Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hi Trừng] Bên cạnh có lang! - Phần 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp hết rồi~~ Đăng cho hết Hệ liệt luôn~~

--------

"Nghĩ đến cũng thấy kỳ lạ, Lưu Lợi chết tại hồ sen nhưng có thể thoát ra khỏi nơi linh khí tích tụ của mình như vậy cũng không dễ dàng đi? Cớ sao hắn còn có thể nhập vào người khác mà đi gây họa vậy?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

Giang Trừng vừa lái xe vừa suy nghĩ, một lúc mới nói. "Chắc chắn có ai đã giúp hắn thoát ra. Nhưng vẫn chưa biết người kia là ai, chút nữa sẽ ghé qua trường hỏi một chút."

Ngụy Vô Tiện không hỏi nữa, chống cằm nhìn ra cửa, một lát sau xe dừng lại đón Ôn Tình, hắn lại quay sang Giang Trừng hỏi. "Tên ám sát hôm qua bị tôi bắn chết, bằng không nếu nhiệm vụ thất bại, hắn cũng sẽ cắn thuốc tự vẫn. Dù có chết cũng không muốn bị bắt."

Quả nhiên chúng chặn hết tất cả đường điều tra, này cũng quá cẩn thận rồi. Ôn Tình phía sau xe lật xem tài liệu, một lát sau liền nói. "Pháp y khám nghiệm tử thi này tôi chưa từng thấy nhắc tới tại cảnh cục, hắn là ai vậy?"

Giang Trừng nhíu mày. "Ý cô là sao?"

"Tức là trong danh sách pháp y của cảnh cục không hề có tên vị này." Ôn Tình không hiểu. "Là vì bị gạch bỏ sao? Không đúng, phải là hắn vốn dĩ không phải pháp y của cảnh cục!"

Câu nói này thành công dọa Giang Trừng và Ngụy Vô Tình giật mình, Ngụy Vô Tiện quay ra sau nhận lấy tài liệu. "Lẽ nào lại vậy? Pháp y này là được mời đến khám nghiệm sao?"

"Sao có thể?" Giang Trừng cau mày. "Pháp y của cảnh cục mới có cơ hội khám nghiệm, pháp y của nơi khác đến cũng không được. Hắn là giả mạo!"

Ít phút sau, xe dừng lại tại một chung cư bậc trung bình thường, cả ba người chạy đến nhà vị pháp y nọ liên tục nhấn chuông, vì lo sợ hắn đã bị diệt khẩu. Nhưng sau khi nhấn chuông đến sắp nổi điên phá cửa, từ bên trong vọng ra giọng nói khó chịu. "Mẹ nó, sáng sớm có để người khác yên không?"

Cánh cửa bật mở, bên trong là một người đàn ông quần áo xộc xệch, mặt mũi lấm lem, vì mới ngủ dậy mà mặt còn có chút ngớ ngẩn. Nhưng như vậy cũng không khiến Giang Trừng không thể không nhận ra hắn. "Ông... là kẻ tối hôm đó..."

Người đàn ông hoảng sợ, còn định muốn đóng cửa thì từ khi nào cửa đã bị kẹt bởi một chiếc giày, và chủ nhân chiếc giày kia còn cười cười. "Vào nhà nói chuyện chút đi."

Người đàn ông biết mình không thể chạy chỉ có thể ngoan ngoãn để ba người vào nhà, Giang Trừng không muốn tốn thời gian mà vào hẳn vấn đề, bắt hắn khai ra toàn bộ sự việc mình đã làm, đồng thời những gì mình biết đều nói ra một lượt.

Người đàn ông này gọi A Việt, chỉ là một bác sĩ nội khoa bình thường không tiếng tăm, công tác tại một bệnh viện tư nhân, công việc bèo bọt nghèo túng, mà hắn lại còn ăn chơi lêu lổng sớm mắc nợ ngập đầu. Một hôm nọ vào bốn năm trước, có một vị cảnh sát đến gặp hắn và nói muốn nhờ hắn khám nghiệm giùm một tử thi chết vì ngộ độc thực phẩm, tiền thưởng vô cùng hậu hĩnh, hắn liền đồng ý mà làm ngay.

A Việt nói, cái người chết vì ngộ độc đó là một tù nhân sắp lãnh án tử hình, vì không may mắn mà chết trong tù, nghe nói phía cảnh sát còn bồi thường cho phía gia đình tội nhân kia một khoản tiền. A Việt hắn cái gì cũng không biết, chỉ biết là mình có nhiệm vụ nghiệm thi, đem tất cả nêu rõ trong báo cáo, nhưng chỉ có một điều khiến hắn không hiểu nổi chính là tại sao hắn bắt buộc phải thay đổi một số chi tiết trong hồ sơ báo cáo khám nghiệm, thậm chí còn phải nói dối rằng nạn nhân này là Lưu Lợi.

Trong suốt quá trình làm việc này, cái vị cảnh sát kia luôn ở bên giám sát hắn, gã nói hắn làm thế nào thì hắn phải làm thế ấy, không được cãi. Sau khi hoàn thành công việc, viên cảnh sát kia đưa hắn một tấm ngân phiếu với số tiền cực lớn với điều kiện hắn phải thôi làm bác sĩ và phải giữ kín chuyện này. A Việt thấy tiền liền mừng rõ mà quên béng luôn chuyện này. Mãi tận bốn năm sau, khi A Việt không còn làm bác sĩ nữa, viên cảnh sát năm đó lại tìm tới hắn, cho hắn một khoản tiền và đề nghị hắn làm theo những vì mình nói. A Việt cũng không biết gã có ý định làm gì, mà khoảng vài ngày sau, hắn phát hiện mình bị bỏ nằm trong một con hẻm tối tăm dơ dáy. Mà vị cảnh sát kia cũng không trở lại nữa.

Rồi cho đến ngày hôm nay, hắn lại gặp được bọn Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện nói nhỏ với Giang Trừng. "Hẳn là bị Lưu Lợi nhập thân rồi đi mưu sát Lam Hi Thần rồi."

Giang Trừng gật đầu hỏi A Việt. "Viên cảnh sát đó tên gì ông biết không?"

"Tên à..." A Việt hơi hoang mang. "Hắn nói hắn gọi A Trượng, mà tôi nghĩ đó chỉ là nhũ danh thôi."

"Sao ông lại nghĩ thế?"

"Còn không phải sao?" A Việt trả lời. "Thì trên ngân phiếu là tên khác mà. Cái vì mà Trương Tam gì gì đấy."

Giang Trừng và Ôn Tình vừa nghe đến cái tên này thì lập tức nín thở - quả nhiên là Lão Trương.

"Trương Tam gì đó, ông có còn qua lại với hắn không? Có số điện thoại hay cách thức liên lạc gì đấy?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Không nha, mỗi lần có chuyện hắn đều trực tiếp đến tìm tôi."

Gã vừa nói xong, liền có tiếng chuông cửa, A Việt xin phép ra mở cửa, Ôn Tình nói với Giang Trừng. "Tôi cần hỏi thêm một chút về việc khám nghiệm. Có sao không?"

"Không sao, chỉ là..."

"Cái quái gì vậy?" A Việt đột nhiên kêu lên. "Có bom!"

Ba người lập tức biến sắc, Ngụy Vô Tiện hét lên. "Giang Trừng, cửa sổ!"

Ngụy Vô Tiện đưa Ôn Tình ra phía cửa sổ, A Việt hoảng hốt chạy vào trong, Giang Trừng muốn cứu hắn, bom đếm đến giây thứ mười. Ngụy Vô Tiện gấp muốn chết. "Nhanh lên Giang Trừng!"

Giang Trừng chép miệng, A Việt hoảng sợ đến tay chân run rẩy không chạy nổi, Giang Trừng nán lại muốn cứu, Ngụy Vô Tiện đẩy Ôn Tình ra khỏi cửa sổ, mình thì quay lại túm lấy hắn. "Muốn chết hay gì?"

Nói xong kéo mạnh hắn một cái, cả hai cùng nhau nhảy ra khỏi cửa. Đồng thời, một tiếng nổ vang lên thật mạnh!

Ôn Ninh cùng người của đội đặc công tại phía dưới vừa bắt được Ôn Tình, liền đem cô ra mà đón lấy hai vị nam nhân trên kia. Đệm hơi cứu hộ sau khi cả hai người rớt xuống liền bị những mảnh vỡ cửa sổ từ trên rơi xuống đâm thủng. Bọn người thở một hơi may mắn, mấy mảnh kính mà đâm thủng cái này trước khi hai người rơi xuống, đảm bảo không chết cũng trấn thương tàn tật.

Giang Trừng buông Ngụy Vô Tiện ra, đứng dậy liền mắng. "Tại sao không cứu hắn?"

Ngụy Vô Tiện vừa cứu Giang Trừng một mạng, bị mắng như vậy liền bực bội. "Cứu hắn rồi ai cứu cậu?"

"Quan trọng sao?" Giang Trừng quát. "Hắn là đầu mối quan trọng..."

"Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện túm lấy cổ áo hắn. "Cậu quan trọng hơn! Cứu cậu quan trọng hơn cứu hắn!"

Giang Trừng sững sờ, hắn hiểu Ngụy Vô Tiện vì sao tức giận, nhưng bản thân hắn còn bực bội hơn. Ngụy Vô Tiện biết đến đây sẽ gặp nguy hiểm nên nhắn nhỏ với đội đặc công đến cứu họ, mà hắn lại chẳng hề hay biết, cứ nghĩ đi trước một bước là tốt rồi. Nhưng nhân chứng quan trọng nhất...

"Được rồi, cả hai đừng tức giận." Ôn Tình vội vàng khuyên can. "Cũng đâu phải không thu thập được gì."

Giang Trừng đẩy Ngụy Vô Tiện ra, cau mày nói. "Nhân chứng đã chết."

"Nhưng đâu có nghĩa là hết." Ôn Tinh cười cười, trong túi móc ra điện thoại đang hiện lên một đoạn ghi âm, lắc lắc trong tay mà cười cười.

.

Nhờ đoạn ghi âm của Ôn Tình, vụ án sớm đi đến hồi kết, Giang Trừng hắn sắp xếp lại vài chi tiết liên quan, sau đó muốn đến chỗ Lam Hi Thần bàn bạc án kiện. Lam Hi Thần bây giờ chính là thời điểm nên nộp đơn kiện về vụ án bốn năm trước chưa được xử lý ổn thỏa cùng với việc bị đe dọa đến sự an toàn, cần phải làm rõ.

Căn hộ của Lam Hi Thần nằm ở tầng trên, vì tin tưởng mà y còn cho hắn biết mật khẩu nhà mình. Giang Trừng mất vài giây đã đi tới nơi, còn chưa đến căn hộ đac thấy trước cửa xuất hiện một bóng người lúc ẩn lúc hiện.

"Lưu Lợi?" Giang Trừng mắt muốn nổi đầy tơ máu, nghiến răng gọi.

Nhưng Lưu Lợi tàn hồn chỉ cười một cái. "Ngươi chậm chân rồi."

Nói xong liền biến mất.

Giang Trừng xám mặt chạy đến, thành thạo bấm mật khẩu cửa, sau đó liền lao vào trong. Tại phòng khách, Lam Hi Thần quỳ dưới đất, một tay nắm chặt khăn tắm, một tay ôm lấy cổ mình, hình như cố dùng lực mà siết. Hai mắt y dại ra, hoàn toàn không hề biết Giang Trừng vào tới nơi.

"Lưu Lợi, ngươi mau buông y ra!" Giang Trừng sấn tới, Lưu Lợi này hết lần này đến lần khác cho người ám hại Lam Hi Thần đều không thành công nên trực tiếp nhập vào người y mà hành động!

Giang Trừng cầm tay Lam Hi Thần muốn kéo ra, nhưng chẳng ăn thua gì, lực tay Lam Hi Thần cực lớn, hắn dù có làm thế nào cũng không kéo y ra được. Mà lúc này, Lưu Lợi nhập vào Lam Hi Thần lại nhìn Giang Trừng cười nham hiểm. "Muốn cứu? Không có khả năng!"

Giang Trừng nổi điên, đúng là hắn không có khả năng khiến Lưu Lợi ra khỏi Lam Hi Thần, nhưng không lẽ cứ trơ mắt nhìn y tự giết chết mình sao? Hắn hét lên. "Lam Hi Thần! Anh tỉnh lại cho tôi!"

Lam Hi Thần, à không nói đúng là Lưu Lợi đột nhiên cười lớn, lực ở tay cứ thế mà tăng lên, khiến cho giọng cười lạc đi, vừa biến thái vừa quỷ dị. Giang Trừng gấp muốn điên lên, trước khi Lam Hi Thần tắc thở, hắn không niệm tay mà đấm y một cú thật mạnh!

"Mau tỉnh lại!"

Lưu Lợi sững sờ, không nghĩ Giang Trừng sẽ làm như thế, hắn nắm lấy áo y quát. "Lam Hi Thần! Nếu anh không tỉnh lại thì cứ trực tiếp chết luôn đi, khỏi khiến Lưu Lợi tên điên này hành hạ thân thể! Anh con mẹ nó không tỉnh lại thì tôi không vu oan cho anh nữa! Cũng không... không cùng anh ăn tối cùng đi dạo!"

Lưu Lợi bị hắn quát cho hoảng sợ, Giang Trừng này tính cách dữ dội, muốn chửi liền chửi, muốn đánh liền đánh. Nhưng dù sao đây là cũng là cơ thể của Lam Hi Thần, Lưu Lợi hắn càng đắc ý khiêu khích. "Vô ích... A..."

Lưu Lợi đột nhiên ôm lấy đầu, muốn la nhưng không thể la được, hắn gục xuống có vẻ rất đau. Giang Trừng nhíu mày, hai tay nắm lấy vai y mạnh. "Anh nghe thấy tôi đúng không? Mau tỉnh lại!"

Lưu Lợi không động đậy nữa, Giang Trừng nhìn thấy hắn xuất hồn khỏi Lam Hi Thần, ngồi ở bên cạnh mà ôm lấy đầu. Mà lúc này, Lam Hi Thần nhíu mày, tay nắm chặt áo Giang Trừng, chặt đến mức hắn cảm thấy áo mình sắp rách, một lúc sau mới mở mắt.

"Giang Trừng..." Lam Hi Thần gọi, đầu còn hơi choáng.

Giang Trừng hừ một tiếng, Lưu Lợi cười lạnh. "Không ngờ ý thức lại mạnh đến vậy."

"Ngươi không khống chế nổi y, đừng liên tưởng đến lần sau." Giang Trừng lạnh lùng.

"Vậy sao?" Lưu Lợi gằn tiếng. "Mạng tiểu tử này cũng dài, bao nhiêu lần đều không thành công. Hoặc nên nói y có ngươi bên cạnh nên mới an toàn đi?"

Sắc mặt Giang Trừng trầm xuống, bàn tay cũng vô thức nắm chặt không trả lời.

Lưu Lợi nói rồi đứng dậy. "Vậy thì chỉ cần giết ngươi thì mọi thứ sẽ xong xuôi đi?"

Nói đoạn muốn lao về phía Giang Trừng muốn nhập vào hắn, nhưng gã còn chưa đến gần đã bị hất văng ra. Lưu Lợi kinh hãi. "Ngươi..."

"Tốn công vô ích." Giang Trừng lạnh lùng.

Lưu Lợi nghiến răng, sau đó bỏ lại một câu cảnh cáo rồi biến mất.

Giang Trừng lúc này mới thở dài một hơi, còn đang định xem xem Lam Hi Thần có bị gì không thì phát hiện y đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt không thể tin nổi.

Thôi xong, từ nãy đến giờ nói chuyện cùng Lưu Lợi mà không để ý Lam Hi Thần đã thanh tỉnh!

"Cái này..." Giang Trừng bối rối, không biết nên giải thích như thế nào, nên cứ ngắc ngứ không nói ra được. Thoáng chốc khuôn mặt có chút đỏ, mà Lam Hi Thần thì cứ nhìn hắn chằm chằm, Giang Trừng nổi giận. "Nhìn cái gì?"

Lam Hi Thần cứ nhìn hắn không dời, mà Giang Trừng cả người như nằm trên chảo, vừa nóng vừa bực bội. Đột nhiên hai tay bị cầm lấy, Lam Hi Thần hơi dùng lực đẩy Giang Trừng một cái, cả người hắn rớt lên sofa, Lam Hi Thần chiếm thế thượng phong bên trên.

Cả hai mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Nhưng vẫn là Lam Hi Thần mở miệng trước, giọng y cực dịu dàng. "A Trừng, cảm ơn."

Nói đoạn còn không để Giang Trừng phản ứng, đã cúi xuống lấp môi hắn bằng môi mình. Giang Trừng triệt để rơi vào hoảng sợ, mở to mắt nhìn Lam Hi Thần đã nhắm mắt mà hôn, hoàn toàn không lấy nửa điểm phân tâm.

Lại nữa... lại tới nữa... Giang Trừng cuống lên, vụng về đáp lại cái hôn đột ngột này. Điểm kỳ lạ là hắn không cự tuyệt, đúng là như vậy, Giang Trừng dĩ nhiên lại không cự tuyệt Lam Hi Thần làm vậy với mình...

Cũng không biết mất khoảng bao lâu, Giang Trừng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, hình như là đã ngủ thiếp đi thì phải. Nơi này là phòng của Lam Hi Thần, hôm qua hai người đã cùng nhau trò chuyện, về án tử và cả về năng lực kỳ lạ của Giang Trừng nữa. Cứ ngỡ Lam Hi Thần sẽ không tin chuyện kỳ quái này, nhưng không ngờ y lại mỉm cười nói không có gì lạ, những chuyện như thế không phải không có. Cái y quan tâm là, cũng nhờ có năng lực này mà Giang Trừng mới có thể biết được âm mưu che giấu từ lâu, đồng thời cũng cứu Lam Hi Thần không phải một lần.

Lam Hi Thần rất cảm kích, vẫn luôn nói lời cảm ơn Giang Trừng.

Bởi vì làm việc mệt mỏi không được nghỉ ngơi đấy đủ, Giang Trừng trên sofa đột nhiên ngủ gật, hình như trong cơn mơ màng, hắn còn nghe Lam Hi Thần giọng nói cực dịu dàng mà thì thầm với hắn.

"A Trừng, thích cậu."

.

Sáng hôm sau, Giang Trừng cùng thư ký của Lam Hi Thần cùng đến trụ sở cảnh sát nộp đơn kiện vụ án bốn năm trước và tạm bắt giam sĩ quan Trương Tam vì hiềm nghi cố ý mưu sát và bao che hành vi tội phạm là Lưu Lợi. Chứng cứ được đưa ra đầy đủ, Cục trưởng đồng ý cho phép điều tra, giao cho Giang Trừng và đội trưởng đội hình sự là Nhiếp Minh Quyết đến hồ sen tại trường sĩ quan, tìm tung tích xương cốt của Lưu Lợi đem về đối chứng DNA.

Bốn năm trước, Lưu Lợi được Trương Tam cứu, hai người này có giao thiệp và có hành vi buôn bán hàng cấm, nhưng lúc đó Lưu Lợi bao che Trương Tam nên hắn được thoát một kiếp. Lưu Lợi vào tù, được Trương Tam lạm dụng quyền của cấp trên mà giam gã ở một khu giam đặc biệt khác, còn sự thực là gã bị giam lỏng tại hồ sen, nếu không có sự cho phép của Trương Tam thì sẽ không được ra ngoài. Chẳng may, Lưu Lợi vì tin tưởng Trương Tam mà bị mưu hại, bị hắn đẩy xuống hồ sen rồi chết đuối, Trương Tâm lập hiện trường giả Lưu Lợi chết vì ngộ độc thực phẩm trong tù giam, đem toàn bộ sự thật giấu kín.

Vị bác sĩ năm đó bị Trương Tam khống chế làm điều ác cũng đã bị hắn ám sát, đồng thời suýt làm tổn thương đến cảnh sát và pháp y là Giang Trừng và Ôn Tình. Người của Trương Tam vẫn luôn theo dõi và lập kế hoạch ám sát Tổng giám đốc Lam Hi Thần cũng bị hắn diệt khẩu ngay sau đó, gần như đem những người có liên quan đều giết sạch. Tổng kết lại những gì hắn đã làm trong thời gian qua, án tù không tử hình cũng là chung thân, Trương Tam bị bắt, vụ án cũng đi đến hồi kết.

Nhưng chỉ có Giang Trừng biết không chỉ dừng lại ở đó, Lưu Lợi tàn hồn vẫn ở ngoài kia chờ báo thù, Trương Tam bị bắt, hắn không còn tay sai để ám hại, đành phải tự dựa vào bản thân mình thôi.

Giang Trừng gặp riêng Trương Tam, gã bây giờ không còn như trong ấn tượng của Giang Trừng là một hiệu trưởng và là một sĩ quan uy nghiêm chính trực nữa, mà là bộ dạng của một kẻ thất bại, một kẻ yếu ớt chờ đợi cái chết đến với mình.

"Năm đó... tôi biết cậu nhìn thấy Lưu Lợi." Trương Tam giọng nói trầm khàn, khuôn mặt phút chốc trở nên già yếu hơn mấy chục tuổi so với tuổi thật, gã nói. "Lưu Lợi vẫn luôn nhắc tới cậu với tôi, nói tôi đề phòng cậu. Nhưng không ngờ cậu lại vượt xa tưởng tượng của tôi, cùng với cha cậu những năm đó đều rất tài năng."

Giang Trừng lạnh lùng nghe gã nói, không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, một lát sau mới nói. "Lam Hi Thần đã làm gì ông?"

Trương Tam cười. "Y không làm gì tôi cả."

"Vậy vì sao lại muốn giết y cho bằng được? Lưu Lợi khống chế ông sao?" Giang Trừng nhíu mày.

"Đúng vậy." Trương Tam gật đầu. "Hắn là một kẻ điên, oán niệm với Lam Hi Thần quá nhiều. Hắn luôn xuất hiện trong mơ của tôi nói tôi giúp hắn báo thù đồng thời phải mời người về giúp hắn thoát khỏi hồ sen để chính tay hắn đi báo thù. Nếu không hắn sẽ khiến tôi sống không bằng chết."

Quả nhiên, Trương Tam nghĩ rằng Lưu Lợi chết rồi sẽ êm xuôi mọi chuyện, nhưng không ngờ gã lại oán niệm quá sâu sắc, khống chế cả gã. Nhưng cả Lưu Lợi và Trương Tam đều không ngờ đến sự xuất hiện của Giang Trừng làm xáo động mọi chuyện, kế hoạch tỉ mỉ lập ra lại bị phá vỡ không thương tiếc. Cũng trách bọn họ chủ quan, lần này thua cũng không thể trách ai.

Giang Trừng lặng thinh chốc lát, cảm thấy Lam Hi Thần cũng quá oan uổng rồi, hết lần này đến lần khác đều thoát chết, Giang Trừng đôi khi nghĩ chính mình trong chuyện này cũng nhiệt tình quá đi, lại cứu được một đại nhân vật như vậy. Lam Hi Thần này bảo may mắn cũng không phải, bảo xui xẻo lại càng không đúng, y là mệnh tốt, chưa đến nỗi tuyệt lộ.

"Lưu Lợi hắn..." Giang Trừng nhìn Trương Tam cũng đang nhìn mình chằm chằm kia, lại nói. "... hắn còn muốn ám hại Lam Hi Thần sao?"

Trương Tam máy móc gật đầu, sau đó mở miệng. "Hắn sẽ ra tay một lần nữa, không giết được Lam Hi Thần, hắn sẽ không buông tha."

"Hắn còn định làm gì? Ông biết sao?"

"Ta biết..." Trương Tam đang nói, đột nhiên hai tay bị còng lại đưa lên, nắm lấy cổ mình mà siết.

Giang Trừng biến sắc, liền nhào tới cầm tay gã kéo ra. "Lưu Lợi!"

Quả nhiên, trong lúc Giang Trừng phân tâm suy nghĩ, Lưu Lợi đã thành công nhập vào Trương Tam, đem chính hắn tự siết cổ mình như hắn đã làm với Lam Hi Thần. Giang Trừng định nhào lên bàn kéo hắn ra, nhưng nào ngờ Trương Tam lại dùng sức đạp bàn một cái, cạnh bàn đập vào bụng Giang Trừng đầy hắn ra xa.

Giang Trừng đau đến nghiến răng, đạp văng cái bàn, chạy đến kéo tay Trương Tam, bên ngoài cũng có cảnh viên chạy vào nhưng thất bại, Trương Tam đã tắc thở.

"Chết tiệt!" Giang Trừng nổi điên đạp ghế, nghiến răng nhìn tàn hồn của Lưu Lợi biến mất trong không khí.

.

"Dạ thúc phụ, sau khi ghé qua sân bay đón Vong Cơ, con cùng đệ ấy sẽ cùng về."

Lam Hi Thần cúp máy, quay lại nói với thư ký. "Cậu giúp tôi chọn một món quà cho phụ thân, tôi sẽ đón Vong Cơ, hôm nay sinh nhật ngài ấy, Vong Cơ vừa về đến sẽ gây bất ngờ."

Thư ký sau khi nhận lệnh liền đi ngay, Lam Hi Thần chuẩn bị một chút, sau đó gọi điện cho tài xế chuần bị xe, y sẽ đến sân bay đón Lam Vong Cơ. Vì hôm nay là sinh nhật phụ thân, đồng thời cũng là ngày Lam Vong Cơ trở về sau năm năm thực tập, Lam Hi Thần mới đặc biệt trở về Lam gia một chuyến. Phụ thân hắn sau khi đem Lam thị giao lại cho hắn thì đều cùng mẫu thân ngày ngày dưỡng lão, đi đây đi đó du lịch, cũng không thường xuyên ở nhà.

Lam trạch chỉ có mỗi thúc phụ Lam Khải Nhân và nhiều họ hàng khác, nhưng Lam Hi Thần biết ngài ấy cũng sẽ cô đơn nếu cả y và cả Lam Vong Cơ không về thăm nhà. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ra riêng sống đã khiến Lam Khải Thân suýt tăng xông nhưng cũng may có Lam Hi Thần y a, lâu lâu về thăm một chút cũng khiến ông ấy rất cao hứng rồi.

Nghĩ một chút, Lam Hi Thần gọi điện cho Giang Trừng, nhưng hắn không bắt máy. Biết hắn đang bận rộn với án kiện nên không gọi nữa, bản thân y hiểu rằng mình đã làm phiền Giang Trừng quá nhiều, hắn vì an toàn của y mà hao tâm tổn sức cũng không ít. Lam Hi Thần nghĩ đến không khỏi thấy ấm áp, y muốn sau khi mọi chuyện kết thúc, y sẽ thổ lộ với Giang Trừng, cho dù biết hắn sẽ từ chối, nhưng y cũng thầm nguyện mọi chuyện sẽ khác.

Lam Hi Thần để lại một cuộc gọi thoại, sau đó ra khỏi văn phòng đến sân bay.

Giang Trừng án kiện sắp xếp xong liền mệt muốn chết, liền đến nhà Ngụy Vô Tiện ăn ké ở ké, mà vừa đến đã thấy Ngụy Vô Tiện đang vừa dọn dẹp vừa hát.

Hắn khóe miệng giật giật. "Tâm tình tốt như vậy."

"Còn không sao?" Ngụy Vô Tiện cười đến lộ ra hàm răng trắng toát. "Ngày mai Lam Trạm về nước, ta dọn dẹp nhà cửa đón anh ấy về."

Giang Trừng lắc đầu, mò vào bếp kiếm đồ ăn, sau đó leo lên giường đọc một quyển truyện, rồi ngủ gật mất.

.

Lam Hi Thần tới nơi đã thấy Lam Vong Cơ đứng đợi mình, y mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, vali không quá to, lại mang một balo, lưng thẳng mắt thẳng, khuôn mặt lại lạnh lẽo như viết mấy chữ "cấm lại gần". Khiến xung quanh nhiều người nhìn y với ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thích, chỉ là người kia cả người đều như toát ra hơi thở lạnh giá, nhìn là biết không phải người dễ chọc, nên tròng vòng bán kính mười mét xung quanh Lam Vong Cơ, không ai dám đến gần!

Lam Hi Thần vừa nhìn thấy em trai mình thì nét cười càng đậm, năm năm không gặp Lam Vong Cơ càng ngày càng đẹp ra, hoàn toàn không còn nét thiếu niên nhú trước đây lần cuối nhìn thấy mà là sự trưởng thành và chững chạc.

Lam Vong Cơ nhìn thấy Lam Hi Thần thì vấn an y vài câu chào hỏi, Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt liệt của Lam Vong Cơ mà cười. "Về đây tâm tình hảo tốt a. Vô Tiện ngày mai hẵng gặp có được không? Phụ thân cũnh chờ đệ ở đại trạch rồi."

Lam Vong Cơ dù trên mặt không lộ ra biểu tình gì nhưng cũng chỉ gật đầu không nói, Lam Hi Thần biết là đệ đệ hắn cũng nhớ Ngụy Vô Tiện muốn chết. Nhưng đã hứa với phụ thân, Lam Vong Cơ cũng đã đáp ứng.

Đường về đại trạch hơn một giờ đồng hồ, Lam Hi Thần làm việc đến mệt mỏi liền chỉ trò chuyện với Lam Vong Cơ vài câu, sau đó liền ngủ gật. Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ chăm chú đọc báo.

Lam gia tọa tại một nơi khá là vắng vẻ, Cô Tô là một nơi rất yên bình, xung quanh chỉ có núi và cây xanh mát trong trẻo. Tại đây Lam gia là gia tộc lớn nhất, mọi việc quản lý đều là do gia tộc quản lý, nhiều thế hệ trong Lam gia đều là quan lớn, rất chu toàn quản lý Cô Tô yên bình, tránh xa thị phi bên ngoài.

Đường về đại trạch đi ngang qua một con đèo ngắn, từ phía trên có thể quan sát được ruộng lúa xanh mướt xinh đẹp, cả một huyện phút chốc thu vào tầm mắt. Lam Vong Cơ nhìn đến quê hương mình không khỏi một chút hoài niệm, năm năm xa nhà, y chỉ có nhớ chứ không quên, mọi thứ nơi này dường như không thay đổi từ lúc y đi. Cô Tô vĩnh viễn là một nơi xinh đẹp và yên bình.

Đường đi rất êm, cũng khá vắng vẻ, tại nơi này không được chạy với tốc độ quá nhanh, đây là luật Lam gia đề ra, nếu vi phạm sẽ bị phạt không nhỏ. Tài xế lái xe cũng rất an toàn, đều biết tránh những chỗ xốc nổi để tránh làm đánh thức Lam Hi Thần.

Chỉ là hắn vạn nhất không ngờ tới, chính mình chạy xe an toàn như vậy lại chẳng ăn thua gì. Tại khúc cua, đột nhiên một chiếc xe lao nhanh với tốc độ chóng mặt, tài xế vì không đề phòng mà lạng tay lái, chiếc xe kia lại không phanh mà trực tiếp đâm thẳng vào xe.

Lam Hi Thần bị chấn động mà tỉnh cả ngủ, hết hồn mà kêu lên. "Chuyện gì vậy?"

Chỉ là y còn chưa nói xong, đã thấy người bắt đầu nghiêng ngả, mà bên cạnh mình, Lam Vong Cơ đột nhiên ôm lấy y, sau đó cả hai người tại trong xe mà gắt gao ôm lấy nhau, mặc cho chiếc xe cứ thế mà lao thẳng xuống vực!

Đúng vậy, xe của Lam Hi Thần bị chiếc xe nọ đâm thẳng mà lao xuống vực!

Lam Hi Thần được Lam Vong Cơ bảo hộ, dù vậy cũng không tránh khỏi trấn động, thoáng chốc đầu óc mơ hồ, chìm vào hôn mê.

.

Giang Trừng ngủ một giấc cực ngon, thức dậy liền mò điện thoại muốn xem giờ, vừa mở lên liền thấy cuộc gọi nhỡ của Lam Hi Thần và cuộc gọi thoại của y. Hắn mở lên xem, Lam Hi Thần nhắn rằng y cùng Lam Vong Cơ về Lam trạch mừng tuổi phụ thân, ngày mai sẽ về.

Hắn nghĩ nghĩ một chút liền nhấn nút gọi đi, qua một lúc đổ chuông cũng có người bắt máy, nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng nói dịu dàng và ấm áp của Lam Hi Thần mà là giọng nói gấp gáp của một người đàn ông lạ.

Giang Trừng còn nhớ trước khi hắn nổi điên phóng ra khỏi nhà thì giọng người đàn ông kia còn vang bên tai.

"Anh là người nhà của nạn nhân sao? Phiền anh một chút, chủ nhân của chiếc điện thoại này vừa gặp tai nạn rơi xuống vực, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện trung tâm..."

----------

Chúc các bà ngủ ngon~~~

À~~~ đợi một lát đọc cho hết Phần 7 rồi ngủ vẫn còn kịp. :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top