Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hi Trừng] Tiếc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếc.

Cp: Lam Hi Thần x Giang Trừng.

Lưu ý: Trong phần này sẽ có một số nhân vật không có trong nguyên tác nhưng có ở một số fanfic mà Tùng viết là "Happy Birthday Giang tông chủ" và "Tương tư". Các bạn đọc lại hai fic này để hiểu hơn về những nhân vật sẽ xuất hiện trong fic này nhé!

Dưới đây là nội dung OOC.

-------

Giang Trừng được Ngụy Vô Tiện mời đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng không hiểu rõ lắm mục đích là gì, bất quá đột ngột bị gọi tới như vậy, hẳn là cũng có điều quan trọng.

Lúc Giang Trừng đến nơi thì thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi dưới gốc cây to vừa hóng mát vừa đợi mình. Ngụy Vô Tiện vừa thấy hắn đã nhào tới. "Sư muội!"

Đem Ngụy Vô Tiện đẩy ra, Giang Trừng nhìn xung quanh một chút. "Lam Vong Cơ đâu, sao để người rảnh rỗi ở đây?"

Ngụy Vô Tiện không trả lời mà nhìn Giang Trừng chằm chằm, sau đó phất tay bảo hắn đi theo mình. Giang Trừng mang bộ dáng nghi hoặc đi theo hắn, đi được một lúc thì nơi họ dừng lại chính là Hàn thất.

Giang Trừng nhíu mày. "Ngươi mang ta đến đây làm gì?"

Từ sau khi Lam Hi Thần tuyên bố bế quan, Giang Trừng không phải chưa từng tới, chỉ là người kia không hề có ý định xuất quan gặp hắn, dù là công sự hay là bất kỳ chuyện gì, cũng để Lam Khải Nhân hoặc Lam Vong Cơ tiếp đón. Cũng tròn một năm từ sau khi sự kiện tại Quan Âm miếu, bọn họ chưa từng gặp lại hay trò chuyện.

Ngụy Vô Tiện nói. "Đại ca vân bế quan không ra ngoài, cũng không gặp kỳ ai. Đáng ra ta cũng không nên gọi ngươi tới."

Này có phải điều gì kỳ quái đâu, Giang Trừng không hiểu. "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện định trả lời, bất quá nhìn về phía đại môn, Lam Vong Cơ đang chậm ra bước ra, vẫn khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi, vẫn bạch y như tuyết, mạt nghạch chỉnh tề. Ngụy Vô Tiện chạy đến hỏi y. "Thế nào? Vẫn không chịu gặp người sao?"

"Nói hai câu liền rời đi." Lam Vong Cơ nói.

"Đại ca cũng không dễ thương lương ha." Ngụy Vô Tiện buông tay. "Ngay cả ngươi cũng không muốn gặp thì Giang Trừng đến chưa chắc có thể nói gì."

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Giang Trừng buồn bực. "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Giang Vãn Ngâm." Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng. "Phong ấn Liễm Phương Tôn và Xích Phong Tôn đều tại địa phận Vân Mộng, huynh trưởng đau lòng hai người họ, muốn đem thi thể về chôn cất chu toàn."

Giang Trừng mở to mắt. "Tuyệt đối không được!"

Lam Vong Cơ thờ ơ. "Huynh trưởng bế quan hai tháng đều là vì điều này. Giang tông chủ có thể cùng huynh ấy thương lượng."

Nói xong không để Giang Trừng phản ứng mà kéo Ngụy Vô Tiện đi. Ngụy Vô Tiện ngoái lại. "Giang Trừng, huynh ấy chính là đau lòng thôi, ngươi phải an ủi huynh ấy nha!"

Giang Trừng cũng không để lời của hắn vào tai, nổi giận đùng đùng bước vào Hàn thất. Gia nhân vừa nhìn thấy hắn đã sợ hết hồn. "Giang tông chủ, tông chủ hiện không muốn gặp người..."

"Ta đếm đến mười, nếu y không lăn ra gặp ta, đừng trách ta nặng tay!" Giang Trừng nghiến răng.

Gia nhân luống cuống tay chân, chạy vào trong, một lát sau liền nói. "Giang tông chủ, mời hướng này."

Thư phòng của Lam Hi Thần gọn gàng sạch sẽ, Giang Trừng dĩ nhiên từng vào đây, nhưng điều hắn không hiểu nổi chính là phía trước thư án của Lam Hi Thần treo một bức bình phong mờ ảo, an vị có thể thấy được phía sau bình phong chính là Lam Hi Thần đoan đoan chính chính ngồi đó, nhưng chỉ thấy được bóng người, hoàn toàn không thấy mặt. Gia nhân nói với Giang Trừng.

"Giang tông chủ, mời an tọa."

Giang Trừng nhìn đến bồ đoàn và một chiếc bàn con đặt phía trước bình phong, đối diện thư án của Lam Hi Thần, hơi liếc về phía y, sau ngồi xuống.

Lam Hi Thần một lúc sau mới mở miệng. "Giang tông chủ đến là có việc gì?"

"Nghe nói ngươi muốn đem thi thể Kim Quang Dao và Nhiếp Minh Quyết trở về?" Giang Trừng cực kỳ thẳng thắn.

Bên kia bình phong im lặng một chút thì nói. "Đúng vậy."

"Ta không đồng ý!" Giang Trừng cự tuyệt.

"Giang tông chủ, ngươi như vậy là ý gì?" Lam Hi Thần vẫn giọng nói ôn hòa. "Lam mỗ quả thực đối họ như huynh đệ trong nhà, chỉ muốn cho họ một nơi an nghỉ chu toàn, Giang tông chủ xin đừng làm khó."

"Ngươi mới đây là làm khó ta!" Giang Trừng thiếu điều muốn quát lên. "Giang gia ta bao nhiêu năm qua mới được yên bình? Ngươi bây giờ là muốn đem hai cỗ hung thi kia ra ngoài, biết rõ không thể khống chế chúng, đem ra chẳng phải là muốn náo loạn một trận sao? Vân Mộng là địa bàn của ta, ta nói không được chính là không được!"

Người phía sau bình phong ngồi yên bất động, Giang Trừng nhìn chằm chằm người kia, khắc chế cảm giác muốn đánh đổ bình phong nhìn đến trạng thái Lam Hi Thần hiện giờ là ra cái dạng gì. Bất quá, Lam Hi Thần vẫn là nói trước hắn.

"Giang tông chủ đã nói vậy thì Lam mỗ cũng không còn gì để nói nữa. Thứ cho ta không thể tiễn xa, người đâu, tiễn Giang tông chủ chu toàn."

Nói đoạn hình như muốn đứng dậy rời đi, Giang Trừng nào dễ dàng để y đi, hắn đập bàn. "Lam Hi Thần, ngươi con mẹ nó đứng lại đó! Ta còn chưa nói xong với ngươi!"

Lam Hi Thần giọng nói trầm xuống. "Giang tông chủ có điều gì chỉ giáo?"

Giang Trừng thật muốn tức điên với kiểu cách nói chuyện của nhà họ Lam, dù bất kỳ tình huống nào cũng đoan đoan chính chính kìm nén cảm xúc nói ra ngôn ngữ bất đồng tính khí! Lam Hi Thần dẫu là vạn năm ôn hòa dịu dàng nhưng nghe giọng có thể biết y đang mệt mỏi độ nào, ở bên cạnh y lâu như vậy không lẽ Giang Trừng hắn không nhận ra?

Hắn nghiến răng. "Ngươi ra đây!"

Lam Hi Thần cự tuyệt.

"Ta cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không bước ra, ta... ngươi về sau không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Lam Hi Thần nghe được câu đó của Giang Trừng, thân thể trấn động, y do dự nửa muốn bước đi nửa muốn quay lại, đắn đo đến nỗi hai tay nắm chặt lại, mày nhíu sâu chịu đựng.

Rốt cuộc là y vẫn không đi.

Giang Trừng mặc dù cứng rắn nói ra loại câu đó nhưng chung quy vẫn là để hù dọa y thôi, thấy y không đi mới trong lòng thở một hơi. Hắn lúc này đi bước lên phía trước, tiếp cận bình phong, Lam Hi Thần lùi lại một bước, đến khi Giang Trừng đến bên cạnh y, thì y đã quay lưng lại với hắn.

Không nhìn thì thôi, đến khi nhìn thấy rồi Giang Trừng trong lòng bỗng nhiên đau nhói một trận. Lam Hi Thần mặc giáo phục Lam gia, vẫn mạt nghạch ngay ngắn chỉnh tề, vẫn đoan đoan chính chính không nhiễm chút bụi. Nhưng là nhìn thoáng qua đã nhận ra y gầy y không ít, bóng lưng vốn dĩ luôn luôn thẳng tắp cứng rắn lại nhìn ra được vài phần mệt mỏi gắng gượng. Da y vốn đang trắng, nay mấy tháng không xuất quan mà còn muốn trắng hơn, trắng đến độ trong suốt, mơ hồ còn thấy được nét xanh xao tiều tụy.

Giang Trừng nhìn vào trong mắt, trong lòng đau không nói, mà nét mặt cũng biến hóa bất thường, vừa buồn vừa giận, hận không thể ngay chính lúc này đánh y một trận cho y tỉnh ra. Con người này đầu tiên nhìn vào thoạt nhìn sẽ nghĩ là tên ngu ngốc chỉ biết mỉm cười, mấy ai biết nụ cười đó của y là chứa bao nhiêu cảm xúc thật sự cần phải che giấu?

Hắn hít một hơi, gằn từng tiếng. "Lam Hi Thần."

Lam Hi Thần hơi động đậy, bất quá không quay lại. "Giang tông chủ không cần làm khó Lam mỗ, ngươi nói không được thì ta cũng không có ý định chống đối. Ngươi không cần lo."

"Con mẹ nó, ai nói chuyện đó với ngươi!" Cái kiểu nói chuyện khách khách khí khí này của y thành công chọc giận Giang Trừng, hắn quát lên. "Ngươi quay lại đây cho ta! Trốn trốn tránh tránh có còn phải là ngươi hay không?"

Lam Hi Thần nhíu mi không nói, y biết Giang Trừng chính là không phải tức giận việc y muốn đem thi thể hai huynh đệ của mình ra ngoài, mà là vì việc Lam Hi Thần hết lần này đến lần khác đều từ chối gặp mặt hắn. Những lần Giang Trừng đến đây, ngoài mặt là nói đến bàn chuyện này nọ, nhưng chủ yếu vẫn là muốn gặp Lam tông chủ nghị sự một chút. Bất quá là y từ chối, mỗi lần đều là do Lam Vong Cơ và Lam Khải Nhân tiếp đón, y thực sự chính là trốn tránh hắn.

Sự kiện miếu Quan Âm chóng vánh trôi qua hơn một năm rồi, đau đớn hối tiếc gì đó cũng đã sớm qua, chỉ là vẫn còn thương tiếc cho người còn lưu luyến.

Lam Hi Thần đối với cú sốc lớn như vậy chính bản thân y cũng trở tay không kịp, phút chốc để mình sa vào, bây giờ có muốn dứt cũng không thể nào nguôi ngoai. Chính y lựa chọn tin tưởng Kim Quang Dao, mà cũng chính tay y một kiếm khiến hắn mất mạng, loại day dứt này, không thể nói gạt bỏ là gạt bỏ. Cũng chính vì vậy mà Lam Hi Thần để bản thân mình buông xuôi, cực độ mệt mỏi mà mặc kệ tất thảy.

Mặc kệ cả sự quan tâm của người khác đối với y.

Mặc kệ cả tâm tình tuột dốc của mình.

Mặc kệ cả Giang Trừng vẫn đang chờ y...

Giang Trừng tay nắm chặt thành quyền, Lam Hi Thần lựa chọn im lặng là muốn chính mình bỏ cuộc, là muốn hắn thôi đừng nghĩ về y nữa. Trạch Vu Quân Lam Hi Thần cùng hắn cười nói năm nào, hoàn toàn đã biến mất rồi!

Y là muốn, cả hai tốt hơn hết đừng gặp nhau nữa.

"Cũng được." Giang Trừng đột nhiên cười lạnh một tiếng, Lam Hi Thần hơi động đậy, lại nghe Giang Trừng nói. "Nếu ngươi đã không muốn nhìn thấy ta thì thôi, chúng ta cũng nên từ biệt!"

Nói đoạn, xoay người bỏ đi.

Lam Hi Thần sững sờ quay lại, Giang Trừng sải bước như chạy ra khỏi Hàn thất, Lam Hi Thần hoảng hốt đuổi theo, nhưng y không lên tiếng gọi hắn. Không hiểu sao chính y là muốn gọi tên hắn, nhưng không cách nào có thể thốt lên. Đến khi y giật mình nhận ra thì trong và ngoài Hàn thất, ngoài y ra không một bóng người.

Giang Trừng thực sự bỏ đi.

Lam Hi Thần quanh quất nhìn bốn phía, không có ai, người kia nói đi liền đi, cũng chẳng cần nhiều lời vô nghĩa nữa. Y biết Giang Trừng chính là người không thích nhiều lời, hắn đã đối mình nói nhiều như vậy, đối với y chính là kiên nhẫn như vậy, mà y thì tránh né hắn.

Lam Hi Thần thừa nhận rằng thời gian qua y chính là không thoát ra nổi ám cảnh ngày hôm đó, tự dằn vặt bản thân mình không nói, còn cố tình đem mọi thứ đều gạt sang một bên. Để đau buồn, để sầu mi khổ kiểm, để tiếc hận, để tuyệt vọng. Để rồi khi y nhận ra thì mới phát hiện rằng mình đã mắc phải một sai lầm lớn thế nào.

Những năm qua, y đối Giang Trừng chính là yêu không dám nói, luôn âm thầm quan tâm chăm sóc hắn, tự bản thân y biết là tình cảm này sẽ không đi về đâu. Giang Trừng cũng biết điều này, hắn cũng đối Lam Hi Thần như thế, để đối phương yêu thương mình, tình cảm không nói ra, chấp nhận ở bên cạnh nhau nhưng lại chẳng danh nghĩa gì?

Thế nên, đoạn tình cảm này tính là gì? Một mối quan hệ không có tên như thế này, có ý nghĩa gì?

Cả hai đều không phải kẻ ngu ngốc, tình cảm của đối phương lý nào lại không nhận ra? Chỉ là... chỉ là không ai dám nói ra, để vô tình bỏ lỡ qua nhau, chờ đợi nhau, nhưng kết quả lại chẳng phải là tốt đẹp...

.

Giang Trừng trở về Liên Hoa Ổ, lập tức tất cả các môn sinh đều nhận được một tin tức - từ nay về sau, Liên Hoa Ổ Vân Mộng Giang thị cấm người tên Lam Hi Thần Lam tông chủ đến đây!

Chúng môn sinh hai mặt nhìn nhau - Lam tông chủ tuyên bố bế quan nửa năm trước đâu phải là điều không ai biết. Cớ gì tông chủ nhà bọn họ lại nghĩ y sẽ ghé đến Liên Hoa Ổ??

.

Ngụy Vô Tiện nghe môn sinh nói Giang Trừng sau khi từ hàn thất đi ra thì mặt không đổi sắc rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở bên trong, mà Lam Hi Thần vẫn như thế, nhốt mình trong phòng không ra ngoài. Trước đây môn sinh còn có thể ghé qua nhưng bây giờ thì ngay cả đại môn cũng không dám bước qua, vì Lam Hi Thần sẽ không vì bất kỳ ai mà nể mặt cho người khác vào.

Lam Vong Cơ cũng thử đến nhưng vô dụng, Lam Hi Thần dường như ai cũng không muốn nhìn thấy, cũng không muốn nói chuyện, cứ như vậy qua đi một tháng.

Lam Khải Nhân sau khi lên lớp thì trở về viện tử của mình, vừa vào đến nơi đã thấy Lam Hi Thần ngồi bên bàn đá dưới tán cây phong lan rợp mát. Bóng lưng y thẳng tắp, bạch y vương đầy cánh hoa rơi, tóc đen trải dài cố định ngọc châm, mạt ngạch khẽ bay nhẹ trong gió. Dường như chính là một bức tranh xinh đẹp choáng ngợp.

Lam tiên sinh hơi ngạc nhiên, bước chậm rãi đến. "Hi Thần?"

Lam Hi Thần nghe tiếng gọi thì quay lại, hướng Lam Khải Nhân hành lễ. "Thúc phụ."

"Không phải con... sao con lại ở đây?" Lam Khải Nhân ngồi xuống hỏi.

Lam Hi Thần mỉm cười một cái nhẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng, cả ánh mắt và giọng nói đều mang theo nghiêm túc.

"Hi Thần xin phép xuất quan."

.

Quản sự tại viện tử của Giang Trừng dạo một vòng không thấy hắn đâu, hỏi mấy môn sinh tuần tra xung quanh thì cũng không ai biết. Quản sự bất đắc dĩ thở dài - lại trốn đi nữa rồi.

Còn đang rầu rĩ đột nhiên một môn sinh chạy vào. "Quản sự, có bái thiếp."

"Là ai?" Quản sự hỏi.

"À..." Môn sinh ngập ngừng. "Là Cô Tô Lam thị tông chủ Lam Hi Thần."

Vừa nghe đến cái tên này, quản sự ban đầu là vui vẻ sau lại đanh mặt, nhớ đến luật lệ một tháng trước Giang Trừng mới ban ra, liền nói. "Tông chủ hiện đang bận, tiễn khách."

Môn sinh sửng sốt, thực ra thì danh tiếng của Lam Hi Thần rất tốt, cho dù sau sự kiện Miếu Quan Âm và tin tức y bế quan truyền ra khắp tu chân giới thì không ít người vẫn mong rằng sẽ có ngày y xuất quan. Hiện nay Tứ đại gia tộc không dối gạt mà nói thì không còn vững vàng như xưa nữa, không nói đến Lan Lăng Kim thị Kim Lăng tiểu tông chủ mới kế nhiệm tuổi trẻ non nớt, lại thêm tiếng xấu Kim Quang Dao để lại, Lan Lăng Kim thị tránh không được một kiếp lung lạc. Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang tông chủ hữu danh vô thực, Nhiếp thị trong tay hắn hiện không biết có tồn tại được lâu dài hay không.

Nói tốt nhất thì chính là Vân Mộng Giang thị Liên Hoa Ổ vẫn còn duy trì kiêu ngạo xưng bá đứng đầu tứ đại gia tộc, Giang tông chủ tuy nói tính tình không tốt lại hay độc miệng nhưng không thể phủ nhận tài năng cùng khí phách của hắn. Cuối cùng là Cô Tô Lam Thị, tông chủ bế quan, nhị công tử Lam Vong Cơ cùng Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện kết đạo song hành đã sớm không quan tâm thế sự, phiêu diêu tự tại cùng ái nhân.

Tu chân giới sau trận hỗn loạn tuy nói đã ổn định nhưng vẫn chưa theo một trật tự nào, Giang Trừng vốn không hứng thú với cái danh tiên đốc, chuyện nhà ai người đấy lo, không cần can thiệp. Thế nên bây giờ chỉ trông chờ Lam Hi Thần sớm sớm nguôi ngoai mà xuất quan, đem tu chân giới một lần sắp xếp, trả lại bình yên vốn có.

Vậy mà bây giờ Trạch Vu quân vừa xuất quan đã lập tức chạy tới Vân Mộng để gặp Giang Trừng, không chừng lại muốn bàn chính sự, về việc phát triển lại tu chân giới. Vậy mà người ta đến đại môn còn chưa bước vào đã đuổi về, này là có còn muốn làm đại sự không a?

Quản sự thấy tiểu môn sinh đứng ngẩn ra như bị trúng tà liền vỗ hắn một cái. "Không phải ngươi sợ Lam tông chủ đấy chứ?"

Tiểu môn sinh gật đầu như gà mổ thóc. "Đúng đúng, ta rất sợ y a, nên quản sự, ngươi ra đuổi người đi!"

Nói đoạn co chân chạy biến!

Quản sự khinh bỉ một tiếng, trên dưới chỉnh trang lại một chút rồi đi gặp Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần nhìn thấy hắn đã lập tức hành lễ. "Chu quản sự."

Quản sự cũng hành lễ, tâm nói Lam Hi Thần này thực khiến người ta vừa mắt, không chỉ nói đến lễ nghi cấp bậc mà ngay cả người cũng đẹp đến chói mắt như vậy. Hắn cũng rất tán thưởng y, cơ mà không biết lần này vì sao Lam Hi Thần lại đến đây nhưng khiến Giang Trừng đưa ra luật lệ kỳ quái như vậy thì chắc chắn y đã chọc giận tông chủ nhà bọn họ rồi! Tông chủ nhà bọn họ là ai a? Có thể chọc giận liền chọc giận? Này cũng quá phận rồi! Bọn họ ở nhà chưa dám mà người ngoài đã dám xằng bậy? Lam tông chủ này nhất định đã phạm vào tội ác tày trời rồi!

Nghĩ thế, quản sự chắp tay khiêm tốn nói. "Trạch Vu quân vất vả đường xa đến viếng thăm, Liên Hoa Ổ cũng rất nhiệt tình tiếp đón, bất quá tông chủ của chúng ta đã sớm rời nhà, không biết khi nào mới trở về. Lần sau Lam tông chủ ghé thăm nhất định sẽ tiếp đón tận tình hơn."

Lam Hi Thần nhìn quản sự, sau lại hơi nhìn về phía sau hắn, rồi mỉm cười. "Không sao, tại hạ có thể đợi."

"Làm phiền Trạch Vu Quân." Quản sự nói tiếp. "Thực sự tông chủ của chúng ta rất bận, sau khi làm việc đã uống thuốc, hiện giờ chắc cũng đã sớm nghỉ ngơi, mong ngài hiểu cho."

"Thuốc?" Lam Hi Thần ánh mắt trở nên có chút hoảng. "Hắn có bệnh? Có nặng không?"

"Tông chủ nhiễm phong hàn nhiều ngày vẫn chưa khỏi, thân thể mệt mỏi, đại phu nói phải nghỉ ngơi điều độ." Quản sự phịa chuyện không chớp mắt, cốt chỉ muốn đuổi Lam Hi Thần đi, nào ngờ không những không đuổi được y mà còn khiến y càng muốn ở lại!

"Tại hạ cũng biết một chút y thuật, không biết có thể đến xem cho Giang tông chủ hay không?" Lam Hi Thần bên trong thì gấp muốn chết nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tay nên trong tay áo nắm chặt đến nổi cả gân xanh.

Quản sự vẫn như cũ lắc đầu. "Trạch Vu Quân thứ lỗi, là khách nhân không nên quấy rầy gia chủ nghỉ ngơi."

Nói đến nước này, Lam Hi Thần thực sự hết đường để tiếp tục, y hơi cúi đầu, khẽ nhắm mắt lại. Nếu như đúng là lời quản sự nói Giang Trừng chỉ đơn giản là bệnh nên không tiện gặp mặt thì y cũng sẽ rời đi, đợi vài ngày lại đến thăm. Bất quá nếu không phải như vậy, mà thực sự là Giang Trừng không muốn gặp y thì sao?

Nếu là vậy thì sao?

Quản sự nhìn theo bóng lưng Lam Hi Thần rời đi, không hiểu sao lại có chút chột dạ. Bản thân gã cũng rất tán thưởng vị tông chủ này, không nói đến danh tiếng của y vốn dĩ rất tốt, lại là người ôn hòa dễ gần, tông chủ nhà gã cũng từng nói rằng vị này khá vừa mắt. Trước đây, Lam Hi Thần thỉnh thoảng sẽ ghé qua thỉnh an một chút, chỉ là thỉnh thoảng thôi, rất lâu mới đến một lần. Vậy mà khiến cho tông chủ lại vui suốt một tháng!

Quan hệ của họ rất tốt, mọi người ai cũng nghĩ vậy, mặc dù đã số đều nghĩ tính cách Giang Trừng cực tệ, nhưng khi đứng gần Lam Hi Thần lại dịu đi không ít. Hai người đứng cùng một chỗ chính là bổ khuyết cho nhau, hài hòa đến xứng đôi!

Bất quá nếu tông chủ nhà mình đã cự tuyệt thì chắc chắn Lam Hi Thần này có điều gì không hài lòng hắn rồi. Giang tông chủ nhà chúng ta cực kỳ tốt, làm phật lòng hắn thì cũng không phải người tốt!

.

Lam Hi Thần một mình sải bước trên phố xá sầm uất, y vẫn là một bộ dáng bạch y quý giá không nhiễm chút bụi, mạt nghạch chỉnh chu ngay ngắn, khẽ lay động theo từng bước chân của y. Danh sĩ tiên môn bình thường xuất hiện ở phố phường thế này nhất định sẽ bị chú ý không ít, còn chưa nói Lam Hi Thần lại đẹp bất phàm, từng cử chỉ hành động đều mang đến khí chất cao quý, nhìn vào không khác nào thần tiên.

Bất quá vị thần tiên này không biết vô tình lạc xuống trần gian hay sao ấy, tuy nhìn y không khác thường gì nhưng tinh tế sẽ phát hiện mắt y nhìn không tiêu điểm, cứ bước đi đều đặn, thấy vật cản thì tránh, thấy người thì nhường đường. Mấy người biết được y là đang ngẩn người, né tránh này nọ chỉ là phản ứng theo bản năng.

Bản thân Lam Hi Thần còn không biết được là y đang muốn đi đâu, nghĩ có khi không trở về Cô Tô, mà tại đây chờ xem rốt cuộc thì đến bao giờ Giang Trừng mới chịu gặp y. Hoặc là, y cứ chờ như vậy cả đời, Giang Trừng cũng sẽ không thèm nhìn y!

Suốt một tháng suy nghĩ cẩn thận, Lam Hi Thần mới đưa ra quyết định của ngày hôm nay. Giang Trừng nói đúng, trốn trốn tránh tránh không phải tác phong của Lam Hi Thần, lại càng không phải kiểu việc một người chính trực như y sẽ làm. Lam Hi Thần tuy nói ngoài mặt dễ dễ nói chuyện nhưng cũng không phải loại người dễ dãi, nếu không muốn nói thẳng ra là người suy tính trước sau, là một người vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Đồng thời cũng là một người cứng đầu không dễ thuyết phục.

Lần đó là y dù có chống đối lại mọi người, vẫn tin rằng Kim Quang Dao không phải hạng người xấu xa như vậy, vẫn chọn cách tin tưởng hắn, mong rằng sẽ có một hy vọng nhỏ nhoi nào đó để y có thể bám vào. Nhưng là người tính không bằng trời tính, bi kịch diễn ra liền dập nát chút kỳ vọng mong manh đó của y. Cũng chính vì Lam Hi Thần cứ mù quáng như vậy, nên kết quả mà y thu được cũng chỉ là tuyệt vọng của riêng bản thân y.

Khi quyết định bế quan, Lam Hi Thần đã nghĩ mình cần có thời gian để có thể bình tĩnh sau nhiều biến cố như vậy, sau một thời gian thì sẽ ổn thôi, không còn chuyện gì nữa. Vạn nhất không ngờ tới càng lún sâu vào bất lực mệt mỏi, có thể chính y cũng chẳng gắng gượng nổi, đành cứ thế mà buông xuôi.

Lúc đó, Lam Hi Thần đột nhiên nhớ tới Giang Trừng, trước đây cũng như y, hắn đã từng mất đi tất cả như vậy, có rất nhiều lần y nhìn thấy hắn, muốn đến bên cạnh hắn cùng hắn chia sẻ mọi thứ. Trong những năm Giang Trừng một thân một mình gầy dựng lại Giang gia, Lam Hi Thần lấy danh nghĩa giúp đỡ mà đến gặp hắn, nhưng lại như những lần trước, đều là bàn công sự rồi rời đi, không đề cập tới vấn đề riêng tư. Mà y nghĩ, Giang Trừng cũng không có tâm tư gì để ý đến chuyện này.

Chung quy vẫn là Lam Hi Thần không đủ can đảm tiến quá xa quan hệ với Giang Trừng, thân phận cả hai mẫn cảm, đều không thể dễ dàng thổ lộ ra mảnh tâm tư giấu kín này. Sau đó, thời gian trôi nhanh, Vân Mộng Giang thị một lần nữa vựng dậy, trở thành tiên môn thế gia nhất nhì tu chân giới. Bên cạnh đó, Lam Hi Thần cũng trùng kiến lại Cô Tô Lam thị, một lần nữa trở lại cuộc sống êm ả trước kia.

Cứ như vậy, cả hai người một lần nữa lạc mất nhau.

Mà thực ra Lam Hi Thần nghĩ, chỉ có y là bỏ lỡ Giang Trừng, còn hắn thì có vẻ như vẫn như trước đây, một tâm tư không thay đổi. Khoảng thời gian Ngụy Vô Tiện mất, ngay cả tỷ tỷ là người thân duy nhất của hắn cũng bỏ hắn đi, Giang Trừng một thân một mình chăm sóc Kim Lăng, quản lý Liên Hoa Ổ, chống chọi với mọi khó khăn một lúc đổ lên vai hắn.

Mà lúc ấy, bên cạnh hắn lại không có ai.

Ấy vậy mà Giang Trừng vẫn kiên cường vượt qua được mọi thứ, trở thành một tông chủ mạnh mẽ người đời ngưỡng mộ. Còn Lam Hi Thần thì sao, chỉ một biến cố như vậy cũng khiến y suy sụp, xem chừng có đáng không?

Còn chưa nói đến, nghe tin y bế quan, Giang Trừng nhiều lần đến thăm, y lại từ chối hắn, né tránh hắn, hắn là vì quan tâm mới đến vì nghĩ cho y nên mới không cần công vụ cũng xa xôi chạy tới để hỏi han tình hình của y. Hết lần này đến lần khác Lam Hi Thần lựa chọn trốn chạy, sợ không đủ can đảm để đối mặt với hắn.

Sợ đủ mọi thứ.

Chung quy từ đâu đến cuối, vẫn là y sai.

Bây giờ ngẫm lại, Giang Trừng chờ y lâu như vậy cũng đủ mệt mỏi, không để ý đến Lam Hi Thần cũng là chuyện bình thường. Vậy mà y còn mong có được cơ hội sửa sai bù đắp, thực đúng là mơ mộng hão huyền!

Lam Hi Thần sầu não bước đi trên phố, bách tính nhìn thấy y đều tận lực né tránh, cứ như thể sợ hãi sẽ đụng vào người y, đem bạch y tuyết trắng sạch sẽ kia làm dơ, lúc đó không chừng sẽ bị trời phạt! Bất quá, Lam Hi Thần lại chẳng có tâm trạng đâu mà để ý đến những điều ấy, vì trong đầu y cứ chỉ suy nghĩ một điều duy nhất.

Vãn Ngâm không để ý tới ta.

Vãn Ngâm không để ý tới ta.

Vãn Ngâm không để ý tới ta.

Vãn Ngâm...

"Các ngươi đi theo ta, ta biết cách để gặp hắn. Hắn giờ này nhất định là đang ngồi trên thuyền uống rượu, lần trước ta thấy, dẫn các ngươi đi nhìn hắn một chút." Phía trước đột nhiên vang lên giọng nói một đứa trẻ, Lam Hi Thần mặc dù đang thất thần nhưng vẫn tỉnh táo để né tránh, dự là mấy đứa nhỏ chạy nhảy không để ý sẽ va vào y.

"Ngươi chạy nhanh như vậy để làm gì? Dao nhi theo không kịp!" Một giọng khác chen vào.

"Ai, tiểu Nhị Hóa, ngươi nhanh chân lên một chút coi!" Đứa trẻ phía trước giậm chân.

"Ta... ta xin lỗi..." Âm thanh nhỏ xíu phía sau truyền tới, có vẻ như là vừa thở vừa nói cực kỳ mệt!

"Tiểu Nhị Hóa ngươi như vậy sau này làm sao có thể đến Liên Hoa Ổ cầu học hả? Bộ dáng này của ngươi, Giang tông chủ sẽ nhận sao?" Đứa trẻ phía trước bị một đứa khác nắm lấy cổ áo không cho chạy thì đành vòng tay lắc đầu than thở, nhìn thân ảnh nhỏ bé vừa chạy tới đã chống gối thở dốc.

"Ta xin lỗi." Đứa nhỏ kia cúi đầu càng thấp.

Nghe đến ba từ Giang tông chủ, Lam Hi Thân theo bản năng nhìn đến nơi phát ra âm thanh, phía trước có ba đứa nhỏ khoảng tám chín tuổi. Đứa đầu tiên một thân hắc y cẩu thả bị một đứa khác cao hơn một chút nắm lấy gáy áo, đứa này mặc y phục hôi sắc, chỉnh chu sạch sẽ rất có bộ dáng nghiêm túc. Còn đứa nhỏ còn lại thì bé xíu, nhìn chỉ mới mười tuổi, mặc thanh y sạch sẽ, có chút mập, còn đang há miệng thở vì chạy quá nhiều.

Lam Hi Thần nhìn ba đứa nhỏ, đột nhiên không nhịn được mà cười một cái.

"Dao nhi, đừng để ý tới Ngụy Nhân, chúng ta từ từ." Đứa nhỏ cao lớn nói.

Đứa nhỏ được gọi là Dao nhi ngẩng đầu, cái mặt ửng hồng, hai má tròn tròn, cặp mắt lại to, trông cực kỳ đáng yêu, nghe nói vậy thì gật đầu lia lịa. Đứa trẻ bị nắm gáy áo không ngừng giãy giụa. "Lục Xuyên ngươi mau thả ta ra, Giang tông chủ sẽ trở về Liên Hoa Ổ mất, lúc đó người đâu mà ngắm a!"

Mộc Dao lại nói. "Phụ... phụ thân nói không được làm phiền Giang thúc thúc."

"Ta nào có làm phiền? Nhìn từ xa thôi mà, cha các ngươi lúc trước còn được gặp, ta thì làm gì có cơ hội a? Các ngươi không muốn nhìn hắn thì để ta đi một mình!" Ngụy Nhân giãy giụa.

Lục Xuyên giữ cũng mệt liền thả tay ra, Ngụy Nhân được thả ra thì cắm đầu cắm cổ chạy, kết quả thì liền đâm đầu vào một người. Thằng nhóc ai oán kêu một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bạch y nhân trước mặt, người kia cũng đang nhìn nó, cả hai nhìn nhau một chút, người kia đột nhiên mỉm cười với Ngụy Nhân.

Ngụy Nhân mở to mắt nhìn, người này cười đẹp quá, so với Giang tông chủ còn muốn đẹp hơn!

Lam Hi Thần nhìn đứa nhỏ gọi Ngụy Nhân kia, một lát mới nói. "Tiểu bằng hữu, ngươi đi gặp Giang tông chủ sao?"

Ngụy Nhân nghểnh cổ lên nhìn cực kỳ mỏi, khó khăn gật đầu một cái. "Giang tông chủ giờ này sẽ đến ao sen trong thôn ngủ gật uống rượu!"

"..." Lam Hi Thần dở khóc dở cưới, cứ uống rượu xong lại đi kiếm chỗ ngủ chính là tật xấu của Giang Trừng, phỏng chừng là không muốn ai thấy bộ dáng lười biếng của mình. Y nghĩ đến đây không khỏi có chút vui vẻ, nói với Ngụy Nhân. "Ngươi nói ngươi biết Giang tông chủ ở đâu, có thể dẫn ta theo không?"

Lúc này Lục Xuyên và Mộc Dao thấy Ngụy Nhân đang cùng một bạch y nhân đứng trò chuyện cũng chạy tới, Ngụy Nhân nhíu mày nhìn Lam Hi Thần. "Ngươi là ai? Sao ta phải dẫn ngươi đi? Ngươi sẽ không làm hại Giang tông chủ chứ?"

"Sao có thể?" Lam Hi Thần cười đến thánh thiện.

Ba đứa nhỏ nhìn y rồi đưa mắt nhìn nhau, Ngụy Nhân thì có vẻ không mấy đồng tình, Lục Xuyên thì bất động thanh sắc nhìn không ra tâm tình gì, còn Mộc Dao thì ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lam Hi Thần, một lũ mới ngập ngừng nói. "Cô... Cô Tô Lam thị..."

Lam Hi Thần sửng sốt, nhìn Mộc Dao khép nép đứng một bên. "Tiểu bằng hữu nhận ra?"

Mộc Dao cảm thấy người này cực kỳ dễ nhìn lại nhẹ nhàng ôn hòa, thế là không giấu giếm liền gật đầu. "Gia huy vân mây, mạt ngạch họa tiết, ngươi là người của Cô Tô Lam thị, phụ thân đã nói như vậy."

Lam Hi Thần cảm thấy mới mẻ, bách tính thường sẽ không để ý nhiều lắm đến những chi tiết này, không biết phụ thân đứa nhỏ này là ai, có vẻ có chút hiểu biết về tiên môn thế gia. Mộc Dao vừa nói như vậy, hai đứa còn lại cũng mở to mắt nhìn Lam Hi Thần, cảm thấy thì ra người này chính là tiên nhân nha, thảo nào đẹp không giống người thường. Lúc cười còn đặc biệt chói chang, cứ như mặt trời vậy!

Ngụy Nhân ban đầu còn có chút cảnh giác, sau đó liền thả lỏng nói với Lam Hi Thần. "Ca ca, ca ca muốn gặp Giang tông chủ sao? Đệ biết hắn ở đâu, huynh có muốn đi cùng không?"

Lam Hi Thần cầu còn không được, liền cứ đơn giản cùng ba đứa nhỏ đi tìm Giang Trừng. Mộc Dao còn có thiện cảm với người này lắm, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn y hoài, mắt thiếu điều phát sáng thôi!

Ngụy Nhân là đứa trẻ hoạt bát, đi tuốt phía trước nhanh mồm nhanh miệng thúc giục mọi người nhanh chân, sợ Giang tông chỉ tỉnh rượu sẽ về nhà, lúc đó sẽ gặp không được!

Đi một lát, cả bốn người đến được hồ sen thật lớn, sen mọc rất cao, quả thật nếu chèo thuyền vào đây rồi nằm xuống ngủ một giấc cũng không bị phát hiện. Xung quanh lại không có ai, yên tĩnh mát mẻ, là nơi lý tưởng để trốn. Liên Hoa Ổ cũng có nhưng bất quá lại không um tùm như thế này, Giang Trừng hẳn là trốn nhà đến đây thư giãn!

Ba đứa nhỏ cùng một người lớn trưởng thành ngồi trên một chiếc thuyền, Lam Hi Thần phụ trách chèo, y nhìn xung quanh một chút liền nói. "Nơi này có chủ?"

"Đúng vậy a." Ngụy Nhân gật đầu. "Bất quá bọn họ bận rộn không để ý đến chúng ta đâu, miễn là không hái trộm thì sẽ không bị phát hiện!"

Lam Hi Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chậm rãi chèo thuyền theo lời hướng dẫn của Ngụy Nhân. Nhóc bảo Giang Trừng trốn ở một nơi có sen mọc còn cao hơn chỗ họ đang ở, thế nên rất khó phát hiện, mà dù sao nhóc cũng đã quen rồi.

"À, mà ta nghe nói khuê nữ chủ hồ sen này chưa có thành thân đâu a. Lúc trước có gặp nàng một lần, còn nhớ không tiểu Nhị Hóa, cô nương hôm nọ cho chúng ta dưa hấu ấy?" Ngụy Nhân đột nhiên nói.

Mộc Dao gật đầu. "Tỷ tỷ xinh đẹp cho dưa hấu hôm chúng ta đi trộm đài sen."

Lam Hi Thần khóe miệng giật giật. "Không phải các ngươi nói bị phát hiện sẽ phải nghe chửi sao? Lại cho các ngươi dưa hấu?"

"Đó là cha của nàng thôi, còn nàng cực kỳ tốt." Ngụy Nhân xua tay, lại chống cằm thở dài. "Ta còn nghe nói nàng có ý trung nhân rồi, nếu không ta cũng muốn cùng nàng thành thân... aii..."

Còn chưa kịp nói hết đã bị Lục Xuyên ở phía sau bổ vào đầu một cái, Ngụy Nhân ôm đầu bực bội. "Sao ngươi đánh ta?"

"Lần trước trêu chọc nàng bị cha nàng đuổi đánh còn chưa sợ?" Lục Xuyên nghiêm mặt.

Ngụy Nhân mếu máo, lúc đó nào có phải trêu chọc, thấy hoa đẹp quá nên hái tặng nàng, kết quả bị cha nàng nhìn thấy, không nói đạo lý thì liền cầm sào đuổi đánh nhóc. Mộc Dao thấy hắn bị đánh đau liên nhón người đưa tay xoa xoa đầu cho hắn, cực kỳ nhu thuận.

Lam Hi Thần ở phía sau trộm cười, tâm nói cách ở chung của ba đứa nhỏ thực đặc biệt, vừa giống bạn bè vừa giống huynh đệ. Khiến y không tự chủ được mà nhớ lại đoạn ký ức trước đây, không khỏi cảm thấy hoài niệm. Bất quá chỉ là dĩ vãng, hiện tại của y chính là Giang Trừng, quá khứ đó cùng với hắn là hai thứ khác biệt, y không thể gộp lại. Điều quan trọng bây giờ là được gặp hắn...

"Sắp tới... hửm?" Ngụy Nhân chỉ về phía một rậm sen mọc cao, mày bỗng dưng chau lại. "Bên kia hình như có thứ gì đó."

Nhóc chỉ vừa mới nói, Lam Hi Thần lập tức dừng chèo, cũng cau mày nhìn về phía Ngụy Nhân chỉ. Thấy phía bên đó rậm sen rung động một chút, sau đó lại im lìm. Lam Hi Thần nói. "Cẩn thận, có thể là thủy túy."

Ba đứa nhỏ nghe xong thì hít một hơi khí ngược, nơi này thực sự có sao, những lần trước tới đây chơi đều không biết, nếu lỡ sơ sẩy một chút không chừng còn không giữ được cái mạng nhỏ! Bất quá nếu thực sự ở đây có thủy túy, lý nào Giang Trừng lại không biết, mà còn tới nơi này ngủ thường xuyên?

Bốn người đều nín thở chờ xem động tĩnh, Lam Hi Thần thấy có chút kỳ quái, y không cảm nhận được chút lệ khí nào, đặc biệt cũng không thấy được khí tức của Giang Trừng! Không phải là...

Đám Ngụy Nhân còn đang tụm lại một chỗ khẩn trương quan sát, đột nhiên thấy một đạo bạch quang chợt lóe, sau đó không hiểu gì chỉ thấy nước đột nhiên văng tung tóe, không kịp phản ứng mà bị dọa cho sợ hết hồn!

Lam Hi Thần rút Sóc Nguyệt đâm một kiếm xuống nước, nhưng lại không thu được gì, ban nãy y nhìn thấy có dị vật di chuyển xung quanh thuyền của bọn họ, nhưng có vẻ không bắt được. Y quay sang nói với tụi nhỏ. "Đừng sợ, không có gì... các ngươi đang nhìn gì?"

Vẻ mặt ba đứa nhỏ có chút kinh ngạc, hoàn toàn không phải sợ hãi, há miệng chỉ tay ra phía sau Lam Hi Thần, y khó hiểu quay đầu lại, cũng tròn mắt nhìn thứ kia.

Phía mui thuyền, có một "thiếu nữ" đang bám vào thuyền mở to mắt nhìn bọn họ, cả người trong suốt tựa nước, trên đầu còn "đội" một lá sen to đùng, khuôn mặt bị mái tóc che đi phân nửa, chỉ lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, nhìn vào có chút ngốc vừa có chút ngây ngô.

Mộc Dao run rẩy. "Ma... quỷ... quỷ..."

Vừa nói vừa nép sát vào Ngụy Nhân.

"Thiếu nữ" kia nghiêng đầu nhìn bọn họ, một lát sau đưa ngón tay đặt lên miệng, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng.

Lam Hi Thần cũng không khỏi tò mò nhìn tà linh nọ, có vẻ như không nguy hiểm, y hướng nàng nhẹ giọng nói. "Làm phiền, nơi này là của cô nương sao?"

Tà linh lắc đầu, vẫn giữ trạng thái đưa tay lên miệng.

Lam Hi Thần nói. "Chúng ta là cần tìm một người, nếu mạo phạm thì xin cô nương thứ lỗi. Không biết có thể cho chúng ta vào một chút hay không?"

Nhìn Lam Hi Thần một thân bạch y quý giá không nhiễm chút bụi, lại còn mỉm cười hiền hòa, tà linh hơi nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ suy tư. Không những vậy lúc nãy còn thấy y sử dụng linh lực, có vẻ không phải người dễ chọc, thế là nàng gật gật đầu, vẫy tay bảo bọn họ theo mình, rồi lặn đi mất.

Lam Hi Thần lập tức chèo thuyền, bọn Ngụy Nhân vẫn còn chụm lại một đoàn, kinh hãi nhìn Lam Hi Thần "đối thoại" với tà linh, còn chủ động đi theo nàng. Nhưng Lam Hi Thần là người tu tiên chắc chắn sẽ không có chuyện y sẽ thất thủ nếu như nàng trở mặt đâu ha?

Tà linh nọ lặn được một đoạn, lại nhô đầu lên, đưa tay đặt lên miệng giống động tác ban nãy, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng. Lam Hi Thần mỉm cười một cái, cũng làm động tác như nàng, ý bảo mình đã im lặng rồi. Tà linh hài lòng gật gật đầu, đoạn chỉ chỉ phía sau những lá hoa sen mọc cao.

Lam Hi Thần rướn người nhìn, phút chốc sững sờ.

Quả nhiên, Giang Trừng đang nằm trên một chiếc thuyền nhỏ mà ngủ gật, phía dưới chân còn có một vò rượu nhỏ.

Đám Ngụy Nhân liền nhào tới rướn người nhìn, phút chốc cũng mừng như điên. "Là Giang tông chủ đó! Thấy không, ta đã nói là hắn sẽ ở đây mà!"

"Ngươi nhỏ tiếng thôi Ngụy Nhân, Giang thúc thúc sẽ bị đánh thức mất." Mộc Dao vội vàng bịt miệng Ngụy Nhân lại.

Lam Hi Thần lúc này mới nhìn Mộc Dao. "Sao lại là thúc thúc?"

Mộc Dao không ngẩng đầu mà nói. "Cha nói Giang thúc thúc là có ơn lớn với cha nha, lúc còn nhỏ xíu đã được thúc ấy chăm sóc đó."

"Chăm sóc?" Lam Hi Thần nhíu mi. "Cha con không phải tên là A Đậu..."

Sau đó nhận được cái gật đầu chắc nịch của Mộc Dao.

Lam Hi Thần kinh hãi nhìn lại vẻ mặt ngốc nghếch của Mộc Dao, trí nhớ của y rất tốt, có một số việc tuy không mấy để tâm nhưng khi muốn nhớ lại nhất định sẽ nhớ ra. Thế nên khi nhìn Mộc Dao, y không khỏi liên tưởng đến khuôn mặt nhập nhèng nước mắt cùng vẻ mặt ngây ngô của A Đậu, đứa nhỏ mà mười mấy năm trước y đã từng giúp đỡ thoát khỏi bọn bắt cóc. Đó cũng là lần đầu tiên Lam Hi Thần gặp Giang Trừng, bốn đứa nhỏ A Đậu, A Tuyên, A Sửu và A Lộc trước đây được Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện thường xuyên đến thăm, còn nhớ là chăm sóc bọn chúng chính là một nãi nãi.

Nhiều năm không gặp, cứ ngỡ giờ đã mỗi người một nơi, không ngờ lại có thể gặp lại hậu sinh, Lam Hi Thần không khỏi có một chút hồi tưởng. Lại nhìn đến Lục Xuyên, y hỏi. "Cha con là A Tuyên đi?"

Lục Xuyên lãnh đạm gật đầu một cái.

Cuối cùng là Ngụy Nhân, thằng nhóc nhíu mi. "Ngươi rốt cuộc là ai a, sao đến tên của hai người bọn hắn ngươi đều biết?"

Bất quá Lam Hi Thần không nhìn ra Ngụy Nhân này là con của người nào trong bốn người ấy, lúc này Lục Xuyên mới trầm lặng mở miệng. "Cha hắn là Ngụy viên ngoại, là cái cổ phường nằm ở cuối trấn ấy."

Lam Hi Thần không biết cái cổ phường đó là ở đâu, bất quá nhìn y phục cẩu thả cùng cái dáng vẻ hoang dã của Ngụy Nhân lại chẳng liên hệ được gì với kiểu công tử nhà giàu. Ngụy Nhân hình như nhìn ra được ý nghĩ của Lam Hi Thần, bất mãn quệt miệng. "Bổn thiếu gia không thích ăn mặc cầu kỳ gò bó, trông như mấy tên nhà giàu mới nổi!"

Mộc Dao ở bên bổ sung. "Cha của tiểu Ngụy nghiêm khắc lắm, năm sau hắn phải đến Liên Hoa Ổ cầu học đó, ngoài mặt hắn ngoan cố vậy thôi nhưng mà không có dám cãi lời cha đâu. Khẩu thị tâm phi!"

"Ê tiểu Nhị hóa, ngươi bớt miệng đi!" Ngụy Nhân cốc đầu Mộc Dao một cái.

Kết quả lại bị Lục Xuyên một đao bổ xuống đầu!

"Ngươi đừng có ỉ mạnh mà ăn hiếp Mộc nhi, ấu trĩ." Lục Xuyên nghiêm khắc.

Ngụy Nhân ôm đầu làu bàu.

Lam Hi Thần bật cười nhẹ một tiếng, lúc này mới nhớ đến Giang Trừng còn đang "phơi nắng" trên thuyền, y biết với thính lực và tu vi của hắn không có lý do gì lại không nhận ra có người ở gần. Bất quá nhận ra không phải địch ý nên cứ thản nhiên nằm đó, nhưng liệu hắn có biết rằng ngoài tụi nhỏ, còn có Lam Hi Thần y ở đây hay không?

Liệu sau khi mở mắt, nhìn thấy y, hắn có lộ ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách?

Hoặc liệu hắn có tức giận bỏ đi không thèm nhìn đến y dù chỉ một cái?

Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần trong lòng lại thở dài một trận.

"Cạch..."

Một âm thanh nhỏ vang lên, bốn người đều giật mình, cứ tưởng bị phát hiện theo bản năng cúi thấp người. Nhưng cũng không có động tĩnh gì khác, Giang Trừng chỉ hơi nhúc nhích một chút đánh đổ bình rượu, sau đó nằm im bất động.

Tà linh kia quay lại, trọng miệng lầm bầm, Lam Hi Thần được nàng truyền đến hồi âm liền nói. "Cô nương yên tâm, chúng ta sẽ không đánh thức hắn."

Tà linh lắc đầu, Lam Hi Thần bất đắc dĩ. "Ý cô nương là chúng ta phải rời đi ngay? Không biết có thể nán lại một chút nữa được chứ? Ta đã lâu không gặp hắn..."

Lúc này đột nhiên thuyền của Giang Trừng lay động một cái, nhìn lại thì thấy hắn đã mở mắt, không nhúc nhích cũng không phản ứng, hình như chưa tỉnh hẳn. Còn Lam Hi Thần lại biết được hắn vốn dĩ đã tỉnh, lời mình vừa nói không chừng đã nghe hết, hiển nhiên còn cố tình gây tiếng động để chặn lời y. Lam Hi Thần trong lòng không khỏi buồn bã - này là không muốn nghe y bày tỏ sao a?

"Hỏng hỏng, Giang tông chủ thức rồi, không chừng sẽ bị mắng đó! Làm sao trốn đây a?" Ngụy Nhân gấp đến độ kéo hai huynh đệ của mình núp xuống vì sợ bị lộ, nhưng cũng chẳng kéo được Lam Hi Thần như tường đồng vách sắt ngồi kia nhìn chằm chằm phía Giang Trừng.

Lam Hi Thần đang ngẩn người nhìn Giang Trừng, đột nhiên có cảm giác thuyền bị đẩy đi, cúi đầu nhìn thì thấy tà linh nọ dùng sức đẩy thuyền của họ, nói với Lam Hi Thần - mau rời đi!

"Cô nương..." Lam Hi Thần không muốn, liền có chút khẩn trương muốn giải thích, liền nghe được giọng của Giang Trừng. "Nguyệt Hương."

Tà linh nọ quay đầu lại, mở to mắt nhìn Giang Trừng, sau đột nhiên buông tay ra, lặn xuống nước biến mất, sau phút chốc lại xuất hiện bên cạnh thuyền của Giang Trừng.

Giang Trừng lúc này ngồi dậy, vẫn một thân tử y chỉnh tề, chuông bạc vì động tác của hắn mà kêu đing đing đang đang, ánh mắt hắn hơi liếc về phía Lam Hi Thần, rất nhanh cũng liền rời đi, mày hơi cau lại nhìn phía sau y. "Mộc Dao, Lục Xuyên, các ngươi đem ai tới?"

Phía sau Lam Hi Thần, ba bạn nhỏ biết mình không thể trốn liền nhô đầu lên, Mộc Dao sợ hãi trốn sau lưng Lam Hi Thần, ngập ngừng nói. "Giang... Giang thúc thúc đừng giận. Tiểu Ngụy không cố ý vào đâu, hắn chỉ muốn gặp thúc một chút."

Lục Xuyên và Ngụy Nhân gật đầu chứng thực.

Giang Trừng nhíu mi nhìn Ngụy Nhân. "Hài tử nhà Ngụy viên ngoại?"

Ngụy Nhân lễ phép. "Vãn bối Ngụy Nhân, Giang tông chủ ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Không hổ là quý công tử gia giáo, cũng rất thức thời, còn tưởng nó sẽ nhảy lên vui sướng chứ!

Giang Trừng gật đầu một cái. "Ba người các ngươi lại trốn ra ngoài chơi không sợ sẽ bị phạt sao? Thấy tà linh cũng không biết sợ nữa."

Ba đứa nhỏ mày đều cau lại - không phải có Lam Hi Thần ở đây sao? Sao lại phải sợ?

Lam Hi Thần dở khóc dở cười - Giang Trừng cố ý!

"Đừng la cà nữa, trở về đi." Giang Trừng nói, đoạn thực sự không thèm để ý đến Lam Hi Thần, thản nhiên nằm xuống, lấy tay che đi mắt mình, nói. "Nguyệt Hương, đem bọn chúng cẩn thận trở về."

Nguyệt Hương gật đầu, như ẩn như hiện đến bên cạnh thuyền đẩy đẩy một cái - Giang tông chủ nói các ngươi rời đi.

Ba đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn Lam Hi Thần, không khí đột nhiên có chút bối rối. Giang Trừng cố ý không để Lam Hi Thần vào mắt, hoàn toàn xem y tồn tại như không khí, không thèm nói một lời nào, đến một cái liếc mắt cũng chưa chắc có. Quả nhiên là vẫn còn giận.

Lam Hi Thần bất đắc dĩ, rầu rĩ gật đầu với Nguyệt Hương, sau đó chèo thuyền đem bọn Ngụy Nhân trở về.

Ba đứa nhỏ im lặng không dám ai lên tiếng nói trước, Ngụy Nhân lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh này nên cũng biết phải làm sao, gấp đến độ quay vòng. Mộc Dao thì xoắn xuýt hết cả lên, từ lâu vốn không giỏi ăn nói, cũng không biết phải nói gì ngay lúc này. Chỉ còn lại một mình Lục Xuyên vẫn mặt không đổi sắc ngồi im bất động và Lam Hi Thần thả hồn về mây mà tay vẫn chậm chạp chèo thuyền.

Không khí quỷ dị vẫn diễn ra cho đến một đoạn, Lục Xuyên vốn là bức tượng sống đột nhiên chép miệng tiếng cực nhỏ, nhanh như chớp quay sang cướp lấy mái chèo khiến Lam Hi Thần sợ hết hồn.

Y mở to mắt nhìn Lục Xuyên lãnh đạm mở miệng. "Quay lại."

Lam Hi Thần không hiểu.

"Giang tông chủ chờ ngươi." Lục Xuyên lại nói.

Với tính cách của Giang Trừng, việc không muốn nhìn mặt ai đó hoặc biểu lộ rõ sự chán ghét của hắn đối với họ chính là không khách khí lập tức sẽ bỏ đi. Việc này không khỉ người thân thuộc mới biết, mà bất kỳ ai cũng biết, Giang Trừng nếu đã có thái độ chán ghét cay ghét đắng ngươi, hắn sẽ không nán lại.

Vậy nên kết quả chỉ có một, Giang Trừng chính là không ghét bỏ Lam Hi Thần!

Ba đứa nhỏ nhìn Lam Hi Thần thân thủ nhẹ nhàng dùng mũi chân di chuyển, lấy những phiến lá sen to làm điểm nhún, hoàn toàn không làm tổn thương đến chúng mà vẫn nhanh chóng trở lại phía thuyền của Giang Trừng.

Ngụy Nhân xoa xoa cằm. "Người này rốt cuộc là ai a?"

Mộc Dao nói. "Nếu là người của Cô Tô Lam thị chắc chắn không phải người xấu."

"Cô Tô Lam thị là nơi nào?" Ngụy Nhân quay qua. "Ta thấy bọn họ không tệ, ta cũng muốn đến đó cầu học xem sao."

"Ngươi sẽ không thích nơi đó đâu." Lục Xuyên thản nhiên mở miệng, Ngụy Nhân khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng chỉ nhàn nhạt tới một câu. "Toàn là bọn đầu gỗ thôi."

Lam Hi Thần quay lại thuyền của Giang Trừng, đã thấy hắn từ khi nào đã ngồi dậy, còn xoay xoay bình rượu nhỏ đã cạn, vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng. Lam Hi Thần không một tiếng động nhẹ nhàng đáp xuống, còn chưa kịp làm gì đã thấy tà linh Nguyệt Hương ở phía trước nhìn mình chằm chằm, hình như còn lộ ra một chút bất thiện ý. Có vẻ như nàng cũng đang bất mãn, nam nhân này đã nói rời đi mà còn quay lại, này là muốn gì chứ?

Lam Hi Thần có chút xấu hổ nhìn phía Giang Trừng, lần này hắn cũng không làm lơ y nữa, mà chậm rãi nhả ra một câu. "Lam tông chủ."

Lam Hi Thần có cảm giác câu này của hắn tương tự như đang gọi "này đồ ngốc" vậy. Có vẻ như ban nãy cố tình không để ý đến y là muốn đem bọn Ngụy Nhân đuổi đi, không muốn có người ngoài nhìn xem.

"Giang Trừng." Lam Hi Thần gọi tên hắn cực kỳ nhẹ nhàng, hệt như gọi ra rồi mới cảm thấy thật nhẹ nhõm, đã lâu không được nhìn thấy hắn, cũng đã lâu không chính miệng gọi tên hắn như vậy, khiến y không khỏi có chút xúc động. "Ta..."

"Ta hình như cũng không nghe được tin tức gì nói Lam tông chủ muốn xuất quan." Giang Trừng lạnh nhạt nói. "Không biết lần xuất quan này của Lam tông chủ đến Vân Mộng Giang thị là vì việc gì?"

Hai người bọn họ không dối gạt thì chính là tình cảm dành cho nhau không lý nào đối phương lại không biết, cho dù có là chưa thổ lộ thì bọn họ vẫn còn thân thiết có thể xưng tên gọi họ, rất ít khi dùng giọng điệu xa cách. Ít nhất thì trước mặt người ngoài thì cũng có chút khách khí, nhưng từ lâu đã vốn thân thuộc nhau, giữa hai người chưa từng có khoảng cách quá xa chì vì thân phận của nhau.

Giọng điệu này của Giang Trừng là hoàn toàn không còn chừa cho Lam Hi Thần chút cảm tình nào, tưởng chừng như lần gặp nhau ở Hàn thất một tháng trước. Lam Hi Thần như thế nào đối hắn, thì Giang Trừng cũng như vậy đáp lại. Này là tạo nghiệt gì a.

"Không vì việc gì." Lam Hi Thần thở ra một hơi, lần này đến đây là việc gì không ai rõ hơn bản thân y, cũng đã tự nói với chính mình, cho dù có bất kỳ việc gì xảy ra đi chăng nữa thì y cũng sẽ không để Giang Trừng bỏ đi như lần trước nữa. Đến để bắt người, Lam Hi Thần không thể tay không ra về!

"Không việc gì thì Lam tông chủ đến đây dạo chơi sao?" Giang Trừng cười nhạt một tiếng. "Thế thì xin ngài cứ tự nhiên, đừng ghé Liên Hoa Ổ là được."

Cực kỳ nhỏ nhen!

"Không cần đến Liên Hoa Ổ, việc ta cần làm hiện sẽ làm ở đây luôn." Lam Hi Thần vẻ mặt bình tĩnh nói, y nhìn thẳng Giang Trừng, nhẹ chân bước đến gần hắn.

Giang Trừng nhíu mày. "Lam tông chủ, xin giữ khoảng cách."

Nhưng Lam Hi Thần vẫn vững vàng bước đến, hiển nhiên còn cố ý sử dụng chút tu vi cố định thuyền để không bị lung lay. Còn chưa tiếp cận được Giang Trừng, Lam Hi Thần đột nhiên phất tay một cái, ngăn chặn một dòng nước bắn tới mình, nhìn lại, liền thấy được tà linh Nguyệt Hương vẻ mặt không vui vẻ nhìn y. Hiển nhiên là nàng có ý tấn công Lam Hi Thần.

"Cô nương, tại hạ không có ý định làm tổn thương bất kỳ ai." Lam Hi Thần nghiêm túc nói, từ trước đến giờ đối với người ngoài, Lam Hi Thần luôn có thái độ hòa nhã thân thiện, đặc biệt đối với phái nữ còn nhẹ nhàng hơn một chút, có một sự tôn trọng rất lớn đối với họ. Rất ít khi thấy y dùng giọng điệu nói chuyện khắt khe hoặc hơi nặng lời nào.

Nhưng lần nay lại khác, ngay cả Giang Trừng cũng có chút ngạc nhiên, tuy nói Nguyệt Hương không phải là con người nhưng dẫu sao cũng là một cô nương, Lam Hi Thần lại như vậy. Chứng tỏ nói y đang không hài lòng.

Không hài lòng hay đang tức giận?

"Nếu Lam tông chủ không có địch ý, Nguyệt Hương cũng sẽ không đối ngài như vậy. Vậy nên nói, Lam tông chủ là đang muốn làm gì?" Giang Trừng nhếch môi nói, ánh mắt cùng giọng điệu như đang khiêu khích Lam Hi Thần, thậm chí còn có chút khinh bỉ.

Nhưng điều này không mảy may khiến Lam Hi Thần lung lay, y nét mặt so với ban đầu còn nghiêm túc hơn, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Hương cực lạnh nhạt, mà khi nhìn Giang Trừng lại là một mảnh cảm xúc, hoàn toàn không phân biệt nổi rốt cuộc y đang trong trạng thái nào. Giang Trừng đột nhiên có chút khẩn trương, Lam Hi Thần rất ít khi im lặng, mà một khi y im lặng, thực sự cần phải đề phòng.

Giang Trừng khẽ nuốt một ngụm nước bọt theo bước chân đột nhiên di chuyển của Lam Hi Thần, vì không đoán được phút tiếp theo y sẽ làm gì, nên hắn cũng đưa tay cản lại Nguyệt Hương đang có ý định tấn công kia. Lam Hi Thần thản nhiên đứng trước mặt Giang Trừng, ngồi xuống nhìn hắn.

Mày Giang Trừng nhíu lại thật sâu. "Ngươi muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Lam Hi Thần cười đến thuần lương. "Không phải Giang tông chủ rất muốn nhìn đến ta sao? Đã mấy tháng không gặp, ngươi có thể nhìn nhiều một chút."

Khóe mi Giang Trừng khẽ giật nhẹ một cái, Lam Hi Thần vẫn là vẻ mặt ôn nhu, mỉm cười nhẹ nhàng, dường như còn muốn tỏa nắng hơn mặt trời mọc trên đầu. Bất quá Giang Trừng hiện tại chính là không muốn nhìn thấy y, cho dù có đẹp hơn nữa cũng thế, hắn lạnh lùng đẩy Lam Hi Thần ra xa.

"Nhưng ta lại không muốn nhìn thấy ngươi."

Nói đoạn còn muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên bị Lam Hi Thần nắm vai ấn xuống, hắn ngạc nhiên không bằng buồn bực liền trừng mắt. "Lam Hi Thần, buông tay!"

"Ta biết là ngươi rất giận, nhưng đừng một chút là muốn bỏ đi như vậy." Lam Hi Thần đột nhiên nói, giọng nói trầm xuống mang theo ủy khuất. "Ta thực sự rất nhớ ngươi."

Động tác giãy giụa của Giang Trừng lập tức dừng lại, hắn mở to mắt nhìn Lam Hi Thần, có vẻ như con người vừa rồi còn mỉm cười bá đạo kia với người đang mang vẻ mặt rầu rĩ này là không phải một người đâu! Nhưng lần này như những lần trước gặp nhau, y không còn đem vẻ mặt mỉm cười ngốc nghếch ra đối diện với hắn nữa, mà chỉ đơn giản là muốn bộc lộ cảm xúc thật của y đối với Giang Trừng.

Lần trước hắn giận Lam Hi Thần là vì y đối hắn còn cố ý tỏ ra khách khí, một tiếng gọi đều xa cách cực kỳ, khiến hắn cảm thấy cả hai đến bây giờ cũng chẳng còn dính líu gì đến nhau. Bất quá biết Lam Hi Thần là đang đau lòng, biết y chưa có thể vượt qua được biến cố này, biết y chính là trong lòng vạn phần khổ sở, và biết y không phải thật tâm muốn đối xử với hắn như vậy.

Nhưng là, Giang Trừng hắn không muốn nhìn đến bộ dạng đó của y nên mới lớn tiếng trách mắng, trách hắn là không biết ăn nói, một câu từ thốt ra đều là nặng lời với y. Có lẽ Lam Hi Thần cũng vậy, chính y cũng không muốn dùng giọng điệu xa cách như thế mà nói với Giang Trừng, chỉ vì vạn phận bất đắc dĩ, chỉ vì buồn phiền trong lòng vẫn chưa tìm cách nào có thể xóa đi.

Chỉ vì như vậy, mà cứ vô tình đẩy nhau ra xa.

Cả hai rõ ràng đều biết đối phương yêu mình nhiều đến vậy.

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, cảm nhận bàn tay nắm lấy vai mình đều run lên, hắn nhíu mày không vui. "Vậy thì tại sao tránh né ta?"

Lam Hi Thần hơi bối rối. "Xin lỗi, ta lúc đó xúc động."

"Ngươi lúc đó thực chỉ là xúc động sao? Còn ta lại bình tĩnh?" Giang Trừng giọng nói mang chút kìm nén, nhìn thẳng vào mắt Lam Hi Thần mà nói. "Ngươi đau lòng, ta lại vui vẻ hay sao?"

Bàn tay của Lam Hi Thần trượt xuống, tìm kiếm bàn tay cũng đang nắm chặt của Giang Trừng, dùng hai tay nắm lấy, đặt trên môi hôn nhẹ một cái. Y nắm rất chặt, Giang Trừng còn cảm thấy có chút đau, Lam Hi Thần lại chẳng hề hay biết, chỉ thì thầm một câu. "Ta xin lỗi, vạn lần xin lỗi ngươi."

Xin lỗi vì đã lạnh lùng.

Xin lỗi vì ích kỷ của bản thân mà bỏ rơi hắn.

Xin lỗi vì không dũng cảm có thể ở bên hắn.

Xin lỗi vì Lam Hi Thần thực sự là hèn nhát.

Giang Trừng có thể cảm nhận giọt nước nóng hổi rơi trên tay mình, hắn trong lòng vốn đã nguôi ngoai cơn giận, nhưng vì tự trọng quá cao nên không cho hắn lập tức vì vài ba câu nói mà mềm lòng. Vậy mà Lam Hi Thần một kích đánh vào điểm yếu này, khiến hắn có chút trở tay không kịp, phút chốc cũng muốn buông xuống cái tôi mà tha thứ cho y.

Ai bảo y là Lam Hi Thần.

Ai bảo hắn lại thích y.

Ai bảo hắn động tâm với y.

Ai bảo vì hắn yêu y nhiều đến như vậy làm gì?

Tất thảy cũng chỉ vì cái thứ tình cảm cố chấp ngu ngốc này mà hắn, từ một Giang Trừng kiêu ngạo lạnh lùng mà lại trở thành một kẻ nhu nhược lậm luỵ đâu? Suốt một tháng, hắn đã từng nghĩ phủi sạch mối quan hệ không rõ ràng này, cũng đã từng nghĩ tốt hơn hết là buông tay thôi, vô vọng hết lần này đến lần khác, là thấy bản thân mình chưa đủ ngu ngốc hay sao?

Tay Lam Hi Thần nắm lấy tay hắn chặt đến run rẩy, Giang Trừng có thể cảm nhận được trạng thái lúc này của y. Yếu đuối, bất lực, tuyệt vọng, niềm tin vỡ nát, có thể chính y đã nghĩ tới nếu lần này đến đây để nói xin lỗi và không được tha thứ, thì y cũng không biết tiếp theo phải làm thế nào. Dù sao y cũng không phải người thích ép buộc người khác.

Cũng giống như Giang Trừng cũng đã từng nghĩ tới, nếu buông tay Lam Hi Thần, thì hắn sẽ ra sao?

Tay còn lại của Giang Trừng cũng cuộn tròn nắm chặt đến độ trắng bệt lúc này hơi thả lỏng, do dự đắn đo một lúc mới run rẩy đem tay mình phủ lên đôi tay của Lam Hi Thần khiến y không khỏi sửng sốt. Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn hắn, bên mi mắt còn vương giọt lệ trong suốt, trong mắt đều là một mảnh kinh ngạc cùng mờ mịt, nhưng cũng không thiếu một chút kinh hỉ nhỏ nhoi.

Giang Trừng mày nhíu chặt, cắn răng phun ra một câu. "Ngu ngốc!"

"Lam Hi Thần ngươi không phải con nít ba tuổi, ngươi bây giờ đã là Cô Tô Lam thị gia chủ, không phải vì một chút biến cố, một chút đau buồn bỏ mặc tất thảy. Cô Tô Lam thị trước đây được ngươi như thế nào gầy dựng lại, bao nhiêu người tin tưởng phó thác vào ngươi? Lam tiên sinh bọn họ như thế nào tự hào, như thế nào kỳ vọng vào ngươi, ngươi quên rồi sao? Ngươi ích kỷ như vậy, có một chút chuyện liền đóng cửa bế quan mặc kệ mọi thứ, ngươi có thể làm được như vậy mà không thẹn với lòng sao? Lam Hi Thần, ngươi có thể đối với người thân mà như vậy, thì đối với ta, ngươi có thể tàn nhẫn hơn được nữa không?"

Lam Hi Thần mở to mắt nhìn Giang Trừng, hẳn nhiên sẽ không nghĩ đến hắn lại đem lỗi lầm của y ra trách cứ, không nghĩ đến hắn lại có thể suy nghĩ đến trách nhiệm thay y. Nhưng y không phải đồ ngốc mà không nghe ra ý tứ của hắn, y vội nói. "Không, Giang Trừng, ta tuyệt đối sẽ không quay lưng với ngươi!"

Giang Trừng trầm giọng. "Ngươi biết không, trước đây khi Nguỵ Vô Tiện chết, ta chỉ còn có một mình, Giang gia đến ngày hôm nay cũng là một tay ta trùng kiến, tất cả mọi thứ đều là ta một thân một mình gánh vác. Đôi lúc ta rất mệt mỏi, mệt đến độ muốn buông xuống tất thảy, lẩn trốn đến một nơi thật xa không ai phát hiện mà phiêu diêu tự tại sống đến hết đời. Nhưng ta không làm được như vậy, ta có trách nhiệm, ta còn Kim Lăng, ta còn một Liên Hoa Ổ phải gánh vác, không ai cho phép ta được tự do, ta cũng không cho phép bản thân mình bỏ cuộc.

Ngươi xem, ta đã làm được, Vân Mộng Giang thị ngày hôm nay có thể vững vàng như vậy là do ta nỗ lực không ngừng. Nửa đời người ta đều là sự nghiệp và trách nhiệm, mà nửa đời còn lại, ta chỉ muốn có một người ở bên cạnh cùng ta an an ổn ổn trải qua nhân sinh vô vị này. Người ta nghĩ đến hẳn là ai, ngươi cũng hiểu rõ mà phải không? Ta nghĩ, cuối cùng thì ta và y có thể ở bên nhau rồi!"

Nhưng rồi biến cố xảy ra, nhìn thấy Lam Hi Thần suy sụp như vậy khiến Giang Trừng chịu không nổi, hắn không muốn nhìn thấy người hắn yêu thương phải chịu đau khổ, hắn không muốn bất kỳ ai, bất kỳ lý do gì khiến người hắn yêu phải chịu tổn thương. Thế nên hắn cố gắng đem Lam Hi Thần ra khỏi hố sâu của sự dằn vặt và tuyệt vọng, vì người hắn cần chính là y, và ngay lúc này y cũng thực sự cần hắn ở bên cạnh. Nhiều nhất có thể, hắn muốn dùng chính mình để cứu lấy y.

Có lẽ Lam Hi Thần không hiểu phần hy sinh này của Giang Trừng là đủ chứng minh hắn yêu y nhiều như thế nào. Còn hiện tại, Giang Trừng đã một lần nữa đưa tay ra cho y nắm, thì Lam Hi Thần tuyệt đối không thể buông tay một lần nào nữa!

"Ngươi nói đúng Giang Trừng, ta là ngu ngốc không hiểu được trách nhiệm cùng tình cảm của chính mình. Ta không như ngươi mạnh mẽ kiên cường, ta u mê bất chấp với sự ích kỷ của bản thân, ta trốn trách là ta hèn nhát, sợ hãi đối diện với chính mình." Lam Hi Thần nói, đôi mắt đậm màu chứa một sự kiên quyết lạ lùng, y nhìn thẳng Giang Trừng, chậm rãi bày tỏ. "Nhưng sau ngày hôm đó ngươi đến đã khiến ta nhận ra mình có bao nhiêu dại dột. Là ngươi đã kéo ta ra khỏi sự hỗn loạn, là ngươi cho ta thấy đâu mới là hướng đi đúng đắn. Hơn hết là ngươi chờ đợi ta, Giang Trừng, cảm ơn ngươi, đồng thời cũng thực sự xin lỗi ngươi, khiến ngươi vì ta mà sầu mi khổ kiểm rầu rĩ không vui. Ta hứa, sẽ không bao giờ phải khiến ngươi như vậy nữa, sẽ không bao giờ buông tay ngươi. Tin tưởng ta, Giang Trừng."

Những lời nhận lỗi kiêm thổ lộ này, quả thực đối với Giang Trừng mà nói cũng không có gì xúc động đến lay động tâm can, nhưng mà nó chính là một câu khẳng định, từ bây giờ, Lam Hi Thần sẽ không bao giờ buông tay hắn, sẽ không rời xa hắn nữa.

Như vậy đã rất đủ rồi đi?

Giang Trừng im lặng giằng tay ra khỏi tay Lam Hi Thần, không kịp để y phản ứng mà nhào tới ôm chầm lấy y, gục đầu lên vai y, hai tay ôm lấy cổ y thực chặt, trong miệng bắt đầu mắng mỏ.

"Lam Hi Thần ngươi thực con mẹ nó ngu ngốc! Tại sao đến bây giờ mới nhận ra? Hại lão tử phải chờ lâu như vậy! Thực mẹ nó muốn đánh chết ngươi mà!"

Lam Hi Thần bị ôm đến ngạt thở nhưng vẫn mỉm cười, hai tay cũng dùng sức ôm lấy Giang Trừng, ôm chặt đến mức như muốn đem hắn khảm vào thân thể, để hắn vĩnh viễn không thể rời xa mình nữa, tốt hơn hết là đem ôm hắn giấu đi, không để bất kỳ ai nhìn thấy, không nhìn thấy thì sẽ không ai có thể cướp khỏi tay y, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình y mà thôi!

"Ngươi bây giờ có thể đánh ta nha!"

"Hừ, lão tử là muốn đánh gãy chân ngươi!" Giang Trừng hừ mạnh.

"Ngươi nỡ sao?" Lam Hi Thần đột nhiên uỷ khuất nói, thanh âm cực kỳ đáng thương, nhưng khuôn mặt thì vẫn mỉm cười cực kỳ thiếu ăn đòn!

Giang Trừng biết y lại là đang giờ trò, bực bội nắm lấy đuôi mạt nghạch mà giật giật mấy cái bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Lam Hi Thần tự coi đó là sự làm nũng của hắn, dung túng hắn cầm mạt nghạch đùa nghịch, một tay ôm hắn, một tay xoa xoa trên lưng hắn như dỗ dành. Giang Trừng ngẩng đầu gác cằm lên vai y, vẻ mặt khó ở nghịch nghịch cái mạt nghạch, trong miệng không quên lầm bầm càm ràm, đem Lam Hi Thần từ đệ nhất mĩ nam tu chân giới hoàn hảo không tì vết mà lôi ra một đống khuyết điểm lỗi lầm, nhắc nhở y tuyệt đối phải sửa!

[ Nói đi, đây là tiết mục dạy dỗ chồng hằng ngày! ]

Lam Hi Thần thì vẫn như vậy, không có tiền đồ gật đầu nghe theo không một câu phản bác!

[ Thế đấy, chẳng hiểu nổi mấy người yêu nhau nghĩ gì! ]

Hai người còn đang dính vào nhau thổ lộ bày tỏ, đột nhiên thân thuyền hơi rung chuyển, Lam Hi Thần giật mình nhìn qua, liền thấy Nguyệt Hương ở một bên đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đều là sát khí!

Giang Trừng lúc này mới nhận ra nơi này không chỉ có mình hai người bọn hắn, hắn có chút xấu hổ đẩy Lam Hi Thần ra, ho nhẹ một tiếng. "Nguyệt Hương, chúng ta là bằng hữu."

Nguyệt Hương nhìn Lam Hi Thần, ánh mắt có chút ghét bỏ, trong miệng lầm bầm.

Lam Hi Thần trái lại có chút cảm thấy mới mẻ - cư nhiên cũng có nữ nhân đối y có địch ý? Không phải trước giờ đều là yêu thích sao?

[ Mà yêu thích cũng kệ họ, y có Giang Trừng rồi! ]

Cơ mà Nguyệt Hương lầm bầm cái gì? Nàng nói - bằng hữu liền ôm ấp như vậy?

Giang Trừng ho nhẹ, có chút không biết giải thích sao cho Nguyệt Hương hiểu, nên bối rối im lặng. Lam Hi Thần nhận ra điểm khác biệt, liền quay sang hỏi. "Nguyệt Hương cô nương... thích ngươi sao?"

Kết quả là cả khuôn mặt điển trai của Giang Trừng đỏ lên bất thường, nhưng lọt vào mắt Lam Hi Thần lại là có gian tình, y híp mắt nhìn sang Nguyệt Hương một chút, sau đó lại đưa tay ôm lấy Giang Trừng!

[ Giấm đổ! ]

Nguyệt Hương mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lam Hi Thần như có ý khiêu khích mà nhìn mình kia, nàng phút chốc nổi lên sát ý, muốn tấn công y. Nhưng còn chưa kịp làm gỉ, Giang Trừng đang trong vòng tay Lam Hi Thần vội vàng nói. "Đừng Nguyệt Hương, ngươi đánh không lại y, đừng kích động!"

Nguyệt Hương giận dữ hất nước - Không cho phép! Ngươi nói là y bỏ rơi ngươi! Là y đối ngươi không tốt!

Thì ra thời gian mà Giang Trừng ra hồ sen ngủ gật có quen đến Nguyệt Hương là một vong linh sống ở trong hồ sen này, vì nghĩ nàng không biết hắn là ai nên mới kể cho nàng nghe chuyện này. Không ngờ là Nguyệt Hương ghi nhớ rồi nảy sinh tình cảm với Giang Trừng, thế nên đối với người được thân thiết ôm ôm với hắn như Lam Hi Thần kia thì cực chán ghét. Thậm chí đây còn người khiến Giang Trừng buồn bực suốt thời gian qua nữa!

Giang Trừng bất đắc dĩ không biết phải giải thích sao với nàng, lúc này Lam Hi Thần đáng lẽ nên im lặng lại lên tiếng nói. "Thật ngại quá, Nguyệt Hương cô nương, tại hạ vừa mới thổ lộ xong, còn chưa cảm thấy đủ."

[ Ý tứ, mong cô nương đừng xen ngang! ]

Uy!

Lam Hi Thần!

Lúc này là lúc ngươi nên nói thế sao?

Nguyệt Hương kinh ngạc, hẳn nhiên không nghĩ đến Lam Hi Thần sẽ nói như vậy, nàng tức giận - đừng quên ngươi từng khiến hắn phải chịu uỷ khuất! Là một nam nhân, khiến người yêu phải chịu uỷ khuất, ngươi xứng đáng với hắn sao? Hắn đối với ngươi hết lòng như vậy, ngươi quay lưng với hắn, ngươi xứng sao?!

[ Nên nói, nữ nhân khi yêu thực sự rất đáng sợ a! ]

Lam Hi Thần trái lại còn mỉm cười, dùng thanh âm trầm mà mềm nhẹ, mang theo vài phần chiếm hữu vài phần tự đắc nói. "Tình cảm của ta, ta tự mình biết rõ. Ta đối với hắn như thế nào, chỉ có ta và hắn mới rõ, người ngoài làm sao có thể hiểu được?"

Nguyệt Hương nhất thời không phản bác được, nhưng vẫn không chấp nhận được, nàng nhìn Giang Trừng, thấy hắn im lặng không nói gì, chính nàng cũng hiểu được, ngay lúc này nàng có nói gì cũng vô dụng. Không khí đột nhiên rơi vào trầm mặc, Nguyệt Hương không nhìn nổi nữa, liền không nói một lời lặn xuống nước, biến mất.

Giang Trừng có chút áy náy, hắn coi Nguyệt Hương là bằng hữu, là "người" có thể nghe hắn tâm sự giãi bày, chỉ là không thể đón nhận tình cảm của nàng. Lam Hi Thần nói đúng, tình cảm của chính mình thì chỉ có bản thân mới rõ, không nên để người khác quyết định thay mình.

Lam Hi Thần ôm người trong lòng, đột nhiên cảm thấy lúc nãy mình trả lời câu nói kia cũng thật suất! Nhất định là cảm động tới trời xanh!

"Lam Hi Thần, ngươi ôm vậy đã đủ chưa?"

Còn đang tự luyến thì giọng nói của Giang Trừng cắt đứt cảm xúc, Lam Hi Thần lúc này mới sực tỉnh, nới lỏng vòng tay đem người thả ra. Giang Trừng đứng dậy, chỉnh lại y phục có chút lộn xộn nói. "Ta phải trở về."

Trốn nhà đi ngủ gật cũng hơi lâu rồi!

Lam Hi Thần cũng đứng dậy, thấy Giang Trừng câm mái chèo thì ngăn lại. "Chúng ta ngự kiếm, quản sự lúc này hẳn đang tìm ngươi, rời đi lâu như vậy."

Giang Trừng nhíu mày. "Ta không mang kiếm..."

Còn chưa nói xong, đột nhiên thân thể nhẹ bẫng, hắn kinh hãi nhìn Lam Hi Thần vững vàng ôm lấy mình kiểu công chúa, niệm khẩu quyết rồi đạp lên Sóc Nguyệt chuẩn bị ngự kiếm. "Uy uy Lam Hi Thần! Ngươi chờ đã!"

Lam Hi Thần mỉm cười. "Ngươi ôm chắc một chút, ta không muốn nửa đường làm rớt ngươi đâu a."

[ Nói đi, Lam tông chủ ngươi thật cơ hội! ]

Giang Trừng bực nha, nhưng bất đắc dĩ vòng tay ôm lấy cổ y, trong miệng lầm bầm. "Đến thẳng viện tử của ta!"

Nếu để người khác nhìn thấy thì mười cái mặt cũng vứt không đủ!

"Tuân mệnh!"

.

Quản sự vẻ mặt phức tạp nhìn bạch y nam tử đang cười đẹp tựa thần tiên trước mặt, lại nhìn sang vẻ mặt khó ở của chủ nhân Liên Hoa Ổ, hai người một trắng một tím đứng cạnh nhau lại phá lệ đẹp đôi như vậy. Gã đột nhiên nghĩ đến sáng nay nghĩ xấu cho Lam tông chủ quả thực có chút sai rồi, cũng không phải có người nào dễ dàng làm dịu được cơn giận dỗi của tông chủ nhà mình, Lam tông chủ quả thực không phải người thường!

Được rồi, chút nữa phải đem cái luật lệ cấm tông chủ Cô Tô Lam thị đến đây bài trừ đi mới được!

Giang Trừng vòng tay trước ngực, nhướn mày nhìn quản sự. "Cái kia, luật lệ ban ra cần được chỉnh lại."

Quản sự gật gù. "Vâng, đã sớm sắp xếp lại."

"Còn có, chuẩn bị một khách phòng. Lam tông chủ sẽ ngụ lại hôm nay." Giang Trừng bổ sung.

Không chỉ quản sự kinh ngạc mà Lam Hi Thần bên cạnh cũng nhìn qua, vẻ mặt hai người như đang nói - tại sao lại là khách phòng? Không phải ở viện của ngươi sao?

Giang Trừng trước ánh mắt kỳ quái của hai người họ thì giận nha. "Còn không mau đi?!"

Quản sự gật đầu rồi cáo từ rời đi, nhưng vẫn nghi vấn - lúc nãy đệ tử trong môn nói có đạo kiếm bạch quang hướng viện tử Giang Trừng mà bay tới, bất quá thấy người được bạch y nhân ôm trong người là tông chủ nhà mình nên cũng không để ý lắm. Không lẽ ở trong đó đã xảy ra chuyện gì nên mới bị đuổi đến khách phòng ư? Lam tông chủ a Lam tông chủ, vất vả cho ngươi rồi, tông chủ nhà ta chính là một tổ tông a, dính lấy hắn thì coi bộ ngươi cũng là không phải người thường!

Hai người đứng nhìn theo quản sự vừa đi vừa lắc đầu phía xa, đột nhiên Lam Hi Thần hỏi. "Lúc nãy ta có nghe thấy môn sinh nói, luật lệ ngươi ban ra có liên quan tới ta?"

"Không có!" Trả lời cực kỳ nhanh!

"Thật không?" Lam Hi Thần trộm cười, hơi sát vào Giang Trừng. "Bé ngoan phải thành thật nha?"

"Ai là bé chứ hả! Hồ ngôn loạn ngữ!" Giang Trừng thiếu tự nhiên quay mặt đi, trong lòng không ngừng mắng - Lam Hi Thần này đổi mặt cũng hơi nhanh!

"Chắc không phải là cấm ta lui tới Liên Hoa Ổ đó chứ?" Lam Hi Thần ghé sát tai hắn nói, sau nhìn đến Giang Trừng đột nhiên giật mình một cái, hắn suýt phì cười.

Giang Trừng hai tai đều đỏ lên, bực bội đẩy Lam Hi Thần ra, vội vàng bỏ đi, không thèm quay lại. Lam Hi Thần thiếu đòn chạy theo, còn mở miệng lải nhải. Giang Trừng rốt cuộc nhịn hết nổi dừng lại, đùng đùng sát khí quay lại nhìn Lam Hi Thần cười tủm tỉm phía sau, hắn đưa tay kéo áo y xuống, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà áp môi mình lên môi y.

Lúc hôn xong còn không quên hung hăng cắn lên môi y một cái, nghiến răng nói.

"Đã về nhà ta thì chính là người của ta! Ta có phép ngươi mới được rời đi!"

Nói đoạn ngạo kiều xoay người rời đi, hòng che đi cả khuôn mặt cũng đã đỏ lên của mình.

Lam Hi Thần nhìn bước chân so với chạy còn nhanh hơn của Giang Trừng phía trước mà mỉm cười, đưa tay chạm qua môi mình, cảm giác vẫn còn rõ rệt. Y bật cười ngốc nghếch, sải chân đuổi theo.

"Hảo, từ đầu đã là người của ngươi rồi!

[END]

——————

Xin chào, là Tùng đây, đã lâu không gặp!

Lần này Tùng ngoi lên là muốn nói một chút về CP fanship của Tùng. Như các bạn đã thấy, ở phần giới thiêu, Tùng đã ghi rõ ràng 6 CP fanship mà Tùng ship và nói rằng nếu không cùng thuyền thì các bạn có thể không đọc hoặc click back, tránh có tình trạng KY đục thuyền. Thế nên, mong các bạn hiểu rằng Tùng ship cp AB thì Tùng viết về AB, Tùng không viết BA cũng không biết AC hay BC để thoả mãn fanship của những bạn không chung thuyền.

Bên cạnh đó, Tùng cũng hơi phản cảm về việc so sánh hoặc nhắc đến cp khác trong blog của Tùng. Ví dụ như "Mình không ship AB mà mình ship AC", đây là hành vi KY cực kỳ gây mất thiện cảm, Tùng không nói nhưng Tùng cũng có chút khó chịu, thế nên mong rằng những bạn thích fanfic Tùng viết nhưng không thích cp Tùng ship thì các bạn có thể không đọc fic đó mà đọc những fic khác cũng được.

Tùng rất cảm ơn vì các bạn đã theo dõi và ủng hộ Tùng, có thể Tùng không thường rep comment của các bạn, nhưng Tùng rất thích đọc cmt, vì đó được xem như là khích lệ và ủng hộ. Rất mong các bạn có thể cùng Tùng chia sẻ chung quan điểm để tránh những việc gây bất hoà nhé. Yêuu. :**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top