Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Tai họa ngầm nhỏ bé


 Không cần đâu...

Lời cự tuyệt của Ôn Diễn còn chưa kịp thốt ra, cậu đã bị nhân viên sale quá mức nhiệt tình nắm lấy cổ tay, đi về phía phòng tập thể dục cách đó không xa.

"Chào bạn nhỏ, anh tên là A Cường!" Nhân viên sale đã rất quen thuộc với chuyện này, cười đến mức mặt đầy nếp gấp, "Bạn nhỏ muốn luyện bộ phận nào? Anh đây rất giỏi trong việc giúp mọi người luyện tập cơ bắp! Anh có thể cho chú em xem những ảnh trước kia của khách hàng anh, cậu ta chỉ dùng một năm, đã từ hình thể gầy gò luyện thành một người đàn ông mạnh mẽ tràn đầy cơ bắp ——"

Cơ bắp, đàn ông cơ bắp?

Ôn Diễn có chút lúng túng, từ trước đến giờ cậu cũng không am hiểu việc cự tuyệt người khác, chỉ có thể ỡm ờ tại chỗ bị nhân viên kéo vào phòng tập thể dục tráng lệ.

"Mau nhìn xem!" A Cường đặt hai bức ảnh so sánh trước mặt Ôn Diễn.

Anh ta thấy Ôn Diễn ngồi trên sô pha với bộ dáng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, liền dứt khoát nhét điện thoại di động vào trong tay của Ôn Diễn, còn chính mình thì động tác thuần thục bắt đầu bưng trà rót nước.

Ôn Diễn nhìn vào hai bức ảnh so sán so sánh Before và After, có chút ngạc nhiên.

Nhìn dáng vẻ của A Cường có chút ba hoa khoác loác, không đáng tin cậy, nhưng nhìn đến hiệu quả luyện tập mang lại mà nói, thế nhưng thật đúng là... có chút chuyên nghiệp?

Ôn Diễn đang chuẩn bị đặt điện thoại lên bàn trà, phía trên của điện thoại liền hiện lên một tin nhắn.

[Vợ: ông xã mấy giờ anh về à? Hôm nay em mới mua một chút đồ tình thú mới ...]

...... Chờ một chút, hình như cậu vừa mới nhìn thấy những lời vô cùng khó nói của một đôi tình nhân!

Là đồ lót tình dục... đi.

Ôn Diễn buông tay, trước khi điện thoại tắt màn hình liền vội vàng hoảng hốt di chuyển tầm mắt, cảm giác trên mặt không ngừng có lửa nóng đang thiêu đốt.

Lúc A Cường trở về, nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, nghi ngờ sờ đầu: "Chú em nóng sao? Có cần anh hạ thấp điều hòa xuống không?"

"...... Không cần, em uống một ít nước đá là đưuọc rồi. "

"À đúng rồi, anh muốn giới thiệu cho chú em gói này, có lời, hiệu quả lại rất tốt." A Cường ngồi bên cạnh Ôn Diễn, mở máy tính ra, mở ra một cái PPT tinh xảo, "Cái khác không dám nói, nhưng cái anh anh dám chắc chắn! Bản thân anh lúc đầu chính là luyện tập từ cái này, sau đó chậm rãi luyện tập thành như bây giờ."

Ôn Diễn liếc mắt nhìn cánh tay A Cường một cái.

Dưới ánh đèn ấm áp nơi phòng tiếp khạc của phòng tập gym khiến cho đường nét cơ bắp mượt mà của A Cường càng thêm xinh đẹp. Điều này làm cho Ôn Diễn liên tưởng đến các tác phẩm điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại, loại cơ thể mịn màng và đường cong cơ bắp này, đều đánh trúng hầu hết các điểm thẩm mỹ của con người.

"Chú em là Beta đúng không?" Cường nói tiếp: "Anh cũng vậy."

"Hả"? Ôn Diễn có chút ngoài ý muốn, "Em thấy hình thể của anh, còn tưởng rằng anh là Alpha."

"Ha ha, có thật như vậy hay không?" Cường bật cười: "Vợ của anh cũng rất vừa lòng với cơ thể của anh đây đó. Còn nói rằng anh đây mạnh hơn rất nhiều Alpha mà cậu ấy từng hẹn hò trước đây."

"Còn anh thì sao, thật ra lúc còn đi học là một người rất gầy yếu, cho nên cảm thấy không tự tin, ở trước mặt những Alpha thân thể cường tráng kia vẫn không ngẩng đầu lên nổi."

A Cường cười: "Anh đã từng nghĩ rằng, khoảng cách trời sinh là không thể vượt qua. Nhưng sau khi thực sự nỗ lực vì một mục tiêu nào đó, chính mình mới phát hiện ra việc vượt qua cái gọi là rãnh trời để đi tới bờ bên kia thật ra cũng không khó. Thật sự cảm ơn trời đấy, vì vậy mà anh đã có tất cả mọi thứ mà mình muốn."

Ôn Diễn có chút xúc động bởi những lời nói nhiệt huyết của đối phương, vừa hào phóng lại kích động.

Mặc dù biết những gì A Cường nói chưa chắc đã là sự thật, thâm chĩ đây có lẽ chỉ là một thủ đoạn để câu khách hàng, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà suy nghĩ về khả năng kiên trì đạt được mục tiêu sau khi tiếp thu rèn luyện.

"Vóc dáng chú em rất cao, sau khi luyện tập khẳng định sẽ rất đẹp." A Cường nhìn lướt qua Ôn Diễn một chút, nghiêm túc phân tích: "Cũng không có nhiều Beta có thể phát triển chiều cao đến 1m85, hơn nữa mặt chú em nhìn kỹ thì cũng rất đẹp trai, nhưng mà tại sao trông cứ ủ rũ cúi đầu suốt thế —— điều kiện của chú em đây đều rất tốt, phải quý trọng chứ."

Ôn Diễn nhìn chăm chú vào ánh mắt lấp lánh của A Cường dưới ánh đèn ấm áp. Một lát sau, cậu mở miệng nói: "... Đăng ký như thế nào? "

A Cường nghe vậy, nở nụ cười rạng rỡ hơn: "Anh có thể phân tích cơ thể đơn giản cho chú em trước được không? Kế hoạch luyện tập nhất định phải được xây dựng dựa vào các chỉ số cơ thế của chú em!"

"Được."

Trong phòng đo dữ liệu.

Ôn Diễn kéo khóa kéo ra, đặt áo khoác gọn gàng trên mép ghế sofa.

A Cường đứng bên cạnh cậu, chỉ đạo cậu qua lại kiểm tra giữa các máy khác nhau, cuối cùng nắm tay cậu để xác nhận cường độ cơ bắp hiện tại.

Khi vòng đến trước mặt, ánh mắt Cường đảo qua cổ áo và ngực Ôn Diễn, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

"Chú em... Hôm nay đi tỏ tình với ai sao? Nút áo thứ hai trên áo sơ mi bị rơi rồi."

— Nút áo ở vị trí này gần với trái tim nhất, trong truyền thuyết lãng mạn phổ biến ở trường học, một người nếu đưa nút áo này cho người khác, sẽ được coi là một loại lời thổ lộ ngầm.

"...... Không có."Ôn Diễn có chút xấu hổ túm cổ cổ áo, "Xảy ra chuyện hơi ngoài ý muốn, tóm lại, không phải như anh nghĩ."

A Cường vừa chuẩn bị nói "Ồ", ánh mắt lại vừa vặn đụng phải vết răng trên cổ Ôn Diễn. Ánh mắt anh ta trợn tròn, muốn nói lại thôi, cuối cùng di chuyển tầm mắt đi noi khác, làm bộ không phát hiện.

...... A Cường vừa rồi tuyệt đối tự tiện não bổ những tình tiết kỳ quái gì đó đi!

Cổ họng của Ôn Diễn khẽ chuyển động lên xuống.

Cậu muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào... Rối rắm vài giây sau, dứt khoát trực tiếp buông tha.

Cứ để A Cường hiểu lầm đi, dù sao cũng không có gì.

Mà giờ phút này, nội tâm của A Cường là...

Người yêu của chú em này, thật đúng là vừa cuồng dã lại vừa có tính độc chiếm dục mạnh mẽ nha...

  *

Ban đêm, về nhà sau khi luyện tập kết thúc, Ôn Diễn đi vào phòng tắm, mặc cho dòng nước ấm áp cuốn trôi sự mệt mỏi tích lũy trên thân thể mình.

Lúc ngã xuống giường, cậu cơ hồ không cảm giác được tứ chi của mình tồn tại.

...... Tập thể hình thực sự rất mệt mỏi.

Lăng Tồn mỗi ngày ở trên sân bóng chuyền chạy tới chạy lui, thật sự sẽ không mệt đến muốn chết sao? Mỗi lần cậu đến xem Lăng Tồn thi đấu, luôn thấy Lăng Tồn tỏ ra hào hứng, không biết mệt mỏi. Nở nụ cười thoải mái, xuyên qua sân bóng như một tia chớp vàng.

Giống như một viên ngọc lấp lánh, lấp lánh dưới ánh sáng trắng của phòng tập thể dục.

Ôn Diễn thắt chặt gối ôm trong khuỷu tay. Khuôn mặt của những cô gái xinh đẹp in trên giấy bị chèn ép một biên độ nhỏ, nụ cười vốn ngọt ngào bị vặn vẹo thành một cái nhíu mày thương tâm.

Đây là nhân vật bản mệnh Lilia, một công chúa thành bang với mái tóc nhạt và đôi mắt hổ phách. Tính tình nóng nảy, lại là người có tính cách thuộc kiểu ngoài lạnh trong nóng*, không thích người thật thà chất phác như nhân vật chính , nhưng trong quá trình trải qua cốt truyện, giữa bọn họ lại nảy sinh tình cảm với nhau.

Trên người nhân vật nữ có một loại cảm giác rất khó tả, thế cho nên mỗi lần Ôn Diễn nhìn thấy nhân vật này, sẽ đột nhiên suy nghĩ lung tung, bất giác liên tưởng đến Lăng Tồn.

...... Tuy rằng Lăng Tồn căn bản không có khả năng mặc váy công chúa phức tạp hoặc là trang phục hầu gái rất dễ thương, cũng không có khả năng bởi vì vướng chân mà trực tiếp ngã vào trong ngực của nhân vật chính.

Đại não của Ôn Diễn dần dần trở nên trống rỗng, cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều dâng lên.

Những nhân vật trong hoạt hình, truyện tranh, trò chơi mà cậu thích, từng người một hiện lên trước mắt hắn, cậu dựa vào một chút năng lực suy nghĩ sắp phân tán, để nậng ra rằng những điểm tương đồng trên người mỗi một nhân vật mà mình thích.

...... Ít nhiều đều mang theo một ít đặc tính cùng bóng dáng của Lăng Tồn.

Cậu rất ít thích những nhân vật nam —— rõ ràng người ám ảnh cậu trong hiện thực lại là một người con trai.

Vương huynh của Lilia, một người tinh thông kiếm thuật, anh tuấn đẹp trai, hơn nữa còn có còn cả cái tính tình hung bạo lại cao quý giống như Lilia, kỳ thật nhân vậy này càng giống Lăng Tồn, thậm chí ngay cả vị trí nốt ruồi cũng giống nhau.

Nhưng Ôn Diễn mỗi lần nhìn thấy hắn ta, đều giống như ngửa mặt nhìn thẳng mặt trời, luôn bị một loại cảm giác xấu hổ và khó chịu khó hiểu thiêu đốt, sau đó chỉ có thể vội vàng dời tầm mắt.

...... Thật sự là quá giống nhau, cho nên cậu không cách nào thuyết phục được đây chỉ là đơn thuần thích một nhân vật, chứ không phải là một loại di tình bất lực nào đó.

Chuyện duy nhất Ôn Diễn có thể may mắn chính là, Lăng Tồn là một người rất lạnh lùng, chậm chạp trong chuyện tình cảm.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi một người thổ lộ với Lăng Tồn, đều chỉ có thể thu hoạch một cự tuyệt ngắn gọn lại quyết tuyệt.

"Tôi không cần."

Lăng Tồn đối xử bình đẳng tàn nhẫn với mỗi một người theo đuổi , đại khái là bởi vì đáy lòng hắn tràn đầy ngạo khí.

Ôn Diễn hiểu rõ bản tính của hắn, Lăng Tồn chưa bao giờ đem ánh mắt đặt ở trên người người yếu hơn hắn. Hắn chỉ luôn theo dõi và theo đuổi những người mạnh mẽ hơn mình, giống như việc hắn ngưỡng mộ và cố gắng vượt qua thần tượng Hoắc Kính Vũ của hắn.

Mà hắn vì thực hiện ước mơ trở nên càng ưu tú hơn của mình, cam tâm trả giá gấp bội lần sự nỗ lực so với người khác, không bao giờ oán giận, cũng sẽ không vẫy đuôi cầu sự an ủi của người khác như một con chó nhỏ khi khị bị thương.

Phần cao ngạo cuối cùng này cực hạn ưu tú, làm cho Lăng Tồn ở trong mắt Ôn Diễn, giống như bảo thạch có độ tinh khiết cao nhất, lung linh nhất, mà không phải là mảnh thủy tinh tùy ý có thể thấy được.

Điều này không liên quan gì đến việc Lăng Tồn có phải là Alpha hay không. Ngay cả khi Lăng Tồn là Bea, hoặc thậm chí là một Omega, nó cũng không thể ngăn cản việc Ôn Diễn nảy sinh một loại cảm tình "ám ảnh" đối với hắn.

Ôn Diễn mê luyến sự cứng cỏi của hắn, sự ẩn nhẫn của hắn, cái tính cách hăng hái của hắn, vẻ mặt cuồng vọng lại diễm lệ của hắn...

Cứ như vậy, vô vọng, cuồng nhiệt mê luyến tất cả mọi thứ của hắn.

  *

Sáng hôm sau, trên lớp học.

Trên tay Ôn Diễn quấn băng trắng, trên cổ dán một cái băng cá nhân màu da che giấu vết thương.

Cậu khẽ di chuyển vào chỗ ngồi của mình như một bóng ma. Các bạn học hoàn toàn không phát hiện ra sự khác biệt của cậu hôm nay, mà là tụm năm tụm bẩy lại với nhau, nhiệt tình thảo luận quên trời quên đất về lễ hội văn hóa sắp tới.

Ôn Tồn thở phào nhẹ nhõm, rút sách giáo khoa ra khỏi túi sách, bắt đầu chuẩn bị nội dung của tiết học đầu tiên.

Về vết thương và nút áo bị mất của mình, A Cường bất ngờ nhận ra, còn Ôn Lương, cha của Ôn Diễn thì vẫn chậm chạp như xưa.

Ông hoàn toàn không phát hiện ra sự cố ngoài ý muốn xảy ra vào tối hôm qua, thậm chí không chú ý đến việc trên tay con trai mình quấn băng.

Ông chỉ quan tâm đến trứng chiên suýt nữa bị cháy khét trong nhà bếp của mình.

Nghĩ tới đây, Ôn Diễn theo bản năng nhíu mày, liếm môi một chút.

Hương vị của chất đạm bị cháy thực sự là có chút ... không thể nói hết. Vị đắng quanh quẩn trên đầu lưỡi cậu, khiến cho cậu dù có uống nước cũng cảm nhận được một cỗ mùi lạ không rõ ràng.

...... Xem ra sau này không chỉ là cơm chiều, ngay cả điểm tâm cũng phải tìm cách chạy thoát, ở bên ngoài giải quyết.

Ôn Diễn khẽ thở dài một hơi.

Hiếm thấy, Lý Nham ngồi bên cạnh bỗng nhiên đáp lời cậu: "Ôn Diễn, tay của cậu bị thương sao?"

Lý Nham là lớp phó thể thao trong lớp, bởi vì thần kinh vận động xuất sắc cùng tính cách ôn hòa hào phóng mà đưuọc rất nhiều bạn học trong lớp yêu thích. Đồng thời, hắn ta cũng là một trong những người có quan hệ tốt nhất với Lăng Tồn ở trong lớp.

"Không có gì, chỉ là nấu ăn không cẩn thận cắt vào tay." Ôn Diễn khẽ mím môi, "Không có việc gì."

"À..." Lý Nham kéo dài âm cuối, giống như còn muốn nói cái gì đó, đã bị một tiếng mở cửa có chút chói tai cắt đứt.

Ôn Diễn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào Lăng Tồn một vai khoác ba lô bước vào lớp học.

Đôi mắt màu hổ phách kia, được ánh mặt trời màu vàng nhẹ buổi sáng chiếu rọi, phiếm ra màu sắc trong suốt.

Lăng Tồn ngẩn người một chút, khẽ nhíu mày, nhìn Ôn Diễn thật sâu, liền sải bước đi về phía chỗ ngồi.

Cậu bị Lăng Tồn ghét bỏ sao? Tại sao? Lăng Tồn hẳn là không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua mới đúng. Dù sao cũng là kỳ nhạy cảm mất đi lý trí...

Ôn Diễn lấy tay chống hai gò má, không chút để ý nghĩ đến.

Chu Mông thấy Lăng Tồn hạ sốt đến trường, vội vàng ân cần đưa điểm tâm vẫn còn ấm lên bàn của hắn.

Kỳ quái chính là, trên tay Chu Mông cũng quấn băng.

Một mảnh nhỏ tái nhợt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi đầy đủ có vẻ hết sức chói mắt.

"Cậu..." Lý Nham lại mở miệng.

"——!"

Cửa lại bị mở ra một cách mạnh mẽ, trong không khí khẽ bay lượn những hạt bụi vàng vụn, tay chủ nhiệm đặt trên cửa, mặt đeo kính gọng đen lạnh đến mức có thể đóng băng.

"Mấy giờ rồi, sao còn không đọc bài! Cái lớp này làm sao vậy, xem ào có thành cái dạng gì? Cán bộ lớp đâu?!"

Trong nháy mắt, lớp học từ trạng thái thảo luận sôi nổi biến thành một không gian lạnh ngắt như tờ.

"...... Quên đi," Lý Nham nhún nhún vai, hạ thấp giọng nói, "Lúc cậu nghỉ trưa có rảnh không? "

Người này muốn nói cái gì?

Ôn Diễn nghiêng đầu.

So với những gì Lý Nham muốn nói, cậu càng để ý đến vết thương trên tay Chu Mông hơn. Không phải cậu ta và Vương Suất đến đi hát karoke sao? Tại sao bàn tay của cậu ta lại bị thương?

Ôn Diễn trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không ổn.

Loại cảm giác không ổn này, ở trong nháy mắt nhìn thấy Lăng Tồn mở ra túi thức ăn sáng, cắn một miếng, đạt tới đỉnh điểm.

Lăng Tồn là một người có lòng cảnh giác rất mạnh, cơ hồ không quen, cũng sẽ không ăn đồ ăn của bất luận kẻ nào đưa cho hắn.

Nhưng hắn lại ăn nó.

Ăn điểm tâm mà Chu Mông cho hắn.

...... Giữa bọn họ, nhất định đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết.

Là chuyện gì đây?

----------------------------------------------

*傲娇 (từ gốc trong truyện): từ mượn từ tiếng Nhật "tsundere", ý chỉ những người ngoài lạnh trong nóng, bên trong thích muốn chết mà mặt ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng không thích ó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top