Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Những vấn đề nhức não! [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những vấn đề nhức não!

---------

6. Giận dỗi.

Trường hợp thứ nhất.

Hôm nọ, Lam Hi Thần đang ở tàng thư các sắp xếp văn kiện thì được đệ tử trong môn nói có Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao đến thăm. Y có chút ngạc nhiên, Tam đệ rất ít khi đến không báo trước, Lam Hi Thần vội đi gặp người, đến nơi đã thấy Kim Quang Dao rầu rĩ thở dài.

Hỏi ra mới biết, hắn cùng Nhiếp Minh Quyết cãi nhau!

Được rồi, đây không phải ngày một ngày hai được chưa, vì sao trông hắn có vẻ suy sụp đến như vậy?

Kim Quang Dao buồn thiu cúi đầu, kể đại khái sự tình là như thế này. Mấy hôm trước, có tiền bối của tiên môn ghé thăm Lan Lăng Kim thị, Kim Quang Dao đứng ra tiếp đón. Ban đầu chỉ đơn giản là viếng thăm, sau tự dưng biến thành Kim Quang Dao bồi khuê nữ của người ta đi dạo thưởng trà. Chuyện này dĩ nhiên lại chẳng thể từ chối, Kim Quang Dao vẫn vui vẻ đáp ứng.

Cô nương nhà người ta xinh đẹp nhân hậu, đi cùng Kim Quang Dao điển trai dịu dàng, quả thực chính là một đôi. Đương lúc đưa nàng xuống trấn dạo chơi thì Nhiếp Minh Quyết như đúng rồi lại xuất hiện giữa phố xá sầm uất!

Kim Quang Dao mặt lập tức biến đổi!

Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ bên ngoài không có việc gì nhưng lại từ chối về cùng Kim Quang Dao, sau lại tự trở về Thanh Hà. Kim Quang Dao thầm nói không ổn, nghĩ sau khi đưa tiểu thư người ta về nhà sẽ lập tức đến Thanh Hà giải thích một chút, nào ngờ nghĩ không tới bị tiền bối giữ lấy bàn chuyện hôn nhân!

Đúng vậy, chính là chuyện hôn nhân!

Chính là buổi tối hôm đó, Kim Quang Dao khéo léo an bài xong xuôi khách nhân liền nhanh chân chạy đến Thanh Hà tạ tội. Đến nơi thì thấy Nhiếp Minh Quyết ngồi trên nóc nhà uống rượu ngắm trăng, lộ ra bộ dáng - gia đang rất là không vui!

Đã thế hắn còn không nghe Kim Quang Dao giải thích, khách khí gọi Kim công tử còn đuổi y về nhà. Lúc đó cả hai đều khó chịu cằn nhằn lẫn nhau, Kim Quang cũng giận dỗi Nhiếp Minh Quyết không nói đạo lý, nói giận liền giận, chính mình còn chưa có bao giờ dỗi hắn đâu! Thế là tức mình bỏ về nhà, vài ngày sau liền phát hiện ra điều gì đó không đúng!

Hôm đó Nhiếp Minh Quyết đến Lan Lăng không phải chỉ đơn giản là đến có việc mà là vì biết hôm đó chính là ngày sinh thần của hắn a! Thảo nào đến có một mình, hóa ra là muốn cùng người thương trải qua ngày này!

Lam Hi Thần vẻ mặt phức tạp nhìn Kim Quang Dao không khác nào con mèo nhỏ chán chường nằm dài trên bàn đá hậu viện, đang thỉnh cầu Lam Hi Thần đến Nhiếp Minh Quyết nói hộ y vài câu tha tội. Thực sự y cũng quên mất a! Hoàn toàn không có cố ý được chưa!

Mà cái này cũng oan uổng quá mà, Kim Quang Dao thân thiện chu đáo ai cũng biết, tại sao mỗi mình Nhiếp đại đại lại không biết! Đúng là chọc người tức điên!

Lam Hi Thần an ủi mất nửa ngày, sau khi tiễn Kim Quang Dao về rồi mới nghiêm túc ngẩng đầu nhìn trời - kết hôn sao?

Vì vậy mà một ngày đẹp trời nào đó, Giang tông chủ đang ngẩn người ngồi trong lương đình giữa hồ sen, trong tay là bức thư Lam Hi Thần gửi sáng nay. Nội dung thư đại khái - Vãn Ngâm ngàn vạn lần không được cùng người khác thành thân! Lam Hoán nguyện ý gả cho ngươi mà!

Vẻ mặt Giang Trừng phức tạp - này là học cái ngoạn ý gì của mấy huynh đệ của y sao? Thiệt nghĩ không ra!

Bất quá nhiều năm sau đó, Giang tông chủ đều từ chối đi xem mắt, bởi vì đã sớm có một người chịu gả cho hắn rồi a!

Trường hợp thứ hai.

Vân Thâm Bất Tri Xứ mấy hôm nay được một trận nổ tung, bởi vì một tin tình báo được biết đến sau đây: Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ và Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện chiến tranh lạnh!

Được rồi, đây chính là tin tức cực kỳ trấn động mà môn sinh vừa biết được. Dĩ nhiên thúc phụ Lam Khải Nhân cũng biết, chỉ là ông bi phẫn nghĩ: gia huấn lễ nghĩa gì đó đối với mấy người này cơ bản là đã hết tác dụng!

Lam Tư Truy lại càng xoắn xuýt, này rốt cuộc cãi nhau lớn tới mức nào mà ngay cả Hàm Quang Quân vốn cưng chiều Ngụy Vô Tiện như trứng mỏng lại có thể giận dỗi không an ủi chứ!

Đám tiểu bối cũng khẩn trương muốn chết, Hàm Quang Quân bình thường mặt lạnh hơn tiền ló mặt đến học đường đã thành công dọa sợ bọn nhỏ. Nay chiến tranh lạnh với người yêu, mặt còn đặc biệt âm trầm hơn nữa, Lan thất rõ ràng đang bị hơi lạnh đông chết!

Mà Lam Tư Truy còn cực hơn, sau khi lớp học sáng kết thúc, sau đó lại luyện đàn tĩnh tọa, rồi cho thỏ ăn, bên cạnh đó không thể quên việc giám sát Ngụy Vô Tiện! Bởi vì cho dù Hàm Quang Quân không nói nhưng hắn biết mình không thể làm ngơ như thế được! Bản thân hắn cũng không chấp nhận được khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiển rầu rĩ không vui như thế!

Chiều như thường lệ, Lam Tư Truy mang cà rốt đến uy thỏ liền nhìn thấy Tiểu Bình Quả gấp đến độ xoay vòng tại chỗ, còn không ngừng đá đá chân - tỏ vẻ đại gia đây đang rất bực mình! Đang yên đang lành đột nhiên lấy đuôi gia cột vào dây thừng rồi buộc quanh thân cây là sao! Mau thả ra!

Lam Tư Truy vừa đến giải thoát cho Tiểu Bình Quả, sau đó đột nhiên trong bụi cây gần đó một đống bông trắng đồng loạt hướng phía cậu lăn tới. Lam Tư Truy nhảy dựng, vì cái gì toàn bộ thỏ đuôi đều biến thành màu đen a!!! Đã vậy hai tai đều bị cột vào nhau! Sao lại chơi ác đến vậy chứ!

Ôm mớ thỏ lại từng con từng con tháo sợi dây cột tai xuống, Lam Tư Truy dở khóc dở cười, mỗi sợi dây màu trắng này đều vẽ những đám mây nghuệch ngoạc, hẳn là mô phỏng mạt nghạch Lam gia. Khỏi cần nói chắc cũng biết là ai làm!

Đột nhiên có một con thỏ nhảy lên đùi Lam Tư Truy, đưa cặp mắt đen thui nhìn cậu, Lam Tư Truy hơi mỉm cười. Đây là một con thỏ rất an tĩnh a, vả lại cũng là con duy nhất không bị nhuộm đen đuôi mà cũng không bị cột tai, thay vì đó là buộc quanh đầu nó. Cậu đưa tay tháo xuống dây vải, sau đó nụ cười lập tức cứng đờ, mặt sau của sợi dây viết vài chữ.

Lam Trạm là đồ ngốc!

Lam Tư Truy yên lặng đem mớ dây nhét vào trong áo, nhất định phải thủ tiêu nó! Nhất định!

Nhưng còn đuôi của mấy con thỏ bị nhuộm đen phải làm sao đây a?

"Người gì a? Đúng là vô lương tâm mà! Cũng không thèm đến xin lỗi nữa!!!"

Đột nhiên trong khung trung truyền đến tiếng gào thét, Lam Tư Truy sợ hết hồn, vội vàng hướng phía trước tìm đến nơi phát ra âm thanh. Đi một chút liền đến được suối nước lạnh, còn chưa kịp định thần liền thấy Ngụy Vô Tiện nằm úp sấp trên mặt hồ, phơi mông nhỏ trôi nổi.

Lam Tư Truy. "..."

Này có tính là phi lễ chớ nhìn không?

"Khụ, tiền bối." Lam Tư Truy ho khan một tiếng.

Ngụy Vô Tiện nghe tiếng gọi liền mở mắt, lặn người xuống rồi ngoi lên, chỉ để lộ cái đầu, hơi không vui. "Sao lại là con?"

Lam Tư Truy dở khóc dở cười. "Con nghe thấy tiếng của người."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, bơi về phía Lam Tư Truy, dựa người lên vách đá, vẻ mặt rõ ràng bất mãn. Lam Tư Truy cũng bất đắc dĩ, hôm nay là ngày thứ hai giận dỗi rồi a, bình thường chỉ cần Ngụy Vô Tiện có chút không vui thì Lam Vong Cơ lập tức dỗ dành, nhưng lần này lại để đến tận hai ngày, rốt cuộc là cãi nhau lớn thế nào a? Ban đầu cậu còn nghĩ còn nhẹ lắm.

Ngụy Vô Tiện đưa tay xoa xoa má, nhíu lại chép miệng một tiếng. Lam Tư Truy hơi nghiêng người nhìn bên quai hàm có chút sưng của Ngụy Vô Tiện, bất đắc dĩ. "Người lại không uống thuốc sao?"

"Mới không thèm cần thuốc của y!" Ngụy Vô Tiện nói, chỉ tay lên trời tuyên bố. "Lão tử không cần cái gì của ngươi hết! Ta về Liên Hoa Ổ... ngao ngao ngao!"

Vì gào quá lớn lại dùng lực, cái răng nhức nhối vô cùng, Ngụy Vô Tiện đau đến trào lệ, ai oán xoa xoa cái má, còn không quên lải nhải. "Ngoan nào, đừng quấy, thương nha thương nha..."

Ngụy Vô Tiện điên điên khùng khùng không phải ngày một ngày hai, nhưng hắn nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đòi về Liên Hoa Ổ. Lam Tư Truy bối rối. "Tiền bối, người định đi Giang gia thật sao? Con nghĩ..."

Còn chưa kịp nói xong đã bị Ngụy Vô Tiện quay nguýt qua trừng một cái, Lam Tư Truy lập tức câm miệng. Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện ai oán nói. "Con đứng về phía y sao? Không bênh vực ta?"

"Ách... cái đó..." Lam Tư Truy luống cuống, cậu thương nhất là hai người thì làm gì có chuyện thiên vị ai hơn ai chứ! Nhưng mà quả thực không nên để Ngụy Vô Tiện tới Liên Hoa Ổ a!

Thế nhưng lọt vào trong mắt Ngụy Vô Tiện là cậu bênh vực Lam Vong Cơ, hắn liền bĩu môi, lặn xuống bơi qua bờ bên kia lấy quần áo mặc vào, còn không quên bổ sung. "Lão tử về nhà!"

Ngay sau đó, Lam Tư Truy liền bỏ mặc điều lệ "Cấm ồn ào" mà ngao ngao chạy đi Tàng thư các.

"Hàm Quang Quân! Ngụy tiền bối bỏ nhà đi rồi!"

Tay cầm bút của Lam Vong Cơ dừng lại, đôi mày đẹp dường như hơi cau lại, bất quá nhìn không ra là có tâm tình gì, khiến Lam Tư Truy gấp đến độ xoay vòng. Một lát sau, Lam Vong Cơ hạ bút, phân phó Lam Tư Truy thu xếp lại văn thư, chính mình liền trở về Tĩnh thất.

Vừa vào đến, trên giường liền xuất hiện một bọc chăn chùm kín. Lam Vong Cơ vô thanh vô tức đến gần, ngồi xuống giường đem bọc chăn ôm lại. Bọc chăn giãy giụa, bất quá bị ôm lại, nhúc nhích một chút liền lộ ra cái đầu.

Ngụy Vô Tiện ai oán nhìn Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn không đổi sắc, Ngụy Vô Tiện đáng thương nói. "Răng đau."

"Chịu đựng một chút." Lam Vong Cơ nói, đem người trong chăn kéo ra ôm vào lòng. "Răng đau không thể ăn hồ lô đường."

"Nhưng ta thèm." Ngụy Vô Tiện mếu máo. "Mấy ngày nay chỉ ăn cháo lạt muốn chết."

Ngụy Vô Tiện mọc răng khôn, cả ngày đau nhức ngao ngao rên rỉ, mấy ngày qua Lam Vong Cơ rất bận không thể bồi hắn. Ngụy Vô Tiện nháo đòi ăn hồ lô đường, ba bữa đều là cháo trắng, ăn cơm một chút cũng sẽ đau, đúng là sống không bằng chết. Lam Vong Cơ nghe vậy liền từ chối, lo sợ hắn sẽ đau nên cự tuyệt, đợi Lam Hi Thần về sẽ giúp Ngụy Vô Tiện nhổ răng, bây giờ chỉ uống thuốc giảm đau.

Nhưng Ngụy Vô Tiện một khóc hai nháo đòi ăn, cũng may Lam Tư Truy đủ sắt đá, nghe lời Lam Vong Cơ lo lắng sức khỏe hắn.

Dỗ dành một lúc, Ngụy Vô Tiện cũng không còn nháo nữa, nhàm chán còn đòi về Vân Mộng, nhưng lại bị Lam Vong Cơ từ chối với lý do cực kỳ chính đáng: Lam tông chủ đang ở Liên Hoa Ổ cùng Giang tông chủ nói chuyện yêu đương, nghiêm cấm bất kỳ ai ghé thăm!

Thế nên mấy ngày nay Lam Vong Cơ cực kỳ bận, đợi Lam Hi Thần về rồi, giúp Ngụy Vô Tiện nhổ răng, vài ngày sau toàn bộ mấy môn sinh tại Vân Thâm Bất Tri Xứ đều được phát mỗi đứa một xâu hồ lô đường!

7. Huynh - đệ.

Trường hợp thứ nhất.

Nhiếp Minh Quyết từ khi còn trẻ đã kế thừa gia tộc tiếp nhận vị chí Tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị. Tính tình cương trực thẳng thắn, mạnh mẽ kiên cường, ghét ác như thù, trong miệng người đời chính là chính nhân quân tử, vạn người kính phục. Từ lúc nhậm chức Tông chủ, lại càng đem danh tiếng Thanh Hà Nhiếp thị thêm lừng lẫy vững chắc.

Chỉ là Nhiếp Minh Quyết trời sinh có chút nóng tính lại nghiêm khắc, nghiêm khắc với bản thân chưa đủ, mà đối với người xung quanh cũng thế. Phụ mẫu mất sớm, Nhiếp Minh Quyết từ nhỏ vốn độc lập bây giờ lại càng thêm trưởng thành, Thanh Hà Nhiếp thị nắm trong tay hắn quả thực không làm mất mặt Nhiếp gia nhiều đời.

Bất quá, Nhiếp gia nhiều đời thiên chi kiêu tử, Nhiếp Minh Quyết là ngôi sao sáng nhất trong nhiều thế hệ, thế nhưng mà đệ đệ hắn lại không được như vậy!

Nếu năm đó không phải cha hắn tuyên bố đây là con trai ông thì Nhiếp Minh Quyết nghĩ Nhiếp Hoài Tang không phải là thân sinh của mình! Hắn chắc chắn như thế!

Nhiếp Hoài Tang nhỏ hơn Nhiếp Minh Quyết vài tuổi, từ nhỏ đã nhu nhược yếu đuối, giống như một cái đuôi nhỏ lúc nào cũng đi phía sau Nhiếp Minh Quyết. Chỉ cần quát nhẹ một cái cũng có thể làm nó sợ đến bất tỉnh, nhà hắn điều kiện tốt vậy, cho nó ăn toàn sơn hào hải vị nó cũng chỉ ăn được mỗi thứ một ít, lại hay ốm đau bệnh tật. Lớn lên còn đỡ, lúc nhỏ cứ khoảng hai ngày sẽ bệnh một lần, đi bộ sẽ vấp té, đi quá lâu sẽ lạc đường, nói nhanh sẽ cắn trúng lưỡi, quả thực không khiến người ta hết lo được!

Nhiếp Hoài Tang trong nhà nhu thuận dễ gần, ai cũng đối với cậu rất tốt, chỉ có điều hơi e ngại cho tương lai sau này một chút. Học hành thì chẳng tới đâu, quên trước quên sau không nói, xuất thân tiên môn thế gia nhưng trong người lại chẳng có chút tu vi nào, chẳng biết được đến khi nào mới có thể kết đan được. Biết điều này là điểm yếu của cậu nên không ai nói ra, một là e ngại Nhiếp Minh Quyết, hai là nghĩ Nhiếp Hoài Tang có khi cứ sống vô ưu vô tư như vậy lại tốt hơn.

Nhiếp Minh Quyết dĩ nhiên không thể không biết điều này, đệ đệ hắn từ nhỏ đã không phải là một kỳ tài, lại càng không phải là người có thể lập nên kỳ tích. Sợ nó sau này sẽ trở thành công tử ca nhi chỉ biết chơi bời lêu lổng, thế nên Nhiếp Minh Quyết đối với Nhiếp Hoài Tang vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng mà Nhiếp Hoài Tang trời sinh chính là bùn cát không trát nổi tường, dù có cố gắng hơn người khác vạn phần thì suy cho cùng đối với tu tiên cũng không có cơ duyên!

Điều này khiến cậu rất rầu, mà Nhiếp Minh Quyết cũng không vui vẻ gì cho cam.

Nhiếp Hoài Tang sau lần học nghệ từ Cô Tô Lam thị trở về thì vẫn đâu ra đó, một chút cũng không thay đổi. Vừa đến trước mặt đại ca thì đầu cứ cúi xuống không hề ngước lên, tưởng tượng như mình có thể hóa thân thành con ruồi vo ve rồi bay mất dạng!

Nhiếp Minh Quyết nghiêm khắc nhìn cậu không nói một lời nào, cuối cùng mới phất tay. "Về viện nghỉ ngơi đi."

Í? Không dọa nạt mắng chửi đòi đánh gãy chân nữa a? Nhiếp Hoài Tang được tha cho mà sợ, hơi ngước lên không tin nổi nhìn đại ca nhà mình, kết quả lại bị ánh mắt như muốn giết người của hắn dọa sợ, lập tức không có tiền đồ hận không thể cắm đầu xuống đất mà trốn!

Nhiếp Minh Quyết vẫn sát khí nặng nề như cũ, nhưng động tác lại dịu dàng vô cùng, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Nhiếp Hoài Tang, trầm giọng. "Ngày mai ta đưa đệ xuống núi, không cần tu tiên kết đan, học hành thành một người trưởng thành là tốt rồi. Nhiếp gia sau này đệ vẫn là cần phải gánh vác."

Nhiếp Hoài Tang hơi sững sờ, sau vẫn ngoan ngoãn để hắn xoa, nhẹ giọng nói. "Có ca ca rồi, đệ không cần phải lo lắng gì hết."

Vào một ngày vẫn đẹp nào đó, Nhiếp Hoài Tang đang ngồi thưởng đàn bên trong một tửu lâu ở trấn dưới Thanh Hà, đột nhiên một môn sinh hoảng hốt chạy đến nói với cậu. "Thiếu gia thiếu gia, tông chủ, tông chủ xảy ra chuyện..."

Chiếc ly sứ tinh xảo trong tay Nhiếp Hoài Tang rơi xuống vỡ nát, giống hệt như tâm trí cậu cũng đột ngột như có cái gì đó nổ tung trong đầu.

Ôm thi thể đại ca khóc đến cạn nước mắt, Nhiếp Hoài Tang đau thương đến độ thần trí không minh mẫn, sau này khi thức dậy, môn sinh trong nhà nói suốt một ngày một đêm hôm đó, cậu đã ôm thi thể của Nhiếp Minh Quyết suốt. Kim Quang Dao hay Lam Hi Thần đến gần cậu cũng không cho, mà trong miệng chỉ lầm bầm một câu nói.

"Đại ca, ca ca tỉnh lại. Tỉnh lại nhìn đệ đi..."

...

Ngụy Vô Tiện nói. "Coi bộ Nhiếp Hoài Tang không biết gì tu tiên kết đan vậy mà tốt, sống an an phận phận làm tông chủ ngớ ngẩn cũng hay. Cái gì cũng không phải sốt vó lo lắng, cũng không gây thị phi giành giật..."

Nhiếp Hoài Tang bên ngoài nghe thấy được, chỉ cười nhẹ một tiếng. Cậu bước ra khỏi khách điếm, một môn sinh chạy đến với cậu nói. "Tông chủ, người thực sự biết cách tìm được những phần thi thể của Nhiếp Minh Quyết tông chủ sao?"

Nhiếp Hoài Tang xòe quạt, che đi nửa mặt mình, chỉ để lộ một đôi mắt vô tội. "Ta thật sự không biết."

Trường hợp thứ hai.

Lam mẫu thân mất từ sớm, trong ký ức của Lam Vong Cơ về mẫu thân cũng rất mơ hồ, gần như không nhớ được rốt cuộc dung mạo của nàng là như thế nào. Chỉ biết nàng thực dịu dàng và hiền hòa, Lam Hi Thần rất giống nàng, ý nói về mặt tính cách.

Mọi người ai cũng nói hai huynh đệ họ giống cha hơn giống mẹ, thúc phụ cũng nói vậy. Mà thực sự, ngoài Lam Hi Thần lớn tuổi hơn hiểu chuyện hơn thì Lam Vong Cơ cũng chưa gặp được phụ thân y mấy lần. Lúc đó y còn nhỏ nên không hiểu lắm vì sao cha rất ít khi đến trò chuyện với y, ngay cả Lam Hi Thần đôi khi mới có thể đi gặp ngài một chút. Sau này khi mẫu thân qua đời, Lam phụ thân cũng chỉ xuất hiện lần đó rồi hoàn toàn bế quan không gặp bất kỳ ai.

Lam Hi Thần vì vậy mà từ huynh trưởng vừa trở thành cha thành mẹ của Lam Vong Cơ, chiếu cố y vô cùng tận tình chu đáo. Lam Vong Cơ từ nhỏ đã là một khối băng di động, ngoài việc y rất nghiêm túc và cổ hủ ra thì chẳng ai biết rốt cuộc y đang nghĩ cái gì! Nhưng mà Lam Hi Thần lại biết nha!

Lam Hi Thần. "Vong Cơ, thúc phụ mới tặng cho chúng ta một phần Khả Ái Đa, đệ có muốn không?"

Lam Vong Cơ. "Không muốn."

Lam Hi Thần. "Thực ngoan, nào, há miệng."

Lam Vong Cơ. "..."

.

Lam Hi Thần. "Vong Cơ, ra ngoài thư giãn một chút, chỉ đừng cả ngày ngồi đọc sách như thế."

Lam Vong Cơ. "Đệ đang thư giãn."

Lam Hi Thần. "À, vậy để ta cùng đệ trò chuyện thư giãn."

Lam Vong Cơ. "..."

Lam Vong Cơ đôi lúc thực sự không hiểu nổi Lam Hi Thần như thế nào có thể nhìn thấu suy nghĩ của y. Lam Hi Thần lúc nào cũng cười cười ôn thuận, vui vẻ hiền lành, người khác nói hắn như vậy là người đơn giản chu đáo. Nhưng Lam Vong Cơ thật sự không nghĩ như vậy.

Các ngươi cho rằng người có thể đọc tâm thuật của người khác dễ dàng như thế là người đơn giản? Các ngươi là đang nói tiếng người sao?

Dù sao thì Lam Vong Cơ cũng đã rất lâu rồi bỏ đi ý nghĩ Lam Hi Thần thật biến thái!

Lam Hi Thần có thể nhìn ra được Lam Vong Cơ thích Ngụy Vô Tiện nhiều đến nhường nào. Lam Hi Thần lúc trước đối với Ngụy Vô Tiện hiến xá trở về có chút đề phòng cảnh giác, nhưng mà hắn hoàn toàn tin tưởng Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ đã nói không sao, thì chứng tỏ Ngụy Vô Tiện không nguy hiểm và hắn cần phải đối xử tốt hơn với "em rể" này một chút!

Không ai hiểu Lam Vong Cơ bằng Lam Hi Thần. Nhưng sẽ chẳng có ai hiểu rõ Lam Hi Thần hơn chính bản thân hắn!

Lúc Lam Vong Cơ cùng chỗ với Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn. Chính là đệ đệ của hắn vậy mà rất lâu rồi đã sớm trưởng thành, vì Ngụy Vô Tiện mà có thể chống đối cả thiên hạ!

Lam Hi Thần cười cười, nghe tin Lam Vong Cơ kết đạo lữ cùng Ngụy Vô Tiện, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm tay hai người đặt lên nhau, dịu dàng nói. "Hai người phải thật hạnh phúc."

Trong cuộc đời đã chứng kiến biết bao lần sinh ly tử biệt của Lam Hi Thần, đây có lẽ chính là hình ảnh đẹp đẽ nhất mà hắn đã thấy. Lam Vong Cơ tìm được một nơi yên bình để gửi trọn tâm tình, đây chính là điều mà Lam Hi Thần cả đời này mong muốn nhất.

Nhưng khi nhìn lại mình, Lam Hi Thần chỉ cười cho qua.

Còn y thì sao? Y mong muốn điều gì?

"Lam Hoán?" Bên tai vang lên giọng nam trầm mang theo vài tia mất kiên nhẫn. "Lam Hoán! Ngươi có nghe ta gọi không thế!"

Lam Hi Thần giật mình nhìn lại, sắc mặt Giang Trừng khó coi. "Ngươi nhìn bọn họ làm gì? Vấn đề của ta ngươi có thèm trả lời không hả?"

Lam Hi Thần lúc này mới phát hiện mình lại xuất thần lơ đãng, nhìn đến Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện hóng mát dưới gốc cây phong lan. Y lại nhìn về phía Giang Trừng, người kia cũng nhìn y với ánh mắt trách móc vì sao lại lơ hắn, Lam Hi Thần gật đầu nói. "Đều do A Trừng định."

"Thế a." Giang Trừng gật đầu. " Quyết định vậy đi, ngày mai ta về Vân Mộng một chuyến, cũng đưa Ngụy Vô Tiện về. Ngươi giúp Lam Vong Cơ chuẩn bị sính lễ cũng được. Ta phát hiện đệ đệ ngươi vẫn là rất trì độn trong mấy vấn đề như vậy."

Lam Hi Thần nghe vậy bật cười. "A Trừng lo lắng cho đệ phu như vậy, ta cũng thật cao hứng nha."

"Ừm..." Giang Trừng ban đầu là gật đầu, sau đột nhiên đỏ mặt đập bàn. "Ta mới không thèm gả về đây!"

Lam Hi Thần bật cười, bên kia truyền đến giọng nói của Ngụy Vô Tiện. "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào, sư muội ngươi đến Tàng Thư Các chép phạt đi!"

"Ngươi cút! Đến lượt ngươi quản ta a!"

"Sớm muộn gì cũng bị gả về đây, đến lúc đó cho ngươi lớn miệng mắng chửi người ha! Có gia quy hầu hạ!"

"Tên vô kỷ luật như ngươi nói ra câu đó không biết xấu hổ hả?"

Cả hai như trước vẫn là chí chóe, Lam Hi Thần lắc đầu hết cách. Y ngồi trong lương đình, mắt phiêu đến bầu trời xanh trong lành, khóe môi vẫn giữ nụ cười ôn thuận động lòng người. Lam Hi Thần nghĩ thực ra thì y chẳng mong muốn điều gì, nhiều năm như vậy những thứ y có được đều tương xứng với điều y mất đi. Mong muốn hoặc hy vọng quá nhiều, đôi khi lại khiến bản thân thất vọng càng nhiều.

Lam Hi Thần vô cầu vô dục, chỉ nghĩ tháng ngày yên bình thế này thực tốt, người thân thương ở bên cạnh như vậy thật tốt. Y cần gì mong ước xa xôi, chỉ cần người bên cạnh y hạnh phúc, với y đã là đủ lắm rồi!

9. Ngạo kiều.

Trường hợp thứ nhất.

Lam Tư Truy thật đau đầu.

Kim Lăng chính là cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời, lên làm tông chủ còn đỡ, trước đây để chứng minh thực lực của mình mà còn chạy đông chạy tây săn săn bắt bắt. Bây giờ làm tông chủ rồi, công việc bận rộn chất đống như vậy cậu cũng không mấy chuyên tâm, thỉnh thoảng còn trốn nhà đi chơi khiến Giang tông chủ tức muốn điên.

Mà nơi Kim Lăng trọn để trốn cũng rất biết cách, chạy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, chui vào phòng Lam Tư Truy hết ăn rồi lại nằm, còn xem hắn là sai vặt, đòi hỏi đủ thứ. Một hai lần đầu còn không bị ai phát hiện, nhưng những lần tới, Giang tông chủ biết được liền nổi giận đùng đùng đến nơi bắt về. Nếu được còn muốn Lam tông chủ thêm một điều vào gia quy - không hoan nghênh Kim tiểu tông chủ đến chơi!

Bất quá thấy ánh mắt oán trách của Kim Lăng lẫn Lam Tư Truy cùng vẻ mặt khinh bỉ của Ngụy Vô Tiện, nên điều đó coi như Giang tông chủ không nòi gì đi!

Kim Lăng tươi sống bị bắt về Kim Lân Đài, được vài ngày, Lam Tư Truy nhận được thư của cậu, đại khái nói thèm sơn trà các loại, một bức thư dài như vậy, chung quy vẫn là nói cậu muốn gặp hắn!

Lúc Lam Tư Truy đến nơi, thấy Kim Lăng đang đi vòng vòng trong viện của mình, phía sau là Tiên Tử ngồi dựa vào gốc cây vẫy vẫy đuôi. Tiên Tử thấy Lam Tư Truy liền sủa một tiếng, Kim Lăng quay lại, nét mặt có vài phần bối rối không biết vì sao.

Thực ra thì từ lúc lên làm tông chủ, Kim Lăng cũng đã giảm bớt tính khí của mình, lúc làm việc thì vô cùng nghiêm túc, còn vô cùng thông minh, Lan Lăng Kim thị trong vòng một năm qua tay cậu đã vững vàng vàng trở lại. Nhiều tiền bối ban đầu còn bất mãn việc Kim Lăng còn nhỏ mà đã đảm nhiệm chức vụ này, nghĩ cậu không đủ khả năng lãnh đạo, liền có nhiều lần muốn lật đổ.

Bất quá Kim Lăng tuy còn nhỏ nhưng không có nghĩa chí khí cậu cũng nhỏ. Vả lại cậu cũng không cần phải lo lắng có kẻ mưu đồ hãm hại gì gì đó. Giang tông chủ từ sau khi Kim Lăng nhậm chức, hắn liền để một hậu cần của mình vào Lăn Lăng Kim thị để bảo vệ và giám sát cậu, thuận tiện báo cáo cho hắn về sinh hoạt hằng ngày của Kim Lăng cho hắn!

Hoàn toàn chính là một người cậu tri kỉ!

Nếu chỉ đơn giản như vậy mà khiến Kim Lăng kiêu ngạo tự chủ thì hoàn toàn sai rồi. Lam Tư Truy cũng không nghĩ cậu là người suy nghĩ nông cạn như vậy, việc Kim Lăng thường xuyên bỏ việc chạy đi chơi tất nhiên là có lý do! Chẳng qua là những lần trước hắn đều không nghĩ tới, cũng tính là một loại sai sót!

"Kim tông chủ, cậu là cảm thấy mệt mỏi đi?" Lam Tư Truy nói.

Kim Lăng liếc mắt. "Mệt cái gì? Ngươi không thấy ta đang rất khỏe mệnh sao?"

Lam Tư Truy cười. "Ý tôi nói, cậu là đang mệt tâm?"

Kim Lăng híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt khinh bỉ không chịu nhận, liền quay đi. "Ngươi thì biết cái gì? Hôm nay ta gọi ngươi đến đây chỉ để nói cho ngươi biết, tối nay ta muốn cùng ngươi đi săn đêm!"

Lam Tư Truy hơi ngẩn ra, một lúc sau mới nói. "Điều này A Lăng không nói trước, Tư Truy chưa chuẩn bị, cũng chưa nói với tiền bối trong nhà. Chi bằng để tôi trở về một chuyến?"

"Không cho phép!" Kim Lăng đột nhiên đập bàn, quay lưng về phía hắn. "Không cho phép ngươi đi đâu hết!"

"A Lăng..." Lam Tư Truy bất đắc dĩ.

"Gọi Kim tông chủ!" Kim Lăng nói.

Lam Tư Truy dở khóc dở cười, đứng dậy tiến đến phía sau Kim Lăng, đem người ôm vào lòng. Kim Lăng sợ hết hồn, vội vàng giãy ra, bất quá giãy không được, còn bị hắn ôm cứng lại.

Lam Tư Truy nói. "Tôi biết đối với cậu chuyện này thật vất vả. Nhưng mà tôi tin chắc A Lăng vẫn có thể làm được, Kim thị cần có A Lăng."

Tuổi còn nhỏ lại mang trên vai trọng trách của một người trưởng thành, điều này bắt buộc Kim Lăng cũng phải trưởng thành. Biến cố năm đó xảy ra quá lớn, khi tiếp nhận vị trí này, Kim Lăng còn sợ hãi không thôi, cảm thấy chính mình như vậy thật vô dụng! Nhưng là, Kim thị đều chỉ còn lại một mình cậu, cho dù mệt mỏi muốn chết, Kim Lăng cũng không phép bản thân bỏ cuộc, lúc nào cũng phải tỏ ra kiên cường mạnh mẽ.

Điều này, khiến cậu chịu không nổi!

Lam Tư Truy hôn lên tóc Kim Lăng một cái, một bên vỗ nhẹ vai cậu, không khác nào dỗ dành tiểu hài tử. "A Lăng có mệt thì nói ra, Tư Truy nguyện cùng cậu chia sẻ, có được không?"

Kim Lăng không phải vì bướng bỉnh mà ham chơi không chịu học hành, chạy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải để tìm Lam Tư Truy chơi đùa, mà là để tìm chỗ dựa. Bất quá do ngại ngùng, tự ái lại cao, nghĩ việc đến nơi khóc lóc kể lể quá mất mặt, lại thôi. Lam Tư Truy ban đầu còn nghĩ là Kim Lăng nháo, nhưng suy xét lại thì thấy đây chính là thiếu sót của hắn. Trách hắn không quan tâm cậu cẩn thận, để Kim Lăng chịu ủy khuất.

Kim Lăng dẫu là đứa trẻ bướng bỉnh nhưng không phải không hiểu chuyện, cũng do tính cách cậu cao quá, sợ mất mặt nên còn cứng đầu. Nhưng nghe đến Lam Tư Truy như vậy hiểu ra tâm tình của mình, Kim Lăng lại mềm lòng. Lần này không thèm giãy ra, mà thả lỏng người, dựa vào ngực hắn, lầm bầm. "Mệt muốn chết."

Lam Tư Truy cười. "Đưa cậu đến Liên Hoa Ổ có được không?"

"Cữu cữu sẽ nổi giận nói ta lại lo chơi."

"Cùng đi với Ngụy tiền bối sẽ không sao."

"Không cho phép ngươi nhắc đến hắn."

"Được được, đều nghe theo A Lăng."

"Gọi Kim tông chủ!"

"Hảo, Kim tông chủ."

Trường hợp thứ hai.

Cùng đồng dạng với tính khí Kim Lăng còn có Giang tông chủ!

Cùng một vấn đề đau đầu để làm sao có thể dỗ người, còn có Lam tông chủ!

Lam Hi Thần gần đây thật rầu rĩ, Giang Trừng sau khi giải quyết bang vụ xong thì có được thời gian nghỉ ngơi hẳn bảy ngày, vốn là định mang hắn đi đây đó ngoạn nhi, nhưng mà Giang Trừng lại cự tuyệt. Với lý do rất chính đáng. "Nếu cùng ngươi đi, sẽ không ai chiếu cố Mạt Lỵ." (Hoa ly)

Được rồi, Mạt Lỵ chính là con chó mà Giang Trừng mới nhận nuôi cách đây vài ngày. Nói chó thì không phải chó, sói cũng không phải sói, mà lại là chó săn lai giữa hai loài động vật này. Mạt Lỵ khá giống Tiên Tử nhưng lại mang khí chất của loài sói, hai con mắt một bên xanh một bên đen, trông vừa oách lại vừa khí thế. Mạt Lỵ được Giang Trừng mua từ tay một thương nhân đến Vân Mộng kinh doanh, con chó này từ phía Tây biên giới đem về nên cực kỳ hiếm, Giang Trừng ra giá cao mới mua được.

Lam Hi Thần. "Vì sao lại gọi nó là Mạt Lỵ?"

"Bởi vì lần đầu tiên ta gặp nó là khi nó đang phơi bụng ngủ bên cạnh cành mạt lỵ."

"..."

Mạt Lỵ chỉ mới được hai tuần tuổi, vẫn còn là một tiểu cẩu đi không vững đây, Giang Trừng đem về nhà nuôi trong viện tử, mỗi ngày đều dành ra thời gian chăm sóc vui đùa. Tâm tình vì thế mà tốt lên không ít.

Nhưng mà Lam tông chủ lại không tốt tí nào!

Mạt Lỵ tuy nói là ngoan ngoãn không nháo nhưng chi chi cũng là con cún nhỏ, thấy người lạ liền sủa, còn mang ra vài phần bất ý. Lần đầu tiên Mạt Lỵ nhìn thấy Lam Hi Thần đã không ngừng sủa, Lam Hi Thần vừa chạm vào đã bị Mạt Lỵ cắn vạt áo không buông!

Lam tông chủ rất không vui, Giang Trừng không chịu cùng y du ngoạn thư giãn mà chỉ ngồi tại lương đình nằm trong hồ sen của Liên Hoa Ổ, vừa vuốt lông Mạt Lỵ vừa nghỉ ngơi. Mà Mạt Lỵ nằm trong lòng Giang Trừng một bên thì hưởng thụ đãi ngộ thú cưng, một bên cũng híp mắt nhìn Lam Hi Thần.

Lam tông chủ. "..."

"Lam Hoán?" Giang Trừng bây giờ mới thấy được sự im lặng bất thường liên ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần. "Sao ngươi không nói gì?"

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm Giang Trừng không nói.

Giang Trừng nhíu mày. "Làm sao?"

"Vãn Ngâm luôn ôm Mạt Lỵ." Lam Hi Thần mở miệng.

"Có vấn đề?"

"Có vấn đề!" Lam Hi Thần kiên nghị. "Ngươi đã vất vả nhiều ngày, muốn mang ngươi ra ngoài thư giãn."

"Ta đang thư giãn."

"..."

Lam Hi Thần nhịn không được liền đứng dậy, bước đến trước mặt Giang Trừng. Giang Trừng không biểu cảm nhìn y, chờ xem y sẽ làm gì. Lam Hi Thần đưa tay ra ý định muốn nắm lấy tay hắn kéo lên, nào ngờ còn chưa chạm vào đã bị Mạt Lỵ há miệng cắn tay.

Lam Hi Thần. "..."

Giang Trừng. "..."

Mạt Lỵ cắn còn nhay nhay vài cái - tay người này trắng trắng mềm mềm cắn vào thực thích! Nhưng mà ngươi ngày trước tranh giành chủ nhân với ta! Cắn ngươi!

Lam Hi Thần. "..."

Không được tổn thương động vật nhỏ...

Không được tổn thương động vật nhỏ...

Không được tổn thương động vật nhỏ...

Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần! Nhưng bây giờ y rất muốn đánh nó thì phải làm sao?

"Phụt..."

Tiếng cười khẽ vang lên phá tan bầu không khí cạnh tranh vô hình, Lam Hi Thần bất đắc dĩ nhìn Giang Trừng. "Vãn Ngâm..."

"Ha ha, Lam Hoán, ta không cố ý." Giang Trừng che miệng cười, ánh mắt đều là một mảnh vui vẻ, một lát mới vỗ nhẹ Mạt Lỵ. "Mau nhả ra, ngươi không cần cùng y so đo."

Mạt Lỵ chỉ nghe lời mỗi hắn, nghe vậy liền nhả ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần rút khăn tay lau lau, có chút giận dỗi.

Giang Trừng thả Mạt Lỵ ra, đuổi nó ra ngoài tự chơi, còn mình vòng tay nhìn Lam Hi Thần hệt như khuê nữ nhà lành vừa bị chọc giận, đứng xoay một bên lau lau tay bị Mạt Lỵ cắn, trên mu bàn tay còn hằn dấu răng. Mạt Lỵ chẳng qua bất mãn cạp một cái, không tính là cắn mạnh, cũng không khiến y đau, nhưng là vẫn biểu lộ rõ thái độ. Lam Hi Thần đứng đó không nói gì.

"Này." Giang Trừng gọi.

Không trả lời.

"Lam tông chủ."

Không đáp.

"Trạch Vu Quân."

Không phản ứng.

Giang Trừng không gọi nữa, đứng dậy hướng bên trong đi vào. "Mạt Lỵ!"

Lúc này mới bị một vòng tay rắn chắc ôm lại từ phía sau, giọng nói trầm mang theo vài phần oán trách vài phần ủy khuất của Lam Hi Thần vang lên. "Đáng lẽ ta mới là người phải giận dỗi."

"Ngươi dám?"

"... không dám."

Ngươi mà dám lập tức đuổi ngươi về!

Giang Trừng kiêu ngạo nghĩ, sau đó hơi đẩy y ra, quay đầu lại. Lam Hi Thần ủy khuất đứng đó hệt như nàng dâu vừa được gả về. Giang Trừng thở một hơi, dang hai tay.

Lam Hi Thần lập tức ôm người vào lòng.

"Ta muốn ngươi được hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi rõ ràng ở lại vì sợ Liên Hoa Ổ không có ngươi lại có nháo sự." Lam Hi Thần nói.

Giang Trừng không phản bác, hắn đúng là như vậy, cứ có cảm giác mình rời nhà vài ngày nhất định sau vài ngày trở về sẽ có một mớ hỗn độn để giải quyết. Bất quá nếu Lam Hi Thần không chê cùng hắn ở lại thư giãn thì hắn cũng không muốn phải đi ra ngoài.

"Chi bằng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ ở lại vài ngày?" Lam Hi Thần đề nghị.

"Ta mới không đến đó!" Ngụy Vô Tiện làm dâu nhà người, Kim Lăng cũng hay lui đến cùng Lam Tư Truy, hắn cũng đến thì còn ra thể thống gì? Không đi!

"Vậy ngươi muốn đi đâu? Ta có thể cùng ngươi." Lam Hi Thần buông hắn ra hỏi.

Giang Trừng không do dự đáp. "Ở nhà bồi Mạt Lỵ."

"..."

"Bất quá, có thể ra ngoài đi dạo." Giang Trừng vội nói.

"Không mang theo Mạt Lỵ". Lam Hi Thần ra điều kiện.

"Mang theo." Bị cự tuyệt.

"Nhưng... Vãn Ngâm đều để ý tới Mạt Lỵ, bỏ rơi ta."

"Ngươi cùng với Mạt Lỵ so đo cái gì? Nó có thể cùng ta chung giường sao? Có thể cùng ta trò chuyện sao?"

Lam Hi Thần nghĩ nghĩ cũng đúng, sau lại nghiêm túc bổ sung. "Đã hai tháng chúng ta không cùng nhau."

"Nói vấn đề này ngươi nghiêm túc thế làm gì?" Giang Trừng có chút đau đầu.

"Hôm nay phải có." Lam Hi Thần càng nghiêm túc.

"Lam tông chủ, ngươi có nhân quyền không?"

"Đãi ngộ cao hơn Mạt Lỵ đều tại ở điều này."

"Ngươi con mẹ nó đừng có đùa!"

"Mới không có đùa!"

Giang Trừng mất tự nhiên không muốn trả lời, quay mặt đi chỗ khác, do dự một lát. "Một lần."

"..."

"Hai lần."

"..."

"Ngươi nhìn ta làm gì? Nếu không ngươi đến khách phòng mà ngủ!"

"Không! Phải cùng nhau! Hai lần là hai lần!"

Giang Trừng lườm y một cái quay người bỏ đi, không quên nói. "Bồi ta đi dạo, nếu ta không vui, ngươi cũng đừng hòng ở lại đêm nay."

Lam Hi Thần vui vẻ chạy theo, nắm lấy tay hắn sủng nịnh nói. "Đều do A Trừng định."

"Gâu..."

"Mạt Lỵ, ngươi đừng có mà cắn áo ta như thế! Cô Tô Lam thị gia huấn không được tổn thương động vật nhỏ a!"

.

9. Lư hương.

Lúc Ngụy Vô Tiện phát hiện mình đang ở một nơi không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ là khi bị người ta vỗ cho một cái vào lưng kèm theo giọng mắng chửi.

"Ngụy Vô Tiện tên không có tiền đồ này! Nhìn cô nương nhà người ta chằm chằm thế không biết xấu hổ hả?"

Giang Trừng? Ngụy Vô Tiện mờ mịt quay đầu lại, thấy Giang Trừng một thân tử y đang vòng tay khinh bỉ nhìn mình, hắn lại nhìn xung quanh, cuối cùng là nhìn đến một giỏ sơn trà đang ôm trong tay.

Đây là chuyện gì? Không phải mình đang ngủ trong Tĩnh thất sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Nhưng khi nhìn kỹ lại, hắn phát hiện Giang Trừng thế mà lại trẻ đi rất nhiều, dường như chính là bộ dáng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Hắn lại nhìn xung quanh, cuối cùng là nhìn xuống mặt nước - hắn mang bộ dáng thiếu niên mười lăm tuổi năm đó! Còn khung cảnh xung quanh chính là Trấn Thải Y.

Hóa ra là mơ.

Ngụy Vô Tiện nghĩ, song lại đưa mắt nhìn như tìm kiếm, cuối cùng dừng lại hai thân ảnh bạch y đứng ở thuyền bên kia. Không cần nói cũng biết là ai, bất quá Ngụy Vô Tiện lại phát hiện Lam Vong Cơ cũng đang nhìn mình, nhưng ánh mắt lại không đúng lắm.

Lúc này Giang Trừng đột nhiên nói. "Người ta tặng ngươi sơn trà ngươi không biết cảm ơn mà còn ngơ ngác cái gì?"

Ngụy Vô Tiện lúc này mới phản ứng, cười thật tươi với cô nương tặng sơn trà. "Tỷ tỷ cảm ơn, lần sau ta tới nhất định sẽ mua nhiều!"

Tỷ tỷ bán sơn trà cũng cười trò chuyện với hắn. Ngụy Vô Tiện ôm giỏ sơn trà, nhét vào tay Giang Trừng vài quả coi như hối lộ, rồi nói với hắn. "Lát ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ trước, ta đi đây có xíu việc."

Giang Trừng nhíu mày. "Ngươi bớt chêu chọc loanh quanh đi."

"Nào có!" Nói xong hắn liền hướng Lam Vong Cơ nhảy nhót.

"Lam Trạm Lam Trạm mau nhìn ta! Ta có sơn trà!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, sau lại nhìn Lam Hi Thần. "Huynh trưởng..."

"Đệ muốn ăn sơn trà sao? Ta mua về một sọt nhé?" Lam Hi Thần cười còn chói hơn mặt trời.

Lam Vong Cơ lắc đầu. "Không cần. Đệ..."

.

Thủy túy quấy nhiễu đã bị đuổi đi, Thủy Hành Uyên không thể diệt trừ chỉ có thể tạm phong ấn, Lam Hi Thần đem người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, tính toán đối phó với chúng sau. Thoáng chốc, chỉ còn lại Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vẫn còn đứng trên cầu không rời đi.

Ngụy Vô Tiện lắc lắc giở sơn trà. "Lam công tử có muón ăn sơn trà không?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, không phải là ánh mắt thiếu niên năm đó nhìn Ngụy Vô Tiện vẻ khiển trách ghét bỏ, mà chỉ là sự ôn nhu y dành cho duy nhất một mình hắn. Y gật đầu. "Được."

Ngụy Vô Tiện không khách khí đem nửa quả sơn trà đã cắn qua của mình đưa đến trước miệng Lam Vong Cơ, cười đến vô sỉ. "Vậy thì mời ngươi."

Mặc dù không nói ra nhưng cả hai bọn họ đều biết, giấc mơ rất chân thực này chính là do cái lư hương heo vòi gây ra. Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đã đem nó giấu đi rồi nhưng tại sao vẫn bị trúng chiêu của nó cơ chứ. Bất quá hắn cũng không ghét bỏ, mà còn cảm thấy cực kỳ cao hứng.

Hắn nói với Lam Vong Cơ. "Nè Lam Trạm, năm đó kỳ thật ngươi cũng muốn ăn sơn trà mà vị tỷ tỷ kia cho mà đúng không?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn không đáp.

Ngụy Vô Tiện cười xấu xa. "Xem ngươi kìa, muốn cái gì thì nói ra nha. Năm đó ngươi không thèm nể mặt ta mà cứ từ chối ta liên tục, bây giờ có cơ hội quay lại, ngươi còn muốn như vậy nữa sao?"

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ giúp hắn cầm giỏ sơn trà, một lúc sau mới nói.

"Có thể bù đắp."

Lời ít ý nhiều, Ngụy Vô Tiện cũng sớm quen với kiểu nói chuyện này của y, rất phối hợp mà cười. "Đúng vậy, năm đó những gì bỏ qua, bây giờ đều đem chúng lấy lại đi!"

Thế là cả hai người cùng nhau dạo chơi khắp trấn Thải Y, Ngụy Vô Tiện dùng mọi cách dụ dỗ, nài nỉ, lừa gạt cùng làm nũng với Lam Vong Cơ, khiến y cùng hắn hồ nháo cả buổi. Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ đến quán kem Khả Ái Đa, hắn ăn một lúc hai phần, còn giành phần của Lam Vong Cơ ăn hết. Mà Lam Vong Cơ cũng không phải thiếu niên năm đó dễ dàng từ chối hắn, y cũng phối hợp, miễn người kia cao hứng là tốt rồi.

Chơi bời chán chê, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ lên một chiếc thuyền, để thuyền phu chèo, còn mình cùng với y ngồi ở đầu thuyền, vừa ngắm hoàng hôn vừa trò chuyện. Ngụy Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ, chẳng thèm để ý đến những ánh mắt bên ngoài, hắn nói. "Lam nhị ca ca."

"Ân?" Lam Vong Cơ trả lời.

"Ngươi năm đó làm sao phải lòng ta?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"... đại khái là ngươi đặc biệt đi." Lam Vong Cơ nhẹ giọng.

"Ha ha, đáp án này cũng được đó." Ngụy Vô Tiện cười nói, hai chân thả lỏng vung vẩy. "Ngươi biết không, ta năm đó quả thực cũng thích ngươi đó."

"Vậy sao?" Lam Vong Cơ không ngạc nhiên.

"Thật mà." Ngụy Vô Tiện nói. "Ta thích ngươi ở chỗ là vì ngươi rất dễ trêu chọc! Rõ ràng năm đó ngươi dễ xấu hổ, chọc ghẹo chút liền nổi giận đùng đùng vui muốn chết. Sao càng lớn càng cứng nhắc như vậy?"

Lam Vong Cơ cũng chẳng mong hắn sẽ nói ra được lời hay, nên cũng chẳng tức giận oán trách, vuốt ve lọm tóc mai của hắn, y trầm giọng. "Như bây giờ liền không tốt?"

" Quá tốt." Ngụy Vô Tiện giơ lên ngón cái.

Lam Vong Cơ cười nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu hôn lên tóc Ngụy Vô Tiện, tay đẩy hắn một chút, để hắn dựa sát vào người mình, điều chỉnh chút tư thế cho hắn thoải mái. Ngụy Vô Tiện cả ngày chơi bời có chút uể oải, hắn hai mắt hơi lim dim, một lúc mới nói.

"Lam nhị ca ca, ngươi có hối hận không?"

"Về chuyện gì?" Lam Vong Cơ nhìn hắn.

"Tất cả."

"Không."

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, Lam Vong Cơ trả lời không chút do dự, hắn nhìn y với khuôn mặt thiếu niên non trẻ năm đó. Lam Vong Cơ thiếu niên năm ấy cũng là một mặt nghiêm chỉnh đoan đoan chính chính, nay tính cách không còn dễ mất bình tĩnh nữa, thế nên có thể nhìn thấy sự trưởng thành hiện ra trong đôi mắt nhạt màu xinh đẹp của y.

Ngụy Vô Tiện cười, đưa tay chọc chọc má y. "Lam nhị ca ca, ngươi thực tốt. Ngươi tốt như vậy mà lại phải lòng kẻ bại hoại ta. Ngươi nói xem ta có phải là người may mắn nhất trên đời không?"

Lam Vong Cơ nắm tay hắn áp lên má mình, ánh mắt lưu ly nhìn thẳng hắn. "Ngươi tốt."

"Ha ha, Lam nhị ca ca cũng biết nói ngọt nha!" Ngụy Vô Tiện híp mắt cười.

"Ngay từ đầu là ta phải lòng ngươi." Lam Vong Cơ nói. "Tâm duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi, tất thảy đều là ngươi. Không hối hận."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy sống mũi có chút cay, hắn vùi đầu vào ngực Lam Vong Cơ, vòng tay ôm thắt lưng y chặt đến mức cả hai đều sát vào không chút khe hở.

"Lam Trạm, cảm ơn ngươi."

"Không cần."

Mặt trời dần buông, ánh sáng cam đạm hắt lên khuôn mặt thanh tú hơi nghiêng của thiếu niên, trên môi là nụ cười thỏa mãn so với hoàng hôn còn đẹp hơn vạn phần.

[End]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top