Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Vong Tiện] Có chuyện gì với cái lư hương vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lư hương lại phát huy tác dụng!!!

Hấp não không??

--------

Đầu giờ Mão, Lam Vong Cơ như thường lệ mở mắt, đầu tiên nhìn đến trần giường quen thuộc và sau đó phát hiện cả người bị một thứ khá nặng đè lên. Bất quá y cũng không đẩy ra, mà còn đưa tay ôm vào lòng.

Hiếm khi Hàm Quang Quân lười biếng như thế, cư nhiên lại không lập tức ngồi dậy mà ôm Ngụy Vô Tiện thêm chặt hơn. Da thịt cả hai dán vào nhau, Ngụy Vô Tiện cả người ấm ấm, Lam Vong Cơ lại một thân hàn khí mát mẻ, quả thực dính vào nhau sẽ rất khó tách ra! Dễ chịu đến vậy cơ mà!

Ngụy Vô Tiện đặc biệt thích nằm úp sấp trên người Lam Vong Cơ mà ngủ, hắn lại hay lăn lóc không nằm im, lần nào cũng là Lam Vong Cơ đem người kìm lại ôm vào lòng. Tóc của hắn chọc vào khuôn mặt điển trai của Lam Vong Cơ, vừa nhột lại vừa thơm, quả thực y yêu thích đến không thể buông tay. Nằm thêm chút nữa, vẫn là phải thức dậy ngay, trong tâm âm thầm kìm lại muốn ôm người này lâu hơn càng tốt!

Nhưng khi y có ý định thả Ngụy Vô Tiện nằm xuống phần giường trống bên cạnh thì phát hiện giường hôm nay có hơi chật một chút. Bình thường Ngụy Vô Tiện nằm bên trong, Lam Vong Cơ như tượng nằm bên ngoài, cả đêm cơ hồ đều không nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện cứ thoải mái lăn lộn phần giường trống. Vậy mà hôm nay dĩ nhiên lại chật hơn mọi ngày!

Dĩ nhiên rồi, bởi vì Ngụy Vô Tiện vẫn nằm bên cạnh mà, giường không còn thừa đâu!

Khoan!

Lam Vong Cơ mở to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn đang hô hô ngủ chảy cả nước miếng bên cạnh mình, lại nhìn xuống đỉnh đầu người đang nằm trong lòng, chính thức rơi vào trầm mặc.

"..."

"Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện mơ màng gọi, cả người nhích sát vào người Lam Vong Cơ tìm sự ấm áp, nhưng cư nhiên lại không ôm y được, mày vô thức nhăn lại không hài lòng.

"Ồn muốn chết..." Trong lòng Lam Vong Cơ cũng vang lên một giọng lầm bầm.

Lam Vong Cơ dù có bình tĩnh tới đâu cũng không nén nổi kinh hách, y lập tức đem người trong lòng mình đẩy ra.

Đang ngủ đột nhiên bị lay đến tỉnh, người trong lòng Lam Vong Cơ bất mãn chép miệng, đưa tay dụi dụi mắt, sau đó ngước lên nhìn y bằng đôi mắt đen như mực. Tuy còn chưa tỉnh đôi mắt mang theo một tia mơ hồ, nhưng vẫn thấy được sát ý nhàn nhạt, người kia nhíu mi.

"Lam Vong Cơ?"

"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ lẩm bẩm.

"Lam Trạm... muốn ôm ôm..." Tìm kiếm sự ấm áp nhưng bất thành, Ngụy Vô Tiện mơ màng gọi, tay đập đập phần giường trống của Lam Vong Cơ, phát hiện không có ai, hắn mới miễn cưỡng mở mắt.

Trong cơn mơ màng, Ngụy Vô Tiện nhìn đến Lam Vong Cơ đã ngồi dậy, mà trong lòng y còn có một người khác y phục không chỉnh tề. Hắn mở to mắt.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, nghĩ cần giải thích một chút, liền mở miệng. "Ngụy Anh..."

"Kêu kêu cái gì! Thực phiền!" Người kia bất mãn.

Lam Vong Cơ chính thức rơi vào bối rối, y cũng không biết đang xảy ra chuyện gì! Dĩ nhiên lại có đến hai Ngụy Vô Tiện!

À không, phải nói là tuy là hai Ngụy Vô Tiện nhưng lại có hai dung mạo khác nhau. Người đang nằm trên giường chính là Ngụy Vô Tiện sau khi được Mạc Huyền Vũ hiến xá, còn người đang ngồi trong lòng y chính là Ngụy Anh - Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện trước đây!

Ngụy Vô Tiện mở mắt đã thấy một người lạ hoắc ngồi trong lòng Lam Vong Cơ thì lập tức nổi giận, hắn không nể mặt liền đưa tay đẩy Ngụy Anh một cái, sau đó kéo Lam Vong Cơ ôm vào mình, không quên trừng người kia. "Mau xuống khỏi nam nhân của ta!"

Ngụy Anh không phản ứng kịp, bị đẩy một cái liền ngã ra sau, đầu đập vào cạnh giường cái cốp, tiếng vang cực kỳ thâm thúy. Lam Vong Cơ nhìn đến mà giật mình - mạnh tay a!

"Làm gì vậy?" Ngụy Anh xoa cục u trên đầu mình nổi giận quát.

"Ta mới hỏi ngươi đang làm gì!" Ngụy Vô Tiện chắn trước mặt Lam Vong Cơ. "Ngươi là ai? Tại sao lại nằm trên người nam nhân của ta?"

"Ngươi là ai?" Ngụy Anh hỏi ngược lại, người này lạ hoắc, hắn cũng không biết là ai.

"Ta là lão tổ của ngươi đấy!" Ngụy Vô Tiện hiển nhiên rất giận! Lam Vong Cơ trước đến giờ đều cực kỳ ghét tiếp xúc với cơ thể của người khác, ngoài mình ra thì ai y cũng không thừa nhận! Nay dĩ nhiên lại ôm ấp nam nhân khác ngay bên cạnh mình!

Ngụy Anh cũng giận không kém, đưa tay vén mái tóc lộn xộn ra đằng sau, để lộ dung mạo xinh đẹp mị hoặc. Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, rất lâu mới phản ứng được. "Ngươi..."

"Ngươi ngươi cái gì?" Ngụy Anh nhíu mi. "Ai là nam nhân của ngươi? Lam Vong Cơ là của ta!"

Câu nói này vừa nói ra, không chỉ Ngụy Vô Tiện há miệng kinh hãi, mà Lam Vong Cơ cũng nhịn không được mà mở to mắt, nhìn kỹ Ngụy Anh như trước kia không sai biệt, loại câu nói này không phải Ngụy Vô Tiện chưa từng nói, nhưng bằng giọng nói và thái độ của Mạc Huyền Vũ. Lần này lại chính miệng hắn nói ra, quả thực có chút phản ứng không kịp.

"Còn sớm mà... để ta ngủ thêm chút nữa đi... còn chưa muốn đi học đâu..."

Ngay khi cả ba ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, một giọng nói mang theo âm mũi của trẻ con vang lên, cả ba không hẹn mà gặp đều quay sang nhìn.

Trong góc giường, một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang mơ màng lầm bầm, lý y xộc xệch lộn xộn, để lộ ra cái cổ cùng vùng ngực trắng đến không tì vết. Ngũ quan thanh tú lanh lợi, cái miệng cứ lảm nhảm càm ràm không muốn dậy, hiển nhiên là đang ngủ mà bị tiếng ồn đánh thức.

"Nó..." Ngụy Vô Tiện kinh hãi, lại nhìn đến Ngụy Anh đang khó chịu phía trước, lại nhìn đến Tiểu Ngụy Anh đang ngủ, cuối cùng lại nhìn đến Lam Vong Cơ, không nhịn được mà méo mặt. "Gặp quỷ rồi!"

Lam Vong Cơ hiển nhiên là người kinh ngạc nhất, trước mắt mình chính là ba Ngụy Vô Tiện a, mà hai trong số đó lại nói y là của bọn họ...

Này thật đúng là gặp quỷ rồi!

Ngụy Vô Tiện hai tay áp lên má Lam Vong Cơ, ép y nhìn mình, nghiêm túc nói. "Lam Trạm, ta mới là thật. Ta mới là Ngụy Vô Tiện, bọn hắn không phải!"

Lam Vong Cơ ngây ngốc gật đầu, trên mặt tuy không là biểu cảm gì nhưng Ngụy Vô Tiện biết y hoang mang. Hắn cắn môi dưới, bất đắc dĩ nói. "Ta... đã chết rồi. Thân xác cũng đã hóa tro, dĩ nhiên không thể ở đây được. Tuy thân thể này là của Mạc Huyền Vũ nhưng linh hồn trong thân xác này là ta, là Ngụy Vô Tiện."

Lam Vong Cơ gật đầu. "Ta biết."

"Ngoan." Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, định nhào đến ôm y kết quả bị nắm lấy gáy áo kéo về phía sau.

Khuôn mặt xinh đẹp yêu mị hiện rõ tia bất mãn của Ngụy Anh sát bên, hắn chép miệng. "Nói nhảm cái gì? Ngươi nói ngươi là Ngụy Vô Tiện? Nực cười, ta mới là Ngụy Vô Tiện."

Ngụy Vô Tiện không chịu thua, cười lạnh. "Ngươi đã chết rồi, xuất hiện ở đây là có người giả thần giả quỷ thôi."

"Nói như đúng rồi ấy." Ngụy Anh nhướn mày. "Vậy ngươi có gì chứng minh?"

Ngụy Vô Tiện làm sao chịu thua, nếu quả thực Ngụy Anh này do tà linh nào dám cả gan giả thần giả quỷ, còn dám xông thẳng vào tĩnh thất của Hàm Quang Quân mà không sợ bị phát hiện thì chín phần không phải dạng thường. Bất quá Ngụy Vô Tiện hắn là ai chứ, chính đạo thì hắn không hiểu được bao nhiêu nhưng tà đạo thì hắn chính là tổ tông a!

Nhưng không đợi Ngụy Vô Tiện ép tên kia hiện nguyên hình, thì Ngụy Anh đột nhiên phản ứng cực nhanh, đem Ngụy Vô Tiện chắn trước mặt mình. Ngụy Vô Tiện cổ bị kéo một cái, còn chưa hiểu chuyện đã bị một cái gối nện thẳng vào mặt.

Ngụy Vô Tiện. "..."

Lam Vong Cơ. "..."

Ánh mắt của ba người lại đồng loạt nhìn về phía thiếu niên đã tỉnh dậy, trợn mắt hét lên. "Làm phiền đại gia ta ngủ! Muốn chết?"

Ngụy Vô Tiện biểu tình phức tạp - hắn lúc nhỏ dĩ nhiên sẽ nổi giận khi không ngủ đủ giấc sao? Chuyện này hơi kỳ quái!

Tiểu Ngụy Anh trừng mắt nhìn ba người lớn trưởng thành chen chúc trên một cái giường, vẻ mặt khoa trương. "Oa, mới sáng sớm năng nổ cái gì a? Thật không biết xấu hổ!"

Ba người đồng loạt bắn ra suy nghĩ - dĩ nhiên còn nói được loại câu này?

Ngụy Vô Tiện vô duyên vô cớ bị ăn một cái gối liền nổi giận. "Mắc mớ gì ném ta?"

"Bởi vì ngươi ồn ào!" Tiểu Ngụy Anh cãi.

"Là do hắn kiếm chuyện trước." Ngụy Vô Tiện chỉ Ngụy Anh.

"Ngươi dám đụng vào Lam Vong Cơ của ta!" Ngụy Anh nổi giận.

"Cút! Lam Vong Cơ là của ta!" Ngụy Vô Tiện không yếu thế.

Sáng sớm một trận huyên náo, khiến việc thức dậy đúng giờ của Lam Vong Cơ bị gián đoạn, trơ mắt nhìn hai lớn một nhỏ trên giường ầm ĩ cãi nhau. Đương lúc nghĩ xem có nên thi triển thuật cấm nói với họ hay không, thì cửa tĩnh thất đột nhiên được mở ra.

Lam Vong Cơ trong đầu đầu tiên nghĩ đến - ồn ào đến mức thúc phụ cũng nghe thấy ư?

Nhưng người xuất hiện tại cửa không phải là thúc phụ sắc mặt giận dữ mà lại chính là hai nam nhân bạch y tướng mạo xuất chúng, mạt nghạch trên trán chỉnh tề ngay ngắn. Một lớn một nhỏ đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, khuôn mặt đẹp đến không còn thiên lý đều không có lấy một biểu cảm, tựa hồ như một khuôn đúc ra, chỉ khác là một người đã lớn còn một người là thiếu niên.

Lam Vong Cơ hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức cả hình dáng chính mình cũng không nhận ra, y trơ mắt nhìn Lam Trạm hơn hai mươi tuổi và Tiểu Lam Trạm mười sáu tuổi người trước người sau tiến vào tĩnh thất.

Tiếng cãi nhau ồn ào từ đó cũng dừng lại...

Hiện trường một mảnh trầm mặc...

Một lát sau...

Ngụy Vô Tiện xếp bằng trên giường, chán nản ngáp một cái rồi nói. "Tóm lại ta mới là Ngụy Vô Tiện Di Lăng Lão tổ, hai người các ngươi khỏi cần phân tranh."

Ngụy Anh ngồi trong lòng Lam Trạm bên bàn trà, nheo mắt nhìn Ngụy Vô Tiện ngạo nghễ trên giường. "Thuật hiến xá gì đó lợi hại vậy sao? Có thật là ta đã tạo ra hay không?"

"Không phải ngươi mà là ta!" Ngụy Vô Tiện chen lời. "Ngươi không biết thì tức là ngươi vẫn chưa phải là người tạo ra!"

Ngụy Anh khóe miệng co giật - nói vậy cũng được?

Lam Vong Cơ im lặng nhìn đến Ngụy Anh và Lam Trạm thân mật cùng một chỗ kia, trên mặt không là biểu cảm gì, cũng không lên tiếng.

Mà Lam Trạm bên này cũng vừa dời tầm mắt khỏi Lam Vong Cơ, không lên tiếng mà khẽ siết vòng eo của Ngụy Anh trong lòng mình.

Đuôi lông mày của Lam Vong Cơ khẽ nhướn lên.

Ngụy Vô Tiện xua tay. "Mà nói gì thì nói, nam nhân của ai người đó giữ, ngươi đừng vì một chút ham muốn mà lại trèo lên giường của nam nhân ta lần nữa. Coi chừng ta!"

Thì ra lúc nãy Ngụy Anh đã thấy có chút kỳ lạ rồi, mặc dù nói Lam Vong Cơ từ nhỏ đến lớn đều một dung mạo không đổi, chỉ có chín chắn và trưởng thành thêm nhưng vẫn không nhịn được mà đến xem một chút xem Lam Trạm của mình hơn ba mươi tuổi có bộ dáng gì. Quả nhiên, chỉ có quyến rũ hơn chứ không hề xấu đi, hắn liền nhào vào lòng người ta cọ cọ ngủ gật một chút, nếu tốt hơn một chút có thể cùng y "ấy ấy" một chút đổi không khí. Nào ngờ...

Ngụy Anh thở dài - Lam Trạm hơn ba mươi tuổi quyến rũ đẹp trai chịu không nổi!

"A..." Vòng tay trên eo khẽ siết lại, Ngụy Anh giật mình, hiển nhiên mưu đồ "vượt tường" của mình đã bị Lam Trạm phát hiện, hắn ủy khuất nhìn y. "Ta cũng chưa có làm gì..."

Lam Trạm nhìn hắn, sau đó dời mắt đến bên Ngụy Vô Tiện gật đầu một cái - ý nói thất lễ rồi!

Ngụy Vô Tiện cười cười - Lam Vong Cơ dù nhỏ dù lớn vẫn rất lễ nghĩa!

Nghĩ đến đây, hắn lại liếc mắt đến hai bạn nhỏ vẫn im lặng góc phòng. Tiểu Lam Trạm hiển nhiên không để chuyện này vào mắt, ngồi yên tĩnh đọc sách. Tiểu Ngụy Anh nửa tỉnh nửa mơ gật gù trên tháp, bởi vì giường đã bị tên vô sỉ nào đó chiếm mất, còn đá mình ra khỏi giường!

Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn một chút, đột nhiên cười xấu xa, từ trên giường chạy đến bên cạnh Tiểu Lam Trạm, giật lấy quyển sách trên tay y.

"Ngụy Anh!" Tiểu Lam Trạm nghiêm giọng.

"Ta đây?" Ngụy Vô Tiện cùng Ngụy Anh bao gồm cả Tiểu Ngụy Anh đều trả lời.

Lam Vong Cơ. "..."

Lam Trạm. "..."

Tiểu Lam Trạm. "..."

Trời hiểu cho, từ lúc Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ học nghệ, hắn đều đến quấy rầy Lam Vong Cơ học bài đọc sách. Thế nên nó trở thành một loại bản năng, chỉ cần có bất kỳ ai đến phá phách, câu đầu tiên của y sẽ là gọi ra cái tên đó!

Ngụy Vô Tiện thích thú cười phá lên, Ngụy Anh nhìn hắn, trong tâm không nhịn được mà nghĩ - mình của nhiều năm sau rất gàn dở sao?

Tiểu Ngụy Anh nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trêu đùa Tiểu Lam Trạm như vậy, lập tức tỉnh ngủ mà nhào đến bên cạnh hắn. "Không tin được, ta nghĩ ta là người duy nhất có thể chọc được Lam Trạm nổi giận. Không ngờ ngươi cũng có bản lĩnh này!"

Ngụy Vô Tiện cười dữ dội hơn nữa, đưa tay xoa đầu Tiểu Ngụy Anh. "Đúng đúng, ngươi chính là người duy nhất khiến y nổi giận! Chỉ duy nhất một mình ngươi!"

Tiểu Lam Trạm giật lấy quyển sách trong tay Ngụy Vô Tiện, phất tay muốn ra ngoài - nơi này ồn ào chết được!

Tiểu Ngụy Anh nhìn đến y thì níu lại. "Lam Trạm, đừng đi mà!"

Tiểu Lam Trạm ánh mắt khiển trách nhìn hắn không trả lời.

Tiểu Ngụy Anh ủy khuất. "Cái kia... lần sau sẽ không để người khác trêu chọc ngươi nữa..." mà chỉ mình ta mới được thôi!

Tiểu Lam Trạm nhìn Tiểu Ngụy Anh như vậy, tâm muốn mềm ra, đưa tay xoa đầu hắn, nặn ra một câu. "Không sao."

"Chúng ta đi uy thỏ ăn cà rốt." Tiểu Ngụy Anh cười tươi hơn hoa. "Hôm qua bị ngươi làm cả buổi trưa mệt muốn chết nên chưa cho nó ăn. Chúng ta đi!"

Nói đoạn hai đứa nhỏ cùng nhau rời tĩnh thất, để lại bốn con người với một sự trầm mặc hiện diện.

"Làm... làm..." Ngụy Vô Tiện miệng há to đến mức có thể nhét vừa một trái trứng gà, không thể tiếp thu được mà quay lại nhìn Ngụy Anh.

Mà Ngụy Anh cũng bị câu nói hồn nhiên của Tiểu Ngụy Anh làm cho cứng ngắc, trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện. Cả hai sau đó đều quay lại nhìn nam nhân của mình. "Có chuyện đó sao?"

Lập tức nhận được hai câu trả lời.

Lam Trạm. "Không có."

Lam Vong Cơ. "Có."

Ngụy Vô Tiện và Ngụy Ang quay sang kinh hãi nhìn Lam Vong Cơ. "Có?"

Lam Trạm cũng bình tĩnh nhìn.

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc. "Cái lư hương."

"Lư hương gì?" Ngụy Anh không hiểu.

Ngụy Vô Tiện méo mặt. "Không phải chứ. Nó còn có công dụng này nữa sao?"

Cho dù có công dụng hay không thì cả hai người đều đã xác định được đây chính là mơ. Cái lư hương thần thánh lại phát huy tác dụng, đem Ngụy Vô Tiện và Lam Vơng mơ mộng đến sống động.

Không hỏi cũng biết, Tiểu Lam Trạm và Tiểu Ngụy Anh trưa hôm qua vừa "ư ư" trong tàng thư các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, nên quan hệ lập tức phát triển theo một hướng đi mới. Bên cạnh đó, Ngụy Anh và Lam Trạm có thể ở bên cạnh nhau cho dù Ngụy Anh đã bước vào tà đạo, thậm chí còn đang nuôi dưỡng người của Ôn thị trên Loạn Táng Cương. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ trong giấc mơ này Ngụy Anh không phải chết, Huyết Tẩy Bất Dạ Thiên không phải diễn ra và Lam Trạm đã có thể mang hắn về nhà, giấu đi.

Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện bất giác cười cười, nhưng hai hàng lông mày cau lại, hắn quay sang nhìn Lam Vong Cơ, y cũng nhìn hắn, trên mặt không là biểu cảm gì. Hắn tiến đến, hai tay áp lên má y, giọng nói trầm trầm mang theo vài phần chua xót.

"Đến giờ rồi, Lam Trạm ngươi phải tỉnh lại thôi."

Lam Vong Cơ mở mắt, trong không khí truyền đến mùi đàn hương quen thuộc, mà trong lòng y, Ngụy Vô Tiện đã thức giấc nhìn y chằm chằm.

"Ta xin lỗi..." Ngụy Vô Tiện vẫn là người cất giọng trước.

Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng. "Không cần."

"Khi ấy ngươi hẳn là... rất buồn..." Ngụy Vô Tiện cắn môi nói, tay nắm lý y của Lam Vong Cơ siết chặt.

"Chuyện qua rồi." Lam Vong Cơ trả lời.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, điều khiển lại hơi thở có phần hỗn loạn của mình.

Giấc mơ này của Lam Vong Cơ chính là mong ước của y mười ba năm trước.

Y đã từng nghĩ, nếu như lúc đó y nói với Ngụy Vô Tiện tình cảm của mình, dùng hết mọi lời khuyên răn hắn quay lại từ đầu, nếu như hắn không nghe thì có thể cưỡng chế hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ và giấu đi. Như thế, Huyết Tẩy Bất Dạ Thiên không diễn ra, Ôn thị hơn năm mươi mạng người vô tội không phải chết, Giang Yếm Ly không phải hy sinh, Ngụy Vô Tiện cũng không phải biến mất...

Tất cả mọi thứ sẽ không phải như thế... nếu như y thành công...

Lam Vong Cơ cũng đã từng mơ mộng, y đã thuyết phục được Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, sau đó đem hắn giấu ở tĩnh thất, cả ngày đều ở bên cạnh hắn, một khắc cũng không rời! Có thể cùng nhau trải qua một đời bình an...

Y đã từng mơ như thế...

Giấc mơ quả thực cực kỳ hạnh phúc!

Nhưng chỉ là mơ thôi!

Mọi thứ đều không thể diễn ra như mộng ước của y được!

Điều viễn vông này chỉ mình Lam Vong Cơ mới biết, nhưng lần này Ngụy Vô Tiện cũng vô tình biết được, trong thâm tâm hắn hỗn loạn cảm xúc. Vui vẻ có, buồn rầu có, hối hận có và đặc biệt là hạnh phúc.

Lam Vong Cơ dường như dùng cả đời để yêu Ngụy Vô Tiện, cho dù hắn có không hiến xá trở về thì y cũng sẽ như thế, không bao giờ thay đổi...

Ngụy Vô Tiện rúc vào lòng Lam Vong Cơ, cuộn lại một đống, rất muốn ngay thời khắc này có thể để thời gian dừng lại, để cả hai có thể vĩnh viễn sẽ không phải rời xa nhau!

Lam Vong Cơ cũng ăn ý đem hắn ôm thật chặt, y cũng muốn cả đời đều được ôm người này trong lòng, vĩnh viễn sẽ không buông tay!

"Lam Trạm..."

"Ta đây."

"Ta sẽ không đi đâu hết."

"Ừ."

"Ta sẽ nghe bất kỳ lời nào ngươi nói."

"Ừ."

"Ta cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."

"Ừ."

"Lam Trạm... yêu ngươi."

"Ta cũng thế."

Vòng tay ôm lấy đối phương đều vô thức siết chặt, hận không thể đem chính mình cùng người ấy hòa làm một, trọn đời ở bên cạnh nhau!

Giờ Mão qua rồi, bên ngoài mặt trời cũng đã ló dạng, ánh sáng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ in lên mặt đất những hình dạng khuôn khổ. Cơn gió đầu xuân bay nhẹ, cuốn theo cánh hoa bạch mai bay lượn vòng trên không khung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước đại môn chưa mở, đem sự ấm áp bên trong giấu kín không hề tan...

[END]

----------

Lam Vong Cơ x Ngụy Vô Tiện (Mạc Huyền Vũ)

Lam Trạm x Ngụy Anh (Di Lăng Lão Tổ)

Tiểu Lam Trạm x Tiểu Ngụy Anh.

Ha ha ha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top