Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❷❶ [⚣] Thất Tâm Và Con Mèo Tuyết Của Cậu Ta (3)

| bạch dương - ma kết |
7/3/2022

Thất Ngạn Tâm ♑︎
Hàn Trạch Dương ♈︎

✦✦✦✧✦✦✦

Thất Ngạn Tâm có một mối lo ngại rất là lo ngại, đó là mối lo ngại đến từ thiết bị chạy bằng xăng, hình hộp, có bốn bánh mẫu mã đa dạng, số tiền cũng đa dạng không kém, đúng vậy, mối lo ngại đó chính là xe ôtô.

Bảo cậu đi xe giống như là bảo cậu đi xuống địa ngục vậy, cực kỳ khổ sở khó khăn.

Bởi vì từ trước đến giờ Thất Ngạn Tâm chỉ quen đi xe đạp, đi bộ hay đi xe máy thôi, khi nào tình thế bắt buộc lắm cậu mới bấm bụng đi xe buýt.

Mà từ lúc ở chung nhà với Hàn Trạch Dương gần như là ngày dell nào A Thất cũng được tận hưởng địa ngục trần gian, đi học, đi bờ sông hóng gió, đi ăn, đi chơi.. vân vân và mây mây, đi chỗ gần thì còn đỡ chứ đi chỗ xa là y như rằng sức sống của cậu xách dép bỏ chạy khỏi cơ thể, mặc dù đã uống thuốc chống say nhưng cảm giác uể oải buồn nôn cứ mãi bám lấy cậu không buông.

Nhất định bằng mọi cách A Thất phải đòi anh ta học cách lái xe máy, chứ kiểu này hoài sao cậu sống nổi.

Và bắt đầu từ hôm nay là kỳ nghỉ hè, và cậu với Hàn Trạch Dương chuẩn bị đi du lịch, còn có thêm hai thành viên khác đó là Tư Duệ cùng em iu của chị ta -Bội Sam-, Tây Tôn thì bị cho ở nhà quản lý công ty, ông chủ bỏ bê công việc chạy đi nghỉ mát bỏ lại nhân viên tự sinh tự diệt, vậy mà coi được.

✦✦✦✧✦✦✦

Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi xe thì cuối cùng cả đám bốn người cũng đến nơi nghỉ mát. Tất cả đều ổn ngoại trừ A Thất, nếu không có Hàn Trạch Dương thì chắc cậu đã gục ngã ở tầng hầm giữ xe luôn rồi.

Cũng vì cái cơ thể vô dụng này mà suốt cả buổi sáng Thất Ngạn Tâm trừ việc nằm lì một chỗ trên giường như người bệnh thì chẳng làm được gì, bởi vì vậy mà Hàn Trạch Dương mới có dịp lôi laptop ra hoàn thành xong mớ việc còn dang dở.

"Sao anh không đi chơi đi"._ Thất Ngạn Tâm hỏi, cuốn sách bìa vàng kia không biết cậu đã nhìn thấy nó trên tay người đàn ông này bao nhiêu lần

"Tôi không muốn trở thành cái bóng đèn", nói đoạn Hàn Trạch Dương đặc quyển sách trên tay xuống chống tay nhìn A Thất, các ngón tay thon dài lướt qua tai rồi chạy dọc xuống cổ, "Hay em cũng trở thành bóng đèn giống tôi đi".

Thất Ngạn Tâm khúc khích cười hai cái vì nhột: "Được, tôi trở thành bóng đèn với anh".

Buổi chiều.

A Thất cùng chị Tư Duệ và Bội Sam chơi trò bắn súng nước gần bờ biển, anh Hàn không tham gia chỉ đứng gần đó xem, Bội Sam không may bị A Thất bắn trúng vào mặt làm chị ho sặc sụa, Tư Duệ lập tức chạy đến hỏi thăm.

"Em có sao không, có trúng vào mắt không".

Bội Sam lấy tay áo lau mặt đáp: "Không sao, chỉ hơi mặn chút thôi".

Đúng rồi, ba người bọn họ lấy nước biển làm đạn, nếu dính vô mặt thì vừa mặn vừa rít.

"Nè nè hai người, tui vừa mới ăn cơm xong không muốn ăn nữa đâu".

A Thất thấy bọn họ ân ân ái ái quan tâm các kiểu nên chống nạnh nói, hai người đừng quên có một đứa fa như tôi đang đứng đây chứ, thật tình à.

Anh Hàn nào đó dấu tên: "Ủa rồi tôi là gì của em, bố hả".

"A Thất cậu gan lắm dám bắn vào mặt em yêu của chị, xem chị trừ phạt cậu như thế nào nè".

Tư Duệ nói xong liền chạy lại chỗ A Thất, chị ta lấy mặt cậu nhóc làm bia mà xả đạn, A Thất hoang mang nhưng cũng né được từng cột nước thi nhau đáp vô mặt mình, nhưng không may A Thất vấp chân té ùm xuống nước, chị Tư Duệ thừa thắng xông lên bắn nước tới tấp, chưa hết chị ấy còn gọi Bội Sam đến trả thù, nhưng chị Bội Sam hiền lành đâu ai lại làm vậy, thế là Tư Duệ lấy luôn cây súng của người yêu, song súng hợp bích bắn A Thất thành miếng giẻ lau nhà không thể thảm hơn, nhưng A Thất nào có chịu thua, cậu ngồi quay mặt lấy một tay cản nước, rồi chộp thời cơ A Thất dùng tay còn lại hất mạnh nước biển về phía hai người kia, dùng kế dương đông kích tây, cậu chạy lẹ về phía Hàn Trạch Dương đang đứng nấp sau lưng anh ta, Hàn Trạch Dương nhíu mày nhìn cậu bây giờ chẳng khác nào con mèo dầm mưa.

"Trốn cái gì mà trốn, mau ra đây rửa tội đi nhóc con"._ Tư Duệ vừa nói vừa bắn nước về phía A Thất

"Không đời nào, chị chơi ăn gian".

A Thất vừa nói vừa né, nhưng cái cuối lại không né kịp, cậu "a" lên một tiếng, Tư Duệ ha hả cười khoái chí, A Thất lấy áo khoác Hàn Trạch Dương làm khăn lau mặt vì trên người cậu còn chỗ nào khô nữa đâu, anh Hàn thấy thế nói.

"Cậu cũng quá đáng rồi đó".

Nói câu đó xong anh liền bị bắn một phát vô mặt, đương nhiên người bắn là Tư Duệ, nhìn chị có vẻ không vui nói.

"Còn cậu thì sao, cậu đang nghĩ gì hả, cậu đến đây để vui chơi chứ không phải để hồi tưởng", chị Tư Duệ quay sang dắt tay Bội Sam, "Đi thôi, chúng ta đi xây lâu đài cát".

Hàn Trạch Dương không nói gì, chỉ đứng đó và trông ánh nhìn xa xăm ra phía đường chân trời, đây là lần thứ hai anh quay lại đây từ lúc việc đó xảy ra, bóng ma đó cứ ám ảnh anh mãi, dù đã không còn mạnh mẽ như trước đây nhưng nó vẫn là một đóm lửa nhỏ âm ĩ cháy.

Thất Ngạn Tâm hiểu được lời chị Tư Duệ nói, mặc dù cậu đã kéo Hàn Trạch Dương ra khỏi vũn lầy mặc cảm nhưng cậu lại bỏ sót một cái chân của anh trong vũn lầy đó, và cái chân trong vũn lầy đó của anh chỉ có anh mới là người có thể rút ra được, Thất Ngạn Tâm không nói chỉ đứng lặng ở đó cùng anh, đôi tay lành lạnh của cậu chậm chạp sưởi ấm bàn tay đầy sợ hãi của anh.

Thật lâu sau đó, khi mà chị Tư Duệ cùng với Bội Sam đã gần như hoàn thành xong lâu đài cát, Thất Ngạn Tâm cất tiếng nói.

"Anh có thể yên tâm, tôi sẽ ở đây cùng với anh, sẽ không đi đâu cả, tôi hứa đó".

Chợt bàn tay của Hàn Trạch Dương khẽ run lên, Thất Ngạn Tâm thấy vậy thì vội siết chặt, cậu ngẩn đầu nhìn lên thu vào trong đôi mắt xanh biển một màu hồng nhạt ở chóp mũi và đuôi mắt nhưng lại chẳng có thứ gì tuôn ra cả, Hàn Trạch Dương đột ngột cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn.

"Cám ơn em, tôi không sao rồi".

Đây có phải là một lời thật lòng không?!

Thất Ngạn Tâm ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại vẻ mặt thường ngày, cậu cười tươi nói "Ừm".

✉︎✉︎✉︎

Cặp đôi trẻ kia vừa hoàn thành lâu đài cát lấp lánh ánh vàng thì đột nhiên có bàn chân nào đấy đá một phát phá hủy công trình còng lưng mới hoàn thành.

"Á lâu đài của tôi!!".

Tư Duệ ngẩn đầu nhìn lên thấy khuôn mặt đẹp thì có đẹp đó nhưng bây giờ muốn đánh hơn của chủ tịch Hàn đang từ trên nhìn xuống mình nở nụ cười nữa miệng đầy khiêu khích.

"Tôi chỉ phục thù dùm tiểu Tâm thôi, cậu không phiền đâu nhỉ".

Thất Ngạn Tâm lúc này đã khoác trên người áo của Hàn Trạch Dương vô tội nhìn cô tỏ ý mình không liên quan chuyện này.

Tư Duệ chưa kịp khẩu nghiệp 7749 câu thì đã bị đánh úp một phát vô mặt, Tư Duệ chính thức bùng nổ, chịu hết nổi rồi nha, dù có là sếp đi chăng nữa thì cô cũng không nương tay đâu, thế là một người chủ tịch công ty còn một người là người mẫu nổi tiếng cầm súng nước choảng nhau giữa hoàng hôn buổi chiều tà.

A Thất và Bội Sam chỉ biết nhìn nhau cười lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh để khi nào tới sinh nhật thì in ra làm quà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top