Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Truy Lăng - 1201] Chăm thỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chăm thỏ.

Cp: Lam Tư Truy x Kim Lăng.

-----

Hôm nọ, Kim Lăng sau khi giải quyết hết một đống công vụ thì được nghỉ ngơi. Đã mấy ngày rồi không được ngủ đủ giấc, mệt đến độ ăn cái gì cũng không vào, đến bữa chỉ qua loa vài muỗng cơm lại bỏ mứa, nhìn thoáng qua đã gầy đi một vòng. Chúng môn sinh nhìn để vào mắt càng thấy thương, tông chủ đúng là tận tâm tận lực a, chúng ta lại không giúp được gì! Vô dụng hết sức!

Bản thân cũng rầu rĩ tự trách!

Giang tông chủ nhất định lòng ruột cũng đau như cắt!

Vì thế, sau khi làm xong công việc, Kim Lăng ngồi bên thư án xoa huyệt thái dương, bên cạnh là chén cháo hoa nấu chung với thảo dược bồi bổ sức khỏe. Cậu cầm lên uống một ngụm, cảm thấy cháo hôm nay có hơi đắng, vì vậy dứt khoát không ăn nữa, tự rót một ly trà rồi rời thư phòng đi dạo quanh.

Chúng đệ tử âm thầm đi phía sau không ngừng bàn luận.

"Hắn đã một tuần không tới!"

"Cũng là do tông chủ bận quá, làm gì có thời gian tiếp khách chứ!"

"Như vậy lại càng phải tới, ôm người vào lòng rồi dỗ dành nghỉ ngơi..."

"Phi phi phi, ngươi cư nhiên trong lòng nổi tà niệm muốn tông chủ bị tên họ Lam kia lừa đi! Hắn mới không xứng với tông chủ!"

"Cũng bớt đọc mấy tiểu tình sử bán lề đường đi!"

Bọn họ náo nhiệt phía sau, Kim Lăng dĩ nhiên nghe thấy, còn không quên cảm khái - lớp môn sinh mới nhận vào quả thực rất vô tư a!

Sau đó cậu lại ngửa mặt nhìn trời, bầu trời trong xanh phủ đầy mây trắng, khuôn mặt thiếu niên với nụ cười hiền hòa nho nhã như ẩn như hiện sau đám mây. Kim Lăng mơ hồ còn nghe được hắn gọi một tiếng "Kim công tử", phút chốc đứng ngốc dưới nắng mà nhìn.

Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau - có cần đi lấy dù không a? Đứng dưới nắng như vậy không cẩn thận say nắng đó!

Nhưng không đợi họ phản ứng, Kim Lăng đột nhiên quay lại, hướng một người trong đó nói. "Giúp ta lấy Tuế Hoa."

Mọi người giật mình - phát hiện ra chúng ta sao? Còn muốn lấy Tuế Hoa? Này là muốn xử tội chúng ta vì dám rình rập sao? Chúng ta một chút cũng không biết là ngài đang nhớ đến tên họ Lam kia đâu a!

Nhưng nói gì thì nói vẫn chạy đi lấy Tuế Hoa, Kim Lăng nhận lấy kiếm, sau đó nói. "Ta rời nhà hai ngày, các ngươi chu toàn thật tốt. Nếu không, cứ theo gia huấn lãnh phạt."

Nói xong liền ngự kiếm rời đi, để lại chúng đệ tử nhìn nhau không nhịn mà nhíu mày - Theo gia huấn lãnh phạt? Câu này nghe quen tai a!

.

Kim Lăng ngự kiếm một đường thẳng đến Cô Tô, bên người luôn luôn mang theo lệnh bài thông hành mà Lam Tư Truy cho, nên khi tiến vào Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không có gây ra rắc rối nào. Kim Lăng nghĩ không biết nên chọn chỗ nào mà tới đây, Lam Tư Truy vào thời gian này là đã học xong rồi, không chừng là đang cho thỏ ăn ở Tĩnh thất. Nhưng mà nơi đó không những không vào được mà thực sự Kim Lăng cũng không muốn vào cho lắm!

Thứ nhất là vì Ngụy Vô Tiện ở đó!

Thứ hai, Ngụy Vô Tiện mà ở đó thì Lam Vong Cơ cũng sẽ nửa bước không rời!

Thế nên Kim Lăng liền chạy đến viện của Lam Tư Truy.

Tiểu bối Lam gia được sắp xếp ở chung một trạch viện khá lớn, mỗi đứa một gian phòng, phòng của Lam Tư Truy ở cuối hành lang và cũng là nơi an tĩnh nhất. Lúc Kim Lăng vừa đáp xuống cổng viện, đã thấy bên trong một trận nhốn nháo.

Nói rõ hơn thì đám tiểu bối đang xì xầm bàn tán, thậm chí còn thấy được chút vui đùa hả hê, cũng không thiếu mấy đứa vẻ mặt nghiêm nghị. Mà bên cạnh chúng chính là Lam Cảnh Nghi đang cắn móng tay đi qua đi lại.

Nhưng cũng không thấy Lam Tư Truy đâu!

"Kim công tử?" Một người trong đó kêu lên, mọi người lập tức quay sang nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc.

Kim Lăng còn thấy Lam Cảnh Nghi hình như còn giật nảy một cái.

Mày hơi nhíu lại.

"Kim... Kim công tử, cậu làm gì ở đây?" Lam Cảnh Nghi chắn trước mặt Kim Lăng, chưa bao giờ cảm thấy mình yếu thế như bây giờ! Ánh mắt ngươi nhìn ta mãnh liệt như vậy là có ý gì?

"Ta đến tìm Lam Tư Truy." Kim Lăng bình tĩnh nói.

"Ách... kiếm Tư Truy sao..." Lam Cảnh Nghi giật mình, mắt hơi liếc về phía sau cầu cứu, bất quá mấy vị đồng học rất là ăn ý, đồng loạt ngửa đầu nhìn trời!

Đồng học cái gì a! Rõ ràng là một lũ ăn cây táo rào cây sung!

"Hắn đâu?" Kim Lăng hỏi.

"À..." Lam Cảnh Nghi lấp liếm. "Cậu... cậu ta bị Hàm Quang Quân gọi đi rồi! Đúng thế, bị gọi đi sắp xếp chút sách vở!"

Lam Cảnh Nghi cảm thấy mình thật thông minh!

Bất quá Kim Lăng gật đầu, quay người rời đi.

Lam Cảnh Nghi ngho hoặc. "Kim công tử cậu định đi đâu?"

"Tĩnh thất."

Nói xong liền mất dạng!

Lam Cảnh Nghi cảm thấy trong bụng đang có một ngàn con ngựa chạy qua! Đau kinh khủng!

.

Kim Lăng chạy đến Tĩnh thất, đứng trước cửa viện hít một hơi khí, tự vấn an bản thân mình bình tĩnh một chút. Ngoài mặt là vì chán ghét đối diện với Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, nhưng thực sự trong lòng là đang lo lắng cho Lam Tư Truy. Nếu là hắn phạm lỗi mà bị phạt cũng không phải vấn đề, nhưng nếu không phải vậy thì...

Kim Lăng vuốt ngực, mạnh mẽ ngẩng cao đầu bước vào.

Bên trong Tĩnh thất vẫn yên tĩnh thanh cao, cũng không có gì thay đổi, Kim Lăng chậm rãi đi qua con đường phủ đầy cỏ xanh, nghe được tiếng suối thác chảy, tiếng chim hót và tiếng gào của Ngụy Vô Tiện!

Đúng vậy! Tĩnh thất sẽ vĩnh viễn là một nơi yên tĩnh thanh thoát như chốn tiên cảnh nếu không có Ngụy Vô Tiện!

Kim Lăng chắc chắn điều đó!

"Tư Truy của ta ơi!"

Vừa nghe đến cái tên quen thuộc, Kim Lăng thấy tim mình nhảy lên một cái, tiếng gào của Ngụy Vô Tiện lại thảm thiết như vậy. Có khi nào...

Kim Lăng vứt bỏ lễ nghi gì đó, nhanh chân chạy đến phòng nghỉ của Lam Vong Cơ, nhưng cửa phóng đóng chặt, mà thay vào đó là tại bãi cỏ vốn để nuôi thỏ của Lam Vong Cơ lại đang có bốn người hiện diện và xung quanh là một đống cục bông trắng đang lăn tròn.

Xa xa dưới gốc cây còn có một con lừa đang ngáp.

Kim Lăng. "..."

Bốn người ngồi đó với bốn biểu cảm khác nhau, nhưng người đầu tiên kêu lên vẫn là Ngụy Vô Tiện. "A Lăng nha!"

Nếu không phải Lam Vong Cơ đưa tay túm lấy đai lưng hắn kéo lại, thì không chừng Ngụy Vô Tiện sẽ nhào tới ôm lấy Kim Lăng mà nhào nắn con người ta!

Giang Trừng nhăn mi nhìn Kim Lăng. "Con tới đây làm gì?"

Kim Lăng bị hỏi nhưng vẫn không quên đối từng người chào hỏi lễ phép, sau đó mới trả lời. "Con đến thăm Lam Tư Truy."

Bốn trưởng bối đưa mắt nhìn nhau, dường như đang chờ xem ai sẽ là người trả lời, Lam Hi Thần hướng Kim Lăng mỉm cười. "A Lăng quan tâm đến Tư Truy, ta thay mặt cậu ấy cảm tạ. Bất quá, Tư Truy hiện có chút việc nên không thể xuất hiện."

Bất kỳ người nào nhìn đến nụ cười ấm áp như gió xuân của Lam tông chủ chắc chắn chỉ có tin chứ không hề có nghi ngờ! Nhưng lần này quả thực Kim Lăng không thể tin được, thái độ của họ quả thực không khiến cậu bớt lo lắng cho Lam Tư Truy. Huống hồ trong khi hắn thì có việc cần xử lý mà bốn trưởng bối lại ngồi đây thảnh thơi bồi thỏ sao?

Vì thế, Kim Lăng nghiêm túc. "Con gặp hắn có việc gấp. Không biết có thể gặp hắn ở đâu ạ?"

Giang Trừng nhíu mi. "Không được hồ nháo. Nói con chờ thì con cứ chờ."

Kim Lăng xị mặt, đối với Giang Trừng thì cậu vô pháp chống cự, người cậu này cứng mềm không ăn, không dễ đối phó. Thế nên Kim Lăng liếc mắt đến Ngụy Vô Tiện - có nên xuống tay từ hắn không?

Nhưng ánh mắt Kim Lăng lập tức bị thứ trên tay Ngụy Vô Tiện hấp dẫn, đó chính là mông của một con thỏ. Con thỏ này quay mông về phía cậu, đầu thì cố sức chui vào cánh tay Ngụy Vô Tiện, dường như muốn đem chính mình giấu đi, nhìn vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch.

Nhưng mà... tại sao thỏ lại đeo mạt nghạch?

Kim Lăng có chút hứng thú, liền ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nhìn nhìn con thỏ. "Con thỏ này... cho con mượn một chút."

"Ách..." Ngụy Vô Tiện sửng sốt, mở to mắt nhìn Kim Lăng. "Ha ha, con thỏ này sợ người lạ. Vẫn là để ta ôm đi thôi."

Nói xong còn muốn đứng dậy, nhưng rất nhanh bị Kim Lăng kìm lại, cậu híp mắt nhìn hắn. "Mọi người đang giấu con việc gì a? Tại sao lại muốn trốn tránh chứ? Lam Tư Truy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy y chẳng phản ứng gì, lại nhìn đến Giang Trừng, hắn cũng thiếu tự nhiên mà quay đi. Cuối cùng nhìn Lam Hi Thần, Lam tông chủ bất đắc dĩ cười gật đầu, Ngụy Vô Tiện mới ôm con thỏ trong ngực ra, hướng Kim Lăng đưa đến.

Kim Lăng nhíu mày không hiểu - vừa rồi còn cự tuyệt không cho cậu chơi, giờ là ý gì đây?

Bất quá khi nhìn vào con thỏ này, Kim Lăng đột nhiên thấy nó cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, cái tai cũng cụp xuống, mạt nghạch so với người còn muốn dài hơn, màu lông trắng mềm, có chút béo nhưng tổng thể vẫn cực kỳ đáng yêu.

Nhưng mà Kim Lăng không phải đồ ngốc, Lam Tư Truy đột nhiên biến mất, hỏi đến ai cũng từ chối cho cậu biết, đã thế còn xuất hiện con thỏ béo đeo mạt nghạch này. Chuyện như vậy xảy ra lại còn có lý do nào khác để giải thích nữa sao?

Kim Lăng đen mặt nhìn con thỏ. "Lam Tư Truy?"

Thỏ nhỏ vừa nghe đến Kim Lăng gọi liền lập tức ỉu xỉu, đầu cũng cúi, hai tai rũ xuống trông cực kỳ đáng thương, mơ hồ còn thấy hơi run rẩy một chút. Kim Lăng không tin được ôm lấy thỏ nhỏ trong tay Ngụy Vô Tiện, sau đó trừng mắt với hắn.

"Chắc chắn là người làm!"

Ngụy Vô Tiện méo mặt. "Sao lại chắc chắn thế chứ!"

Chuyện là, lúc sáng, Lam Tư Truy như thường lệ đến uy thỏ ăn trước giờ lên lớp, lúc đó Lam Vong Cơ hình như cũng rời phòng rồi, chỉ còn một mình Ngụy Vô Tiện ở trong. Được một lúc, đột nhiên cửa Tĩnh thất bị đá ra, Lam Tư Truy sợ hết hồn nhìn Ngụy Vô Tiện hùng hùng hổ hổ chạy tới nói là mới luyện ra được thuật biến thân!

Lam Tư Truy không hiểu gì, chỉ bối rối nhìn Ngụy Vô Tiện khoa tay múa chân lung tung cả lên, sau đó đem ra một lá bùa mà giải thích. "Nếu dán lá bùa lên bất kỳ người nào thì người đó lập tức sẽ biến thân!"

Dự cảm điều chẳng lành, Lam Tư Truy kiếm cớ sắp đến giờ học mà chuồn lẹ, nào ngờ Ngụy Vô Tiện nói cho dù đến muộn thì hắn cũng sẽ xin Lam Vong Cơ không phạt cậu, không sao đâu!

Sau đó, cả hai rượt đuổi nhau khắp Tĩnh thất, khổ nỗi tu vi cả hai chênh lệch nên Lam Tư Truy bị bắt lại, Ngụy Vô Tiện mưu mô dán lá bùa lên lưng cậu, và "bùm" một cái.

Lúc Lam Tư Truy mở mắt ra thì mới biết mình hóa thành thỏ, mà bên cạnh đã là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng một mớ giấy tờ đang vò đầu bứt tai. Lam Tư Truy không nói được, thỏ vốn chẳng có thanh âm, cậu tội nghiệp nhìn Lam Vong Cơ cầu cứu, bất quá hình như y cũng không biết Ngụy Vô Tiện nháo ra cái thuật biến thân vớ vẩn này từ đầu nên không có cách nào giải quyết được!

Ngụy Vô Tiện cũng bất đắc dĩ giải thích, lá bùa này công dụng là dùng để lẩn trốn, có thể ngay tức khác dịch dung mà không cần đến dụng cụ! Tác dụng cũng không quá lâu, chỉ khoảng hai canh giờ là ổn rồi, nhưng không biết trong lúc chế tạo làm sao mà nhầm lẫn đến hết ngày! Ngụy Vô Tiện nói chắc trong lúc yểm bùa, hắn đã đọc nhầm một vài câu nào đó...

Lam Tư Truy nghe xong thành công ngất xỉu!

Giang Trừng nói Ngụy Vô Tiện giỏi chế tạo ba cái thứ vớ vẩn như vậy thì chắc chú giải cũng sẽ nhanh thôi, vì vậy mà trong lúc Ngụy Vô Tiện trên dưới kiểm tra Lam Tư Truy cũng như xem xét sản phẩm thất bại của mình thì Kim Lăng đột nhiên xuất hiện!

Này rất là hù dọa người biết không!

Sau đó là chuyện bốn trưởng bối thân ai nấy lo, giao thỏ nhỏ Tư Truy cho Kim Lăng, rồi lặn mất tăm!

"..."

Kim Lăng thở dài nhìn con thỏ trong tay, nó nhất quyết không nhìn cậu, cố hết sức chui vào khuỷu tay mà trốn. Kim Lăng bất đắc dĩ đem Lam Tư Truy đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài cửa trừng mắt với đám môn sinh đang đứng bát quái trước cửa phòng của hắn.

Lam Cảnh Nghi hiểu chuyện, đem đám người đuổi đi, trước còn không quên nói. "Cái kia, Kim công... tông chủ, Tư Truy cái gì cũng không chịu ăn, ngươi... ngươi khuyên hắn một chút."

Kim Lăng nhíu mày. "Ta biết rồi."

Đợi mọi người tản đi hết, Kim Lăng khép cửa, quay lại thì phát hiện Lam Tư Truy đã không còn ở trên bàn. Cậu giật mình, trái phải tìm kiếm, tên này cũng nhanh quá rồi, mới la là có một chút xíu thôi a.

Nhìn quanh một chút, phát hiện trên giường, có phần đai buộc trán lộ ra dưới lớp chăn, Kim Lăng bất đắc dĩ lật lên lớp chăn. Lam Tư Truy vẫn như cũ thu mình thành một đống, hoàn toàn chính là một quả cầu tuyết không ngừng run run, chưa chấp nhận được sự thật rằng mình đã bị Kim Lăng phát hiện. Chưa có chuẩn bị đối mặt với chuyện này!

Kim Lăng nhịn không nổi liền bực bội. "Ngươi trốn cái gì? Bộ dáng này của ngươi ai mà không thấy rồi? Còn sợ bị phát hiện sao?"

Nhỏ thỏ hình như giật mình một cái, sau lại ủy khuất quay lại nhìn Kim Lăng, thấy sắc mặt bất thiện của cậu lại sợ hãi cụp tai cúi đầu. Kim Lăng hết cách với hắn, đành ngồi xuống bên giường, nói. "Yên tâm, Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ giải được thuật, không sớm thì muộn, ba ngày cũng không vấn đề gì, ta bồi ngươi."

Lam Tư Truy sửng sốt ngẩng đầu nhìn Kim Lăng, có chút phản ứng không kịp với sự dịu dàng hiếm có của cậu. Kim Lăng từ trước đến nay vẫn luôn thiếu tự nhiên, trước mặt Lam Tư Truy lại đặc biệt biệt nữu, chưa bao giờ tỏ ra bộ dáng nhu thuận này. Không chừng là vì thấy hắn trong bộ dáng này nên mới không thấy ngượng ngùng khi nói thẳng như thế.

Nghĩ vậy, Lam Tư Truy đột nhiên cảm thấy bị đả kích - cái bộ dáng này...

Kim Lăng thì lại chẳng phải vì Lam Tư Truy như vậy mới chịu ngoan ngoãn, mà là thực sự cảm thấy bộ dáng này của Lam Tư Truy... đặc biệt đáng yêu! Đã rất kiềm chế hành động ôm lên hôn một cái! Đáng yêu muốn chết!

Bởi vì sự việc bất đắc dĩ này xảy ra, thế nên Lam Tư Truy không phải làm việc gì cả, cũng không cần lên lớp, mà Kim Lăng mỗi lần đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đều là được Lam Tư Truy dẫn đi chơi, thế nên hắn trong trạng thái hiện giờ thiếu thoải mái nên cậu cũng không biết phải làm gì. Thêm một điều nữa là Lam Tư Truy từ nhỏ được Lam Vong Cơ nuôi lớn, thói quen sinh hoạt bị ảnh hưởng bởi y ít nhiều, vậy nên Kim Lăng lòng vòng trong phòng hắn một hồi cũng không kiếm được cái gì có thể giải trí.

Nhàm chán hệt như người giám hộ của hắn vậy!

Lam Tư Truy không nói được, nhìn Kim Lăng đi đi lại lại trong phòng hình như chán sắp phát điên, hắn cũng gấp đến độ xoay vòng. Đương lúc không biết phải làm sao, Kim Lăng đột nhiên nói. "Hay ta mang ngươi về Lan Lăng?"

Lam Tư Truy trợn mắt, lúc lắc cái đầu nhỏ - như vậy làm sao có thể giải thuật a?

Kim Lăng hiểu ý, nhíu mi.

Thấy Kim Lăng buồn chán như vậy, Lam Tư Truy càng cảm thấy có lỗi hơn nữa, lâu lắm người kia mới đến đây thăm mình. Bản thân hắn cũng biết Kim Lăng bề bộn nhiều việc, dù sao cũng là tông chủ của một gia tộc, việc xuất môn làm việc tư cũng không dễ dàng. Hắn còn đang định vài ngày nữa sẽ đến thăm cậu, không ngờ lại xảy ra chuyện này, bất đắc dĩ không biết nên khóc nên cười nữa.

Ngồi một lúc, Kim Lăng cũng cảm thấy buồn ngủ, chính là mấy ngày nay bận rộn chưa có nghỉ ngơi đầy đủ, thế nên cậu quay lại nhìn Lam Tư Truy. "Ta có thể nằm nghỉ một chút chứ? Cảm thấy có chút buồn ngủ."

Lam Tư Truy vội vàng gật đầu, hai cái tai thỏ lúc la lúc lắc vô cùng đáng yêu.

Kim Lăng cởi ngoại bào, cởi giày trèo lên giường, Lam Tư Truy còn bò qua một bên nhường chỗ cho cậu nằm, nào ngờ Kim Lăng lại đột nhiên ôm lấy hắn. "Cùng ngủ đi, ta vừa ngủ, ngươi chắc chắn sẽ bỏ đi. Ngụy Vô Tiện có giải dược sẽ tự động đến tìm."

Lam Tư Truy dở khóc dở cười, mục đích bỏ trốn triệt để đi tong, bị Kim Lăng ôm vào lòng, chờ đến khi cậu ngủ say, hắn bất chợt cũng lim dim mắt, ngủ luôn.

.

Kim Lăng nằm mộng, cậu đang ở một bãi cỏ xanh, phía trước là một tán cây xanh thật cao, thật lớn, rợp mát cả một khoảng trời. Đứng dưới cây, gió nhẹ thổi qua cực kỳ mát mẻ, Kim Lăng khẽ mỉm cười, tính toán sẽ ở đây hóng mát một chút, lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía sau.

Kim Lăng theo bản năng quay lại, phút chốc sửng sốt.

Phía sau cậu, Lam Tư Truy... à không, phải là một Tiểu Tư Truy giáo phục chỉnh tề đi tới, trong ngực ôm một rổ đầy cà rốt, vội vàng hướng cậu chạy đến. Tiểu Tư Truy khoảng bảy tám tuổi, giáo phục trên người vừa vặn, mạt nghạch phiêu phiêu theo từng bước chân, khuôn mặt khả ái tròn tròn, tổng thể mà nói là vô cùng đáng yêu!

Kim Lăng há miệng trợn mắt nhìn tiểu Tư Truy ôm cà rốt chạy lướt qua cậu, hắn vừa chạy tới thì từ bốn phía, một đống cầu tuyết trắng từ khắp nơi lăn lại, con nào con nấy đều béo ú trắng trẻo, nhìn không khác nào nắm tuyết. Đám thỏ nhìn thấy tiểu Tư Truy đem cà rốt đến thì hướng cậu nhảy đến, con cắn áo, con thì nhảy lên đùi, con thì cắn mạt ngạch. Tiểu Tư Truy cũng mặc kệ bọn chúng, đám thỏ có đến hai chục con không chừng, tiểu Tư Truy bị chúng vây quanh cũng không bối rối, còn thản nhiên chậm rãi uy cà rốt, hiển nhiên đã quen với việc này.

Không những thế, còn đem thỏ đặt lên đầu...

Kim Lăng kinh ngạc đến không thể khép miệng, nhìn tiểu Tư Truy chăm thỏ, nhịn không được mà trong lòng không khỏi cảm khái - đáng yêu muốn chết! Muốn mãnh liệt ôm hôn một cái!

Bất quá hình như tiểu Tư Truy không có nhìn thấy Kim Lăng, tầm mắt chỉ lướt qua rồi thôi, thế nên Kim Lăng biết mình là đang nằm mơ, không nghĩ lại chân thật đến vậy. Cậu bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh tiểu Tư Truy, nhìn hắn chằm chằm.

Lam Tư Truy quả nhiên trời sinh khuôn mặt tươi cười, lúc nhỏ cười còn khả ái hơn, lại trắng trắng nộn nộn, hiển nhiên được Lam Vong Cơ chăm sóc vô cùng tốt. Kim Lăng cầm lòng không đặng, chìa tay chọt má hắn một cái.

Tiểu Tư Truy vậy mà sửng sốt, bị chọt một cái thì hoang mang đưa tay lên xoa má, ngó quanh quất bốn phía, hình như thực sự cảm nhận được ai đó vừa chạm vào mình. Kim Lăng nghĩ chơi vui, liền chọt thêm vài cái, tiểu Tư Truy sợ đến mức trào lệ, ôm má đứng bật dậy chạy trốn ra sau gốc cây, còn ló cái đầu nhỏ ngó nghiêng nhìn quanh, sau đó lại rụt đầu về.

Kim Lăng suýt phá lên cười lăn lộn, định chạy đến chọc ghẹo hắn một chút, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên từ nơi Lam Tư Truy vừa trốn kia, một thiếu niên hơn mười tuổi chậm rãi đi ra.

Lam Tư Truy mười bốn tuổi đã cao hơn rất nhiều so với tiểu tử tám tuổi, giáo phục cũng đã thay đổi đôi chút, mạt nghạch cũng đã có họa tiết vân mây, hẳn nhiên đã được ban tự và được thừa nhận thân phận. Hắn ít nhiều đã có phong thái đệ tử của Cô Tô Lam thị, đoan chính, lễ nghĩa, còn tỏa ra khí chất ung dung, thoạt nhìn đã lớn không ít.

Hắn đi ra, cũng không nhìn thấy Kim Lăng đang ngốc nghếch nhìn kia, nhàn nhã ngồi xuống, cầm cà rốt trong rổ tiếp tục uy đám thỏ nhốn nháo.

Kim Lăng mở to mắt quan sát hắn, đã lớn không ít a, so với hài tử kia thì đã ra dáng một chút, cũng anh tuấn hơn. Cậu cảm thấy Lam Tư Truy này quả thực không thua kém gì Lam Vong Cơ đâu, sau này lớn lên nhất định cũng khuynh thành khuynh quốc cho coi. Mà cũng không hiểu sao, Kim Lăng lại thấy Lam Tư Truy này có bộ dáng nhàn nhã phong vân đạm nhạc của Lam Hi Thần, ít nhiều cũng ảnh hưởng từ y.

Nhìn Lam Tư Truy đến ngẩn người, Kim Lăng đưa tay cầm lấy mạt nghạch của hắn giật giật, trong miệng lầm bầm. "Từ nhỏ đã có bộ dáng này, ngươi nói ta làm sao có thể yên tâm?"

"Không được." Lam Tư Truy đột nhiên mở miệng.

Kim Lăng sợ hết hồn, vội vàng thả mạt nghạch ra. "Ngươi... ngươi nghe được?"

"Mạt nghạch quan trọng, chỉ có đạo lữ mới có thể chạm tới." Lam Tư Truy mỉm cười nói, lại chẳng biết đang cùng ai nói chuyện, giọng điệu lại thản nhiên vô cùng. "Hàm Quang quân nói người quan trọng nhất đời mình mới có thể đem mạt nghạch tháo xuống, ngài cũng từng nói, người quan trọng nhất đã từng tháo mạt nghạch của ngài ấy đến hai lần lận đấy, lúc đó họ còn chưa là gì của nhau nữa cơ."

Kim Lăng nghe đến đây không khỏi cảm thấy bất lực, Ngụy Vô Tiện này đúng là quá tùy tiện rồi, chưa có quan hệ gì mà đã tháo mạt nghạch của người ta. Cũng may Lam Vong Cơ đối hắn là yêu sâu đậm nên không chấp nhất, nếu không Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ bị cấm đến gần y trong vòng mười bước!

Nhưng cũng như vừa rồi, Lam Tư Truy không phải nói Kim Lăng, mà là đang nói chuyện cùng đám thỏ, hẳn là nghĩ chúng đang cắn mạt nghạch của mình đây mà.

Nghĩ đến đây, Kim Lăng ngẩn ra - người quan trọng nhất đời mình...

Cậu chợt nhớ đến một ngày đẹp trời nào đó, Lam Tư Truy đứng mỉm cười dưới tán cây cao rộng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đưa tay tháo mạt nghạch của mình xuống, đem một đầu cuốn vào tay mình, đầu còn lại cuốn vào tay Kim Lăng, giọng nói đầy sự ôn nhu mà nhẹ nhàng. "Kim công tử, ta yêu ngươi."

.

Kim Lăng mở mắt, đầu tiên là nhớ đến đoạn ký ức vừa rồi, không khỏi cảm thấy một trận ngọt ngào, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên một chút - người quan trọng nhất đời a~

"A Lăng?"

Nghe tiếng gọi, Kim Lăng liền hướng đến nơi phát ra thanh âm mà nhìn, phút chốc cứng người.

LAM TƯ TRUY CỞI TRẦN ĐÈ TRÊN NGƯỜI MÌNH!

"Aaaaa!!! Ngươi muốn làm gì?" Kim Lăng thét lên một tiếng kinh hoàng, vội vàng bật dậy đẩy Lam Tư Truy ra, lung tung kéo chăn lên che người lại!

Lam Tư Truy hình như cũng không bất ngờ khi bị đẩy ra, mà bối rối nhìn Kim Lăng. "A Lăng thực xin lỗi, ta vừa mở mắt đã thấy mình trở lại... bất quá..."

Cái bất quá này cũng quá kinh khủng rồi! Kim Lăng trong lòng gào thét!

LAM TƯ TRUY TRÊN ĐẦU CÓ TAI THỎ!

LAM TƯ TRUY TRÊN ĐẦU CÓ TAI THỎ ĐÓ AAAAAA~~~

Muốn sờ một cái!

"A Lăng đừng sợ, có thể là do chú thuật chưa hết tác dụng triệt để." Lam Tư Truy vấn an Kim Lăng, hắn so với cậu còn muốn kinh sợ hơn, trên đấu có tai sao? Này cũng quá dọa người rồi!

Kim Lăng sau khi ổn định tinh thần, cố khống chế tầm mắt của mình khỏi tai thỏ khả ái, nhưng cũng không thể nào nhìn thẳng được, liền bực vội gào lên. "Còn không mau mặc quần áo vào?"

Ban ngay ban mặt trần như nhộng như vậy ra thể thống gì nữa!

"A xin lỗi!" Lam Tư Truy luống cuống đến độ quên trước quên sau, quay qua quay lại tìm quần áo.

Kim Lăng nghiến răng. "Không có chỗ này, đến tủ tìm!"

Lam Tư Truy sợ tới mức vứt bỏ lễ nghi nhảy xuống giường tìm quần áo - đại tiểu thư nổi giận thực sự là không tốt! Chân mình nhất định giữ không được!

Sau khi y phục chỉnh tề, Lam Tư Truy mới ngồi lại bên giường, Kim Lăng nhìn hắn một lúc, lại nhớ đến giấc mơ của mình, không nhịn được mà bụm miệng cười khúc khích. Lam Tư Truy tưởng Kim Lăng cười vì hai cái tai trên đầu mình, có chút xấu hổ. "Chút nữa ta sẽ đi gặp Ngụy tiền bối."

"Ha ha." Kim Lăng cười đến ngửa tới ngửa lui. "Ngươi định đem bộ dáng này đi ra ngoài?"

Lam Tư Truy sửng sốt, sau lại rầu rĩ. "Ta sẽ nghĩ cách."

Hắn cúi đầu, hai cái tai thỏ hệt như có thể theo cảm xúc mà rũ xuống, biểu rõ sự bất lực và rầu rĩ của chủ nhân, Kim Lăng lại được một trận cười dữ dội hơn nữa!

Lam Tư Truy bất đắc dĩ nhìn Kim Lăng cười đến ngửa tới ngửa lui kia, liền chép miệng nhẹ một cái, đem tay ngăn lại cái miệng xinh xẻo kia không ngừng cười đến đẹp như vậy kia!

Kim Lăng bị vậy liền sửng sốt, mở to mắt nhìn Lam Tư Truy, ngừng cười một chút lại bị nức cụt!

"Đừng cười nữa." Lam Tư Truy nhẹ giọng.

"Nấc..." Kim Lăng gật đầu lia lịa.

Lam Tư Truy nhìn cậu như vậy có chút đáng yêu, tay vừa bỏ ra thì lại dán mắt nhìn đến cái miệng nhỏ, lại cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, rất cần một cái hôn đủ ướt át mới được!

Nghĩ là làm liền, hắn cứ vậy mà chồm đến gần, không nói một lời liền dán môi mình lên môi Kim Lăng.

Kim Lăng đang bị nấc cụt bị hành động bất chợt này của hắn làm cho hết cả hồn, giật mình đến độ cũng hết cả nấc, ngốc nghếch để người ta hôn mình!

Lam Tư Truy đừng nhìn bình thường luôn lễ phép dễ gần như vậy mà lầm, lúc thể hiện tình cảm cùng cá tính cũng có cái riêng biệt của mình. Kim Lăng bị bất ngờ tấn công nên không biết đường nào phản kháng, thành ra bị hôn một lúc lâu, lúc được thả ra chỉ lập tức lấy hơi thở gấp.

"Nghẹn chết lão tử!" Kim Lăng nghiến răng nói, định nhào tới cùng Lam Tư Truy đại chiến ba trăm hiệp thì đột nhiên bị hắn nắm lấy tay, ngay lập tức bị đè xuống giường.

Kim Lăng bị hoảng sợ, chân dài đá tới đá lui muốn thoát ra, không ngừng kêu gào. "Lam Tư Truy ngươi đừng có quá phận! Đây là Vân Thâm Bất Tri Xứ đó! Ngươi dám xằng bậy ta lập tức kêu người đến bắt ngươi!"

Nhưng mà Lam Tư Truy không những không để vào tai, mà hơi thở chút dồn dập, nghẹn một lúc mới nói. "Xin... xin lỗi A Lăng... ta cảm thấy không tốt lắm."

"Hả?" Kim Lăng nghe đến thì ngừng giãy giụa, mở to mắt nhìn Lam Tư Truy khuôn mặt đỏ ửng, mày nhíu lại, dường như đang cố kìm nén cái gì đó. "Ngươi bị làm sao vậy?"

"Chú thuật... hình như có cái gì đó..." Lam Tư Truy hít một hơi sâu muốn bình ổn tâm trạng không ngừng dậy sóng, trong miệng lại lẩm bẩm cái gì đó.

Kim Lăng khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn đang không ngừng lầm rầm nói cái gì, cậu nhíu mày hơi nhón người xem xem hắn muốn nói gì, kết quả lại nổi điên. "Ngươi đọc đạo đức kinh làm gì??? Trước cút xuống khỏi người ta!"

Lam Tư Truy đang cố trấn tĩnh bản thân, lại bị Kim Lăng phá ngang, không kìm chế được bản thân mà chậc lưỡi một tiếng, một tay hắn giữ chặt hai tay của Kim Lăng, tay còn lại không an phận luồn vào bên trong lý y của cậu.

"A Lăng... ta muốn ngươi..."

Trộn lẫn trong tiếng rên rỉ kìm nén cảm giác vui sướng chính là câu thì thầm yêu đương ở bên tai...

........ [ H nè :))))] .........

Trong chú thuật dịch dung lại có thôi tình chú, cái tên lang băm Ngụy Vô Tiện kia rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy?

Kim Lăng mệt mỏi nằm trên giường, trong đầu đã có hơn một trăm cách trả thù Ngụy Vô Tiện, đương lúc nằm chờ Lam Tư Truy đem vãn thiện đến cho mình, cửa đột nhiên bị mở ra.

Ngụy Vô Tiện cười gàn dở nhìn Kim Lăng nằm bẹp trên giường, rất không sợ chết mà chọc ghẹo cậu. "Cháu ngoan, còn sống đó chứ?"

"Ngụy Vô Tiện!" Kim Lăng nghiến răng gằn từng chữ. "Ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi!"

Ngụy Vô Tiện phá lên cười lớn, lúc thấy Tuế Hoa rục rịch chuần bị xuất kiếm khỏi vỏ mới chịu im miệng, ho khan một tiếng nói. "Đừng giận, ta đều là chủ quan ý kiến, cốt cũng là vì Tư Truy."

"Cái gì gọi là vì hắn?" Kim Lăng bất mãn, vì hắn mà cậu phải chịu giày xéo như vậy?

"Ta biết con đến đây vì sinh thần của Tư Truy vào ngày mai." Ngụy Vô Tiện nói, lại thấy Kim Lăng chép miệng một tiếng hiển nhiên là bị đoán trúng, hắn cười nói. "Đây là chút kinh hỉ nhỏ ta giành cho nó thôi, còn đặc biệt đem quà đến tặng."

Kim Lăng nhướn mày. "Quà gì?"

Ngụy Vô Tiện cười bí hiểm, từ trong tay áo lấy ra một cái lư hương.

Cái lư hương này thân tựa gấu, mũi tựa tượng, mắt tựa dê, đuôi tựa ngưu, miệng tự hùm, lấy bụng làm lò, lúc đốt hương miệng phun ra khói nhẹ.

Kim Lăng không khỏi cảm thấy kỳ quái. "Đem lư hương làm quà?"

"Tốt cho thân thể." Ngụy Vô Tiện cười đến thuần lương. "Trước khi đi ngủ đốt chút hương, giống như an thần hương vậy, ngon giấc đến sáng."

Nói đoạn liền xoay người rời đi, Kim Lăng nhìn cái lư hương, cảm thấy chưa có cái lư hương nào xấu xí như cái này, Ngụy Vô Tiện vẻ ngoài không tệ nhưng mà thẩm mĩ lại thảm hại không thể cứu. Việc mà hắn thành công nhất trên đời chính là tìm cho mình một lão công đẹp trên cả đẹp như Lam Vong Cơ kia!

Còn đang nhàm chán nghĩ xem ngày mai sẽ làm gì cho Lam Tư Truy thì cửa lại mở, Lam Tư Truy đem vãn thiện vào, thấy trên bàn đặt một cái lư hương thì hỏi của ai. Kim Lăng nói của Ngụy Vô Tiện, Lam Tư Truy nhìn một chút rồi cũng cảm thấy kỳ quái, Ngụy Vô Tiện thẩm mĩ vốn rất cao, tại sao lại đem cái lư hương không ra hình dạng gì đi làm quà nhỉ?

Bất quá cũng là thành ý, Kim Lăng sau khi dùng bữa, được Lam Tư Truy đỡ lấy đi tản bộ, rồi lại lười biếng chui về giường nằm tiếp. Cũng đến giờ Hợi, Lam Tư Truy cũng chuẩn bị đi ngủ, Kim Lăng lại nói. "Đốt lư hương đi cho dễ ngủ, Ngụy Vô Tiện nói có thể an thần."

Lam Tư Truy gật đầu, đốt lư hương rồi trèo lên giường ôm Kim Lăng cùng nhau ngủ.

Cả hai vừa thiếp đi, màn giường lay động nhẹ, khói nhạt từ lư hương bay ra, đem theo hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái, dỗ dành giấc mộng đẹp đẽ trong đêm...

[END]

Được rồi, quà sinh nhật đơn giản của Truy Củ Cải. Củ Cải nhỏ à, chúc mừng sinh nhật cưng sớm một chút, vì tỷ rất là bận đó!

Chúc cưng và các đồng râm có một giấc mộng đẹp! Thương yêu~~ :>>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top