Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[J4F] Ở một diễn biến khác với nguyên tác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Just For Fun.

Ta nói: Những trích đoạn này đều nằm trong nguyên tác nhưng nó đã bị OOC. Những thanh niên nghiêm túc thỉnh cân nhắc trước khi xem. Mà thực sự xem cũng không sao đâu, cũng không có gì quá đáng. :))))

-------

1.

Ngụy Vô Tiện ôm con lừa hoa khóc lóc ngay trước cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Cảnh Nghi nói. "Khóc cái gì mà khóc, chính miệng ngươi nói thích Hàm Quang Quân, mang ngươi về ngươi còn kêu cái gì?"

Ngụy Vô Tiện còn bực bội hơn. "Ta chỉ nói thích loại người như y chứ có nói thích y cái rắm í! Là do y tự ý kéo ta về!"

Lam Vong Cơ nghe lời này, hơi quay lại, vẻ mặt rơi vào mờ mịt - vậy tức là hắn không có nói thích ta?

Trầm mặc một lát, tiêu sái quay người đi - mặc kệ chứ! Ta thích hắn là được!

Thập phần kiêu ngạo bá đạo!

2.

Lam Hi Thần cười nói. "Vả lại nhìn sắc mặt đệ, ta nghĩ đệ cũng muốn cho Ngụy Vô Tiện cùng đi mà."

Lam Vong Cơ im lặng, một lúc sau mới quay mặt đi nơi khác lầm bầm. "Không muốn."

Lam Hi Thần cười, hơi liếc mắt về phía Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đang cãi nhau trên chiếc thuyền gần đó. Tâm nói - cho dù đệ không muốn để Ngụy công tử đi cùng thì ta cũng muốn để Giang thiếu cùng đi nha!

3.

Nhiếp Hoài Tang gật đầu lia lịa. "Đúng rồi, chính là Lam Trạm Lam Vong Cơ."

"Ừm, là một tiểu tử rất đẹp phải không?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

Giang Trừng cười nhạt. "Ở Cô Tô Lam thị làm gì có ai xấu?"

"Chính là đẹp khác thường cơ." Ngụy Vô Tiện vỗ đùi cái đét. "Mẹ nó, đẹp đến không còn thiên lý nữa rồi. Các ngươi nghe danh đã nhìn thấy ngươi chưa?"

"Chẳng phải chút nữa học cùng sẽ thấy sao?"

"Đúng đúng! Lúc đó phải nhìn nhiều một chút! Hôm qua tối quá cũng nhìn không rõ, nam nhân đẹp như vậy mà mặt mũi nghiêm túc quá! Mẹ nó, quyến rũ!"

Một đám kinh hãi nhìn Ngụy Vô Tiện - Mẹ nó, không phải đoạn tụ đó chứ!

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn trời - đánh chết ta cũng không nhận hắn làm sư huynh!

4.

Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói. "Mấy ngày nay không chép sách có nhớ ta không?"

Không đợi Lam Vong Cơ trả lời, lại tự giác huyên thuyên. "Ta biết rồi, đương nhiên là nhớ, nên ta mới đến gặp ngươi nè!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, sau lại rủ mi không nói. Ngụy Vô Tiện chọc phá y lại còn tặng y thỏ, Lam Vong Cơ đuổi hắn ra ngoài, đưa tay đóng cửa, trong lòng buồn bực không thôi, y nhìn đến hai con thỏ, hơi mất mát nghĩ.

Đúng là thực sự nhớ.

5.

Ngụy Vô Tiện nhìn tên lang trung lừa bịp ôm đồ chạy mất liền buồn bực. "Ngươi chạy cái gì? Ta còn muốn mua!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn. "Ngươi có tiền mua không?"

"Không có thì ngươi cho!" Ngụy Vô Tiện nói rồi rất tự nhiên đưa tay mò vào trong ngực y móc ra một túi tiền tinh xảo đẹp đẽ, sau đó quay người bỏ đi.

Lam Vong Cơ nhìn hết hành động của Ngụy Vô Tiện cũng không nói lời nào, chỉ im lặng hơi nhìn đến nơi hắn vừa chạm qua, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ.

Được, tất cả đều cho ngươi hết.

6.

Lang trung cầm xấp "Di Lăng Lão Tổ trấn ác đồ" vào tay Ngụy Vô Tiện. "Vị huynh đài này, cái này là quà cảm ơn, ngươi cứ đem đi bán, năm văn một tấm bán hết cũng được năm mươi văn đó!"

Nói xong chạy nhanh như bay, Ngụy Vô Tiện thét lên. "Muốn làm quà cũng phải vẽ cho giống một chút chứ!"

Hắn bực bội cầm xấp giấy quay người nhìn Lam Vong Cơ, đột nhiên cười xấu xa. "Hàm Quang Quân, ngươi biết Di Lăng lão tổ sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu.

Ngụy Vô Tiện lại nói. "Biết hắn rất tà ác sao?"

Lam Vong Cơ lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện nghĩ cũng phải, ta với y năm đó tu vi ngang hàng dĩ nhiên sẽ không sợ. Nghĩ thì nghĩ thế, Ngụy Vô Tiện đem một nửa xấp giấy ném vào chậu than nóng của một gian hàng gần đó, một nửa nhét vào trong ngực Lam Vong Cơ, cười xấu xa. "Đem cái này có thể trừ tà."

Lam Vong Cơ nhướn mày. "Có thể?"

Ngụy Vô Tiện hất mặt. "Ta nói có thể là có thể!"

Rồi xoay người hiên ngang bỏ đi.

7.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đi vào nhà trọ, Ngụy Vô Tiện lại không được tự nhiên mà nói. "Được rồi được rồi ngươi thả ta xuống, ta tự đi được."

Nhưng Lam Vong Cơ không làm theo, mà vẫn ôm hắn rồi làm động tác cực kỳ vô lễ - một phát đá văng cửa.

Nhiếp Hoài Tang sợ hãi nhảy dựng lên, nhưng câu đầu tiên không phải là câu cửa miệng ba không quen thuộc, hắn nhìn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện trong tư thế kia, liền thét lên.

"Ta không thấy! Ta không thấy! Ta không thấy gì hết á!"

8.

Ngụy Vô Tiện không phản ứng kịp liền bị Lam Vong Cơ ôm vào lòng, hắn còn chưa kịp định thần thì phía trên truyền đến giọng nói trầm của y. "Nghe tim đập."

"Hả?"

"Mặt không nhìn ra, nghe tim đập." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện vui vẻ. "Nghe tim đập là có thể hiểu sao?"

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện hí hửng ghé sát vào ngực Lam Vong Cơ nghe cho rõ. Nhịp đập của Lam Vong Cơ có chút nhanh, dường như có thể thấy được y đang có chút khẩn trương. Bất quá Ngụy Vô Tiện ghé lại chỉ nghe tiếng "thình thịch" đều đặn có quy luật.

...

Ta thao! Nghe được tiếng này đến quỷ cũng không hiểu ngươi đang truyền đạt cái gì! Lam Trạm ngươi thật biết đùa!

9.

Lam Vong Cơ mua cho Ôn Uyển một đống quà vặt, nhóc liền yêu thích không buông tay, sau còn để tỏ lòng cảm kích còn ôm lấy chân người ta không buông. Ngụy Vô Tiện cười phá lên. "Ha ha Lam Trạm, hắn chính là thích ngươi đó. Hắn thích ai liền ôm chân người đó, lần này sẽ tuyệt đối không buông."

Lam Vong Cơ đi vài bước quả nhiên Ôn Uyển vẫn ôm lấy chân không có ý định buông ra.

Ngụy Vô Tiện nhìn một màn này đột nhiên cười xấu xa, hắn bước đến xoa cái đầu nhỏ của Ôn Uyển, mưu mô nói. "A Uyển, kêu cha đi con!"

Lam Vong Cơ hơi cứng người.

Ôn Uyển rất cảm kích cái vị mua đồ chơi cho chơi này, thế nên rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ lên, ngước lên nhìn Lam Vong Cơ, nhu thuận kêu. "Cha."

10.

Lam Vong Cơ vẽ bậy lên tường, mặc dù say nhưng nét chữ vẫn nghiêm túc trịnh trọng, không chỉ chú thích dòng chữ "Lam Vong Cơ đến chơi nơi này" mà còn đặc biệt vẽ lên hai người đang hôn nhau, sau lại thu kiếm thưởng thức kiệt tác của mình.

Ngụy Vô Tiện cạn lời, thiệt không biết làm sao với y, thấy Lam Vong Cơ hài lòng khi làm chuyện xấu, hắn dĩ nhiên cũng không bỏ lỡ thời cơ, chủ ý xấu xa trong đầu không thiếu, liền nhặt hòn đá ven đường, viết vài chữ.

Hắn vừa viết xong, Lam Vong Cơ mở to mắt, biểu tình cực kỳ khoa trương, không tin nổi mà nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện gian manh nhìn y chờ phản ứng thế nào sau khi hắn viết như thế. Nào ngờ Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn chằm chằm, trầm mặc một chút rồi bỗng cười nhẹ một cái.

Vậy mà thành công dọa Ngụy Vô Tiện nhảy dựng, không cần biết Lam Vong Cơ chuẩn bị làm thêm trò gì mà trực tiếp kéo y về khách điếm.

Một lát sau khi hai người đã rời đi, Ôn Ninh bị tụi nhỏ kéo đến bờ tường này, cả đám nhao nhao nhanh tay nhanh chân xóa đi dấu vết. Một đứa nhóc chỉ lên tường nói với Ôn Ninh. "Ca ca những chữ này đọc như thế nào?"

Ôn Ninh bối rối, chỉ nói tụi nhỏ mau mau xóa đi, khẽ liếc về hai cái tên được viết bên cạnh hình vẽ hai người đang hôn nhau kia, không nhịn được liền nghĩ - hóa ra công tử và Hàm Quang Quân đã tiến triển đến mức độ này!

-------

Để viết được bài này, T đã đọc lại một lần nữa nguyên tác. :))))))

T xin nhắc lại một lần nữa là đây hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng, không hề có trong nguyên tác, đừng ai mò lại nguyên tác đọc rồi ném đá T nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top