Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ta Muốn Cùng Nàng Ấy Thành Thân Ngay Bây Giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau nụ hôn dài đằng đẵng, cộng thêm vừa mới tiếp nhận một lượng máu của Mã Gia Kỳ, cơ thể người phàm thích ứng không kịp, cứ thế mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nữ nhân bên dưới hơi thở đã đều đều, gương mặt xinh đẹp trở nên dịu dàng hơn.

Mã Gia Kỳ: "...." ta đang hôn nàng ta, vậy mà nàng ta dám ngủ luôn.

Nàng ta có thực sự là thê tử của ta sao?

Mã Gia Kỳ kéo chăn qua, cẩn thận đắp ấm cho Lâm Nguyệt Tịch.

Sau đó bản thân ngồi ở ghế cạnh giường, chống tay lên bàn nhắm mắt lại ngủ.

Bạch Vô Thường ở bên ngoài, nhìn thấy toàn bộ sự việc diễn ra, cảm thấy ngàn năm sống trên cõi đời này chưa bao giờ nhìn thấy trường hợp này.

Diêm Vương đại nhân của ta, ngài vậy mà lại bằng lòng ngồi ở cái ghế đó canh gác cho người ta ngủ.

Sự việc này nếu không tận mắt chứng kiến, chắc chắn bản thân sẽ không thể nào tin được.

Chuyện này mà kể ra, chắc chắc Âm Giới sẽ vô cùng chấn động.

Sáng hôm sau, khi Lâm Nguyệt Tịch thức dậy nhìn thấy Mã Gia Kỳ vẫn còn đang ngồi ngủ bên cạnh.

Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, thì ra Diêm La Vương còn có bộ mặt ôn nhu như vậy.

Còn có thể ngồi ngủ ở cạnh ta cả một đêm.

Dáng vẻ khi ngủ cũng rất đẹp, không còn vẻ mặt hung dữ tối qua nữa. Ôn hoà vô cùng, Lâm Nguyệt Tịch nhịn không được muốn chạm vào gương mặt của Mã Gia Kỳ.

Tay còn chưa kịp chạm, đã bị giữ lại. Mã Gia Kỳ mở mắt ra, nhìn người đang lén lút trước mặt mình.

-"A... giật cả mình, ngài doạ chết ta rồi." -- Lâm Nguyệt Tịch hốt hoảng thật sự.

Mã Gia Kỳ "hừ" nhẹ, khi nãy là phản xạ tự nhiên của bản thân. Biết sớm là Lâm Nguyệt Tịch thì sẽ để xem nàng ấy định giở trò gì rồi.

Lâm Nguyệt Tịch giống như tên trộm bị bắt tại trận, có chút chột dạ, không dám nhìn vào Mã Gia Kỳ.

-"Ta thấy tóc ngài rối rồi, vừa định giúp ngài sửa lại." -- Lâm Nguyệt Tịch tìm đại một lý do, che giấu đi sự thật mê trai của mình.

Mã Gia Kỳ nửa tin nửa ngờ, lấy tay chạm nhẹ lên tóc của mình, thật sự có chút loạn.

-"Nàng đã có ý tốt, thì giúp ta chải đi."

Lâm Nguyệt Tịch vừa nghe qua, cả người căng thẳng. -- "Hả? Chải tóc cho ngài? E là không tiện."

Mã Gia Kỳ nhíu mày, không hài lòng nói: -- "Ta cho phép nàng chải, không có gì là không tiện cả, nàng là thê tử của ta."

Vừa rồi đã tự mình đào hố rồi, giờ phải miễn cưỡng nhảy xuống thôi.

Nhưng mà, ngài có thể cứ đừng cứ một câu là thê tử của ta, hai câu cũng là thê tử của ta không?

Ta cũng đâu chạy được, ngài đừng nhắc nhở nữa, ta nghe sắp ám ảnh luôn rồi.

-"Vậy để ta giúp ngài."

Lâm Nguyệt Tịch đi đến bàn trang điểm, lấy lược đi đến cạnh Mã Gia Kỳ.

Tay chạm vào mái tóc đen dài, cảm nhận đầu tiên chính là rất mượt, còn mượt hơn tóc của mình.

-"Diêm La Vương tóc của ngài được chăm sóc thật tốt."

Lâm Nguyệt Tịch khen ngợi, tết thành hai sợi tóc hai bên, rồi vòng ra sau cột lại. Ở phía trước trán, vẫn để lại vài sợi tóc hai bên.

-"Xong rồi."

Mã Gia Kỳ kéo Lâm Nguyệt Tịch ngồi trên đùi mình, ánh mắt đầy thâm tình.

-"Sao nàng lại học theo mọi người gọi ta là Diêm La Vương? Không gọi tên của ta?"

-"Thân phận của ngài tôn quý, ta gọi tên sẽ mạo phạm ngài." -- giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Lâm Nguyệt Tịch cảm thấy tư thế này rất kỳ quái, bản thân đang ngồi gọn trên đùi của nam nhân, mặt đối mặt, hơi thở của đối phương nhè nhẹ chạm vào da thịt, có chút nhột nhột.

Mã Gia Kỳ nhìn bộ dạng e thẹn của Lâm Nguyệt Tịch, ánh mắt của nàng hiện tại có chút ửng hồng, thập phần kinh diễm.

-"Sau này mỗi ngày đều phải gọi tên của ta, không cho phép nàng gọi giống những người khác. Tên của ta nàng cũng phải nhớ rõ, Mã Gia Kỳ là tên phu quân của nàng." -- ngừng lại một chút, yết hầu lại bất giác động, giọng nói trầm thấp hơn. -- "Lặp lại xem, ta tên là gì?"

-"Mã Gia Kỳ."

-"Ta là gì của nàng?"

-"Phu quân."

-"Lặp lại trọn vẹn để ta nghe xem."

Lâm Nguyệt Tịch cứ bị dồn ép, nhắm tịt mắt nói một hơi lớn. -- "Mã Gia Kỳ là phu quân của ta."

Mã Gia Kỳ cười nhẹ, đuôi mắt cũng vì vui vẻ mà hơi cong lên.

-"Tịch Nhi thật ngoan, rất hiểu chuyện. Ta thưởng cho nàng."

Mã Gia Kỳ nói xong, dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm của Lâm Nguyệt Tịch, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi của nàng.

Vốn định lướt nhẹ qua thôi, tuy nhiên lại không kiềm chế được mà hôn nồng nhiệt hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm nhẹ chiếc lưỡi đang trốn tránh của Lâm Nguyệt Tịch.

Bàn tay còn lại vòng siết chặt eo nhỏ của nàng, sự chiếm hữu ngày càng tăng cao, Mã Gia Kỳ thật sự rất muốn đem người này hoà tan.

Điên cuồng qua đi, Mã Gia Kỳ lưu luyến không muốn dứt ra.

Lâm Nguyệt Tịch được buông ra, nhanh chống hít thở, hôn giỏi như vậy. Môi cứ tê rần lên, có thể nhẹ nhàng chút không.

Mã Gia Kỳ nhìn người đang khổ sở hô hấp kia, tầm mắt lại duy chuyển xuống đôi môi đỏ mọng vừa bị mình dày vò.

Ta muốn cùng nàng ấy thành thân ngay bây giờ.

Hít một ngụm khí lạnh, để tinh thần tỉnh táo hơn.

Dùng pháp lực dịch chuyển chiếc khăn mỏng phủ lên đầu của Lâm Nguyệt Tịch.

-"Gia Kỳ, ngài làm gì vậy?"

-"Đừng gỡ xuống, đây là muốn giúp nàng an toàn." -- Mã Gia Kỳ nói.

Lâm Nguyệt Tịch nghe vậy, liền ngoan ngoãn không nháo. Chỉ đơn giản là nghĩ bên ngoài lại có chuyện gì rồi, nếu không Mã Gia Kỳ sẽ không làm thế.

Nhưng mà, Lâm Nguyệt Tịch cũng quá tin tưởng ai đó rồi.

Mã Gia Kỳ siết chặt tay, cố gắng để bản thân thanh tĩnh.

Còn nhìn nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Huyết Lệ Hương không hề toả hương, bản thân lại không khống chế được mà muốn nàng ấy.

Ta rốt cuộc đã bị gì?

Mã Gia Kỳ ôm người trong lòng cũng không thể yên được, lại chẳng tìn được lý do gì để rút lui.

Trực tiếp khiến Lâm Nguyệt Tịch ngất, bế nàng đặt lên giường.

Sau đó nhanh chóng rời đi.

.

Khi Lâm Nguyệt Tịch tỉnh dậy, vô cùng khó hiểu.

Sao bản thân lại ngủ quên rồi?

Nhìn xung quanh phòng không thấy bóng dáng của Mã Gia Kỳ, ngồi dậy nhìn sang tủ đầu giường có một bức thư.

"Ta về xử lý chút chuyện, đến ngày thành thân sẽ đến đón nàng. Ta để Bạch Vô Thường ở lại bảo vệ nàng, không cần sợ."

Mã Gia Kỳ

[Bạch Vô Thường: Ta đã chứng kiến quá nhiều, có khi nào Diêm Vương sẽ giết ta diệt khẩu không?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top