Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hi Trừng] Hôm nay Giang tông chủ không thích hợp gặp người ngoài!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Giang tông chủ không thích hợp gặp người ngoài!

Cp: Lam Hi Thần x Giang Trừng.

OOC nghiêm trọng.

-------

1.

Lam Hi Thần gấp rút chạy đến Vân Mộng.

Y nghe môn sinh báo lại rằng, hôm qua Giang tông chủ và môn sinh Vân Mộng Giang thị cùng đi săn đêm, không biết bị trúng độc gì mà chỉ vừa đến Liên Hoa Ổ đã đột nhiên hét toáng lên, sau đó tìm cách đào tẩu!

Đúng vậy, chính là đào tẩu!

Một Giang tông chủ tiếng tăm lừng lẫy, một Tam Độc Thánh Thủ đánh đâu thắng đó mà lại đi đào tẩu? Đã vậy còn leo tường ngã sấp mặt! Bị môn sinh phát hiện còn khóc lóc thảm thiết, hệt như bị khi dễ vậy!

Lam tông chủ vừa nghe đến mặt đã tái xanh, vội vàng lên đường từ sáng sớm.

2.

Bởi vì đã quá quen thuộc với Liên Hoa Ổ, môn sinh nếu thấy vệt bạch quang chợt lóe hay là thấy một bạch y nhân thong thả bước vào từ cổng chính, thì đều tự giác biết rằng "phu nhân" tông chủ ghé chơi!

Thế nên Lam Hi Thần ngự kiếm bay thẳng đến viện của Giang Trừng, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Giang tông chủ y phục lộn xộn, tóc tai bù xù, đang bị một đám môn sinh kẻ nắm tay người cầm chân kéo lại. Còn hắn thì không ngừng gào thét, cố thoát khỏi.

Lam Hi Thần nhảy xuống, đám môn sinh lập tức như hài tử thấy mẹ, kích động kêu lên. "Trạch Vu Quân!!!!!"

Giang Trừng vừa nhìn thấy Lam Hi Thần đã ngẩn ra, dừng lại chống cự, đám môn sinh nhẹ thở ra một hơi, buông hắn ra.

Ngay lập tức, Giang Trừng nhào đến chỗ Lam Hi Thần.

3.

Lam Hi Thần giật mình, chỉ thấy Giang Trừng nhào đến y nhưng không phải nhào đến ôm, mà nhào đến quỳ rập xuống!

Đám môn sinh rớt hàm tập thể - này là đang nhận lỗi với "phu nhân" đấy à?

"Vãn Ngâm!" Lam Hi Thần sợ hết hồn, cứ tưởng hắn trượt chân ngã định đỡ lên, nào ngờ Giang Trừng đột nhiên xúi đầu, hô lên.

"Trạch Vu Quân, xin hãy cho ta gia nhập Cô Tô Lam thị làm môn sinh!"

"..."

Thế giới tĩnh lặng...

Một môn sinh vì quá lao lực và mệt mỏi đã ngã xuống bất tỉnh!

Lam tông chủ thì khỏi nói đi, đã hóa đá từ bao giờ rồi!

4.

Môn sinh Giang thị nói, hôm qua bọn họ cùng tông chủ đi săn đêm, vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng ngại xảy ra, mọi thứ đều rất ổn thỏa cho đến khi gặp một lão đạo sĩ mù dở ở một thôn trấn họ đi qua.

Lão đạo sĩ nhìn không ra dung mạo, mắt kém cực kỳ, nhìn không ra nổi dung mạo của Giang Trừng và mấy môn sinh, cũng không nhìn ra được giáo phục tử sắc này là thế gia nào. Lão không nhà không cửa, mở một quầy coi bói ở góc đường trong trấn, vừa nhìn thấy bọn Giang Trừng đi qua liền ngăn lại. Ban đầu Giang Trừng còn lạnh lùng đi tiếp, chốc sau đã dừng lại vì nghe được câu nói của lão đạo sĩ.

"Có một cô nương luôn đi theo ngươi."

Mày Giang Trừng hơi cau lại, chúng môn sinh liền bực bội. "Lão già, ngài không nhìn ra chúng ta là ai sao a? Người ngài đang nói chính là Tam Độc Thánh Thủ Giang tông chủ Vân Mộng Giang thị đó!"

Lão đạo sĩ cau mày. "Là ai?"

Chúng môn sinh hít một ngụm khí, len lén nhìn tông chủ nhà mình, quả nhiên hai hàng lông mày sắp dính lại với nhau rồi!

"Ta nói, ta ở đây coi bói rất chuẩn. Sẵn ở đây có một lá bùa phù trợ, ngươi là người tốt, ta cho ngươi..."

"Này! Tiên môn thế gia lại phải trông chờ vào lá bùa lừa gạt của ngươi sao? Ngươi là đang trù ẻo tông chủ nhà ta..."

Một môn sinh bực dọc nói, nhưng lập tức bị Giang Trừng ngăn cản lại, hắn nhíu mày không hài lòng, môn sinh nhất thời cứng họng câm miệng lủi sang một bên. Giang Trừng nhìn lão đạo sĩ nói.

"Lão nhân gia, điều ngươi nói là thật?"

Lão đạo sĩ thực sự nhìn không ra người thanh niên trước mặt là ai, nhưng vẫn gật đầu. "Cầm lấy, sẽ phù trợ ngươi."

Giang Trừng không nói hai lời liền cầm lấy, phân phó môn sinh cho ông ấy chút tiền, rồi trở về Liên Hoa Ổ.

5.

Giang Trừng trên đường về rất bình thường, còn rất thảnh thơi ghé qua một trấn nhỏ diệt tẩu thi sau đó mới an phận về nhà. Chúng môn sinh nghĩ chắc lão đạo sĩ kia cũng không phải lừa gạt, liền đơn giản quẳng chuyện này ra sau đầu, trở về phòng ngủ.

Cho đến nửa đêm canh ba, môn sinh tuần tra phát hiện Giang tông chủ uy vũ khí phách nhà mình đang vất vả leo qua tường viện. Trên người chỉ mặc lý y, tóc xõa dài, chân cũng không mang dép, cứ vậy mà leo tường, dọa cho môn sinh tưởng nữ quỷ đòi mạng ghé thăm nhà chơi!

Sau đó nhận ra là tông chủ liền đứng ở dưới gọi. Nào ngờ tông chủ vốn phản xạ cực nhanh lại giật mình, bất cần buông tay trượt chân ngã xuống đất oanh oanh liệt liệt!

Môn sinh chết lặng, định chạy đến đỡ tông chủ dậy, chỉ nghĩ hắn mộng du thế thôi, thế mà Giang tông chủ nổi tiếng cứng ngắc lại đột nhiên khóc thét lên, dọa cho đám người đang ngủ cũng bật dậy! Quản sự chạy đến liền thấy tông chủ nhà mình đang ấm ức ngồi bên tường viện khóc đến hoa lê đái vũ, nhìn vừa thương lại vừa không khỏi sững sờ.

6.

Giang tông chủ không cho ai đụng vào mình, đúng bộ dáng khuê nữ nhà lành chạy vào phòng đóng cửa lại, trong phòng lại truyền ra tiếng khóc yểu điệu của hắn. "Các ngươi là đại nam nhân mà khi dễ ta... híc..."

Từ quản sự đến môn sinh đều nổi một trận da gà.

Cữ ngỡ hắn mộng du nên quản sự đuổi môn sinh trở về, sau đó phân phó người tuần tra túc trực bên viện của tông chủ, phòng ngừa việc hắn nửa đêm lại leo tường trốn đi. Đến lúc đó không biết đâu mà tìm về!

Qua một đêm gà bay chó sủa, Liên Hoa Ổ sáng sớm lại náo nhiệt như thường, nhưng náo nhiệt nhất vẫn chính là viện tử của Giang Tông chủ.

Môn sinh canh gác đêm qua đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng thét tê tâm liệt phế. Sau đó, Giang Trừng vẫn một thân lý y trắng cùng khuôn mặt lấm lem do hôm qua khóc đến thương tâm, nay đột nhiên đá cửa, một bên la hét.

"Tại sao lão tử lại ở đây???"

Môn sinh bị dọa sợ, thầm nghĩ đây chỉ là phản ứng theo bản năng của tông chủ, ai cũng biết hắn có chứng huyết áp thấp, ngủ không đủ sẽ cực kỳ nóng tính bạo lực. Ban đầu chỉ nghĩ hắn là do thói quen, ai ngờ Giang Trừng lại ngẩng mặt lên trời mà tru như sói.

"Lão tử không hề muốn đến Vân Mộng Giang thị cầu học!!!"

"..."

7.

Với lý do "lão tử không muốn đến Vân Mộng Giang thị cầu học", Giang tông chủ muốn trốn khỏi đây, môn sinh liều chết nhảy vào túm hắn lại. Giang Trừng dùng hết sức trâu muốn thoát nhưng bất thành, thành ra mới sáng sớm đã có trận giằng co này!

Lam Hi Thần vuốt trán, bất đắc dĩ nhìn Giang Trừng vẫn lý y xộc xệch, tóc tai bù xù, nghiêm túc nhìn y. "Trạch Vu Quân, xin hãy đem ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ!"

Trước đây năn nỉ ngươi về với ta, ngươi sống chết cự tuyệt, giờ lại muốn đi? Lam Hi Thần nhìn hắn chằm chằm, một lát mới nói. "Tại sao? Vân Mộng không tốt?"

"Đặc biệt không tốt!" Giang Trừng đập bàn. "Ai lại muốn cầu học ở đây? Ta nghe nói Tam Độc Thánh Thủ Giang Trừng là tên cuồng bạo lực! Đánh người không gớm tay, lại còn ngang ngược hống hách! Cầu học tại đây có ngày sẽ bị hắn hành hạ đến chết!"

Chúng môn sinh khiếp sợ nhìn Giang Trừng - bị đoạt xá?

Lam Hi Thần chân mày giật giật - bị đoạt xá sao? Vả lại ai lại đồn đãi Vãn Ngâm của y là loại người như thế? Hắn một chút cũng không ngang ngược, chỉ hơi ngạo kiều một chút thôi!

"Vãn Ngâm." Lam Hi Thần vẫn bình tĩnh muốn cầm lấy tay Giang Trừng đang đặt trên bàn, đột nhiên Giang Trừng nhảy dựng lên, một phát đá văng ghế đá, gào lên.

"Nắm tay nắm chân trước mặt người ngoài như vậy không thấy ngượng hả?"

"..."

"..."

Chúng môn lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Lam Hi Thần gào khóc. "Phu nhân, xin hãy cứu lấy Tông chủ! Hắn bị đoạt xá rồi!!"

8.

Gào một hồi cũng kiệt sức, Giang tông chủ chạy đến nhặt lại ghế đá vừa bị hất kia, kê lại rồi ngồi lên đó, một chân gác lên ghế, tay đập đập bàn. "Tiểu nhị, mang điểm tâm cùng một vò hảo tửu. Đại gia đói sắp chết!"

Môn sinh lập tức chạy đi chuẩn bị điểm tâm - Tông chủ thật khí phách!

Lam Hi Thần đỡ trán, thật không biết nên nói gì. Giang Trừng thấy Lam Hi Thần cẩm y quý giá, lại tao nhã xinh đẹp, nhịn không được liền đưa tay chống cằm ngắm người, thuận miệng khen vài câu.

"Ai da, sống bao năm không thấy được cô nương nào vừa mắt. Vậy mà chết rồi lại có thể thấy được một người đẹp đến vậy!"

Chết rồi? Lam Hi Thần nhíu mày ngẩng đầu, dĩ nhiên y không tin Giang Trừng bị đoạt xá, chỉ là vẫn chưa nghĩ thông. Vừa mới ngẩng đầu, lại thấy Giang Trừng nước miếng ròng ròng đang ngắm mình.

Lam Hi Thần hắc tuyến đầy mặt, rút khăn tay cho hắn. "Vãn Ngâm, phải giữ hình tượng.

"Ai là Vãn Ngâm? Đại gia gọi Đại Chùy!" Giang Trừng dùng tay áo lau lau nước miếng chảy ra.

Là một Lam tông chủ tao nhã phóng khoáng, lễ nghi trang trọng, Lam Hi Thần không thể nhìn đến hình ảnh không lịch sự này. Vả lại Giang Trừng còn bị khiết phích nhẹ, để hắn biết bộ dáng này là thân thể của mình, đảm bảo sẽ nổi điên cho coi!

"Vậy... ngươi có muốn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa không?" Mang hắn đến đó có khi sẽ giải quyết được vấn đề.

"Hửm?" Giang Trừng nhướn mày. "Vân Thâm Bất Tri Xứ là nơi nào?"

"..."

9.

"Đại Chùy" ăn xong thì xoa xoa bụng, cảm thấy nhân sinh thật đáng sống, thức ăn lại ngon, "tiểu nhị" rất nhiệt tình, à vừa ăn vừa được ngắm mĩ nhân nữa!

"Để ta đi ngủ một giấc." Hắn đứng lên, nhưng còn chưa kịp làm gì, thì đột nhiên đứng lại.

Lam Hi Thần nhìn hắn, quả nhiên "Đại Chùy" quay phắt lại thét lên. "Ta còn chưa được đồng ý đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thì ngươi ngủ cái rắm í!"

"..."

Lam Hi Thần bất đắc dĩ đứng dậy đến gần hắn, y đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra, e rằng sẽ mệt mỏi đây. Lam Hi Thần bước đến, chỉnh chỉnh lại tóc cho "Đại Chùy". "Mang ngươi đi nhé?"

"Thật sao? Trạch Vu quân ngươi nói thật?" "Đại Chùy" kích động nhảy lên, vui vẻ nói. "Ta gọi Tiểu Ngũ, mọi người ai cũng gọi ta như thế!"

"... Được rồi Tiểu Ngũ, mau đi thay y phục rồi chúng ta đến Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Hi Thần cười đến thuần lương.

"Tiểu Ngũ" sảng khoái quay người định về phòng, nào ngờ chỉ bước được hai bước đã lập tức khuỵu xuống, Lam Hi Thần giật mình vội vàng đến đỡ hắn. Nhìn đến hai vai hắn run lên, y lo lắng. "Sao vậy?"

"Tiểu Ngũ" co rúm người lại, đầu cúi xuống, hai tay ôm chặt vai, giọng nói thút thít nhỏ xíu truyền ra. "Tướng công..."

"..."

Gì?

"Tiểu Ngũ" quay đầu lại, Lam Hi Thần hít một hơi - tại sao lại khóc rồi?

"Ta chỉ muốn gặp tướng công..." "Tiểu Ngũ" khóc thút thít, nước mắt tràn ra khỏi đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt đáng thương cầu khẩn. "Vị công tử này, ngươi có thể mang Tiểu Hồng gặp lại tướng công được không?"

"..."

Mau trả Vãn Ngâm lại đây cho ta!!!!!!

10.

Lam Hi Thần trong phòng Giang Trừng tìm được một phù triện, nhìn một chút y liền hỏi quản sự. "Phù triện này từ đâu ra?"

Quản sự nói. "Hôm qua trong lúc săn đêm, tông chủ được một thầy đạo sĩ cho, nói là phù hộ bình an gì đấy. Tông chủ liền nhận lấy mặc môn sinh ngăn cản, quả nhiên là nó có vấn đề mà."

Lam Hi Thần dở khóc dở cười. "Không phải, đây là tụ linh phù, tác dụng như chiêu hồn phù nhưng không có hại."

"Như thế nào là không có hại?" Quản sự không hiểu.

"Người cho Giang Trừng phù triện này không phải người xấu, hẳn là ông ta có một chút khúc mắc muốn hắn giúp. Nên dùng một chút thủ thuật nhằm che mắt." Lam Hi Thần giải thích. "Tụ linh phù này rất hiếm gặp, dường như sẽ không ai sử dụng. Giang Trừng nhận tụ linh phù từ thầy tướng số kia sẽ tự động gọi đến vài oán linh, những oán linh này là theo chỉ dẫn của ông ấy đến và nhập vào Giang Trừng, muốn hắn giải quyết những khúc mắc cũng như chấp niệm của họ. Sau khi hoàn thành, chúng sẽ tự động rời đi."

Quản sự suy ngẫm một chút. "Nói vậy cũng không mấy nguy hiểm. Nhưng cũng khá lơ là, lỡ đâu gọi đến không phải là hiền linh mà là lệ quỷ thì phải làm sao a?"

" Quản sự không cần lo lắng, Giang Trừng sẽ không sao. Ta sẽ nói chuyện với những oán linh kia, giúp họ tháo giải khúc mắc để được an tâm đầu thai." Lam Hi Thần trấn an.

"Vậy còn tông chủ hiện đang ở đâu?"

"Hắn vẫn còn bên trong thân thể, chỉ là đang ngủ say, không sao."

"Cũng may nhờ có Trạch Vu quân." Quản sự mỉm cười rời đi, còn không quên cảm khái - có "Lam phu nhân", tông chủ nhà ta không sợ bất cứ điều gì!

11.

Giang Trừng tỉnh lại là chuyện của chiều hôm ấy, vừa mắt đã thấy Lam Hi Thần ngồi bên bàn đọc sách. Hắn há miệng ngáp một cái. "Yo~ mĩ nhân là túc trực bên cạnh ta suốt sao?"

Lam Hi Thần ngẩng đầu, đặt sách xuống mỉm cười nhìn hắn. "Là Đại Chùy sao?"

"Rốt cuộc cũng nhớ tên ta à?" Đại Chùy duỗi người, từ trên giường nhảy xuống, lắc lắc cái eo cho đỡ mỏi rồi lấy tay xoa bụng. "Có gì ăn không? Ta đói!"

Lam Hi Thần liền phân phó hạ nhân mang đồ ăn lên cho hắn, cho dù là linh hồn của một người khác đi chăng nữa thì cũng không thể để Vãn Ngâm của y đói được!

Đại Chùy vừa ăn vừa nhìn Lam Hi Thần, lại nói. "Ngươi tên gì?"

"Ta là Lam Hi Thần." Lam Hi Thần cười. "Ta biết ngươi chỉ là vay mượn thân xác này, không biết ngươi có chấp niệm gì chưa hoàn thành, ta có thể giúp ngươi."

Động tác gắp đồ ăn của Đại Chùy dừng lại, trong miệng ngốn một đống đồ ăn đến mức hai bên má phồng lên, hắn rũ mắt, bộ dáng đột ngột xuống tinh thần. Lam Hi Thần chỉ đơn giản là mỉm cười, từ tốn khuyên nhủ.

"Cả Tiểu Ngũ và Tiểu Hồng nữa, các ngươi có chấp niệm thì nói, ta sẽ các ngươi làm hết. Sau đó trả lại thân xác này cho ta có được không? Thân xác này là của ngươi ta yêu thương nhất, ta không muốn đánh mất hắn."

Sau một hồi khuyên răn cùng với đe dọa, rốt cuộc thì ba oán linh trú ngụ trong cơ thể Giang Trừng cũng thống nhất sẽ làm theo lời y nói. Còn Giang Trừng ngủ say thì chỉ là ngất đi thôi, chỉ vì muốn thay phiên nhau xuất hiện nên cả ba đã đánh nhau rồi đánh thức Giang Trừng đang ngủ say. Sau đó suýt bị hắn đánh cho, cũng may ba người đồng tâm hợp ý, chung tay đánh ngất Giang Trừng lần nữa, nên hắn mới không thức dậy chiếm lấy thân thể!

Thế giới tinh thần hiện giờ rất hỗn loạn!

"..."

Nếu không phải ba người các ngươi có điều ủy khuất mà làm chuyện bất đắc dĩ, ta đảm bảo sẽ ba người các ngươi đánh một trận!

12.

Đại Chùy nói hắn là đoạn tụ.

Được rồi, chuyện này có là gì đâu, cũng thực bình thường. Nhưng chỉ vì chuyện không bình thường này mà hắn lại chết thảm! Thực sự rất thảm!

Đại Chùy sinh ra trong một gia đình bình thường, mẹ hắn làm gia nhân trong nhà của một viên ngoại, có lần hắn cùng mẹ đến đó thì gặp được tiểu thiếu gia nhà này. Tiểu thiếu gia rất thích hắn, bắt hắn đến nhà chơi với cậu mỗi ngày, cho đến khi lớn lên, cả hai đều lưỡng tình tương duyệt đến với nhau. Nhưng cha cậu lại không đồng ý, cho người đuổi giết Đại Chùy, lôi tiểu thiếu gia về nhà nhốt trong phòng.

Đại Chùy nói hắn nhớ khi hắn bị bắt là khi hắn vừa chạy ra khỏi trấn, bị thủ vệ bắt được treo lên cây đánh một trận, đánh đến độ huyết nhục mơ hồ. Lúc phát hiện Đại Chùy chưa chết, bọn chúng còn đem hắn ném vào một khu nhà bỏ hoang mặc kệ hắn sống chết. Cũng coi như là hủy thi diệt tích.

Lúc đó Đại Chùy nghĩ mình chẳng còn sống được bao nhiêu, trong lúc mơ màng hắn nhìn thấy một bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo hướng hắn đi tới. Sau đó là hai ba người giống vậy cũng đến, bọn họ đứng trước hắn, dù mí mắt mở không lên nhưng Đại Chùy vẫn biết được thứ đó chính là tẩu thi!

Đúng vậy, hắn chính là bị tẩu thi xé nát xương thịt! Chết cực kỳ thảm!

Bất quá hắn không có lệ khí. Thực sự Đại Chùy hắn từ nhỏ đến lớn đều di truyền từ mẹ bản tính hiền dịu, hào sảng từ cha, lại còn ở bên một tiểu thiếu gia thuần lương nhân hậu. Hắn vốn dĩ chẳng có chút lệ khí oán hận, hắn chỉ tiếc rằng đến lần cuối cùng được nhìn thấy, hắn cũng không gặp lại được người hắn yêu thương!

Lúc đó, Đại Chùy hắn mới có mười chín tuổi!

Lam Hi Thần im lặng, liền cùng Đại Chùy trở về trấn năm nào tìm lại tiểu thiếu gia của hắn.

13.

Tụ linh phù không có khả năng mời đến oán linh quá xa, vậy thì chắc chắn Đại Chùy, Tiểu Ngũ và Tiểu Hồng đều là người ở gần đây. Lam Hi Thần theo lời của Đại Chùy chỉ dẫn liền đến một trấn khá sầm uất cách xa Kinh Sở chỉ tầm một canh giờ đi ngựa. Đại Chùy còn bát quái hỏi y. "Ngươi có quan hệ gì với chủ nhân thân xác này?"

"Hắn là thê tử ta." Lam Hi Thần mặt không đổi sắc trả lời.

"Ra cũng là đoạn tụ!" Đại Chùy thờ ơ đáp, nay hắn bị ép mặc thường phục của Giang Trừng, tâm nói mấy công tử thế gia quả nhiên thích cầu kỳ, y phục này chỉnh tề quá mức, lúc nãy hắn mặc vào suýt làm rách! Chủ nhân thân thể này rốt cuộc là người như thế nào mà khiến cho một nam nhân xinh đẹp kia đối xử tốt thế?

Vừa tới trấn, Đại Chùy nhảy xuống ngựa hỏi một hàng quán gần đó nhất. "Cho hỏi, trong trấn này có viên ngoại nào họ Thẩm không?"

"Ý ngươi là Thẩm viên ngoại à?" Lão bà nhìn hắn, sau đó lắc đầu. "Ngươi đến chậm rồi, Thẩm gia mới bị tịch thu tài sản, giờ người trong nhà không biết đã phân tán đi đâu hết rồi."

"Cái gì?" Đại Chùy nhảy dựng. "Thẩm gia giàu có tại sao lại bị tịch thu tài sản? Thẩm lão viên ngoại vẫn còn sống đó chứ?"

"Sống thì có lợi ích gì? Đều không phải vào tù chịu chết sao?" Lão bà nói. "Haiz, thế sự vô thường, Thẩm lão gia bị chính con trai mình là Thẩm tiểu thiếu gia tố cáo quan phủ là kẻ mưu hại giết con trai của một gia nhân trong nhà. Gia nhân kia hình như là một góa phụ, cũng mất cách đây vài năm, Thẩm tiểu thiếu gia khi ấy còn lo ma chay cho."

Đại Chùy sững sờ, hai mắt mở to không tin vào tai mình. Lam Hi Thần nhíu mi không nói lời nào.

"Thẩm gia bị tịch thu toàn bộ tài sản ba ngày trước, già trẻ lớn bé bây giờ chắc cũng lăn lóc đầu đường xó chợ. Còn Thẩm tiểu thiếu gia..." Lão bà chợt nhớ ra. "Đúng rồi, tiểu thiếu gia hình như sau khi tố cáo liền rời đi rồi. Nghe có người nói trở về nhà của góa phụ nọ đấy."

Đại Chùy chỉ nghe có vậy, liền theo trí nhớ ít ỏi chạy vẻ hướng nhà mình. Lam Hi Thần đuổi theo, chạy được một lát, thì đến một căn nhà đơn sơ nằm trong hốc trong hẻm cuối trấn. Đại Chùy không nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào, người bên trong giật mình đánh rớt con dao trên tay.

"A Duyên, cậu làm gì vậy?" Đại Chùy xấn tới cầm tay người kia.

Thẩm Duyên kinh sợ nhìn nam nhân điển trai trước mặt mình. "Ngươi... ngươi là ai vậy?"

Đại Chùy quên mất chính mình đang trong bộ dạng của người khác liền giải thích, nhưng hình như Thẩm Duyên không tin vẫn cứ muốn tự sát, còn nói tự sát rồi sẽ đi tìm Đại Chùy.

"Là ta đây A Duyên! Ta chính là Đại Chùy của ngươi! Ta nói đến vậy mà ngươi còn cố chấp cái gì? Lớn rồi còn không muốn người ta hết lo sao?" Đại Chùy đột nhiên hét lên, quả thực dọa sợ Thẩm Duyên, bộ dạng hắn bây giờ thật đúng là muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà!

Cảm thấy cách nói của Đại Chùy có chút làm tổn thương Thẩm Duyên, Lam Hi Thần liền đứng ra giải hòa, từ tốn giải thích cho tiểu thiếu gia nghe. Thẩm Duyên nghe vậy thì khóc cạn nước mắt, hứa sẽ không tự vẫn nữa, sẽ tiếp tục sống vì Đại Chùy. Bất quá Đại Chùy lại không chịu siêu thoát, nói sau khi trả lại thân xác cho Giang Trừng, sẽ làm một oán linh an phận cùng Thẩm Duyên tại nơi này.

Lam Hi Thần không quản nhiều, chính y cũng không phiền. Nhưng khi Đại Chùy chỉ vừa xuất khỏi thân xác Giang Trừng thì đột nhiên Giang Trừng lại khóc thét lên, ôm mặt khuỵu xuống mà nức nở.

"Ngươi thật xấu số đó Đại Chùy! Tiểu Hồng rất đau lòng cho ngươi!"

"..."

Đại Chùy chỉ mau chóng tiễn nàng đi khỏi - cô nương này là người rất đa tình a! Còn khóc lóc đến lợi hại!

14.

Tạm biệt Thẩm Duyên và Đại Chùy, Lam Hi Thần lại tiếp tục đưa Tiểu Hồng về nhà gặp tướng công, cũng may nhà nàng nằm ngoài thôn một chút, đi chừng một nén nhang đã tới. Chỉ là...

"Tiểu Hồng cô nương... cô thật sự là muốn thế này?" Lam Hi Thần vững vàng bế Tiểu Hồng, dường như không chút khó khăn nào, dẫu sao đây là thân xác phu nhân nhà mình, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng tại sao cô nương này lại dễ khóc đến vậy? Chỉ một chút thôi là tuyến lệ đã không kìm được mà tuôn ra!

Nàng nói, hai năm trước, nàng và tướng công nàng đi buôn đậu phộng ở nơi xa, đi được hai ngày đường gặp sơn phỉ, chúng đánh ngất tướng công nàng rồi bắt nàng đi bán cho một nhà giàu có gần đó làm gia nhân. Tiểu Hồng yếu đuối nhu nhược, dọc đường đi không chỉ bị bọn sơn phỉ làm nhục mà còn bị chủ nhân cưỡng hiếp. Quá uất ức, cũng không tìm được cách trốn thoát, nàng tự vẫn, sau đó đi tìm bọn sơn phỉ nọ trả thù!

Tuy nói Tiểu Hồng oán khí khá sâu nhưng dù sao cũng là một cô nương lương thiện, nàng có làm gì quá đáng đâu, nửa đêm báo mộng cho quan phủ đến nơi bọn sơn phỉ trú ngụ, đem một lưới bắt gọn. Còn chủ nhân của nàng bị nàng tố cáo với đại phu nhân, gian cấu với gia nhân, hình như bị đuổi ra khỏi nhà rồi!

Trả thù xong xuôi nàng mới đi tìm tướng công, nhưng không tìm thấy được đường về, hình như đã quên mất trấn nơi mình ở. Cho đến khi Đại Chùy dẫn họ đến đây thì nàng mới nhớ ra.

Tiểu Hồng được Lam Hi Thần bế trên tay, hai tay ôm lấy cổ y, hoàn toàn dựa vào người y mà nói. "Lúc trước tướng công cũng hay bế ta như thế này!"

Quan trọng là cô nương ngươi đang vay mượn thân xác Giang Trừng, nếu hắn biết được ngươi sử dụng thân thể hắn làm những trò xấu hổ, hắn nhất định sẽ không để cô yên!

15.

Vừa về tới căn nhà cũ năm nào, Tiểu Hồng đã vội vàng đòi xuống, vẫn bộ dáng thiếu nữ hiền thục, xách vạt áo duyên dáng chạy vào nhà, còn không quên gọi.

"Tướng công!"

Lam Hi Thần. "..." Mặc dù biết đấy chỉ là một cô nương nhưng vẫn không nhịn được mà khó chịu!

Bên trong nhà, một người đàn ông cao lớn đi ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn phía trước đột nhiên có một thanh niên tử y yểu điệu chạy về hướng mình, thanh niên kia cực kỳ đẹp, bất quá nhìn hắn uốn éo như vậy chạy về đây, gã sợ hãi đóng cửa cái rầm!

Tiểu Hồng quá sững sờ, không kịp phanh vấp cục đá ngã sấp mặt!

"Vãn Ngâm!" Lam Hi Thần theo bản năng phóng tới, vội vàng đỡ người lên. Đừng có ngã đến hủy dung nhé! Về sau ta biết ngắm ai??

Tiểu Hồng lại thút thít khóc. "Tướng công..."

Từ bên trong nhà, cửa mở ra, tướng công của Tiểu Hồng chỉ dám lộ cái đầu nhìn về hướng này, còn chưa kịp nhìn đến kẻ gọi tướng công, thì đã thấy ánh mắt sắc lẽm của bạch y nhân ngồi bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt - mau lăn ra đây!

"... Tiểu Hồng?" Gã run rẩy gọi một tiếng.

"Tướng công... chàng còn nhớ ta a?" Tiểu Hồng mừng phát khóc.

"Nhớ sao không? Kêu tướng công ngọt như vậy ngoài nàng thì còn ai nữa?" Tướng công trả lời, sau lại nhăn mặt. "Bất quá bộ dáng này là sao?"

Tiểu Hồng đứng dậy phủi phủi vạt áo, ủy khuất kể lại quãng thời gian kia của mình, vừa ấm ức vừa khóc đến hoa lê đái vũ, thực khiến người khác yêu thương! Bất quá khi nghe đến nương tử nhà mình chết thảm như vậy, bây giờ còn vay mượn thân xác của một người khác để trở về gặp mình, tướng công nàng cũng không khỏi khổ sở.

Tiểu Hồng thấy tướng công mình rầu rĩ thì liền tim đau như cắt, giang hai tay nhào tới. "Tướng công đừng buồn, có thiếp ở đây!... Vị công tử này... ta hiện rất muốn ôm tướng công! Ngươi thả ta ra!"

"Muốn ôm trước xuất khỏi thân thể này đã!" Lam Hi Thần tay nắm gáy áo kéo lại, cười đến thuần lương!

Sau đó, y kéo Tiểu Ngũ đang hưng phấn đến nhảy loi choi ra khỏi khu nhà của vợ chồng Tiểu Hồng, một đường ngự kiếm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ!

16.

Tiểu Ngũ so với hai người kia cũng không khá hơn là bao nhiêu, nhưng hắn có thân thế khá đặc biệt. Hắn là con thứ năm trong một hộ gia đình bình thường, bốn người huynh tỷ trước của hắn đồng loạt gia nhập giới tiên môn, sớm đã rời nhà đi theo con đường tu tiên. Chỉ có Tiểu Ngũ lúc đó mới năm tuổi, ở nhà với mẫu thân, cũng nuôi ý định đi theo huynh tỷ mình sau này.

Bất quá, bi kịch xảy ra. Bốn vị huynh tỷ của hắn đều thiệt mạng trong trận Xạ Nhật chi chinh năm đó. Một đi không trở lại.

Mãi sau này khi lớn lên, Tiểu Ngũ mới biết việc tu luyện không dễ như mình nghĩ, hắn tại quê nhà nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những tin đồn đúng thật về giới tu chân. Không biết nghe từ ai mà đột nhiên sinh bất mãn với Vân Mộng Giang thị, thế nên dù đã lập chí hướng, hắn cũng không đến Liên Hoa Ổ cầu học mặc dù chẳng quá xa nhà mình.

Tiểu Ngũ nói khi còn sống đặc biệt tôn sùng Hàm Quang quân Lam Vong Cơ, lấy y làm hình mẫu lý tưởng sau này hướng tới, hoàn toàn là một thanh niên ý chí kiên định!

Bất quá, duyên số thực sự chớ trêu, Tiểu Ngũ ở nhà có mổ thanh mai trúc mã, đối với nhau rất thật tâm, nhưng Tiểu Ngũ vẫn còn chí lớn, muốn sau này thành danh rồi trở về. Lúc đó tiền đồ sáng ngời, có thể cho thanh mai của mình có được cuộc sống tốt hơn. Tiểu Thanh cũng chỉ là một thôn nữ hiền lành, không muốn Tiểu Ngũ như vậy rời đi muốn hắn ở lại, nhưng Tiểu Ngũ không chịu, hắn vì ước mơ lớn lao mà buông một lời hứa hẹn sau đó rời đi.

Không may cho hắn, trên đường đi gặp thổ phỉ, không chỉ bị cướp sạch mà còn bị giết chết, ước mơ không thể thực hiện mà còn chết bất đắc kỳ tử, oán khí cứ vậy mà tích tụ, đem đám thổ phỉ giết sạch không lưu lại một tên. Sau đó mấy năm, Tiểu Ngũ trở về nhà, phát hiện Tiểu Thanh đã bị gả cho một thiếu gia trong trấn, cùng phu quân sống vui vẻ hạnh phúc. Bất quá Tiểu Ngũ biết mọi chuyện ra ngày hôm nay cũng là do chính mình ngu xuẩn nên yên lặng rời đi, lang thang khắp chốn thì gặp được lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ hỏi hắn vì sao chưa chịu đi đầu thai, Tiểu Ngũ nói hắn đời này chỉ muốn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đến nhìn một cái thôi chết cũng đáng. Lão đạo sĩ đồng ý giúp hắn và dẫn đến sự việc ngày hôm nay.

Lam Hi Thần nghe Tiểu Ngũ nói thì cũng có chút thông cảm cho hắn, tuổi trẻ bồng bột cũng không thể trách hắn. Đem Tiểu Ngũ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn chưa kịp nhắc nhở hắn chú ý vài thứ thì Tiểu Ngũ đột nhiên ôm mặt hét lên.

"Oa, đây chính là đá gia huấn, thứ dọa tất cả các môn sinh thế gia sợ vãi đái đây sao?"

"..."

Tiểu Ngũ đứng trước đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẻ mặt sững sờ cực kỳ khoa trương mà ngắm bia đá gia huấn sừng sững. Trong mắt chỉ là một mảnh ngưỡng mộ!

Lam Hi Thần ngẩng mặt nhìn trời - nếu còn sống, Tiểu Ngũ sẽ mất rất nhiều thời gian để có thể quen với Vân Thâm Bất Tri Xứ!

Nhưng điều quan trọng bây giờ là đem hắn vào, sau đó siêu độ cho hắn trước đã, hôm nay đã quá đủ rồi!

"... Ngươi làm gì vậy?"

"Bái lạy!"

Ta đương nhiên biết ngươi đang bái lạy! Lam Hi Thần hiện giờ rất muốn vứt bỏ hình tượng mà đưa tay vuốt mặt, Tiểu Ngũ hắn quỳ xuống vái lạy ba cái trước đá quy huấn, cực kỳ thành khẩn và tôn kính luôn!

Mấy người có làm thể làm vậy được chứ?

Lam Hi Thần nửa mời nửa kéo Tiểu Ngũ vẫn còn đang ngắm nghía, ngăn cản hắn làm thơ ca ngợi vẻ đẹp nơi này, mang hắn nhanh chóng lên đỉnh núi. Trước khi đến đây, Lam Hi Thần đã dặn dò kỹ càng hắn phải nghiêm túc, không được hành động thất thố, cũng không được lớn tiếng ồn ào - Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là nơi như vậy, hắn dám trái lệnh liền đem hắn đá xuống núi!

17.

Hai người vừa đến nơi đã thấy môn sinh đi ra, chúng đều hướng hai người hành lễ. "Tông chủ, Giang tông chủ."

Lam Hi Thần vẫn mỉm cười hiền lành lễ nghĩa, còn không quên đụng nhẹ Tiểu Ngũ một cái, ý bảo hắn cũng đáp lễ. Tiểu Ngũ đương nhiên biết thân thể mình vay mượn là của ai, vậy là cũng đáp lễ, mỉm cười một cái còn chói hơn mặt trời!

"..."

"..."

Đám môn sinh vừa ngơ ngác vừa khiếp sợ nhìn "Giang tông chủ" bị Lam Hi Thần kéo đi kia, không nhịn được đều tập thể hóa đá.

Giang tông chủ cười kìa! Còn cười đến đặc biệt nhân hậu!

.

Lam Hi Thần dù đã cố tránh người nhà nhưng dọc đường về Hàn thất cũng gặp không ít, y đều kéo Tiểu Ngũ ra sau lưng, tự mình xử lý tình huống bất đắc dĩ, không cho phép Tiểu Ngũ lên bất kỳ một tiếng nào! Tuyệt đối không!

Nhưng mà môn sinh đều cảm thấy có chút kỳ quái - Hôm nay Giang tông chủ sao vậy? Đều nhìn bọn họ cười!

Vừa đến gần Hàn thất, còn chưa kịp an tâm, Lam Hi Thần một lần nữa kinh hách - Lam Vong Cơ đang chậm rãi ra khỏi viện tử của y!

Thôi xong!

"Tiểu Ngũ..."

"Hàm Quang quân!" Tiểu Ngũ hét lên!

Lam Vong Cơ suýt giật bắn, không phải y ngạc nhiên vì có kẻ xem thường gia huấn mà la hét như Ngụy Vô Tiện, mà là vì cái giọng nói này có chút quen tai - còn không phải là Giang Vãn Ngâm sao?

Tiểu Ngũ như mèo thấy mỡ nhào tới, Lam Vong Cơ phản ứng chậm nửa nhịp liền thoát không được, bị hắn cầm lấy tay, bày ra vẻ mặt vui vẻ hết sức, vì gặp được thần tượng mà nước mắt thiếu điều chảy thành hai hàng.

Lam Vong Cơ nhất thời cứng người.

"Hàm Quang quân, ta muốn gặp lâu lắm rồi... á..."

Còn chưa kịp nói hết đã bị một bóng đen từ đâu bay tới đạp cho một cái bay ra xa. Lam Hi Thần tim nhảy tót lên đến cuống họng, nhanh như chớp liền nhào đến đỡ lấy Tiểu Ngũ bị đánh bay kia. Tiểu Ngũ bị vô duyên vô cớ đá cho một cái đầu óc quay cuồng, mắt trợn trắng thiếu điều sùi bọt mép. Còn chưa định hình lại mình ra làm sao thì nghe được giọng nói trong vắt âm điệu rõ ràng của một nam nhân.

"Giang Trừng chết tiệt! Ngươi mở to mắt chó ra mà nhìn cho kỹ! Ngươi vừa nắm tay ai thế hả?"

Lam Hi Thần bất đắc dĩ nhìn Ngụy Vô Tiện chống nạnh cực kỳ đanh đá đứng trước mặt Lam Vong Cơ, nhất thời không biết nên buồn hay nên bực, nên khóc hay nên cười. Quả thực cả người đều khó chịu!

Tiểu Ngũ nghe được câu này liền có chút thanh tỉnh, mở to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện. "Ai vậy?"

18.

"Ngươi ăn nhầm cái giống gì mà ngay cả ta không quên?" Ngụy Vô Tiện híp mắt.

"Ta căn bản không biết ngươi là ai..." Tiểu Ngũ lầm bầm, được Lam Hi Thần đỡ dậy phủi phủi vạt áo, lần này không thất thố nữa mà hướng Lam Vong Cơ hành lễ cực kỳ trang trọng. "Xin giới thiệu, ta là Tiểu Ngũ."

"..."

"..."

"...

"Tiểu Ngũ là tên quái nào?" Hiện trường im lặng nhờ Ngụy Vô Tiện mà được giải băng, hắn khinh bỉ nhìn Tiểu Ngũ. "Ngươi bị đoạt xá sao? Ngay cả Ngụy Vô Tiện ta ngươi cũng không nhớ?"

Hai mắt Tiểu Ngũ mở to, nhìn Ngụy Vô Tiện như nhìn điều khác lạ, một lát sau ôm mặt thét lên. "Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện aaaaa~~"

"..."

Chúng môn sinh Cô Tô Lam thị trong không trung nghe được giọng rít gào của Giang tông chủ, yên lặng gật đầu - Ừm, hôm nay tâm trạng phu nhân nhà mình cực kỳ tốt, không chỉ mỉm cười mà còn la to như vậy! Yên tâm, Vân Thâm Bất Tri Xứ ngoại lệ ngài và Ngụy Vô Tiện, sẽ không bị trách phạt!

.

Sau đó, ba người bao gồm Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện dẫn Tiểu Ngũ đi thăm quan Vân Thâm Bất Tri Xứ theo như mong muốn của hắn. Cho nên môn sinh Cô Tô Lam thị sẽ thấy được một cảnh như thế này: Giang tông chủ một thân thường phục tử sắc chắp tay sau mông ngó ngang ngó dọc, vừa vui vẻ khen ngợi vừa thưởng thức mỹ cảnh Vân Thâm Bất Tri Xứ. Phía sau là Lam hi Thần Lam tông chủ vẻ mặt mệt mỏi, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn trời thở dài. Sau cùng chính là phu phu Vong Tiện đồng dạng khó hiểu đi theo.

Tiểu Ngũ đi một hồi đến được Tàng Thư Các, không nhịn được quay lại hỏi Lam Hi Thần. "Ta có thể vào trong đó không?"

Lam Hi Thần lúc này đã không còn sức lực phản kháng liền gật đầu. "Ngươi tùy ý."

"Hú~~" Tiểu Ngũ reo lên, vui vẻ nhảy chân sáo chạy về Tàng Thư Các.

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện giật giật. "Đại ca, hắn dù sao cũng không phải Giang Trừng, ngươi dung túng hắn như vậy thì sẽ gây ra họa đấy."

"Tiểu Ngũ sẽ không." Lam Hi Thần sốc lại tinh thần một ngày chịu đả kích của mình, quay lại cười với hai người. "Bất quá hắn cũng nên xuất hồn ra trước khi Vãn Ngâm tỉnh lại."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi. "Huynh lại lo hắn tỉnh lại gây náo loạn hay sao? Ta thấy Giang Trừng này là cố tình giúp lão đạo sĩ kia, chứ với bản lĩnh của hắn lý nào lại không nhận ra tụ linh phù là thứ gì?"

Lam Hi Thần cũng bất đắc dĩ. "Cũng trách hắn là người dễ động lòng."

"Hắn là quá rảnh rỗi." Ngụy Vô Tiện buông tay. "Giang Trừng sợ nhất là phiền phức, nhưng mà hắn có ý muốn giúp thì chắc chắn là có lý do của hắn. Cơ mà nói gì thì nói, ta mặc hắn đấy, tự làm tự chịu. Nhị ca ca, chúng ta trở về nào."

Lam Vong Cơ gật đầu, cùng Lam Hi Thần cáo từ rồi nắm tay Ngụy Vô Tiện trở về Tĩnh thất, thực ra chính bản thân ban nãy là bị dọa sợ, cứ nhìn thấy Giang Trừng là nổi một thân da gà. Vẫn là hắn tỉnh lại thì nên quên chuyện này đi, nếu không thực sự Lam Vong Cơ không cách nào nhìn hắn bằng con mắt trước đây nữa!

Lam Hi Thần tạm biệt hai người, rồi chậm rãi hướng Tàng Thư Các đi vào.

19.

Tiểu Ngũ thăm thú hết một vòng Tàng Thư Các, lúc Lam Hi Thần vào tới đã thấy hắn đang chăm chú quan sát một bức tranh. Bức tranh này chính là một bản chép nhỏ kể lại cuộc đời của tổ tiển sáng lập ra Cô Tô Lam thị - Lam An, bức họa gần như chiếm cả một bức tường, cũng không thua kém bản gốc ở từ đường là mấy.

Lam Hi Thần thấy hắn đứng ngẩn ra, cũng đến bên cạnh hắn cùng ngắm bức họa. Tiểu Ngũ một lúc sau mới nói. "Ta thật sự rất ngưỡng mộ Cô Tô Lam thị các ngươi."

Nói đoạn hắn bước đến gần bức họa, dứa tay chạm vào vuốt ve một chút lại nói. "Vì một người mà bước vào hồng trần. Người mất, ta cũng vong."

"Giá như ban đầu ta cũng vì một người mà từ bỏ hết thảy thì bây giờ cũng không ra bộ dáng này. Tiếc là ta không thể rộng lượng như vậy được, ta đã nghĩ nếu sau này ta thành danh rồi, có thể trở thành một người tài giỏi thì có thể cho Tiểu Thanh hạnh phúc. Ta đã từng nghĩ như vậy."

Lam Hi Thần im lặng không trả lời, thực ra Tiểu Ngũ không hẳn đã sai, con người không mấy ai có thể can đảm vì một ai đó hoặc một điều gì mà bỏ đi mục đích cũng như chấp niệm của chính mình. Huống chi định mệnh chớ trêu, tương lai phía trước còn chẳng thể nói trước được, muốn trì độn cứ giữ mãi một suy nghĩ rập khuôn thì sẽ chẳng bao giờ khá lên được.

Tiểu Thanh bây giờ tuy đã lập gia đình nhưng ai nghĩ nàng sẽ quên mất Tiểu Ngũ? Trách chi duyên kiếp không đến được với nhau, này là ý trời, loài người nhỏ bé có thể trái hay sao? Tiểu Ngũ không có lý do trách nàng, Tiểu Thanh năm đó cũng không trách hắn, bọn họ chính là không ràng buộc lẫn nhau, thế nên duyên kiếp vậy là kết thúc.

Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần lại nhìn Tiểu Ngũ, nhưng thực ra là nhìn đến bóng lưng của Giang Trừng. Năm đó, y cũng một lần suýt nữa đánh mất người này, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể ở bên cạnh hắn, tưởng chừng như cả hai phải bỏ lỡ nhau đến hết đời.

Còn hiện tại...

Tiểu Ngũ đột nhiên hít một hơi sâu, quay lại nhìn Lam Hi Thần, trên mặt là nụ cười rạng rỡ khiến y hơi ngẩn ra. Chính là Giang Trừng rất ít khi cười như vậy...

"Trạch Vu quân ngươi xem ta thế này đúng là ngu đúng không? Đáng lẽ ta đã có một cuộc sống tốt hơn." Tiểu Ngũ cười một tiếng, lại đưa tay lên đặt trước ngực. "Ngươi hẳn là rất yêu thương chủ nhân thân xác này."

"Rất yêu." Lam Hi Thần trả lời không chút do dự, mắt nhìn thẳng Tiểu Ngũ một vẻ nghiêm túc và kiên định. "Cho dù đánh đổi cả mạng sống, ta vẫn bảo toàn hắn được bình an."

"Rất sâu đậm." Tiểu Ngũ mỉm cười một cái. "Hắn là người tốt, lúc lão đạo sĩ nhờ vả hắn, ta cũng ở đó, bất quá hắn không nhìn thấy ta. Hắn vậy mà không chút do dự liền nhận lấy phù triện, với hiểu biết của hắn thì lẽ nào lại không nhận ra, chắc hắn cũng tự tin với tu vi của mình sẽ không sợ chúng ta đoạt xá. Nhưng nói gì thì nói, ta rất cảm tạ hắn đã giúp đỡ."

"Trạch Vu quân ngươi rất may mắn, Giang tông chủ thực sự là người tốt."

Nói đoạn, hắn không báo trước liền xuất hồn khỏi Giang Trừng.

Giang Trừng không có điểm tựa liền ngã xuống, Lam Hi Thần vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn. Giang Trừng an tĩnh nhắm mắt, sắc mặt hồng hào trở lại, hơi thở đều đặn, xem ra mệt đến độ ngủ rồi.

Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngũ. "Cảm tạ."

Tiểu Ngũ linh hồn sắp biến mất, thoáng có thể nhìn thấy là một thanh niên ưa nhìn, còn có vẻ thông minh lanh lợi, hắn cười lắc đầu. "Tìm thấy nhau thật may mắn, chúc hai người hạnh phúc."

20.

Trong Tàng Thư Các chỉ còn Lam Hi Thần ôm lấy Giang Trừng, nhìn khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng nghiêm khắc khi ngủ lại rất an tĩnh điềm nhiên này, y đưa tay vuốt ve gò má của hắn, lại không biết thả hồn về đâu, mà cứ ngồi thẫn như vậy cho đến chiều tối.

Khi Giang Trừng mở mắt phát hiện mình đang nằm trên giường, màn trắng họa tiết vân mây, yên tĩnh không tiếng động, không khí chỉ có mùi tuyết tùng quen thuộc thuộc về một người nào đó. Bên ngoài trời đã tối, trong phòng thắp đèn nhưng không quá sáng, lại còn ấm áp nữa, nếu không phải cái bụng của Giang Trừng liên tục kháng nghị thì hắn cứ muốn nằm như thế này mãi.

"Hi Thần?" Giang Trừng nhẹ giọng gọi một tiếng.

Rất nhanh, một thân ảnh bạch y xuất hiện, Lam Hi Thần mặc bạch y đơn giản, đã tháo xuống giáo phục nghiêm chỉnh lễ nghi. Bàn về dung mạo, chắc chắn ngoài Lam Vong Cơ sẽ không ai có khả năng đem ra so sánh với Lam Hi Thần, ngay khi chỉ mặc y phục đơn sơ thôi mà cũng đẹp đến không còn thiên lý thế này nữa!

Giang Trừng cảm thấy, khi Lam Hi Thần khoác lên người giáo phục thì y sẽ mang một loại khí chất khác hơn so với mặc thường phục. Lam Hi Thần nếu mặc giáo phục sẽ đem đến cảm giác như thần tiên hạ phàm vậy, đã thế lúc nào cũng mang bộ dáng hiền lành nhu hòa, cười lên một cái hệt như có kim quang bao phủ, lấp la lấp lánh chói cả mắt. Nhưng khi mặc thường phục thì sẽ lại giảm đi cảm giác cường đại, ít nhiều sẽ không còn có sức ép của một vị tông chủ uy nghiêm, mà nhìn qua giống như một lang trung nhân hậu lương thiện, càng nhìn càng đem đến cảm tình sâu sắc.

Quả thực kiểu người như Lam Hi Thần người gặp người yêu, chưa thấy loại người nào mà y không thể nói chuyện. Từ lưu manh đến côn đồ hay tội đồ, y đều có thể từ tốn nói chuyện, chưa thấy y gấp gáp khẩn trương bao giờ. Từ đầu đến cuối đều chỉ thấy được ưu điểm, một chút khuyết điểm nhỏ như con kiến cũng không có, hoàn hảo đến bất phàm!

Thế nên đôi khi Giang Trừng nghĩ chỉ cần hắn thả lỏng hoặc lơ là một chút, sẽ có người nhào đến cướp Lam Hi Thần ngay! Có một "tức phụ" lúc nào cũng tỏa sáng như thế này thực sự là lo lắng!

"Tỉnh rồi, bẻn ngoài trời đã tối, nương tử muốn tiếp tục nghỉ ngơi hay dùng bữa tối?" Lam Hi Thần ngồi xuống bên cạnh giường.

"Ừm, ăn tối đi..." Giang Trừng nhắm mắt trả lời, sau đột nhiên mở mắt trừng Lam Hi Thần. "Ngươi mới là nương tử!"

Lam Hi Thần cười cười. "Tiểu nương tử nếu muốn ăn thì nhanh chóng thức dậy nha?"

Giọng điệu gì vậy? Giang Trừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lam Hi Thần, sau cũng mò dậy, cả người đều cảm thấy có chút nhức mỏi. Đầu gối đau, lưng đau, đầu có chút choáng váng, không lẽ khi mình ngủ Lam Hi Thần đã làm gì nên mới giở bộ dáng cưng chiều này ra dụ dỗ sao?

Lam Hi Thần mỉm cười trước vẻ mặt nghi hoặc của Giang Trừng, nhưng không có nói cho hắn biết là khi hắn ngủ thực sự y đã cởi y phục của hắn để thoa thuốc. Lúc trưa, Tiểu Hồng vấp té và bị Ngụy Vô Tiện đạp một cái, lúc Lam Hi Thần kiểm tra lại thì thấy có bầm một chút nên xoa cao cho Giang Trừng. Nếu như hắn không biết đã xảy ra chuyện gì thì y cũng không nên nói ra, tránh cho hắn nổi giận đùng đùng đi trả thù nữa thì mệt.

Giang Trừng cả người đều nhức mỏi liền bỏ đi uy nghiêm tông chủ của một gia tộc, chính thức trở thành tiểu tức phụ yếu liễu đào tơ đòi Lam Hi Thần ôm đi tắm. Đi tắm xong còn bắt y mặc y phục cho, sau đó để y uy ăn cơm, cả người chỉ có mỗi cái miệng nhai nhai hoạt động thôi mà hắn cũng lười luôn~

Lam Hi Thần thiếu điều đem hắn nâng trong lòng bàn tay mà sủng, dĩ nhiên làm gì có chuyện cự tuyệt, sau khi xong xuôi mọi thứ còn dẫn Giang Trừng đi tiêu thực.

"Hôm nay ta đã ngủ cả ngày sao, thảo nào mơ toàn những điều kỳ quái." Giang Trừng vừa đi vừa xoa bụng cảm thán, hắn bây giờ cũng mặc y phục của Lam Hi Thần, trời tối cũng không ai nhìn thấy nên cũng chẳng cần phải kiêng dè. Hôm nay mơ nhiều đến độ não cũng đau, muốn thoải mái một chút.

Lam Hi Thần cười hỏi giấc mơ như thế nào, Giang Trừng liền kể cho y nghe việc y biến thành một thanh niên đoạn tụ đi kiếm người yêu, sau đó lại trở thành một tức phụ đã chết của một tên nông dân, sau cùng là một tên điên liên tục đòi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học. Quả thực mơ đến loạn thất bất tao, nhưng không hiểu sao lại rất chân thực!

Lam Hi Thần nghe vậy chỉ cười không nói, Giang Trừng đi mệt rồi thì đòi y ôm về ngủ, Lam Hi Thần nhéo cái mũi của hắn. "Vừa mới ngủ dậy chưa đầy một canh giờ.

"Hiện tại ta chỉ muốn nghỉ ngơi, rất lười." Giang Trừng cả người đều treo trên người Lam Hi Thần.

"Hình như ta cưng chiều nương tử đến hư, cư nhiên ngay cả việc đi ngủ cũng phải ôm mới chịu ngủ?" Lam Hi Thần đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa.

Giang Trừng lúc này thực sự khiếp sợ trước giọng điệu thay đổi nhanh hơn chim bay của Lam Hi Thần, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y. "Lam Hi Thần hôm nay ngươi uống phải thứ thuốc gì?"

Lam Hi Thần ha ha cười, cúi xuống hôn lên trán, hai má cùng chóp mũi của Giang Trừng nói. "Không có gì, chỉ là hôm nay vi phu thấy ngươi thực đáng yêu, rất muốn trêu chọc ngươi một chút."

"Hồ nháo! Lam gia không phải đến giờ Hợi liền nghỉ ngơi sao? Mau về phòng!" Giang Trừng đấm nhẹ vào ngực Lam Hi Thần một cái.

"Cũng được. Lát nữa nếu nương tử không buồn ngủ có thể cùng vi phu làm một số việc thú vị được không?"

"Lam Hi Thần! Miệng lưỡi ngươi trơn tru quá ha! Hôm nay còn biết trêu chọc bản tông chủ nữa hả!"

"Nương tử a..."

"Câm miệng!!"

.

Lão đạo sĩ ngồi ở góc đường ngủ gật đột nhiên mở mắt, nhìn đến phía trước xuất hiện một bóng trắng mờ mờ ảo ảo, dù sao mắt lão nhìn cũng không rõ nên cũng không cần bận tâm xem là thứ gì, chỉ cất giọng. "Xong việc rồi?"

"Ừ, không thể nán lại quá lâu." Một giọng nam mơ hồ trả lời.

"Tưởng ngươi sẽ ở lâu thêm một chút, lão phu còn đang định ngủ đây." Lão đạo sĩ nói.

"Cũng muốn lắm chứ." Lại là giọng nói đó. "Bất quá Giang Trừng ý thức mạnh mẽ, muốn nán lâu e rằng sẽ khó. Mà hắn là kiểu người nào ngươi cũng biết rồi đấy, ta muốn xằng bậy, e rằng không toàn mạng trở về."

Lão đạo sĩ nhướn mày một cái, lúc này cái bóng mơ hồ phía trước mới rõ ràng một chút, là một oán linh của một thanh niên thanh tú, vẻ mặt còn có chút tinh ranh, có vẻ cũng thuộc dạng người hoạt bát. Lão đạo sĩ thở ra một hơi rồi đứng dậy, phủi phủi y phục vốn chẳng sạch sẽ, cầm lấy cây gậy luôn giấu ở sau lưng, duỗi duỗi thắt lưng ngồi đến mỏi mà nói.

"Là ngươi đánh giá cao Giang Trừng hay là ngươi cảm thấy mình không có hội đối với Lam Hi Thần?"

"Cái này sao?" Nam nhân đưa tay gõ gõ cằm cười một cái. "Có lẽ là vế sau."

Lão đạo sĩ nhướn mày. "Ngươi nói gì với y rồi, hay là y nói gì với ngươi mà lại thiếu tự tin đến vậy, Tiểu Ngũ."

"Aii~ ta thực sự không nói trước được đâu a. Mà ngươi sao rồi, tìm được ai thích hợp chưa? Ta ở trong dạng này cũng hai tháng rồi á, chán chết, làm gì cũng bất tiện." Tiểu Ngũ chạy theo lão đạo sĩ nói.

Lão đạo sĩ đi phía trước, dáng người thẳng tắp nhưng vẫn chống gậy đi, nghe Tiểu Ngũ nói chỉ thờ ơ tới một câu. "Vẫn chưa."

"Vẫn chưa?" Tiểu Ngũ có chút bất mãn. "Ngươi mau lên a, lỡ đâu không kịp thì chẳng phải công sức đổ sông đổ biển sao? Ta cũng muốn Vân Thâm Bất Tri Xứ nhìn xem Lam Hi Thần nha!"

"Ngươi hấp tấp vội vàng là sợ bên kia sớm hành động hay là ngươi gấp gáp muốn gặp Lam Hi Thần?" Lão đạo sĩ nói.

"Cả hai!"

"Vì tư tình quên chính sự, thảo nào thua Giang Trừng."

"Ê Song Tuyền! Ngươi dám nhắc lại?"

"Thua Giang Trừng!"

"Ta thao! Ngươi có giỏi thì đừng chạy! Song Tuyền đợi ta!"

[END]

--------

Khi bạn mất tất cả và có một bộ não cá vàng thì đồng nghĩa có hố mới. :))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top