Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoán Tâm [Mini event Tiết Hiểu 24h]


Hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm, thủy tri tương ức thâm
Đem trái tim ta, đổi lấy trái tim người, người mới hay tương tư bao sâu đậm

1.

Gần chân núi cuối thành có một tiệm trà vô cùng bề thế, nằm tách khỏi khu chợ lớn phồn hoa đông đúc, ngày thường chẳng có mấy người lui tới, ngược lại có vẻ u tĩnh bình yên hiếm gặp. Trong không khí nghe được tiếng gió thổi cờ treo bay phần phật, ngửi thấy cả hương trà thanh đạm cùng mùi vị điểm tâm ngọt ngào thoảng lãng đãng. Vạt áo trắng nhẹ lướt qua thềm cửa, đem một luồng ánh sáng dịu dàng từ bên ngoài chiếu rọi khoảng không gian có chút đìu hiu bên trong quán. Người bước vào ăn vận giản dị, tóc dài cột hờ bằng một dải lụa trắng, lưng đeo kiếm bọc bằng vải bố thô sơ, chẳng áo gấm trang sức, chỉ một manh áo đơn trắng mà tựa như tiên nhân giáng thế. Tiếng chuông gió ngân lên khe khẽ chào đón vị khách đầu tiên của ngày hôm nay, vẻ như hân hoan lắm, như chào đón người lữ hành đường xa trở về. Chẳng hay người đã đi bao xa, chẳng hay đất trời trong mắt người có biết bao rộng lớn, chỉ biết lúc này gió reo chuông hát, hơi thở của người nhẹ nhàng hơn. Người bước tới, dừng lại, ngay cả những thứ cỏ đá vô tri cũng đều như được bao bọc bởi ấm áp và quen thuộc. Mắt trần chẳng thấy, nhưng tâm phàm ngay lập tức nhận thức rõ, người là sinh mệnh của nơi đây, và chốn này cũng chính là nơi người nhất định sẽ dừng chân vậy.

Gian dưới hiu quạnh không một bóng người, Hiểu Tinh Trần như có trực giác ngẩng đầu lên, bèn thấy ngay vị chưởng quỹ trẻ tuổi đang vắt vẻo trên hiên tầng trên, miệng thong thả nhấm nháp kẹo. Ý cười liền tràn ra trên khuôn mặt đạo nhân, như thể y cũng nếm được vị ngọt ấy.

"Ngươi ngày nào cũng ăn nhiều kẹo như vậy, lấy gì để bán nữa đây?"

Chưởng quỹ mắt sắc như dao, dáng vẻ ngả ngớn, trên người hãy còn vương ngạo khí thiếu niên, vắt mình nhoáng một cái đã nhảy phắt xuống đứng trước mặt y, chun mũi hừ một tiếng:

"Kẹo này vốn dĩ là của ta, ăn không hết mới được đem bán!"

Đôi câu chuyện trò nào dứt nổi mong nhớ, cho dù đề tài mà hắn và y quan tâm chẳng mấy khi giống nhau, chẳng phải thứ mà nhân thế vẫn ca tụng là tri tâm tri kỷ. Dẫu vậy, chỉ cần nhìn ngắm Hiểu Tinh Trần ngồi đó, ánh sáng bên ngoài khoác lên người y một tấm hào quang dịu dàng, nỗi thõa mãn đủ đầy đã phủ kín tâm trí hắn như một trận gió xuân chẳng cách nào ngăn trở được, chẳng gì trên thế gian có thể so bì được. Tựa đã nắm chặt trong tay lại tựa như không, tựa mộng lại chẳng phải mộng, cảm giác êm đềm đến khó tin này khiến có lúc Tiết Dương cho rằng hắn có thể vì y mà buông bỏ tất thảy. Nhìn bên ngoài, xa xa từng làn khói xanh đã bắt đầu vươn cao, hắn quay lưng vào bếp, cao giọng nói:

"Xuống bếp thôi, tới giờ thổi lửa nấu cơm rồi!"

Hiểu Tinh Trần lặng thinh níu ống tay áo hắn. Tiết Dương đứng lại, chợt phát hiện mẻ kẹo lần này của hắn làm quá tay rồi, ngậm lâu ngọt đến đắng chát. Hắn biết Hiểu Tinh Trần phải đi ngay, biết rằng không còn cái cớ hợp lý nhất để hắn đóng cửa tiệm hôm nay nữa, phải lập tức làm lại mẻ mới thôi. Tiết Dương nuốt khối đắng kia xuống họng, quay đầu lại.

Hiểu Tinh Trần nhìn hắn, trong ánh mắt của y sóng gió cuộn trào, còn chưa kịp mở miệng nói điều gì, thân thể đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Chủ nhân của hơi ấm ấy, giọng nói lúc nào cũng phảng phất đem theo tiếng cười, khiến y không tự chủ được, khoé môi bất giác cũng cong lên theo. Hắn nói:

"Đạo trưởng, ngươi xem, vẫn là ta hiểu ngươi nhất, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết ngươi muốn được ôm. Thế nào? Có bị sự tận tâm của ta làm cho cảm động chưa?"

Bàn tay hắn đặt trên lưng áo của Hiểu Tinh Trần, nhắm mắt lại dường như liền có thể tưởng tưởng ra hình hài của những vết đao kiếm dọc ngang dữ tợn khảm trên đó. Hắn có thể ôm lấy, lại chẳng thể níu giữ, chỉ có thể coi là một lời từ biệt không hơn. Cứ vậy, hai người ôm nhau chốc lát, rồi lại ăn ý tách ra, chẳng rõ ai mới là kẻ buông tay trước. Hiểu Tinh Trần cụp mắt, thả xuống một túi gói không lớn không nhỏ. Chiếc gói trước khi yên vị ở trên bàn còn phát ra tiếng lạo xạo lạo xạo, hệt như một đứa trẻ ồn ào. Trong đó là những viên kẹo đủ màu sắc, hình dáng, kiểu loại, thu thập ngọt ngào trên khắp thế gian gói cả vào trong. Đoạn, y nhấc kiếm đứng dậy bước ra khỏi cửa, sau lưng lại vang lên giọng cười mang theo ý cợt nhả của Tiết Dương: "Hoan nghênh khách quan lần tới ghé thăm."

2.

Từ quán trà đi khoảng hai mươi bước, đến chỗ cổng vòm rẽ trái, lại đi thêm trăm bước nữa tới chỗ một gốc ngô đồng lớn xơ xác, tay trái là chỗ bán tiền giấy quan tài, bên phải là chợ, đi một đường dọc hết chợ là tới cổng thành. Ngoài cổng thành mấy bước có một tảng đá lớn, chữ khắc trên đá trải qua năm tháng bào mòn, miễn cưỡng mới nhìn ra được một chữ Nghĩa khắc bên trên.

Nghĩa trong nghĩa hiệp chăng? Hay là nghĩa trong nghĩa trang chăng? Trong lòng Hiểu Tinh Trần có hoài bão lớn, Tiết Dương lại nói đây là chỗ chôn thây ta, có thể thấy suy tưởng của hai người cách nhau trời biển vậy. Con đường cũ có đến mười năm chẳng thay đổi, thành vắng chẳng thay đổi, đến cả kẻ nặng lòng một cõi tình si cũng chẳng hề thay đổi. Ấy vậy mà khi nhắm mắt lại, hồi ức đã phủ một lớp ưu sầu trĩu nặng, ảm đạm xa xăm, lời nói năm nào của thiếu niên như còn khắc nguyên vào mảnh hồi ức chôn giấu nơi phiến đá ấy:

"Chí hành hiệp ta không có, sư chất của ngươi năm đó cũng tận lực rồi, nhưng chẳng phải ngay cả bản thân hắn cũng theo bàng môn tả đạo đó sao? Ta chỉ muốn ở đây làm một chưởng quỹ vung tay, thứ cho không thể phụng bồi vậy."

"Muốn đi cứu thế cứ nói thẳng, đạo trưởng cần gì phải lấy ta ra làm bia đỡ? Lại nói, giữa chúng ta còn nói gì trả với không trả nữa đây?"

Bản thân Hiểu Tinh Trần cũng cảm thấy có lẽ sự cố chấp của y có phần giảo biện; nương tựa nhau từ nhỏ đến lớn, còn ai phân rõ được duyên nợ chằng chịt đan xen ở bên trong. Vân du hành đạo, đó xem ra cũng chỉ là ý chí của riêng mình y mà thôi. Kẻ đa tình lòng ôm thiên hạ, xem ra cũng là kẻ bạc tình. Những lúc trên đường vân du, cô đơn đến cùng cực, cũng là lúc nhung nhớ cào xé tâm can. Y như một hòn đá bôn ba khắp nơi, cuối cùng dừng chân tại chốn về, hòn đá nứt ra một khe nhỏ, nở ra hoa. Ngoảnh đầu lại, trời vẫn cao đất vẫn rộng, lại chẳng nơi đâu có hơi ấm mà y quen thuộc nhất, có kẻ yêu đến từng góc cạnh hư hao của y. Chỉ có nơi đây, riêng mình nơi đây. Hiểu Tinh Trần đi một đoạn đường, lại không thể khắc chế bản thân ngoảnh lại một đoạn. Sự quyến luyến đó như thể đã cắm rễ, tồn tại trong tiềm thức của y từ lâu, đến cả trăm năm, đến tận kiếp trước, phảng phất y cũng đã từng có một mái nhà như vậy, cũng từng thương người đó như vậy.

Vậy nên mới không cam lòng. Chí tại bốn bể, tình chưa phai, chỉ đành vì hắn truân chuyên, vì hắn ngọt ngào, trả hắn một hồi thế sự an ổn.

3.

Gió thổi cỏ lay, bên dưới chân thành, một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa. Một đứa trong đám đó hướng về phía không xa vẫy vẫy xâu kẹo trong tay, trong giọng nói không mang theo thiện ý.

"Ê, đồ ăn mày, ăn kẹo không?"

Đứa bé được gọi chỉ khoảng mười tuổi, trên người mặc vải bố trắng, dáng vẻ gầy gò lấm lem nhưng vẫn không khó để nhìn ra ngũ quan xinh đẹp khả ái. Nó thoạt trông có vẻ bối rối, nhưng rồi vẫn nhẹ giọng đáp lại: "Ta không ăn..." Giữa chừng lại như nghĩ gì đó, nó chợt im bặt rồi hướng về thằng bé kia gật đầu, ngập ngừng bước về phía đám trẻ. Thằng nhóc cầm xâu kẹo trong tay kia chỉ đợi có vậy, liền kêu to với cả đám: "Đánh nó!"

Vừa được lệnh, đám trẻ con liền hồ hởi xông tới, tay chân tuy nhỏ, lúc vung lên lại chẳng hề nương sức. Trong mắt chúng, đứa nhỏ thân cô thế cô này so với mấy thứ côn trùng chuột bọ không khác lắm, đều là đồ chơi cả. Nó còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, quyền đấm cước đá đã rơi xuống, tay chân loạng quạng quơ lên hệt như con bọ hung bị chúng lật ngửa mình, không cách nào giãy giụa được. Bên tai nó là tiếng cười khach khách của lũ trẻ, có đứa mồm hãy còn sưng vều lên như mọc một cục bướu, đắc chí hô to:

"Thằng con hoang kia không ở đây! Xem hôm nay chúng tao dạy mày thế nào!"

Ấy vậy mà vận mệnh của nó cũng coi như không tệ. Gặp phải Ngụy Vô Tiện cùng Hàm Quang Quân trùng hợp đi ngang qua, lũ trẻ chưa đánh thỏa, còn bị Ngụy Vô Tiện tét mông không sót đứa nào, cả đám kêu la chạy trối chết. Nguỵ Vô Tiện đỡ đứa nhỏ kia dậy, nghe nó lí nhí nói cảm ơn. Vừa nhìn bộ dáng ôn nhuận đạo mạo này của đứa bé, hắn liền có cảm giác rất đỗi quen thuộc, bèn nắm lấy tay nó dò thử thần hồn, lập tức, trong đầu liền boong một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ căn nguyên.

Là tiểu sư thúc!

Nói một cách chính xác, đứa bé trước mặt bọn họ hiện giờ chính là chuyển kiếp của Hiểu Tinh Trần. Thế gian đã trải qua bao lượt luân hồi, bãi bể hóa nương dâu, không ngờ họ lại có thể sớm gặp được chuyển thế của y như vậy, hơn nữa lại vẫn là ở nơi thành này. Nhóc con trước mặt vận một bộ quần áo ngắn xỉn màu, bên trên là những vệt ố bẩn cùng máu khô, đi chân trần để lộ ra mắt cá chân khẳng khiu thò ra dưới ống quần, cẳng tay gầy nhỏ đầy thương tích đã chuyển màu xanh tím, nào có vẻ Minh nguyệt thanh phong chẳng nhiễm bụi trần của kiếp trước.

Trên đường về, Nguỵ Vô Tiện mua cho nó một xâu kẹo, đôi mắt đen láy ngây thơ của đứa bé tựa như chứa đựng cả một bầu trời sao lấp lánh. Nó cẩn thận cầm trên tay suốt dọc đường trở về, tuyệt nhiên chẳng động tới, nhìn chăm chăm không rời, như thể chỉ cần quay đầu đi thì kẹo ngọt khó lắm mới tới được tay sẽ biến mất. Hiểu Tinh Trần dắt họ đi rất lâu, tới gần chân núi, trông thấy một mái tranh lụp xụp, có vẻ như là chuồng ngựa bỏ hoang, bèn chẳng chút do dự nhấc chân bước tới. Nửa bước vừa đặt qua cổng, Nguỵ Vô Tiện đã nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn chạy ra cùng với một giọng nói non nớt: "Tinh Trần, ngươi đi đâu lâu vậy? Hại ta đói muốn chết rồi, có gì ăn không?"

Thằng bé kia nhìn ngay thấy nam nhân cao lớn đang dắt Hiểu Tinh Trần bước vào, liền ba bước thành hai chạy lại kéo y ra đằng sau, chính mình dang tay chắn ở phía trước, ánh mắt lộ hung quang nhìn hai kẻ lạ trước mắt. Thân hình hắn còn nhỏ hơn Hiểu Tinh Trần một chút, lại cố ra vẻ như đang bảo vệ gà con, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy có chút tức cười. Coi như bọn họ thật sự là kẻ xấu, đại hán trưởng thành cũng chẳng đối phó nổi, huống gì là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.

Nhóc con xấc xược kia liếc nhìn Hiểu Tinh Trần một cái, thấy y phục bùn đất lấm lem, trên người lại thêm một vài vết thương mới, lập tức lên giọng truy hỏi: "Ai làm ngươi ra thế này?" Trong lúc đó còn không quên quắc mắt gườm gườm nhìn hai người Nguỵ Vô Tiện, như thể chỉ cần nhận được câu trả lời nhắm về phía bọn họ, thằng oắt này sẽ không ngần ngại gì xông tới, nhất định phải cắn rớt một miếng thịt trên người họ xuống mới thôi.

"A Dương, đừng như vậy, hắn là người tốt. Hắn còn giúp ta mua kẹo cho ngươi nữa này." Nói rồi như để chứng minh còn đưa xâu kẹo trong tay ra trước mặt tên nhóc kia. Đứa bé được gọi là A Dương chẳng mảy may tỏ vẻ cảm kích, ngược lại còn cáu kỉnh hất xâu kẹo trong tay Hiểu Tinh Trần xuống đất, giọng vẻ như rất từng trải đời, nói: "Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tuỳ tiện nhận đồ ăn từ người lạ! Ai biết hắn có âm mưu xấu xa gì với ngươi chứ?"

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy trong lòng chỉ biết ngao ngán trách trời, phong thái của tiểu ma đầu Tiết Dương này hoá thành tro hắn cũng không lầm được, nghiệt duyên quả đúng là nghiệt duyên. Hắn dở khóc dở cười, không kiêng nể gì mà kí đầu tên ôn con kia một nhát, bực bội nói: "Không phải kẻ có khả năng ủ mưu đồ xấu xa với Hiểu Tinh Trần nhất ở đây là thằng nhãi con nhà mi sao?"

Ai biết tên nhãi này bị kí đau, thế mà lập tức nước mắt lưng tròng, ánh mắt hằn học nhìn hắn, lại không chịu yếu thế mà rơi nước mắt, nước mũi thì cứ thế thò lò chảy ra, nom đến là buồn cười. Hiểu Tinh Trần vòng đôi tay nhỏ ôm lấy Tiết Dương, chớp chớp mắt nhìn bọn họ, có mấy phần dè chừng, lời nói ra lại muôn phần kiên định dứt khoát: "A Dương là trẻ ngoan, thúc thúc không được đánh hắn!"

Nhìn xem, chẳng những bỗng dưng già đi hai bậc, lại còn biến thành kẻ xấu trong mắt tiểu sư thúc rồi! Có cuộc hội ngộ đầu tiên này, dự định ban đầu sẽ đón Hiểu Tinh Trần về gửi ở đạo quán của Tống Tử Sâm của hắn càng là chồng chất khó khăn. Sau cùng, Nguỵ Vô Tiện rốt đành phải để y ở lại Nghĩa thành, gác bớt vài lộ trình du ngoạn đây đó, thi thoảng ghé qua thăm tiểu sư thúc cùng thằng nhãi láo xược kia, dẫn dắt nhóc con học đạo. Dắt theo cả Tiết Dương vốn đã là bất đắc dĩ, tên này lại như trời sinh đi phản lại đạo thường. Thuật pháp danh môn chính phái không học, cả ngày chạy theo Nguỵ Vô Tiện, bám riết đòi xem mấy thứ đồ chơi tà môn của hắn, hại hắn từ đó về sau đều phải né Tiết Dương hệt né chó, e hở ra cơ hội lại để cho ma đầu kia học được thói xấu hại đời.

Năm tháng thấm thoát trôi đi, trả lại Minh nguyệt thanh phong vang danh thuở trăm năm trước, bên cạnh thêm một chủ tiệm kẹo Tiết Dương cả ngày ăn không nằm rỗi, chẳng ai biết trong bụng hắn suy tính những thứ gì.

4.

Hôm ấy mưa giông gió cuốn, giữa những rặng mây u ám thi thoảng lại có ánh chớp loá mắt loé lên, như trộm nhốt một con quái vật hung hãn, tiếng gầm gừ vang xa trăm dặm, khiến lòng người bất an. Theo lệ thường, sau một chặng đường dài đằng đẵng, Hiểu Tinh Trần men theo đường cũ tới quán trà nơi cuối thành. Thế nhưng hôm nay lại khác hẳn mọi khi, vừa mới tới chỗ gốc ngô đồng, đã thấy khói đen từ xa bốc cao nghi ngút, người xúm lại vây xem tấp nập. Trái tim của y chợt thắt lại, sau đó theo bước chạy vội vã ầm ầm va vào lồng ngực.

Khi Hiểu Tinh Trần tới nơi, cửa tiệm bề thế đã chìm trong biển lửa, khói cao đến mấy trượng, phủ kín cả một khoảng đất trời. Trong khoảnh khắc, tuyệt vọng xen lẫn sợ hãi phủ kín tâm trí y, lý trí gần như mất đi quyền khống chế cơ thể. Ngay lúc định lao vào, đã có một bàn tay kéo y lại. Hiểu Tinh Trần quay đầu, trông thấy Tiết Dương bộ dáng lem luốc chật vật, trái tim treo lơ lửng chưa kịp hạ xuống đã vội quét mắt kiểm tra thương thế của hắn. Thấy ánh mắt y lướt đến cánh tay trái máu thịt đỏ đen lẫn lộn, Tiết Dương cắn răng cười giơ tay lên bảo:

"Đạo trưởng, thịt nướng không?"

Hiểu Tinh Trần cười không nổi. Y lúc này mới phát hiện ra bản thân bị doạ không nhẹ, chân tay bủn rủn đứng không vững, thiếu chút nữa đã ngã khuỵu xuống tại chỗ, nước mưa ồ ạt lăn trên mặt. Muốn chạm vào hắn, muốn ôm lấy hắn, xung động ấy bức thiết dâng trào, gặp phải vết thương trên người hắn thì đành cưỡng ép đè nén lại, hoá thành bọt nước lẳng lặng mà tan biến đi, chỉ để lại ưu thương dưới đáy mắt.

Đột nhiên, Tiết Dương giữ chặt gáy Hiểu Tinh Trần, hôn lên môi y. Thường nói, nhân sinh một kiếp mộng dài, ai biết đâu là thật? Thời khắc này, giữa bờ môi mềm là vị lửa cháy, là mùi cỏ hanh nồng, là mùi mưa ẩm ướt lẫn với mằn mặn, và cả vị ngọt, chính là tồn tại chân thực nhất. Tiết Dương còn đây là thật, Hiểu Tinh Trần là thật, trong lòng có người cũng là thật, tất thảy đã từng cùng hiện tại giữa đôi ta đều là thật.

Đợi cảm xúc kích động lắng xuống, hai người họ đã ngồi bên vệ đường, đối diện với cửa tiệm nay chỉ còn là một bãi tàn tro. Hiểu Tinh Trần mượn nhờ đại phu gần đó được một ít dụng cụ, tiến hành băng bó vết thương cho Tiết Dương. Xong xuôi mưa cũng tạnh, họ vẫn ngồi đó, thoáng chốc tựa như quay về những ngày thơ dại trước kia. Bọn họ vẫn là hai đứa trẻ chẳng có gì cả, chỉ biết dựa vào bên nhau như thế, thẫn thờ hết ngày này qua tháng khác. Mùi cỏ đất sau mưa khiến lòng người khuây khoả đi ít nhiều. Hiểu Tinh Trần bấy giờ nhẹ giọng hỏi đáp nhát gừng với Tiết Dương:

"Sao lại cháy?"

"Sét đánh."

"Ngươi ở đâu bây giờ?"

"Tá túc chỗ đạo trưởng."

"Ta không có nhà."

"Có ngươi là có nhà."

Hiểu Tinh Trần quay đầu lại nhìn vào mắt Tiết Dương. Đáy mắt hắn chính là trời cao biển rộng, là mảnh đất trời chỉ dung chứa riêng hình bóng của y. Hắn sáp lại gần y, trán đụng trán. Y đỡ hắn đứng dậy, tự mình hướng về phía trước tiến vài bước, quay người lại, nở một nụ cười ấm áp dịu dàng tựa ánh sáng đầu tiên ló rạng sau mưa, lặng lẽ chờ đợi hắn. Tiết Dương biết, lần này chỉ cần hắn nắm lấy tay y, bọn họ nhất định sẽ không bao giờ chia cách nữa.

Tiết Dương buông tay, mảnh Âm Hổ Phù rời khỏi tay hắn tản ra một làn quỷ khí mong manh rồi rơi xuống, lẫn vào trong vũng bùn không còn vết tích. Bước chân hắn chợt nhẹ như yến, ba bước đuổi theo đan bàn tay lành lặn của mình vào giữa những ngón tay Hiểu Tinh Trần, kéo lên mũi ngửi. Là hương vị quen thuộc của chốn về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tiethieu