Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Ta toát mồ hôi!

Trong lòng ta có quỷ?

Nếu ta ngủ cùng giường với ngươi, sau đó còn nghênh ngang nhìn ngươi thay y phục thì mới thật là gặp quỷ đấy!

Nhưng hiện tại ta đang bị hắn khoá chặt như vậy, ta tránh cũng tránh không được, trốn cũng trốn không thoát, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt hắn: “Mã Văn Tài, ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo giả bộ!”

Tuy ta nói như vậy, ngoài mặt cũng tận lực không lộ ra một chút biểu cảm sợ hãi nào, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà hốt hoảng, thầm nghĩ tên này sẽ không phát hiện ra cái gì chứ?

Mã Văn Tài buông ta ra, đi qua một bên thay trung y mới, vừa thắt đai, vừa lạnh lùng nói: “Nghe nói ngươi ở Thái Nguyên, cưới mười tám tiểu thiếp, còn dưỡng nam sủng?”

Thật sự là chuyện tốt chưa ra tới cửa, tiếng dữ đã đồn xa, ta lại lấy trúng cái thân phận quá nổi danh này.

Ta miễn cưỡng muốn đứng lên, giây tiếp theo cổ áo đã bị Mã Văn Tài nắm lấy kéo qua, thần sắc nghiêm nghị, âm trầm trầm giọng nói: “Diệp Hoa Đường, nếu ngươi dám có tâm tư gì, cũng đừng trách ta không nể mặt!”

“Ngươi dám hoài nghi ta!”

Ta cả kinh, lập tức hiểu rõ lời hắn nói có hàm nghĩa gì, tâm tình cũng âm u theo.

Lại nghĩ đến lời nói lúc sáng của Vương Lam Điền, cùng với lời đồn đại về thân phận Diệp Hoa Đường này truyền ra, trong lồng ngực không khỏi có cảm giác đè nén từng trận.

Những người như Chúc Anh Đài bởi vậy mới xa lánh ta, Vương Lam Điền và Tuân Cự Bá thì cười nhạo ta, bây giờ lại đến Mã Văn Tài chất vấn ta.

Diệp Thu Lam ta đã làm ra tội nghiệt gì, mà chỉ vì một lời đồn nho nhỏ của cái thân phận giả mạo kia, mọi người đã hợp nhau công kích ta.

Hừ, dù ta thật sự là Diệp Hoa Đường, nam nữ đều ăn thì sao?

E ngại các ngươi chuyện gì, một đám các ngươi muốn quản ta sao!

Muốn cũng đừng nghĩ!

Ta cười lạnh một tiếng, sửa sang lại quần áo trên người cho chỉnh tề, hướng về phía Mã Văn Tài trừng mắt nói: “Văn Tài huynh đừng đánh giá bản thân cao như vậy. Diệp Hoa Đường ta tuy là thích nam sắc, nhưng cũng muốn chọn kiểu người nhỏ nhắn mềm mại tuấn tú, còn vũ phu lỗ mãng giống huynh thì ta trèo cao không nổi!”

Mã Văn Tài đang sửa sang lại mũ, nghe vậy không khỏi xoay qua, thần sắc mang theo chút không kiên nhẫn.

“Ngươi ở đây tức giận ta cái gì? Ta chỉ là đang nói ngươi biết, về sau ở cùng ta, có nghĩ gì thì cũng chẳng sao. Cho dù ngươi có ý nghĩ gì với ta, thì chỉ sợ ngươi cũng không có gan làm gì, ta đang nói là Chúc Anh Đài, ngươi về sau cách hắn xa một chút!”

Chúc Anh Đài? Thế nào, sợ ta háo sắc nhìn thấy tiểu sinh tuấn tú liền phát dục sao?

Không có việc gì liền nổi lên tâm tư với Chúc muội của ngươi à?

Hừ, Mã Văn Tài ngươi trong lòng suy nghĩ cái gì, tứ đại truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại đã sớm nói cho ta biết hết rồi!

Đừng cho là ta không hiểu được tâm tư nhỏ này của ngươi, hoá ra đầu tiên là khai đao với Lương Sơn Bá, sau đó là đối phó ta ư?

“Này, Diệp Hoa Đường, ta có lòng tốt nói cho ngươi biết mà ngươi biểu tình vậy là sao?”

Mã Văn Tài nhìn thấy ta trừng mắt, càng ngày càng không vừa ý, tiện tay cầm lấy một chén trà ở trước mặt ta nện mạnh xuống bàn trà, phát ra một tiếng vang thanh thuý.

“Hôm nay ta sẽ nói rõ với ngươi biết, đã ở trong thư viện nhiều ngày như vậy rồi, ta nhìn Diệp Hoa Đường ngươi cũng xem như có chút thuận mắt, Diệp gia các ngươi coi như là quan tước hào môn nhà giàu, miễn cưỡng có tư cách kết giao với ta. Vì thế nên ngươi cũng phải thể hiện ra dáng vẻ của con cháu quan lại cho ta. Đừng có suốt ngày tụ tập với đám dân đen, còn ra thể thống gì nữa? Ngươi không thấy xấu hổ, còn ta thì thấy xấu hổ thay ngươi đấy!”

Vậy thật đúng là có lỗi với Văn Tài huynh, ta vốn dĩ chính là cái loại dân đen trong miệng ngài đây, vô tình làm bẽ mặt lão nhân gia ngài đúng là phải nên xin lỗi.

“Còn nữa, ngươi nhìn ngươi mấy ngày nay ở trong thư viện đều đã làm chuyện gì? Lại truyền ta ngoài những lời đồn quái dị nào? Dạo thanh lâu, mê nam sắc, thật không hiểu được trong đầu của ngươi chứa cái gì! Lấy thân phận và địa vị ngươi, đến viện đọc sách đơn giản là muốn có con đường làm quan trôi chảy, tương lai thăng quan phát tài. Nhưng ngươi lại như bây giờ, phẩm trạng thứ thi rớt, sẽ ảnh hưởng đến bình chọn cửu phẩm công chính trong tương lai. Đến lúc đó muốn có chức vị tốt, sẽ tốn rất nhiều khí lực!”

“Theo ta thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai phu tử sẽ tìm ngươi hỏi thăm. Nếu ngươi hiểu lí lẽ, về sau phải thành thật nghe lời ta nói, đừng cùng tụ tập với đám dân đen nữa, bản công tử mà cao hứng thì tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết mọi rắc rối. Nếu ngươi không thức thời, cứ nhất quyết đi theo đám nô tài chống đối với ta, thì cũng đừng trách Mã Văn Tài ta không nể mặt ngươi!”

“Huynh nói đùa gì thế, Mã công tử, giữa chúng ta có loại tình cảm này sao?”

Ta nhếch môi cười lạnh: “Huynh là công tử nhà Thái Thú, tiền đồ trong tương lai rộng mở vô hạn. Huống hồ muốn đem tiền tài ra đánh giá thì ta cũng không cùng đẳng cấp với huynh, huynh nên đi tìm nhà hào môn giàu đến chảy cả mỡ Chúc gia trang Chúc Anh Đài kết giao mới đúng. Diệp mỗ ta cùng lắm chỉ là kẻ quê mùa thâm sơn cùng cốc, không có văn hóa không có kiến thức cũng không có nhân sinh, thật sự là đối với ngài trèo cao không nổi. Về phần phẩm trạng bài danh cũng không nhọc Mã công tử lo lắng, Diệp mỗ ta lấy dâm tà háo sắc làm vinh dự, cuộc đời yêu nhất chính là bắt người cướp của, cưỡng ép dân nam dân nữ, về phần cái gì thăng quan phát tài, ta không sao cả, ta chỉ yêu ôn nhu hương hồng loan trướng, hàng đêm sênh ca tận tình hoan ái! Huynh nói đúng hay không, Mã công tử?”

“Hừ, không thể nói lý với ngươi nổi!”

Mã Văn Tài trừng mắt nhìn ta, đá một cước vào bàn trà, phất tay áo hầm hầm bỏ đi.

Bàn trà nghiêng đổ làm rơi ấm trà, nước trà bên trong bắn tung tóe vào giày ta, may mà thời gian châm trà đã lâu, nước cũng không nóng lắm, nếu không có khả năng ta sẽ lại phải đi y xá nữa rồi.

Mã Văn Tài mỗi lần cáu kỉnh đều không tốt chút nào.

Bàn trà hay bàn học, muốn đá là đá, mặc kệ xung quanh có người hay không, người khác có thể bởi vì hắn nhất thời nóng giận mà phải chịu tội oan nữa.

Giống như khi hắn ở cửa thư viện ngồi trên lưng ngựa tùy ý bắn tên, giống như khi hắn chán ghét ngủ cùng giường với người khác, nên tùy ý vứt cung tiễn trên giường ngủ, giống như khi hắn phát hỏa, tuỳ tiện đánh người, hắn cáu kỉnh, khiến ta chịu đủ rồi.

Vì tính cách của hắn, ta đã phải chịu đựng thật lâu.

Ta không phải là nô bộc hắn, không phải là con chó của hắn, tùy ý để hắn kêu đến hô đi, tùy ý bài bố.

Lúc trước hắn đúng là có giúp ta, ta cũng làm qua chuyện có lỗi với hắn, ta chột dạ, cho nên đối với hắn nhường nhịn.

Nhưng hiện tại xem ra, chút nhường nhịn này đã hoàn toàn không còn cần thiết nữa rồi.

Hắn không phải bằng hữu của ta, mà ta, Diệp Thu Lam, tuyệt đối không cúi đầu trước kẻ thù.

Đổi xong giày cùng với y phục bị dính bẩn, ta cầm y phục bẩn chạy tới hoán y phòng tìm đám nữ công để giặt sạch, đi được một nửa, lại nghe có mấy học sinh ở bên kia đang nói chuyện của ta.

Lúc đầu không nghe rõ ràng, còn tưởng họ đang nói người khác, kết quả đi chưa được mấy bước liền nghe thấy “Diệp gia” “Thanh lâu” vài chữ mấu chốt, lỗ tai ta lập tức dựng thẳng dậy, điểm nhẹ chân lén lút theo đuôi ở phía sau nghe lén.

Phía trước có một học sinh đang miêu tả sinh động như thật cho hai người còn lại biết Diệp Hoa Đường ta phong lưu như thế nào, mỗi ngày đều ra vào thanh lâu tửu quán, ở trong sòng bạc lấy tiểu cô nương nhà người ta làm tiền đặt cược, thua thì không nhận đòi cướp người.

Ở trên đường thấy tiểu cô nương bán hoa xinh đẹp, trực tiếp xông vào gia đình cướp về làm tiểu lão bà, có đôi khi còn quyến rũ quả phụ trẻ tuổi hàng xóm vừa mới mất tướng công, còn đùa giỡn ni cô trong miếu.

Diệp Hoa Đường này mỗi đêm thường xuyên ngự vài nữ nhân, cả ngày trầm mê trong tửu sắc.

Thế nhưng tên học sinh trong giảng đường kia lại khác với lời đồn, theo lý thuyết Diệp Hoa Đường này hoang đường như vậy, thân thể hẳn là vô cùng hư không suy nhược mới đúng, như thế nào mà mấy ngày nay thường xuyên động một chút thì bắt đầu đánh người, động tác sắc bén tàn nhẫn, hoàn toàn nhìn không ra thân thể hắn suy hư chỗ nào.

Ha ha, các ngươi cũng không biết sao?

Diệp Hoa Đường kia tuy rằng sống không đàng hoàng, nhưng sở dĩ tinh lực tràn đầy, hoàn toàn không nhìn ra thân thể suy hư là bởi vì…

...Hắn phải đem nắm đấm đến đánh chết đám hỗn đản các ngươi!

“Đứng lại cho ta! Đừng hòng chạy!”

Ta vừa xuất hiện, đám người này nhất thời sợ tới mức chạy loạn bốn phương tám hướng, không khác gì thỏ gặp chim ưng, chuột gặp mèo, Vương Lam Điền gặp phải Mã Văn Tài.

Ta ôm một bụng lửa giận, lao tới đuổi theo tên hỗn đản dám nói dối về ta, đầu tiên nện một quyền lên mặt hắn, tạo thành một vòng tím bầm trên mắt, sau đó lại muốn thêm một quyền đánh gãy hai cái răng cửa của hắn, thì cái nhóm nhiều chuyện kia đã chạy tới.

“Diệp huynh!”

Lương Sơn Bá vội vàng tiến lên, ngăn nắm đấm của ta lại, chắn ở trước mặt ta nói: “Diệp huynh đừng như vậy, sao huynh lại đánh người!”

“Hắn nói bậy về ta, ta dựa vào cái gì không thể đánh người!”

Ta muốn đẩy Lương Sơn Bá ra tiếp tục đánh, lại bị tên chết bầm đó ngăn lại, tên nọ nhân cơ hội chạy thoát.

Bị bọn họ ngăn cản, đối tượng trả thù không có, một cỗ lửa giận của ta không phát tiết được, dứt khoát oán hận bẻ một cành hoa bên đường, dùng sức xé đóa hoa để phát tiết cảm xúc.

Chúc Anh Đài nhìn ta bứt hoa mà đau lòng, không khách khí cướp từ trong tay ta nói: “Diệp Hoa Đường, ngươi có chuyện gì thì cứ nói, ở đây bứt hoa xả giận làm cái gì?”

Hừ, ta bứt hoa xì hơi, ngươi quản được sao?

Ta cố tình bứt thêm hai đoá nữa, Chúc Anh Đài tức giận đến xanh cả mặt, kết quả gai của hoa làm ngón tay ta chảy máu, ta bị đau lập tức ném hoa xuống đất, tự mình mút ngón tay cầm máu.

Lương Sơn Bá nhìn ta cười, không biết móc đâu ra một cái khăn, băng bó cho ta.

“Diệp huynh, huynh đúng là cậy mạnh!”

Hắn vừa băng bó cho ta vừa cười nói: “Lời đồn lần này chúng ta cũng nghe được, ta biết trong lòng huynh không thoải mái. Nhưng mà huynh cứ yên tâm, ta và Anh Đài, còn có Cự Bá đều tin tưởng huynh, biết Diệp huynh không phải là người như vậy.”

“Các huynh… Tin tưởng ta?”

Ta chần chừ ngẩng đầu nhìn hắn, Lương Sơn Bá cười gật đầu với ta, Chúc Anh Đài tuy rằng vẫn còn bộ dáng không thèm đếm xỉa tới ta, nhưng cũng gật đầu theo, nói với ta: “Nếu phu tử có hỏi, ta và Sơn Bá sẽ nói chuyện giúp ngươi. Nhưng chính ngươi cũng nên chú ý một chút, không nên hơi một tí liền ra tay đánh người, một chút phong độ nam nhân cũng không có.”

Lời này nói thật là nghe rất kỳ quái, ta không phải nam nhân, muốn phong độ nam nhân làm cái gì ?

Huống hồ tên này nói bậy về ta bị ta nghe được, ta không động thủ đánh bọn chúng, chẳng lẽ còn muốn để bọn chúng tự tung tự tác sao!

“Diệp huynh, huynh nghĩ như vậy là không đúng rồi!”

Lương Sơn Bá nỗ lực muốn đem ta hướng về nhân nghĩa quang huy đại đạo: “Bọn họ nói bậy về huynh, là bọn họ không đúng. Lần sau chúng ta phải nên dùng lý luận để phản bác lại, kêu bọn họ nhận sai, sau đó cùng huynh hóa thù thành bạn, biến chiến tranh thành tơ lụa. Nếu ai cũng giống Diệp huynh dùng quyền giải quyết vấn đề thì bọn họ chỉ là sợ bề ngoài, nhưng sau lưng vẫn sẽ tiếp tục nói xấu huynh, hơn nữa bởi vì ghi hận, còn có thể tăng thêm rất nhiều lời bậy bạ trong đó, như vậy Diệp huynh chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”

Ừm, ta cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.

Nhưng mà… Nhưng mà…

“Nhưng mà ta không quen dùng lý luận đi phản bác…”

Ta rối rắm gãi đầu: “Ngoài việc dùng nắm đấm, ta có thể dùng chân đá, còn có thể dùng nhuyễn tiên, còn…”

Mấy cái khác đại ca chưa từng dạy ta!

Hắn luôn nói, chúng ta là người của võ quán, gặp chuyện là phải dùng nắm tay, cũng chưa từng dạy ta phải biết dùng lý luận nói chuyện với người khác.

Loại chuyện này thật sự là làm khó ta mà!

“Ha ha ha, Diệp huynh, huynh thật sự là…”

Lương Sơn Bá ở bên cạnh cười to một lúc lâu, Chúc Anh Đài cũng che miệng cười theo, cười đến mức ta có chút sợ hãi, đang định quay mặt đi, Lương Sơn Bá lại đưa một tay nắm lấy vai ta, rồi xoa đầu ta thoải mái nói: “Này, nếu không ghét bỏ, thì về sau cứ đi theo chúng ta, để Sơn Bá huynh dạy dỗ tiểu đệ làm thế nào để dùng lý luận giáo hóa người khác, được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top