Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Vong Tiện] Ma Giáo mỗi ngày đều làm phiền!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ma Giáo mỗi ngày đều làm phiền!

Cp: Lam Vong Cơ x Ngụy Vô Tiện.

------

1.

Ngụy Vô Tiện gần đây rất là buồn rầu.

Hắn đã kiếm được mối làm ăn cực lớn, lần này nếu như thành công thì Ma giáo của hắn chắc chắn sẽ không nghèo như trước nữa!

Đúng vậy, Ma giáo rất nghèo, đã thế, Giáo chủ của bọn họ là một tên điên, chuyên gia đi nhặt người lang thang đem về nhà nuôi dưỡng. Vì thế, thu chi của môn phái bị ăn bớt không ít, mà việc kinh doanh chẳng đến đâu! Rõ ràng chỉ rước thêm phiền!

Hữu hộ pháp vòng tay liếc hắn. "Coi ngươi kìa, đến một vụ làm ăn cũng không sắp xếp được. Ngươi còn đáng mặt làm Giáo chủ sao?"

Ngụy Vô Tiện nằm bẹp trên bàn nhìn Hữu hộ pháp. "Ngươi nói thì hay lắm ấy. Tiền vốn ngươi đều mang đi trồng củ cải, môn phái hết tiền không đủ để tiêu chi, trách ta sao?"

"Ha, ngươi còn dám nói?" Hữu hộ pháp nổi giận. "Cái môn phái của ngươi nha, gia sản chỉ có mỗi cái mảnh đất trồng củ cải kia xem ra đáng giá. Ngươi nghĩ chỉ một mảnh đất và củ cải có thể nuôi được cả mấy trăm con người sao?"

Ngụy Vô Tiện nghẹn họng, hắn năm đó đích thực gia nhập lộn môn phái rồi. Giáo chủ tiền nhiệm cũng là một tên nghèo, lúc gã mai danh ẩn tích còn tặng cho Ngụy Vô Tiện mảnh đất này xem như quà. Sau này hắn mới biết mảnh đất trồng củ cải rất tốt này chính là nguồn sống của cả một môn phái Ma giáo! Không còn gì thảm hơn được nữa!

"Tả hộ pháp đi bao lâu rồi?" Ngụy Vô Tiện yếu ớt hỏi.

"Mười ba tháng." Hữu hộ pháp nói.

"Hắn định khi nào mới về a?" Ngụy Vô Tiện sắp khóc tới nơi. "Ngươi mau kêu hắn về đi, Ma giáo sắp hết tiền ăn rồi. Bảo hắn mang một ít đến."

"Vậy ngươi đem ba con chó của hắn tìm về..."

"Không đời nào!"

Giáo chủ Ma giáo là một tên sợ chó đâu phải chuyện gì bí mật!

"Vậy thì ngươi nằm đó chờ chết đi."

2.

Làm ăn kinh doanh phát triển môn phái và nuôi dưỡng đồ đệ là chuyện bất kỳ chưởng môn phái nào cũng làm. Ngụy Vô Tiện không ngoại lệ, đặc biệt hắn còn có sở thích nhặt người đem về nuôi ăn ở, thế nên trọng trách của hắn so với bất kỳ ai cũng nặng hơn một chút.

Gần đây, hắn mới tìm được một mối làm ăn mới.

Hắn phát hiện, trấn bên cạnh có một cửa hàng kinh doanh rượu, là một loại rượu nổi tiếng gọi Thiên Tử Tiếu. Ngụy Vô Tiện là một tửu si, về rượu hắn biết rất rõ, thế nên có ý định sẽ mở một cửa hàng rượu và kinh doanh nhiều loại rượu khác nhau. Trong đó chủ yếu nhiều hơn vẫn là Thiên Tử Tiếu. Đừng hỏi vì sao nó lại nhiều hơn, bởi vì Giáo chủ Ma giáo đặc biệt thích loại rượu này.

Kế hoạch kinh doanh được hắn vẽ ra vô cùng hoàn hảo và chắc mẩm sắp trở thành đại phú hào thì có một tin sét đánh không kịp bưng tai là - Ông chủ của cửa hàng Thiên Tử Tiếu này không đồng ý làm ăn với hắn!

Chẳng ai đồng ý làm ăn mới Ma giáo cả!

Nhưng vấn đề là, chẳng ai biết Ngụy Vô Tiện là Giáo chủ Ma giáo cả!

Vậy tại sao vẫn không chịu làm ăn với hắn?

Ngụy Vô Tiện đập bàn hỏi chưởng quỹ.

"Ông chủ các ngươi là ai?"

"Là Minh Chủ Võ Lâm Lam Vong Cơ."

Ngụy Vô Tiện rụt cổ.

Minh Chủ Võ Lâm kinh doanh rượu.

Đây chắc chắn là Võ Lâm minh cũng túng thiếu như hắn!

3.

Ngụy Vô Tiện không phục, mặc kệ lão chưởng quỹ này có không đồng ý thì hắn cũng phải nắm được mối làm ăn này. Vì thế, Ngụy Vô Tiện trong đêm khuya thanh vắng thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại nơi ở của Minh chủ Võ lâm Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ vừa thu dọn thư án xong, hơi liếc mắt nhìn lên bầu trời đã xuất hiện sao nhỏ qua khung cửa sổ chưa đóng. Đột nhiên bỗng đâu một khuôn mặt người xuất hiện ngay trước mắt của y.

Đúng vậy, chính là một khuôn mặt người đột ngột xuất hiện!

Nếu là người thường nhất định sẽ bị dọa chết rồi!

Nhưng Lam Vong Cơ là ai chứ, sau khi xác định bên ngoài đã tối, mặc kệ khuôn mặt kia rốt cuộc là quỷ hay là người thì y cũng không lấy nửa điểm gợn sóng. Tiếp tục thu dọn thư án sau đó đứng dậy muốn rời đi.

Một bóng đen xẹt qua trước mặt y, đem cửa thư phòng đóng lại cài then, Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn, người kia liền cười hì hì.

"Minh chủ đại nhân, tại hạ có chuyện thương lượng."

5.

Nhưng Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nói gì thì đã bị xách cổ ném ra ngoài vì lý do - giày ngươi rất dơ, đem thảm cùng sàn nhà của Minh chủ làm bẩn rồi! Sau khi thay đổi y phục mới hãy lại đến.

Ngụy Vô Tiện ban đầu hơi bất mãn, bất quá nhìn bạch y sang trọng kia chắc mẩm tiểu tử này tuổi trẻ đã sớm nhậm chức, tính khí công tử còn chưa bỏ được nên không có so đo với y. Sau đó hắn làm sạch giày mình, đem những chỗ mình vừa làm dơ kia lau sạch, ngoan ngoãn ngồi bên bàn trà đợi Minh chủ trở lại cùng hắn thương lượng.

Hai canh giờ sau...

Ta thao! Bị lừa rồi!

Ngụy Vô Tiện tức tối đá văng cửa, dĩ nhiên lại nghĩ tên Minh chủ kia sẽ đến đây cùng hắn bàn chuyện làm ăn sau khi đuổi hắn đi! Nói mà, danh môn chính phái đều là lũ giả dối!

Nhưng vì hắn lén lút đến đây nên không biết rốt cuộc trong cái nơi được gọi là Vân Thâm Bất Tri Xứ này đâu mới là nơi nghỉ ngơi của Minh chủ đại nhân! Cũng không thể hỏi người khác được, thế là mất công sức tìm đến nửa đêm cũng không có tìm ra, đành ngồi trên nóc nhà trách mình ngu ngốc.

Mà hắn lại hoàn toàn không biết, bên dưới mái nhà hắn đang ngồi, Minh chủ đại nhân đã ôm chăn tiến vào mộng đẹp.

6.

Sáng hôm sau, Lam Vong Cơ theo đồng hồ sinh học, giờ Mão đã mặc xong y phục bước ra khỏi Tĩnh thất, còn chưa kịp làm gì đột nhiên nghe tiếng la.

Sau đó một vật đen thui từ trên mái nhà rớt xuống đất cái "bịch".

"..."

"Ai nha nha nha, đau chết bổn tọa!"

Ngụy Vô Tiện ngủ gật rớt từ trên mái nhà rớt xuống, vừa mở mắt đã thấy một bạch y nhân đứng phía trước.

"Ha ha, thần tiên."

Hắn ngây ngô cười, sau đó lại phát hiện gì đó không đúng, vội vàng bật dậy, ôm quyền với vị trước mặt. "Minh chủ đại nhân."

Lam Vong Cơ nhìn hắn không đổi sắc.

Ngụy Vô Tiện vẫn như trước cười tươi sáng lạn. "Minh chủ đại nhân, bây giờ có thể cùng ta nói chuyện được rồi chứ?"

Bất quá Lam Vong Cơ không phản ứng gì đặc biệt, bước lên phía trước vài bước, dùng hai ngón tay kẹp lấy áo của Ngụy Vô Tiện hơi lắc lắc. " Quá bẩn."

Ý rất rõ ràng - sạch sẽ rồi đến gặp ta.

Rất lâu sau khi Ngụy Vô Tiện hoàn hồn lại thì Lam Vong Cơ đã biến mất không thấy đâu. Lúc hắn đi tìm thì nghe môn sinh trong môn nói y đã xuất quan xuống núi làm việc rồi, không biết chừng nào mới về.

7.

Ngụy Vô Tiện tốn tiền mua một bộ y phục mới, lại nhìn túi tiền rầu rĩ - không đủ tiền để ăn một bữa. Thế là đành phải mua hai cái màn thầu ăn một chút, sau lại trở về Tĩnh thất chờ Lam Vong Cơ trở về.

Giờ Tuất, Lam Vong Cơ làm việc trở về, vừa mở cửa đã thấy trên giường mình xuất hiện một bọc chăn đang phồng lên phồng xuống. Dưới đất là hai chiếc giày đen vứt lung tung, trà trên bàn đã uống sạch.

Đến bên giường kéo chăn ra thì bên trong lăn ra một nam nhân thanh tú ưa nhìn, vừa nói mớ vừa mê man ngủ. Khóe miệng còn chảy nước miếng, Lam Vong Cơ nhìn một lúc rồi lấy chăn ụp lên mặt hắn, sau đó quay người chuẩn bị đi tắm thay y phục.

Ngụy Vô Tiện ngủ đến quên trời quên đất, Lam Vong Cơ nhìn không nổi nữa mới dùng tay vỗ vỗ hắn. Ngụy Vô Tiện mơ màng tỉnh lại, liền nhìn đến bên cạnh xuất hiện một người liền theo thói quen nghĩ là môn sinh như thường lệ đến gọi mình thì mới nói. "Đem thức ăn đặt trên bàn. Bổn tọa từ sáng tới giờ cái gì cũng chưa ăn."

Còn kèm theo một tiếng kêu từ bụng cực kỳ to.

"..."

Lam Vong Cơ kêu người đem thức ăn đến, không cho bất kỳ ai vào phòng, ra ngoài nhận lấy thức ăn rồi đặt lên bàn.

Ngụy Vô Tiện gửi thấy mùi thức ăn lập tức bật dậy, lúc nãy đi ngủ ngoại bào cũng vứt sang một bên, chỉ còn bộ lý y ngắn, cái bụng trắng nõn lộ ra. Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi liếc qua một chút.

"Ai, thiệt đói chết ta."

Ngụy Vô Tiện chắc là đói đến mờ mắt, cũng không nhìn đến Lam Vong Cơ đứng đó, chỉ nhào đến ăn và ăn. Hình như cảm thấy gì đó không đúng, hắn ăn một chút lại ngước lên, thành công dọa chính mình, toàn bộ đồ ăn trong miệng phun ra ngoài.

Hướng thẳng bạch y của Lam Vong Cơ mà đáp!

"..."

8.

"Hắn đi mấy ngày rồi chưa về?"

"Đã ba ngày rồi." Hữu hộ pháp thở dài - không lẽ do mình mấy ngày trước nói hắn vậy nên hắn giận dỗi bỏ nhà đi sao? Cũng đâu phải tiểu hài tử chứ. Đã thế còn mấy trăm miệng ăn chờ hắn nuôi kìa! Hắn mà bị bắt cóc thì chẳng phải Ma giáo sẽ phá sản sao?

Ma giáo sụp đổ vì không có tiền nuôi môn sinh! Từ nay sẽ biến mất khỏi Võ lâm! Thiên hạ thái bình!

Còn có thể thảm hơn được nữa không?

A không đúng! Ma giáo không liên quan gì đến thái bình thiên hạ! Bọn họ trước giờ đều an phận!

Tả hộ pháp bóp trán. "Hắn thiếu tiền đến điên sao? Cũng không đến chỗ ta nói một tiếng."

Hữu hộ pháp khóe miệng giật giật. "Còn không phải do ngươi, hắn đến thì đem chó ra đuổi?"

"Bị ngốc sao?" Tả hộ pháp trừng mắt. "Hắn khinh công tốt như vậy cũng không biết lui đến vào ban đêm? Giang phủ có khi nào cự tuyệt hắn đến? Mà vả lại cho dù hắn không đến thì các ngươi cũng không biết thay mặt hắn sao?"

Nói cũng đúng. Hữu hộ pháp có chút đuối lý, nhưng vấn đề bây giờ là Giáo chủ Ma giáo ba ngày nay không có tin tức, cũng không chịu về nhà! Này là bị bắt cóc đem bán sao a?

Mà hoàn toàn không biết Ngụy Vô Tiện khổ sở ngồi trước thư phòng của Lam Vong Cơ chống cằm thở dài. Từ sau khi hắn đem thức ăn trong miệng phun lên người Lam Vong Cơ thì đã bị y cấm đến gần trong vòng mười bước chân. Cũng nay Tĩnh thất không có người lui tới nên hắn ngồi đây cũng không sợ bị phát hiện.

"Tên này mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đến vậy sao a? Ta cũng đã xin lỗi rồi cần gì phải giận dai như thế? Không thèm nói đạo lý! Nếu không phải vì thiếu tiền ta cũng không thèm tìm đến ngươi! Đồ lạnh lùng vô tình vô tâm vô phế..."

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm mắng mà không hề hay biết, Lam Vong Cơ sắc mặt phức tạp từ khi nào đã xuất hiện phía sau hắn, không nói một câu nào.

9.

Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ cho phép vào thư phòng nhưng vẫn phải ngồi cách xa y một chút, không cho phép động tay động chân. Ngụy Vô Tiện cũng không thèm gàn dở nữa mà đem chính sự nói qua một lần.

Lam Vong Cơ nhìn hắn. "Ngươi tên gì?"

"Ngụy Anh, tự Vô Tiện." Ngụy Vô Tiện thành thật khai báo. Thực ra thì người trên giang hồ không ai biết Ngụy Vô Tiện là Giáo chủ Ma giáo cả, thế nên hắn không ngại giấu giếm tên tuổi.

"Ngươi nói ngươi cần tiền để nuôi thân nhân?" Lam Vong Cơ chậm rãi nói. "Vậy sao lúc thương lượng với chưởng quỹ lại không nói thật?"

Chuyện này cũng biết được sao? Ngụy Vô Tiện kinh hãi. "Lúc đó ta chỉ nghĩ danh môn chính phái sẽ giúp đỡ lẫn nhau."

"Ngươi khai tên thế nào?"

"Ngụy đại hiệp."

"Còn có?"

"... hết rồi."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn mình chỉ toàn sự khinh bỉ, hắn vội nói. "Bất quá bây giờ ngươi đã biết rõ thân phận ta rồi, kinh doanh làm ăn phải mở rộng lòng nhân hậu!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn không lên tiếng, Ngụy Vô Tiện bị y nhìn đến toàn thân nổi da gà, bất quá lại vì làm ăn nên đành phải chịu đựng. Nếu không từ nãy đến giờ đã đánh nhau đến long trời lở đất rồi!

"Ngươi đã nói vậy..." Lam Vong Cơ lên tiếng. "Thì làm ăn với ngươi, ta được lợi gì?"

Ngụy Vô Tiện nhăn nhó nhìn y. "Vị Minh chủ này, ngươi không có chút tin tưởng nào với đồng đạo sao?"

"Ngoài việc biết tên ngươi và biết ngươi kinh thương củ cải thì ta có biết thêm được điều gì khác sao?" Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói. "Lỡ như thua lỗ, ngươi lấy gì đền bù ta?"

Ngụy Vô Tiện khóe miệng giật giật, tên này đừng nhìn vẻ mặt đoan chính mà nhầm, chính là cái bụng đều đen cả rồi. Cũng phải thôi, ngồi được vị trí Minh chủ không phải dễ dàng, cũng trách hắn đến không chuẩn bị trước để đối phó với kẻ này!

Lam Vong Cơ mất kiên nhẫn nói. "Trả lời?"

"Ta..." Ngụy Vô Tiện hất mặt. "Ta lấy thân báo đáp!"

Bút trong tay Lam Vong Cơ lệt đi một đường.

10.

Ngụy Vô Tiện không hề biết mình vừa nói ra điều gì có đúng hay không, hắn chỉ thấy Lam Vong Cơ đặt bút xuống, đối hắn nói. "Được."

"Cái gì?"

"Ngươi đến đây."

Ngụy Vô Tiện mờ mịt làm theo, chỉ vừa bước đến bên đã bị Lam Vong Cơ kéo mạnh một cái, cả người ngã xuống thảm, bị Lam Vong Cơ trùm lên phía trên.

Đây là tình huống gì?

"Lấy thân báo đáp trước, sau này ngươi có phá sản, ta cũng không nửa lời oán trách."

Hôm đó, bên trong thư phòng Tĩnh thất vang lên âm thanh kỳ quái.

.

Hữu hộ pháp nhận được một bức thư, bên trong đó chứa không ít ngân phiếu, nàng sợ hết hồn liền đưa cho Tả hộ pháp xem cùng. Bên trong thư ngoài ngân phiếu còn có một là thư đại khái nói là Ngụy Vô Tiện đã thành công tìm được mối làm ăn mới, đây là tiền hắn kiếm được.

Có quỷ mới tin a! Mới có ba ngày!

Tả hộ pháp từ địa chỉ trong thư tìm đến cửa hàng bán rượu của trấn bên cạnh, lúc đến hỏi chưởng quỹ thì liền thấy được một nam tử anh tuấn mặc bạch y trán buộc khăn đứng sau quầy mỉm cười nhìn hắn.

Tả hộ pháp ôm quyền. "Xin hỏi, ngân phiếu này là từ chỗ các vị?"

Nam tử nhận lấy ngân phiếu thì mỉm cười. "Đúng vậy."

"Vậy xin hỏi, chỗ này của các vị có làm ăn với một người tên là Ngụy Vô Tiện?"

"Ừm, hình như có." Nam tử hỏi chưởng quỹ. "Trương lão bản, có đúng không?"

"Bẩm đại thiếu gia, đúng vậy." Chưởng quỹ nói. "Ngân phiếu này là ông chủ của chúng ta sai người mang đến nơi ở của Ngụy công tử."

"Ông chủ các ngươi là ai?" Tả hộ pháp nhíu mày.

"Là Minh chủ Võ Lâm Lam Vong Cơ."

11.

Ngụy Vô Tiện muốn khóc, đã mấy ngày rồi hắn không được về nhà, mỗi ngày đều bị lăn qua lăn lại trên giường cùng với tên Minh chủ thể lực siêu cường này. Đại khái thì sau khi thương lượng làm ăn thì hắn nhận được một tin như thế này.

Mỗi ngày một lần, không cần làm ăn hắn vẫn có tiền!

Không đúng! Đây rõ ràng không phải là thương lượng!

"Lão tử muốn về nhà!" Ngụy Vô Tiện khóc lóc, y phục không chỉnh tề nhào đến nắm lấy vai Lam Vong Cơ lắc lắc điên cuồng.

"Ngươi không cần tiền?" Lam Vong Cơ bất động thanh sắc.

"Ta không cần nữa!" Ngụy Vô Tiện tối hôm qua gào đến khàn giọng, hôm nay cũng không khá gì hơn, giọng nói chỉ mang theo ủy khuất. "Ngươi ngược đãi ta! Lão tử có khi còn chưa kịp động vào một xu nào của ngươi thì đã chết vì lao lực quá độ! Chính phái các ngươi đều là một đám ngụy quân tử!"

Lam Vong Cơ lấy khăn lau nước mắt cho hắn, gỡ hai tay hắn ra mà mạnh mẽ ôm vào lòng. "Ngày mai mang ngươi về nhà."

"Ngươi nói láo, hôm qua ngươi cũng nói vậy." Ngụy Vô Tiện nói.

"Được, chúng ta về nhà." Lam Vong Cơ đáp ứng.

A không đúng! Không thể mang Minh chủ về Ma giáo được aaaaa!!

"Mới không thèm về cùng ngươi! Ta muốn về một mình!"

"Không được." Lam Vong Cơ nghiêm khắc.

"Vì cái gì?"

"Ngươi đi một mình sẽ chạy mất." Nói đúng hợp tình hợp lý.

"Ta nói mà! Các ngươi đều là quân lừa đảo!"

12.

Tả hộ pháp theo nam tử kia cùng nhau đi tìm Ngụy Vô Tiện. Mà thực ra cũng không phải đi tìm, đúng hơn là nam tử kia đem Tả hộ pháp đi gặp Ngụy Vô Tiện.

Tả hộ pháp hỏi y. "Các hạ là?"

"Lam Hoán, tự Hi Thần." Nam tử mỉm cười trả lời. "Còn các hạ là?"

"Giang Trừng, tự Vãn Ngâm." Tả hộ pháp đáp.

"'Hi' cùng 'Vãn". Lam Hi Thần cười rực rỡ. "Một đôi a."

Giang Trừng sắc mặt khó coi không thèm cùng y trò chuyện nữa, cũng không nói cho y biết thân phận thực sự của mình, chỉ nói cùng Ngụy Vô Tiện là huynh đệ. Mà Lam Hi Thần chỉ nói mình là thiếu gia, việc kinh doanh là do y đảm nhận, chẳng qua mấy năm nay không hiểu sao có nhiều người đến kinh thương như vậy nên mới tìm cách từ chối. Lam Vong Cơ chỉ là cái cớ, ai lại muốn đến tìm đến chỗ Minh chủ Võ lâm làm ăn chứ!

Ngoại trừ Ngụy Vô Tiện!

Lam Hi Thần đưa Giang Trừng về Vân Thâm Bất Tri Xứ, vừa vào đến Tĩnh thất, đã thấy Ngụy Vô Tiện như tên lửa phóng ra, hai tay hai chân đều ôm cứng lấy Giang Trừng. "Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!"

Sắc mặt Giang Trừng âm trầm, nhìn đến Lam Vong Cơ thong thả bước ra từ Tĩnh thất, mặt không chút biểu cảm, vẫn lạnh lùng đoan chính như trong lời đồn đãi.

Giang Trừng xách Ngụy Vô Tiện ra mắng. "Ngươi mấy ngày nay đều ở lại đây?"

"Ta muốn về nhà." Ngụy Vô Tiện chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất.

Lam Hi Thần sắc mặt phức tạp nhìn Lam Vong Cơ - tâm lý hoảng loạn đến mức nào a?

Lam Vong Cơ làm như không nhìn thấy, chỉ đứng đó không động đậy, y chỉ cần bước lên một bước, Ngụy Vô Tiện như con bạch tuộc dùng tay chân quắp lấy Giang Trừng.

"..."

"..."

"..."

13.

Bởi vì trong lúc chíp chíp bị Lam Vong Cơ lừa, Ngụy Vô Tiện đã ngu ngốc ấn dấu vân tay vào bản thỏa thuận làm ăn, thế nên bây giờ hắn không có quyền hủy thỏa thuận, nếu không sẽ phải bồi thường rất nhiều.

Ngụy Vô Tiện đập bàn. "Ngươi nói mỗi ngày làm một lần sẽ không phải bồi thường."

"Xem lại thỏa thuận." Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói.

Ngụy Vô Tiện suy yếu ngã xuống giường, ủy khuất lăn vào trong góc tường, lải nhải lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.

Giang Trừng xem một màn này đều cảm thấy ngứa răng, liền nói. "Ta thay hắn trả. Ngươi ra giá."

Lam Vong Cơ đại khái nói ra giá tiền, Giang Trừng sặc nước bọt. "Ngươi lừa đảo sao?"

"Xem lại thỏa thuận." Lam Vong Cơ vững như tường đồng vách sắt.

"Đám chính phái các ngươi đúng là không tên nào tốt hết..." Giang Trừng nghiến răng.

"Ta đối hắn tốt là được." Lam Vong Cơ liếc về Ngụy Vô Tiện phía góc giường.

Giang Trừng đau đầu, cảm thấy mình ngồi đây nói chuyện một chút nữa thì sẽ bị tên này làm tức chết, thế là phất tay áo bỏ đi, không quên liếc mắt Lam Hi Thần. "Ngươi ra đây một chút."

Lam Hi Thần không hiểu sao lại liên quan đến mình nhưng vẫn đi theo. Lam Vong Cơ chậm rãi phiêu đến bên giường, đem Ngụy Vô Tiện ôm lại. Ngụy Vô Tiện kinh hãi muốn trốn.

"Thích ngươi."

Ngụy Vô Tiện sắc mặt trắng bệt lắc đầu như cái trống bỏi. "Đừng thích ta."

Ngươi thích ta thì ta sẽ phải mỗi ngày đó! QAQ

"Vì sao?" Giọng Lam Vong Cơ đanh lại.

"Bởi vì..." Ngụy Vô Tiện cắn răng. "Bởi vì... ta không thích ngươi."

Vòng tay Lam Vong Cơ buông lỏng, Ngụy Vô Tiện rụt cổ không dám nhìn y, thế nên lúc Lam Vong Cơ đứng lên hắn không thấy được sắc mặt y. Chỉ nghe được giọng y. "Ngươi đi đi."

Ngụy Vô Tiện sững sờ.

Trong phòng một mảnh im lặng.

Sau đó, Ngụy Vô Tiện leo xuống giường chạy ra khỏi Tĩnh thất, cũng không nói một lời nào.

Giang Trừng đang cùng Lam Hi Thần thương lượng một chút, đột nhiên thấy Ngụy Vô Tiện nhào đến chỗ hắn, cũng không thấy được sắc mặt chỉ nghe hắn nói.

"Chúng ta về nhà thôi."

14.

Hữu hộ pháp đứng phía sau môn sinh vẻ mặt phức tạp. "Không chịu ăn sao?"

Môn sinh lắc đầu, đưa hai mâm cơm vẫn còn y nguyên ra. "Giáo chủ ngày hôm nay đã bỏ hai bữa cơm."

Nhìn đại môn đóng chặt, Hữu hộ pháp kêu người đem một chén cháo lại đây, rồi chính mình bước vào phòng. Vừa bước vào đã thành công dọa chính mình.

Trong phòng treo đầy tranh của cái vị Minh chủ Lam Vong Cơ!

Nhìn xung quanh không có ai, Hữu hộ pháp đặt chén cháo lên bàn, không hiểu nổi. Còn đang định giúp Giáo chủ bê bối này thu dọn một chút thì đột nhiên nàng cảm thấy có hơi thở mỏng mảnh phía sau lưng mình. Nàng lập tức quay lại, suýt nữa cho kẻ phía sau một bạt tai.

Nhưng mà khi thực sự nhìn kĩ nàng cũng thật sự muốn cho kẻ này một bạt tai thật!

"Nhìn có khác nào quỷ chết treo không hả? Ngươi không ăn không uống cũng không thành tiên được đâu!"

Ngụy Vô Tiện thân tàn ma dại không khác nào ăn mày, một chút khí chất Giáo chủ Ma giáo cũng không có, người vì không ăn gì mà gầy đi một vòng, quả thực tàn đến không thể tàn hơn. Trên tay còn đang cầm bút và giấy, bức tranh vẽ được một nửa.

Hữu hộ pháp thở dài, ấn Ngụy Vô Tiện xuống ghế. "Ngươi uống hết chén cháo này rồi kể tường tận cho ta nghe."

Ngụy Vô Tiện rầu rĩ. "Chỗ Lam Vong Cơ rất thường xuyên ăn cháo. Mà cháo y làm còn cực kỳ ngon."

"..."

Sau đó dùng hết mọi biện pháp, Ngụy Vô Tiện mới kể cho nàng nghe mọi chuyện. Hữu hộ pháp bất đắc dĩ. "Ngươi cũng thích hắn như vậy mà còn nói không thích?"

"Ngươi không hiểu đâu..." bị mỗi ngày rất mệt...

"Tả hộ pháp thay ngươi hủy thỏa thuận kia rồi. Không phải bồi thường gì cả, số tiền trước đây nhận được cũng hoàn trả." Hữu hộ pháp nói.

Ngụy Vô Tiện đứng phắt dậy. "Ta không bảo các ngươi làm thế."

Hữu hộ pháp khóe miệng giật giật. "Tên điên này! Ngươi chọc ta phải không?"

"Ta..."

" Giáo chủ, Hữu hộ pháp. Tả hộ pháp cho mời hai người đến tiền thính." Bên ngoài có người gõ cửa.

Hữu hộ pháp vỗ vai Ngụy Vô Tiện một cái. "Ngươi liệu mà đàng hoàng một chút, bộ dáng chẳng ra làm sao."

15.

Lúc Ngụy Vô Tiện và Hữu hộ pháp đến nơi thì nhìn thấy Giang Trừng và một nam tử mặc bạch y đang trò chuyện. Ngụy Vô Tiện theo bản năng thốt lên. "Lam Trạm..."

Lam Hi Thần quay lại, hơi mỉm cười. "Ngụy công tử."

Qua một lúc, Ngụy Vô Tiện như cũ vẫn bộ dáng rầu rĩ, trong tiền thính chỉ còn hắn và Lam Hi Thần. Cũng không biết sao Lam Hi Thần lại biết đường mà đến Ma giáo nhưng mà hình như y cũng chẳng để ý đến thân phận Ngụy Vô Tiện cho lắm, cứ đơn giản là đến gặp thôi.

"Vong Cơ vẫn thường xuyên nhắc tới ngươi." Lam Hi Thần đột nhiên nói, Ngụy Vô Tiện lập tức ngẩng đầu nhìn y. Lam Hi Thần nói tiếp. "Vong Cơ từ nhỏ đến lớn đều không đặc biệt yêu thích thứ gì, tính tình thì nhàm chán tẻ nhạt, không biết biểu đạt tình cảm, lại càng không biết cái gì gọi là yêu đương."

Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn Lam Hi Thần. "Ngươi nói với ta có ích gì..."

"Vong Cơ nghĩ, yêu chỉ đơn giản là giữ người ở bên cạnh là được." Lam Hi Thần tiếp tục. "Phụ mẫu chúng ta đều qua đời sớm, Vong Cơ có chút thiếu thốn tình thương nên không hiểu phải làm thế nào với cảm xúc của mình. Lúc trước, mẫu thân tặng cho đệ ấy hai con thỏ, sau này mẫu thân mất thì được một thời gian sau hai con thỏ ấy cũng chết. Vong Cơ vậy mà mua cả một bầy nuôi ở trong vườn."

Ngụy Vô Tiện lại cúi đầu.

"Ngụy công tử ngươi có thích Vong Cơ không?" Lam Hi Thần đột ngột hỏi.

Ngụy Vô Tiện sắc mặt méo mó, một lúc sau cũng không trả lời. Lam Hi Thần lại nói. "Từ sau ngày hôm đó, Vong Cơ ngày nào cũng thất thần, bang vụ giải quyết không được bao nhiêu, toàn bộ thời gian đều nhốt mình trong phòng. Đệ ấy đã đủ đơ rồi, bây giờ lại đơ đến không thể đơ hơn."

"Ngươi không phải không biết, chúng ta là Ma giáo, y lại là Minh chủ..." Ngụy Vô Tiện nói.

"Ma giáo gì? Là Ngụy đại hiệp." Lam Hi Thần nói.

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện giật giật. "Đó là chỉ là thân phận giả."

"Trong thỏa thuận ngươi viết họ Ngụy tên Đại Hiệp, Ma giáo gì đó một chút cũng không liên quan."

"Ta..."

" Quyết định vậy đi, ngày mai ta cùng ngươi đi gặp Vong Cơ. Đệ ấy phải xuất quan đi thôi, bang vụ chất đống như vậy ta mới không giúp đệ ấy làm."

"..."

Vị thiếu gia này, ngươi có nói đạo lý không?

16.

Ngụy Vô Tiện cầm bản thỏa thuận làm ăn trong tay, đắn đo nửa ngày trời mới dám tiến vào Tĩnh thất, đương lúc còn đang suy nghĩ phải nói gì khi gặp người thì hắn bị một hình ảnh hấp dẫn.

Bên cạnh cửa sổ mở, Lam Vong Cơ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi đó.

Nhìn một lúc, Ngụy Vô Tiện đột nhiên nở nụ cười, đi lòng vòng Tĩnh thất một hồi, sau đó rón rén leo lên nóc nhà, sau đó như ngày đầu tiên gặp nhau, lộn ngược người xuất hiện trước cửa sổ.

Lam Vong Cơ vẫn như trước không bị dọa sợ, nhưng lại mở to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện như không thể tin nổi.

Ngụy Vô Tiện cười tươi. "Lam Trạm, một tháng không gặp ta, có nhớ ta không?"

"Ngươi..." Lam Vong Cơ có lúc lại không nói nên lời.

"Không cần nói cũng biết ngươi nhớ ta rồi!" Ngụy Vô Tiện cười hì hì, nhảy từ cửa sổ vào trong, cũng không thèm tháo giày mà làm thảm xung quanh thư án đều là giấu giày của hắn.

Lam Vong Cơ nhìn đến, đầu lông mày hơi nhúc nhích.

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống đối diện, nhìn y khiêu khích. "Thế nào? Ta làm thảm của ngươi bẩn rồi? Bắt ta lau sạch hay bắt ta cút? Hửm?"

Nhưng hắn còn chưa đắc ý được bao lâu thì đột nhiên bị đẩy ngã, mở mắt ra đã thấy Lam Vong Cơ ôm mình thật chặt, giọng của y trầm thấp bên tai.

"Nhớ ngươi."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười, vòng tay ôm lấy y.

"Ta cũng vậy."

17.

Sau khi Ngụy Vô Tiện theo Lam Hi Thần đến gặp Lam Vong Cơ thì Giang Trừng hắn đã biết chắc chắn cái tên không tiền đồ Ngụy Vô Tiện chắc chắn đã bị bán đi rồi! Bất quá hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không quá bất ngờ, nhưng mà hắn lại có được công việc mới để làm - quản lý cửa hàng rượu mà Ngụy Vô Tiện mở!

Được rồi, lúc trước nói bản thỏa thuận kia bị hủy chỉ là cái cớ hù dọa Ngụy Vô Tiện chút thôi, thực ra vẫn không có hủy bỏ mà vẫn giữ. Giang Trừng hắn đảm nhận việc này, còn Hữu hộ pháp sẽ giúp hắn trông coi môn phái, chờ Ngụy Vô Tiện ân ân ái ái xong thì sẽ trở về sắp xếp lại.

Một tháng sau khi cửa hàng rượu được xây xong, Ngụy Vô Tiện cũng trở về, đem sinh ý này phát triển mạnh mẽ, đồng thời coi đây là một phân đà nhỏ của Ma giáo, phân chia người đến trông coi.

Thân phận Ma giáo chủ của Ngụy Vô Tiện từ trước giờ không bị bại lộ, ngay cả Giang Trừng là một phú thương cũng chỉ là một phú thương giàu có, thân phận Tả hộ pháp Ma giáo cũng không có ai biết đến. Vả lại mấy năm gần đây thiên hạ thái bình, Ngụy Vô Tiện không như đời giáo chủ trước chuyên đi gây chuyện thị phi, hắn chỉ lo kiếm tiền và tiếp tục cái sở thích nhặt người lang thang về nuôi mà thôi!

Thế nên trong giang hồ bây giờ hai phe chính tà yên bình không gợn sóng, Ngụy Vô Tiện chẳng rảnh đi náo động bách tính, Lam Vong Cơ cũng không có thời gian lo lắng Ma giáo sẽ nổi loạn! Vì đơn giản rằng chính y đang ngầm quản lý Ma giáo, hoàn toàn không có cơ hội nổi dậy!

Giang hồ trong những năm sau đó thực sự thái bình và cũng chính trong lịch sử Võ lâm Trung Nguyên lưu truyền câu chuyện về đoạn tình cảm bí mật giữa Minh Chủ Võ Lâm và Giáo Chủ Ma Giáo có quan hệ yêu đương!

Nhưng người ta vẫn nói - chuyện giang hồ đồn là không thể tin!

Võ lâm chính phái vẫn yên bình!

Mà...

Giáo chủ Ma giáo mỗi ngày đều bị làm phiền!

[END]

--------

Mõii ngày chính là mõii ngày~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top