Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Mặc dù ta đã tận lực ngược đãi động vật, nhưng vẫn bị Văn Tài huynh bỏ một khoảng xa, mãi mới đuổi được gần tới sơn động, thì tên kia lại xuống ngựa, nghiêng ngả chao đảo chạy vào trong sơn động. Ấy, Mã Văn Tài hôm nay rốt cuộc bị sao vậy? Ta thấy tinh thần của hắn giống như có vấn đề.

Bởi vì thúc ngựa chạy quá nhanh, mà kỹ thuật của ta lại không thuần thục lắm, lúc kéo dây cương dừng lại thì con ngựa bị cản đột ngột lập tức nhấc cả hai chân lên trời, ta không đề phòng, bị hất khỏi lưng ngựa, té mạnh xuống đất, lăn tròn trên đất thêm vài cái mới ngừng được. Trên đầu có chút đau, cũng không biết là té bị thương ở đâu, ta cố không phát giận lên con ngựa kia, vội vàng vác cung tiễn của ta và Mã Văn Tài lên lưng, tính trực tiếp chạy vào động, nghĩ một chút lại dừng bước chân, lấy ra cây đuốc ở trong hầu bao đã chuẩn bị trước đó, châm lên rồi mới đi vào.

Hắn sẽ không muốn học Cảnh Dương Cương thượng võ, định dùng tay không đánh gấu chứ? Ta nhớ là Võ Tòng đánh hổ còn mang theo cây côn đấy.

Động rất sâu, ở chỗ cửa động còn có chút ánh sáng nhạt, càng vào sâu bên trong lại càng tối. Trong không khí truyền đến hơi thở tanh tưởi của dã thú, ta nghe thấy âm thanh giọt nước trên thạch nhũ rơi tí tách xuống mặt đất, cầm đuốc cẩn thận đi vào trong động. Sau khi gọi vài tiếng “Văn Tài huynh” thấy trong động không có phản ứng, ta liền ngậm miệng, chỉ vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh trong động. Không lâu sau chợt nghe phía trước hình như có tiếng thở dốc, ta cầm cây đuốc bước nhanh tới, quả nhiên nhìn thấy Mã Văn Tài đang núp trong góc ở vách tường, ôm đầu gối hơi run rẩy.

Chỗ này hình như là đáy hang. Ta giơ cây đuốc lên quan sát một vòng, phát hiện trong động không có dã thú, chứng tỏ huyệt động này là sơn động bị bỏ hoang, hoặc là dã thú kiếm ăn chưa trở về.

Nếu là cái thứ nhất thì không sao, nhưng nếu là cái thứ hai thì vô cùng nguy hiểm, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể là mồ chôn của hai chúng ta đấy! Ta tiến lên muốn kéo Mã Văn Tài đứng dậy, kêu hắn nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ này, lại bị hắn đẩy ra, hô hấp nặng nề bảo ra cút đi, mơ hồ còn mang theo giọng mũi.

Đại gia ngươi muốn phát giận thì ta sẽ chiều ngươi, nhưng ngươi đổi chỗ khác để phát giận không được sao, tại sao cứ phải ở trong đây nổi khùng vậy hả? Hơn nữa ta cũng đang bực mình đấy, ngươi nói xem ta hảo tâm bắt cá, còn nướng lên, đưa tới tận tay hắn, vậy mà hắn còn chưa vừa lòng sao? Ta rốt cuộc làm sai cái gì mà hắn tình nguyện trốn vào trong sơn động cũng không chịu cùng ta ngồi yên một chỗ?

“Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào!” Ta không nhịn nổi nữa, lập tức phát hỏa, trước khi nổi bão còn nhớ là phải đem cây đuốc cấm vào vết nứt trên vách động, sau đó mới nắm lấy cổ áo Mã Văn Tài mà rít gào “Ngươi muốn tìm chết thì tự mình đi ra ngoài chết đi, đừng có ở cái chỗ quỷ quái này gây phiền toái cho ta!”

Giận thì giận, nhưng ta vẫn biết rằng không được đấm hắn. Lúc trước ta đã thề trong thư viện rồi, ta sẽ không đánh hắn, trước khi hắn đánh ta, ta tuyệt sẽ không động đến một ngón tay hắn.

“Không liên quan đến ngươi!” Mã Văn Tài lạnh lùng tránh ta, hô hấp vẫn dồn dập, thậm chí còn muốn dập tắt ngọn đuốc. Ta thấy tình thế không ổn, lập tức ôm chặt thắt lưng hắn, dùng sức kéo hắn ra phía sau, không cho hắn có cơ hội đụng tới cây đuốc. Ta phải dùng hết sức lực chín trâu hai hổ của ta mới lôi nổi hắn ra, rồi ném hắn xuống đất. Mã Văn Tài thở hổn hển, nhưng cũng không giãy dụa nữa, nản lòng ngồi bệt dưới đất.

Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dáng hắn suy sụp như vậy, trong lòng không biết vì sao lại hiện lên một cảm giác quái dị, sự tức giận vừa nãy đã tiêu tán từ lúc nào. Mượn ánh lửa để ổn định tâm trạng, ta ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Văn Tài huynh, nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không liên quan đến ngươi!” Mã Văn Tài lẳng lặng xoay đi, biểu cảm thẫn thờ. Ta không quan tâm, tiếp tục nói: “Ta biết là không liên quan đến ta, trong quá khứ ta không quen biết gì ngươi. Ta cũng không rõ vì sao ngươi lại đột nhiên trốn ở chỗ này, nhưng dù có chuyện gì khiến ngươi không vui, ngươi vẫn có thể nói cho ta biết. Ta biết con người của ta tương đối ngu ngốc, sẽ không nói được lời an ủi nào dễ nghe, nhưng nếu là chuyện mà Diệp Hoa Đường ta có thể làm được, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng để giúp ngươi”

“Nói với ngươi thì được cái gì?” Mã Văn Tài đột nhiên tức giận “Ngươi rõ ràng cái gì cũng không hiểu! Ngươi giúp ta? Ngươi làm sao giúp ta? Ngươi lấy cái gì giúp ta? Ngươi có tư cách gì mà nói giúp ta, ngươi cho ngươi là ai!”

“Ngươi quản ta là ai làm gì! Tóm lại là ta không muốn tranh cãi chuyện vớ vẩn gì đó với ngươi ở cái nơi chết tiệt này!” Ta bị hắn la hét ầm ĩ làm phiền lòng, hận không thể tiến lên dùng cán dao đập ngất hắn, như vậy ít nhất còn dễ dàng tha ra ngoài. Nhưng Mã Văn Tài giờ phút này có tính công kích rất mạnh, cho dù ta thật sự muốn động thủ cũng không tìm thấy cơ hội, lại không thể cứ để hắn ở lại mà bỏ đi, chỉ có thể tiến lên, dè dặt cẩn trọng mà an ủi. Lấy tính tình của ta, mỗi khi buồn đều chỉ muốn một mình ở nơi nào đó làm chuyện của mình, chưa từng làm ảnh hưởng tới người khác như vậy. Bây giờ ta chỉ cảm thấy mặc kệ bản thân nỗ lực thế nào, lời nói ra đều như nước đổ lá khoai, vì thế mới nói, ta quả nhiên thích hợp làm thổ phỉ hơn là đóng vai một tỷ tỷ tri âm sao?

May mắn là Mã Văn Tài không vì mớ ngôn ngữ lộn xộn của ta mà càng thêm giận dữ. Với nỗ lực không ngừng nghỉ của ta, cuối cùng hắn cũng dịu lại, buồn rầu nói một câu: “Ngươi không giúp được, ngươi không hiểu. Nương ta sớm đã chết, ngươi rõ ràng không thể hiểu được!”

“Ngươi sao biết ta không hiểu?” Ta vì sự xa cách trong giọng nói của hắn mà nổi cáu, “Nương ngươi đã chết thì sao? Ít nhất cha ngươi vẫn còn sống khỏe! Cha mẹ ta đều đã chết, ta tận mắt thấy bọn họ chết trong đám cháy, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, có ai có thể hiểu tâm tình của ta chứ?”

“Ngươi nói bậy!” Mã Văn Tài chợt ngẩng đầu, ánh mắt như dao găm phóng thẳng vào ta “Thái Nguyên Diệp gia có người chết lúc nào, sao ta không nghe nói qua? Ngươi đừng có mà nói dối ta!”

“Ta…ta nằm mơ. Nhất thời nhớ lại mà thôi!” Ta nhất thời không đề phòng nói ra chuyện không thuộc về thân phận này, lập tức sửa miệng, đồng thời trong lòng lại tăng thêm một tầng phòng bị. Người này thật nhạy bén, nhìn bên ngoài thì như còn đang bị động kinh, vậy mà bên trong não vẫn hoạt động hết công suất, khiến phải đề phòng từng khắc.

“Thôi, con người ngươi không nói nổi một câu nói thật. Ta thấy ngươi hôm nay theo ta ra ngoài chắc cũng không phải cam tâm tình nguyện?” Mã Văn Tài thu hồi sự yếu ớt, trên mặt khôi phục lại thần sắc lạnh lùng “Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi. Không cần ở trong này giả mù sa mưa, Mã Văn Tài ta không cần thương hại!”

“Văn Tài huynh, đừng dỗi nữa, đi ra thôi nào. Ta không có thương hại ngươi, chỉ là nơi này rất nguy hiểm, nếu ngươi muốn nổi điên thế nào thì cứ đi ra ngoài mà điên, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng đừng có ở đây được không?” Ta thật sự cảm thấy vô lực với hắn, ngươi vĩnh viễn không thể biết được giây tiếp theo hắn sẽ cáu kỉnh cái quỷ gì đâu, ta cảm thấy ta cáu kỉnh đã là rất đáng sợ rồi, nhưng nếu so với Văn Tài huynh thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Ta nhất định là não rút mới chịu đáp ứng cùng hắn đi ra ngoài săn gấu. Đến bây giờ gấu còn chưa thấy, chứ ta thì sắp bị hắn bứt điên rồi đây.

“Hừ, đi ra ngoài thì đi ra ngoài. Bản công tử tiến vào, chỉ là vì muốn xem trong động trong này có gấu hay không. Nếu không có, thì chắc chắn là ở bên ngoài!” Mã Văn Tài đứng dậy, vuốt thẳng xiêm y, phủi bụi, rồi đưa tay lấy cây đuốc xuống, thản nhiên đi ra cửa. Ta nhẹ nhàng thở ra, đưa hắn cung tiễn, cũng đi theo ra ngoài sơn động. Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi chật hẹp hắc ám kia, ta không khỏi nhẹ nhõm, nói thật, ta rất ghét không gian kín, nếu không phải vì đuổi theo Mã Văn Tài, còn lâu ta mới bước vào những nơi như vậy.

Ta còn đang cảm thấy may mắn khi gấu chưa trở về, ai ngờ vừa mới bước ra ngoài sơn động được vài bước, ta liền nhìn thấy phía bên trái sau cây thụ ở đằng xa xuất hiện một bóng dáng màu đen vĩ đại, đang dùng móng vuốt vỗ xuống mặt sông, nhìn tư thế hình như là đang bắt cá hay gì đó. Mã Văn Tài nhìn thấy gấu, nhưng không lập tức kéo cung cài tên, mà lại vươn tay vỗ vai ta, nói: “Diệp Hoa Đường, vừa rồi ngươi nói, nếu là việc ngươi có thể làm, ngươi sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ ta, có thật không?”

Ta nheo mắt, trong lòng hiện lên một dự cảm không tốt. Đã thấy khoé miệng Mã Văn Tài nhếch lên, con ngươi đen vẫn đang nhìn thẳng ta, vươn tay chỉ vào con gấu phía xa xa, mỉm cười nói: “Hiện tại, ta muốn con gấu kia. Ngươi đi bắt nó giúp ta, ta lập tức tin lời ngươi!”

Ta không nói gì, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn nam tử cùng phòng cùng trường với ta, ta tin tưởng hắn biết tài bắn cung của ta là bắn mười phát hết chín phát trượt.

Hắn không muốn gấu chết, mà hắn đang kêu ta ‘đi chết đi’.

Mã Văn Tài vẫn đang cười lạnh lùng, ánh nắng chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, vô cùng chói mắt.

“Ta biết mà, ngươi chỉ đang lừa gạt ta thôi!” Hắn nói, “Diệp Hoa Đường, ngươi có biết không, ngươi là tên tiểu nhân, ngươi là đồ chỉ dám nói không dám làm, là kẻ nhu nhược, ngươi chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi!”

Đúng vậy, ta là tên tiểu nhân, ta luôn hối hận vì sao hôm nay lại muốn ra ngoài tự rước lấy nhục, nhưng ta không phải kẻ nhu nhược, cũng sẽ không lừa gạt người khác. Chỉ là một con gấu thôi mà, ta đi săn thì thế nào? Người trong võ quán, cho tới bây giờ không hiểu được hai chữ lùi bước!

Ta không nói nữa, ý bảo Mã Văn Tài lui ra phía sau, còn ta chạy tới bờ sông. Con gấu kia cao khoảng bằng một người, lúc này hình như nghe được tiếng bước chân ở đằng sau, liền lập tức xoay người lao về phía ta. Ta không để ý nó, nhanh chóng leo lên gốc cây đại thụ cách ta gần nhất, sau đó ổn định thân thể, đến khi con gấu đến dưới gốc cây định leo lên bắt ta, ta liền giương cung cài tên bắt đầu phát động tiến công. Phương pháp này thật sự là ngu xuẩn, thế nhưng lấy tài bắn cung của ta, khoảng cách chỉ hơi xa một ít cũng chỉ có thể lãng phí tên. Hơn nữa ta cảm thấy, trên cao nhìn xuống có lợi hơn so với bình thường, huống hồ ta cũng có thể nhân cơ hội đó dùng chủy thủ và nhuyễn tiên để công kích, không được còn có thể xài quyền cước. Sau một hồi vật lộn, ta bị gấu cào mấy vết, còn con gấu thì bị ta đánh đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng nó định ném ta lại rồi chạy trốn, lúc này Mã Văn Tài ở phía xa bắn tên lao tới, xuyên qua thân gấu, đem cả người nó đóng đinh trên mặt đất.

Ta lau máu trên mặt và cánh tay, cũng không nói gì, tự mình leo từ trên cây xuống, đến bờ sông rửa sạch vết máu, cũng không nhìn Mã Văn Tài xử lý con gấu kia thế nào. Thật lâu sau, Mã Văn Tài đi đến bên cạnh ta, ngồi xổm xuống, đem đôi tay dính đầy máu tươi rửa sạch sẽ. Ta để ý thấy túi bên hông hắn căng phồng, biết là con vật hoang dã kia đã được xử lý xong, liền đứng dậy, định đi tìm ngựa của mình. Mã Văn Tài đột nhiên vươn tay, lấy xuống một mảnh lá cây dính trên tóc ta.

“Ngươi bị thương rồi” Hắn nói.
Nếu ngươi dùng chủy thủ và nhuyễn tiên ở trên cây đánh nhau với gấu, ngươi cũng sẽ bị thương thôi. Ta tâm tình không tốt, không quan tâm hắn, tự mình leo lên ngựa, quay đầu trở về. Mã Văn Tài ở phía sau trầm mặc một hồi, cũng lên ngựa, đi theo ta về thư viện. Bởi vì trên người dính máu, chúng ta đành phải ở trong thành Hàng Châu chậm trễ một chút, hắn chủ động bỏ tiền mua quần áo cho ta, hai người một đường đi về không nói gì, cứ thế về tới thư viện Ni Sơn.

Sau khi trở lại thư viện , Mã Văn Tài kêu ta đi y quán tìm Vương Lan bôi thuốc trị thương, ta không muốn quan tâm hắn, kết quả bị hắn rống vào mặt, nói ta muốn giận dỗi hắn cũng không sao cả, nhưng đừng lấy thân thể mình ra đùa. Người kia thật sự thật khó hiểu, lúc thì kêu ta đi chịu chết, lúc lại giả bộ quan tâm, ta không rõ suy nghĩ của Mã đại thiếu gia, cũng không dám giận dỗi hắn, ta chỉ đang giận bản thân thôi.

Ta giận bản thân đã quá xúc động, bị người ta nói khích một câu liền nóng đầu lên, vì người ta mà liều mạng như thế. Buổi tối Mã Văn Tài lại một lần nữa kêu ta ngủ trên giường, cũng bị ta ngó lơ.

Mấy ngày sau là tết Đoan Ngọ. Ta cự tuyệt lời mời đi du ngoạn của Tuân Cự Bá, đi theo Tạ Đạo Uẩn xuống núi, trong lòng run lẩy bẩy đi đến tiệc đính hôn của Tạ gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top