Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Bạn học, tìm hiểu tập thể hình một chút đi


Chỉ là trong nháy mắt thất thần, Ôn Diễn buông lỏng đôi tay đang chống cự Lăng Tồn, tùy ý đối phương dùng lực đạo cường ngạnh đè cậu xuống chiếc giường mềm mại.

Ngực bị đè ép, truyền đến một chút tiếng hô hấp khó khắn khiến cho cảm xúc càng ngày càng mãnh liệt.

[ Luật sư Hoắc đẹp trai quá đi, đúng thật là Alpha lợi hại nhất mà mình từng gặp. Thật không hổ là thần tượng của cậu! ]

Ôn Diễn bỗng nhiên nhớ tới thời trung học, ngày Lăng Tồn phân hóa giới tính . Bọn họ ở bên đường nhìn thấy bảng hiệu của công ty Hoắc Kính Vũ, bắt đầu một phen thảo luận cũng không tính là quá kịch liệt.

[ Đương nhiên là vậy rồi! Ngày trước anh ấy từng sống ở gần nhà tao, chăm chỉ đọc sách, là người rất xuất sắc, toàn bộ sự nỗ lực cảu anh ấy tao đều nhìn thấy hết. Cho nên sau này, to cũng sẽ trở thành Alpha lợi hại như anh ấy!" ]

[ Như vậy, mình cũng muốn trở thành Alpha lợi hại như cậu....]

Một mùa hè bình thường không có gì lạ, không khí tràn ngập mùi hoa cỏ lá cây bị mặt trời nóng nướng đến hơi cháy. Mùi hương ngọt ngào của kem mơ hồ lượn lờ gần những xe ăn uống, Ôn Diễn ngồi bên cạnh Lăng Tồn, trơ mắt nhìn vẻ mặt bỗng nhiên đỏ bừng cuộn tròn thành một khối.

Bởi vì chuyện này thực sự đã trôi qua quá lâu, rất nhiều chi tiết đã bị mài mòn bởi thời gian.

Ôn Diễn chỉ nhớ rõ, ngày đó Lăng Tồn mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ trắng đen xen, trong tay cầm cây kem đan xen màu xanh với trắng, bên cạnh bậc thang xám xịt bày vài chậu hoa diên vĩ đã héo úa. Tiếng người ồn ào ở góc đường cùng tiếng ồn xe chạy qua hòa vào cùng một chỗ, tinh tế tỉ mỉ kích thích màng nhĩ của cậu.

Và rồi...

Cây kem kia từ trong tay Lăng Tồn khẽ lắc lư lắc lư rồi rơi xuống dưới, nhanh chóng hóa thành một vũng nước nhỏ ở trên mặt đất.

Mất đi lý trí, Alpha nôn nóng ngửi mùi hương bên cổ Ôn Diễn, khát vọng lập tức tìm được pheromone của Omega đã châm ngòi thần kinh của hắn.

Sống mũi Lăng Tồn cao thẳng. Cổ Ôn Diễn bị nó đâm có chút ngứa ngáy, còn chưa kịp gãi, chút cảm giác ngứa ngáy yếu ớt kia lập tức bị sự đau đớn bén nhọn thay thế.

Răng nanh đâm thủng làn da, vết thương chảy máu.

Vết thương trên tay, vết thương trên cổ.

...... Đều là do Lăng Tồn tự mình lưu lại.

Mặc dù giờ phút này hắn mất đi lý trí, tựa như dã thú, Ôn Diễn vẫn bị hoàng quang mê người của đối phương mê hoặc, chỉ cần nhìn chăm chú vào đôi mắt màu hổ phách kia, là có thể đạt được một loại cảm giác thỏa mãn khó hiểu.

Sau vô số đêm gian nam chịu đừng sự cô đơn yên lặng sau khi hóa thành Beta, hắn lại một lần nữa có cơ hội để tiếp xúc với Lăng Tồn.

"Lăng Tồn." Ôn Diễn nhỏ giọng kêu lên, cũng không trông cậy vào đối phương có thể tìm lại lý trí đáp lại mình, bàn tay tái nhợt vuốt ve gò má nóng bỏng của Alpha, bị nóng đến run rẩy, "Lăng Tồn..."

Alpha nóng nảy không thể tìm được mùi hương pheremone trên cơ thể của quý ngài Beta tội nghiệp để xoa dịu trạng thái pheremone đang cuồng bạo của của mình, cũng bởi vì vậy mà rơi sâu vào một vòng lặp nôn nóng khác đáng sợ hơn .

Ôn Diễn nhận ra một chuyện từ những động tác dần dần trở nên hỗn loạn của Lăng Tồn -- Lăng Tồn đang cố gắng tiến thêm một bước nữa.

Đôi tay to nóng như sắt kia đặt trên da đùi trần trụi của Ôn Diễm, dò xét về phía mép quần lót.

Nhưng Beta nam không có pheromone, cũng không có hoàn chỉnh, có đủ năng lực để sinh con dưỡng cái, nhưng cho dù có làm thế nào đi chăng nữa không thể đáp ứng bất cứ nhu cầu nào của Alpha trong kỳ nhạy cảm.

Huống chi, Ôn Diễn cũng không có ý định để Lăng Tồn làm đến bước cuối cùng.

Cậu ôm lấy thân thể nóng bỏng vì phát sốt của Alpha, chân dài kẹp giữa hai chân của đối phương, trong đầu lại nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ đối sách.

Lăng Tồn bắt đầu từ lần đầu phân hóa tiên, kỳ nhạy cảm đã vô cùng bất thường. Vì phòng ngừa xuất hiện hậu quả không thể vãn hồi, vô luận là dì Trương, hay là bản thân Lăng Tồn, hẳn là đều sẽ dự trữ thuốc ức chế ở nơi trong tầm với.

Dựa theo tính cách của Lăng Tồn, nơi hắn cất giữ thuốc ức chế nhất định sẽ không quá dễ nhìn thấy, cho dù là ở trong phòng ngủ vô cùng riêng tư của chính mình -- bởi vì hắn căn bản sẽ không đem bất kỳ nhược điểm nào của mình lộ ra trước mặt người khác, đây chính là sự sỉ nhục tuyệt đỉnh đối với hắn.

Vì vậy, ... Thuốc ức chế sẽ chỉ được giấu ở nơi đó.

Ôn Diễn ngẩng đầu, nắm cằm Lăng Tồn, chủ động hôn lên.

Môi lưỡi giao triền, mùi máu tươi nhàn nhạt khuếch tán.

Ôn Diễn thừa dịp lực chú ý của Lăng Tồn bị dời đi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lập tức giơ tay lên, siết chặt một cái nút nhỏ trên đầu giường, mạnh mẽ kéo xuống phía dưới.

Lăng Tồn chỉ có thể giấu thuốc ức chế ở đây. Từ lúc còn nhỏ, mỗi lần Lăng Tồn muốn giấu vịt cao su, đá quý giá rẻ hay hoa khô đến một nơi an toàn., đều sẽ chọn chỗ này.

- Nó đối với Lăng Tồn mà nói, chính là nơi "an toàn"!

Quả nhiên, trong lúc hoảng loạn xô đẩy, Ôn Diễn như ý nguyện sờ đến thuốc ức chế ở vị trí rất gần. Động tác của cậu thành thạo mở bao bì ra, châm một mũi thuốc ức chế vào phía gáy của Lăng Tồn.

Cậu đã cố tình nghiên cứu qua vị trí có thể phát huy nhanh nhất hiệu lực của thuốc ức chế.

Cổ họng Alpha truyền đến tiếng nức nở nhỏ nhỏ, lướt thoáng qua. Tác dụng của thuốc ức chế đặc biệt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được bình ổn sự xao động vốn khó có thể ức chế trên người hắn, thúc giục Lăng Tồn nhắm hai mắt lại, hô hấp cũng trở nên bình thản.

Không bao lâu sau, hắn liền nằm sấp trên người Ôn Diễn, lẳng lặng ngủ thiếp đi.

"Hô..." Ôn Diễn thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nằm ngửa trên chiếc giường đã trở nên hỗn loạn của Lăng Tồn, nhìn chằm chằm trần nhà tái nhợt xuất thần. Cậu khẽ giơ tay lên, do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc lộn xộn của Lăng Tồn.

Lăng Tồn bình thường sẽ xuất hiện trước mặt người khác với bộ dáng không đàng hoàng như vậy.

Bạn tốt Vương Suất của hắn luôn nói hắn có tư tưởng "gắng nặng thần tượng" quá nặng, chỉ là lĩnh thưởng ở xã đoàn thôi mà cũng phải bôi keo tóc, ngay cả sợi tóc cũng phải chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ.

...... Nhưng kỳ thật tóc của Lăng Tồn rất mềm mại, cũng rất nhỏ, nếu như khi gội đầu xong không sấy khô, sẽ rất ngoan ngoãn mà dán lên trán và hai má hắn.

Mặt Lăng Tồn dần hạ sốt, chỉ còn sót lại một chút màu hồng nhạt, giống những đám mây bên ngoài cửa sổ được hoàng hôn tô điểm chút đỏ nhạt.

Ôn Diễn lẳng lặng ôm lấy hắn, nghe tiếng xe cộ ùn ùn bên ngoài.

Qua một lúc lâu, cậu mới thật cẩn thận buông Lăng Tồn ra, nhét vào chăn, đắp chăn lên, sửa sang lại nếp gấp, sau đó dọc theo bên giường đứng lên.

Trước khi cậu tiến vào, Lăng Tồn đại khái là ở trong phòng ném đồ đạc, ý đồ bình ổn cảm xúc và pheremone đột nhiên xao động. Hắn cũng có thể là đang lảo đảo chạy về phía tủ đầu giường -- khóa lỏng lẻo chính là chứng minh, nhưng đại khái là lý trí tan rã quá nhanh, hắn còn chưa kịp đem thuốc ức chế đâm vào trong thân thể, đã bị cắt đứt.

...... Thật đúng là một trải nghiệm tồi tệ.

Ôn Diễn một mặt sửa sang lại mặt bàn hỗn loạn, một mặt suy nghĩ.

Cậu là một Beta bình thường không có kỳ nhạy cảm, chưa bao giờ trải qua việc mất khống chế vì pheremone trong kỳ nhạy cảm.

Nhưng cậu chán ghét việc mất khống chế, Lăng Tồn cũng chán ghét, cảm giác kia khẳng định rất tệ.

Lúc nắm lấy tay kéo cửa chuẩn bị rời khỏi phòng, cảm giác đau đớn như kim chích ở trên tay đột nhiên truyền tới khiến cho Ôn Diễn khẽ rên lên một tiếng.

Cậu nhìn dấu răng đẫm máu, miễn cưỡngcoi như ngừng chảy máu, yên lặng không nói gì.

Trên cổ cũng có một dấu răng, nếu như bị dì Trương nhìn thấy cũng không tốt lắm.

Ôn Diễn thở dài, kéo khóa áo khoác lên cao nhất, mới miễn cưỡng chê dấu được vết thương trên cổ.

"Tiểu Diễn, cháu không ở lại ăn cơm tối sao?"

Trương Vân Gian nghe thấy tiếng bước chân của cậu, từ trong phòng bếp đầy khói dầu thò đầu ra, ho vài cái mới chậm rãi nói.

Nhà Lăng Tồn đêm nay ăn thịt xào ớt.

Ôn Diễn một bên suy nghĩ, một mặt trả lời: "Không được dì, bố cháu mới thúc giục cháu về nhà ăn cơm."

"A, được." Trương Vân Gian cười đến mặt mày cong cong, "Vậy, Tiểu Diễn giúp dì gửi lời chào hỏi của dì đến bố cháu nhé!"

  *

Về đến nhà, Ôn Diễn vừa mới buông túi xuống, lại bị bóng dáng không nhúc nhích trong bóng tối của bố làm cho hoảng sợ.

"...... Bố?" Ôn Diễn dán lưng lên cánh cửa, xúc cảm lạnh như băng cách quần áo truyền đến khiến cậu giật mình một cái, "Vì sao không bật đèn lại đứng ở chỗ này? Bố làm con sợ đấy."

"Tiểu Diễn --" Ôn Lương đen mặt, hơi lấy giọng, "Trễ như vậy mới trở về, con đi đâu? Không phải là đi hẹn hò với bạn gái chứ!"

Ôn Diễn có chút im lặng ném túi xách lên trên ghế, "Con không có bạn gái."

"Cũng đúng, mấy đứa bé bây giờ đều thích Alpha cơ bắp đầy đặn, anh tuấn khôi ngô. Con vừa gầy vừa u ám như vậy, mới không có cô bé nào thích."

Ôn Lương nhún nhún vai, tiện tay bật đèn. Ôn Diễn lúc này mới phát hiện ông cầm chảo trên tay, dầu dính trên chảo lóe ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Cậu hỏi, "Hôm nay, không ăn thức ăn bên ngoài đi?"

Bố mẹ của Ôn Diễn đã ly dị khi cậu còn học tiểu học. Kể từ đó, trong nhà không có ai nấu ăn, cuộc sống hàng ngày hoàn toàn phụ thuộc vào đồ ăn liền đi và thức ăn đặt bên ngoài.

Trong cuộc hôn nhân của bọn họ, không có ai ngoại tình, cũng không phải tình cảm tan vỡ, chỉ là hai người trưởng thành không đáng tin cậy này, bỗng nhiên một ngày nào đó phát hiện đối phương cũng không phải là người thích hợp với mình, sau khi nghiêm túc thương lượng một phen, liền chia tay trong hòa bình.

Cho nên, cũng không tạo thành thương tổn gì lớn cho Ôn Diễn.

Cậu chỉ cảm thấy rằng nếu khi chia tay hạnh phúc hơn lúc ở bên nhau, bố mẹ cũng không cần phải vì cậu mà bị trói buộc lại với nhau. Trước khi hai người họ là bố mẹ của cậu, bọn họ đầu tiên phải là chính mình, tính toán cho bản thân mình trước mới là điều chính xác.

Cho đến bây giờ, mẹ của Ôn Diễn còn thường xuyên mang theo bạn trai mới của mình đến dự tiệc gia đình, thuận tiện trêu chọc Ôn Lương cuồng công việc một chút mị lực ham muốn cũng không có, nếu như không nhanh chóng thay đổi chính mình, là không có nữ nhân nào sẽ thích ông.

[Alpha ngay cả cơm cũng không biết nấu như anh đã bị thời đại vứt bỏ!] Lưu Quyên hào phóng vỗ vai của Ôn Lương, [ Hình tượng bạn trai nổi tiếng bây giờ đều là kiểu người đảm việc nước giỏi việc nhà-- ]

[Đó là bởi vì chính cô cũng là người cuồng công việc đi!] Ôn Lương chửi bới, thuận tiện thêm chút rượu vang đỏ cho Lưu Quyên, [ Aii bạn trai của cô thật vất vả, bởi vì cô căn bản không biết nấu cơm.]

[Hửm? Nhưng nhà chúng ta bây giờ đều là hắn nấu cơm nha, tôi không biết nấu cũng chẳng sao cả." Lưu Quyên ôm vai bạn trai mới, vui vẻ nói, "Cậu ấy nấu cơm rất ngon, là bạn trai nhỏ hoàn mỹ cần thiết mang theo khi ra ngoài... Tiểu Diễn, con cũng không thể học bố của con, nam nhân không biết nấu cơm thật sự sẽ bị người yêu ghét bỏ nha!]

Ôn Diễn cười một chút, ngơ ngác bới cơm.

Khi tầm mắt của cậu và bạn trai mới của mẹ chạm nhau, ánh mắt của hai người đều tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ.

Rõ ràng tuổi tương đối nhỏ, lại là người chiếu cố người khác.

Trong khoảnh khắc này, hai thanh niên đã đạt được một sự cộng hưởng tinh tế.

"Bố của con muốn học nấu ăn, không được sao?" Ôn Lương ngượng ngùng cười cười, theo bản năng mà giấu nồi thức ăn hỏng ra sau lưng, "Quyên nhi không phải cũng nói, nam nhân không biết nấu cơm không có chút mị lực nào sao?"

Động tác cầm đũa và bát của Ôn Diễn dừng lại, không thể tin quay đầu lại, "Bố muốn cùng mẹ tái hôn sao? Nhưng khoảng thời gian trước, mẹ mới đính hôn với bạn trai mới..."

"Không phải, bố mới không thèm tái hôn với mẹ con! Con còn muốn xem chiến tranh giữa các vì sao phiên bản cảu bố với mẹ con sao?"

"Không muốn."

Ôn Diễn ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, gắp một miếng đậu tương, nhét vào miệng. Nhai hai miếng, lập tức nôn ra.

"Khụ khụ khụ...!"

"Làm sao vậy, rất khó ăn sao?"

"Bên trái bị cháy, bên phải chưa chín." Ôn Diễn nhanh chóng uống vài ngụm nước đun sôi, "Làm sao bố có thể làm được như vậy... Thật khó khăn. Bố từ bỏ đi thôi, bố thực sự không có khả năng nấu ăn."

"... Bố luyện tập nhiều khẳng định có thể!"

Ôn Diễn nhìn chằm chằm bố của mình bỗng nhiên giống như được tiêm máu gà, thản nhiên nói: "... Hôm nay lúc con đi đưa bài thi cho Lăng Tồn, dì Trương bảo gửi lời chào đến bố."

Nhưng Ôn Diễn dường như không nghe thấy cậu đang nói gì, chỉ bưng bữa tối khủng khiếp xông vào phòng bếp, một lần nữa cẩn thận nghiên cứu công thức nấu ăn.

  *

Trong nhà không có cơm ăn đàng hoàng, Ôn Diễn chỉ có thể ra ngoài kiếm ăn. Sau khi tùy tiện ăn một bữa cơm ở cửa hàng tiện lợi, cậu vừa liếm que kem có vị việt quất, một bên tựa vào cột công viên bên đường ngẩn người.

Cậu nhìn chằm chằm vào các bảng hiệu đèn sáng lấp lánh, đột nhiên nhận ra: Bố đột nhiên bắt đầu học nấu ăn, chẳng lẽ bởi vì thích một người? Dù gì đi nữa thì, mẹ đã nói, làm đồ quá khó ăn, người trong lòng sẽ bỏ chạy cả đêm.

Chuyện này gọi là cái gì, cây cổ thụ nở hoa sao?

Bố cũng đã cô đơn nhiều năm như vậy, người đến tuổi trung niên còn có thể có người mình thích, là một chuyện phi thường hạnh phúc.

Thật tốt...

"Bạn học!" Cánh tay Ôn Diễn bỗng nhiên bị một người bắt lấy, suy nghĩ của cậu bị cắt đứt, ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm vừa nói, tầm mắt liền chạm vào một người đàn ông vạm vỡ cơ bắp đầy đặn cùng với tám chiếc răng trắng sáng, "Có hứng thú tìm hiểu một chút về thể dục một chút không!"

...... Hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top