, Giang Trừng khắc ghi rất sâu lần đầu gặp mặt của họ, hôm đó Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ xuất hiện nhưng ánh mắt của Giang Trừng luôn dõi về phía y...

Người này so với Lam Vong Cơ giống tám chín phần, cùng một dung mạo nhưng lại hai phong thái. Lam Hi Thần ôn hòa nhã nhặn, ấm áp chân thành, mỗi lần cười lên khiến người khác như chìm trong gió xuân.

Khi đó Giang Trừng nghe đến người khác gọi y "Trạch Vu quân Lam Hi Thần", hắn đưa mắt nhìn y, y cũng nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, liền như vậy say một đời...

[Còn tiếp]

---------

Cục cưng sinh thần vui vẻ!!!! 😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top