Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Ngụy Vô Tiện chậm rãi cúi đầu thấp xuống, thấp thật thấp, chỉ dám nhìn chằm chằm mũi giày của mình. Một lúc sau, người nọ bỗng nhiên xoa xoa đầu cậu.

Bàn tay Lam Vong Cơ thật lớn, cũng thật ấm áp, dịu dàng xoa đầu cậu, cất giọng nhẹ nhàng:

"Ngụy Anh, tôi đối xử với em như vậy là vì tôi muốn làm như thế. Em không cần để tâm nhiều, cũng đừng cảm thấy đây là gánh nặng."

Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên nhìn Lam Vong Cơ, chớp mắt hai cái. Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay cậu, nói:

"Chúng ta đi thôi."

Ngụy Vô Tiện tự ngẫm lại, sáng hôm nay đầu tiên là đến thư viện, sau đó là quán ăn Nhật, rồi bây giờ là rạp chiếu phim. Tất cả những địa điểm này đều nằm trong cùng một khu phố nhỏ ở trung tâm thành phố, thậm chí chỉ cách nhau vài phút đi bộ.

Cậu hoài nghi rằng, Lam Vong Cơ chọn nơi này có phải là đã có dự tính từ trước hay không.

Mua xong bắp rang và coca, Ngụy Vô Tiện chọn trái lựa phải, cuối cùng cũng chọn được một bộ phim kinh dị Mỹ. Bộ phim này đã công chiếu mấy năm trước, cậu muốn xem từ lâu mà vẫn chưa có cơ hội. Lần này phim được chiếu lại, cậu gấp không chờ nổi mà lôi kéo Lam Vong Cơ cùng xem với mình.

Chọn xong xuôi, Ngụy Vô Tiện mới nhớ đến Lam Vong Cơ, thăm dò anh:

"Học trưởng, anh có sợ ma không?"

Lam Vong Cơ điềm tĩnh lắc đầu. Cậu cười hắc hắc, ra vẻ đáng tin cậy vỗ vỗ vai anh:

"Lam Trạm, anh sợ thì nói em, có em bảo vệ anh!"

Trước khi vào rạp phim thì Ngụy Vô Tiện tuyên bố hùng hồn như vậy. Nhưng sau khi vào trong được một lúc, cậu đã không còn là cậu của trước đó nữa rồi. =)))

Lam Vong Cơ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, bất động như núi, còn Ngụy Vô Tiện lại thường bị dọa nhảy dựng lên. Nguyên nhân cũng không phải do cậu, Ngụy Vô Tiện tự nhận mình cũng không sợ ma, nhưng mà...

Sao cái phim này nhiều cảnh jump scare vậy trời??

Cho dù đó là cảnh nhân vật trong phim bị quỷ kéo xuống tầng hầm dưới đất hay là cảnh con nữ quỷ từ trên ngăn tủ nhào tới thì Ngụy Vô Tiện đều bị dọa sợ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cả người co rúm lại, giống như cậu mới là nhân vật chính bị quỷ tập kích.

Nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ bên cạnh vẫn còn có Lam Vong Cơ, trước khi vào chính mình còn cam đoan sẽ bảo vệ người ta mà giờ tình huống lại thay đổi thành như thế này, cảm thấy có chút mất mặt nên đành cố nhịn để không phản ứng quá mức.

Lam Vong Cơ nhận ra người bên cạnh dường như đang sợ hãi, đang muốn duỗi tay ra trấn an một chút thì cảm giác tay mình đang bị nắm thật chặt.

Trái tim Lam Vong Cơ hơi run lên một chút.

Rạp phim tối đen, chỉ có máy chiếu trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng thẳng tắp về phía trước, phản chiếu những hạt bụi nhỏ bé lơ lửng trong không khí.

Lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện ẩm ướt, dùng sức nắm lấy tay Lam Vong Cơ, toàn thân vô thức nghiêng về phía anh, đầu dựa lên ngực anh làm những sợi tóc mềm mại như có như không cọ cọ hầu kết của Lam Vong Cơ.

Phản ứng này của Ngụy Vô Tiện hoàn toàn xuất phát từ bản năng, thậm chí cậu còn không ý thức được, chỉ lo rúc vào lòng Lam Vong Cơ run rẩy.

Lam Vong Cơ cảm thấy giống như đáy lòng được ngâm trong mật ngọt, toàn thân như được bao phủ bởi làn nước ấm áp. Phản ứng của Ngụy Vô Tiện càng làm Lam Vong Cơ có thêm động lực to lớn, anh nâng tay lên, chậm rãi dán lên tấm lưng đang run của cậu, dịu dàng vỗ về từng chút từng chút một.

Lam Vong Cơ cúi đầu, môi chạm lên tóc Ngụy Vô Tiện, tựa như một nụ hôn ôn nhu không chút dục vọng.

Lam Vong Cơ rũ mi, nắm lại tay Ngụy Vô Tiện thật chặt:

"Đừng sợ." Anh nhẹ giọng.

"Ngụy Anh, tôi ở đây."

Ỏ chương này soft xỉu ý 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top