Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Vong Tiện] Chiếm. [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếm.

Cp 1: Lam Vong Cơ x Nguỵ Vô Tiện.

Cp 2: Lam Trạm x Nguỵ  Anh.

Hiện đại, huyền huyễn, Cp 1 ngọt, Cp 2 ngược.

H nhẹ thôi nên đăng muộn cho kích thích. 🤭

Trẻ dưới 18+ cân nhắc trước khi đọc!

———————

Nguỵ Vô Tiện trở lại nhà trọ một mình, hắn và Giang Trừng ở cùng một chỗ, ban nãy còn tụ tập bạn bè đi chơi, nhưng rồi không hiểu tên kia bị cái gì kích thích, giữa bữa tiệc đột nhiên rời đi, bây giờ cũng chưa thấy quay lại. Bọn hắn tuy nói là sinh viên ở trọ, thời gian tương đối thoải mái nhưng chung quy cũng là năm cuối rồi, mấy năm đại học ăn hơi như thế cũng đủ, năm cuối mà lơ là rớt tốt nghiệp như chơi. Giang Trừng thì không sao, hắn có hậu thuẫn từ phía gia đình, cho dù có thực sự rớt thì vẫn có thể yên tâm, còn Nguỵ Vô Tiện thì không như vậy. Hắn mồ côi từ nhỏ, Giang gia nhận hắn làm con nuôi nhưng hắn không muốn dựa dẫm vào họ quá nhiều, sau này tự lập rồi tách ra, đối với hắn có lợi hơn.

Nhà trọ bọn họ ở tuy không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, đối với hai tên đực rựa sớm đi muộn về mà nói thì nơi này chỉ là chỗ nghỉ ngơi, cơ bản không cần bày trí sắm sửa cầu kỳ. Nguỵ Vô Tiện đi qua con đường không mấy sáng, nơi này đến cái đèn đường cũng không chịu sửa, cứ chớp tắt chớp tắt như đèn ở vũ trường, có điều không được xịn như ở đó mà thôi. Người dân này ngủ rất sớm, mới hơn chín giờ đã đóng hoàn toàn cửa, để lại nơi này một mảnh tĩnh mịch yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân nhẹ như mèo của Nguỵ Vô Tiện cũng vang vọng cả con đường.

Nhưng mà người ta vẫn thường nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma, Nguỵ Vô Tiện tuy nói từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không sợ, nhưng mà giác quan của hắn cực kỳ nhạy bén. Từ lúc trên đường trở về nhà, hắn đã có cảm giác có người bám theo phía sau mình, hắn không xác định đó liệu có phải là người hay không, bởi vì hắn không nghe thấy tiếng bước chân. Hắn chỉ biết có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mình từ phía sau, nhưng khi Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại thì cái gì cũng không thấy.

Bước chân của hắn có chút gấp gáp, chắc tại gần đây học hành căng thẳng nên đầu óc có chút hỗn loạn, Nguỵ Vô Tiện thầm nhủ như vậy, rồi tăng nhanh cước bộ.

Nhưng mà Nguỵ Vô Tiện đoán không sai, đúng là phía sau luôn có một người đi theo hắn, lúc nhìn đến Nguỵ Vô Tiện tăng tốc, khoé môi đột nhiên cong lên có chút ý vị.

.

Nguỵ Vô Tiện về đến nhà, chưa kịp làm gì đã thấy điện thoại báo tin nhắn đến, hắn lập tức mở ra xem. Một tin nhắn ngắn gọn súc tích đến không thể dư thừa chữ hơn.

[Về nhà chưa?]

Không khống chế được khoé miệng cong lên nụ cười tươi như hoa, Nguỵ Vô Tiện đá bay chiếc giày lỏng lẻo trên chân, phóng đến sofa phòng khách nằm vật xuống, ngón tay nhanh lẹ trả lời tin nhắn kia.

[Đã về tới!]

Sau đó hắn nhìn lại tên người gửi tin nhắn - Lam học trưởng.

Lam học trưởng Lam Vong Cơ, là sinh viên cùng khoá với Nguỵ Vô Tiện, tuy không cùng khoa nhưng cả hai có một mối quan hệ rất tốt, dường như so với Giang Trừng là bạn nối khố cũng không thua kém. Lam Vong Cơ này vô cùng nổi tiếng tại trường, không nói đến thành tích xuất sắc của y, mà còn phải nói đến chính là dung mạo đẹp bất phàm.

Nếu nói Nguỵ Vô Tiện là đẹp thanh tú, là kiểu chàng trai hào hoa phong nhã, người gặp người yêu, hoạt bát dễ gần thì Lam Vong Cơ hoàn toàn ngược lại. Y là người nghiêm cẩn, bất cẩu ngôn tiếu, lãnh đạm lạnh lùng, lại cực kỳ ít nói, nếu không phải kiếm cớ để bắt chuyện với y thì y sẽ không bao giờ mở miệng chủ động. Con người Lam Vong Cơ tuy lạnh lẽo khó gần nhưng đặc biệt tốt, chí ít đối với Nguỵ Vô Tiện chính là vậy, bọn họ tính ra làm bạn từ khi còn là sinh viên năm nhất, bây giờ đã là năm cuối rồi.

Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện vô cùng tốt, dường như làm chính hắn liên tưởng rằng y thích hắn, bởi vì bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng thích Lam Vong Cơ, phải nói là cực kỳ thích. Thích đến độ muốn cùng y ở chung một chỗ, muốn cùng y cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau làm việc, cùng nhau nắm tay đi đến hết đời.

Nhưng là Nguỵ Vô Tiện biết đó chỉ là hắn đa tình thôi, Lam Vong Cơ gia thế rất lớn, là nhị công tử Lam gia, gia tộc nắm giữ hơn một nửa kinh tế thành A, là gia tộc lâu đời và cổ hủ. Lam Vong Cơ gia giáo hoàn hảo mà lớn lên, tuy không phải mang tư tưởng phong kiến nhưng y cũng là người mẫu mực quy củ, việc như cùng một nam nhân chung đụng một chỗ là điều không thể.

Nguỵ Vô Tiện biết vậy nên chưa bao giờ dám nói ra đoạn tình cảm này của mình, sợ nói ra sẽ bị kỳ thị, sẽ bị Lam Vong Cơ xa lánh. Vì thế mà hắn giấu đi, giấu đi để được ở bên cạnh y, giấu đi để được làm bạn, dù không được làm người may mắn ở bên cạnh y đến cuối đời nhưng cũng sẽ ở bên cạnh y đến lúc không cần thiết nữa mới thôi.

Cứ như vậy mà hắn giấu, giấu cũng được bốn năm rồi.

Tin nhắn của Nguỵ Vô Tiện được gửi đi, chừng hai phút sau, Lam Vong Cơ đã trả lời.

[Bữa tiệc thế nào? Cậu có uống cùng họ không?]

[Bữa tiệc rất vui, tôi có uống một chút, đi bộ về nhà đã tỉnh hẳn rồi.]

[Ừm, không còn sớm, cậu nghỉ ngơi đi.]

Nguỵ Vô Tiện nhìn đồng hồ có chút mất mát thở dài, Lam Vong Cơ làm việc cực kỳ có quy củ giờ giấc, nếu không phải Nguỵ Vô Tiện đi chơi đến bây giờ mới về, vì chờ hắn mà Lam Vong Cơ mới thức quá chín giờ. Y lúc nào cũng phải chắc chắn Nguỵ Vô Tiện có mặt ở nhà, nhận được một tin chúc ngủ ngon của hắn rồi y mới yên tâm đi nghỉ ngơi, lâu như vậy cả hai cũng dần dần hình thành một thói quen khó bỏ.

Nhưng mà cũng bởi vì Lam Vong Cơ quá cứng ngắc bảo thủ như vậy, Nguỵ Vô Tiện mới không dám tiến xa với y.

Con người Nguỵ Vô Tiện khá là vô tâm vô phế, thuộc dạng tự biết tìm niềm vui trong đau khổ, phút chốc đã đem việc không còn được nhắn tin với người trong lòng ném ra sau đầu, gửi đi một tin nhắn chúc ngủ ngon với Lam Vong Cơ rồi đứng dậy, chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ. Nhưng hắn còn chưa kịp rời khỏi sofa, đột nhiên cảm thấy gió lạnh từ đâu lùa vào nhà, bởi vì phòng trọ này được thiết kế khá thoáng, đằng sau sofa chính là cửa sổ, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày quay đầu lại, tâm nói - cửa sổ tự động mở?

Ngay lập tức, nghi vấn trong đầu hắn liền được giải đáp, vì sau khi quay đầu lại, thứ Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy chính là một người đang đạp lên cửa sổ, chuẩn bị nhảy vào nhà.

Nguỵ Vô Tiện. "..."

Ăn trộm?

Nhưng không để Nguỵ Vô Tiện phản ứng, người kia còn rất tự nhiên đưa tay làm ra một động tác chào hỏi. "Hi~"

Trong não Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là tự nói - đầu năm nay ăn trộm cũng thật chịu khó đầu tư, vì muốn đột nhập vào nhà dân mà không bị nghi ngờ mà ngay cả hoá trang thành chủ nhà cũng dám làm! Như vậy rất tốt, hàng xóm nhìn vào sẽ không dám hoài nghi rằng là ăn trộm!

Ý của Nguỵ Vô Tiện chính là, tên trộm có dung mạo vô cùng giống hắn!

Chỉ là "ăn trộm" còn chưa kịp nhảy vào nhà, đã thấy một thứ như cái remote điều khiển tivi bay về phía mình, hắn theo phản xạ đưa tay lên gạt phăng ra. Chiếc điều khiển đáng thương chịu lực bay ra xa đập mạnh vào tường, phút chốc nắp một nơi, pin một nơi, thân một nơi, oanh oanh liệt liệt hy sinh!

"Ai, không ngờ tính cảnh giác lại cao đến vậy." "Ăn trộm" cảm thán một tiếng, nhìn đến tư thế chuẩn bị nhào đến cho hắn đập của Nguỵ Vô Tiện thì theo bản năng dơ hai tay lên, nói bằng giọng hoà hoãn. "Bình tĩnh, bình tĩnh, ta không phải ăn trộm."

Làm gì có tên trộm nào tự nhận mình ăn trộm! Nguỵ Vô Tiện híp mắt nhìn "ăn trộm", lúc nãy thực sự rất sơ xuất, bình thường hắn là một người vô cùng nhạy cảm với âm thanh, cho dù là tiếng kim rơi cũng không qua nổi tai hắn. Chỉ là lúc nãy, khi tên "ăn trộm" này mở cửa sổ hay là lặng lẽ leo lên đi chăng nữa thì hắn cũng không hề phát hiện ra âm thanh nào khác! Sao có thể như thế được!

Vả lại... bên ngoài cửa sổ không phải lan can, vậy thì hắn trèo lên bằng cách nào?

Nhìn đến biểu tình hoang mang của Nguỵ Vô Tiện, "ăn trộm" đột nhiên cười thô bỉ, vẻ mặt thiếu ăn đập nói. "Yên tâm, ta không phải yêu râu xanh, mà ta cũng không có hứng thú với cơ thể ngươi."

Đã là ăn trộm rồi mà còn là gay!!!

Nguỵ Vô Tiện có chút sững ra, nhưng sau đó lại nguy hiểm nói. "Là ai? Vào đây có mục đích gì?"

"Ăn trộm" nhảy vào nhà, trên dưới đánh giá căn phòng một chút, cảm khái khá tiện nghi, trang trí cũng không tồi. Lúc hắn đứng thẳng người, Nguỵ Vô Tiện mới có thể nhìn rõ được, "ăn trộm" không chỉ có dung mạo giống hệt mình mà từ vóc dáng đến cách ăn mặc cũng giống hắn y sì đúc. Chỉ khác là "ăn trộm" để tóc hơi dài, túm thanh một chùm nhỏ sau gáy, cố định bằng một sợi lụa đỏ, áo sơ đỏ bên trong, áo khoác đen bên ngoài, quần bò đen, giày cao cổ, nước da trắng bệt hệt như có bệnh, lúc cười lên còn để lộ ra hai cái răng nanh hơi dài, phía trên đầu còn có hai cái sừng nho nhỏ nhìn có vẻ rất cứng, không biết dùng thứ gì để làm.

Khoan!!!

Sừng?????

Nguỵ Vô Tiện trợn mắt nhìn hai cái sừng nằm song song trên đầu của "ăn trộm", lại nhìn xuống hai cái răng nanh nhọt hoắt của đối phương, nhất thời miệng há ra không thể khép lại nói.

"Ăn trộm" cũng không ngạc nhiên gì trước biểu tình của Nguỵ Vô Tiện, hắn cười một cái, làm ra tư thế chào theo kiểu quý tộc phương Tây cực kỳ ưu nhã. "Giới thiệu một chút, ta gọi Nguỵ Anh. Là... ma cà rồng!"

Nói đoạn còn lưu manh liếm hai cái răng nanh cực kỳ bắt mắt của mình.

Nguỵ Vô Tiện. "..."

.

Nguỵ Anh nói hắn không thuộc về thế giới này, thế giới của hắn tồn tại song song với nhân loại, chỉ là nơi đó khá là thần bí, cho dù có nằm trên lãnh thổ Trái Đất thì con người cũng không tìm ra được. Bởi vì vùng đất của hắn nằm trong một kết giới cực kỳ kiên cố, nếu không phải linh lực vượt trội, không thể nào thoát ra được. Kết giới này tạo ra để ngăn cách hai vùng đất, hội đồng ma pháp tại đây đều thống nhất nước sông không chạm nước giếng với nhân loại, vô số các luật lệ được ban ra, bất kỳ ai cũng không được trái lại. Một khi đã trái, nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Mà Nguỵ Anh hắn là hấp huyết ma thuần chủng, lại có thiên phú kỳ cao, còn trẻ đã đạt được giới hạn của ma pháp, việc ra ra vào vào kết giới không làm khó được hắn. Hắn nói, ở chỗ kia chơi bời chán quá nên mới đến nhân gian dạo chơi, vô tình gặp được Nguỵ Vô Tiện có dung mạo y hệt mình nên gây ra hứng thú, muốn cùng hắn kết giao làm bằng hữu.

Nguỵ Vô Tiện nghe xong cũng không cảm thấy nghi ngờ, bởi vì để chứng minh Nguỵ Anh là ma ca rồng, hắn đã đem tỏi ném vào đối phương, kết quả là Nguỵ Anh hét toáng lên chửi bậy. Nhưng mà đột nhiên bị một con quỷ đột nhập vào nhà thì không phải ai cũng thoải mái cho hắn thống khoái, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày nói.

"Ta không tin ngươi chỉ đơn giản là vô tình, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"

Nguỵ Anh cười một tiếng. "Không giấu được ngươi. Quả nhiên là phiên bản khác của ta, đều vô cùng thông minh!"

"Bớt nói nhảm, vấn đề chính!" Nguỵ Vô Tiện chép miệng.

Nguỵ Anh nhún vai, tâm nói Nguỵ Vô Tiện này vẻ ngoài rất được, thoạt là người dễ gần dễ kết giao, nhưng không ngờ tỉnh giác lại cao đến vậy. Bất quá đó cũng không phải điều gì nghiêm trọng, hắn quan sát Nguỵ Vô Tiện từ đầu đến cuối, mới nói.

"Ta đến là giúp ngươi."

"Giúp ta?" Nguỵ Vô Tiện nhướn mày. "Ta cũng không nghĩ mình có điều gì phải nhờ vả một con quỷ?"

"Không cần ngươi nhờ, ta cũng sẽ giúp ngươi." Nguỵ Anh cười nói, ánh mắt lại lướt đến chiếc điện thoại của Nguỵ Vô Tiện trên bàn, khoé môi cong lên. "Chẳng hạn như giúp ngươi chinh phục người nào đó?"

Đồng tử Nguỵ Vô Tiện co rút, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, giọng nói cũng trầm xuống vô cùng nguy hiểm. "Ngươi dám đánh chủ ý đến y?"

"Ha ha." Nguỵ Anh ngẩng mặt cười lớn. "Hứng thú với con người đó ư? Ta làm sao có thể để ý đến y chứ, khẩu vị của ta không phải y."

"Tốt nhất là ngươi không nên để ý đến y." Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng nhìn Nguỵ Anh. "Nếu ngươi dám, cho dù có là thứ gì, ta cũng không tha cho ngươi."

Nguỵ Anh nghe đến khẩu khí của Nguỵ Vô Tiện cũng không lấy nửa điểm sợ hãi, còn huýt sáo một cái tán thưởng không ngừng. Hắn đứng dậy, tay xoa xoa cằm, thong thả vòng quanh Nguỵ Vô Tiện đánh giá, trong lòng lại tán thưởng dung mạo hắn một phen. Sau đó lại đột nhiên khoác vai hắn, nói.

"Đi, chúng ta đi gặp Lam Vong Cơ!"

"Ngươi muốn làm gì?" Nguỵ Vô Tiện trừng mắt.

"Đã bảo ta không có hứng với y!" Nguỵ Anh buồn bực nói. "Ta là đang nói ngươi, ngươi định giấu giếm tình cảm của mình đến bao giờ? Không lẽ đợi đến khi y nhận tình cảm của ngươi rồi chạy đến yêu ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, Lam Vong Cơ bảo thủ cổ hủ như vậy, gia thế cũng không nhỏ, việc tìm kiếm cho y một lão bà hào môn thế gia không phải là chuyện gì lớn. Y lại học kinh tế, sau này thừa kế Lam thị, trước sau giao tiếp làm ăn, há lại chẳng có đối tượng hoàn hảo để y kết giao lâu dài hay sao?"

Nguỵ Vô Tiện mở to mắt nhìn Nguỵ Anh, nhất thời không phản bác được lời nào, chọt đúng chỗ đau như vậy thì hắn chỉ biết im lặng nghe tiếp.

"Lam Vong Cơ đối với ngươi tốt như vậy, có bao giờ ngươi tự hỏi liệu y cũng thích ngươi hay chưa? Nến như ngươi cứ ngậm miệng không nói, sau này chắc chắn hối tiếc. Vậy sao ngươi không thử đánh cược một lần, làm liều một phen, biết đâu lại thành công?"

Nguỵ Anh dụ dỗ nói, Nguỵ Vô Tiện lập tức bị lung lay. Hắn nói không có gì sai, nếu Nguỵ Vô Tiện cứ im lặng giấu đi tình cảm của mình, chỉ sợ sau này đến cơ hội nói ra cũng không có. Hắn tự nhận bản thân mình trước giờ đều rất tự tin, không gì không làm được, không gì làm khó được hắn, vậy mà bây giờ chuyện nhỏ nhặt như tỏ tình cũng không làm được!

Nhưng mà phải biết, người kia không ai khác lại chính là Lam Vong Cơ, người mà hắn không muốn đánh mất nhất. Lỡ như nói ra rồi, ngay cả làm bạn cũng không được thì chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?

Thấy Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu do dự, Nguỵ Anh nói. "Hay là thế này đi, nếu ngươi còn ngượng ngùng khi đối mặt với y về vấn đề này. Cứ để ta thay ngươi?"

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt. "Thay ta? Ngươi muốn đem bộ dáng này đi tìm Lam Vong Cơ?"

"Không không!" Nguỵ Anh lắc lắc ngón tay. "Là ta nhập vào thể xác của ngươi."

"Nhập vào ta?" Nguỵ Vô Tiện mở to mắt. "Ngươi là ma cà rồng, cũng không phải vu sư."

"Ai, chẳng phải ta đã nói ma pháp của ta ở cảnh giới cao nhất sao? Cái gì làm khó được ta. Bây giờ chỉ cần ngươi đồng ý hay không thôi. Thế nào?" Nguỵ Anh nói.

Nguỵ Vô Tiện cắn môi dưới, nghĩ nghĩ một chút, cũng gật đầu. "Được."

.

Lam Vong Cơ sau khi nhắn tin với Nguỵ Vô Tiện, y cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi, sắp xếp lại thư phòng một chút, y thoáng qua nhìn điện thoại, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác trống rỗng. Bỗng chuông cửa đột nhiên vang lên, Lam Vong Cơ thấy kỳ quái, giờ này ai còn đến tìm mình.

Y đi ra mở cửa, phía trước mắt lại chính là người mà y vừa mới nghĩ đến đây. Chẳng phải đã về nhà bảo đi nghỉ ngơi rồi sao, tại sao nhanh như vậy đã xuất hiện trước nhà y rồi?

Cơ mà Lam Vong Cơ cho dù ngạc nhiên cũng không lộ ra trên mặt, thay vào đó lại chính là nét cứng ngắc đã giảm đi một chút, giọng nói tuy lạnh nhưng vẫn nhẹ. "Sao lại đến đây?"

Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là mở to mắt nhìn y, sau đột nhiên cười rạng rỡ. "Đột nhiên nhớ cậu nên mới đến nha!"

Nhìn đến nụ cười tươi xinh đẹp này, Lam Vong Cơ cảm thấy tim mình đập thịch một cái, không nghĩ nhiều liền mở cửa cho hắn vào trong. Y vào trong, trước bật lên đèn phòng khách vốn đã tắt từ lâu, Nguỵ Vô Tiện từ đầu chí cuối không nói lời nào, chỉ ngó nghiêng xung quanh căn hộ này.

Lam thị giàu có, Lam Vong Cơ là nhị công tử, không có lý do nào phải chịu cảnh chen chúc chật trội của ký túc xá đại học, lại càng không đến nhà trọ bình dân không đủ tiện nghi mà ở. Một là vì tính y từ trước đến giờ đều theo chủ nghĩa hoàn hảo, ưa sạch sẽ gọn gàng, hai là vì y có một ông anh trai cực kỳ săn sóc lại lắm tiền, thiếu điều mua cho y căn hộ hạng sang, chứ căn hộ trung bình này tính là gì!

Lam Vong Cơ là người không thích nhiều lời, cho dù có ở cùng Nguỵ Vô Tiện cùng y thân thiết đi chăng nữa cũng không chủ động kiếm đề tài mà nói, hoàn toàn chính là cái hũ nút chính hiệu! Cơ mà Nguỵ Vô Tiện thì khác, hắn khi gặp Lam Vong Cơ thì cực kỳ cao hứng, luôn miệng nói không ngừng nghỉ, rất thích cùng y tám nhảm trên trời dưới đất. Vậy mà bây giờ vào tới nơi lại không nói câu nào, Lam Vong Cơ cũng thấy có chút kỳ quái.

Vì thế y quay đầu lại, định hỏi xem mục đích hắn đến là gì, thì đột nhiên Nguỵ Vô Tiện bước vài bước về phía y, mạnh bạo đẩy y ngã lên sofa. Cũng may sofa đủ rộng, Lam Vong Cơ không bị đụng đầu, nhưng cũng không khỏi sửng sốt vì hành động của Nguỵ Vô Tiện, y theo bản năng định ngồi dậy, nào ngờ Nguỵ Vô Tiện lại đè hai vai y xuống, hắn cứ như vậy mà tách hai chân ngồi lên người y.

Lam Vong Cơ. "..."

"Lam học trưởng." Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, tay hắn đặt trên cổ Lam Vong Cơ dần trượt xuống, đem cổ áo chỉnh tề kia mở ra làm lộ xương quai xanh cực kỳ quyến rũ, da Lam Vong Cơ rất trắng, nhưng lại không đem đến cảm giác văn nhược mà là ẩn chứa sự mạnh mẽ, cổ áo bị Nguỵ Vô Tiện mở ra đến núc áo, núc áo cởi tới đâu, da thịt lộ ra tới đó. Hắn khẽ thầm nói trong lòng - Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ thật con mẹ nó hấp dẫn!

Ngay lập tức trong đầu hắn truyền đến tiếng nghiến răng. "Câm miệng!"

Nguỵ Vô Tiện ngay lúc này rất hối hận, ban đầu chỉ nghĩ Nguỵ Anh thay mình bảy tỏ với Lam Vong Cơ, chứ vạn nhất không nghĩ tới hắn sẽ làm ra loại chuyện này. Đây chẳng phải ngu ngốc sao? Lỡ như Lam Vong Cơ bài xích thì chẳng phải từ đây chấm dứt quan hệ giữa hai người à? Tính sai tính sai!

"Nguỵ Vô Tiện, ngươi thật là, ta chỉ buột miệng khen một chút." Nguỵ Anh tâm nói lại.

"Ta cảnh cáo ngươi, dám quá phận đừng trách ta không khách khí!" Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng nói.

Nguỵ Anh thầm bĩu môi, song lại nhìn đến biểu cảm khó hiểu của Lam Vong Cơ, ngây lập tức cười nói. "Đừng sợ, đùa chút thôi."

Lam Vong Cơ ban đầu là sửng sốt bởi hành động bất chợt của Nguỵ Vô Tiện, nhưng cũng rất nhanh khôi phục vẻ mặt tê liệt, lạnh lùng nói. "Xuống được rồi chứ?"

Nguỵ Anh trái lại không xuống, mà còn đẩy Lam Vong Cơ trở về, hơi cúi thấp người, cố ý đem phần thân dưới dán sát vào hạ thân Lam Vong Cơ, nhoài người về phía trước, vân vê cổ áo của y, khoé môi cong lên đường cong tuyệt đẹp, chậm rãi nói. "Tôi có chuyện muốn nói."

"Trước ngồi đàng hoàng." Lam Vong Cơ bình tĩnh.

"Không được". Nguỵ Anh lắc nhẹ đầu. "Tôi phải đảm bảo câu trả lời của cậu có vừa ý tôi không đã."

"Nếu không thì sao?" Lam Vong Cơ hỏi.

Nguỵ Anh cười mị mị, một tay gác lên vai Lam Vong Cơ, một tay nắm cằm y nhu nhu, chậm chạp phun từng chữ. "Thì CƯỜNG-GIAN cậu."

"..."

Nguỵ Vô Tiện đưa tay vuốt mặt, thật không thể trông chờ Nguỵ Anh này làm nên việc, tại sao hắn không thể dùng phương thức của người bình thường để biểu hiện được nhỉ? À mà hắn cũng không phải người, huống chi ma cà rồng nổi tiếng bá đạo, cách thức nếu không phải làm người ta ghê tởm thì chính là tức điên. Không phải chỉ cần nhìn vào mắt y hỏi: yêu hay không yêu nói một lời thôi sao?

Mà nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện thở dài: ngươi có tư cách gì mà nói người ta, trong khi không phải chính ngươi bốn năm qua một câu cũng không dám nói sao?

Lam Vong Cơ cũng không ngạc nhiên, cũng chẳng mong chờ tên này sẽ nói ra câu nào đứng đắn, đây chính là miễn dịch mà y luyện ra rất lâu, đối với bất kỳ câu trêu chọc nào của Nguỵ Vô Tiện, chỉ có thể nghe không thể tin. Bất quá Nguỵ Vô Tiện là người chừng mực, làm ra hành động mạnh dạn thất lễ thế này thì hắn sẽ không dám, mặc dù đối với người khác hắn có thể phong lưu phóng khoáng, nhưng đối với Lam Vong Cơ lại vô cùng tôn trọng.

Cũng chính vì vậy mà lâu nay, Lam Vong Cơ luôn cảm thấy giữa mình và hắn có một khoảng cách không thể kéo gần. Hắn đã có ý muốn cự ly này mà tiếp tục quan hệ thì Lam Vong Cơ lại càng không muốn phá bỏ, như thế này cũng không gì không được.

Không muốn phá bỏ?

Kỳ thật Lam Vong Cơ cũng không nguyện ý!

Nguỵ Anh nhìn khuôn mặt không gợn sóng của Lam Vong Cơ, chắc mẩm biết y không bị mình doạ sợ, chính là nói không bằng làm, y càng không tin mình làm thật, hắn càng phải làm!

Nghĩ thế, Nguỵ Anh ghé sát mặt mình lại bên má Lam Vong Cơ, hơi thở nhẹ nhàng vương vấn bên má y. "Nghe này, tôi thích cậu."

Lam Vong Cơ vẫn như trước diện vô biểu tình, nhưng tim đã đập thịch một cái.

Đồng dạng, Nguỵ Vô Tiện càng cảm thấy tim mình đập dữ dội hơn, trong đầu chỉ có một câu nói bay quanh - nói ra rồi! Nói ra rồi! Nói ra rồi! Nói ra rồi!.......

Nguỵ Anh lại tiếp tục trêu chọc Lam Vong Cơ, tay từ trên cằm chuyển xuống cồ, trượt dần xuống ngực. "Nói xem, cậu cũng vậy, ân?"

Nói đoạn không chờ Lam Vong Cơ trả lời, hắn hơi cúi đầu, áp môi mình lên môi y, tay kia vốn nhàn rỗi liền đem áo sơ mi chỉnh tề của y từng cúc áo cởi ra, tay còn lại vòng qua cổ y, đầy y về phía mình, rút ngắn khoảng cách hai người. Ngạc nhiên ở chỗ là Lam Vong Cơ không phản ứng, mặc cho hắn nháo gì thì nháo.

Tay Nguỵ Anh lần lượt cỏi hết cúc áo, lập tức gạt hai vạt áo qua hai bên, sờ lên cơ bụng rắn chắc của Lam Vong Cơ, như si mê mà mân mê không buông tay. Cảm xúc cực tốt từ bàn tay truyền đến, hắn nhịn không được liền sờ lên vai, đem áo kéo xuống, sau đó cũng không cần tiếp tục kích thích y, tay còn lại cũng vòng qua cổ y, ghì lại hôn sâu.

Nguỵ Vô Tiện chứng kiến một màn này không khỏi kinh hoàng, lập tức cảnh báo. "Nguỵ Anh ngươi mau dừng tay! Ta không phép ngươi làm như vậy!"

Nguỵ Anh không thèm để ý, mà chủ động mở miệng, mặc cho Lam Vong Cơ tấn công, hiển nhiên hắn cũng đã thành công kích thích được y, dùng hành động để chứng minh y không hề bài xích hắn làm như vậy. Tay Lam Vong Cơ cũng không buông lỏng nữa, mà luồn vào trong áo Nguỵ Anh, xoa lên tấm lưng thẳng mịn màng, phía trước vén áo lên, trực tiếp chạm đến hai khoả hồng anh nhẹ nhàng ngắt nhéo.

Nguỵ Anh giật mình, hiển nhiên là điểm mẫn cảm cơ thể Nguỵ Vô Tiện, phút chốc vì bị sờ soạng mà cảm thấy ngứa ngáy, vặn vẹo thân thể, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng rên nhẹ. Lam Vong Cơ còn đang tiến công trong miệng hắn, dùng răng cắn lấy đầu lưỡi Nguỵ Anh, không cho hắn có cơ hội rút về. Tay y sau lưng vuốt ve eo nhỏ, trượt dần xuống mông, hôm nay Nguỵ Vô Tiện vì biết mình cùng đám Giang Trừng chơi bời nên chỉ mặc quần thể thao, dễ dàng cho Lam Vong Cơ cởi xuống, tấn công hai khối thịt căng tròn.

Không khí bắt đầu nóng lên, Nguỵ Anh cả người đều phiếm hồng, trước sau đều bị tấn công, miệng lại không thể nói, chỉ có thể vặn vẹo eo nhỏ muốn trốn thoát khiêu khích Lam Vong Cơ, nhưng bất thành. Đến khi hắn thực sự nghĩ sắp tắt thở chết liền dùng hai tay đẩy Lam Vong Cơ ra, gấp rút hít thở chút không khí.

Lam Vong Cơ cũng như hắn, hơi thở đã có phần dồn dập, tay y dùng lực kéo Ngụy Anh về phía mình, trực tiếp cởi áo hắn, tấn công đến lồng ngực đang phập phồng lấy hơi của hắn, dùng răng chà đạp hai quả anh đào đã đứng thẳng. Hai tay y kìm chặt eo Nguỵ Anh, kéo xuống quần hắn, dùng lực đạo vừa phải xoa bóp mông hắn, in lên đó những vệt đỏ hồng kích thích thị giác.

Nguỵ Anh thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tính khí bên dưới đã ngẩng đầu, đồng thời cảm nhận được dưới mông có một vật cứng nóng đâm đến, mặc dù cách hai lớp quần vẫn có thể cảm nhận hình dáng của nó. Nguỵ Anh đột nhiên nở nụ cười - Ngươi xem, y chính là thích ngươi!

Nguỵ Vô Tiện dĩ nhiên là cùng Nguỵ Anh hai hồn một thể, nên cảm xúc cơ thể hắn đều có thể cảm nhận được, chính mình bị ảnh hưởng đến đầu óc cũng trở nên mơ hồ, nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo mà chất vấn - cho dù vậy, ngươi như thế cũng là quá phận! Ngươi chỉ nói giúp ta bày với y, hoàn toàn không đề cập đến phương diện này!

Nguỵ Anh được Lam Vong Cơ trước sau hầu hạ, thoải mái đến rên hừ hừ, cong miệng cười -  ngươi đừng lừa dối chính mình, ngươi nên nhớ đây là thân thể ngươi, cảm xúc này không chỉ mình ta có thể cảm nhận được!

Hắn nói không sai, Nguỵ Vô Tiện không trả lời, nhưng ngẫm lại vẫn là một Nguỵ Anh đang chi phối thân thể, cùng Lam Vong Cơ nói chuyện và bày ra biểu cảm thân mật không phải là hắn! Điều này khiến Nguỵ Vô Tiện không chịu nổi, cứ như là một người khác đang chiếm lấy Lam Vong Cơ của hắn, mặc dù Lam Vong Cơ hoàn toàn chỉ xem dung mạo trước mặt chính là Nguỵ Vô Tiện, cũng không thể ngăn cản lối suy nghĩ lệch lạc của hắn.

Nhưng rất nhanh, Lam Vong Cơ đã khiến hắn không thể nghĩ nhiều được nữa, tay của y từ phía sau đã di chuyển lên phía trước, cởi xuống chiếc quần cản trở, lập tức nắm lấy tiểu Vô Tiện cũng đang trong trạng hưng phấn không chịu nổi kia, chậm rãi vuốt ve.

"A..." Nguỵ Anh than nhẹ một tiếng, cả người vô lực dựa vào Lam Vong Cơ mặc kệ y làm gì thì làm, hắn hiện tại chỉ muốn đem lý trí quăng lên trời, hưởng thụ khoái cảm dần chiếm lấy đầu óc.

Tiểu Vô Tiện nằm trong tay Lam Vong Cơ càng sưng đến lợi hại, đỉnh đầu không ngừng tiết ra dịch trắng, phút chốc đem tay Lam Vong Cơ làm ướt, thuận lợi vuốt ve trêu đùa. Nguỵ Vô Tiện thật sự không hiểu nổi một người bên ngoài đoan đoan chính chính, là thể loại mĩ nhân cấm dục như Lam Vong Cơ lại học đâu ra được những tuyệt chiêu này? Chính mình lần trước cho y xem tạp chí nội y thôi cũng khiến y giận mình đến mấy ngày mới làm hoà được, thế nhưng những kỹ thuật này lại thành thạo đến nghịch thiên!

Aaa đúng là nhìn người không nên nhìn tướng mạo mà!

Nguỵ Anh hít một hơi khí, mặc dù sảng khoái đến không thể ngồi thẳng nhưng vẫn cố sức gượng thắt lưng, hai tay run rẩy hướng về phía hạ thân Lam Vong Cơ, cười nói. "Cùng nhau."

Lam Vong Cơ không nói gì, để mặc Nguỵ Anh đem quần mình cởi ra, cầm lấy tính khí cũng đã cứng đến sắp phát nổ của mình đặt chung một chỗ với cái của hắn. Tay hắn cầm lấy tay Lam Vong Cơ, cùng y làm động tác lên xuống đều đặn, hai vật cứng ma sát nhau càng làm cho khoái cảm cả hai tăng mạnh, hơi thở Nguỵ Anh gấp gáp, cả người vô lực, đầu gục xuống vai Lam Vong Cơ, mồ hôi ướt đẫm vầng trán.

Chỉ trong chốc lát, Nguỵ Anh nhịn không được muốn phóng thích, Lam Vong Cơ khuôn mặt vốn đã tê liệt, ngay cả lúc này cũng không lấy nửa điểm biến hoá, nhưng trong mắt cũng không che được sắc tình, y kéo sát Nguỵ Anh lại gần mình, ở nơi cổ hắn há miệng cắn một cái, còn nhay nhay lưu lại một vết răng đỏ ửng.

Thân thể Nguỵ Vô Tiện mẫn cảm dĩ nhiên không chịu nổi kích thích này, phút chốc thét một tiếng bắn ra, Lam Vong Cơ đồng thời cũng không ẩn nhẫn nữa, cùng hắn phóng thích.

Nguỵ Anh gần như cạn kiệt sức lực mà phủ phục trên người Lam Vong Cơ, mặc kệ chất lỏng của y đang chảy dọc theo cơ bụng mình xuống dưới. Mà Lam Vong Cơ như vậy chưa cảm thấy đủ, lập tức ôm lấy Nguỵ Anh đẩy hắn xuống sofa, chiếm thượng phong.

Vốn đã hết sức phản kháng, Nguỵ Anh mặc kệ Lam Vong Cơ bắt đầu quá trình giúp hắn nới lỏng nơi địa phương khó nói kia, trong lòng cười dài một tiếng - Nguỵ Vô Tiện a Nguỵ Vô Tiện, ngươi như thế này là thoả mãn chưa?

Nguỵ Vô Tiện không khác nào hắn, một trận ảnh hưởng cảm xúc khiến hắn cảm thấy toàn thân cũng vô lực, nặng nề cười. "Này đúng là có chút khó chấp nhận. Lam Vong Cơ dĩ nhiên lại không bài xích ta. Vì cái gì trước đây vẫn luôn tỏ ra thái độ lạnh lùng a?

Nguỵ Anh cũng không hiểu lắm mối quan hệ của hai người, hắn chỉ nghe từ một phía Nguỵ Vô Tiện, còn Lam Vong Cơ vẫn chưa nói gì. Hành động hôm nay của y rõ ràng tố cáo cảm xúc chân thực của y đối với Nguỵ Vô Tiện. Thế nhưng từ trước đến giờ đều là lạnh lùng nửa nạc nửa mỡ. Làm như vậy để làm gì?

Hắn còn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác nhói lên, nơi địa phương đóng chặt kia lại bị dị vật chen vào, mặc dù đã được bôi trơn nhưng vẫn không thể thích nghi nổi. Thấy hắn cau mày giống như đang ẩn nhẫn, Lam Vong Cơ liền chồm lên hôn hắn, giọng nói trầm trầm khàn khàn. "Thả lỏng."

Nguỵ Anh hít thở đều đều, cố gắng thả lỏng. Kết quả vừa thả lỏng, lại thêm một ngón tay khác lại cùng lúc chen vào. Cứ như vậy, Nguỵ Anh bị Lam Vong Cơ dẫn dắt cùng dụ dỗ, hiện tại huyệt nhỏ đã có thể nhét đến bốn ngón tay!

Lam Vong Cơ sợ chưa đủ gấp, lập tức đem bốn ngón chuyển động, ra ra vào vào mở rộng, thành công thu lại được tiếng nức nở kìm nén của Nguỵ Anh, y nhìn hắn. Người này bình thường đã là một bộ dáng xinh đẹp, không ngờ đến biểu cảm khi thân mật thế này cũng là một vẻ kinh diễm như vậy. Khiến Lam Vong Cơ nhịn không được muốn nhìn thấy nhiều hơn, tốt hơn hết là nên nhìn hắn đến hết đời!

"Đủ... đủ rồi... a..." Nguỵ Anh thở hổn hển, cảm thấy địa phương đã có thể thừa nhận được Lam Vong Cơ, hắn ôm cổ y, ghé môi mình hôn lên môi y còn cố ý day day. "Cho vào..."

Lam Vong Cơ dĩ nhiên chờ cũng không nổi nữa, lập tức rút tay, cầm lấy tính khí sưng cứng đến lợi hại của mình đặt lên huyệt khẩu, cọ cọ một chút liền một hơi tiến vào.

"A..." Nguỵ Anh kêu lên một tiếng, hai chân hơi khép lại, cả người cong lên, Lam Vong Cơ hơi nhíu mi, cảm giác bị ép chặt khiến y cũng nặng nề thở dài một hơi, nhưng hai tay vẫn giữ chặt chân Nguỵ Anh, tách ra bắp đùi thon mịn,  liền nhìn thấy toàn bộ cảnh xuất phía dưới.

Nguỵ Anh khó chịu vặn vẹo, thắt lưng hơi nhích nhích làm cho địa phương kết hợp có dấu hiệu muốn thối lui, nhưng Lam Vong Cơ làm gì cho phép. Y đem một chân hắn gác lên vai mình, chân còn lại đè sang một bên, nắm lấy eo nhỏ, dùng sức đẩy mạnh một hơi, huyệt khẩu nhỏ hẹp liền đem tính khí nuốt vào toàn bộ!

Nguỵ Anh thét lên một tiếng, nước mắt bắt đầu tràn ra, hơi thở dồn dập, hắn nắm chặt tay Lam Vong Cơ, đang cố thừa nhận dị vật chôn sâu trong cơ thể mình, phút chốc cả người đều nhiễm một mảnh đỏ ửng. Lam Vong Cơ trán cũng rịn mồ hôi, nơi kia ép chặt hắn có chút đau, chờ sau khi Nguỵ Anh dần dần thả lỏng, cơ thể không còn cương cứng mới chậm rãi đẩy hông một chút.

"A... đợi một chút.." Nguỵ Anh bây giờ mới có thể mở miệng nói chuyện, khi nãy hoàn toàn là mất khả năng lên tiếng, tâm nói - Nguỵ Vô Tiện a, đây là lần đầu thật sao?

Nguỵ Vô Tiện cũng không khá khẩm gì hơn, Nguỵ Anh cảm nhận được gì hắn đều có thể bị ảnh hưởng, lúc này cũng không còn sức đâu mà đôi co - Ta không có hứng với người khác.

Nguỵ Anh cười - Lỡ như hôm nay không nói cho Lam Vong Cơ biết tấm chân tình, không lẽ ngươi định thủ thân như ngọc, tự xử cả đời chắc?

Nguỵ Vô Tiện lấy sức, cau mày nói - nói lắm thế làm gì? Bây giờ ngươi trả lại thân thể cho ta được chưa? Chuyện ngươi muốn giúp cũng giúp xong rồi.

Lúc này, Lam Vong Cơ đột nhiên chuyển hông, bắt đầu động tác ra vào, Nguỵ Anh trở tay không kịp liền bị tấn công đến không thể vãn hồi. Nguỵ Vô Tiện vậy mà tâm trí nói tiếp - mau xuất ra đi, ngươi còn chần chờ cái gì?

Nguỵ Anh vừa thở vừa nói - đến nước này ngươi bảo ta xuất ra khỏi thân thể ngươi rồi trốn đi đâu đây? Làm vậy chẳng khác nào doạ sợ Lam Vong Cơ?

Nguỵ Anh cũng có thực thể, lúc này xuất ra chỉ sợ đem bộ dáng quái dị bày ra trước mặt Lam Vong Cơ, một người như y liệu có thể chấp nhận sao? Nhưng Nguỵ Vô Tiện không muốn lần đầu tiên của mình lại không cùng được Lam Vong Cơ hưởng trọn khoảnh khắc. Hắn rất nhiều lời muốn nói với y, muốn chủ động ôm hôn y, còn muốn đào ra tâm ý của y đối với mình. Nhưng là bây giờ Nguỵ Anh đang chi phối thân thể, hắn không thể làm gì khác ngoài cắn răng chịu đựng.

Lam Vong Cơ cũng không để ý người kia đang phân tâm, tập chung chuyên môn cày cấy, y cúi người hôn lên hắn, hôn từ trán xuống mũi, hôn hai bên má, tập kích ở cánh môi đỏ đang khép ra đóng vào thở từng nhịp thở nóng bỏng. Y lại tiếp tục hôn xuống cổ, tại cổ lưu luyến để lại một dấu hôn, rồi trực tiếp tấn công đến hai quả anh đào đỏ ửng đứng thẳng của hắn, dùng răng chà đạp.

Nguỵ Anh bị tấn công không thể trốn, chỉ có thể thừa nhận khoái cảm người kia mang tới, hoàn toàn chìm đắm vào bể tình. Lam Vong Cơ không hề dừng lại bất kỳ động tác nào, tiến giáp hậu kích, Nguỵ Anh chỉ có thể ngửa cổ kiều diễm rên rỉ, khiến cả căn phòng đều ngập trong sắc tình ái muội.

Nguỵ Anh một chân gác trên vai Lam Vong Cơ vô lực muốn rớt xuống liền được y nhanh tay chụp lấy, dùng cả hai tay nắm lấy chân hắn gập lại, ép đến ngực, để địa phương kết hợp bại lộ, kích thích thị giác. Tính khí Nguỵ Anh đứng thẳng, dịch trong suốt tại đỉnh đầu nhỏ xuống bụng dưới, ướt đẫm một mảng. Lam Vong Cơ đưa tay nắm lấy, cũng muốn cho người kia khoái cảm tột cùng.

Không ngờ đến bị tấn công trước sau như vậy, Nguỵ Anh hốt hoảng đẩy tay y ra. "Không... không cần... sẽ bắn mất... a..."

Tính khí trong tay Lam Vong Cơ sưng đến lợi hại, nghe hắn kêu lên cũng không dừng lại động tác. Y cúi người hôn lên môi hắn, ép giọng nói nỉ non kia nuốt trở về, Nguỵ Anh thích nhất là được y hôn, bị phân tâm cũng quên mất phía dưới, lại đưa tay ôm lấy cổ y, hơi nhón người cùng y triền miên hôn môi.

Đến khi phía dưới truyền đến tiếng nhóp nhép, Lam Vong Cơ mới thả môi Nguỵ Anh ra, tiếp tục tập trung đưa đẩy, từ đầu đến cuối đều khiến hắn chỉ biết lắc đầu nài nỉ. Cuối cùng nhịn không được nữa, Nguỵ Anh thét một tiếng, tính khí trong tay Lam Vong Cơ run rẩy một trận, y buông lỏng tay, chất lỏng trắng đục liền phun ra, văng đầy lên người cả hai.

Nguỵ Anh cả người xụi lơ, hai tay cũng mất sức không ôm nổi Lam Vong Cơ liền buông ra ngã về sau. Lam Vong Cơ nhanh nhẹn ôm lấy hắn, để hắn ngồi lên người mình, thay đổi một tư thế khác, tiếp tục động tác thâm nhập.

"A... không chịu nổi... chậm một chút..." Nguỵ Anh lắc đầu nói, nếu không phải nhờ Lam Vong Cơ giữ mình thì hắn đã trực tiếp ngã trên người y. Bởi vì tư thế này nên vật kia ở trong cơ thể mình đi vào càng sâu, khiến hắn nhíu mày, muốn nhấc mình rút ra một chút, liền bị Lam Vong Cơ nắm thắt lưng nhấn mạnh xuống.

Nguỵ Anh hít một ngụm khí lạnh, vật kia đâm đến nơi sâu nhất của hắn, dường như muốn đem hắn đâm xuyên, mỗi lần như vậy đều chạm đến điểm mấu chốt, khiến hắn tê cả da đầu, khoái cảm không ngừng ập tới. Lam Vong Cơ cũng không khác, dù sao cũng là lần đầu tiên, cảm giác tiêu hồn như vậy khiến y không nhịn nổi muốn càng nhiều, liền hướng nơi kia đâm đến liên tục.

So với Nguỵ Anh bên này chịu thống khổ thì Nguỵ Vô Tiện càng khó chịu hơn, chính là thân thể cảm nhận rõ ràng, cảm giác hắn nhận lấy cũng không khác gì, nhưng mà trong tâm lại có chút mất mát. Hắn mở mắt, nhìn Lam Vong Cơ phía trước rất gần, rất muốn kéo sát y lại nhìn cho thật kỹ, rất muốn dùng tay xoa nắn khuôn mặt đã khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm này, hết thảy đều muốn y, muốn y vĩnh viễn trở thành của mình!

Nghĩ như vậy, Nguỵ Vô Tiện trong cơn vô lực vẫn hướng Nguỵ Anh lạnh lùng - Ngươi có mười giây để thoát khỏi thân xác ta ngay lúc này!

Nguỵ Anh trong cơn khoái cảm nửa nghe nửa không, cười lạnh một tiếng - gì chứ? Ngay bây giờ? Cũng quá đáng quá đi, người ta đang vui thế này!

Nguỵ Vô Tiện ánh mắt có chút nguy hiểm - nói lắm thế làm gì? Ta đã cảnh cáo ngươi rồi không phải sao? Đừng khiến ta nổi giận.

Nguỵ Anh cười khổ - thiên a, Lam Vong Cơ còn chưa xuất, ta bây giờ thoát ra thì tình huống phía sau làm sao tiếp tục?

Nguỵ Vô Tiện bây giờ còn tâm trạng để tâm đến Lam Vong Cơ có bị doạ sợ hay không, trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ tới muốn giành lại y. Vốn dĩ ngay từ đầu là hắn sai mới cho Nguỵ Anh nhập vào thân thể, vạn nhất không nghĩ tới liệu tên này có chiếm luôn thân xác hắn vĩnh viễn hay không? Mặc kệ là gì, trước phải lấy lại thân thể, Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ hiểu cho hắn!

Nghĩ vậy, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu đếm - 1... 2...

"Ân...." Nguỵ Anh sửng sốt, bên này Nguỵ Vô Tiện đã mất kiên nhẫn, bên này Lam Vong Cơ vẫn chưa phát hiện tình huống gì, hắn lúc này chính là tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao mới phải.

Mà Lam Vong Cơ lúc này có chút buồn bực, không biết Nguỵ Vô Tiện hiện tại sao lại lộ ra thần sắc lo lắng, rõ ràng khi nãy còn rất tốt. Là y biểu hiện không tốt sao?

Mặt Lam Vong Cơ khẽ đanh lại, dùng sức đỉnh lộng, hòng đem hồn Nguỵ Vô Tiện kéo về, không thể hiểu nổi ngay lúc này mà hắn còn muốn phân tâm!

"Oa... Ngươi nhẹ chút..." Nguỵ Anh hốt hoảng, theo bản năng ôm lấy Lam Vong Cơ, khoái cảm đánh thẳng đến đại não, khiến hắn trong phút chốc quên mất chính sự, đầu óc trống rỗng.

Trong lúc đó, Nguỵ Vô Tiện vẫn không có thái độ hoà hoãn, hiện tại đã đếm tới - 7...

Nguỵ Anh khóc hai dòng sông - ta chính là muốn tốt cho ngươi, ta bây ra xuất hồn chẳng phải doạ đến Lam Vong Cơ sao? Đến lúc đó ngươi nói với y thế nào?

Nguỵ Vô Tiện nào để vào tai, vẫn thản nhiên đếm - 8... 9... 10...

Lam Vong Cơ bị Nguỵ Anh ôm lấy, đột nhiên vòng tay hắn siết chặt, y có chút mất thăng bằng đổ xuống người hắn, hai người dính vào nhau không chút khe hở. Vì bất ngờ như vậy, y không giữ nổi mà cảm thấy da đầu tê dại, phía dưới hạ thân không nhịn nổi mà đâm sâu vào bên trong Nguỵ Vô Tiện, ở bên trong bắn ra.

Ngay lúc này, Nguỵ Anh đột nhiên thét lên một tiếng, hoàn toàn không phải vì khoái cảm, mà là vì đầu hắn đột nhiện chuyền đến một cơn đau nhức, hắn buông Lam Vong Cơ ra, ôm lấy đầu mình.

Lam Vong Cơ sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng hỏi. "Có chuyện gì? Cậu đau đầu sao?"

Nguỵ Anh đau đến độ ngay lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường, hắn không ngờ ý chí Nguỵ Vô Tiện lại mạnh đến vậy, phỏng chừng nếu như hắn không lập tức xuất ra thì Nguỵ Anh sẽ không có kết quả tốt. Thế nên, hắn ngay lập tức xuất ra, nhưng vẫn còn đau đến nhe răng.

Lam Vong Cơ sững sờ nhìn Nguỵ Vô Tiện đột nhiên run rẩy một trận, sau đó có một bóng đen từ người hắn nhảy ra, "bóng đen" kia té cái bịch trên sàn, ngay sau đó là truyền đến giọng nói. "Ai, đau chết ta rồi! Nguỵ Vô Tiện ngươi thật quá đáng!"

Lam Vong Cơ trợn mắt nhìn "Nguỵ Vô Tiện" đang ngồi xoa đầu trên sàn, lại nhìn Nguỵ Vô Tiện dưới thân. "..."

Nguỵ Vô Tiện trở lại với thân thể mình vẫn còn choáng váng đây, hắn nhu nhu thái dương, sau mở mắt liền nhìn thấy Lam Vong Cơ vẻ mặt có thể dùng từ ngốc nghếch để miêu tả đang nhìn mình. Hắn không kìm được xúc động, quản cái gì váng đầu, liền vươn tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ kéo xuống, bá đạo chiếm lấy môi y.

Nguỵ Anh đang đau đầu ngồi một bên. "..."

.

Lam Vong Cơ năng lực tiếp thu tương đối mạnh, sau khi nghe Nguỵ Vô Tiện tường thuật lại sự việc thì cũng không phản ứng gì nhiều, từ đầu đến cuối câu chuyện, y chỉ nghe được mỗi một câu Nguỵ Vô Tiện nói. "Kỳ thực tôi thích cậu lâu rồi, nhưng không nói, cậu cũng như vậy sao?"

Y liền gật đầu không chút do dự.

Nguỵ Anh khinh bỉ ngồi một bên, bĩu môi. "Nếu không nhờ ta, ngươi mà dám nói ra loại câu này!"

Nguỵ Vô Tiện ghé vào lòng Lam Vong Cơ, liếc mắt. "Đừng mong ta sẽ cảm ơn ngươi, ngươi cũng quá phận!"

Sau đó cả hai dùng ánh mắt như muốn ngũ mã phanh thây đối phương mà nhìn nhau.

Lam Vong Cơ lúc này mới phản ứng, đem Nguỵ Vô Tiện kéo sát lại, dùng chăn mỏng phủ lên người hắn, vén qua mái tóc lộn xộn của hắn, động tác cực kỳ ôn nhu dịu dàng. Nguỵ Vô Tiện cũng thực mệt mỏi, vừa làm xong một trận, lại dùng ý thức tranh giành đấu đá với Nguỵ Anh nên cả người đều uể oải, để cho Lam Vong Cơ đem mình chỉnh lại, tìm một tư thế thoải mái mà lim dim, tựa hồ muốn ngủ.

Lam Vong Cơ trong mắt hiếm khi lộ ra ôn nhu, để đầu hắn dựa vào ngực mình, cúi đầu hôn lên trán hắn một cái, một tay vỗ lưng y ý bảo có thể nghỉ ngơi.

Nguỵ Vô Tiện được săn sóc thoải mái liền hạnh phúc, trước khi ngủ thiếp đi còn hướng Nguỵ Anh nói. "Tuy ngươi có chút quá phận nhưng chung quy ngươi cũng không sai, cảm ơn ngươi."

Nguỵ Anh không nói gì, ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ dừng lại trên khuôn mặt của Lam Vong Cơ. Đợi đến khi Nguỵ Vô Tiện ngủ say rồi, hắn mới nói. "Tại sao lại không nói cho hắn biết, hại hắn đợi lâu như vậy."

Lam Vong Cơ lúc này mới để ý đến hắn, bình tĩnh mà nói. "Vì sợ."

Nguỵ Anh khó hiểu nghiêng đầu. "Sợ?"

"Sợ sẽ mất mối quan hệ này." Lam Vong Cơ cực kỳ ít lời, cũng lười phải giải thích cho người kia biết, chỉ lạnh nhạt nói. "Vô Tiện rất tốt, nếu nói ra không được chấp nhận, sợ cậu ấy sẽ đi mất."

Kỳ thực Lam Vong Cơ biết Nguỵ Vô Tiện không phải loại người như vậy, chỉ là y thấy hắn luôn luôn giữ khoảng cách với y, cứ như thể sợ sẽ phải phạm vào giới hạn nào đó, quan hệ của hai người sẽ biến mất. Bản thân y cũng lo sợ không dám vượt qua giới hạn này, cứ như vậy, hai tên ngu ngốc này thế mà ở bên nhau bốn năm không dám tiến tới, hại bản thân dày vò như vậy!

Nguỵ Anh không hỏi thêm, mà cho dù hắn có hỏi thì chưa chắc cái hũ nút này sẽ trả lời. Hắn quay mặt, nhìn thấy cửa sổ đang đóng kia, liền quét ngang ngón tay, cửa sổ tự động bật mở, ánh trăng liền như thế chiếu vào, càng làm cho căn phòng sáng lên. Ánh sáng bạc lạnh lẽo hắt qua cửa sổ, chiếu lên nửa mặt nghiêng của Nguỵ Anh, khiến nét đẹp độc lạ của ma cà rồng được khắc sau, đậm nét, khiến hắn trông cực kỳ khác biệt.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút rồi cũng dời tầm mắt, im lặng một lúc mới lên tiếng. "Ngươi cũng vậy?"

Không biết Nguỵ Anh có nghe hay không, mà hắn chỉ ngồi thẫn ra nhìn trăng, cho đến khi Lam Vong Cơ nghĩ chắc là hắn không nghe thấy thì Nguỵ Anh lại mở miệng. "'Hắn' ghét ta, cực kỳ ghét ta. Chỉ cần ta xuất hiện trước mặt "hắn", là "hắn" sẽ bỏ đi."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêng của Nguỵ Anh phảng phất đều là sầu muộn, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác đẹp đẽ kỳ lạ, có lẽ là do vẻ đẹp quá mức của ma cà rồng. "Hắn" mà Nguỵ Anh nói, y không cần nhất thiết phải hỏi, mặc dù biết tên này có chút quá phận khi sử dụng cơ thể của Nguỵ Vô Tiện, nhưng chung quy cũng là có khổ trong lòng, đôi khi có thể hành động không theo lý trí.

Nguỵ Anh thở dài một hơi, không nghe Lam Vong Cơ nói gì thêm, mà bản thân hắn biết cũng chẳng trông chờ gì y sẽ mở miệng an ủi hắn, cũng chẳng cần truy cứu hắn vì sao lại làm vậy. Cả hai đều im lặng được một lúc, hắn lại cảm thấy nhàm chán, đột nhiên quay sang nói với Lam Vong Cơ. "Ta nghe Nguỵ Vô Tiện nói hắn cùng một người bạn sống chung, ngươi biết không?"

Lam Vong Cơ không hiểu hắn hỏi vấn đề này làm gì, nhưng cũng gật đầu. "Biết, là Giang Trừng."

"Ồ?" Nguỵ Anh gật gật đầu, lại nói. "Ngươi biết hắn đi đâu không? Khi nãy Nguỵ Vô Tiện nói hắn không về nhà."

Lam Vong Cơ lắc đầu. "Ta không cùng hắn quen thuộc."

Nguỵ Anh nhướn một bên mày, cũng không nói gì, lát sau mới đứng dậy, trái phải xoay xoay phần eo nhức mỏi. "Ta có việc đi trước, hai người các ngươi ở lại bảo trọng."

Lam Vong Cơ gật đầu, nhàn nhạt tạm biệt hắn. Nguỵ Anh cười xấu xa. "Ta có thể hôn ngươi không? Cảm xúc không tồi nha?..."

Nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, đột nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến một trận gió mạnh, Nguỵ Anh sửng sốt quay đầu lại, nhất thời cứng người.

Nguỵ Vô Tiện bị lạnh liền nhíu mày, rúc sâu vào người Lam Vong Cơ tìm kiếm ấm áp, Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, khó hiểu nhìn ra cửa sổ, khoảnh khắc đó y cũng sững sờ, không khác nào Nguỵ Anh.

Đột nhiên Nguỵ Anh chép miệng một tiếng, hướng cửa chính nhà Lam Vong Cơ mà chạy ra, cũng không nói một lời nào, mặc kệ bên ngoài cửa sổ bắt đầu có biến hoá. Lam Vong Cơ ngay khi ánh mắt dừng ở cửa sổ, bên ngoài bầu trời đêm xuất hiện một người, người kia rất nhanh biến mất, nhưng mắt Lam Vong Cơ rất tốt, đã nhanh chóng thấy được người nọ.

Y tuy có chút sững sờ, nhưng khi nghĩ đến Nguỵ Anh cùng Nguỵ Vô Tiện có dung mạo giống y đúc thì cũng không phản ứng gì thái quá. Bất quá y lại không tự chủ được mà có chút run nhẹ - người xuất hiện bên ngoài cửa sổ kia có dung mạo giống hệt y, chỉ là so với Lam Vong Cơ lãnh đạm khuôn mặt tê liệt, thì người kia lại chính là lạnh lùng, còn mang theo một tia kiêu ngạo cao quý, ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ hệt như một vị thần minh nhìn nhân loại vậy, không hề có chút thiện cảm nào.

Lam Vong Cơ ngẩn ra một chút, sau không hiểu sao có chút thương cảm cho Nguỵ Anh.

.

Nguỵ Anh chạy ra khỏi nhà của Lam Vong Cơ, sau nhảy thẳng lên sân thượng chung cư, nơi đây không có người, hắn cũng dễ dàng lộ nguyên hình. Thực ra lúc nãy hắn chạy ra khỏi nhà không phải là sợ, mà là lo lắng nếu ở nơi đó hỗn chiến thì nhà của Lam Vong Cơ chắc chắn không giữ được. Người kia đích thân đến tìm hắn, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng để hắn chạy, mà hắn chạy cũng vô dụng, kiểu nào cũng bị bắt lại.

Nhung không hiểu sao Nguỵ Anh lại cảm thấy vui vẻ, khoé môi cong lên nụ cười, không thể không thừa nhận hắn lúc này đều là sự hưng phấn!

Tiếng bước chân vang lên chậm rãi, nhẹ nhàng mà hữu lực, như thể có quy luật mà đều đặn. Nguỵ Anh ngẩng đầu, nhìn người đứng phía trước mình năm bước chân kia, cười nhạt một tiếng. "Thật vinh hạnh cho tôi quá, vậy mà lại được Lam đội trưởng đích thân đến bắt!"

Rõ ràng là mỉa mai, nhưng người kia lại không hề có phản ứng gì, chỉ xem như lời nói bình thường, y chỉ nhìn hắn, sau đưa tay ra, bằng cách nào đó trên bàn tay trống trơn của y dần xuất hiện một chiếc vòng màu đen, bên trên còn xuất hiện ký tự cổ quái.

Nguỵ Anh méo mặt. "Tôi mới trốn ra có một ngày, không phải nên dùng hình phạt nhẹ hơn một chút sao?"

Người kia làm như không nghe thấy, chiếc vòng trên tay lơ lửng giữa không trung, đột nhiên không báo trước mà bay thẳng đến chỗ Nguỵ Anh.

Nguỵ Anh nào dễ để mình bị bắt, hắn liền nhảy lên né đi, hắn đạp chân lên lan can, giữ thăng bằng ngồi trên đó, hướng người kia cười như không cười. "Lam đội trưởng, sao phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, tôi còn chút chuyện phải làm, làm xong nhất định sẽ ngoan ngoãn trở về."

Người kia so với Lam Vong Cơ phải nói là cùng một khuôn mặt liệt, không thấy y biến hoá dù chỉ một chút, không nói hai lời liền đuổi theo. Lại thêm một chiếc vòng bay đến chỗ Nguỵ Anh, hắn lại tiếp tục lẩn trốn, dường như muốn chạy khỏi nơi chung cư này.

Lam Trạm dĩ nhiên không để hắn chạy thoát, y tại chỗ vung tay, một luồng ánh sáng lam sắc bay ra hướng Nguỵ Anh mà phóng tới. Nguỵ Anh còn đang định chạy trốn, đột nhiên phía trước mắt một vệt lam sắc ánh lên, trong không trung hình thành một bức tường trong chắn, ngăn lại đường chạy của hắn.

Nguỵ Anh nói một tiếng không ổn, liền muốn xoay người chạy, nhưng bức tường kia đột nhiên phân ra nhiều hướng vây xung quanh hắn, mơ hồ nhìn ra được chính là một hình thập giá như một lồng nhốt. Nguỵ Anh bị vây ở bên trong, còn chưa kịp sử dụng linh lực phá vòng vây liền cảm thấy toàn thân đau nhức, thân thể giống như bị giật điện mà nhói lên, hắn đau đến mức kêu lên, mất đi khả năng chống cự.

Lam Trạm ở phía sau vươn tay, lại một chiếc vòng đen hướng Nguỵ Anh bay đến, tại nơi cổ hắn quấn một vòng, trên cổ hắn lập tức xuất hiện một vòng những ký tự kỳ quái. Lam Trạm tay giữa không trung làm động tác kéo lại, Nguỵ Anh ở phía trước như bị một lực kéo vô hình kéo về, bay ngược lại ban công ngã xuống đất, lưng đập mạnh xuống nền khiến hắn đau đến nhe răng.

Nguỵ Anh ho sặc sụa một trận, trên cổ là vòng phong ấn, đem linh lực của hắn kìm hãm, tại giờ phút này có muốn cứng đối cứng với Lam Trạm cũng không được, hắn liền hướng người kia cầu hoà. "Lam đội trưởng, hạ thủ lưu tình một chút, dù sao cũng là bạn bè."

Lam Trạm không nói, bước vài bước đã đến chỗ Nguỵ Anh, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt không chút độ ấm nhìn hắn không rời.

Nguỵ Anh cười hì hì. "Tôi là không cố ý chạy trốn đâu, chỉ là có việc chưa làm xong nên mới... a!"

Hắn còn chưa nói xong, tay Lam Trạm lại làm động tác kéo, Nguỵ Anh bị kéo đến ngã dưới chân y, lúc này nhịn không nổi liền ngước mắt giận dữ. "Lam Trạm, đừng quá đáng!"

Lam Trạm ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng nói. "Cùng hắn làm rồi?"

Nguỵ Anh nhíu mày. "Không liên quan đến ngươi!"

Lập tức liền bị Lam Trạm vòng ra sau gáy nắm lấy tóc hắn hơi kéo xuống, để hắn phải ngước lên nhìn y, trong mắt y lúc này không chỉ là ánh nhìn lạnh đến thấu xương, mà còn là một chút khinh thường. "Ta không để ý đến ngươi, ngươi liền đi tìm người khác?"

Nguỵ Anh mắt đối mắt Lam Trạm, không hề có chút sợ hãi nào đáp lại. "Ai cũng có riêng tư, Lam đội trưởng đây nghĩ tôi là sủng vật của ngài, muốn liền tìm đến, không muốn thì không thèm để mắt sao? Cho dù có là sủng vật thì ta đây cũng có tự trọng, không điên đến mức chạy đến với kẻ coi thường tình cảm của ta mà vẫy đuôi lấy lòng!"

Hắn vừa nói xong, Lam Trạm ánh mắt dường như có chút giận dữ. "Cho dù có là vậy, nhưng ta không cho phép, ngươi cũng không được đi!"

Nguỵ Anh cười lạnh. "Ngươi có quyền gì mà cấm ta? Chung quy cũng là ta mê muội hồ đồ mới đơn phương ngươi, người trong Giáo Hội vốn đối với kẻ người không người, quỷ không ra quỷ như ta thì hận không thể tiêu diệt toàn bộ. Ta ngu ngốc mới đi cầu chút tình cảm từ ngươi, ngươi căn bản còn chẳng thèm để ý!"

Nói ra những điều này, Nguỵ Anh cảm thấy vừa đau xót vừa khinh thường chính mình. A, hắn cảm thấy ghanh tỵ với Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ người này thật ôn nhu ấm áp, so với tên Lam Trạm không có tim này đúng là một trời một vực. Bao nhiêu lâu nay làm đủ mọi chuyện chỉ để lôi kéo chút tình cảm dù chỉ là nhỏ xíu nơi y cũng khó như thành tiên, hắn căn bản chẳng còn chút hứng thú nào theo đuổi y nữa rồi.

Nhất là khi nhìn thấy chính mình ở một thế giới khác lại có thể dễ dàng như vậy có được hạnh phúc!

"Là do ngươi vẫn luôn chạy."

Trên đầu truyền đến thanh âm trầm thấp lạnh lùng, Nguỵ Anh giương mắt lên nhìn, Lam Trạm vẫn vậy, vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo, tưởng chừng như trong đó vĩnh viễn không có hắn. Nhưng lần này y lại mở miệng cùng hắn nhẹ nhàng nói chuyện, khiến Nguỵ Anh hơi ngẩn ra, chưa rõ lắm y là đang nói gì.

"Hả?"

"Ngươi không đồng ý cùng ta ở một chỗ, ngươi vẫn luôn chạy." Lam Trạm chậm rãi nói. "Ngươi không chịu được sự ràng buộc, Nguỵ Anh. Ở bên cạnh ta, ngươi chỉ có thể chịu sự khống chế bởi ta, ngươi không có tự do, bởi vì chúng ta sinh ra đã là tử địch."

Người của Giáo Hội vẫn luôn săn bắt ma cà rồng, tuy nhiên luật pháp của thế giới bọn họ là hỗn độn, không giống loài nào khống chế giống loài nào, bọn họ không vua cũng chẳng có đế chế thống trị, bọn họ chỉ có luật pháp từ xa xưa để lại, quản lý bởi Giáo Hội, bất kỳ loài nào chống lại luật pháp, đều bị xử tội không khoan hồng.

Ma cà rồng là một giống loài đặc biệt, bọn họ không chỉ có đế chế riêng mà còn sở hữu tất cả các ưu điểm của một loài xếp hàng đầu chuỗi thức ăn. Có lẽ sau Giáo Hội thì Ma cà rồng là tộc đứng thứ hai về cấp bậc, thế nên đối với Giáo Hội từ lâu là cấp bậc đại diện giữ gìn trật tự thì Ma cà rồng chính là một mối nguy hại to lớn nhất. Thế nên chỉ cần phía bên tộc Ma cà rồng sơ hở, sẽ lập tức lung lay vị trí bá chủ.

Nguỵ Anh hắn là một Ma cà rồng cấp cao, điều này hắn dĩ nhiên biết, nhưng tình yêu mà, mù quáng và mê muội, đâu phải nói muốn bỏ là bỏ? Nhưng là hắn từ lâu nay vẫn luôn tự do tự tại, nếu như theo Lam Trạm cùng một chỗ và chịu đựng sự giam cầm hạn chế tự do, hắn không thể làm được.

Nhưng mà hắn yêu người này đến vậy, chỉ muốn ở bên cạnh y thôi, cái giá phải trả là như thế nào đây?

"Ta cứ nghĩ kỳ thực ngươi ghét ta đến độ lúc nào cũng muốn bắt ta về nghiêm trị. Nhưng mỗi lần đều cố ý tạo ra sơ hở để ta chạy mất, sau đó lại chạy theo bắt ta về. Ngươi đừng nghĩ ta không biết mưu mô của ngươi." Nguỵ Anh cười nói. "Như vậy chí ít nói rằng ngươi cũng rất để ý ta có đúng không?"

Lam Trạm không trả lời, bàn tay nắm tóc Nguỵ Anh buông lỏng, đắn đo một lúc thì dùng chút lực, đẩy hắn về phía ngực mình, để hắn dựa vào, giống như đang ôm hắn nhưng lại tựa như không phải. "Ngươi là tự do, Nguỵ Anh, ngươi không thể bị giam cầm."

Thế nên chúng ta, không thể ở bên nhau!

Nguỵ Anh cắn môi cười chua chát, hắn hơi lợi dụng áp sát vào lồng ngực rắn chắc, tham lam hít thở một chút hơi ấm từ y, lưu lại mùi hương của y trên người mình. Lam Trạm quan trọng, tự do của hắn cũng quan trọng, hắn không thể lựa chọn một trong hai, hắn ghét phải lựa chọn!

Thế nên, Nguỵ Anh hơi nhướn người, đem hai tay vòng qua cổ Lam Trạm, vùi đầu vào cổ y, gạt ra cổ áo kín mít, liếm lên vùng da trắng không tì vết của y, dùng răng cắn xuống.

Lam Trạm hơi nhăn mi, bất quá cũng không để ý đến hành động này của Nguỵ Anh, chỉ đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn nhưng dỗ dành một con mèo nhỏ.

Nguỵ Anh từ vết cắn mà hút được một lượng máu không nhỏ của Lam Trạm, mỉm cười nói. "Ta không từ bỏ tự do, Lam Trạm, ta cũng sẽ không từ bỏ ngươi. Nhưng biến ngươi trở thành của ta cũng không là vấn đề gì khó, từ nay về sau, ta không thể sống thiếu ngươi rồi."

Ma cà rồng đánh dấu, suốt đời trở thành thức ăn cho chúng. Lam Trạm không phản ứng gì, y kéo hắn ra, bàn tay nắm lấy cổ Nguỵ Anh mà vuốt ve vòng phong ấn, lạnh lùng nói. "Giam lỏng, chủ ý này không tệ."

Lựa chọn của Nguỵ Anh suy cho cùng cũng không phải đặc biệt vì điều gì, không phải vì tự do, cũng không phải vì Lam Trạm, mà là vì bản thân hắn. Thứ nhất, không cần phải bị giam cầm ràng buộc, hắn mới có thể ở bên cạnh Lam Trạm, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục chơi trò rượt bắt, Nguỵ Anh hắn sẽ không cần chịu khống chế của bất kỳ ai.

Thứ hai, Lam Trạm cũng không cần phải mỗi ngày đích thân đi bắt Nguỵ Anh, nếu như hắn đói thì có thể chạy đến tìm y để ăn cho đủ. Suy cho cùng thì Nguỵ Anh đã đánh dấu y, y trở thành thức ăn cho hắn thì hắn suốt đời cũng không thể sống thiếu y.

Cả hai người đều dùng cách thức riêng của chính mình để có thể ở bên cạnh người mà mình mong muốn nhất, không cần phải gò bó bởi bất kỳ luật lệ hạn chế nào.

Tình yêu mà, không phải ai thuộc về ai mới có thể trọn vẹn, chỉ cần được ở bên cạnh nhau thì chẳng phải điều tốt đẹp nhất hay sao?"

[END]

———————

Hmm~~ truy truy đuổi đuổi ~~ rốt cuộc vẫn ở bên nhau~~

Artist minh hoạ: @six811217. [Twitter]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top