Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14: Bắt đầu . . .

Không khí trong phòng hội trường hiện giờ có chút căng thẳng làm Thiên Trạch có muốn chú tâm vào diễn tập cũng không thể mà chỉ đại khái nói mấy câu thoại trong kịch bản được cậu học thuộc. Trình Hâm nhìn thấy thái độ của Thiên Trạch như thế thì có chút phiền não, rõ là bình thường cậu diễn rất tốt cơ mà.

Nhưng mà bây giờ rốt cuộc là phải trách ai chứ? Không phải là nên trách Vũ Hàng và Trình Hâm sao? Nếu như lúc đám người Nhật Dạ đăng ký tham gia vở kịch này, hai người không biết gì Vũ Hàng và Trình Hâm chịu nói với bọn họ một tiếng thì Nhật Dạ đã không ngồi nhìn chằm chằm Thiên Trạch và Gia Kỳ diễn từ nãy đến giờ.

Yên Bằng ngồi bên cạnh Nhật Dạ quay sang nhìn thấy gương mặt than của cô ta cảm thấy có chút buồn cười cũng có chút đáng thương. Cô biết rằng Nhật Dạ từ trước đến nay có chút quá đáng nhưng khi nhìn thấy người mình thích diễn cảnh tình cảm với người khác ai lại không buồn. Nghĩ đến chuyện đó Yên Bằng lại hướng tầm mắt đến chỗ Tỉ Đạt đang mở nắp chai nước đưa cho Tử Dật, tuy hai người họ hôm nay chưa nói với nhau câu nào nhưng Tỉ Đạt vẫn không ngừng quan tâm đến cậu ta. Cô thầm ước bản thân có được một chút sự quan tâm của Tỉ Đạt, đến lúc đó chắc cô sẽ rất hạnh phúc.

-" Thiên Trạch, hôm nay cậu có bị làm sao không?"

Vừa diễn xong Gia Kỳ liền đi lấy cho Thiên Trạch chai nước sau đó lại có chút thắc mắc mà hỏi đến.

-" Không sao. Xin lỗi, tại tớ mà. . ."

-" Không phải lỗi của cậu đâu." Trình Hâm sau khi được Tử Dật lôi vào một góc tận tình kể lại câu chuyện hôm đó ở nhà ăn liền mang vẻ mặt đanh đá quen thuộc đi ra ngồi cạnh Thiên Trạch -" Đang diễn mà người khác cứ nhìn chằm chằm mình như muốn ăn tươi nuốt sống thì làm sao làm tốt được."

Coi như đây là sai lầm của Trình Hâm khi đồng ý để Nhật Dạ tham gia, giờ cậu muốn đuổi thì cô ta cũng sẽ không chịu đi. Lúc nãy nghe Tử Dật kể cậu đã có ý định kéo người đánh cho đám người Nhật Dạ một trận cũng may mà Tử Dật và Tỉ Đạt kịp ngăn cản. Nhưng Nhật Dạ đã đụng đến bạn bè của Trình Hâm thì Trình Hâm không sớm thì muộn cũng sẽ tìm cách trả đủ cho cô ta.

-" Cậu nói nặng thế làm gì? Tôi chỉ là muốn xem khả năng diễn xuất của Thiên Trạch có tốt không thôi. Thiên Trạch, cậu quả thật diễn rất giỏi đấy." Nhật Dạ nhìn Thiên Trạch nhếch mép nói.

-" Cảm ơn cô đã khen, tôi thấy cô khả năng diễn xuất của cô cũng đâu thua kém." Trình Hâm nói tới đây thì vòng tay qua vai Thiên Trạch -" Chỉ tiếc vai chính tôi đã sớm chọn được, đành để cô đóng vai nữ phụ rồi."

-" Cậu . . ." Nhật Dạ nghe Trình Hâm nói thì tức đến nghẹn không biết nói gì.

-" Tớ . . .tớ đi ra ngoài một chút sẽ quay lại."

Thiên Trạch nói xong liền lập tức đứng dậy rời đi, cậu mà còn ở lại đây chắc mọi chuyện sẽ rắc rối thêm mất. Gia Kỳ nhìn Thiên Trạch đến khi cậu đóng cửa phòng hội trường lại mới quay sang Nhật Dạ cau mày khó chịu:

-" Cô bớt nói một chút không được sao?"

-" Gia Kỳ, anh . . .anh sao lại có thể nói với vợ sắp cưới của anh như thế?"

Nhật Dạ chu môi bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn Gia Kỳ mà Gia Kỳ một chút không quan tâm đến đứng dậy đi sắp xếp lại mấy bộ trang phục khiến cho Trình Hâm thỏa mãn cười lớn một trận còn Nhật Dạ chỉ biết tức giận dậm chân mấy cái. Tử Dật và Tỉ Đạt ngồi đằng xa nhìn thấy cũng cảm thấy buồn cười không kém, cảm thấy cô ta thật quá đáng thương rồi.

-" Tử Dật, chuyện hôm đó . . .tớ . . ."

Tỉ Đạt ngừng cười quay sang Tử Dật, nhắc tới chuyện đó lại lo lắng không biết người kia có giận mình không. Kết quả còn chưa nói được hết câu liền bị Tử Dật cắt lời:

-" Thiên Trạch nhắn cho tôi này."

Tử Dật dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tỉ Đạt, Thiên Trạch trước giờ rất ít khi nhắn tin cho cậu bây giờ lại đang ở trường, cậu ấy chỉ đi ra ngoài một chút sao lại phải nhắn cho cậu? Nhưng mà Tử Dật rất muốn cảm ơn Thiên Trạch một tiếng vì đã nhắn cho cậu lúc này, hiện tại Tử Dật vẫn chưa muốn đề cập đến chuyện hôm đó với Tỉ Đạt.

-" Cậu xem thử đi, chắc cậu ấy có chuyện cần cậu giúp."

-" Ừ"

Tử Dật gật nhẹ đầu, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, xem tin nhắn xong liền khẽ cau mày đứng dậy.

-" Tớ ra ngoài một chút."

-" Ừ"

Khi Tử Dật đi khỏi phòng hội trường Tỉ Đạt mới phát hiện Tử Dật quên mất điện thoại của mình. Trên màn hình điện thoại vẫn còn hiện tin nhắn của Thiên Trạch.

-" Cậu ra ngoài gặp tớ một chút." Tỉ Đạt đọc khẽ tin nhắn có chút thắc mắc.

Thiên Trạch có chuyện gì để nói với Tử Dật sao?







Mọi người đọc vui vẻ nhé!

Yêu mọi người😘❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top