Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Quà Trung Thu] Lễ Trung Thu hoa đào bay phấp phới!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lễ Trung Thu hoa đào bay phấp phới!

Cp (vui lòng không KY): Vong Tiện, Hi Trừng, Truy Lăng, Nhiếp Dao, Tang Nghi.

Khác: Bên dưới đây có những nhân vật không nằm trong nguyên tác mà thuộc về OC của Tùng, nên không cần phải thắc mắc là nhân vật nào của Mặc Hương tỷ tỷ nhé!

Quà Trung Thu định viết H, cơ mà không có thời gian! 🌚

Nội dung dưới đây hoàn toàn là CP fanship và OOC thuộc về Tùng, vui lòng không liên hệ với nguyên tác và đem ra so sánh. Xin cảm ơn!

———————

Trên thực tế thì bất kỳ ai cũng biết ghen ghét hoặc đố kỵ, trừ những kẻ không hiểu phong tình ra thì những ai có ái nhân đều sẽ biết ghen. Và đó không phải là điều gì tiêu cực, chẳng qua trong mỗi người, đều có một mặt ích kỷ và tính chiếm hữu mà thôi!

Trung Thu, ngày lễ của tình thân, đối với người Trung Nguyên mà nói thì ngày này rất quan trọng, không chỉ là một truyền thống vốn dĩ lâu đời, mà còn là một dịp đặc biệt để tất cả mọi người có thể hội tụ lại dưới một mái nhà của riêng mình, quây quần bên người thân và cùng thưởng thức ngày lễ nhộn nhịp ấm áp này.

Bọn Nguỵ Vô Tiện cũng vậy, bởi vì rất ít có dịp có thể cùng nhau họp mặt thân thiết, nên bọn hắn có thể nhân ngày lễ này đến để vui chơi một chút, cho có gọi là ngày lễ với người ta. Thế nên mấy ngày trước Trung Thu, Nguỵ Vô Tiện đã viết thư gửi đến vài người, muốn bọn họ ngày mười bốn tháng tám này có thể gặp nhau đàm tiếu ôn chuyện một phen.

Địa điểm gặp mặt là ở Vân Mộng, tiểu điếm Hỉ Lai - quán ăn do A Đậu mở.*

(*) Mọi người vui lòng đọc lại những fanfiction Hi Trừng của Tùng có nhắc đến nhân vật A Đậu này nhé. ^^

Giang Trừng cũng không hiểu lắm vì sao Nguỵ Vô Tiện một tên lười thối thây ấy có thể lặn lội xa xôi từ Cô Tô đến Vân Mộng mà không phải là ở địa phận gần đó, chẳng lẽ là muốn ăn chực?

Giang tông chủ đoán đúng rồi đấy, chủ đích của Nguỵ Vô Tiện nói gặp ở Vân Mộng đúng là để Giang Trừng - Vân Mộng Giang thị, thế gia đứng đầu nơi này mời khách. Không lẽ khách nhân từ nơi khác đến ghé thăm lại để họ trả tiền? Dù sao Nguỵ Vô Tiện cũng không có tiền, đi ăn chực gì đó đã là thói quen, cùng với liêm sỉ gì đó không quan hệ! Vả lại Hỉ Lai quán là quán của A Đậu, hắn ăn cũng chẳng cần phải trả tiền!

Vậy nên, ai quan tâm chứ!

Lam Hi Thần vừa nghe đến có thể đến Vân Mộng gặp "phu nhân" thì lập tức lên tinh thần, sáng sớm đã đến gặp tiên sinh Lam Khải Nhân, xoè ra bức thư lấy cớ Giang tông chủ mời y đến Vân Mộng bàn chuyện làm ăn. Sau đó ngự kiếm biến mất dạng.

Lam tiên sinh tỏ vẻ - kết hôn cũng đã kết hôn rồi, đi gặp phu nhân cũng phải lấy cớ lý do lý trâu! Lão phu cũng không phải cổ hủ chia rẽ uyên ương!

Thế nên, Lam tiên sinh, công vụ của Vân Thâm Bất Tri Xứ hôm nay xin nhờ ngài vậy!

Lam Tư Truy nhận thư, sắp xếp tiểu bối giúp hắn trông đàn thỏ cưng của Hàm Quang quân trong ngày hôm nay, sau đó xuất phát đến Kim Lân Đài.

Lam Cảnh Nghi vừa luyện kiếm tĩnh toạ xong thì nghe tin có Nhiếp tông chủ đến bái kiến, còn chưa hiểu gì thì đã bị người kia nhét vào mã xa, xuất phát đến Vân Mộng!

Lam Vong Cơ lên lớp dạy học, giúp Lam Hi Thần phê duyệt vài văn kiện, cho thỏ ăn no phơi nắng xong mới trở về Tĩnh Thất, kẻ đầu têu bày trò đi ăn chực là Nguỵ Vô Tiện lúc bấy giờ mới ngủ dậy, lơ mơ hỏi. "Giờ nào rồi?"

"Giờ Tỵ." Lam Vong Cơ trả lời, bưng nước rửa mặt đặt lên bàn. "Thay y phục."

Nguỵ Vô Tiện tỉnh cả ngủ, vội vàng nhảy xuống giường, một bên rửa mặt một nên để Lam Vong Cơ chải tóc thay y phục, sau đó mới nhanh nhảu ăn qua loa chén cháo rồi kéo y nhanh chân chạy đến Vân Mộng.

Vân Mộng thuộc địa phận Giang Nam, là vùng đất của sông nước, vừa đến nơi đã thấy mấy ruộng sen trải dài, thuyền nước linh đình, rộn ràng như trẩy hội. Nguỵ Vô Tiện ăn ở đây, lớn lên ở đây đã quen, vừa đến nơi đã kéo Lam Vong Cơ chạy khắp nơi, cảm thấy bây giờ vẫn chưa đến giờ hẹn, chơi một lát rồi đến cũng không muộn.

Nguỵ Vô Tiện đi ngang qua một quầy nặn tò he, thấy thú vị liền bảo ông chủ làm cho hắn hai còn thỏ trắng và đen, Lam Vong Cơ đứng bên cạnh chờ trả tiền. Đột nhiên y ngẩng đầu, nhìn về phía bên đường, một vài người đang nhìn về hướng của y.

"Mau nhìn, ở kia có hai nam nhân hảo dễ nhìn!"

"Người mặc áo trắng kia đẹp cũng nghịch thiên quá rồi!"

"Trông lạnh lùng quá, chắc không thú vị đâu. Nhìn người áo đen, a~ cười lên một cái liền nhìn như mặt trời!"

"Đúng đó đúng đó! Kiểu nam nhân nhìn qua sẽ yêu thích, đáng yêu đáng yêu đáng yêu!"

Nguỵ Vô Tiện cầm hai cái tò he, định khoe với Lam Vong Cơ một chút, ngẩng đầu lên đã thấy một tay áo tuyết trắng đưa lên, cản mọi tầm nhìn của hắn, phút chốc đơ cả người. Hắn không hiểu ngẩng đầu lên nhìn y, chỉ thấy Lam Vong Cơ mặt lạnh tanh nhìn mình, nếu là người ngoài nhất định sẽ không nhìn ra y đang nghĩ gì. Nhưng Nguỵ Vô Tiện ở chung với y lâu như vậy, cũng đã đủ quen biến hoá trên mặt y, có thể nhận ra lúc này y đang không vui!

Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, hơi liếc mắt nhìn về phía sau y một chút, liền thấy có vài người đang nhìn về phía này bàn tán cái gì đấy, có người còn nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ a. Nguỵ Vô Tiện trộm cười, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, đưa tay y kéo xuống, cười thiếu ăn đòn nói. "Hàm Quang quân ngươi cùng tiểu cô nương so đo cái gì a, các nàng so với ngươi còn không đẹp bằng!"

Giọng hắn không nhỏ, chỉ cần người đứng chung quanh thì sẽ nghe thấy, không ít người nghe vậy liền sửng sốt nhìn qua, liền thấy hai nam nhân đứng cùng một chỗ, thân ái nhìn nhau. Mấy cô nương nghe Nguỵ Vô Tiện nói vậy thì lập tức xấu hổ, có cả giận dữ, dù sao cũng là nữ tử, nghe nam nhân nói mình còn không đẹp bằng nam tử thì sẽ có chút bất mãn. Có người có chút đanh đá định nói lại vài câu thì đã thấy Nguỵ Vô Tiện xoay người để lên bàn của chủ quán tò he một thỏi bạc nhỏ, sau đó đẩy Lam Vong Cơ đi trước, còn hắn ngoái lại nhìn các nàng nhướn mày.

"Các cô nương, ý tứ một chút, y là người đã có lão bà!"

Các cô nương sửng sốt, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện mỉm cười một cái chói mắt với mình, nhưng lập tức bị nam tử bạch y kia đưa tay lên, che đi khuôn mặt tươi tắn kia, không cho bất kỳ ai có cơ hội nhìn thêm!

Nguỵ Vô Tiện trộm cười, nói với Lam Vong Cơ. "Aii, không hổ là Hàm Quang quân, Nhị công tử Lam Vong Cơ, đệ nhị mĩ nam tu chân giới, khuôn mặt đẹp trai vừa lộ ra ngoài liền có người dòm ngó!"

Lam Vong Cơ chân vẫn bước đều, tay vẫn giữ chặt, mặt đẹp vẫn liệt, lạnh lùng phun ra một câu. "Bọn họ chủ ý là ngươi."

Nguỵ Vô Tiện không phải đồ ngu mà không nghe ra cuộc bàn tán vừa rồi, hắn dĩ nhiên là không vui! Nam nhân của hắn đẹp như vậy, anh tuấn tiêu sái như vậy, chói mắt như vậy, chỉ cần ra ngoài sẽ có người nhìn đến, thực chỉ muốn đem y giữ trong nhà không cho ra ngoài, tốt hơn hết là chỉ để mình hắn nhìn thấy y đẹp trai thôi! Người ngoài không cho nhìn, cũng không cho đánh chủ ý tới!

Hắn bĩu môi nói. "Đẹp trai có gì tốt, đều không phải bị dòm ngó sao!"

Nghe ra ngữ điệu bất mãn có chút bực của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ lúc này mới nhìn xuống, đúng lúc Nguỵ Vô Tiện nhìn lên, ánh mắt hai người liền chạm nhau. Lam Vong Có hơi nghiêng đầu, khoé môi cong lên một ít, nhẹ nhàng nói. "Như vậy không tốt?"

Nguỵ Vô Tiện tên này vốn dĩ chẳng có tiền đồ, thấy mĩ nhân cười liền nhìn người ta đến ngu người, sau mới phản ứng mà nhảy dựng lên, đưa tay che miệng Lam Vong Cơ lại. "Ai cho phép ngươi cười bên ngoài! Ngươi chỉ được cười khi ở nhà thôi! Đặc biệt là không cho phép câu dẫn ta!"

[Nguỵ tiên sinh, ai câu dẫn ngài chứ?]

Nói đoạn liền cầm tay y kéo đi, lủi nhanh vào dòng người phía trước, tránh cho ai kia lại gậy hoạ vì nhan sắc nữa!

Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện kéo đi cũng không nói lời nào, mặc cho hắn vừa đi vừa lầm bầm trách móc, y cũng chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong mắt là một mảnh ôn nhu, hẳn là tâm trạng vô cùng tốt. Thế nên nói, thực ra Lam nhị công tử cũng có một sở thích rất là tao nhã, đó chính là chọc cho Nguỵ Vô Tiện xù lông, khi đó hắn sẽ phản ứng cực kỳ đáng yêu, nhìn vào sẽ khiến tâm tình rất tốt!

Mà phía bên kia, mấy cô nương nhìn hai người kia tình tứ bỏ đi thì trộm cười, còn chưa kịp tiếp tục bàn tán thì lại bị một hình ảnh khác hấp dẫn. Phía bên kia, có hai đại nam nhân đang lựa mua lồng đèn, hai người kia cao xấp xỉ nhau, một bạch y thuần trắng, một tử y khí chất, không những thế còn cực kỳ cực kỳ đẹp traiiiii!!!

[Các vị tỷ tỷ đang tỏ vẻ muốn gào thét!]

"Thần tiên hạ phàm sao a?"

"Nhìn tử y nhân bên cạnh, nương nha, mĩ nhân!"

"Ể, bạch y nhân kia trông có vẻ quen mắt nhỉ?"

"Bọn họ có ý trung nhân chưa a? Đặc biệt là bạch y nhân kia, ôn hoà như ngọc, nụ cười ấm áp, cử chỉ khoan thai! Nam nhân trong mộng của toàn nữ nhân sao!"

"Để ta đến!"

"Ta bảo bạch y nhân kia nhìn quen mắt, các ngươi không thấy giống người kia sao?"

Bất quá cũng đã có người tiến lên đến gần hai nam nhân nọ. Bạch y nhân kia cầm lên một chiếc lồng đèn có vẽ hình hai tiểu thố, đưa cho tử y nhân bên cạnh xem. "Vãn Ngâm nhìn xem, thật giống thỏ của Vân Thâm Bất Tri Xứ nha?"

Tử y nhân bên cạnh ghét bỏ. "Không phải thỏ trên đời này đều giống nhau sao?"

"Đúng ha, bất quá thỏ của Vân Thâm Bất Tri Xứ hình như hơi béo, giống như quả cầu tuyết." Bạch y nhân cười nói.

Tiểu cô nương lớn gan nọ đứng bên cạnh len lén nhìn bạch y nhân, nhìn gần mới thấy thực quá đẹp, đẹp đến nghịch thiên, trên đời nhất định không có người thứ hai. Bất quá nàng còn chưa kịp hỏi danh tính hay mở miệng nói gì, đột nhiên một chiếc lồng đèn từ đâu xuất hiện ngay trước mắt nàng, đập vào mắt là hình một con chó nhỏ đang gặm bánh Trung Thu.

Tiểu côn nương. "..."

"Lồng đèn hình con chó nhỏ này mới đẹp." Lam Hi Thần cười nói, đột nhiên quay sang nhìn tiểu cô nương cười hiền hoà. "Vị tiểu thư này, cô rất muốn xem lồng đèn tiểu thố sao?"

Tiểu cô nương lúc này mới hoàn hồn, mở to mắt nhìn bạch y nhân đang cười rạng rỡ với mình, còn chưa kịp tiêu hoá tình huống thì ánh mắt lập tức bị một hình ảnh khác hấp dẫn - Tử y nhân từ khi nào đã nhìn nàng với ánh mắt sắc như dao, hệt như lúc này có thể không khách khí đâm nàng một cái vậy.

Tiểu cô nương. "..."

Nhưng lúc bạch y nhân kia quay sang nhìn hắn thì đột nhiên hắn lại thu về ánh mắt và khuôn mặt khó chịu kia, trở lại bộ dáng lạnh lùng khó gần.

Tiểu cô nương thành công bị đả kích, run rẩy lấy tay che mặt, lủi đi thật nhanh, trong đầu không ngừng bị ánh mắt lúc nãy doạ sợ đến toát mồ hôi - cái kia... nam nhân trên đời đều có thể lộ ra ánh mắt ghen tuông với một nữ nhân bởi vì một nam nhân khác sao?"

Giang Trừng hừ một tiếng, đặt lên bàn một thỏi bạc ý muốn lấy hai cái lồng đèn này. Lão bản là một người nữ nhân ước chừng ba mươi tuổi, nhìn Lam Hi Thần đến không thể rời mắt, đến độ Giang Trừng muốn trả tiền cũng không quan tâm.

Giang tông chủ giận nha!

"Vãn Ngâm ngươi xem, ta nên mua thêm một cái lồng đèn nữa nha. Không chừng tiểu Nguỵ Nhân cũng sẽ đến." Lam Hi Thần cầm thêm một cái lồng đèn khác, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ thối của Giang Trừng, hẳn là chuẩn bị nổi bão.

Nhưng làm một lão công cực kỳ tâm lý, Lam Hi Thần dĩ nhiên sẽ không để phu nhân nhà mình nổi giận, y đột nhiên đưa tay lên, tay áo tuyết trắng phất một cái, chắn đi tầm nhìn của lão bản, không quên đặt lên bàn một thỏi bạc nói. "Lão bản, chúng ta lấy ba cái lồng đèn này."

Nói rồi một tay cầm ba cái lồng đèn, một tay cầm lấy tay Giang Trừng kéo hắn đi trong sự ngỡ ngàng của lão bản và mọi người xung quanh. Bao gồm cả Giang Trừng.

Lam Hi Thần nhìn thấy hắn có chút ngốc lăng liền cười nói. "Lần sau vi phu sẽ đội đấu lạp ra ngoài nha?"

Giang Trừng ghét bỏ. "Ngươi có đội thùng ra ngoài cũng không liên quan gì đến ta!"

"Thật không?" Lam Hi Thần tâm trạng cực kỳ tốt, không hề ngại ngùng nắm tay hắn đi giữa đường lớn. "Vậy khi nãy là ai ăn giấm vậy a?"

Ô, Lam Hi Thần ngươi thật to gan, dám đùa giỡn lão tử, này là chê ta dung túng ngươi quá nhiều chứ gì? Giang Trừng cười lạnh. "Vậy phiền Lam tông chủ bớt xuất môn, đưa khuôn mặt đệ nhất mĩ nam tu chân giới ra mà câu dẫn tiểu cô nương nhà người ta đi a!"

Câu này chẳng biết là đang khen hay đang chê, cơ mà quản nó là khen hay chê, Giang Trừng ăn giấm thật đáng yêu nha! Lam Hi Thần bị suy nghĩ cùng biểu cảm của Giang Trừng chọc cười, sau lại nói tiếp. "Cũng đúng ha, chỉ để cho mình Vãn Ngâm nhìn thôi!"

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến cây hoa đào là Lam Hi Thần nữa, bước chân nhanh hơn đi về phía trước, tốt hơn hết là nhanh đến Hỉ Lai quán cho đỡ phiền phức. Chứ Giang tông chủ không hề ghen tuông chút nào! Ghen là thứ gì? Giang tông chủ không có biết!

Lam Hi Thần cười đến đặc biệt vui vẻ, cũng tại y có thú vui tao nhã, thích chọc cho Giang Trừng xù lông lên sau đó bỏ thời gian đi dỗ dành. Mà Giang Trừng trước giờ vẫn biết cái tật xấu nhàm chán này của Lam Hi Thần, bất quá lại dung túng y muốn làm gì thì làm, đừng quá phận là được!

Lam Hi Thần và Giang Trừng vừa đi qua, thì từ trong một cửa hàng làm bánh trung thu, Kim Lăng cùng Lam Tư Truy cầm theo một thực hạp bước ra. Kim Lăng nhíu mày nhìn thực hạp có đến năm loại bánh trung thu khác nhau kia, có chút không hài lòng. "Ta nghe cữu cữu nói bánh Trung thu của cửa hàng Tiêu Kỳ ở cuối con phố này mới có phẩm vị. Còn cái cửa hàng nhỏ này lại không quá nổi bật, ngươi xem, trang trí cũng không được đẹp mắt."

Ra là hai người định sẽ biếu bánh Trung thu khi đến Hỉ Lai quán, Kim Lăng thì muốn chỗ Tiêu Kỳ ở phía bên kia, vì nơi đó trông rất có phẩm vị, năm nào cậu cũng đến đó để mua bánh làm quà biếu. Không chỉ bên ngoài trang trí xa hoa bắt mắt mà còn ăn ngon, giá dĩ nhiên là rất mắc, Kim Lăng cảm thấy như vậy mới đủ thành ý!

Bất quá Lam Tư Truy lại nói. "Nguỵ tiền bối nói Tiêu Kỳ tuy rất có phẩm vị nhưng mà so với cửa tiệm nhỏ Lạc Văn này thì có chút kém. Lạc Văn tuy đơn giản nhưng bánh thật sự rất ngon, phần bánh mềm mà nhân bên trong cũng phong phú nhiều loại. Tiêu Kỳ tuy nổi tiếng nhưng làm theo cách phổ thông, chỉ hơn những nhà khác ở chỗ trang trí bắt mắt, còn bên trong cũng không có gì đặc biệt."

Thực ra thì Lam Tư Truy đã lược bỏ bớt gần một ngàn chữ mà Nguỵ Vô Tiện dùng để chê bai Giang Trừng không biết phân biệt ẩm thực, hắn chung quy chỉ cảm thấy cái gì vừa đẹp mắt vừa mắc tiền thì đem đi làm quà biếu rất có phẩm vị! Có tiền thì hay lắm sao! Nhìn thì đẹp mà ăn vào thì dở muốn chết!

Kim Lăng không trả lời, còn đang định bỏ đi thì đột nhiên từ trong cửa hàng, một tiểu cô nương chạy ra, nhỏ giọng gọi Lam Tư Truy. Hai người đều quay sang nhìn nàng, chỉ thấy nàng cầm một chiếc hộp nhỏ khác, nhìn qua đơn giản mà tinh xảo, hướng Lam Tư Truy đưa đến mà mặt không dám ngẩng lên, sợ người ta nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của mình.

"Hai... hai vị công tử, phần bánh này là cửa hàng chúng ta tặng... tặng hai vị..."

Lam Tư Truy hơi ngạc nhiên, hắn nhìn qua Kim Lăng thì thấy vẻ mặt người kia cực kỳ đen, kiểu như ai thiếu cậu mấy trăm lượng bạc không trả vậy. Lam Tư Truy trộm cười, quay sang tiểu cô nương mỉm cười. "Đa tạ ý tốt của quý tiệm."

Nói đoạn định đưa tay ra nhận, nhưng tay còn chưa chạm đến chiếc hộp kia thì bị một cánh tay khác gạt ra, chỉ thấy Kim Lăng vẻ mặt lạnh lùng nói. "Đa tạ ý tốt của tiểu thư, chúng ta đã đủ rồi."

Tiểu cô nương sửng sốt, hai tay cầm chiếc hộp khẽ run lên, cả khuôn mặt đỏ lên như phát sốt, lí nhí nói. "Công... công tử... đây là thành ý của tiệm..."

"Thật ngại quá tiểu thư, chúng ta là quà biếu không phải dùng để ăn. Món quà này xin để lại cho vị khách sau thôi." Kim Lăng thẳng thừng, ánh mắt đảo qua nhìn Lam Tư Truy như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lam Tư Truy nhịn cười. "Nhận một chút có sao đâu? Ý tốt của người ta."

"Nhưng mà ta không thích!"

Nói đoạn cầm tay người kia cưỡng bách kéo đi, không thèm để cho ai chút mặt mũi, hung hăng lườm nguýt một cái cái tên không biết xấu hổ kia đang cười đến nhe răng.

Tiểu cô nương suýt chút nữa hoá đá trong gió, chỉ thấy mẫu thân của cô chạy ra ngạc nhiên nói. "Sao vẫn còn cầm trong tay? Sao lại không đưa cho hai vị công tử?"

Tiểu cô nương lắp bắp. "Con... con còn chưa kịp nói xong, hoàng y công tử kia đã kéo người đi rồi!"

"Ai, có phải ngươi nhìn công tử nhà người ta đến mê mẩn nên mới bị người ta hiểu lầm là có ý không?" Mẫu thân nàng nhướn mày nói.

"Sao có thể ạ? Hai người họ nhìn qua đã biết tình cảm thân thiết, con làm sao có thể chen chân? Cũng tại hai người ấy xuất chúng như vậy, con xấu hổ cũng không có gì lạ." Tiểu cô nương bĩu môi.

Mẫu thân nàng gật đầu rồi kéo khuê nữ vào nhà, ai, coi như là mất một vị khách vào năm sau đi. Vị công tử bạch y kia coi bộ rất có phẩm vị, lại tinh tế sâu sắc, hoàng y công tử kia ngạo kiều như vậy vẫn có thể dỗ được! Tuổi trẻ tài cao a!

Hai người vừa mới vào trong, phía trước lại đến hai người, hai người này đều đội đấu lạp, nhưng có thể thấy được một người cao lớn khoẻ mạnh, còn một người thấp hơn. Cả hai đều vận y phục đơn giản không xa hoa, lại đội đấu lạp, nhìn qua như là lữ khách đường xa.

Người nhỏ hơn kia hơi ngẩng đầu. "Nghe Nhị ca nói nơi này làm bánh rất được. Chúng ta mua một ít làm quà được không?"

Nam nhân cao lớn bên cạnh không trả lời chỉ gật đầu một cái. Hai người bước vào tiệm nhưng vẫn không tháo đấu lạp, người nhỏ hơn nói. "Lão bản, chúng ta muốn mua bánh Trung thu làm quà biếu, phiền chọn giúp có được không?"

Lão bản cùng con gái mình nhìn nhau một cái, tâm nói sao lại có người vào mua bánh mà vẫn che mặt a? Bất quá là điều riêng tư không thể hỏi, lão bản nương mỉm cười nói. "Hảo a, hai vị muốn mua loại nào. Chúng ta ở đây là cửa tiệm gia truyền, hương vị đặc biệt có nhiều loại. Hai vị cứ tuỳ ý chọn."

Người kia lắc đầu. "Nếu là gia truyền, chúng ta tin tưởng lão bản có thể giúp chúng ta chọn loại tốt nhất. Hình thức hay giá cả đều không quan trọng, thành ý là được rồi."

Lão bản hơi ngạc nhiên, tâm nói vị công tử này thật hiểu chuyện, song liền lập tức đi lấy bánh cho hai người. Người kia nhìn xung quanh một chút rồi nói với người bên cạnh. "Tiếc thật, nơi này trông có vẻ tốt, chúng ta lại không thể nếm thử."

Người bên cạnh lạnh nhạt gật đầu một cái. Sau đó lão bản liền đem bánh gói lại cho hai người, họ trả bạc rồi mau chóng rời đi. Bất quá vẫn là tiểu cô nương cầm một hộp bánh nhỏ chạy theo nói. "Hai vị, đây là thành ý của tiệm chúng ta. Chúc hai người Trung Thu vui vẻ, sum tụ gia đình."

Hai người ngẩn ra một lúc, sau đó một người đưa tay nhận lấy, mỉm cười nói cảm ơn. Còn nam nhân bên cạnh nghĩ nghĩ một lúc, sau từ trong hà bao lấy ra một thỏi vàng đưa cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương cầm vàng mà sợ hết hồn liên tục lắc đầu. "Không không, hai vị đã trả bạc rồi. Đây là quà tặng thêm."

Nam nhân không có ý định nhận lại, chỉ nghe được giọng nói trầm khàn kỳ lạ. "Thành ý!"

Tiểu cô nương bị giọng nói của hắn doạ cho ngây người, người nhỏ hơn kia lập tức cười nói. "Cô nương, đây cũng là thành ý của chúng ta. Chúc các ngươi Trung Thu vui vẻ!"

Nói đoạn đem nam nhân kéo đi, tiểu cô nương không hiểu gì chỉ gãi gãi đầu đi vào nhà.

Hai người kia ra khỏi tiệm đi trên đường lớn, người nhỏ hơn nói. "Đại ca a, chúng ta là đang học cách sống như người thường. Sao có thể phung phí bạc như vậy?"

Nam nhân trả lời. "Còn là người sao?"

"Ai, thì không phải. Bất quá phải tiết kiệm, vung bạc như vậy thật giống như lúc còn ở Kim Lân đài."

Nói vậy đây chính là hai vị tiên tôn năm đó được tiên môn thế gia hết lời ca ngợi - Xích Phong tôn Nhiếp Minh Quyết và Liễm Phương tôn Kim Quang Dao rồi!

Quả đúng là như vậy, cái cách vung tiền không gớm tay đúng là phong cách của Kim gia cùng Nhiếp gia!

Đầu giờ Mùi, Hỉ Lai quán vẫn còn đang buôn bán, tuy không nhiều khách nhưng vẫn có thể thấy được bên trong có người bận rộn qua lại. Tiểu điếm này có hai tầng, tầng một thì nhiều bàn hơn một chút, còn tầng hai có bình phong chia thành nhiều gian, thiết kế đơn giản mà tinh tế, nhìn vào đã thấy hài hoà đẹp mắt.

Bên trong còn đang bận rộn thì bên ngoài lại vang lên tiếng của một nam nhân. "Tiểu Đậu Đậu, chúng ta đến rồi đây!"

Mấy vị thực khách nghe tiếng thì quay ra, lập tức sửng sốt - Gì vậy a? Thần tiên giáng trần sao?

Bên trong một nam nhân chạy ra, người này tuy làm trong bếp nhưng y phục vẫn gọn gàng sạch sẽ, trên cổ còn đang cuốn một chiếc khăn hơi ướt, bên thái dương cũng đổ một ít mồ hôi. Khuôn mặt tròn trĩnh phúc hậu, có hơi trắng, lúc cười lên càng giống như Phật Di Lặc sống, vui vẻ ồn ào.

"Tiện Tiện ca ca!

Nguỵ Vô Tiện định giang hai tay chuẩn bị ôm lấy người kia thì liền bị một cánh tay nắm vai kéo sát lại bên người, hắn ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc giữ chặt hắn, hẳn nhiên sẽ không để người kia tuỳ hứng thích ôm ai thì ôm!

Mộc Đậu nhìn thấy một cảnh này thì ngượng ngùng cười hai tiếng, sau không để ý mà nói. "Bên trên đã có sẵn bàn, Tiện Tiện ca ca và Lam công tử cứ lên đó ngồi, đệ ở dưới này một chút là xong rồi."

Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh. "Chỉ có một mình đệ làm thôi sao? Bọn Dao nhi đâu?"

"Dao nhi cùng với A Xuyên và Nhân tử đi làm lồng đèn rồi. Phía sau có A Tuyên giúp đệ." Mộc Đậu nói.

"A Tuyên? Sao nó lại ở đây với đệ? Phía bên thư đường không cần người nữa sao?" Nguỵ Vô Tiện không hiểu.

Mộc Đầu ban đầu là hơi ngẩn ra, sau đột nhiên đỏ mặt. "A Tuyên hôm nay xin nghỉ dạy, qua đây giúp đệ làm món ăn, hôm nay nhiều người đến mà."

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt ngáo ngơ không hiểu vì sao khuôn mặt khả ái của Mộc Đầu lại đỏ lên, bất quá chưa kịp hỏi đã bị Lam Vong Cơ tha lên tầng trên, không có cơ hội bát quái. Hai người chọn một không gian gần lan can ngồi xuống, Hỉ Lai quán tuy không lớn nhưng lại được lợi thế có thể nhìn ra bờ sông gần đây. Chọn chỗ này, chút nữa có Hoa Đăng sẽ có thể nhìn thấy, vừa thưởng thức đồ ăn vừa thưởng trăng, này là đúng chuẩn không khí Trung Thu rồi.

Mộc Đậu mang lên cho hai người một dĩa điểm tâm cùng rượu nhẹ, ngồi một lát thì lại nghe phía dưới ồn ào một trận, hoá ra bọn Giang Trừng cũng đã tới, mà ba đứa đồ đệ của hắn là Nguỵ Nhân, Lục Xuyên và Mộc Dao cũng đã đến, được Lam Hi Thần tặng cho ba cái lồng đèn thì vui vẻ rít nói cảm ơn. Lúc sau mới thấy bọn hắn lên lầu ngồi xuống.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Giang Trừng cầm một cái lông đèn có hoạ hình con chó nhỏ thì khoé miệng giật giật. "Giang Trừng, ngươi mấy tuổi rồi?"

"Không già hơn ngươi!" Giang Trừng liếc xéo.

Mọi người đã có mặt đầy đủ, A Tuyên là một nam nhân cao lớn xấp xỉ Giang Trừng, là một người trông có vẻ nghiêm túc lạnh lùng, bởi vì là thư sinh dạy học nên hắn thường mặc bạch y đơn giản, nhìn qua rất có phong phạm tài tử. Lục Tuyên thay Mộc Đậu tiếp đãi mọi người, phía dưới đã đóng cửa, Mộc Đậu dọn dẹp một chút cũng sẽ lên đây.

Lam Hi Thần nói với Lục Tuyên. "Chút nữa sẽ có thêm hai người, là huynh đệ của ta, đệ cứ để bọn họ lên."

Lục Tuyên đối với Lam Hi Thần thì chính là sự biết ơn của ân nhân cùng với sự sùng bái với tư cách là người hâm mộ, Lam Hi Thần nói gì cũng nghe, liền đứng dậy xuống dưới chờ người.

Lam Hi Thần dở khóc dở cười. "Cũng không bảo đệ phải đi ngay lập tức."

Giang Trừng ngồi bên cạnh nhìn y như một tên ngốc. "Uổng cho cái danh người tinh tế hiểu chuyện, có vậy cũng không nhìn ra."

"Hả?" Lam Hi Thần nghiêng đầu. "Vãn Ngâm nói vậy là sao? Cái gì tinh tế?"

Giang Trừng không thèm trả lời y, chỉ nói. "Một mình A Đậu ở dưới làm việc, còn tiểu tử Lục Tuyên ở trên đây dĩ nhiên suốt rột."

Lam Hi Thần hơi ngẩn ra, sau cũng hiểu ý của Giang Trừng liền cười cười. "Vãn Ngâm hảo quan sát a."

Giang Trừng nhìn trần nhà - biểu hiện rõ ràng như vậy còn không nhìn ra?

Lục Tuyên làm theo lời của Lam Hi Thần, một lát sau đã đem hai người là Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao lên đến, phía sau còn có Mộc Đậu cũng đã làm xong công việc, bưng lên một mâm đồ ăn đủ loại món, màu sắc sặc sỡ đẹp mắt, nhìn qua cực kỳ hấp dẫn!

Lúc hai người Nhiếp Dao tháo đấu lạp ra, để lộ dấu vết của hung thi nhưng cũng không khiến những người khác ý kiến gì, bọn Mộc Đầu chỉ chăm chú dọn bàn tiệc, không để ý đến cái khác. Mọi người ai nấy đều vui vẻ hoà hợp, hoàn toàn không có chút thái độ bài xích, chỉ đơn giản là cùng nhau vui vẻ trải qua ngày lễ Trung Thu sum vầy này.

Từ tầng trên của Hỉ Lai quán có thể thấy được bờ sông rất náo nhiệt, mọi người trong trấn đều tụ tập lại để thả hoa đăng, trên sông một mảnh linh đình, trên tay ai cũng có đèn, chỉ chờ đúng thời khắc rồi thả đi. Bọn Nguỵ Vô Tiện bên này cũng có đèn, bất quá ngại bên kia đông người nên đợi một lát rồi qua, ở đây có vài vị khiết phích nhẹ, từ chối đụng chạm chen lấn, nên nhân vật nhỏ bé như Nguỵ Vô Tiện có đứng dậy "khởi nghĩa" cũng không làm được gì!

Còn đang chờ được xem đến khung cảnh xinh đẹp của lễ hội, đột nhiên phía dưới có hai người ồn ào vừa đi vừa tranh luận, Kim Lăng nhìn xuống không khỏi nhíu mày. "Không phải Nhiếp tông chủ và Lam Cảnh Nghi đó sao?"

Lúc này mọi người mới sực nhớ ra là còn hai vị khách chưa có tới, ngay cả Nguỵ Vô Tiện là người mời cũng không có để ý, hắn cúi xuống gọi hai người. Lam Cảnh Nghi hình như bực dọc cái gì đó, không thèm nói với Nhiếp Hoài Tang nữa, mà vận lực một chút nhảy từ dưới lên tầng hai, mặc kệ Nhiếp tông chủ không có võ công cũng không có linh lực, đành phải đi gõ cửa.

Có đầy đủ rồi mới biết hai người này vì sao đến muộn. Chuyện là Nhiếp Hoài Tang muốn ngồi xe ngựa đến đây, nhưng Lam Cảnh Nghi lại muốn ngự kiếm, từ Cô Tô đến Vân Mộng thì ít nhất là một ngày đường ngồi mã xa, đợi bọn hắn đến nơi chắc Trung Thu cũng qua rồi. Thế là Lam Cảnh Nghi ngự kiếm, để Nhiếp Hoài Tang sợ vỡ mật ôm chặt thắt lưng cậu ở phía sau, trên đường không ngừng lẩm bẩm đọc kinh cầu nguyện cho tánh mạng của mình, chọc cho Lam Cảnh Nghi suýt nữa đá văng hắn xuống độ cao mấy chục trượng!

Đến nơi còn chưa ổn định, Nhiếp Hoài Tang còn muốn đi mua bánh Trung Thu làm quà, ghé vào cửa tiệm Lạc Văn mua bánh, lúc người ta tặng quà, hắn còn không biết tốn thời gian mà làm thơ tặng ngược lại người ta. Lam Cảnh Nghi nghe hắn khen tiểu cô nương bình dân mà như công chúa triều đình thì nổi giận, đập hắn một trận rồi hung hăng bỏ đi. Kết quả bị lạc đường!

Nhiếp Hoài Tang đi tìm khắp nơi, lúc tìm được thì là lúc Lam Cảnh Nghi đang cùng lưu manh dọc đường so đo, thiếu điều lao vào đánh nhau. Vất vả trải qua bao nhiêu chuyện với đến được Hỉ Lai quán, thì cũng là lúc sắp tàn tiệc rồi.

Mọi người dùng ánh mắt thông cảm mà nhìn hai người bọn họ, không biết nên vui hay nên buồn, chỉ có Nguỵ Vô Tiện không khách khí mà cười ngả tới ngả lui.

Đang cùng nhau trò chuyện thì một đồ đệ của Giang Trừng là Nguỵ Nhân chạy đến nói. "Cha đệ mời mọi người đến du thuyền thưởng trà."

Đồ đệ này của Giang Trừng là một tiểu thiếu gia nhà giàu, cha hắn chính là viên ngoại giàu có mở một cổ phường nằm ở cuối trấn, cực kỳ có danh tiếng. Nay người ta khách khí mời thì đám người cũng không tiện từ chối, đơn giản là nhận lời rồi cùng nhau đi.

Cha của Nguỵ Nhân là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, gọi Nguỵ Tây, tuổi trẻ đã tự lập nghiệp, vô cùng giỏi giang, tinh thông bác học, là một tài tử nổi tiếng trước đây. Thê tử mất sớm, thế nên một mình nuôi nấng Nguỵ Nhân, nhưng tính tình tiểu tử này không hề giống hắn. Nguỵ Tây tính tình cương trực nghiêm túc, nói một không nói hai, có chút lạnh lùng, nhưng lại hiểu biết lịch sự, không khiến người ta ghét. Chẳng hiểu sao Nguỵ Nhân lại không giống hắn mà lại giống tên thị vệ trong nhà, chắc từ nhỏ chơi cùng nên tính tình cũng giống luôn.

Cái này theo Nguỵ Vô Tiện nói là "Hổ phụ sinh khuyên tử" chứ đâu!

Du thuyền rất lớn, có hai tầng, mọi người ngồi ở tầng trên, khách khách khí khí khen ngợi vài câu rồi cũng thân thiết, Nguỵ Tây phong thái cùng lễ nghi cực kỳ tốt, đến cả Lam Hi Thần cũng thấy thực hài lòng.

Thời khắc thả hoa đăng, ngoài những con người nhàm chán và lười biếng như Nguỵ Tây, Giang Trừng, Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết ra thì đám còn lại đều cầm đèn hưởng ứng lễ hội. Đừng hỏi vì sao Hàm Quang quân Lam Vong Cơ cũng đi, vì đơn giản là đạo lữ của y không phải người thường, nên không thể không đi theo trông chừng, lỡ có phấn khích rớt xuống sông thì y vẫn có thể lao ra giải cứu kịp thời!

Những ngọn đèn hoa đăng thả trên sông làm cho con sông vốn tĩnh mịch tối đen liền trở nên sáng bừng rực rỡ, những ngọn đèn nhỏ kết thành từng chùm trôi trên mặt nước êm đềm khiến người ta cảm thấy đắm say, xao xuyến. Thả đi những bộn bề lo toan, mong sao chúng giống như những chiếc đèn nhỏ du lãng để tâm hồn cảm thấy an yên nhẹ nhàng.

Thả đi những ước nguyện về một cuộc sống yên bình khoan khoái, không cần phân tranh thị phi, chỉ cần có thể sống tốt mạnh khoẻ cùng với những người thân yêu, mong muốn mọi sự tốt đẹp đều đến với họ, mong muốn cùng họ đi đến cuối đời không chia lìa!

Tết Trung thu là Tết đoàn viên, cầu chúc tất cả mọi người đều được vui vẻ bên gia đình và người thân!

[END]

———————

Quà Trung thu hơi muộn!

Mọi người Trung thu vui vẻ và an lành! ❤️

Artist minh hoạ: @vinshota [Twitter]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top