Ngụy Anh Đồng nhân ca
Mảnh trăng nhợt nhạt chiếu lên gò hoang
Một mình lẻ loi lạc bước chốn nào?
Áo đen vạt đỏ cuốn theo sương gió
Mang ống sáo thổi nghe thấu tâm can.
Mười ba năm chưa từng quên người xưa
Di Lăng lão tổ lừng danh công tử
Thổi sáo khiến vạn quỷ phải điên cuồng
Cầm bùa chú trên tay diệt ác linh
Cái gọi chính đạo liệu có bằng phẳng?
Chân tướng lạ thường dẫu được xác thực
Cũng không có ai lên tiếng tán thưởng
Dẫu muốn diệt trừ tất cả cái ác
Chính nghĩa luôn khắc sâu trong tâm niệm
Biết là không được nhưng vẫn muốn thử
Đúng sai tự ngẫm, khen chê do người
Dù thiện lương một khi vào ma đạo
Khi xuống mồ cũng chẳng còn tiếng vang
Một kiếp phù du tựa như giấc mộng.
(_§杜黄小龟§_ Ngụy Anh đồng nhân ca MĐTS)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top