Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Vong Tiện] Cưng chiều.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện sinh bệnh, sốt đến hôn mê, cả ngày chỉ nằm trong bọc chăn mê mê tỉnh tỉnh, cũng không ăn uống gì. Lam Vong Cơ lo lắng cực kỳ.

Hôm nọ, Ngụy Vô Tiên bồi đám tiểu bối đi săn đêm, Lam Vong Cơ mặc dù đã chuẩn bị thật kỹ và dặn dò đủ điều nhưng vẫn không ăn thua. Đêm hôm đó trời đổ mưa, Ngụy Vô Tiện đem người lùa vào một ngôi miếu đã cũ nằm bên chân núi, dự định mưa tạnh sẽ tiếp tục về. Nhưng cơn mưa rất lớn, tựa hồ như có bão, bên trong miếu ngoại trừ ánh lửa họ đốt chập chờn nhiễm nước thì cũng không thể nào khá hơn được nữa.

Cơn mưa không có dấu hiệu dứt, một vài đứa mệt mỏi lại nhiễm phong hàn nhẹ đã gật gù ngủ, Lam Tư Truy nói Ngụy Vô Tiện nghỉ ngơi một chút, cậu giúp hắn trông coi. Nào ngờ Ngụy Vô Tiện cứ ngồi thẫn ra, mắt nhìn mưa gió mù mịt phía bên ngoài cửa miếu, cũng không có phản ứng. Đến khi Lam Tư Truy vỗ hắn một cái, hắn mới chậm chạp quay đầu, ngây ngô cười nói không sao.

Cho đến khi mưa tạnh, đám tiểu bối mới phát hiện Ngụy Vô Tiện đã sốt cao đến thần trí cũng chẳng còn minh mẫn. Bọn người gấp đến độ xoay vòng, dự định sẽ đem Ngụy Vô Tiện đến thôn gần nhất nghỉ ngơi, vạn lần vạn lần không nghĩ tới chỉ vừa ra khỏi miếu đã thấy Lam Vong Cơ như trích tiên từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bọn nhóc nói thầm một tiếng không ổn, sống chung với hai người thì bọn nhỏ mới biết. Ngụy Vô Tiện là bảo bối Lam Vong Cơ nâng trong lòng bàn tay, nội việc hắn ra ngoài thì y đã lo lắng muốn chết, lần này còn sốt cao hôn mê như vậy thì chắc chắn đám nhóc sẽ phải chép gia quy một trăm lần... à không chép một vạn lần cũng không có hết tội!

Không nghĩ tới, Lam Vong Cơ chỉ lạnh lùng nhận Ngụy Vô Tiện từ tay tiểu bối, ôm hắn vào lòng rồi xoay người ngự kiếm đi trước, bất kỳ ai cũng không nhìn thấy được một tia đau lòng thoáng hiện trên mặt y. Chỉ có Lam Tư Truy là nhận được ánh mắt của Lam Vong Cơ, phân phó mọi người dọn dẹp miếu một chút, sau đó cùng nhau về lĩnh phạt sau.

Lang trung trong Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ có Lam Hi Thần là tốt nhất, nhưng y bế quan lâu lắm mới ra nên cũng chẳng có ai đến tìm. Lam Vong Cơ tự mình chăm sóc Ngụy Vô Tiện, một khắc cũng không rời khỏi, chỉ ngồi bên cạnh nhìn hắn ngẩn người. Ngụy Vô Tiện chỉ hơi động một chút là y đã suýt cuống lên, hắn chỉ nhíu mi một chút cũng khiến y lòng y đau thấu.

Ngụy Vô Tiện rất ít khi bệnh, cho dù ngao du bên ngoài mấy mấy đêm cũng không khiến hắn sinh bệnh, lúc nào cũng hoạt bát vui vẻ, rất khiến người khác yêu thích. Hoặc cho dù có bệnh thì hắn cũng không an phận, tìm Lam Vong Cơ làm nũng, ồn ào làm phiền y cả ngày. Lam Vong Cơ dĩ nhiên không phiền, chỉ cần người kia vui vẻ là tốt rồi.

Nhưng lần này không hiểu sao lại nặng đến vậy, hắn nằm yên một chỗ không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi thở nặng nề nóng bỏng, quả thực khiến người lo lắng. Lam Vong Cơ thử truyền vào cơ thể hắn hàn chân khí của mình nhằm xoa dịu cơn sốt, tuy có tiến triển nhưng Ngụy Vô Tiện mãi vẫn cứ hôn mê, đã tròn năm ngày không ăn một bữa hoàn chỉnh. Ngụy Vô Tiện bệnh vài hôm đã ép cơ thể gầy đi một vòng, Lam Vong Cơ lòng đau đến nứt, đêm nào cũng ôm hắn truyền chân khí.

Ngày thứ sáu, cơn sốt dịu đi chút ít, Lam Vong Cơ nhanh chân đến hàn thất của Lam Hi Thần thỉnh y đến nhìn Ngụy Vô Tiện một chút. Lam Hi Thần nghe qua bệnh tình của hắn liền chấp nhận đến xem, vừa đến tĩnh thất, vào phòng đã thấy Ngụy Vô Tiện mở mắt nằm trên giường.

Hai người sửng sốt, Lam Hi Thần không vào trong mà Lam Vong Cơ đã đi như chạy vào phòng ngồi xuống mép giường.

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện hai mắt đăm đăm nhìn trần giường, nghe có tiếng gọi liền dời tròng mắt, vậy mà lại khiến nước mắt liền trào ra. Nhìn đến Lam Vong Cơ, hắn bất giác muốn cười nhưng không tài nào nhếch môi nổi, chỉ phát ra thanh âm so với nức nở đồng dạng.

"Lam Trạm..."

"Ta đây." Lam Vong Cơ đáp, nắm lấy bàn tay nóng nổi của hắn, chậm rãi truyền hàn chân khí.

Lam Hi Thần không vội vàng vào trong, liền ra ghế đá ngồi đợi, thẫn thờ nhìn cây bạch mai đang chậm chạp nở hoa.

Ngụy Vô Tiện tay được nắm lấy thì cơ mặt dãn ra, cố nặn ra nụ cười mà nói. "Lam Trạm..."

"Ta ở đây." Lam Vong Cơ trả lời.

"Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện gọi tên y, nước mắt hai bên không kìm được mà không ngừng trào ra, giọng y nghẹn đến nức nở. "Lam Trạm... ta sợ..."

Lam Vong Cơ tim vỡ ra từng mảnh, cúi người ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, ôm chặt hắn mà nói. "Đừng khóc Ngụy Anh, không sao, ta ở đây."

Ngụy Vô Tiện tay nắm ngoại bào của Lam Vong Cơ, mặt vùi vào ngực y, truyền ra giọng nói yếu ớt.

"Lam Trạm, ta yêu ngươi... ta yêu ngươi... xin ngươi đừng rời bỏ ta... xin ngươi..."

Vòng tay Lam Vong Cơ siết chặt, cơ hồ muốn đem cả hai nhập một, để người trong lòng y không có cách nào thoát được. "Sẽ không. Ta sẽ không."

Nghe được một lời khẳng định, Ngụy Vô Tiện như phát ra tiếng cười nhẹ. Thân nhiệt Lam Vong Cơ lạnh lẽo, hắn ôm chặt y nhằm xoa dịu cơn nóng trong người, phút chốc cả người đều ấm áp thoải mái. Ngụy Vô Tiện một lần nữa ngủ thiếp đi, tay vẫn không buông khỏi áo Lam Vong Cơ, mà y cũng không có ý định buông Ngụy Vô Tiện ra, liền ôm hắn suốt một canh giờ.

Lúc Lam Vong Cơ ra khỏi phòng đã thấy Lam Tư Truy và Lam Hi Thần đang ngồi trong ghế đá dưới cây bạch mai đang nở hoa. Lam Tư Truy trên mặt không nén được đau lòng, liên tục thở dài vài lần.

Lúc săn đêm, Ngụy Vô Tiện lấy thân là tiền bối mà hướng dẫn mọi người cách săn, nhờ hắn mà nhiệm vụ lần này mới thành công mĩ mãn. Thôn trấn họ đi săn nằm bên ngoài thành Cô Tô hai mươi dặm phía Tây, thôn này tháng trước nhiễm ôn dịch nên một nửa người trong thôn đã mất mạng, một nửa còn lại đã chạy thoát. Trước Lam Vong Cơ cũng phái người đi dọn dẹp nơi đó một lần, không nghĩ đến sẽ một lần nữa tái hiện.

Lúc Ngụy Vô Tiện dẫn người vào trong thôn, xung quanh nơi nào cũng là tử khí, tựa hồ như khắp nơi đều là người đang vây lấy mọi người, không khí dường như bị trì hoãn đến khó thở. Ban đầu chỉ có một vài cương thi cấp thấp đến làm phiền hoặc là một vài tà linh oan ức cần siêu độ, cứ ngỡ sẽ nhanh chóng giải quyết rồi ra về, nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Trong thôn dĩ nhiên lại có người sống!

Ngụy Vô Tiện không cho đám tiểu bối làm liều, chỉ bảo bọn chúng đứng một chỗ còn hắn thì đem Lam Tư Truy cùng đi xem sao. Lúc hai người vừa đến nơi, liền nhìn thấy một thực hồn thú đang vây lấy một cặp mẫu tử trong một căn nhà, đặc biệt thực hồn thú nọ còn đang mải miết ăn thịt một người đàn ông nên không để ý đến hai người Ngụy Vô Tiện.

Lam Tư Truy định tiến lên cản lại thì phát hiện Ngụy Vô Tiện hình như có chút cứng người, nhìn đến cặp mẫu tử kia đến không rời mắt. Thiếu phụ kia ôm trong tay một đứa bé ước chừng bốn năm tuổi sắc mặt trắng bệt yếu ớt, nức nở khóc không dám nhìn đến thực hồn thú chỉ cách mình có ba bước chân. Thiếu phụ dường như đang cố nói gì với đứa bé, tay liên tục vuốt ve an ủi, nửa giống như đang ru ngủ nửa lại giống như dặn dò. Cuối cùng còn hôn lên trán hài tử một cái.

Lam Tư Truy nhỏ giọng gọi Ngụy Vô Tiện một câu, không nghĩ đến lại đánh động đến thực hồn thú đang ăn kia, nó chậm rãi quay đầu lại, một miệng đầu máu me còn sót lại thịt vụn rơi xuống đất. Lam Tư Truy một thân da gà chạy dọc, rút kiếm trước đem thực hồ thú này giết gọn, để Ngụy Vô Tiện cứu mẫu tử kia cũng được. Nhưng không ngờ cậu chỉ vừa chạm vào chuôi kiếm đã lập tức bị Ngụy Vô Tiện giật lấy không suy nghĩ liền nhào về phía thực hồn thú.

"Tiền bối!"

Thực hồn thú thấy có con mồi tiến về phía mình liền buông bỏ thứ đang ăn sẵn kia cũng lao về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện không nói một lời, chỉ đem linh lực dồn vào kiếm, một đường kiếm quét xuống đem thực hồn chém thành hai mảnh!

Lam Tư Truy sợ hết hồn, ngay khi còn ngỡ ngàng thì nghe được tiếng khóc trẻ nhỏ, hài tử phía bên kia đã oa oa khóc lớn, thiếu phụ sợ hãi dỗ dành đứa bé, cố thu mình thành một góc. Lại nhìn đến Ngụy Vô Tiện, sau khi đem thực hồn thú chém chết còn không nề nương tay mà chém nát nó thành thịt vụn, đập vào mắt chính là huyết nhục mơ hồ. Ngụy Vô Tiện tay và mặt đều dính máu, sắc mặt còn phảng phất tức giận.

Đó có lẽ là hình ảnh mà Lam Tư Truy sau này sẽ bị ám ảnh khi nghĩ lại. Trong trí nhớ của cậu, Ngụy Vô Tiện vĩnh viễn là một bộ dạng vô tâm vô phế, luôn mỉm cười cợt nhả nhưng lại hiền hòa hoạt bát. Còn hình ảnh đẫm máu này lại không phải là thứ cậu sẽ có cơ hội nhìn thấy lần hai.

Mẫu tử nọ được cứu, mọi người mang hai người đến trấn gần nhất, làm phiền một lang trung giúp họ chữa thương và chăm sóc, để lại cho họ không ít bạc trước khi rời đi. Thiếu phụ nọ nói sơ cho họ biết rằng bọn họ là một nhóm tiểu thương nho nhỏ khoảng hai mươi người, trong lúc trời tối không cẩn thận lạc vào mê trận, sau đó phát hiện đã ở trong thôn này. Xui xẻo hơn trong thôn lại xuất hiện một thực hồn thú, trong vòng năm ngày đã ăn hết mười mấy người trong nhóm, người đàn ông khi nãy bọn Lam Tư Truy thấy chính là tướng công của thiếu phụ.

Nàng cứ nghĩ sẽ không ai đến cứu, sợ hãi ôm kín hài tử dặn dò nó nếu may mắn sống sót thì phải sống cho thật tốt, bản thân nàng nghĩ sẽ không sống được bao lâu nữa. Lúc đưa hai mẫu tử về đến khách điếm, chu toàn lo cho họ xong xuôi, Lam Tư Truy còn không quên nói nếu có gì giúp đỡ thì đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, họ sẽ giúp đỡ.

Đám tiểu bối hoàn thành nhiệm vụ liền thở một hơi an tâm, chỉ có Lam Tư Truy là lo lắng cho Ngụy Vô Tiện, suốt dọc đường không nói gì, chỉ im lặng rồi sau đó phát sốt.

Lam Vong Cơ nghe đến thì cũng không có biểu tình gì, chỉ thỉnh Lam Hi Thần đến xem bệnh cho Ngụy Vô Tiện, còn y ở bên cạnh giúp đỡ.

Một canh giờ sau, Ngụy Vô Tiện được châm cứu đã bớt sốt, Lam Hi Thần cũng an tâm trở về, nghĩ nghĩ một chút lại xuất quan, lặng lẽ đến Vân Mộng Liên Hoa Ổ.

Hai canh giờ sau, Ngụy Vô Tiện trong cơn mơ màng tỉnh lại, Lam Vong Cơ ngồi bên giường không rời mắt khỏi hắn một khắc. Nhìn đến người thương dù lo lắng vẫn là một cảnh xinh đẹp, Ngụy Vô Tiện cười cười. "Vừa mở mắt đã thấy mỹ nhân, ta thật may mắn a."

Lam Vong Cơ không nói một lời, cúi người ôm lấy hắn lên, tay dùng lực siết chặt đến độ Ngụy Vô Tiện nhíu mày. "Đau..."

"..." Lam Vong Cơ hôn lên tóc hắn, giọng nói trầm trầm. "Có ta ở đây, ngươi không cần sợ hãi. Ta ở đây luôn bên cạnh ngươi."

Ngụy Vô Tiện hơi sững sờ, một lát sau mới phản ứng, yếu ớt cười. "Ừm, ta biết."

Ngụy Vô Tiện mất đi quá nhiều thứ khiến hắn sinh ra cảm giác sợ hãi thiếu thốn. Sau khi sống lại, được gặp Lam Vong Cơ, nhận được tình yêu cùng sủng hạnh của y, hắn nghĩ mình đã là người may mắn nhất trên đời. Chỉ là sâu trong thâm tâm của Ngụy Vô Tiện, hắn biết rằng nếu như một ngày nào đó hạnh phúc này đột nhiên biến mất, hắn có khi nào sẽ trở về như trước đây?

Trong suốt thời gian sốt cao hôn mê, hắn đã luôn gặp ác mộng. Về quá khứ, về hiện tại, thậm chí là về tương lai...

Mà điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là tương lai của hắn không có Lam Vong Cơ...

Ngụy Vô Tiện không dám tưởng tượng cũng không dám nghĩ đến, hắn giãy giụa trong cơn ác mộng, chạy chối chết tìm kiếm bóng hình của Lam Vong Cơ uy nghiêm dưới khăn buộc trán hoa văn vân mây. Khi tỉnh lại, hắn nhìn đến trần giường quen thuộc nhưng không thấy Lam Vong Cơ, hắn muốn bật dậy để tìm kiếm y nhưng thân thể nặng nề đến một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Trong sự yếu đuối đó, hắn tự thoại cái tên "Lam Trạm..."

Sau đó cửa phòng bật mở, Lam Vong Cơ vội vàng tiến đến ôm hắn vào lòng, cơn xúc động dâng trào, Ngụy Vô Tiện yếu ớt mà níu lấy y không buông...

.

Ngụy Vô Tiện giảm sốt, nằm trên giường lười biếng không muốn làm gì, cả ngày lăn trên giường quần áo không chỉnh tề, lúc thì đọc sách lúc thì thổi sáo, lúc thì lén lút đem thỏ vào phòng cùng nhau lăn lộn chơi đùa.

Lam Vong Cơ biết tất những điều hắn làm nhưng không một lời than phiền, vẫn như cũ chăm sóc cưng chiều hắn, quả thực chính là nâng trong lòng bàn tay mà nuôi.

Ngụy Vô Tiện tuần lễ không được ăn uống hoàn chỉnh người đã gầy đi không ít khiến người khác nhìn mà thương. Thế nên sau khi hết bệnh liền ăn bù.

"Lam Trạm ta muốn ăn canh sườn củ sen."

"Được."

"Lam Trạm trái táo kia ta muốn ăn."

"Được."

"Ta thấy bọn Lam Cảnh Nghi ăn sơn tra."

"Được."

"Thiên Tử Tiếu..."

"... chỉ được uống một chút."

"Lam Trạm cùng nhau tắm."

"Được."

"Lam Trạm...

"Lam Trạm..."

"... có chuyện gì?"

Lam Vong Cơ quay lại nhìn Ngụy Vô Tiện, người này cả ngày cứ gọi mình liên tục, gần như một nửa chung trà sẽ gọi một lần. Không biết là làm nũng hay hồ nháo.

Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, đầu đặt nghiêng trong khuỷu tay, cười cười nhìn Lam Vong Cơ, thích thú gọi tên y. "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn chờ nói.

"Không có gì!" Ngụy Vô Tiện nói.

Trên mặt thoáng hiện lên tia bất đắc dĩ, Lam Vong Cơ quay đi tiếp tục giúp hắn rửa nho.

Nhìn đến động tác ưu nhã từ tốn của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mỉm cười ấm áp. Thực ra hắn cứ thích gọi Lam Vong Cơ như vậy, chẳng để làm gì cả, chỉ thấy rằng khi hắn gọi một tiếng thì y dù đang làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ dừng lại mà quay sang nhìn và chờ hắn nói. Thỉnh thoảng sẽ đáp lại một tiếng hoặc sẽ kiên nhẫn xem hắn hồ nháo.

Không chỉ thế, đôi khi Lam Vong Cơ không có trong phòng, Ngụy Vô Tiện sẽ dùng tiếng sáo gọi y về, rất nhanh thôi, y lại xuất hiện trước cửa phòng và đáp lại tiếng gọi của hắn.

Ngụy Vô Tiện thích như vậy, chẳng vì lý do gì.

Hắn chỉ cảm thấy, chỉ cần hắn nhìn thấy bóng dáng của Lam Vong Cơ thì sự bất an mơ hồ trong lòng sẽ giảm đi rất nhiều. Sẽ không bao giờ thấy rằng hắn cô đơn hay đại loại thế.

Như vậy đấy, chỉ cần người kia luôn ở đây, trong tầm mắt của hắn, không bao giờ lơ đi tiếng gọi của hắn thì dù có chết hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay y!

Vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay...

[END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top