Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngày tàn

Rất nhiều năm sau, vào một ngày sương mù giăng phủ ngập trời, Nghĩa thành tiếp đón một nhóm khách không mời mà tới. Giữa đao quang kiếm ảnh, Ngụy Vô Tiện hỏi hắn, ngươi muốn khôi phục hồn phách của y để làm gì?

Khi đó hắn đã trả lời thế nào? Dường như là một câu trả lời đầy lỗ hổng, dường như trái tim hắn cũng không có đáp án.

Trước khi bị truyền tống phù dẫn đi, Tiết Dương nhìn chăm chăm viên kẹo bị siết chặt trong cánh tay đã đứt lìa ở phía xa xa. Cả đời này, chưa một ai hỏi hắn, vì sao năm đó lại đuổi theo cỗ xe ngựa ấy.

Vì khao khát vị ngọt ngào chưa từng được nếm qua, vì một dĩa điểm tâm vốn dĩ nên thuộc về hắn.

Hóa ra cũng chỉ đơn giản đến vậy thôi.

"Hóa ra ngày bé ngươi lại khờ khạo đến thế, thật không thể tin nổi." Con nhóc giả mù kia từng nói vậy.

Chẳng một ai tin cả, vậy nên giãi bày thật chẳng cần thiết.

Vì tham luyến mỗi ngày bình dị yên ấm chưa từng có được, vì đã cho rằng kia vốn dĩ là cuộc sống nên thuộc về hắn.

Điều hắn muốn vẫn luôn chỉ đơn giản vậy thôi.

Chẳng một ai tin hắn.

Chẳng ai dạy hắn rằng đuổi theo một chiếc xe ngựa để đòi một dĩa điểm tâm sẽ chỉ rước thêm tai bay vạ gió.

Chẳng ai dạy hắn thế nào là chính nghĩa, thế nào là lương thiện.

Chẳng một ai dạy hắn hạnh phúc dựng nên từ ảo cảnh sớm muộn sẽ vụn vỡ, và những mảnh vỡ tan tác kia sẽ khiến những kẻ sống ở trong đó mang một thân thương tích. Vì thế, Tiết Dương vẫn cứ ngây thơ mà tin rằng, chiếc xe ngựa kia mang theo điểm tâm đã hứa cho hắn, người mặc áo trắng sạch sẽ nằm dưới cỗ quan tài kia đã mang theo những năm tháng yên bình và ấm áp thuộc về hắn.

Chỉ cần đuổi theo cỗ xe ấy...

Chỉ cần đánh thức người kia tỉnh dậy...

Dáng vẻ mà hắn lưu lại ở nhân thế này chưa từng thay đổi, cứ mãi là đứa trẻ khờ khạo cố chấp của năm xưa.

Chỉ tiếc ý trời quá bạc, lòng người quá lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tiethieu