Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Chán ghét và sợ hãi

  *

Thời gian trôi nhanh đến giữa trưa, dưới tiếng chuông tan học, Ôn Diễn đứng dậy đi về phía sân thượng nới đã hẹn trước với Lý Nham.

Cậu dọc theo cầu thang đi lên sân thượng, trong hoảnh khắc vừa mở cửa, bỗng nhiên bị người kéo cổ tay kéo vào chỗ bóng tối.

...... Chuyện này rốt cuộc tại vì sao, lại trở thành như thế này.

Ôn Diễn ngẩng đầu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lăng Tồn gần ngay trước mắt, theo bản năng nín thở.

Khoảng cách quá gần.

Gần đến mức ngay cả thanh âm hô hấp nhỏ bé của Lăng Tồn cũng có thể nghe được rõ ràng.

Hàng mi cong vút, hơi rung động của đối phương tạo thành một cái bóng nhỏ dưới mí mắt.

Lăng Tồn cau mày, cánh tay hiện rõ đường cong cơ bắp đẹp mắt chống bên sườn mặt của Ôn Diễn, tầm mắt sắc bén quét qua quét lại trên người cậu, cuối cùng dừng lại ở chỗ băng cá nhân bị Ôn Diễn giấu ở dưới cổ áo.

Ngón tay hắn giật giật, tới gần phía cổ của Ôn Diễn một chút, rồi lại bỗng dưng dừng lại.

Vài giây sau, hắn lập tức kéo cổ áo Ôn Diễn ra, đem vết thương bị thương có thể che phủ kia hoàn toàn lộ ra trong không khí.

"...... Lý Nham đâu?" Ôn Diễn nói, lúc đối mặt với Lăng Tồn cậu vẫn luôn không kiềm chế được mà hơi run rẩy, theo bản năng nâng bàn tay quấn băng lên, đè lại cổ tay của Lăng Tồn, "Cậu ta bảo mình, buổi trưa đến nơi này."

"Là tao gọi mày tới."

Lăng Tồn đứng thẳng người, buông cánh tay đang túm cổ áo Ôn Diễn ra, lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Ôn Diễn.

Ánh mặt trời xuyên qua khoảng cách giữa hai người, rơi xuống trên mặt giày của Ôn Diễn đang đứng trong bóng tối.

"Tại sao?"

"Hôm qua là mày đến nhà tao đi."

"......"

Ôn Diễn trầm mặc, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Biểu tình của Lăng Tồn thật sự không thể nói là đẹp mắt, cau mày như đang ẩn nhẫn cái gì đó.

Dựa theo sự hiểu biết của cậu đối với Lăng Tồn, thì Lăng Tồn chính là một người có lòng tự trọng mạnh hơn hết thảy.

Bị cậu nhìn thầy bộ dáng hoàn toàn không khống chế trong kỳ nhạy cảmc, giống như dã thú, Lăng Tồn khẳng định trong lòng không cam lòng, hận không thể tiêu diệt cậu ngay tại chỗ, để tiêu diệt nguy cơ bại lộ bộ dáng không chịu nổi của mình của mình.

Vậy cậu rốt cuộc có nên nói sự thật ra hay không?

...... Nhưng mà, nếu Lăng Tồn đã hỏi như vậy, chứng tỏ hắn kỳ thật cũng không cảm thấy người ngày hôm qua đến nhà hắn đưa đề thi là Chu Mông chứ?

Quá nhạy bén đi, Tiểu Tồn.

"Có phải mày đang suy nghĩ đến chuyện buồn nôn gì đó đúng không." Lăng Tồn bất thình lình mở miệng, "Cười thật khó coi."

"Không có gì." Ôn Diễn thản nhiên trả lời, "Ngày hôm qua là mình đi. Sau khi đồ đạc đặt ở cửa, mình liền rời đi, chỉ là có chào hỏi dì một chút, làm sao vậy?"

Lăng Tồn giống như không ngờ tới cậu lại nói như vậy, hơi mở to hai mắt, "... Ồ."

Hắn vẫn luôn nhíu mày vẫn không buông ra, chỉ ném hộp sữa trong tay vào lòng Ôn Diễn.

Sau đó mở cửa sân thượng, rời đi một cách tiêu sái.

Ôn Diễn thở phào nhẹ nhõm.

Thẳng đến sau khi Lăng Tồn rời đi, cậu mới bắt đầu hô hấp bình thường. Đầu và lồng ngực vì thiếu oxy trở nên ngột ngạt, xuất hiện những cơn đau nhỏ, sưng tấy đau đớn.

Cậu ngồi xuống chân tường, cắm ống hút vào hộp, hít mạnh một hơi.

Hôm nay thời tiết quang đãng, bầu trời xanh ngọc treo lơ lửng những đám mây trắng.

...... Vậy mà lại là vị mướp đắng, hương vị của Lăng Tồn từ trước tới nay thật sự vẫn kỳ quái như vậy.

Ôn Diễn giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ mình.

Mới vừa rồi lúc Lăng Tồn túm cổ áo cậu, mu bàn tay không cẩn thận cọ đến da trên cổ.

Tuy rằng vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt, nhưng xúc cảm nhanh chóng biến mất kia vẫn dừng lại ở trên người cậu, mơ hồ hiện lên chút cảm giác nóng bỏng.

  *

Sau khi Ôn Diễn trở lại lớp học, Lý Nham vẫy vẫy tay với cậu: "Hey."

"Cậu không nói là Lăng Tồn muốn gặp tôi."

Ôn Diễn thu dọn đồ đạc trên bàn chỉnh tề, ánh mắt cũng lười nhấc lên một chút, không để ý tới khoai tây chiên mà Lý Nham đưa tới.

"Tôi không phải là cố ý gạt cậu —— chỉ là nếu tôi nói rõ, có lẽ là cậu sẽ không đi đúng không? Dù gì đi nữa thì loại chuyện này cũng khá xấu hổ."

Lý Nham hạ thấp thanh âm, "Hôm qua lúc cậu đi đưa đồ, có phải vừa vặn gặp phải Lăng Tồn trong kỳ nhạy cảm hay không? Thật ra sáng nay cậu vừa đến, tôi liền ngửi thấy một chút pheromone của alpha ... Mũi của tôi tạm thời coi như là khá thính"

"Cậu ta không khi dễ cậu đúng không?"

Lúc này cùng cậu nói như vậy, là muốn nghe được câu trả lời như thế nào đây?

"Không phát sinh chuyện gì cả." Ôn Diễn bình thản nói, "Hôm qua tôi đưa bài thi xong liền rời đi, không dừng lại. Vừa rồi Lăng Tồn cũng không bắt nạt tôi."

"Tôi biết rồi." Lý Nham cười đến mặt mày cong cong, "Không có chuyện gì. Chính là có người chuẩn bị gặp xui xẻo..."

Bàn tay đang thu dọn đồ đạc của Ôn Diễn khẽ dừng, "Ai?"

"Chu Mông chứ ai. Tuy rằng hành vi của cậu ta không thể tính nói là nói dối, nhưng cũng không nói đúng hoàn toàn."

"...... Ý cậu là sao?"

"Hôm qua cậu ta và Vương Suất đi hát, sau đó bảo cậu đi đưa bài thi cho Lăng Tồn, đúng không? Nhưng mà lúc Lăng Tồn lầm tưởng là cậu ta đến đưa bài thi cậu ta cũng không không phủ nhận, đại khái là muốn chiếm chút ân huệ đi."

Lý Nham xoay tròn chiếc bút bi màu đen, vẽ ra một vòng tròn xinh đẹp.

"Lăng Tồn rất ghét người khác nói dối hắn, Chu Mông hoàn toàn chạm vào vảy ngược của Lăng Tồn rồi."

Ôn Diễn nghe vậy, thầm nghĩ: Thật đáng tiếc, mình cũng vừa nói dối cậu ấy. Bất quá, bộ dáng của Lăng Tồn thoạt nhìn cũng không giống bởi vì bị nói dối mà trở nên tức giận.

  *

[Chu Mông: buổi trưa cùng nhau ăn cơm được không?]

Lăng Tồn nhìn chằm chằm tin tức trên điện thoại di động, không chút để ý nghĩ, Chu Mông thật sự là một tên ngu xuẩn.

Giả danh người khác không cảm thấy chột dạ sao?

Alpha trong kỳ nhạy cảm thực sự sẽ hoàn toàn mất trí, thậm chí hoàn toàn mất đi kí ức trong kỳ nhạy cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ sẽ trở thành kẻ ngốc chỉ biết tin lời của người khác.

Hắn cho dù có ngu gốc, ngu xuẩn đến đâu, cũng không đến mức sau khi tỉnh lại nhìn thấy căn phòng hoàn toàn mới tinh, vừa nhìn đã biết bị người dọn dẹp lại, lại cảm thấy chưa có chuyện gì xảy ra.

Chắc chắn đã có ai đó ở đây.

Lúc ăn cơm đầu óc mơ màng, hắn tùy tiện nói chuyện vài câu với mẹ, mẹ thậm chí còn không phát hiện kỳ nhạy cảm của hắn đã tới. Vì không muốn mẹ lo lắng, hắn cũng không nói thêm gì.

...... Mẹ không biết, có nghĩa là, phòng ngủ không phải do mẹ hắn dọn dẹp.

Sáng hôm sau sau khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, hắn vốn định hỏi mẹ là ai đưa bài thi đến nhà, nhưng mẹ hắn bởi vì có ca sáng nên đã ra ngoài, không thể hỏi được.

...... Bất quá, ngay cả màu sắc bút ký trên bàn cũng được sắp xếp dựa theo thứ tự đỏ cam, vàng, xanh lam, xanh như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể là tên kia làm thôi.

Như vậy, trí nhớ mơ hồ cảm thấy mình tựa hồ cắn ai đó, hẳn là cũng không phải giả dối.

Lăng Tồn cúi đầu, theo bản năng dùng ngón tay chạm vào răng nanh bén nhọn của mình.

Lăng Tồn và Ôn Diễn là trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

...... Đó là một bí mật, hầu hết mọi người đều không biết.

Nhất là trường tiểu học của Lăng Tồn và Ôn Diễn ở nơi vừa hẻo lánh, vừa bị phá hủy mấy năm trước, rất nhiều bạn học lúc đó đều chuyển ra khỏi trấn nhỏ này. Hầu hết các bạn cùng lớp thời trung học đều không thể thi đỗ vào trường trung học có điểm số cao như này, biết chuyện hai người qua lại càng ít.

Nhận thức chung của mọi người chính là, Lăng Tồn và Ôn Diễn không có liên quan gì. Mối quan hệ không quá tốt, nhưng cũng không quá xấu.

Chỉ có một mình Lăng Tồn cảm thấy hắn chán ghét Ôn Diễn.

  *

Vào một kỳ nghỉ hè nào đó lúc tiểu học, Lăng Tồn và Ôn Diễn cùng nhau mạo hiểm trong rừng núi gần chỗ ở.

Giống như những cậu bé nghịch ngợm hiếu động khắp thiên hạ, bọn họ bắt đông bắt côn trùng sờ trái cây, không đứa nào chịu ở yên.

Cho đến khi...

[Mau đi thôi Ôn Diễn, kế tiếp chúng ta phải đi bờ sông bắt cá nhỏ!]

Lăng Tồn đeo túi lưới, tức giận nói với người phía sau.

[......]

Tuy nhiên, Ôn Diễn không trả lời hắn. Cậu chỉ ngồi xổm ở phía dưới của một gốc cây khô, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào một hốc cây đen sì sì. Có vẻ như có thứ gì đó mới lạ bên trong đã thu hút sự chú ý của Ôn Diễn.

Lăng Tồn vì thế tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn về chỗ Ôn Diễn đang xem.

Đó là một con chuột đã chết ngửa mặt.

Lông trắng như tuyết dính đầy bụi bẩn cùng máu, trở nên dính dính, hình dáng xoắn thành một sợi. Tứ chi đã cứng đờ, giống như bốn nhánh cây ngắn khô khốc.

Một con rết mập mạp, vỏ ngoài bóng loáng đang không ngừng nhúc nhích dọc theo cơ thể của con chuột đã chết chui vào trong bụng của nó, những cái xếp hàng chỉnh tề, cùng đám lông bẩn thỉu không ngừng ma sát với cái xác của con chuột, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

Da và thịt màu hồng của chuột dính không dính vào xương sườn sen, trắng trong suốt. Tất cả điều này tiếp xúc với không khí như thể nó đang bị oxy hóa âm thầm.

Sau khi nhìn thấy một màn đánh sau vào tâm trí này, Lăng Tồn vô tri vô giác ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.

[A —— mày xem cái này làm cái gì! Thật kinh tởm! Mau đi thôi!]

Hắn theo bản năng lui về phía sau vài bước, nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh nắm lấy mũ của Ôn Diễn, ý đồ kéo cậu ra khỏi nơi này.

Cái chết của chuột và cái cách con rết nhâm nhi thịt nó, làm cho Lăng Tồn còn nhỏ tuổi thức tỉnh nỗi sợ hãi về cái "chết".

Khi đó hắn còn không thể nói rõ cảm xúc bất an không ngừng bành trướng lan tràn trong lồng ngực của mình, trong đầu vang vọng, chỉ là muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh tượng kinh khủng này.

Nhưng mà, Ôn Diễn vẫn đang ngồi xổm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu đen như cũ không có chút ánh sáng nào, thâm sâu đến mức cơ hồ có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng tiến vào trong mắt mình, nhìn chăm chú vào hắn, bỗng nhiên mở miệng nói:

[Tiểu Tồn, chết như vậy thật hạnh phúc Ngay cả khi nó đã chết, nó vẫn có thể cung cấp dinh dưỡng cho các loài động vật nhỏ khác. Thật tốt.]

Trong nháy mắt nghe được những lời này, tóc gáy của Lăng Tồn dựng thẳng lên.

Hắn không thể tin nhìn Ôn Diễn nhỏ gầy, lại cảm thấy tồn tại bình thường trước mặt này, trong nháy mắt biến thành sinh vật gì hắn không thể lý giải, như là một sinh vật khác với khuôn mẫu của nhân loại.

— Giống như người ngoài hành tinh vậy.

Lời nói trong miệng Ôn Diễn, Lăng Tồn rõ ràng nghe hiểu, lại không cách nào lý giải.

...... Con người bình thường sẽ nghĩ như vậy sau khi nhìn thấy cái chết của con chuột sao?

Một loại dự cảm mãnh liệt cùng sợ hãi đối với tử vong cùng bị thương, trong nháy mắt bao trùm lấy Lăng Tồn. Hắn mơ hồ nghe thấy thanh âm trong cơ thể mình có cái gì đó vỡ vụn.

Không thể hiểu được... Hắn căn bản không cách nào lý giải, trong đầu Ôn Diễn đang suy nghĩ cái gì.

Ôn Diễn nhìn trạng thái hoảng sợ vô cùng bất an của hắn, thế nhưng lộ ra một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa điềm tĩnh.

[Đúng không?]

  *

"Cùm cụp—".

Trong nháy mắt thất thần, Lăng Tồn dùng sức quá độ, bút chì bấm trong tay bị bẻ gãy. Mảnh vụn cắt qua làn da trắng nõn của hắn, máu đỏ thẫm vì thế mà chậm rãi tràn ra.

Cảm giác phiền não giống như sâu nhỏ, tinh tế cắn lên lưng hắn.

Lăng Tồn hít sâu một hơi, tiện tay ném cây bút chì bấm đã hỏng vào thùng rác.

Hắn liếc mắt nhìn vết thương trên tay mình, liên tưởng đến bàn tay quấn bắng của Ôn Diễn, càng tức giận.

Dứt khoát không để ý tin nhắn Chu Mông gửi tới, quyết đoán đứng dậy, đạp một chân vào bàn học của Vương Suất.

"Sao, làm sao vậy, A Tồn?" Vương Suất vốn mệt mỏi nằm sấp trên bàn, bị một cú đá đột nhiên này làm cho sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên, "Dọa chết tôi rồi, cậu có thể nhẹ nhàng một chút hay không?"

"Cùng tao đi ăn cơm."

"...... Nhưng căng tin đóng cửa rồi—— A, tôi biết rồi, bây giờ cùng cậu đến cửa hàng bán đồ ăn vặt được không?"

Dưới ánh mắt đầy tính tử vong của Lăng Tồn, Vương Suất nhanh chóng hiểu ý đứng dậy, thở dài.

Được rồi, Lăng Tồn lại không biết bởi vì cái gì mà lại bắt đầu tức giận, bây giờ nghe theo lời cậu ta mới là tốt nhất.

"Mày có đặc biệt chán ghét một thứ đồ vật nào đó hay không?"

Lúc ngồi trên ghế dài bên bồn hoa ăn chút đồ, Lăng Tồn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Thật sự là một đề tài kỳ lạ." Vương Suất ngửa đầu uống một ngụm nước ngọt mà Lăng Tồn mời hắn ta, "Thứ đặc biệt đáng ghét ngược lại không có, nhưng mà có đồ vật khiến tôi thấy sợ hãi."

"...... Là sao."

"Tôi sợ ma. Tất cả mọi thứ liên quan đến các yếu tố phim kinh dị tôi đều sợ hãi."

"Tại sao?"

"Cái này tôi ngược lại không nghĩ tới." Vương Suất nghiêng đầu, vắt hết óc suy nghĩ một chút, "Đại khái là bởi vì tôi không có biện pháp chống cự được lực lượng của những sinh vật không phải người kia. Các nhân vật chính trong phim kinh dị không phải là là như vậy sao? Ở trước mặt lực lượng khổng lồ có vẻ nhỏ bé lại vô lực. Tôi rất dễ lâm vào cái loại cảm giác này, vì vậy liền cảm thấy rất sợ hãi nó."

Lăng Tồn im lặng trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên uống hết nước ngọt, bóp vỏ lon, dùng sức ném vào trong thùng rác.

"Đi thôi." Hắn đứng dậy, "Chuẩn bị vô tiết rồi."

"...... A, ừ."

Vương Dẫn nhìn bóng lưng Lăng Tồn, trong lòng thẳng thắn: Vị tổ tông này sao lại tức giận? Giống như một cái thùng thuốc nổ vậy... Lại có tên nào dám chọc giận cậu ta sao?

  *

Ôn Diễn về nhà, trong nhà yên tĩnh.

Bố không trở về, chỉ để lại cho cậu một mảnh giấy ý bảo tối nay đêm nay có việc và một ít tiền, giải ý bảo cậu tự giải quyết chuyện ăn uống.

Cậu bật điện thoại ra và nhận được tin nhắn từ mẹ.

[Mẹ: Tiểu Diễn, nhìn xem hôm nay mẹ có xinh đẹp hay không?]

Trong một cửa hàng quần áo ở một trung tâm mua sắm lộng lẫy, mẹ nhìn vào gương để thử hình dạng của chiếc váy mới.

Từ trong gương phản chiếu, cậu nhìn thấy Liễu Chân, bạn trai mới của mẹ, đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa chờ mẹ mua sắm xong.

...... Tình cảm thật tốt.

Ôn Diễn nghĩ, Liễu Chân thật sự là một người có tính cách rất tốt, cũng có thể bao dung tính cách tùy lúc bạo phát của mẹ. Mẹ cùng với anh ta, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Sau khi kết thúc bài tập trong phòng tập thể hình, ý thức của Ôn Diễn sau khi về nhà tắm rửa rồi ngã xuống giường, liền hoàn toàn biến mất.

Trong mông lung, cậu mơ thấy một giấc mơ.

Trong một căn phòng tối tăm, kéo rèm cửa màu đỏ sẫm.

Đường cong cơ bắp xinh đẹp, ý cười khiêu khích, đôi mắt mờ mịt, hiện ra màu hổ phách trong suốt...

Tay cậu nắm chặt eo đối phương, thậm chí còn để lại dấu tay màu đỏ thẫm.

Bởi vì đối phương khàn khàn cầu xin, mà càng ngày càng không khống chế được, càng ngày càng khống chế không được lực đạo. Cho đến khi vô luận đối phương cầu xin tha thứ như thế nào, cậu đều làm ngơ.

"Tiểu Tồn......"

"Cái thằng chết tiệt này, súc sinh, buông lỏng tao ra. Ách a!"

"Đinh Linh Linh ——"

Ôn Diễn bất ngờ bị tiếng chuông báo thức chói tai đánh thức.

Cậu giãy dụa đứng dậy, bởi vì cảm giác khác thường ở hạ thân mà mạnh mẽ vén chăn lên. Nhìn quần ngủ của mình ướt đẫm một mảnh, lâm vào một lhoangr không trầm mặc.

Chờ đã, chờ một chút, tối qua cậu hình như đã mơ một giấc mơ kinh khủng?!

Hơn nữa còn là cùng Lăng Tồn...

Rõ ràng trước đây cho tới bây giờ cũng chưa từng có tình huống như vậy, vì cái gì?

Ôn Diễn che gương mặt đỏ bừng nóng bỏng của mình, hận không thể chôn mình vào trong chăn như đà điểu.

...... Đáng ghét, nói như vậy, rốt cuộc phải dùng biểu tình gì, đi đối mặt với Lăng Tồn hôm nay đây.

Cậu, tiêu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top