Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hi Trừng] Bên cạnh có lang! - Phần 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại sao "Trong nhà có ma" ngược chết Tiện mà "Bên cạnh có lang!" lại đi sâu vào án tử a?

Vân Mộng Song Kiệt không cần phải chịu đày đọa! Đáng ghét!

Ơ thế H chừng nào có?? 😑😑

-------

Phần 5:

"Dạo này cậu rất dính Hi Thần ca ca?" Ngụy Vô Tiện nhướn mày nhìn Giang Trừng.

"Cái gì mà Ca Ca?" Giang Trừng giật giật khóe miệng. "Trông tôi với hắn rất thân thiết sao?"

"Không hẳn." Ngụy Vô Tiện cười cười. "Chỉ là thấy anh ấy hay nhắc về cậu. Coi bộ còn cao hứng nữa."

Giang Trừng mặt rắc hắc tuyến.

Hắn công nhận là gần đây hắn và Lam Hi Thần có qua lại khá thường xuyên, thậm chí hắn còn phát hiện y cùng chung chung cư với mình. Lúc biết được chuyện này, Giang Trừng đã đuổi đánh Lam Hi Thần khắp sân bóng chung cư. Y cư nhiên biết nhà mình tại đây mà không thèm về nhà, chui vào nhà hắn như đây là điều hiển nhiên vậy!

Nhưng gần đây Lam Hi Thần có vẻ rất bận rộn, công việc chất cao hơn núi, hết công tác rồi lại ký hợp đồng cùng đối tác, hết xử lý tại công ty rồi lại cùng đồng nghiệp đi ăn tối. Nói chung là không ngày nào là thảnh thơi, thậm chí là cuối tuần cũng phải giải quyết vài công văn, lâu lâu lại thêm một buổi hẹn, một khắc cũng không rảnh rỗi. Giờ tan tầm của y thông thường là vào 22h mỗi ngày, có đôi khi đến nửa đêm.

Giang Trừng có chút bội phục.

Đội đặc công của hắn tính ra cũng khá rảnh rỗi, nếu không có tập huấn hay chính sự gì đều đi giúp tổ đội khác chút việc. Thế nên hắn thường có thời gian điều tra rõ hơn về vụ án Lưu Lợi, mà Lam Hi Thần thì không có rảnh rỗi chút nào, khiến hắn mỗi khi muốn bàn chút chuyện lại khá là rắc rối, cũng rất ngại mở miệng khi y đang bận đến vậy.

Nhiếp Minh Quyết đã nói, Cục trưởng cho phép điều tra nếu Giang Trừng đưa ra đầy đủ chứng cứ về vụ án này, ngay cả ông cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến Lam gia. Gia tộc lớn như vậy mà đắc tội cũng không phải chuyện hay, sau này dễ lắm lại trở mặt.

Giang Trừng trong thời gian nhàn rỗi này đều tỉ mỉ điều tra mọi thứ, đồng thời có cập nhật thường xuyên cuộc sống sinh hoạt của Lam Hi Thần thông qua vệ sĩ mà hắn bắt y mang theo bên mình. Có vẻ như Lưu Lợi vẫn chưa ra tay, Lam Hi Thần cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đây coi như là điều may mắn.

Lam Hi Thần tuy rất bận rộn, nhưng khi thời gian nghỉ ngơi liền gọi điện cho Giang Trừng hỏi thăm về tiến triển điều tra, y cũng cung cấp vài manh mối để giúp cho hắn. Giang Trừng cũng rất phối hợp, chưa một lần than phiền, coi bộ rất nghiêm túc. Mà Lam Hi Thần vì vậy mà quan tâm đến hắn nhiều thêm một chút.

Chẳng hạn như, mỗi tối đều dành ra một khoảng thời gian nhỏ để hỏi thăm sức khỏe hắn, đôi khi lại gửi đến nhà vài món ăn giúp hắn tẩm bổ. Giang Trừng nhờ vậy mà được vỗ béo không ít, những món ăn y gửi đến đều là thượng hạng a, điên mới không ăn. Lam Hi Thần thấy vậy hình như còn rất cao hứng thì phải, cuối tuần còn mời hắn đi ăn.

Ngụy Vô Tiện thấy hắn lại tiếp tục suy nghĩ đi đâu, không nhịn được mà cầm thìa gõ gõ vào dĩa. "Hoàn hồn đi Giang Trừng. Cậu lại phân tâm rồi."

Giang Trừng liếc hắn, đưa ly cafe nhấp một ngụm nói. "Lam Vong Cơ vài ngày nữa về, thấy cậu gầy như que củi thế kia thể nào sẽ đau lòng đến chết."

Ngụy Vô Tiện nắn nắn người mình. "Sao vậy được, tôi mới cân thử còn tăng lên ba cân a. Lý nào lại vậy."

Nói xong thì bắt đầu cầm thìa và đũa lên quyết tâm ăn sạch thức ăn trên bàn. Đừng có đùa, Lam Hi Thần sài tiền không ngượng tay, đây đều là đồ ăn nhà hàng năm sao a. Tên Giang Trừng này cũng sướng quá rồi, Lam Trạm mà về sẽ kêu y dẫn hắn đến mấy chỗ này ăn.

"Chuyện tôi bảo cậu làm sao rồi?" Giang Trừng lắc đầu hỏi.

"Úng ư ậu ự oán á." Ngụy Vô Tiện nói.

"Quả nhiên, người chết trong tù năm đó là bị ép buộc làm chuyện đó, nhưng không ngờ lại bị diệt khẩu." Giang Trừng nhíu mày. "Những thông tin này coi như là bảo mật, Lam Vong Cơ làm vậy sẽ không bị phát hiện chứ?"

"Lo cái gì?" Ngụy Tiện gặm cái đùi gà nói. "Anh ấy đã muốn thì không ai có thể phát hiện. Thúc phụ mà phát hiện anh ấy hack vào máy tính của cảnh cục là đảm bảo bị cấm túc cho coi. Cậu liệu mà xử lý cho tốt vào."

"Vậy tối nay gửi mail cho tôi." Giang Trừng liếc hắn một cái, đang định đứng dậy đi rửa ly thì điện thoại đột nhiên rung lên. "Lam Hi Thần."

"Giang thiếu đang bận?" Bên kia là giọng nói dịu dàng của Lam Hi Thần.

"Tôi rảnh." Giang Trừng trả lời.

"Vậy sao?" Lam Hi Thần cười nhẹ một cái. "Tôi đang ở bên dưới chung cư, cậu không ngại đi với tôi một chút?"

"... được rồi." Giang Trừng nói rồi cúp máy, lại nhìn sang Ngụy Vô Tiện đang ăn đến miệng đầy dầu mỡ, ra lệnh. "Ăn xong dọn dẹp rồi trông nhà cho tôi."

Ngụy Vô Tiện suýt nuốt luôn cái xương gà. "Cậu xem tôi là chó trông nhà sao?"

.

Lam Hi Thần đứng bên dưới chung cư chờ Giang Trừng, hôm nay y tan làm sớm, lại không có cuộc hẹn nào nên muốn gặp Giang Trừng một chút. Vì thế Lam Hi Thần bảo tài xế và vệ sĩ cứ về nhà nghỉ ngơi, để xe dưới chung cư cho y, đi cùng Giang Trừng cũng không cần nhiều người như vậy cũng đủ an toàn rồi. Như vậy mà khiến Lam Hi Thần không khỏi cao hứng a, nghĩ đến việc cùng Giang Trừng đi riêng, Lam Hi Thần không kìm được khóe môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp.

Thoáng nghĩ, ngay từ lần đầu tiên gặp Giang Trừng, Lam Hi Thần nghĩ cậu trai này cũng khá thú vị đó chứ, mặc dù luôn tỏ ra lạnh lùng khó gần nhưng lại đặc biệt tốt. Còn chưa nói đến tình tình nóng lạnh bất thường, chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến cậu ta tức giận, rồi sau đó chỉ cần xin lỗi một câu là sẽ hết giận ngay. Nhưng lại thù dai a, vừa đơn giản mà vừa có chút mâu thuẫn.

Mặc dù đặc biệt ghét y mà lại đồng ý giúp y thoát khỏi mưu đồ từ nhiều năm trước. Khi làm việc còn rất nghiêm túc, không biết là muốn giúp y thật hay là do muốn thay mặt giới cảnh sát vặt mặt sự lừa dối bấy lâu nay nữa. Chính nghĩa trong người cũng không ít, cùng với ý nghĩ trừ gian diệt bạo đồng dạng. Cực kỳ đáng yêu.

Giang Trừng khiến Lam Hi Thần quan tâm nhiều lần, phải bận tâm đến hắn không ít. Trong công việc hay cuộc sống thường ngày cũng suy nghĩ tới hắn, còn nghĩ đến việc nếu cả hai sống chung là như thế nào? Lam Hi Thần tự cười giễu, đây là điều không thể xảy ra a.

Thử nghĩ xem, năm đó chỉ do một chút nông nỗi mà đi hôn người ta, bị hắn suýt nữa ném xuống hồ sen, sau đó còn giận đến mấy năm sau không tiêu tan, như vậy đủ chứng minh cho lời từ chối chưa? Lam Hi Thần cảm thấy có chút mất mát, trong thâm tâm y quả thực muốn cùng hắn chung một chỗ, muốn cùng hắn trải qua một ngày như những cặp tình nhân, muốn đem hắn trở thành người của y, muốn đem hắn đặt ở một vị trí mà cả đời này, mỗi ngày y đều phải nhìn thấy hắn.

Muốn chiếm hữu hắn đến hết thảy.

Nhưng có lẽ chỉ là muốn thôi... Lam Hi Thần không phải người ép buộc...

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Lam Hi Thần đột nhiên nghe một tiếng kêu, quay đầu lại liền nhìn thấy một thanh niên đang hớt hải chạy về phía này. Bộ dáng cực kỳ vội vàng, chạy được một chút luống cuống mà té, toàn bộ tài liệu ôm trong tay cũng vì thế mà rớt bay loạn xạ, vừa chật vật lại vừa buồn cười.

Lam Hi Thần thấy vậy liền đến giúp cậu ta nhặt lên mớ giấy tờ bay tứ tung. Cậu thanh niên cũng vội vàng nhặt lấy, trong miệng mắng mình xui xẻo, thấy có người giúp mình liền không nghĩ nhiều mà vội chạy tới nói cảm ơn người ta.

"Thật ngại quá, cảm ơn..."

"Ầm!"

Cậu ta còn chưa nói hết, đột nhiên một tiếng nổ thật lớn vang lên, Lam Hi Thần đứng quay lưng với vụ nổ nhưng vẫn nhanh nhẹn theo bản năng ôm lấy cậu thanh niên né xa. Y hoảng hốt quay lại, phát hiện thứ vừa phát nổ kia dĩ nhiên lại là xe của mình!

Còn chưa kịp hết sững sờ, đột nhiên có người hét lên.

"Lam Hi Thần!"

Lam Hi Thần giật mình, phản xạ cực nhanh mà bắt lấy con dao suýt chút nữa hạ cánh an toàn xuống mình.

Y kinh ngạc nhìn cậu thanh niên mình vừa giúp đỡ từ khi nào cầm trong tay một con dao sắc bén hướng y mà đâm tới. Cậu ta sắc mặt căm giận hướng y dùng sức, Lam Hi Thần nhíu mày nắm lưỡi dao đến chảy máu. Lại sợ tổn thương đến cậu ta, y liền dùng chân đạp cậu ta cách xa một chút.

Giang Trừng thấy được một màn này không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy tới.

Lam Hi Thần ôm tay ngước lên nhìn Giang Trừng, một chốc lập tức biến sắc.

Giữa trán Giang Trừng xuất hiện một chấm đỏ di động!

"Giang Trừng nằm xuống!"

"Giang Trừng cẩn thận!"

Giang Trừng dẫu gì cũng là cảnh sát, vừa nghe đến hiệu lệnh liền rất nhanh ngồi thụp xuống, đồng thời phía sau hắn một vệt quang sắc xẹt qua đâm thẳng xuống nền đất, còn bốc khói. Và trong không trung cũng truyền đến tiếng thét.

"Giang Trừng, toà nhà phía trước có súng!"

Giang Trừng lợi dụng xung quanh đều là cây cao, dưới gốc cây trồng thật nhiều bụi hoa mà lăn vòng tới đó trốn. Cũng may nhờ hắn nhiều năm rèn luyện ở đội đặc công mà nhãn lực cực kỳ tốt, thấy trên tầng thượng Ngụy Vô Tiện ôm súng ra dấu OK với hắn.

Giang Trừng thở một hơi, lúc này mới chú ý đến cậu thanh niên cũng bị Lam Hi Thần chế phục dưới đất kia, hắn liền chạy đến bên cạnh y.

Cậu thanh niên kia sắc mặt bất thiện nhìn Lam Hi Thần, sau lại gườm gườm nhìn Giang Trừng, giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế nhưng bất thành. Lam Hi Thần chỉ cần một tay có thể chế ngự được cậu ta, quả thực vết thương trên tay cũng không làm khó được y.

Chung cư một mảnh hỗn loạn, phút chốc người hiếu kỳ đã vây quanh khu này, bảo vệ tòa nhà sơ tán người đồng thời gọi điện cho cảnh sát và cứu hỏa tới.

Giang Trừng thì sắc mặt cực kỳ xấu, không hề quên mà mắng. "Đã nói anh ra ngoài phải mang theo vệ sĩ. Tại sao lại không nghe?"

Lam Hi Thần không nghĩ sẽ bị mắng như vậy nên chỉ trả lời. "Muốn cùng cậu đi dạo..." vậy nên không thể mang theo bóng đèn cản lối.

Giang Trừng hết cách, đứng dậy phủi bụi trên quần áo, lại nhìn đến chiếc xe của Lam Hi Thần đang bốc cháy kia thầm nói một tiếng may mắn. Nếu Lam Hi Thần ngồi đợi hắn ở trong xe thì chẳng phải... Mà cũng không, quả thực thì kiểu nào Lam Hi Thần không chết cũng sẽ bị thương. Cậu thanh niên này không biết có thù oán gì với Lam Hi Thần nữa, nếu không bị nổ chết thì cũng bị đâm chết, còn nếu Giang Trừng cứu hắn khỏi thanh niên đó thì cũng sẽ bị súng bắn chết.

Đây đúng là đuổi tận giết tuyệt mà.

"Tay của anh..." Giang Trừng nhìn bàn tay đẫm máu của Lam Hi Thần, sắc mặt khẽ biến.

"Cái này không sao đâu, cũng không đau lắm..." Lam Hi Thần cười cười, muốn giấu tay mình đi, quả thực không dám nhìn thẳng, thanh niên kia sức không tồi a, y cầm con dao đến thật chặc nên vết cắt hơi sâu. Bàn tay bây giờ một màu đỏ tươi kích thích thị giác cũng thảm không nỡ nhìn.

Đột nhiên Giang Trừng chép miệng một cái, cầm tay Lam Hi Thần kéo đi. "Không có đi dạo gì hết. Về nhà!"

Hành động tuy có chút thô bạo nhưng cũng chứng minh Giang Trừng hắn đang rất là bực bội, song cũng đủ chứng tỏ rằng hắn thực sự lo lắng cho Lam Hi Thần. Nghĩ như thế, khóe miệng không nhịn được mà cong lên một đường tuyệt đẹp.

.

"Hi Thần ca." Ngụy Vô Tiện đặt lên bàn một tách trà nóng cho Lam Hi Thần, cười tủm tỉm nói. "Em vừa gọi điện cho Lam Trạm, anh ấy có vẻ tức giận a."

Giang Trừng đang sơ cứu vết thương cho Lam Hi Thần cũng phải ngước lên nhìn Ngụy Vô Tiện, không nhịn được mà nghĩ - Lam Vong Cơ nổi tiếng mặt than không bao giờ nhìn ra được biểu cảm, thế mà chỉ nghe qua điện thoại mà Ngụy Vô Tiện cũng biết được y tức giận?

[Đã thừa hưởng đọc tâm thuật Vong Cơ của Lam đại nhé. :))))) ]

Mà nói ra cũng thật may mắn vì Ngụy Vô Tiện hôm nay có mặt.

Ngụy Vô Tiện từ lúc chiều đã phát hiện tòa nhà đối diện vài trăm mét với chung cư này có người đang chuẩn bị súng bắn tỉa. Thế nên lợi dụng lúc Giang Trừng đi tắm hắn lén vào phòng làm việc lấy đi khẩu súng yêu quí của Giang Trừng mà lên sân thượng lắp súng để sẵn ở đó.

Lúc dùng cơm, Ngụy Vô Tiện cũng không để Giang Trừng ngồi ở cửa sổ mà dễ dàng trở thành điểm ngắm bắn, cũng cố tình làm lơ đi ánh sáng lập lòe của ống kính cứ phút chốc lại lóe lên bên cửa sổ. Giang Trừng vừa được Lam Hi Thần gọi ra ngoài thì Ngụy Vô Tiện đã ngừng ăn, chạy lên sân thượng chờ động tĩnh.

Quả nhiên, Giang Trừng chỉ cần bước ra khỏi chung cư thì chắc chắn sẽ trở thành điểm ngắm bắn cho kẻ mai phục. Dĩ nhiên là kẻ đó cũng đã bị Ngụy Vô Tiện hạ bởi một phát súng, cũng đã sai Ôn Ninh đến tầng thượng tòa nhà kia bắt người.

Không sai, toàn bộ kế hoạch ám sát đều bị Ngụy Vô Tiện phá nát trong vòng vài tiếng đồng hồ!

Lam Hi Thần không khỏi bái phục! Sao năm đó không làm cảnh sát mà lại đi làm nhà thiết kế chứ! Quả uổng phí!

Lam Hi Thần cũng bất đắc dĩ. "Mấy ngày nữa đệ ấy về rồi, phỏng chừng sẽ điều tra rõ chuyện này."

Giang Trừng từ đầu đến cuối vẫn im lặng băng vết thương cho Lam Hi Thần, một lúc sau mới nói. "Tôi có đầy đủ chứng cứ để xin điều tra từ Cục trưởng, ngày mai sẽ đến gặp vị pháp y năm đó khám nghiệm tử thi cho Lưu Lợi."

Ngụy Vô Tiện cũng gật đầu. "Việc xảy ra hôm nay chứng tỏ chúng đã rất gấp gáp muốn diệt khẩu. Xem ra đã có chuẩn bị từ trước, chúng ta tuy nhanh hơn một bước nhưng vẫn chưa chắc chắn được chúng sẽ làm gì để bịt đầu mối đâu."

Hai người kia cũng đồng ý, cũng nhờ thông tin mà Lam Vong Cơ hack vào máy chủ cục cảnh sát lấy ra được nên bước điều tra tiến triển nhanh hơn rất nhiều. Giang Trừng nói Lam Hi Thần ngày mai cứ ở nhà dưỡng thương, công việc hoãn lại được thì cứ hoãn lại, an toàn vẫn là trên hết. Còn hắn sẽ cùng Ngụy Vô Tiện đi điều tra vào ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top