Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hi Trừng] Người bảo hộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người bảo hộ.

Cp: Lam Hi Thần x Giang Trừng.

Lưu ý: Đây là một câu chuyện không logic và có kết thúc mở, sẽ có phần sau (chắc vậy) nên mọi người đừng để ý tiểu tiết nhé!!

———————

Trên đời này thực ra còn nhiều thứ bạn không biết nó có bao nhiêu kỳ quái đâu.

.

Lam Hi Thần có thể chất hút quỷ, ý trên mặt chữ, y từ nhỏ đã được gia đình cho biết rằng là  y không giống như những đứa trẻ khác, có thể nhìn thấy ma quỷ không nói, mà Lam Hi Thần còn có thể phù độ chúng. Ban đầu Lam Hi Thần chẳng hiểu lắm, nhưng khi lớn lên một chút, y phát hiện mình không chỉ nhìn thấy ma quỷ, bị chúng làm phiền, mà y còn có thể giúp chúng bằng cách cho mượn thân thể của mình. Cho mượn thân thể là như thế nào? Giống như đoạt xác, nếu Lam Hi Thần không nguyện ý giao ra thân thể của mình cho bọn chúng, thì bọn chúng sẽ nghĩ cách chiếm đoạt thân xác của y, khiến y hồn siêu phách lạc, không có cách nào đi đầu thai.

Lam Hi Thần chẳng hiểu mình đã tạo cái thứ nghiệp gì, y từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, mang danh "con nhà người ta" trong truyền thuyết, lớn hơn một chút thì là thanh niên năm tốt của đất nước, là một học sinh xuất sắc, một nam thần nổi tiếng, là con ngoan trong gia đình, là một người thừa kế Lam gia trong tương lai. Đây chẳng phải chính là cuộc sống hoàn mỹ mà người ta vẫn hay nhắc tới đó sao? Ngoài tật xấu hơi đệ khống một chút xíu ra thì thực sự Lam Hi Thần là một mẫu hình lý tưởng mà chị em phụ nữ hướng tới, là người đàn ông gia đình mà khối người ước mơ.

Vậy mà chỉ vì cái thể chất hút quỷ đáng chết kia khiến cuộc sống của Lam Hi Thần đi chệch quỹ đạo, khiến nó vô cùng hỗn loạn, không ngày nào không bị làm phiền. Cho đến một ngày nọ, y gặp Giang Trừng - thiếu niên mang trong mình cả một sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, còn trẻ đã gánh vác trách nhiệm sứ mệnh trên lưng, lần đầu tiên gặp Lam Hi Thần, hắn đã chỉ thẳng vào mặt y và nói.

"Thể chất hút quỷ, cả đời không lấy được vợ."

Tính đến hiện tại thì câu nói đó đúng là không sai, Lam Hi Thần hai mươi tám tuổi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, đáp máy bay trở về quê hương thân yêu và sẽ bắt đầu kế nghiệp Lam phụ điều hành Lam thị, trở thành tổng tài Vương Lão Ngũ trong truyền thuyết. Năm đó đi du học theo sự an bài của gia đình, y để lại mối tình giang dở của y và Giang Trừng, bọn họ chia tay vì Lam Hi Thần không thể làm trái lời gia đình, Lam thị cần người điều hành, không phải Lam Vong Cơ không có khả năng, mà là vì truyền thống xưa tay đều là con cả nối nghiệp, bọn họ không thể làm trái.

Đúng thế, năm đó sau khi Giang Trừng chỉ vào mặt Lam Hi Thần nói sau này y không lấy được vợ, Lam Hi Thần đã trả thù hắn bằng cách tán đổ Giang Trừng, để chứng minh cho Giang Trừng biết rằng y không muốn chỉ vì thể chất hút quỷ chết tiệt này làm ảnh hưởng đến cuộc sống hoàn mỹ của y. Chỉ là Lam Hi Thần vạn nhất không ngờ tới, có Giang Trừng trong cuộc sống này, y mới biết cái gì gọi là hoàn mỹ.

Giang Trừng trời sinh thể chất đuổi quỷ, gia đình hắn nhiều đời cũng là khu ma ti, chuyên thu phục và bắt quỷ, khi ở bên hắn, Lam Hi Thần không còn bị đám yêu ma quỷ quái làm phiền nữa. Hai người ban đầu chỉ là làm ăn giao dịch, Lam Hi Thần trả tiền thì Giang Trừng sẽ giúp y đuổi quỷ, thoáng cái ở bên nhau một thời gian liền nảy sinh tình cảm, Giang Trừng từ làm việc thu phí bây giờ làm không công, còn bị Lam Hi Thần mỗi đêm dằn vặt. Bọn họ yêu nhau ba năm, năm Giang Trừng vừa đậu đại học, cũng là lúc Lam Hi Thần phải đi nước ngoài thực tập và học cách trở thành người thừa kế sau này. Bọn họ chia tay vì Giang Trừng không muốn yêu xa, thoáng cái qua mấy năm trời, cả hai không liên lạc với nhau thật lâu.

Lam Hi Thần trở về điều hành Lam thị, ngày đầu tiên tổ chức tiệc chào mừng đến tối muộn, y là chủ trì nên ở lại có hơi muộn, lúc ra về còn quên chìa khoá xe ở trên phòng làm việc, đành phải lên để lấy. Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc luôn hoạt động suốt 24h, Lam Hi Thần đứng trong thang máy đi lên, đến tầng thứ năm đột nhiên dừng lại. Y ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy thang máy tiếp tục đi lên, có vẻ lúc nãy chỉ là sự cố nhỏ.

Toà nhà này tất cả có hai mươi tầng, phòng làm việc của Lam Hi Thần nằm ở tầng mười tám, nhưng đợi đến khi lên được thì thang máy gặp trục trặc ba lần, cuối cùng khi dừng ở tầng mười tám thì mới hết. Lam Hi Thần nhìn xung quanh, cảm thấy thang máy cần được bảo trì sửa chữa, y có thể đi thang máy của nhân viên cũng được, chỉ cần đừng có đi thể loại thang máy gây đau tim này nữa thôi là được rồi.

Sau khi lấy chìa khoá xe, Lam Hi Thần gọi điện cho thư ký nói về chuyện bảo trì thang máy chuyên dụng, y tự mình xuống tầng hầm lấy xe, lúc vừa xuống tầng hầm, thì đèn ở nơi này chớp nhoáng, giật giật như cá chình điện sắp chết. Ngày đầu tiên đi làm gặp phải tình huống này, Lam tổng bày tỏ sắp tới mình sẽ làm một cuộc khảo sát và cải cách chất lượng của công ty này, nếu cần thiết thì thay toàn bộ hệ thống đèn điện. Dù sao tiền sài không hết thì vẫn nên dùng cho có ích một chút.

Lam Hi Thần khởi động xe, phát hiện gặp trục trặc, thử năm lần bảy lượt đều không nổ máy, y cảm thấy mình như bị lừa, rõ ràng em trai Lam Vong Cơ đã nói đây là Mecerdes đời mới nhất, thế nhưng lại hư hỏng vào đúng thời gian này. Tức mình, Lam Hi Thần xuống xe, đi bộ lên trên gọi điện cho thư ký đến đón mình, kết quả chỉ đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng máy xe khởi động. Chiếc xe vốn sắp phải đi bảo hành của Lam Hi Thần vậy mà lại tự khởi động và có ý định đâm thẳng về phía y.

Đúng vậy, chính là chiếc-xe-tự-khởi-động-và-đang-lao-về-phía-Lam-Hi-Thần!

"Ông đệt!" Lam Hi Thần buột miệng chửi bậy, nhảy sang một bên tránh né, chiếc xe hệt như có người cầm lái, đều hướng về phía Lam Hi Thần mà đâm tới.

Bị chính chiếc xe của mình đuổi theo và đòi đâm chết tuyệt đối không phải là chuyện bình thường, Lam Hi Thần biết dĩ nhiên đây không phải là chuyện bình thường, chỉ là y thật sự chỉ muốn hoá sói ngẩng mặt lên trời mà gào thét - Vì cái gì vừa mới về nước đã bị chúng bây bám theo!! Rốt cuộc lão tử thiếu nợ chúng bây cái gì!!!

Hoá ra năm đó đi coi bói, lão thầy bói mù nói Lam Hi Thần chỉ cần ra nước ngoài sống một thời gian thì sẽ không bị mấy thứ kia bám theo nữa, thậm chí cũng không bị lại khi trở về nước. Tốn mấy ngàn tệ chỉ để nghe mấy lời nhảm nhí, Lam Hi Thần từ trước đến giờ sài tiền không gớm tay lại có lần lại đi tiếc tiền thế này!! Còn không bằng đưa cho Giang Trừng rồi bắt hắn độ mình cho rồi!

"Đúng rồi! Giang Trừng!"

Lam Hi Thần né đông né tây đột nhiên nhớ đến Giang Trừng, y mở điện thoại lên lục tìm trong danh bạ tìm cái tên hết sức màu mè trong đó "Cục cưng bảo bối của Lam Hi Hi", không ngần ngại bấm nút gọi. Đầu dây bên kia đúng chất dân làm ăn, rất nhanh đã bắt máy, câu đầu tiên nghe được chính là. "Chào mừng đến với dịch vụ bắt mấy con quỷ bám dai hơn người yêu cũ của bạn..."

"Giang Trừng! Tôi gặp quỷ!"

Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi mới nói. "Cũng không phải lần đầu, vội vàng cái gì!"

Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm vào giờ phút này thân thương đến lạ, Lam Hi Thần trái nhảy phải chạy trốn sự truy bắt của chiếc Mecerdes, nói như hét vào điện thoại. "Mau đến cứu tôi! Nó sắp đâm chết tôi rồi!"

"Từ khi nào mà Lam Hi Thần anh con mẹ nó nhát như thế hả? Một chút thế này cũng bị doạ sợ, bao năm qua không có tôi anh sống thế nào vậy?" Giang Trừng cằn nhằn.

"Hôm qua tôi về nước, hôm nay mới đến công ty tham ban liên hoan một chút, không ngờ lại bị thứ gì bám theo!" Lam Hi Thần nói như sắp khóc. "Giang Trừng mau đến cứu tôi! Tôi trả em gấp đôi giá trước đây! À không! Gấp mười!"

"Lão tử lại thèm mấy trăm vạn của anh!" Nói đoạn cúp máy.

Lam Hi Thần sắp khóc, chiếc xe vẫn không ngừng lao về phía y, mà trong xe cũng dần dần hiện lên hình ảnh có người cầm lái, là một chiếc bóng trắng với mái tóc đen dài, mặc một bộ váy màu đỏ chói khoét ngực sâu làm lộ ra lớp da bọc xương gầy còm đến đáng sợ. Khuôn mặt trắng bệt, hốc mắt sâu hoắm, nụ cười khoét sâu ghê rợn, không ngừng phát ra tiếng "khặc khặc" chói tai. Không biết là loại oán linh gì mà hận ý nhiều đến vậy, người vô tội như Lam Hi Thần cũng không tha.

Tầng hầm có camera, bên ngoài phòng trực ban bảo vệ cũng có người, nhưng không hiểu bị thứ gì gây nhiễu loạn mà người bên ngoài không biết được tình huống xảy ra bên trong, mặc cho Lam Hi Thần khoa tay múa chân trước ống kính cũng không ai quan tâm. Lam Hi Thần không không ra nước mắt, bốc điện thoại gọi đi một dãy số khác, đầu dây bên kia là giọng nam trầm lạnh lùng.

"Anh hai."

"Vong Cơ! Công ty nhà mình có ma!" Lam Hi Thần nói như hét vào điện thoại.

"... Anh hai, giờ này không được ở lại công ty, không ai nói cho anh biết sao?" Lam Vong Cơ từ tốn nói.

"Anh mới đến đây lần đầu! Còn nữa, mau đến cứu anh! Nó sắp đâm chết anh rồi!" Lam Hi Thần nói.

"Đừng sợ anh hai." Lam Vong Cơ chỉ nói một câu như vậy rồi cúp máy.

Lam Hi Thần nhìn điện thoại suýt phun ra máu, dùng hết sức chạy về phía thang máy, bấm nhanh lên tầng, nghĩ còn có thể chạy thoát. Nào ngờ y chỉ vừa chạy vào thang máy, thì bóng người bên trong xe cũng bay tới, hướng Lam Hi Thần đưa ra hai bàn tay đầy móng sắc nhọn. Trong không gian chật hẹp của thang máy, Lam Hi Thần thực sự không có cách nào nhìn thẳng nữ quỷ trước mặt mình, cũng may lực tay y tốt, giữ lấy hai tay của nữ quỷ tránh xa cái cổ xinh đẹp của mình, khó khăn nói.

"Mỹ nữ, chúng ta không thù không oán, hà cớ gì lại muốn hại tôi?"

Nữ quỷ hai mắt sâu hoắm chỉ có một đốm trắng tạm xem như tròng mắt, trong miệng đầy những chiếc răng nhọn, thanh âm khản đặc nghe không rõ. "Báo... thù... đoạt xác... báo thù..."

"Thù oán gì mà đoạt xác tôi? Tôi vừa về nước, còn không biết công ty nhà mình có quỷ." Lam Hi Thần khó khăn cười nói. "Thù oán gì từ từ thương lượng có được không, tôi giúp cô báo thù được chứ?"

"Ta không tin tưởng lũ người phàm chúng bây!" Nữ quỷ hét lên. "Tất cả đều là một lũ khốn nạn, đáng bị trừng trị! Ngươi là tổng giám, đoạt xác ngươi sẽ báo thù được bọn chúng!"

Lam Hi Thần không phải kẻ ngu mà không hiểu ý tứ của nữ quỷ, bất quá oán khí nặng thế này thì nếu như đoạt được thân xác của y thì không thể tưởng tượng nổi cô ta sẽ làm những việc kinh khủng gì. Lam Hi Thần dĩ nhiên sẽ không đồng ý thương lượng nữa, y đưa chân đạp nữ quỷ một cái, thanh âm gào thét của cô ta cực kỳ chói tai, bị văng ra xa cũng không thấy đau đớn, bò dậy lao về phía Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói. "Cả đời tôi chính là tôn trọng phụ nữ, nhưng quỷ thì không phân biệt giới tính. Thứ lỗi!"

Nói đoạn y lại thẳng chân đá bay nữ quỷ vừa lao về phía mình, nhấn nhanh thang máy đi lên, để lại nữ quỳ gào thét bên ngoài. Lam Hi Thần có chút loạn không biết nên lên đến tầng nào, y nhấn lên tầng trệt, không chừng có thể chạy ra ngoài đại sảnh gọi bảo an. Nhưng cửa thang máy vừa mở, Lam Hi Thần lại thấy nữ quỷ xuất hiện ngay trước mặt, mà trong tay còn cầm một chiếc rìu dùng trong phòng hộ, trên mặt là nụ cười ghê rợn.

Mặt Lam Hi Thần có thể so sánh với tờ giấy, y nhanh tay bấm đóng cửa, nhưng cửa chỉ đóng được lại không thể di chuyển, mặc kệ y có bấm loạn xạ thế nào cũng không thể khiến thang máy hoạt động.

"Ầm!"

Trời má, cô ta định cầm thứ đó đập nát cửa thang máy đó à? Lam Hi Thần lùi về phía sau, lại móc điện thoại gọi cho Giang Trừng, đầu dây bên kia không bắt máy, y tiếp tục gọi cho người khác nhưng chỉ nhận được câu nói lạnh lùng của hệ thống "Quý khách nằm ngoài vùng phủ sóng..." Lam Hi Thần biết, mình chỉ có thể ngồi chờ chết trong này mà thôi, bên ngoài vẫn là tiếng rìu sắt va chạm vào cửa thang máy, mà Lam Hi Thần dường như chết tâm rồi.

Vào lúc này y đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian trước đây, lúc y và Giang Trừng vừa ở bên nhau, Giang Trừng đều là bảo hộ y. Lam Hi Thần bởi vì thể chất hút quỷ mà bị làm phiền ngày qua ngày, có lần còn bị ma quỷ muốn đoạt xác, cũng may nhờ có Giang Trừng mà y mới toàn mạng trở về. Lúc đó Giang Trừng cũng chỉ là tay mơ vào nghề, có nhiều thứ vẫn chưa thành thạo, phải mất rất nhiều thời gian để đem Lam Hi Thần trở lại. Khi đó còn trẻ, Lam Hi Thần vì cảm kích mà hứa hẹn sẽ không bao giờ phụ lòng Giang Trừng, còn nói sẽ không rời xa hắn, Giang Trừng khi đó còn cười nhạo y hứa hẹn quê mùa, nhưng cũng ở bên cạnh nhau ba năm. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại thì Giang Trừng có không đến cứu y thì cũng dễ hiểu.

Giang Trừng bề ngoài kiêu ngạo độc mồm độc miệng, nhưng bên trong lại mềm mại, dù vậy vẫn thù rất dai, năm đó Lam Hi Thần rời đi như vậy, cũng đủ khiến hắn hận y thấu xương, chứ làm gì có chuyện sẽ đến cứu y. Vẫn là y tự mình đa tình, nghĩ có thể nối lại tình xưa với Giang Trừng, mục đích y về nước chỉ có thế, nhiều năm ở nước ngoài đã khiến Lam Hi Thần hối hận không ít rồi.

Lam Hi Thần cười tự giễu, y ngẩng đầu lên nhing phát hiện đã không còn tiếng đập cửa nữa, nhưng thay vào đó là tiếng lạch cạch giống như tiếng kim loại va vào nền đất, có vẻ như nữ quỷ đang lôi chiếc rìu đi qua đi lại. Lam Hi Thần nín thở vừa đợi động tĩnh tiếp theo, vừa nghĩ cách thoát khỏi nơi này, còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy tiếng động thật lớn, như là có ai đó bị va đập mạnh vào cửa thang máy. Lam Hi Thần lùi về phía sau, cảnh giác nhìn cánh cửa thang máy dần dần mở ra, chính xác thì có người dùng tay mở ra, y há hốc nhìn Giang Trừng xuất hiện trước mặt mình cùng nụ cười chế nhạo.

"Đã lâu không gặp."

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng một chút, sau đó khó khăn cười một tiếng. "Tôi nói tôi còn yêu em nhiều lắm, thì em có tin không?"

Thật lâu trước đây, khi hai người còn ở bên nhau, Giang Trừng từng nói với Lam Hi Thần một điều, hắn nói rằng hắn có thể thấy được chuyện kiếp trước, mà ở đó hai người là người yêu của nhau, tuy cả hai đều là người đứng đầu hai gia tộc, không thường xuyên ở cạnh nhau nhưng cả hai đều rất yêu thương nhau, còn ở bên nhau đến răng long đầu bạc. Giang Trừng hắn không tin chuyện xa mặt cách lòng, chung quy người đã ở trong tâm, chỉ cần tâm luôn hướng về nhau thì cho dù có cách xa chân trời, ta vẫn luôn nhớ về nhau. Thế nên khi đồng ý để Lam Hi Thần rời đi, hắn cũng đã nghĩ đến đến việc y sẽ quay về, cũng sẽ nghĩ y vẫn còn yêu hắn như hắn còn yêu y vậy. Nghe được câu hỏi này của Lam Hi Thần, Giang Trừng không nghĩ nhiều liền nói.

"Còn nhớ năm đó tôi nói anh không thể lấy vợ không? Lam Hi Thần, bởi vì anh sẽ trở thành "vợ" của lão tử!"

[End]

—————————-

Thực ra thì 8/10 là sinh nhật Lam Hi Thần ca ca, mà tôi thì không có thời gian để viết nhiều, nên chỉ có thể viết đồng nhân văn thế này mà thôi. Dù sao thì, Lam Hi Thần, chúc mừng sinh nhật. 💙💜

Nói một chút luôn là đây vốn dĩ là bài dự thi Event Xuân Hoa Thu Nguyệt trên Fanpage Crackship Hi Trừng, event sắp diễn ra nên mọi người vào tham gia cho vui nhé! ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top