Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo Bạch Dương lớn lên thập phần xinh đẹp, cũng chỉ vì ngộ ra một chân lý, người xinh đẹp bao giờ cũng được ưu ái nhiều hơn. Hồi còn nhỏ xíu, cô có chút bụ bẫm, nói đáng yêu thì cũng có nét đáng yêu, nhưng so với cô bạn hàng xóm khi ấy, vẫn là kém xa một trời một vực. Sở dĩ Bạch Dương biết điều này, bởi mỗi khi hai đứa trẻ đi cùng nhau, nếu như cô được hàng xóm cho hai viên kẹo thì đứa trẻ kia sẽ được ba viên, hay bốn viên kẹo, thậm chí là có phần to hơn hai viên mà Bạch Dương nhận được.

Lớn thêm một chút, được tiếp xúc với chị Song Ngư và chị Cự Giải, Bạch Dương càng chắc chắn, lớn lên phải xinh đẹp như hai chị. Nếu như chị Ngọc Cự Giải mang nét tinh nghịch và dễ mến thì với chị Song Ngư, Bạch Dương luôn cảm thấy, chị như ánh trăng soi rọi trên cao, thanh khiết đến kỳ lạ. Có lẽ vì thế mà hồi còn nhỏ xíu, mỗi khi chị Ngư ghé qua gội đầu là cô lại bất giác muốn đi theo chị, muốn hiểu về chị nhiều hơn.

Bởi Song Ngư như một người chị mà cô hằng ao ước, đến giờ vẫn như vậy.

Hai cốc nước được mang ra bàn còn chút ấm, Song Ngư gọi một ly cafe đen, còn Bạch Dương - vốn không thích vị đắng của cafe, đành gọi một ly nước hoa quả. Không gian quán cafe không quá lớn, trong nhà chỉ đủ vài ba chiếc bàn ngồi cạnh nhau, chủ yếu là khoảng sân bên ngoài, rợn ngợp hoa hồng và cây cối. Người trong phố thường bảo, nơi này là thiên đường thiên nhiên, bởi đa phần mọi người đến đây uống là để ngắm những bông hoa nở rực rỡ ngoài vườn.

- Chị Song Ngư, công việc của chị bên thành phố S thế nào? Từ khi chị đi, em liền mất liên lạc, không tiện hỏi thăm chị được.

Bạch Dương là người mở lời đầu tiên, dù cho cô bé giờ đã khác xưa, nhưng tính tình xởi lởi và dễ gần vẫn còn đó, góp phần không nhỏ làm xua tan đi sự bối rối trong lòng Song Ngư. Giống như hai người bạn lâu năm mới gặp lại, Song Ngư kể cho Bạch Dương nghe những khó khăn ngày đầu khi rời khỏi nơi thân thuộc, những lần vấp ngã đến mức muốn bỏ cuộc, nhiều hôm muốn khóc nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi. Rồi cả cảm giác lần đầu cô cảm thấy bao công sức mình hi sinh là xứng đáng, cảm xúc khi nhận được những job đầu tay vẫn đem đến cho Song Ngư thứ cảm giác lâng lâng như say rượu.

Có lẽ, đó là lý do mà Song Ngư lựa chọn rời đi. Đi để trải nghiệm nhiều hơn, đi để thấy bản thân cần phải cố gắng nhiều như thế nào.

- Chị nghe nói Bạch Dương giờ đang học khoa nghệ thuật nhỉ? Chị vừa từ chỗ mẹ em đi ra, thấy những bức ảnh trên tường, quả thực rất đẹp.

Nghe thấy được khen, Bạch Dương thoáng chốc đỏ mặt, lắc đầu phủ nhận lời khen từ đàn chị. So với những người khác, cô thấy bản thân vẫn còn yếu kém, kỹ thuật cũng chưa đủ để nói là đẹp, nhưng không hiểu sao, nhiều người lại bảo, nhìn những bức ảnh cô chụp đều rất có hồn. Dù cho không đúng kỹ thuật, dù cho không đủ độ sáng, nhưng sự chân thực mà cô mang đến lại chẳng thể bị lu mờ. Bạch Dương kể cho Song Ngư nghe về lựa chọn của bản thân, rằng từ hồi còn bé xíu, cô đã ước ao được chụp ảnh nhiều như thế nào. Không phải là kiểu thích tạo dáng cho người ta chụp, mà là cảm giác chính tay cô ấy chụp cho người khác. Mẹ Hạo bảo, tính này của cô giống cha, bởi người cha quá cố của Bạch Dương cũng là một nhiếp ảnh gia đại tài.

Cha truyền con nối, có lẽ đủ để nói về mối lương duyên của Hạo Bạch Dương với nghề nhiếp ảnh.

- Lần này chị về là sẽ ở đây hẳn, đúng không?

Bạch Dương lại hỏi khi cốc nước đã uống hơn nửa, chỉ còn lại chút đá đọng nơi cuối ly. Nước hoa quả ở đây thực sự làm rất ngon, không chỉ ngọt thanh và còn mang hương vị tự nhiên của trái cây lên men, mỗi tội giá thành một cốc rất đắt, với một sinh viên chưa ra trường như Bạch Dương, đến đây uống là một chuyện rất hiếm khi gặp. Chỉ là nay gặp lại được đàn chị thân thiết, cũng coi như là ngày trọng đại, bao chị ấy một bữa, cũng không lớn đến mức Bạch Dương phải nhịn đói ăn mì về sau.

- Chị dự định là vậy. Nhưng cũng không biết được, vốn dĩ nghề của chị cũng không ổn định cho lắm.

Song Ngư đáp, nở một nụ cười gượng gạo. Nghề stylist này, nếu nói về kiếm chác tiền nong cũng hơn chút đỉnh, nhưng nếu nói về độ bền thì cũng không hẳn là bền. Không giống như các nghề khác, stylist như cô luôn phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi việc từ cấp trên, nếu không phải cấp trên thì từ những người nổi tiếng trong giới. Sai một ly là đi một dặm, không biết cách phối đồ sẽ khiến fan gợn sóng, sẽ nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán thị phi. Nhiều người cũng vì áp lực mà bỏ nghề, thậm chí khi bỏ nghề rồi, vẫn bị người đời bàn tán xôn xao.

Thật ra, nghề nào cũng có cái khổ riêng, quan trọng là mình có vượt qua được hay không.

Cafe uống đã hết, ly nước hoa quả cũng đã cạn, trời bắt đầu ngả tối, Song Ngư khi này mới nhận ra, cả hai đã nói chuyện với nhau đến tận sáu giờ. Bạn cũ gặp mặt, quả nhiên, bao lời nói cũng không thể hết. Bạch Dương dù muốn nói chuyện thêm nhưng đành về nhà, cô còn có dự án phải làm, tuần sau là hạn cuối, mà giờ cô còn một mục nữa chưa xong. Song Ngư cũng không níu kéo gì thêm, chỉ dặn đàn em nhớ giữ sức khoẻ, ăn uống đầy đủ là được. Nhớ hồi còn học đại học, Song Ngư cũng vài lần bỏ bữa, nhiều thành quen, đến khi nhập viện vì viêm loét dạ dày mới thôi ăn uống linh tinh.

Chỉ duy chuyện này là Song Ngư không kể với bố mẹ, bằng không, mắng ba ngày ba đêm cũng không hết.

Cả hai chào tạm biệt nhau ở ngã ba, Song Ngư thuận đường đi xuống dưới, còn Bạch Dương nhà vốn ở đầu phố, chẳng mấy chốc đã về đến nơi. Còn Song Ngư, cô cần đi thêm một đoạn nữa, nắng chiều tà ngả xuống lòng đường, đong đầy những ánh nắng cuối cùng trước khi trời tối hẳn. Song Ngư vốn rất thích buổi tối ở thành phố, gió lạnh se se thổi, vì khu vực thành phố cũng gần biển, vậy nên, cứ mỗi độ đêm về lại có gió biển thổi đến, mát lạnh cả người. Hồi còn nhỏ, cô đặc biệt thích ăn bên ban công, bởi mỗi khi trời trở lạnh, bố cô sẽ lại đem vỉ nướng ra, cả nhà quây quần ăn nướng giữa tiết trời hơi lạnh này. Miếng thịt nướng vì thế mà trở nên ngon hơn bao giờ hết.

Giờ bố cô đã chuyển về quê, công thức ướp thịt thơm ngon cũng bị ông cuỗm mất về, Song Ngư thở hắt, chắc đợt nào cô phải hỏi bố về công thức thôi. Đợt này thèm thịt nướng lắm rồi.

Tiếng chuông điện thoại reo khiến Song Ngư chú ý, mở ra là một con số hoàn toàn xa lạ, khiến cô có chút dè chừng. Dạo gần đây, báo đài hay đưa tin về mấy số lừa đảo, dùng thủ đoạn để lấy tiền trong tài khoản ngân hàng của nạn nhân. Không biết bao nhiêu người đã trở thành nạn nhân của chúng, ngay cả Song Ngư khi xưa cũng suýt bị mất một khoản tiền lớn vì trót nghe một lần. Điện thoại nhấp nháy liên hồi rồi tắt, có vẻ đối phương đã không còn gọi nữa. Nhưng chỉ vài phút sau, điện thoại cô lại sáng lên, vẫn là con số quen thuộc ấy, giờ Song Ngư mới có chút yên tâm để nghe máy.

- Xin chào, Đình Song Ngư xin nghe.

- A... Em chào chị ạ...

Bên kia truyền đến giọng của một cô gái, Song Ngư dựa trên ngữ điệu, có thể đoán gần tám mươi phần trăm, vẫn là sinh viên. Đối phương tiếp tục nói qua điện thoại.

- Em thấy chị có đăng tìm bạn ở cùng nhà, không biết chị còn tìm nữa không ạ? Em đang ở gần địa chỉ nhà chị, không biết chị có ở nhà không?

- À, chị có. Em đến đi, phải rồi, em tên gì ấy nhỉ? Để chị dễ gọi hơn thôi.

- Em là Tống Thiên Bình, tầm năm phút nữa em sẽ đến chị nhé. Em cảm ơn chị nhiều.

Nói rồi, đối phương tắt máy cái rụp, dường như có chút vội vã.

...

Thành phố khi về đêm thực sự rất đẹp, những toà cao ốc lại càng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Ánh trăng rọi sáng, đôi khi lại bị che khuất bởi mấy đám mây bay hờ hững trên cao. Gió biển thổi vào đem theo mùi muối, cảm giác khoan khoái khiến người ta chỉ muốn nán lại nhiều hơn. Trái ngược với bầu không khí có phần náo nhiệt bên ngoài, bên trong nhà hàng kiểu Tây này, mọi vị khách đều yên ắng đến lạ. Thật ra, giọng nói chuyện của họ rất nhỏ, dường như sợ làm phiền đến người dùng bữa trong cùng một không gian, chỉ có tiếng dao nĩa là rõ ràng trên thứ âm nhạc không lời mà nhà hàng bật lên.

Tống Ma Kết cắt thịt ra đĩa, động tác thuần thục đến mức ngay cả phục vụ cũng không thể chê được, chỉ đành rót rượu vang ra hai ly rồi rời đi ngay sau đó. Miếng thịt mọng nước được cắt thành những miếng vừa ăn, Ma Kết sau khi làm xong liền chuyển đĩa cho người đối diện, như một thói quen đã được thiết lập từ lâu. Mà người phụ nữ cũng rất thoải mái đón lấy chiếc đĩa đã được cắt thịt ra, gương mặt xinh đẹp thoáng ra nét hài lòng.

Nếu quan sát kĩ, hai người này có điểm khá tương đồng nhau. Cả hai đều có nốt ruồi duyên bên trái đuôi mắt, khi cong môi cười liền tạo ra nét duyên dáng và lịch lãm đến lạ. Mà cũng phải thôi, bởi người trước mặt Tống Ma Kết không phải người yêu anh, mà là cô chị ruột, hay người ta thường gọi là "Đại Minh Tinh" - Tống Sư Tử. Sở dĩ cô có biệt danh này là bởi, sự nghiệp hoàn mĩ của cô vẫn chưa dứt. Lớn lên trong một gia đình đã có truyền thống nghệ thuật, ngay từ khi còn nhỏ, Sư Tử đã để người đời phải ghi tạc cô sâu sắc. Một giọng hát hay và truyền cảm, chất giọng mà không phải ai cũng có thể học theo. Chính điều này đã tạo nên tên tuổi của cô, và chính nhờ nó mà công ty hiện tại mới vững mạnh như bây giờ.

Tống Sư Tử chính là cây cổ thụ của công ty giải trí Superior - nơi mà hiện tại, em trai của cô - Tống Ma Kết, đang là giám đốc. Chủ tịch vẫn là cha cô, nhưng ông vốn đã lui về ở ẩn, từ lâu mọi chuyện trong công ty đã để Ma Kết giải quyết.

- Sao rồi? Nay em mời chị bữa này, có phải là muốn tìm ra tung tích của Thiên Bình đúng không?

Nĩa chọc vào miếng thịt được cắt hoàn hảo, Sư Tử dường như đã quen với lý do của mỗi bữa ăn là gì. Vốn dĩ, cả cô và Ma Kết đều rất bận, một người thì chạy show truyền hình, đôi khi phải thức đêm để ghi âm giọng hát; người kia cũng chẳng rảnh rang là bao, xem báo cáo, thiết lập truyền thông và tuyển chọn nhân lực, cũng vất vả không kém. Thứ duy nhất khiến hai kẻ bận rộn có thể nán lại với nhau, chính là cô em út Tống Thiên Bình - một đoá hoa mới nở rộ của công ty giải trí Superior.

- Đúng là vậy. Con bé vừa gửi tin cho em, nói rằng sẽ sống tự lập một thời gian.

Ma Kết đáp lại, không khỏi buông ra tiếng thở dài. Thiên Bình vẫn luôn là đề tài quen thuộc trong mỗi bữa ăn của anh và chị Sư Tử, sở dĩ không phải con bé gây náo loạn gì, chỉ là bậc làm anh như Ma Kết, căn bản rất lo cho em gái nhỏ của mình. Nhưng Sư Tử thì hoàn toàn ngược lại, cô luôn ủng hộ mọi ý tưởng dù là điên rồ của em út, bởi cô biết, chỉ khi để con bé trải nghiệm đủ, con bé mới biết được, bản thân thực sự là ai, và bản thân thực sự muốn gì.

Đôi khi con đường trải đầy hoa hồng cũng không phải là ý hay.

- Sống tự lập cũng tốt. Em cũng nên ngừng việc bao bọc con bé đi, Thiên Bình lớn rồi, để nó trải nghiệm cuộc sống.

Sư Tử đáp, cô không buồn để ý đến sắc mặt của em trai mình, thản nhiên dùng chút rượu vang mà phục vụ đã rót trước đó. Cô biết vì sao Ma Kết lại lo cho Thiên Bình như vậy, một phần khi Thiên Bình sinh ra, mẹ của ba người đã mất ngay sau đó, so với cô và Ma Kết, con bé bị thiếu vắng tình thương của mẹ. Bố của ba người cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình nhỏ, mọi sinh hoạt đều do quản gia Lý và dì Trương chăm lo, thành ra, Ma Kết luôn mang nặng cảm giác, Thiên Bình thiệt thòi hơn anh và Sư Tử rất nhiều.

Chính vì lý do đó mà Ma Kết mới bao bọc Thiên Bình nhiều như vậy, mặc dù con bé đã nói hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn lần rằng, con bé không cần chăm sóc nhiều đến như thế.

Nhưng biết sao giờ, người thương Thiên Bình nhất trong nhà chính là Tống Ma Kết, có bảo thằng bé làm ngơ cũng không thể làm được.

Ma Kết thở dài trước lời nói của chị hai, ban nãy, anh có gọi điện cho Thiên Bình, con bé không chịu bắt máy, thậm chí còn tắt luôn cuộc gọi của anh. Gọi cho dì Trương mới biết, từ chiều con bé đã dọn xong phòng, tay xách nách mang ra khỏi nhà, nói rằng từ giờ sẽ sống tự lập. Người đón lại còn là Đoàn Nhân Mã - người mà Ma Kết đã quen mặt từ lâu. Chỉ là anh nhất thời không chấp nhận được, bạn mình lại tiếp tay cho em gái rời khỏi tổ ấm như thế.

Bữa ăn tối trôi qua trong sự yên lặng, mỗi người đều chạy theo những suy nghĩ riêng, chỉ có tiếng nhạc du dương vẫn còn ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top