Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hi Trừng] Phiền não của Giang tông chủ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiền não của Giang tông chủ.

Cp: Lam Hi Thần x Giang Trừng.

Có một chút OOC.

Giang gia có hai vị tiểu công tử!

-------

Có lẽ trong suốt thời gian qua, người của Cô Tô Lam thị đã quen với việc Lam tông chủ thường xuyên vắng nhà, việc trong môn trong những ngày đó đều do nhị công tử Lam Vong Cơ đảm nhiệm. Mà lý do vắng nhà của tông chủ thì chắc có lẽ không ai không biết, thế nên cũng chẳng cần phải hỏi hay thắc mắc cái gì.

Lam Hi Thần thường âm thầm lặng lẽ rời đi, rồi thần không biết quỷ không hay mà trở về, nếu không biết còn tưởng y lén lút ra ngoài yêu đương vụng trộm. Nhưng mà ai cũng biết Giang tông chủ từ khi thành thân đã thẳng thắn nói không về Lam gia ở, mà hắn còn phải tiếp tục tiếp quản Giang gia, Liên Hoa Ổ chỉ cần không hắn vài ngày thì nhất định sẽ có nháo sự. Lam Hi Thần chính vì vậy mà không ở yên một chỗ, cứ nhất định phải đến Vân Mộng mới được!

Đại khái là vì nhớ người yêu đi!

Giang thị không như Lam thị đã sớm có người có thể đảm nhiệm chức vị gia chủ, Giang Trừng không yên tâm giao vị trí này cho ai, năm đó một thân một mình gầy dựng lại Liên Hoa Ổ cũng không dễ dàng gì. Giang Trừng cảm thấy cả đời này hắn có khi cứ phải đau đầu lo lắng cho gia tộc, không thể tưởng tượng đến cái ngày mà hắn quy ẩn, thì Giang thị sẽ đi về đâu nữa!

Nhưng mà từ khi có Lam Hi Thần thì lại khác, mọi người ở Liên Hoa Ổ đã quá quen với cảnh Lam tông chủ thường xuyên xuất hiện ở đây, ngẫu nhiên đến thư phòng của tông chủ còn nhìn thấy y thay Giang Trừng giải quyết bang vụ. Mà Lam Hi Thần hiền lành ôn hòa, đám môn sinh dù có gây ra nháo sự gì cũng được y giải quyết êm xuôi, còn không có bị la nữa!

Thế nên, môn sinh Giang thị rất là hài lòng với vị phu nhân được gả về này a!

Bọn họ vẫn vô tư nghĩ như thế cho đến một ngày nhìn đến một con người khác của Lam tông chủ.

"Các ngươi nói... Giang tông chủ đã ba ngày không có trở về?" Lam Hi Thần chậm rãi hỏi.

Quản sự run rẩy nhìn Lam tông chủ, nuốt nước bọt gật đầu. "Tông chủ mấy ngày trước nhiễm phong hàn vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài. Gia nhân còn tưởng ngài ấy trong người mệt mỏi không muốn ăn gì nên cũng có chút lơ là. Cho đến ngày hôm qua... hôm qua vào trong mới phát hiện..."

Giang Trừng không một chút nhắn nhủ biến mất!

Lam Hi Thần bình ổn nhịp thở có chút gấp, vẫn ôn hòa hỏi. "Đã phái người đi tìm chưa?"

"Đã... đã phái rồi." Quản sự gật đầu lia lịa. "Chúng ta gần như đem cả Vân Mộng lật lên, nhưng vẫn chưa được manh mối nào. Không chừng tông chủ chính là đến Cô Tô..."

Gã đang nói thì giật mình cụp đầu, tuy nói bộ dáng Lam tông chủ vẫn là phong thái nhã nhặn đoan chính nhưng ánh mắt kia gần như muốn đem gã bóng băng tại chỗ. Người này tuy hiền hòa lương thiện nhưng khi đụng đến vảy ngược cũng nhất định sẽ trở mặt, nhìn bộ dáng y bây giờ có khác nào Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ không a? Nhìn vào đã biết là thân sinh, khí phách dọa người cũng giống nhau như đúc!

Vả lại tại sao gã lại miệng khiếm vậy chứ, Lam Hi Thần chính là từ Cô Tô chạy tới, gã dĩ nhiên lại nói Giang Trừng cũng đang tới Cô Tô? Ngu xuẩn hết sức!

Lam Hi Thần ánh mắt dần trở nên âm trầm, giọng nói đã mất đi vài phần nho nhã, thiếu điều gằn từng chữ. "Đem mọi sự tình trước khi hắn biến mất lần lượt nói ra."

Sự là, mấy hôm trước có tiền bối ở Mi Sơn đến thăm, dù sao cũng là phía bên nhà mẹ, Giang Trừng dù một thân nhiễm bệnh mệt mỏi cũng phải đích thân tiếp đón. Trời tháng mười mang chút gió đông thổi đến, Vân Mộng khí hậu lại có chút ẩm ướt, hay có mưa phùn, thời tiết như vậy mà không để ý, chắc chắn sẽ bệnh. Giang Trừng sau khi an bài khách nhân thì trở về phòng, uống chút thuốc, cũng không chịu nghỉ ngơi mà tiếp tục xử lý công việc.

Thành ra đã bệnh nay còn nặng hơn.

Ban đầu hắn còn miễn cương ăn rồi uống thuốc, cũng ngoan ngoãn để đại phu xem bệnh, vạn nhất không nghĩ tới chỉ mới lơ là một chút thì hắn lại biến mất rồi.

Thực ra việc Giang Trừng đột nhiên biến mất chẳng có gì kỳ lạ, hắn ngẫu nhiên sẽ lặng lẽ rời nhà chạy đến Cô Tô, sau một ngày sẽ trở về. Thế nên chúng môn sinh vẫn nghĩ sẽ như vậy, cho đến ngày thứ ba không thấy hắn trở về mới tá hỏa đi kiếm.

Và rồi, không ngoài dự kiến, Lam tông chủ không báo trước mà đến đây, bọn họ có muốn bịa chuyện dối gạt y cũng không được!

Lam Hi Thần sau khi nghe ra thì hơi trầm ngâm, một lát sau liền hỏi. "Khách nhân từ Mi Sơn đến đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Họ không biết Giang Trừng biến mất chứ?"

"Chuyện này biết chứ." Quản sự nói. "Nhưng mà họ mới rời đi ba hôm trước, nói cũng lo cho an nguy của tông chủ nên trên đường về Mi Sơn không ngừng tìm kiếm."

"Được rồi." Lam Hi Thần gật đầu. "Mọi người cứ tiếp tục tìm kiếm, Lam mỗ cũng hỗ trợ, có tin tốt nhất định phải báo."

Quản sự gật đầu lia lịa, tâm nói đúng là Lam tông chủ, việc gì cũng không khiến y lung lay khẩn trưởng, Giang tông chủ biến mất như vậy cũng không thấy y hốt hoảng lo lắng. Nhưng mà dù sao cũng là "phu quân" nhà mình biến mất không tung tích, một trạng thái âm trầm lạnh lẽo vừa rồi, đúng là hù chết gã a.

Vị "phu nhân" này cũng thâm sâu khó lường quá đi!

.

Lam Hi Thần rời khỏi Liên Hoa Ổ liền một đường tiến đến Mi Sơn, hoàn toàn vẫn giữ một bộ dáng lạnh lẽo bức người.

Mi Sơn Ngu thị những năm qua cũng phồn vinh không kém những tiên môn thế gia khác, những biến cố xảy ra năm đó cũng không khiến một gia tộc vững vàng sụp đổ. Giang Trừng giữ vững Vân Mộng Liên Hoa Ổ, suốt nhiều năm qua chính là càng trở nên hùng mạnh, thân là phía bên họ ngoại, họ rất tự hào về đứa cháu trai này.

Lam Hi Thần không tốn nhiều thời gian đến nơi, môn sinh Ngu thị nhìn đến trên trời một đạo bạch quang xẹt qua rồi từ phía trên rơi xuống một bạch y nhân hệt như trích tiên từ thiên đình xuống, bọn họ được một phen hoảng hồn. Nhưng khi nhìn kỹ lại càng sợ hãi hơn nữa.

"Trạch Vu Quân!?"

Lam Hi Thần đứng trước đại môn hành lễ, chúng môn sinh cũng vội vàng đáp lễ. Từ khi hai nhà Lam Giang kết thông gia, thì đối với nhà bọn họ thì Lam Hi Thần chính là người nhà, là cháu rể, cùng lắm chỉ gặp qua một lần ở bữa hỉ yến, cũng chưa từng thấy y ghé qua Mi Sơn bao giờ. Mà dẫu sao Trạch Vu Quân Lam Hi Thần danh tiếng giới tiên môn còn lạ lẫm sao, không cần gặp mặt cũng có thể tưởng tượng ra được vị này là cái khí chất gì.

Vạn nhất không nghĩ tới gặp trực tiếp thế này càng khiến bọn họ sững sờ hơn nữa.

"Không... không biết Lam tông chủ đại giá quang lâm là... là vì điều gì?" Môn sinh hỏi.

"Thứ cho Lam mỗ mạo muội đến không báo trước." Lam Hi Thần ôm quyền, vẫn lễ độ nho nhã đáp. "Không biết có thể gặp Ngu gia chủ hay không?"

Mi Sơn Ngu thị sau khi Ngu phu nhân xuất giá, phụ thân nàng vẫn đảm nhiệm chức vị gia chủ, nhưng nhiều năm tuổi già sức yếu đã sớm quy ẩn, vài năm trước cũng đã tạ thế. Gia chủ Ngu thị trao lại gia quyến trong nhà, đến giờ vẫn chưa thay thế. Được tin Lam Hi Thần đích thân đếm thỉnh, bọn họ có chút thụ sủng nhược kinh ra tiếp đón.

"Trạch Vu Quân." Ngu gia chủ hành lễ.

Lam Hi Thần trả lễ, thẳng thắn vào vấn đề chính. "Lam mỗ đến là có chút chuyện nhờ vả."

"Được được, Trạch Vu Quân có gì cứ nói, đều là người một nhà." Ngu gia chủ mời y vào trong.

Lam Hi Thần đều giọng. "Giang tông chủ hiện đang mất tích, không biết Ngu gia chủ có tin tức gì hay không?"

"A?" Ngu gia chủ hơi ngẩn ra, sau vội vàng lắc đầu. "Không không, A Trừng... ý, ý ta là Giang tông chủ ngày đó mất tích chúng ta đều nỗ lực tìm kiếm. Một đường trở về Mi Sơn cũng không tra ra được manh mối gì. Thật có lỗi với Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần cười nói không sao, lúc này môn sinh nói có đại tiểu thư muốn đến thỉnh an, nghe đến Trạch Vu Quân Lam Hi Thần danh tiếng đã lâu nên muốn đến xem một chút. Lam Hi Thần gật đầu không ý kiến.

Đại tiểu thư được người đỡ vào, một bộ dáng yếu liễu đào tơ gió thổi cái liền ngã, mặc y phục hồng sắc có chút rộng, trông như một bông hoa hồng sắc lay động tâm can. Nàng đại khái trò chuyện với Lam Hi Thần một chút, còn nói mấy ngày trước có gặp Giang Trừng, bảo hắn có chút nhiễm bệnh, Lam Hi Thần nên quan tâm hắn một chút.

Lam Hi Thần cười nói. "Đa tạ tiểu thư quan tâm, Lam mỗ trước có nghiên cứu y thuật, quan sát tiểu thư một chút thì nhìn ra, hẳn là đang có hỉ sự sao?"

Đại tiểu thư mở to mắt nhìn y, sau xấu hổ cúi đầu cười. "Vâng, Trạch Vu Quân thật tinh tế, tiểu nữ chính là có hỉ sự."

"À, Lam mỗ mạo phạm có thể xem mạch giúp tiểu thư được không?"

Đại tiểu thư e thẹn đưa tay ra, Lam Hi Thần đại khái xem một chút liền cười nói. "Tuy chỉ mới vài ngày thai nhưng cũng chúc mừng tiểu thư."

"Đa tạ Trạch Vu Quân." Đại tiểu thư cười dịu dàng, đang định trò chuyện với y vài câu nữa, thì đột nhiên phát hiện ánh mắt của Lam Hi Thần nhìn nàng chằm chằm. Nàng có chút bối rối, còn chưa kịp hỏi y đang thất thố nhìn mình không rời mắt thì Lam Hi Thần nói.

"Tiểu thư, chiếc chuông bạc này..."

Đại tiểu thư sợ hết hồn, vội vàng đưa tay che đi chiếc chuông bạc từ khi nào đã rơi ra khỏi tay áo. Vốn dĩ đã cẩn thận giấu đi, nhưng khi nãy vén tay áo cho Lam Hi Thần xem mạch thì vô tình để lộ ra. Ngu gia chủ nghe đến cũng giật mình, vội vàng giải thích. "A... chiếc... chiếc chuông này là do khuê nữ mấy ngày trước đến Liên Hoa Ổ được Giang tông chủ tặng..."

Lam Hi Thần hơi liếc mắt một cái, Ngu gia chủ giật mình câm miệng, cảm thấy chính mình bị y nhìn đến toàn thân cứng lại. Đại tiểu thư cũng sợ hãi không thôi, cũng không dám nói gì, Lam Hi Thần lại nói. "Thứ cho Lam mỗ nói thẳng, chuông bạc của Giang thị chỉ có môn sinh trong nhà đều có, cũng xem như là vật biểu tượng trong gia tộc. Ngu thị là phía họ ngoại của Giang tông chủ, hắn có đem tặng cũng là điều không có gì ngạc nhiên."

Nói đến đây y đứng dậy. "Nhưng Giang tông chủ thì khác. Chuông bạc trang trí trên đai lưng của hắn không chỉ đơn giản là vật biểu tượng, mà hắn còn đeo kèm một mảnh ngọc lục bích mà không phải bất kỳ môn sinh Giang thị nào cũng có. Nói đến đây, hẳn là Ngu gia chủ có biết?"

Mảnh ngọc lục bích đeo kèm chuông bạc trên đai lưng của Giang Trừng chính là ngọc lệnh thông hành của Cô Tô Lam thị. Có nó, hắn có thể tiến nhập Vân Thâm Bất Tri Xứ bất cứ lúc nào. Giang Trừng từng nói, hắn đeo như thế này sẽ không sợ để quên ngọc lệnh thông hành ở nhà nếu muốn đến gặp Lam Hi Thần. Vả lại bọn hắn đã thành thân rồi, đem theo lễ vật của người yêu cũng không có gì kỳ lạ.

Mà, trong tay đại tiểu thư lại đang cầm chính là chuông bạc của Giang Trừng, nàng sợ hãi run cầm cập, định giải thích một chút, ngước lên thì nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Lam Hi Thần và giọng nói không còn chút độ ấm nào của y. "Không biết đại tiểu thư có thể dẫn đường đến chỗ của Giang tông chủ không?"

.

Giang Trừng nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, cả người vì bệnh tật mà gầy đi một vòng, Lam Hi Thần nhìn vào trong mắt mà lòng đau muốn nứt ra. Y ôm Giang Trừng thật chặt, một lần nữa lặp lại lời đã nói với Ngu gia chủ. "Để đứa nhỏ được an toàn sinh ra."

Ngu gia chủ cắn răng, vạn phần bất đắc dĩ. "Chúng ta đã hiểu."

Lam Hi Thần chỉ để lại một lời từ biệt rồi ôm Giang Trừng ngự kiếm về Liên Hoa Ổ, cũng không hề giấu giếm chuyện này, vài ngày sau Giang Trừng khỏe lại, y đem toàn bộ kể cho hắn nghe.

Giang Trừng sau khi nghe xong cũng không hề tức giận, chỉ dựa vào lòng Lam Hi Thần mà lười biếng nói. "Ngươi cũng đừng trách bọn họ, Giang gia ta cũng cần người nối dõi. Vân Mộng Giang thị cũng không cần suýt một lần nữa đoạn tuyệt hậu tôn."

"Vãn Ngâm." Lam Hi Thần ôm hắn, rầu rĩ nói. "Ta hiểu, chỉ là có chút giận bọn họ giấu ta và giấu cả ngươi, những chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Những ngày qua ngươi như vậy đổ bệnh ốm yếu, ta là lo lắng, bọn họ rõ là không nghĩ tới an nguy của ngươi."

Giang Trừng nghe lời này không khỏi bật cười. "Người sinh cũng không phải ta, có thể nguy hiểm đến tính mạng sao? Ngươi là lo cho con của ta sinh ra có khỏe mạnh hay không."

"Ngươi đừng có vô tâm vô phế như vậy." Lam Hi Thần hôn trán hắn một cái. "Nếu như ta không đến Mi Sơn tìm hiểu rõ, không lẽ bọn họ định giấu ngươi ở đó hết chín tháng mười ngày hay sao? Ta ban đầu còn sợ ngươi vì chuyện này mà nổi giận, không nghĩ đến ngươi còn bĩnh tĩnh như vậy."

Còn Lam Hi Thần sắp nổi điên rồi đây! Chỉ là một nữ nhân mà có thể chiếm tiện nghi của Vãn Ngâm nhà y! Nghĩ đến muốn...

"Chuyện qua rồi ngươi đừng giận." Giang Trừng nói. "Nếu Ngu thúc không làm vậy, ta đây cũng phải tìm cách để nối dõi tông đường chứ. Nhiều nhất cũng chỉ là tìm một nữ nhân chịu vì ta mang thai là được... ấy ấy... ta giỡn... giỡn thôi mà!"

Lam Hi Thần càng giận dỗi hắn tại tình huống này còn muốn trêu chọc mình, liền siết chặt vòng tay, cúi xuống lấp đầy cái miệng hồ ngôn loạn ngữ của hắn. Cái hôn này chung quy cũng chỉ toàn mùi dược, Lam Hi Thần mặc kệ ngấu nghiến hôn một trận, đến khi Giang Trừng vỗ vỗ lưng y phản kháng mình sắp hết dưỡng khí thì y mới thả ra, còn không quên cắn một cái xem như phạt hắn.

Giang Trừng vô lực thở gấp, liếc mắt y. "Ấu trĩ. Giận dỗi như tiểu hài tử."

Lam Hi Thần âu yếm mặt hắn, chỉnh tư thế cho hắn một chút thoải mái dựa vào mình, Giang Trừng do tác dụng của dược hoàn mà buồn ngủ, chỉ trong chốc lát liền thiếp đi, bên khóe môi còn giương lên một nụ cười mãn nguyện.

Ừm, hắn có con đó nha, đứa nhỏ sẽ mang hai cái tên, một cái họ Lam và một cái họ Giang!

.

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, thoáng cái Ngu đại tiểu thư đã hạ sinh, tin mừng là song bào thai, hài nhi được sinh ra vô cùng khỏe mạnh. Ngu gia chủ mạn phép giữ kín chuyện này, dù sao cũng là chuyện xấu hổ do mình gây nên, mọi trách nhiệm đều tự gánh lấy. Ngu đại tiểu thư thì tính cách như trước vẫn nhu mì hiền lành, hài tử được nàng sinh ra vô cùng kháu khỉnh, sau này nàng xin phép Giang Trừng cho nàng ở lại Liên Hoa Ổ chăm sóc bọn nhỏ, cũng không cầu Giang Trừng lập thê lập thiếp cái gì.

Giang Trừng dĩ nhiên không thể từ chối, Tam Độc Thánh Thủ Giang tông chủ nào có phải người tàn nhẫn đến mức chia rẽ mẫu tử người ta, bất quá Đại tiểu thư nói khi nào hài tử đã cai hẳn sữa mẹ thì nàng sẽ rời đi, chung quy trẻ nhỏ khỏe mạnh vẫn là nhờ sữa mẹ đi!

Ngụy Vô Tiện khi nghe tin này kích động chạy tới, Kim Lăng cũng không giấu được kinh ngạc - Mình chỉ mới lên đảm nhiệm tông chủ hai năm mà cữu cữu đã có hài tử rồi! Sau này chúng sẽ gọi mình là ca ca nha! Là ca ca đó!

Hai đứa nhỏ lớn lên thực sự như một khuôn từ Giang Trừng đúc ra, Ngụy Vô Tiện cười văng. "Ha ha, cái mặt như bị khó tiêu y chang Giang Trừng lúc nhỏ!"

Hai đứa nhỏ bốn tuổi nhìn Ngụy Vô Tiện đầy chán ghét, những ngày hắn đến thăm đều thả chó đuổi!

Ngược lại bọn chúng rất thích Lăng ca ca nha, vị này lúc nào đến cũng mang cho chúng nào là kẹo nào là bánh, còn dẫn Tiên Tử tới chơi nữa. Cực kỳ yêu thích!

Giang Trừng cực kỳ yêu thương hài tử nhà mình, hai đứa nhỏ lớn lên giống hắn như đúc, nhưng mà tính khí thừa hưởng từ mẫu thân nhiều hơn. Ừm, hình như có chút hoạt bát của phụ thân nữa nha!

Ngu đại tiểu thư đã nói qua, Giang Trừng không cần nói cho chúng biết nàng là mẹ chúng, tốt hơn hết là đừng nói gì cả, nàng chấp nhận rời đi cũng coi như là muốn chuyện kết thúc, lỗi lầm chôn vùi theo quá khứ, vĩnh viễn không nhắc lại. Giang Trừng tuy chấp nhận những cũng khuyên nhủ nàng, nhớ hài tử có thể đến thăm, dẫu sao cũng là giọt máu của mình.

Hai tiểu hài nhi rất quấn Giang Trừng, không ngủ cùng hắn thì nhất định sẽ không ngủ, thế nên vào những ngày Lam tông chủ đến thăm, nhất định sẽ xảy ra một trận cãi vã như thế này.

"Thúc là ai? Tại sao lại ngủ chung giường với phụ thân?" Giang đại công tử híp mắt nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần cười dịu dàng. "Ta là phu quân của phụ thân con nha."

"Phu quân là cái gì?" Nhị công tử không hiểu.

"Tức là cha của tụi con đó."

"A?"

Lam Hi Thần nhìn vẻ mặt đần ra của hai tiểu hài tử thì không khỏi bật cười, nếu như lời của Ngụy Vô Tiện nói hai đứa nhỏ giống Giang Trừng khi còn bé, thì Lam Hi Thần có cảm giác chính là nhìn đến Giang Trừng bốn tuổi nha! Hảo khả ái! Hảo đáng yêu! Muốn hung hăng ôm hôn một cái!

Bất quá vì hai vị công tử vừa khóc vừa nháo đòi ngủ chung, thế nên phòng của Giang tông chủ cần phải tu sửa lại! Bởi vì Lam tông chủ cũng không chịu ngủ riêng, chính là dựa vào cái gì mình phải ngủ riêng? Tiểu hài tử phải tập quen ngủ một mình thì mới có thể rèn luyện, y cũng không cần cùng tiểu hài tử tranh giành! Một Mạt Lỵ đã quá đủ rồi, không muốn thêm hai cái đuôi nhỏ nữa đâu a!

Qua vài tháng, đại khái một ngày của Giang tông chủ diễn ra như sau:

Sáng, Ngụy Vô Tiện đến chơi sẽ bị hai tiểu công tử đem chó ra đuổi, nháo thành một đàn gà bay chó sủa!

Chiều, Kim Lăng mang đồ ăn vặt đến dụ trẻ, đồng thời lén lút ôm hai đứa cùng Tiên Tử và Mạt Lỵ đi ra thao trường chơi trò ném đĩa!

Tối, nghe một trận tranh cãi không có hồi kết giữa hai tiểu hài nhi và một người đàn ông trưởng thành về việc ngủ chung.

Đêm, nằm chen chúc trên một cái giường bốn người, phía sau là Lam Hi Thần ôm, trong ngực chính là hai quả cầu trắng trẻo ngoan ngoãn ngủ say.

Giang Trừng thực đau đầu, Liên Hoa Ổ không có hắn thực sự là không được! Cái cảm giác chỉ cần mình rời đi một chút thì về đến nhà sẽ có một mớ rắc rối chờ giải quyết.

Thế nên đừng hỏi vì sao Giang tông chủ phải luôn luôn ở Liên Hoa Ổ, đã lớn chừng này tuổi rồi nhưng vẫn phải trông coi một đám người vừa lớn vừa bé.

Nhân sinh này quả thực khiến người ta phiền lòng mà!

[END]

--------

Ừm, đại khái xem như quà Trung thu đi! 😁

Mà Trung thu thì FA ở nhà gặm cẩu lương chứ làm gì giờ. :)))))

À, đã là Hi Trừng thì phải OOC mới được! Dùng cả thanh xuân chỉ để dìm Lam đại. :)))))))

Hi Trừng vạn tuế vạn vạn tuế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top