Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14


Toàn bộ mễ xá gần như ngồi đầy người, chỉ có phía trước chỗ Mã Văn Tài là có một chỗ trống.

Tuân Cự Bá lôi kéo ta đi qua tìm một vị trí vừa muốn ngồi xuống, chợt nghe Mã đại gia phía sau mở miệng nói: “Tránh ra!”

Hả? Nói ai vậy?

Ta quay đầu nhìn hắn, vì thế Mã đại gia lại tiếp tục thêm chủ ngữ vào câu nói: “Diệp Hoa Đường, không cho ngươi ngồi ở chỗ này!"

Dựa vào cái gì!

Mễ xá này cũng không phải nhà ngươi mở, ngươi kêu ta không được ngồi thì ta sẽ không ngồi sao?

Thật là kỳ quái, tại sao ta sao phải nghe lời ngươi nói cơ chứ?

Ta không để ý hắn, tiếp tục bưng đồ ăn định ngồi xuống ghế, kết quả thân thể chỉ mới ngồi xuống một nửa, đột nhiên ngưng lại ở giữa không trung.

Tuân Cự Bá phun hết một miệng bánh nướng ra ngoài, hai tay bịt chặt miệng nhịn cười đến mức mặt đỏ tai hồng, nhìn vô cùng vất vả.

Hóa ra Mã Văn Tài ở phía sau vươn một bàn tay đến, nắm lấy cổ áo ta dùng sức xách lên, khiến cho ta bị treo lơ lửng giữa không trung.

Thằng nhãi này không hổ là đầu lĩnh bá vương, lực tay thật đúng là lớn, chỉ cần một tay đã nhấc hẳn cả người ta lên trên.

Ta đỏ mặt, hầm hầm xoay người vừa muốn nổi khùng, đã thấy Mã Văn Tài nắm lấy y phục của Vương Lam Điền bên cạnh, ra lệnh: “Cút ngay!”

Sau đó quay lại nói với ta: “Ngươi ngồi đây!”

“Phốc. Diệp... Diệp huynh…”

Tuân Cự Bá xém chút lại đem bánh nướng phun ra, lập tức đè lại, thấy ta đang còn sững sờ tại chỗ, đã nhanh chóng đẩy ta ra ngoài, sau đó quay qua Mã Văn Tài, đồng thời cười nói: “Văn Tài huynh đã mở miệng thì huynh cứ ngồi đi, đừng phụ ý tốt của người ta!”

Ta vốn lửa giận đầy trời, bị hắn làm như vậy, đột nhiên lại trở nên có chút không biết làm sao.

Kết quả Tuân Cự Bá nói ta mắc cỡ ngại ngùng giống tiểu cô nương, thế là ta phải vội vàng ngồi xuống, thể hiện rằng ta chính là người hành động dứt khoát như nam tử hán!

Mà Vương Lam Điền bị đuổi ra khỏi chỗ ngồi cũng không dám nói gì, tự mình đi đoạt chỗ ngồi của học sinh khác rồi cúi đầu ăn cơm, chỉ là thỉnh thoảng có ngẩng đầu trừng ta mà thôi.

Nói thật, ta thấy không rõ, rõ ràng hắn bị Mã Văn Tài đuổi cơ mà, sao cứ trừng ta làm cái gì?

Mã Văn Tài Mã đại gia sau khi phân phối xong chỗ ngồi, cũng tiếp tục cúi xuống ăn đồ của mình.

Rõ ràng chỉ có một cái đĩa ăn sáng, một chén canh, lại thêm mấy miếng bánh nướng, cầm lên cắn mấy miếng là xong rồi, vậy mà hắn cứ cố tình xé thành miếng nhỏ, rồi bỏ từng miếng vào miệng, làm ta cũng ngượng ngùng vì cái tính ăn như hổ vồ của mình, theo bản năng cũng bắt chước cách ăn của hắn.

Sau đó ta có cảm giác ánh mắt Mã Văn Tài đang quan sát ta, khóe môi hơi nhếch, không biết có phải đang cười nhạo ta hay không.

Một bữa cơm này thật là vô vị, rõ ràng đồ ăn hôm nay là cà tím nướng ta thích nhất, nhưng bởi vì Mã Văn Tài làm như vậy, khiến ta chẳng còn khẩu vị gì nữa.

Ta đang định ăn qua loa cho xong rồi trở về, bỗng nhiên một người đang ngồi ở trước mặt Tuân Cự Bá đứng dậy kêu lên: “Sơn Bá, Chúc công tử, các huynh tới rồi!”

Sao ta cảm thấy câu nói này có vấn đề thế nhỉ?

Trong lòng ta đột nhiên có một dự cảm không tốt, vừa bỏ một miếng bánh nướng vào miệng, vừa chú ý tới ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng về phía hai người Lương Chúc, bao gồm Mã Văn Tài đang ngồi cạnh ta, Vương Lam Điền, Tần Kinh Sinh, còn có vài học sinh khác cũng đều như thế.

Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cũng chú ý tới điểm này, có chút kỳ quái, Chúc Anh Đài còn nói một câu: “Hôm nay sao yên tĩnh như vậy?”

“Hừ.”

Mã Văn Tài bên cạnh hừ ra một tiếng cười lạnh, giương mắt nhìn Chúc Anh Đài, chậm rãi nâng bát canh trong tay lên, tư thái tao nhã nhấp một ngụm, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Lương Sơn Bá do dự một chút, kéo tay áo Chúc Anh Đài qua nói: “Đừng để ý đến hắn, đi thôi.”

Hai người bọn họ đến bàn ăn, bưng đồ lên vừa muốn đi, người phụ trách phát đồ ăn là đầu bếp Tô An đột nhiên mở miệng nói: “Chúc công tử…”

Hai người đồng loạt quay đầu.

Cùng lúc đó ta chú ý thấy ánh mắt Mã Văn Tài sắc như dao quét về phía Tô An!

Thân mình Tô An lập tức rụt về phía sau một chút, ngậm miệng không nói.

“Sao vậy Tô An?”

Chúc Anh Đài kinh ngạc hỏi, thấy hắn không nói lời nào, lại hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc làm sao vậy ?”

“A, không, không có việc gì.”

Mã đại gia bên cạnh dùng mắt đao liên tiếp bắn phá, hù tiểu đầu bếp Tô An vội vàng gục đầu xuống, không dám nói thêm nữa.

Ngồi phía trước Mã Văn Tài là Tuân Cự Bá, chỗ ngồi trống chỉ còn phía trước ta và Tần Kinh Sinh.

Ta chú ý tới hình như ánh mắt toàn bộ người trong nhà ăn đều đang gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm.

Kỳ quái, rốt cuộc là sao vậy?

Dưới tình hình chung, đi theo đám đông chính là đặc tính của con người, ta cũng không thể ngoại lệ.

Tuy rằng trong lòng mơ hồ cảm thấy có khả năng sẽ có chuyện không tốt phát sinh, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn về phía hai người bạn học.

Lương Sơn Bá cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, chắc là vì thấy mấy người chúng ta nhìn Chúc Anh Đài nhiều hơn hắn một chút, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, hắn liền thay đổi vị trí với Chúc Anh Đài.

“Anh Đài, hôm nay đệ ngồi bên cạnh đi!”

Chúc Anh Đài có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời hắn nói, gật đầu đáp ứng, ngồi xuống vị trí bên cạnh, Lương Sơn Bá thì đến ghế giữa ngồi, sau đó…

Ghế dựa sụp.

Phịch một tiếng, cả người Lương Sơn Bá đều tiếp xúc với mặt đất!

Tần Kinh Sinh cùng Vương Lam Điền bên cạnh ta phá lên cười muốn tắt thở, ngay cả chiếc đũa của Tần Kinh Sinh còn suýt rơi xuống đất.

Ta trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Mã Văn Tài bên cạnh, hắn nhìn ta mỉm cười trấn an, rồi dùng chiếc đũa chỉ xuống bàn, ý bảo ta không cần phải xen vào, cứ tiếp tục ăn cơm.

Ghế dựa kia đúng là cái vừa nãy ta muốn ngồi mà Mã Văn Tài không cho.

Hóa ra bọn họ đã sớm dự mưu hại Chúc Anh Đài!

“Các ngươi cười cái gì!”

Chúc Anh Đài vội vàng đi qua đỡ Lương Sơn Bá lên, quay đầu hung hăng nhìn xung quanh, Lương Sơn Bá lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì, Chúc Anh Đài liền đem ghế của mình và của Tuân Cự Bá ghép lại, tạo ra thêm một chỗ ngồi, để cả ba có thể ngồi chung.

Hai người cầm lấy đũa chuẩn bị ăn, Chúc Anh Đài bỗng nhiên phát hiện món ăn hôm nay là cà tím, không khỏi nhíu mày.

“Cà tím à… Ta không ăn cái này!”

Nàng nói xong bưng đĩa đồ ăn đưa qua cho Lương Sơn Bá.

“Sơn Bá, cho huynh, huynh ăn đi!”

Lương Sơn Bá bất đắc dĩ cười cười, cầm lấy đĩa đồ ăn nói: "Đệ đúng là kén ăn!”

Nói xong lời này hắn vừa định động đũa, lại hình như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn ta ở bên này, thấy đĩa thức ăn của ta đã sớm trống không, còn ta thì đang cắn bánh nướng, liền thuận tay đem đĩa thức ăn kia đưa tới.

“Diệp huynh, ta nhớ huynh thích nhất là ăn cà tím. Ta ăn một phần là đủ rồi, phần này huynh có muốn ăn hay không?”

Hả, ta có thể muốn sao?

Ta chần chừ nhìn Chúc Anh Đài, phát hiện nàng ta căn bản không có phản ứng gì, còn Lương Sơn Bá thì đang thành khẩn nhìn ta, thế là ta cao hứng đứng lên, vươn tay ra nhận.

Kết quả bị Mã Văn Tài ở bên cạnh dùng đũa gõ mạnh, làm toàn bộ đồ ăn trên đĩa đổ hết ra đất!

“Sao ngươi lúc nào cũng loạn thất bát tao hết vậy!”

Mã Văn Tài lườm ta một cái, hầm hầm ném chiếc đũa, đứng dậy bỏ đi luôn.

Hắn vừa đi như vậy, học sinh khác cũng đều ào ào đứng dậy rời đi, Tần Kinh Sinh lúc gần đi còn hừ với ta một tiếng, vứt lại một câu: “Ngươi thật nhiều chuyện!”

Làm cho ta mạc danh kỳ diệu, đám người này đều làm sao vậy?

Người trong phòng ăn rất nhanh đều đi hết, chỉ còn lại bốn người là ta, Tuân Cự Bá và hai người Lương Chúc.

Tô An thấy bọn Mã Văn Tài đã rời khỏi nhà ăn, mới chạy tới nói: “Chúc công tử, ngài đừng ăn, trong cơm của ngài có thuốc!”

“Có cái gì?”

Chúc Anh Đài chấn động, nhanh chóng buông bánh nướng trong tay xuống, nhìn đĩa cà tím trên mặt đất của Lương Sơn Bá lòi ra một mảnh sứ vỡ, không khỏi thay đổi sắc mặt.

Tô An liên tục gật đầu, may mắn nói: “Hôm nay thật đúng là nhờ Diệp công tử, bằng không là thảm rồi.”

“Ha, phải nói là may nhờ Văn Tài huynh đối với Diệp huynh tình thâm ý trọng! Có phải không Diệp huynh?”

Tuân Cự Bá lại gần dùng sức vỗ vỗ bả vai ta, nhướn lông mày trêu chọc.

Ta không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng nôn nóng, dùng sức gạt tay hắn ra, rống lên: “Đừng nói bậy!”

Rồi vội vã chạy ra khỏi nhà ăn, lao về phía phòng ngủ.

Thời điểm ta về đến phòng ngủ, Mã Văn Tài đang ở trong phòng thay y phục, ta tông cửa vào đúng lúc hắn đang cởi trung y, lộ ra cơ bắp trên người.

Chết, hỏng bét!

Ta theo bản năng quay đầu chạy ra ngoài, khi ra cửa lại không khéo đụng phải thư đồng Mã Thống, tên mập mạp há mồm la làng lên: “Ai da Diệp công tử, ngươi muốn chạy đi đâu mà gấp gáp quá vậy?”

“Ta...ta mót! Liên quan gì ngươi?”

Ta lảo đảo đưa tay đẩy hắn, muốn chạy đi, lại nghe thanh âm của Mã Văn Tài phía sau truyền đến nói: “Diệp Hoa Đường, đứng lại cho ta!”

Đứng lại?

Còn lâu, ai lại muốn ở trong phòng nhìn ngươi thay y phục cơ chứ!

Ta còn muốn chạy, Mã Thống đã nhanh như chớp lao tới chặn đầu của ta, lớn tiếng nói: “Diệp công tử, công tử nhà ta gọi ngươi đứng lại, ngươi không nghe sao?”

“Mã chết bầm, ngươi muốn ăn đòn sao!”

Ta hùng hổ nắm chặt hai tay, tên thư đồng kia sợ tới mức nuốt một ngụm nước miếng, nhưng vẫn cố thẳng sống lưng, cắn răng nói: “Đây là mệnh lệnh công tử nhà ta! Dù ngươi đánh ta, ta cũng muốn giúp công tử ngăn ngươi lại!”

“Ngươi!”

Hắn nói như vậy, lại khiến ta không thể ngoan độc trực tiếp động thủ đánh hắn.

Chỉ chần chừ một chút như vậy, Mã Văn Tài đã mặc xong trung y từ trong phòng đi ra, kéo ta vào trong phòng, thuận tiện vẫy tay kêu thư đồng của hắn đi ra ngoài.

Thời điểm tên thư đồng thối tha kia đi ra còn không quên đóng cửa lại, bộ dáng lén lút làm cho người ta nhìn đã muốn đánh!

Sức lực của ta không lớn bằng Mã Văn Tài, sau khi giãy giụa một hồi vẫn bị tên kia tha trở về phòng, ném ta lên giường rồi hằm hằm nói: “Trở về rồi thì cứ vào, nhìn thấy ta ngươi chạy cái gì?”

Ta bị hắn ném lên giường liền vội vàng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng tên kia lại bắt đầu tiếp tục thay y phục khiến ta không khỏi có chút gấp gáp: “Ngươi thay quần áo thì kệ ngươi, quản chuyện ta chạy làm gì!”

Nói xong ta từ trên giường nhảy xuống muốn chạy, lại bị Mã Văn Tài túm lại lần nữa, đưa tay lên chặn trước mặt ta, trên mặt có một tia ý vị sâu xa, rồi áp sát mặt ta trầm giọng nói:

“Diệp Hoa Đường, sao ngươi lại không dám nhìn ta?”

“Không dám nhìn ta thay y phục, không dám ngủ cùng giường với ta, chẳng lẽ trong lòng ngươi có quỷ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top