Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết thúc hết thảy là Bắt đầu

Ánh hoàng hôn đỏ rực một vùng trời tây, trải lên mặt đất màu cam ảm đạm.
Trong một quán cafee nhỏ, trên tầng hai, một cặp nam nữ ngồi trong góc phòng, bên cạnh cửa kính. Ánh cam yếu ớt xuyên qua tấm kính, phủ lên gương mặt u buồn của cô gái.
Chàng trai ngồi đối diện, không còn vẻ cợt nhả hằng ngày, thay vào đó là một biểu tình bối rối nhưng thực nghiêm túc. Cậu xoay ly cafee đã tan hết đá, bàn tay truyền đến cái lạnh của nước thấm bên ngoài.
"Tề Nhạc...anh xin lỗi..." Nghẹn ngào hồi lâu, chàng trai ruốt cuộc cũng thu hết dũng cảm mà cất tiếng
"Em có thể tìm được một người tốt...tốt hơn anh."
Cậu cười buồn, hơi hạ mi mắt che đi biểu tình yếu ớt trong ánh mắt của mình hiện tại.
Cô gái ngồi đối diện dời tầm mắt đang ngắm phong cảnh bên ngoài về phía người đối diện, không lạnh không nóng mà hỏi
"Anh xác định sao? Anh làm vậy,
không chỉ làm một người con gái tổn thương, mà còn...chị Giai Di sẽ làm sao đây? Hổ Tử, anh đã nghĩ đến chuyện đó chưa? Còn cả người kia nữa."
Hổ Tử - Triệu Hổ nhẹ lắc đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn vào dòng chất lỏng đen đặc trong ly, tựa như tâm tình của mình hiện tại.
Tề Nhạc ngạc nhiên khi nhận được cái lắc đầu, chẳng lẽ tên này ngốc đến mức chưa từng nghĩ đến những chuyện phát sinh về sau sao?
Không đợi Tề Nhạc thắc mắc, Triệu Hổ đã lên tiếng
"Anh sẽ rời đi...sau khi tham dự đám cưới."
Tề Nhạc tròn mắt nhìn cậu
"Anh...anh định đi đâu? Còn SCI thì sao? Anh là cảnh sát đó! Muốn nói đi là đi sao? Anh có trách nhiệm của một người đại diện cho chính nghĩa không vậy!!?"
Triệu Hổ nhìn cô nổi sùng, chỉ khẽ cười.
"Cha mẹ anh đều ở nước ngoài. Anh muốn ở bên cạnh họ, họ dù sao cũng là lão nhân cả rồi. Anh không muốn phí hoài một ngày tháng nào nữa."
"Mấy năm nay ở SCI là anh đang phí hoài tuổi trẻ sao? Hổ Tử anh bị chấn động não hả? Để em gọi tiến sĩ Triển..."
"Tề Nhạc!"
Triệu Hổ cắt ngang lời cô, Tề Nhạc bĩu môi. Người này vừa mới chia tay cô xong mà gan đã lớn vậy rồi.
"Tề Nhạc. Quãng thời gian ở đây anh đã rất hạnh phúc. Có đội trưởng, có tiến sĩ Triển, có Tiểu Bạch Trì, có Tương Bình, có Mã Hân, Lạc Thiên, có em và rất nhiều người nữa, khiến anh thấy, nhân sinh thật vui vẻ."
Tề Nhạc nhướng mày "Còn anh Mã Hán nữa."
Triệu Hổ ngừng lại, ngượng ngùng
cười, rồi không nói gì thêm. Tề Nhạc cũng không muốn bắt bẻ gì cậu nữa, chỉ im lặng nhìn cốc sinh tố mang màu sắc kinh diễm.
Tâm trạng cô thực chất chẳng thoải mái như vẻ bề ngoài.
Cô và Triệu Hổ quen nhau lâu như thế, nhưng mỗi lần nhìn Triệu Hổ bám dính lấy người kia, miệng í ới gọi "Tiểu Mã Ca, Tiểu Mã Ca" cô không thể kiềm nổi trái tim đánh thịch một cái đầy lo lắng.
Cô rất yêu Triệu Hổ, đó là sự thật. Nhưng tiếc là lòng tin của cô với tình yêu này thật sự không quá sâu đậm. Mà cũng nhờ vậy, giờ cô mới có thể ngồi đây mà bình tĩnh nói chuyện với tên não tàn này.
"Hổ Tử, anh quyết định rồi?"
Tề Nhạc hạ quyết tâm, hỏi lại lần cuối.
Triệu Hổ không chút chần chờ gật
đầu, thấy chưa đủ liền "ừm" một tiếng giọng mũi. Tề Nhạc cười, lập tức đứng dậy.
"Vậy thì tốt, tạm biệt."
Dứt khoát rời đi, Tề Nhạc để lại Triệu Hổ ngồi một mình trong góc phòng.

------

"Cô không sao chứ?"
Trợ lý của Tề Nhạc thấy sắc mặt cô không tốt, liền quan tâm hỏi. Tề Nhạc lắc đầu, bảo trợ lý mình muốn nghỉ ngơi.
Vị trợ lý cũng cảm thấy cô không có tinh thần, đành rút điện thoại hủy liền mấy cuộc hẹn.
Tề Nhạc cũng không rảnh rỗi, cầm điện thoại soạn một tin nhắn thật dài, viết, xóa, rồi lại viết. Qua một lúc lâu, cô mới rút hết can đảm gửi đi.
"Triệu Hổ...em chỉ giúp anh được thế này thôi..."

----------

Đám cưới diễn ra tại một nhà thờ. Mã Hán mặc áo vest đen, mái tóc vuốt ngược ra đằng sau. Nhìn anh hôm nay cực kỳ bảnh bao.
Giai Di cũng tham gia đứng đón khách, mặc một bộ váy cưới giản dị nhưng cực kỳ tinh tế, nghe nói là do Bạch đại ca nhờ mấy nhà thiết kế nổi tiếng hợp nhau làm, coi như quà cưới.
Hai người đứng cạnh nhau thực sự rất đẹp đôi, tựa như sinh ra để dành cho nhau vậy.
Triệu Hổ cùng đám tinh anh SCI bước vào, cợt nhả đùa giỡn
"Ây da~ chị Giai Di cướp mất cp của em rồi, thật thương tâm a~"
Cậu ôm ngực làm biểu tình đáng
thương. Mã Hán vẫn trưng cái mặt than, nhưng hôm nay lại có chút nhu hòa, mà đạp cậu một cái khiến cậu la oai oái. Đám người SCI cũng bất đắc dĩ mà cười lớn, tên Triệu Hổ này vẫn cứ như con nít vậy.
"Mọi người đến đủ chưa?"
Đại Đinh hấp tấp chạy ra hỏi, Tiểu
Đinh đang phụ trách sắp xếp chỗ
ngồi.
"Không sai biệt lắm đi" Triển Chiêu xoa cằm đảo mắt nhìn quanh, thấy có cả Triệu Tước đến, đang bị Bạch Diệp túm lại kẻo hắn lại chạy đi làm loạn.
"Vậy bắt đầu đi ha, mọi người cũng vào bàn đi a."
Đại Đinh dẫn cả đám đến một bàn gần sân khấu nhất.

Đám cưới của Mã Hán cực kỳ giản dị, ngoài vài người bạn bè thân quen thì chỉ có SCI với gia đình. Sân khấu nhỏ lập ra để mọi người có thể lên góp vui hát hai ba bài.
Triệu Tước cũng hí hửng muốn đăng ký một bài, liền bị cả đám phản đối. Ông phụng phịu ngồi cấu véo Bạch Diệp, Bạch Diệp dở khóc dở cười làm công tác vuốt lông người yêu.
Mã Hán dắt tay Giai Di đến cạnh cha sứ, vị cha sứ ôn hòa mỉm cười, bắt đầu đọc lời thề nguyền.
Triệu Hổ im lặng ngồi nghe, ánh mắt say đắm nhìn người con trai kia, vành mắt muốn nóng lên.
"Đội trưởng..." Triệu Hổ khẽ gọi Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu như hình với bóng quay sang nhìn cậu.
"Em...đến giờ rồi..."
"Sớm vậy?"
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, Triển Chiêu cũng đăm chiêu suy nghĩ.
Triệu Hổ gật đầu, ngại ngùng cười.
"Được rồi. Đi đi, tôi sẽ nói với Mã
Hán."
Bạch Ngọc Đường giấu suy nghĩ của mình, mà không cần giấu thì Triệu Hổ chưa chắc đã hiểu anh đang nghĩ gì.
Nhìn theo dáng Triệu Hổ lén lút rời đi, Triển Chiêu đánh mắt với con chuột kia, lại di chuyển tầm mắt về phía cô dâu và chú rể.
Mã Hán chẳng biết từ lúc nào đã quay lưng lại với cha sứ, đôi mắt đen thủy chung dõi theo bóng hình một người, cho đến khi người đó rời khỏi tầm mắt.
"Tiểu Mã Câu..." Giai Di khoác tay anh, nhỏ giọng gọi.
Mã Hán hồi thần, nhìn cô dâu xinh đẹp của mình, lại nhớ đến cậu trai vừa rời đi.
"Tiểu Mã Câu...anh không sao chứ?"
Giai Di ngập ngừng hỏi. Đáp lại là một cái lắc đầu của Mã Hán. Cha xứ vẫn ôn hòa nhắc nhở hai người, cần phải thề nguyền.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Mã Hán và Giai Di chính thức trở thành vợ chồng. Chỉ còn thiếu tờ giấy đăng ký lết hôn là Giai Di có thể trở thành một người vợ ngoan hiền mà cô hằng mơ ước rồi.
"Nghỉ phép?"
Mã Hán cảm thấy kỳ lạ, Triệu Hổ xin nghỉ phép sao? Nhưng có cần phải lén lút rời đi khi anh đang cử hành hôn lễ không?
Ánh mắt anh đảo qua lại giữa Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, tựa như đang chất vấn.
Chưa kịp hỏi kỹ, Giai Di lập tức kéo Mã Hán đi gặp bạn bè mình.
Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc
Đường - cậu chắc chắn chứ?
Bạch Ngọc Đường sờ mũi - có lẽ...
Triển Chiêu phóng một ánh mắt qua - lỡ người đi luôn thì sao?
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.
Hôm trước Triệu Hổ đích xác có gửi giấy xin nghỉ phép, chỉ là chưa biết nghỉ đến khi nào. Nhìn Triệu Hổ tiều tụy đứng trước mặt, Bạch Ngọc Đường thật không muốn làm khó cậu.
Chỉ là hỏi một câu "Sẽ về chứ?" liền khiến Hổ Tử kia ngốc lăng đứng cả nửa ngày trời.
Mã Hán cưới vợ, Triệu Hổ liền suy sụp. Mọi người xung quanh chỉ nghĩ có lẽ do tình cảm hai người quá thân thiết, nên Hổ Tử mới sinh ra cảm giác gả con gái thế thôi.
Có người còn trêu chọc bảo hay cậu và Tề Nhạc cũng cưới hôm đó luôn đi.
Triệu Hổ khi đó chỉ im lặng rời khỏi phòng, khiến tập thể SCI nhận ra chuyện này thật không đơn giản như họ nghĩ. Chỉ là không ai lường đến việc Triệu Hôt sẽ xin nghỉ, đã vậy còn là ra nước ngoài.
"Triệu Hổ chắc là quyết tâm lắm mới ó thể rời đi trong buổi lễ." Triển Chiêu ôm đĩa mỳ ý, vừa ăn vừa nói, trong bụng lại cực kỳ không vừa ý món này, dở hơn cả con chuột kia làm a.
Bạch Ngọc Đường đứng cạnh gật đầu, nhấp ít rượu.
"Có lẽ...SCI sẽ khuất đi một người
rồi..."

----------------

1 năm sau,
Mã Hán nhìn di động, ánh mắt lại đảo ra bên ngoài nhìn những chuyến bay sắp cất cánh.
"Tiểu Mã Câu..."
Giai Di đến cạnh anh, biểu tình ưu thương. Cô biết cô sắp mất đi một người mình yêu, trong lòng cũng nhức nhối. Mã Hán nhìn cô, vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt hơi gầy của cô.
"Giai Di, thật xin lỗi."
Giai Di ngồi xuống cạnh anh, gục vào vai anh. Cô đã sớm biết một ngày nào đó sẽ mất đi người đàn ông này, nên luôn cố gắng níu giữ anh bằng đôi bàn tay nhỏ bé.
Một ngày, khi cô đọc được trong điện thoại của Mã Hán một tin nhắn, nỗi sợ hãi càng dâng cao. Đó là tin nhắn của Tề Nhạc.
Cô nói cô và Hổ Tử đã chia tay, Hổ Tử quyết định rời khỏi cô vì cậu nhận ra người mình yêu là một người khác. Cô viết Hổ Tử nói sẽ ra nước ngoài thăm cha mẹ, đã đặt vé vào ngày đám cưới của Mã hán và Giai Di, có lẽ sẽ không quay trở lại. Cuối tin nhắn, Tề Nhạc viết "Chắc anh biết Hổ Tử yêu ai nhỉ?".
Chỉ nhiêu đó thôi đã khiến Giai Di lo lắng, càng lo hơn khi cô phát hiện đây là thư đã đọc rồi. Có nghĩa Mã Hán đã đọc tin nhắn này.
Thế nhưng điều cô sợ lại không xảy ra. Mấy ngày sau lễ cưới vẫn được tiến hành. Chỉ là, một năm vợ chồng đã cho Giai Di tỉnh ngộ.
Có những chuyện chúng ta không thể ép buộc.
Cũng có những chuyện chúng ta không thể ngờ tới.
Giai Di không thể ép buộc Mã Hán để ý đến cô nhiều hơn, cô cũng không ngờ sau một năm cưới, chính cô lại đề nghị li hôn. Đấy là giải pháp tốt nhất, Giai Di tự nói.
Dù tiếc nuối, nhưng cô không quá đau lòng, thậm chí lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mã Hán không dành cho cô. Đoạn luyến ái kia có lẽ chỉ là do anh ngộ nhận.
Mã Hán trong tình yêu rất ngốc.
Triệu Hổ vốn đã là một tên ngốc.
Hai tên ngốc yêu nhau, nhân sinh liền rối loạn thành một đoàn.
"Tiểu Mã Câu, chúc anh may mắn."
Giai Di hôn lên môi Mã Hán như một lời tạm biệt. Mã Hán cũng đáp lại thay cho lời cảm ơn.
Cả hai chia tay trong im lặng, không sướt mướt, không lâm li bi đát. Cả hai, vẫn có thể làm bạn...

----

Mã Hán bước lên máy bay liền choáng váng. Đây là máy bay sao? Không có hành khách, không có hàng ghế. Ở giữa đặt một bộ sofa lớn, bên cạnh có một cái bàn tròn. Bạch Cẩm Đường ôm Công Tôn ngồi trên sofa đọc báo, SCI vây quanh cái bàn tròn đang đánh bài. Bạch Ngọc Đường pha cafee, Triển Chiêu cùng Triệu Tước đang quần nhau, Bạch Diệp ngồi trên sofa, động tác y đúc Bạch Cẩm Đường đọc báo. Hai anh em song sinh đang ngồi chơi game. Trên máy bay còn trang trí cả cây xanh, có cả tivi và máy chơi game.
"Mọi người...làm gì..." Mã Hán năng lực thừa nhận cực cao cất giọng hỏi.
Rất nhanh đám SCI bên kia liền đồng thanh
"Đi bắt Hổ Tử về!!!"
Mã Hán : ....
(mặc niệm cho Hổ Tử nào )

--------

--------
End rồi lúc đầu định chỉ viết đến đoạn Triệu Hổ rời đi, Mã Hán và Giai Di lấy nhau. Nhưng lại không nỡ để BE cho cp đáng yêu này. Do đó lại viết thêm một đoạn. Cảnh cuối cũng dự tính viết hai người gặp nhau dưới trời tuyết trắng, nhưng lại xóa đi. Chỉ đơn giản tôi không muốn gò bó suy nghĩ của người đọc vào một kết quả, mỗi người đều có một ảo tưởng cảnh hội ngộ khác nhau, tôi muốn tôn trọng ý kiến của mọi người nên mới ngừng tại đó. Tôi đọc SCI, không ghét gì Giai Di và Tề Nhạc, chỉ là so với ngôn tình, tôi vẫn thích đam mỹ hơn. So với một cp ngôn tình thật, tôi càng yêu cp đam mỹ giả. Vì vậy, tôi không muốn hủy hoại hay giết chóc gì hai cô gái kia, chỉ cho họ một cái kết khác *cười*
_Trầm Vân Đoạt Nhật_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top