Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Tạ Đạo Uẩn này ta biết.

Lúc còn ở thế giới hiện đại ta đã từng nghe nói qua đại danh lừng lẫy của nàng, có tiếng là tài nữ thời kỳ Ngụy Tấn.

Nghe nói nàng thông minh tài trí, có thể biện luận.

Thúc phụ của nàng chính là tướng quân Tạ An từng đánh bại trăm vạn đại quân Phù Kiên, Tạ An còn một lần triệu tập con cháu nữ nhân bàn luận văn nghĩa trên đường, đột nhiên nhìn thấy tuyết rơi trong không trung như lông ngỗng phân tán, liền thuận miệng hỏi: "Tuyết rơi giống cái gì nhỉ?"

"Muối trắng ném giữa trời"

Đây là cháu của ông ấy - Tạ Lãng trả lời.

Phía sau, Tạ Đạo Uẩn lại nói: "Gió thổi tung tơ liễu".

Chỉ cần một câu vịnh như vậy đã làm thanh danh Tạ Đạo Uẩn bắt đầu lan truyền rộng rãi, ngay cả người hiện đại vô công rỗi nghề bán thùng nước như ta cũng được nghe qua đại danh của nàng.

Chỉ là không nghĩ tới nàng có thể đến thư viện Ni Sơn này làm thỉnh giả, làm ta có chút ngoài ý muốn, nhưng may mắn có thể nhìn thấy tài nữ trong truyền thuyết, tất nhiên là chuyện vui rồi.

Tạ Đạo Uẩn đã gần tới nơi rồi, một đám học sinh được Sơn Trưởng dẫn đầu vội vàng tiến đến nghênh đón, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đi ở phía trước ta.

Ta có thể nhìn ra được Chúc Anh Đài đang rất cao hứng, nói với Lương Sơn Bá: "Sơn Bá, thật tốt quá, Tạ Đạo Uẩn sẽ đến, ta cuối cùng có thể nhìn thấy nàng ấy rồi!"

"Đúng vậy, Tạ tiên sinh quả thật tài danh lan xa. Nàng có thể đến làm thỉnh giả là vinh hạnh của chúng ta".

Lương Sơn Bá gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy đúng vậy!"

Chúc Anh Đài cao hứng bồi thêm: "Sau này ta cũng muốn giống như nàng, không hề thua kém đám nam nhân các người!"

"Khụ!"

Ta ở phía sau khụ một tiếng, đánh gãy lời Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài cũng phát hiện mình nói sai, vội vàng quay đầu nói với ta: "Diệp Hoa Đường, ngươi ho khan cái gì! Ta...ý của ta là... ta cũng muốn giống nàng có tài học uyên bác, danh...danh truyền ngàn dặm!"

Nhìn ngươi đi, ta cũng đâu có nói gì, chẳng qua là lo lắng có người nói sai, tự dưng đem phiền toái đến cho mình.

Ta lướt qua hai người bọn họ, vừa định đi về phía trước, Lương Sơn Bá phía sau đột nhiên lên tiếng gọi: "Diệp huynh!"

"Hả?"

Ta quay đầu nhìn hắn, Lương Sơn Bá chần chừ một chút, đang muốn mở miệng, phía sau đã thấy Mã Văn Tài mang theo Vương Lam Điền cùng Tần Kinh Sinh thong thả bước đến, thấy ta đứng bất động, không khỏi lạnh giọng kêu: "A Đường, ngươi ở nơi này làm cái gì? Lại đây!"

A... A Đường...

Hả, gọi ta sao?

Mỗi lần nghe hai chữ này ta lại cảm thấy có một loại xúc động muốn hộc máu, mà người gọi lại còn là Mã Văn Tài nữa...

Ta cảm thấy hắn cố ý gọi như vậy, nhưng lý do gì phải thế cơ chứ?

Ta đoán không ra, nên thôi, có lẽ do ta đa tâm, ừm, chắc chắn là ta đa tâm.

Ngoại trừ Sơn Trưởng, sư mẫu, Vương Lan, Vương Huệ còn có phần đông học sinh ở ngoài, ngay cả vú già tạp dịch cũng đi theo nghênh đón Tạ Đạo Uẩn tiên sinh.

Đi đầu là đầu bếp Tô An cùng Tô đại nương, ta ở phía sau chỉ nghe được đối thoại của các nàng và Sơn Trưởng, nói Tạ tiên sinh là nữ trung hào kiệt, là kiêu ngạo của nữ nhân, các nàng nhất định phải ra nghênh đón v... v.....

Vương Huệ cô nương còn đang lo lắng không có người nấu cơm, sợ đói bụng, khiến cho mọi người từng trận cười vang không thôi.

"Hừ, nữ nhân gia sao không ngoan ngoãn ngồi ở trong nhà, lại xuất đầu lộ diện..."

Mã Văn Tài tiến lên từng bước, nhìn bóng lưng của đám người Sơn Trưởng, khẽ lắc đầu.

Tần Kinh Sinh vội vàng ở bên cạnh nói tiếp: "Đúng vậy, Văn Tài huynh, nàng ta không phải là ỷ vào một câu 'Gió thổi tung tơ liễu' mà thành danh sao, ta thấy nàng ta chưa hẳn là có thực tài đâu!"

"Nghe nói nàng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, còn chưa có lấy chồng, chắc là sinh ra xấu xí không ai thèm nên mới phải liều mạng đọc sách"

Vương Lam Điền ở bên cạnh thuận miệng bịa chuyện.

Ta nghe được thì nhíu mày, Mã Văn Tài lại cảm thấy vừa lòng với kiểu phụ họa của hai tên kia, tuy rằng bề ngoài không tỏ thái độ gì với Vương Lam Điền, nhưng trên mặt lại tràn đầy khinh miệt và cười nhạo.

Lúc này có người kêu to "Đến rồi? đến rồi!".

Ta đưa mắt nhìn lên, nhưng chỉ thấy đỉnh kiệu nhỏ phiêu diêu mà đến, trong kiệu có một nữ tử hai tay đặt lên gối ngồi ngay ngắn, trước sau có bốn gã sai vặt, trái phải có thị nữ tùy tùng.

Kiệu nhỏ đi đến sơn môn thì ngừng lại hạ xuống, nử tử trẻ tuổi xinh đẹp bên trong thản nhiên bước ra, khuôn mặt nhàn tĩnh tao nhã, tư thái ngàn vạn, khí chất cao quý, vừa nhìn là biết tiểu thư xuất thân danh môn khuê các.

Bên môi nàng treo một nụ cười mỉm, bước vội đến trước mặt Sơn Trưởng và sư mẫu trí lễ, ở trong tiếng nghị luận không ngớt của mọi người mà thong dong đi từ cửa vào thẳng bên trong.

Ta nhận ra khi Mã Văn Tài vừa thấy mặt nàng ấy, thần sắc liền có chút âm trầm.

Tần Kinh Sinh ở bên cạnh còn đang không sợ chết ồn ào với Vương Lam Điền:

"Vương Lam Điền, nàng tuyệt đối không giống như ngươi nói, không phải không ai muốn!"

"A, a a." Vương Lam Điền nhìn bóng dáng Tạ Đạo Uẩn mà há to miệng, chỉ biết hóa đá đứng đó.

Mã Văn Tài trầm mặt, cũng không quay đầu lại mà phất tay áo rời đi.

"Ấy ấy, Văn Tài huynh, đợi ta với!"

Vương Lam Điền cùng Tần Kinh Sinh vội vàng đuổi theo, ta kiễng mũi chân, nhìn xung quanh đám người, quả nhiên, không phát hiện thân ảnh của Trần phu tử.

Hừ, cái lão bảo thủ kia vậy mà không thèm nghênh đón Tạ tiên sinh, xem ra là đối với việc nàng ấy đến viện dạy học rất có ý kiến nha.

Ta liếm liếm môi, trong lòng âm thầm cảm thấy kế tiếp có khả năng sẽ phát sinh chút chuyện thú vị.

Có thể nhìn ra Tạ Đạo Uẩn là giảng viên vô cùng tốt và có trách nhiệm.

Vốn dĩ Sơn Trưởng yêu cầu nàng nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mới bắt đầu giảng bài, lại bị nàng cự tuyệt, sau đó lập tức thay đổi thường phục, bắt đầu bài giảng đầu tiên cho chúng ta.

Nàng giảng nội dung của 'Mộc Lan từ'.

"Đồng hành thập nhị niên,
Bất tri Mộc Lan thị nữ lang!
Hùng thố cước phác sóc,
Thư thố nhãn mê ly,
Lưỡng thố bàng địa tẩu,
An năng biện ngã thị hùng thư?"*

(*Đồng hành với nhau mười hai năm
Vậy mà không nhận ra Mộc Lan là nữ.
Thỏ đực chân nhảy nhót
Thỏ cái mắt mơ màng.
Hai con thỏ cùng nhau chạy.
Làm sao có thể phân biệt được đực cái?)

"Lưỡng thố bàng địa tẩu
An năng biện ngã thị hùng thư?"

Đám học sinh rung đùi đắc ý đọc theo, bộ dáng cực kỳ giống mấy lão hủ nho có bím tóc dài mà trước kia ta hay thấy trong phim.

Ta cảm thấy thú vị, không khỏi ở phía dưới cười trộm, kết quả bị Tạ tiên sinh vừa vặn bắt gặp, đành vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm ra bộ dáng nghiêm cẩn nghe giảng bài.

Tạ Đạo Uẩn nhìn ta một cái, cuộn sách trong tay, thản nhiên nói: "Đây là ca sao dân gian lưu hành nhất thời Bắc Ngụy, nói về Hoa Mộc Lan tòng quân thay cha. Không biết các vị đang ngồi, đối với bài thơ này có ý kiến gì không?"

Phần phật một tiếng, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đồng thời cùng giơ tay lên, hai bên trái phải phân chia rõ ràng.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, hình như cảm thấy buồn cười với sự ăn ý này, Tạ Đạo Uẩn vừa lòng cong khóe miệng, nói với bọn họ: "Mời nói."

Lương Sơn Bá cười ngốc: "Học trò Lương Sơn Bá, học sinh cảm thấy bài thơ Mộc Lan này, nhất định là một người nam nhân làm. Nó tuy rằng viết Hoa Mộc Lan trung và hiếu, nhưng lại không thể viết ra khí phách nữ tử!"

Tạ Đạo Uẩn mím môi nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Nguyện nghe tường tận".

Lương Sơn Bá nghe được lời này không khỏi quay đầu nhìn tiểu hiền đệ của hắn.

"Anh Đài, đệ nói đi!"

Chúc Anh Đài gật đầu, trả lời Tạ Đạo Uẩn: "Tiên sinh, trong chuyện xưa Mộc Lan phải tòng quân cũng không phải xuất phát từ mong muốn của nàng ấy. Mà là vì 'Quân thư thập nhị quyển, Quyển quyển hữu gia danh. A gia vô đại nhi, Mộc Lan vô trưởng huynh'** Mộc Lan xuất phát từ trung hiếu, không thể không nữ phẫn nam trang tòng quân thay cha, thông minh dũng cảm, trung hiếu đức hạnh làm người ta kính nể. Nhưng làm người ta tiếc nuối là, Mộc Lan vẫn còn về 'Đương song lý vân mấn, đối kính thiếp hoa hoàng' ***phòng khuê các . Vì sao nữ nhân không thể tạo ra thế giới riêng của họ? Mà nam nhân chỉ muốn đem nữ nhân nhốt ở trong phòng, không cho họ tự chủ tự do?"

(**Danh sách mười hai cuốn, đều có tên cha mình. Cha không có con lớn, Mộc Lan không có huynh trưởng)

(***Bên cửa sổ chải mái tóc mây, ở trước gương cài hoa vàng lên tóc)

Tạ Đạo Uẩn nghe vậy không khỏi hơi sửng sốt, Chúc Anh Đài cảm thấy lạ liền hỏi: "Tiên sinh, ta nói sai rồi sao?"

"Trò nói đúng!"

Tạ Đạo Uẩn nở nụ cười, lúc này ánh mắt nàng vừa vặn đảo qua bên người ta, hình như nàng định nói gì đó, nhưng khi thấy ta bỗng nhiên đổi ý, nói với ta: "Vị học sinh này, mới vừa rồi lúc đọc thơ, thấy trò sắc mặt khác thường, là vì đối với Mộc Lan từ này không cùng cái nhìn với bọn họ sao?"

Hả, là đang nói ta phân tâm trong lớp sao? Nhưng nếu tiên sinh đã đặt câu hỏi, ta tất nhiên là không thể không đáp.

"Học trò Diệp Hoa Đường. Học sinh thật ra không có cao kiến giống như Lương huynh và Chúc huynh, chỉ là ta cảm thấy, Hoa Mộc Lan vốn là nữ nhân, lại vì cha già trong nhà mà phải đi tòng quân, đã cùng rất nhiều nam tử đồng hành sinh tồn suốt mười hai năm, chắc chắn mỗi ngày đều trôi qua rất vất vả. Thế nhân chỉ biết Mộc Lan trung hiếu nghĩa khí, nhưng liệu có ai biết rằng đó có phải điều nàng muốn hay không? Về điểm này thì ta lại có cái nhìn bất đồng với Chúc công tử!"

"Học sinh cảm thấy, Hoa Mộc Lan cuối cùng có thể trở lại khuê phòng là may mắn của nàng, cũng thể hiện được rằng bản thân nàng muốn một cuộc sống an nhàn. Nếu không, chẳng lẽ lại muốn đi mặc giáp trụ, cưỡi nhung mã làm đại tướng quân, rồi gánh lên vai gánh nặng vốn không thuộc về nàng sao?"

"Diệp Hoa Đường!"

Chúc Anh Đài không vừa ý: "Ngươi có ý gì?"

"Ta chẳng có ý gì cả!"

Ta quay đầu nhìn về phía nàng: "Ta chỉ cảm thấy, có một số việc không phải bản thân tùy hứng là có thể giải quyết, chỉ có sống tốt mới là chuyện quan trọng nhất. Hoa Mộc Lan tòng quân cũng tốt, về nhà cũng thế, đều chỉ vì người nhà thậm chí là bản thân sống tốt, nàng quả thật có tự do, nhưng nàng không có khả năng bảo vệ tự do của mình. Những người cả ngày đều nghĩ phải ra ngoài ngao du tung hoành, đều là những người sống một cuộc sống như hoàng yến trong lồng, hoàn toàn chẳng biết được cuộc sống rực rỡ màu sắc bên ngoài mà họ thèm khát có bao nhiêu khủng khiếp và đen tối!"

"Diệp Hoa Đường!"

Chúc Anh Đài tức giận đến ngực phập phồng, cũng không biết có phải bị ta nói trúng tim đen hay không, Tạ Đạo Uẩn vội vàng lên tiếng hoà giải.

"Ba vị học sinh nói đều có đạo lý, tranh luận tuy rằng là chuyện tốt, nhưng cũng không cần quá mức nóng nảy. Mộc Lan từ này là dân ca lưu truyền nhất thời Bắc Ngụy, thông qua sự thông minh dũng cảm của Hoa Mộc Lan mà tuyên dương tư tưởng trung hiếu, đây là văn hóa truyền thống của Trung Nguyên. Nhưng đúng là khó có được người nào như ba trò, thân là nam tử mà có thể giải thích được như vậy, các vị phu nhân tương lai của các trò có lẽ sẽ khiến người khác ngưỡng mộ không thôi!"

"Hừ, nếu ai làm phu nhân của hắn mới là thảm đấy!"

Ta nghe được Chúc Anh Đài ở phía sau thì thầm, tuy rằng không có chỉ tên nói họ, nhưng không ai không biết là đang nói ta.

Trong cái rủi có cái may, đó là ta không phải nam nhân, không cần phải cưới vợ.

"Ta có vấn đề muốn hỏi"

Tạ Đạo Uẩn vừa dứt lời, Vương Lam Điền liền lười biếng giơ tay, Tạ Đạo Uẩn không nghi ngờ gì, vẫy vẫy tay nói: "Mời nói!"

Vương Lam Điền từ khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

"Từ xưa đến nay nam tôn nữ ti, tiên sinh chính là hạng nữ lưu, dùng cái gì mà đòi ngồi ngay ngắn ở đây, kêu chúng nam tử phải nhường nhịn mà mặt không đổi sắc?"

Thấy chưa, vấn đề đến rồi đấy!

"Nghe có tuần tự, học thuật phải chuyên tâm, giảng đường thư viện là nơi đề cao người có học thức, vô công rỗi nghề mới thì mới không được xem trọng. Đây là đạo lý vì sao ta ngồi ngay ngắn trên đây mà mặt không đổi sắc!"

Tạ Đạo Uẩn vừa nói xong, không ít học sinh đã ào ào vỗ tay, người nhiệt tình nhất là Chúc Anh Đài.

Vương Lam Điền đang cúi đầu ảo não, bỗng nhiên Mã Văn Tài cuộn sách trong tay rồi lắc qua lắc lại mấy cái, dừng tràn pháo tay, hắn buông sách, đứng dậy.

Trong lòng ta rục rịch, thầm nghĩ tên đầu sỏ cuối cùng cũng lên sàn.

Mã Văn Tài hắng giọng, lớn tiếng nói:

"Tiên sinh quả nhiên tài trí lanh lợi, võ mồm sắc bén. Thế nhưng học trò thường nghe rằng nữ tử phải tuân thủ tam tòng tứ đức, không biết tiên sinh làm thế nào?"

"Bản tịch hướng đến thiên lý, tuân theo lời nói, theo nhân tình, đây là cái gọi là tam tòng; Chấp lễ, thủ nghĩa, phụng liêm, biết sỉ, đây là quy phạm của tứ đức. Tam tòng tứ đức này, trò chưa từng nghe nói qua hay sao?"

Mã Văn Tài lắc đầu cười lạnh: "Tiên sinh biết rõ tam tòng là... ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Mà phụ đức, phụ ngôn, phụ công, phụ dung là tứ đức. Tiên sinh, ngài tuân thủ theo như thế nào?"

Tạ Đạo Uẩn không nghĩ tới hắn lại nói trắng ra như vậy, nhất thời ngẩn ra.

Lúc này hảo hán Lương Sơn Bá gặp chuyện bất bình từ trên ghế lắc người đứng lên, phất tay áo nói: "Mã công tử nói vậy là sai rồi"

"Thiên cương địa đạo, nhân tồn ở giữa, tu tâm tích đức, buông bỏ chấp niệm. Đức, ngôn, công, dung là tứ đức, điều này nam tử cũng nên thực hiện theo. Nếu cứ cố chấp phân chia nam nữ, vậy thì rất nông cạn!"

Hắn nói xong có lẽ bản thân cũng cảm thấy buồn cười, lại tiếp tục nói: "Về phần tam tòng, Tạ tiên sinh thuở nhỏ cha mẹ đều mất, mọi người đều biết. Mà hiện tại tiên sinh vẫn là khuê nữ, tất nhiên vô phu khả tòng; Nói đến phu tử tòng tử, còn vớ vẩn hơn, giả dụ như Mã công tử là một vị nữ tử, muốn tòng tử nhưng con vẫn còn trong tã lót thì huynh tòng như thế nào đây?"

"Phì"

Ta không nhịn được cười ra tiếng, lập tức dùng sách che miệng.

Mọi người xung quanh ào ào vỗ tay tán thưởng.

"Nói rất đúng, nói rất đúng, hay, hay lắm!"

Mã Văn Tài ánh mắt sắc bén đảo từ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài bên kia đến trên người ta, từng trận hàn khí phát ra làm đám học sinh trong thư viện đều dần dần ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.

Mã đại gia hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tạ Đạo Uẩn, lạnh lùng nói: "Bản công tử sao có thể ngồi cùng phòng với đám tiểu nhân cúi đầu trước nữ tử các ngươi?"

Hắn nói xong, môi mỏng hơi nhếch lên, quay đầu nói: "Nghe đây, nếu là nam nhân thì đi theo ta!"

Nói xong lời này, hắn lạnh lùng xoay người, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài giảng đường.

Toàn bộ học sinh không dám chần chờ, ào ào đi theo hắn ra ngoài.

Chúc Anh Đài trơ mắt nhìn từng người xung quanh đứng lên rời khỏi, vội la lên: "Này, các ngươi mau trở về, thế này còn ra thể thống gì nữa!"

Nhưng mà không ai quan tâm nàng, chỉ có thân ảnh vạt áo tung bay.

Mã Văn Tài đi đến cửa giảng đường thì dừng lại. Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía ta.

"Diệp Hoa Đường, ngươi có đi hay không?"

Ta? Ta không phải nam nhân, vì sao phải đi?

Lúc ta còn đang đứng run tại chỗ, Mã Văn Tài đã vung tay áo, hầm hầm sải bước rời khỏi giảng đường.

Trong nháy mắt, giảng đường gần như trống không, chỉ còn mỗi mình ta, Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, cùng với vài người Tuân Cự Bá.

Lương Sơn Bá cũng biết là bản thân đã chọc giận Mã Văn Tài, xấu hổ giải thích với Tạ Đạo Uẩn: "Học sinh lỗ mãng, hại tiên sinh vô cớ liên lụy chịu nhục"

"Các trò ngồi đi."

Tạ Đạo Uẩn cười nhạt.

"Chỉ cần một người nguyện ý nghe ta dạy học, ta cũng nguyện ý vui vẻ truyền thụ!"

"Chỉ là không ngờ được Diệp huynh lại nguyện ý ở lại"

Lương Sơn Bá cười nói với ta, có thể nhìn ra hắn đang rất cao hứng.

"Mới vừa rồi Văn Tài huynh làm như vậy, ta còn tưởng rằng huynh sẽ cùng hắn rời đi, hiện tại xem ra quả nhiên Diệp huynh vẫn không giống với bọn họ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top