Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Tuy rằng miệng vết thương trên vai đã sớm tốt lên, nhưng khi tay hắn chạm vào vai ta như vậy, vẫn khiến ta cảm thấy có chút không thoải mái.

Phải biết rằng ngoại trừ đại ca, không có ai gần gũi với ta như vậy đâu.

Ta muốn tránh thoát, nhưng lại cảm thấy việc mình làm hình như có chút giống như có tật giật mình.

Các học sinh trong thư viện, dù quan hệ có tốt hay không thì việc khoác vai nhau vẫn là vấn đề vô cùng bình thường, có thể đây chính là thói quen của nam nhân.

Nếu như ta cứ cố bài xích, có thể sẽ khiến cho người khác hoài nghi.

Huống hồ ngay cả Chúc Anh Đài cũng có thể thường xuyên cùng Lương Sơn Bá kề vai sát cánh, không có lý do gì ta lại làm không được.

Ừm, đây xem như là việc nên làm, ta nhất định phải sớm ngày làm quen mới được.

"Này, Sơn Bá đang hỏi huynh đấy, phát ngốc cái gì vậy?"

Chúc Anh Đài đưa tay quơ quơ ở trước mặt ta, ta ngẩng đầu ngây ngốc nhìn nàng.

Nàng nhịn không được che miệng nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ vai ta, thoải mái giải thích với ta: "Tốt lắm, đừng để ý. Trước kia là ta không đúng, hiểu lầm huynh, bây giờ ta thành tâm thành ý xin lỗi huynh!"

Nàng nói xong chắp hai tay, cúi chào ta một cái thật sâu, trong miệng cười nói: "Mong rằng Diệp công tử đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta!"

Hả?

"Vì sao huynh lại xin lỗi ta?"

Ta có chút kỳ quái: "Huynh không phải luôn cùng Vương Huệ liên hợp bài xích ta sao?"

Sao tự nhiên lại thay đổi rồi?

"Tốt lắm! Anh Đài trước kia vì nghe xong một ít lời đồn đãi, nên mới có hiểu lầm với huynh, nói rất nhiều lời không tốt!"

Lương Sơn Bá cười nói: "Nhưng ta đã giải thích rõ ràng cho đệ ấy hiểu, Diệp huynh tính cách thiên chân hồn nhiên, căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này. Vì thế hôm nay Anh Đài ở đây xin lỗi huynh, hi vọng huynh có thể tha thứ cho đệ ấy!"

Thiên chân hồn nhiên... Ta bị từ này rơi trúng mà run cả người.

Nhưng nếu Chúc Anh Đài đã nguyện ý cùng ta bắt tay hoà giải, ta cũng có thể bỏ qua.

Đương nhiên, trong lòng của ta vẫn mang thù, về chuyện ta là nữ phẫn nam trang, ta quyết định sẽ không nói cho nàng biết, tuy rằng ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng, ví dụ như nàng thay quần áo tắm rửa ở đâu.

Trong thư viện có phòng tắm lớn, nhưng bọn ta tất nhiên không có khả năng đi vào trong đó cùng tắm chung với đám nam nhân, chỉ có thể tự nghĩ cách làm thùng gỗ nấu nước tắm.

Chúc Anh Đài có nha hoàn đi theo, cả hai cùng nhau hoá trang thành nam nhân đến thư viện, lúc bình thường có thể nhờ nha hoàn kia canh chừng, còn nàng ở trong phòng vụng trộm tắm.

Nhưng ta tới nơi này chỉ một mình, đừng nói nha hoàn, ta ngay cả giấy tờ tùy thân cũng không có, cho dù trong tay có vàng cũng không có cách nào đi mua nha hoàn mà.

Nghĩ tới ba năm kế tiếp còn phải lăn lộn tại thư viện này, ta nhịn không được cảm thấy có chút đau đầu.

Ở đây ba năm, ta không chỉ có đọc sách luyện chữ, che dấu thân phận, còn phải nỗ lực học chút ít tay nghề trong lúc rảnh rỗi, để tương lai khi xuống núi có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Ta không giống bọn họ có nhà có thế, ta chỉ có một mình, cái gì cũng phải tính toán lâu dài.

Có đôi khi nghĩ đến, ta thật sự cảm thấy nếu mình là nam nhân thì tốt rồi.

Cái khác không nói, nhưng ít nhất có thể thuận tiện xuất đầu hành tẩu, còn nữ nhân chỉ cần sơ ý một chút thì nhất định sẽ không có người muốn, thật là phiền toái cực kỳ.

Haiz, cẩn thận ngẫm lại, có lẽ ta nên cùng chơi chung với bọn Lương Sơn Bá nhiều một chút.

Mã Văn Tài kia âm tình bất định, cả ngày không có việc gì làm là bắt đầu động kinh, thân cận với hắn quá chỉ khiến ta chịu nhiều thiệt thòi thôi.

Huống hồ nếu như ta già đi, rất nhiều thứ sẽ không thể học hỏi nữa, không còn lý tưởng để hướng tới, mà còn phải lo lắng cho tương lai của bản thân.

Vào lúc ta nghĩ như vậy, Lương Sơn Bá lại đúng lúc hỏi ta đi hoán y phòng đưa quần áo xong thì chuẩn bị làm cái gì, ta liền nói thật với hắn rằng ta thật sự chưa biết phải làm gì tiếp theo, chỉ tính đi tìm cái tên nói bậy về ta để đánh hắn một trận.

Lời này vừa nói xong, Lương Sơn Bá lập tức hỏi ta muốn đi đọc sách cùng hắn hay không, nói là hôm nay phu tử giảng có mấy chỗ không rõ, muốn thỉnh giáo ta.

Ta nói với hắn thật ra ta cũng không quá hiểu, chỉ sợ không chỉ được cho hắn, hắn lại sửa miệng nói vậy thì thật đúng lúc, chúng ta có thể cùng thỉnh giáo Anh Đài, còn thỉnh thoảng nháy mắt với Chúc Anh Đài ra hiệu.

Chúc Anh Đài hiểu ý, cũng lại gần khuyên ta.

Ta hoài nghi bọn họ hình như là sợ ta đi đánh người nên mới nói như vậy, vốn không muốn đi, Chúc Anh Đài lại nói đúng lúc hôm qua nàng có đi xuống núi mua chút tân tô điểm (điểm tâm mềm xốp), muốn mời ta cùng ăn thử.

Tân tô điểm...

Haiz, được rồi.

Thật ra thì ta cũng muốn đi thỉnh giáo học vấn.

Hơn nữa nghe nói ngày mai sẽ có môn đánh cờ, chắc là cờ vây, ta không giỏi cái môn này, đến lúc đó không biết gì cả cũng không được, trước tiên vẫn nên học qua một ít quy tắc mới được.

Sau khi đến hoán y phòng đưa quần áo và giày, ta liền đi theo hai người Lương Chúc đến phòng của bọn họ.

Rõ ràng đều là bố cục giống nhau, nhưng không giống phòng ta và Mã Văn Tài lạnh lẽo đơn giản, phòng của bọn họ vừa bước vào liền có cảm giác một cỗ ấm áp đập vào mặt.

Rõ ràng chỉ là có thêm mấy bồn hoa trên bàn cùng với đống xiêm y và đồ vật khác nhau mà thôi, vì sao làm cho người ta cảm giác khác biệt lớn như vậy?

Ta chần chừ ngồi ở bên cạnh bàn, Lương Sơn Bá giúp ta pha một chén trà nóng bưng lên, còn kêu ta chậm rãi uống, đừng vội.

Chúc Anh Đài cũng thật sự bưng tới một mâm điểm tâm tinh xảo, hương thơm ngọt ngào bay đầy toàn bộ phòng.

"Này, Diệp huynh, huynh nếm thử xem, ăn ngon lắm."

Lương Sơn Bá lấy một khối đặt vào trong tay ta, rồi tự mình cầm một khối khác lên cắn một miếng, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kinh dị, quay đầu nhìn Chúc Anh Đài nói: "Á, Anh Đài, sao hương vị không giống lần trước?"

"Huynh đúng là trâu ăn mẫu đơn!"

Chúc Anh Đài mím môi cười, tự đi thu dọn giường.

Ta chú ý tới chính giữa giường của nàng cùng Lương Sơn Bá xếp một chồng sách thật dày, như dải ngân hà phân cách ranh giới giữa hai người, ngăn cách rõ ràng, nước giếng không phạm nước sông.

Bọn họ... Hoá ra là ngủ như vậy sao?

Ta quay đầu nhìn Lương Sơn Bá, chỉ thấy hắn gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tính tình Anh Đài cổ quái, không thích ngủ cùng giường với người khác. Ngay từ đầu cũng xảy ra chút mâu thuẫn, sau đó lại thành thế này, Diệp huynh đừng cười!"

"Lương huynh khách khí, ta có cười gì đâu, như vậy cũng tốt mà!"

Nhưng mà ngăn cách một chồng sách đơn giản như vậy, hai người đều có thể ở ngủ trên giường, Chúc Anh Đài thật là thông minh.

Nhưng, đại khái cũng bởi vì đối tượng là Lương Sơn Bá nữa...

Cẩn thận ngẫm lại, nếu ta và Mã Văn Tài ở cùng trên một cái giường với chồng sách như vậy, thì cuối cùng có lẽ cũng sẽ bị đạp đổ thôi.

Lấy tính tình Mã Văn Tài, nếu ta dám làm như vậy, hắn sao lại không hoài nghi ta, làm không tốt còn bị đoán ra thân phận hoặc là cảm thấy ta cố ý khiêu khích, sau đó sẽ bắt đầu nổi khùng đánh người mắng chó.

Ta không sợ đánh nhau với hắn, nhưng mà ngại phiền toái, hơn nữa lỡ như bị hắn phát hiện cái gì, làm không tốt về sau có khi còn không có cơ hội ngồi yên ở trong thư viện nữa đâu, vậy thì mất nhiều hơn được.

Điểm tâm thật mềm, ăn rất ngon, nhưng không biết vì sao ta lại đột nhiên mất đi khẩu vị.

Khuôn mặt hai người trước mắt tươi cười sáng chói chỉ làm cho ta cảm thấy trong ngực từng trận khó chịu, đột nhiên liền đứng dậy nói tạm biệt, như muốn trốn khỏi căn phòng kia.

Ngoài cửa sổ một mảnh ánh sáng chói loà, gió ngày hè mang theo khô nóng, lại không thổi tan được âm hàn trong lòng ta.

Lúc ta trở về, trong phòng chỉ có mỗi Mã Thống đang ở giúp công tử nhà hắn sửa sang lại hòm.

Thấy ta tiến vào, hắn nhanh chóng đem mọi thứ nhét xuống sàn, chạy như trốn.

Thật sự thì ta không muốn đánh hắn.

Cảm giác trống trải lạnh lẽo đập vào mặt.

Trong nháy mắt, gian phòng này chỉ còn lại ta.

Có thể thấy được Mã Thống cũng chưa làm xong việc, trên mặt bàn còn bày nghiên mực chưa khô cùng với giấy Tuyên Thành, bút lông vứt bừa bãi sớm đã khô mực.

Có lẽ Mã Văn Tài vốn đang viết chữ, lại bởi vì chuyện gì đó đột nhiên rời đi, mặc kệ mọi thứ ở trong này.

Ta bước qua liếc nhìn một cái, phát hiện trên giấy Tuyên Thành viết một hàng chữ như thế này.

'thuận ngô ý tắc sinh, nghịch ngô tâm tắc tử'.

Những lời này cũng là lấy từ 《 Thôn Trang Đạo Chích 》, ý tứ cơ bản chính là thuận ta thì sống chống ta thì chết.

Nhưng mà cái này không phải là nội dung phu tử dạy, cũng không phải bài tập cần học hôm nay, vì sao hắn lại viết trên giấy như vậy?

"Diệp huynh, Diệp huynh mau ra đây!"

Bên ngoài có người đang gọi ta, là Tuân Cự Bá tới kêu ta cùng với hắn đi bắn cung.

Từ lúc quen thân với ta về sau, hắn đã không thèm đi tìm Lương Sơn Bá nữa, có lẽ vì hai người Lương Chúc cứ luôn dính chung một khối không xa rời nhau.

Bãi bắn bia cách sân đá cầu rất gần, ta đã thấy mấy người Mã Văn Tài, Vương Lam Điền, Tần Kinh Sinh đều đang chơi ở sân đá cầu, bọn họ cũng không thấy chán.

Nhưng mà hình như mỗi lần đều là Mã Văn Tài đá cầu, những người khác thủ vệ, hắn có đá thẳng đi đâu thì cũng không ai dám hé răng.

Ta nhìn thấy Tần Kinh Sinh phụ trách thủ vệ vì tiếp cầu, bị đằng cầu làm xước một chút trên mặt, đau đến nhếch miệng, nhưng cũng không dám kêu đau, còn muốn nhìn về phía Mã Văn Tài cười làm lành, thật làm cho người ta đồng tình không nổi.

Tuân Cự Bá chú ý thấy ta đang nhìn Tần Kinh Sinh, cũng ham vui nhìn theo, rồi tự mình thở dài, nói không biết đã tạo cái nghiệt gì mới có thể cùng phòng với hắn.

Ta có chút kỳ quái, Tuân Cự Bá liền bắt đầu kể với ta, Tần Kinh Sinh mỗi buổi tối đều mộng du, nửa đêm rời giường đi du đãng bên ngoài một vòng rồi mới trở về, muốn có bao nhiêu cổ quái là có bấy nhiêu, sau đó còn nói tính cách của mình và hắn không hợp v.... v......

Nói một hồi, hắn đột nhiên hỏi ta và Mã Văn Tài sống cùng phòng như thế nào, ta lắc đầu, tỏ vẻ bản thân sống cũng không được tốt lắm, hắn liền đề nghị: "Hay là Diệp huynh đổi phòng với Tần Kinh Sinh đi, hai người chúng ta cùng ở chung một gian phòng, cần gì phải ở cùng đám người này chịu khổ?"

Nếu chung phòng với Tuân Cự Bá, thật đúng là tốt.

Nhưng ta cuối cùng lại cảm thấy Tần Kinh Sinh nhất định sẽ không nguyện ý cùng chung phòng với Mã Văn Tài, Mã đại gia bên kia cũng không hiểu được là muốn cái gì, nên tìm một đối tượng ở chung thật tốt.

Ta vừa nghĩ, vừa dùng cung tiễn Tuân Cự Bá cho ta mượn nhắm vào bia ngắm, khi chuẩn bị run run rẩy rẩy buông tay, khóe mắt đột nhiên liếc thấy Vương Lam Điền thừa dịp những người khác không chú ý lén lút trốn khỏi sân đá cầu, bộ dáng thoạt nhìn có chút không thích hợp.

Hắn muốn đi đâu?

Trong lòng ta vừa động, lập tức đem cung tiễn trả cho Tuân Cự Bá, nói với hắn ta có việc, có gì gặp sau, rồi đuổi theo hướng Vương Lam Điền vừa chạy đi.

Đuổi theo một lúc ta bỗng phát hiện không đúng, đây là đường đến phòng ta mà!

Vương Lam Điền muốn đến phòng ta, hắn đang định làm cái gì!

Bởi vì khoảng cách có chút xa, chờ ta thở hổn hển đuổi tới cửa phòng, Vương Lam Điền đã đúng lúc từ trong phòng trong chạy ra, suýt nữa đụng phải ta!

Ta vươn tay xách lấy cổ áo của hắn.

"Vương Lam Điền! Ngươi tới phòng ta làm gì?"

"Ta... ta tìm Văn Tài huynh!"

Vương Lam Điền thoáng kinh ngạc rồi sửng sốt một chút, rất nhanh liền ngểnh cổ, vẻ mặt kiêu ngạo: "Diệp Hoa Đường, ngươi thức thời thì nhanh buông ta ra, bằng không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!"

Đồ ngu, Mã Văn Tài rõ ràng đang ở sân đá cầu, còn ngươi vừa rồi còn cùng hắn đã cầu ở chỗ đó nữa, hiện tại lại không biết xấu hổ mà nói đến tìm Mã Văn Tài sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top