Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

"Ta nói này Mã Văn Tài, ngươi không phải muốn tìm ta tính sổ vì đã đánh thư đồng của ngươi sao?"

"Tính sổ? Sao ta phải tính sổ với ngươi?" Mã Văn Tài tỏ ra kinh ngạc, vừa đúng lúc tên thư đồng Mã Thống cầm bút nghiên bước vào phòng, nghe thấy chúng ta đang nói chuyện, liền vèo một cái lủi mất dạng.

"Rõ ràng là hắn vô dụng, còn dám tới tìm ta cáo trạng, ta đã giáo huấn hắn"

Mã Văn Tài lạnh nhạt nói: "Nhưng Diệp Hoa Đường, ngươi cũng đừng đắc ý, nếu ngươi dám chọc tới ta thì đừng mong sống thoải mái!"

"Không dám không dám, ta nào dám đắc tội Mã đại gia ngài?"

Ta âm thầm bĩu môi, đi đến giá sách cầm lấy một quyển sách để đọc.

Trong sách tất cả đều là chữ phồn thể dày đặc chi chít, từng dòng thẳng đứng, ở giữa còn không có dấu chấm câu, ta nhìn mà đầu váng mắt hoa, não muốn phình hết cả lên.

Mã Thống đợi đến khi không còn nghe thấy âm thanh trong phòng nữa, mới cầm bút lông và nghiên mực đã rửa sạch vui tươi hớn hở bước vào phòng, hai chữ "Công tử" còn chưa thoát hết ra khỏi miệng, thì cả người đã ngã sấp trên mặt đất.

Ta thản nhiên thu hồi chân, làm như không có việc gì tiếp tục đọc sách.

Tên Mã Thống tức giận đến giậm chân, chỉ vào ta lớn tiếng nói: "Công tử ngài xem! Hắn trước mặt ngài mặt còn dám như vậy, quả thực chính là không coi ngài ra gì!"

Mã Văn Tài khoát tay ý bảo hắn bình tĩnh đừng có làm loạn, rồi đứng dậy đi đến trước mặt ta, hất mặt ra oai, từ trên cao nói vọng xuống:

"Diệp Hoa Đường, ngươi làm vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì!"

Ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào bìa sách màu xanh trước mặt, kết quả sách trong tay đột nhiên bị Mã Văn Tài giật lấy, ném ra xa.

"Ta đang hỏi ngươi! Đứng lên trả lời cho ta!"

Hắn trừng mắt hung tợn nhìn ta, ta cũng bị chọc điên lên, đứng bật dậy, xém chút nữa đã đụng đầu vào cằm hắn.

"Mã Văn Tài, ngươi còn dám hỏi ta có ý gì à? Ta phải hỏi các ngươi có ý gì mới đúng đấy!"

"Ta làm sao? Diệp Hoa Đường, ta cảm thấy ta chưa đụng chạm gì đến ngươi!"

Mã Văn Tài nhíu mày nói: "Ta đánh ngươi chưa? ta còn đang sợ ngươi làm gì ta đấy! Theo ta nhớ, hai ngày nay ta chưa từng động đến một cọng tóc của ngươi đâu!"

"Vậy theo quan niệm của ngươi, phải đánh người mới là có tội hay sao?"

Ta liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy bản thân tức giận vì một kẻ như thế này, thật sự không đáng.

"Quên đi, ngươi nghĩ thế nào thì tùy"

Ta xua tay, xoay người bóp bóp bả vai đau nhức, thấy bên ngoài trời đã sắp tối, cũng không biết Lương Sơn Bá đã gánh nước đổ đầy được mấy cái lu rồi.

Trong lòng chỉ vừa mới nghĩ nên đi xem, tay của ta đã không tự chủ được đi đến trường kỷ lấy ngoại bào lam sa khoác trên người, lúc đội mũ lại còn không cẩn thận mang ngược, đành phải nhanh chóng chỉnh lại.

Mã Văn Tài nhíu mày, nhìn ta chăm chăm một lúc, nhịn không được hỏi ta: "Trời đã tối rồi, trễ như vậy ngươi còn muốn đi đâu?"

"Đi xem Sơn Bá huynh gánh nước đến đâu rồi!"

Ta thuận miệng trả lời, lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện không đúng, liền ngậm miệng.

Mã Văn Tài liếc mắt nhìn một cái, không nói gì, quay về án thư tiếp tục đọc sách, ta vội vội vàng vàng buộc lại thắt lưng, chạy về phía hậu viện.

Hậu viện tối đen, ánh trăng tản mạn nghiêng nghiêng chiếu xuống, có thể nhìn thấy mấy thùng nước hỗn độn trên đất.

Ta đánh giá xung quanh một lát, không thấy ai, còn tưởng rằng bọn họ đã gánh nước xong rồi trở về phòng, lúc đang muốn rời đi, phía sau lu nước bỗng xuất hiện hai cái bóng trắng, dọa ta muốn rơi tim ra ngoài.

"Ôi trời, hóa ra là Diệp huynh, ta còn tưởng là Anh Đài cơ."

Người đi đầu thấy ta liền kích động đi tới, vóc dáng cao lớn, trên mặt mang theo nụ cười, đúng là Lương Sơn Bá.

Không biết hắn đã làm cái quái gì mà mặt mũi quần áo dính đầy bụi đen, thấy ta nhìn lom lom, hắn vuốt gáy cười ngây ngô nói: "Lu nước bị vỡ, ta cùng Tứ Cửu vừa mới sửa xong. Đúng rồi Diệp huynh, bây giờ trễ như vậy, sao huynh lại đến đây?"

"Đã đổ đầy nước hết rồi sao?" Ta hỏi.

"Những cái khác đều đã đầy, hiện tại chỉ còn một cái lu vừa mới sửa kia, ta gánh thêm mấy thùng nữa... Ấy Diệp huynh, huynh làm gì vậy? Mau bỏ xuống, huynh muốn làm gì?"

"Đừng nói nhiều, mau làm việc đi!"

Ta ổn định đòn gánh trên vai, cũng không nhìn hắn, lập tức tự mình đi ra cửa viện, theo con đường nhỏ xuống dưới chân núi.

Lúc xuống núi thì thùng rỗng, không nặng, không cảm thấy gì, nhưng đến khi đổ đầy thùng lên núi thì có chút hơi quá sức, ta chỉ cảm thấy hai bả vai nóng bừng, không biết có phải vì ban ngày gánh nước bị rách da hay không, mà vừa cử động bả vai đã có cảm giác đau đớn như bị hỏa thiêu.

Ta cắn răng, nỗ lực nâng cao đòn gánh thêm một chút, cố gắng để nó cách xa bả vai ta ra một tí, kết quả bởi vì trời tối đường không thấy rõ, dưới chân không biết vấp cái gì, cả người đều ngã về phía sau!

Đúng lúc này đột nhiên có một cánh tay duỗi ra, ôm chặt lấy thắt lưng ta, kéo ta trở về, thế nhưng đòn gánh của ta lại bị tuột khỏi vai, mang theo hai thùng nước lăn xuống núi, cũng không biết đã đập trúng cái gì mà phát ra một tiếng nổ "Ầm".

Ta chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, cho tới bây giờ mới thấy có chút sợ.

Người kia buông ra ta, quay mặt về phía ánh trăng, lạnh lùng hừ mũi một cái.

Ta thừa biết cái giọng mũi tràn đầy sự khinh bỉ kia không phải dành cho ánh trăng, mà là dành cho ta, ta không khỏi cắn môi, chỉ nghe người nọ đứng bên cười lạnh nói:

"Ta chỉ là tò mò muốn đến xem, không nghĩ tới ngươi thật đúng là đến giúp tên mọt sách kia gánh nước. Ta thấy ngươi chán sống rồi! Nếu muốn chết như vậy thì cứ nói với bản công tử một tiếng, bản công tử có thể giúp ngươi một tiễn quy tiên, không cần phải cố sức như vậy"

"Ta chỉ..."

Ta gục đầu xuống, không nghĩ lại bị người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.

"Hắn từng giúp ta, ta chẳng qua chỉ muốn báo đáp hắn thôi."

"Giúp ngươi? Hắn giúp ngươi khi nào?"

Mã Văn Tài kỳ quái hỏi: "Sao ta không thấy?"

"Tối qua hắn mang đến cho ta hai cái bánh nướng. Ừm, lúc buổi sáng ngày hôm qua còn giúp ta đỡ tên"

Chính là tên của người nào đó bắn đấy.

Tuy rằng hắn giúp ta nhưng lại khiến ta bị thương, cũng không có nghĩa là ta là có thể bỏ qua chuyện này.

"Bởi vì hắn đã cứu ta, ta không thích nợ ân tình người khác, vốn dĩ có ân là phải báo mà!"

"Bản công tử hiện tại cũng cứu ngươi, sao không thấy ngươi báo đáp hả?"

Mã Văn Tài tiếp tục cười lạnh, đột nhiên thấy ta đứng bật dậy định đi, liền đưa tay túm cổ áo ta níu lại.

"Diệp Hoa Đường! Ngươi còn muốn đi?"

"Nước đổ rồi"

Ta nỗ lực nhịn đau nơi bả vai, vì hắn cứu ta một mạng nên cũng nghiêm túc trả lời: "Ngươi buông ra, ta muốn đi gánh nước!"

"Gánh nước cái gì? Theo ta trở về, ta có việc cho ngươi làm!"

Mã Văn Tài kéo cổ áo ta, không giải thích gì đã túm ta xách về.

Bả vai ta đau, không lay chuyển được hắn, bị hắn mạnh mẽ lôi về, sau khi vào phòng liền ném ta lên trường kỷ, quát lớn: "Thành thật một chút, lập tức ngủ cho ta, dám ầm ĩ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ta, ta sẽ cho ngươi biết tay!"

"Ta dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi!"

Ta bị tên nhãi này chọc giận đến tức cả ngực, nỗ lực giãy giụa muốn đứng lên, lại bị tay Mã Văn Tài đẩy xuống, cả người lần nữa ngã về ghế dài, vai phải bị va chạm lập tức rách ra, máu thấm qua trung y màu trắng, chậm rãi nhuộm đỏ cả một mảng lớn.

Ta theo bản năng lấy tay che, kết quả không ngờ đối phương sớm đã nhìn thấy.

Mã Văn Tài âm trầm trừng mắt với ta, một tay kéo ta từ trên trường kỷ đứng lên, dùng sức ném ta ra ngoài cửa.

"Cút cho ta!"

Hắn không khống chế được quát lớn: "Nhìn ngươi ở trong này liền chướng mắt, cút đi!"

Mã Văn Tài nói xong đột nhiên nổi khùng, nhấc chân đá vào thư án, lại nắm lấy bình hoa quăng mạnh xuống đất vỡ nát.

Tiếng gầm gừ đánh thức thư đồng và học sinh phòng khác, Mã Thống vội vã chạy từ trong phòng hạ nhân tới, hỏi dồn dập: "Công tử sao vậy? Đây là thế nào?"

"Kêu hắn cút đi, bây giờ cút ngay! Lập tức biến mất khỏi phòng này cho ta!"

Mã Văn Tài nắm lấy cái gối của ta ném xuống đất, lại một cước đá văng cái ghế dựa, tay chỉ vào ta hầm hầm rít gào.

Mã Thống lập tức chạy tới đuổi ta đi, bị ta trừng, hắn không dám trực tiếp động thủ, chỉ đành xua tay làm động tác như xua đuổi ruồi bọ, lớn tiếng nói: "Đi ra ngoài! Không nghe thấy công tử nhà ta kêu ngươi cút sao? Nhanh cút đi!"

"Đủ rồi, Mã Văn Tài, ta sẽ đi, không cần ngươi đuổi."

Ta cắn môi, thật muốn đấm một quyền lên mặt hắn.

Nhưng nhớ tới vừa rồi hắn coi như cứu ta một mạng, lại đành đem cơn giận nuốt vào, tiến lại gần muốn lượm cái gối của mình lên, lại bị Mã Văn Tài dùng chân đạp hỏng, tay hắn chỉ về phía cửa, miệng âm u phun ra một chữ:

"Cút!"

"Mã Văn Tài, Diệp huynh đã chọc gì tới ngươi?"

Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài không biết tới từ lúc nào, Lương Sơn Bá còn đang được thư đồng Tứ Cửu đỡ lấy, sắc mặt mỏi mệt, giờ phút này lại vội vội vàng vàng lao tới chắn ở trước mặt ta, chất vấn Mã Văn Tài.

Thư đồng Tứ Cửu vẻ mặt lo lắng nhìn ta nói:

"Diệp công tử, ngài không xảy ra chuyện gì chứ? Ta và công tử vừa mới phát hiện không thấy ngài, cái thùng thì vỡ nát bên cạnh tảng đá, xém chút bị hù chết, không ngờ ngài đã trở về. Ngài về sao không nói một tiếng, hại ta cùng công tử tìm..."

"Tứ Cửu!"

Lương Sơn Bá vừa nghe lời này không đúng, vội vàng quay đầu trách cứ thư đồng của hắn, kết quả ánh mắt lại dừng ở trên người ta.

Đôi mắt hắn dần dần trừng lớn, Chúc Anh Đài chạy tới bên cạnh đỡ lấy hắn: "Sơn Bá, sao vậy?"

"Diệp huynh... Diệp huynh bị thương!" Lương Sơn Bá vội vàng tiến tới muốn kéo ta, ta đã nhanh chóng né tránh, che vết máu trên bả vai rồi lui về phía sau nói: "Các ngươi nhìn lầm rồi, không có gì đâu. Ta sẽ phụ trách bồi thường hai cái thùng kia, làm phiền mọi người thật ngại quá"

Nói xong lời này, ta tiến lên phía trước vài bước, cúi chào Mã Văn Tài thật sâu, rồi nói một câu: "Gây trở ngại Văn Tài huynh nghỉ ngơi"

Nhìn hắn vung tay áo dài, nổi giận đùng đùng xoay người trở về phòng, ta mới cúi xuống lụm cái gối dính đầy đất cát, ôm vào trong ngực, đi ra ngoài.

"Diệp huynh, huynh muốn đi đâu?"

Lương Sơn Bá ở phía sau la to, Chúc Anh Đài cũng mở miệng nói: "Diệp huynh, huynh theo chúng ta tới y xá xem qua một chút đi, vừa vặn thân thể Sơn Bá cũng không tốt, ta thấy thương thế của huynh hình như rất nghiêm trọng, để kéo dài sẽ không tốt lắm."

"Đa tạ nhị vị quan tâm, ta tự biết cách"

Bây giờ tâm tình ta không tốt, không muốn dây dưa với bọn họ, lại mơ hồ nghe được âm thanh của Mã Văn Tài ở trong phòng, trong đầu càng cảm thấy hỗn độn không chịu nổi, tự mình đi tới y xá.

Đến y xá mới phát hiện hai bên bả vai đều rách da, Vương Lan cô nương nhìn thấy thì nhíu mày, hỏi ta xảy ra chuyện gì, ta tìm đại một lý do ứng phó cho xong, tiện thể hỏi nàng đêm nay có thể cho ta tạm thời ở lại y quán hay không.

Vương Lan kinh ngạc, nhưng cũng không có nhiều lời, cầm thuốc muốn bôi cho ta, ta vội vàng cự tuyệt, tự mình lấy thuốc trong phòng bệnh, dùng khăn lụa thấm nước rồi từng chút từng chút làm sạch miệng vết thương.

Ngoài cửa sổ trăng mỏng lạnh như nước.

Ta nhìn ánh nến nhảy nhót trong suốt, tự mình cuộn người vào trong góc, lẳng lặng ôm lấy đầu gối, đầu chôn ở hai chân.

Hốc mắt có chút ấm áp muốn trào ra, bị ta cắn môi, âm thầm nuốt trở về.

Trước mắt mơ hồ hiện ra một khoảng trời rực lửa, lửa nóng như bao quanh, nhảy nhót quanh ta.

Ta ôm lấy đầu gối chặt hơn.

Trên đời này, người mà ta có thể dựa vào, vĩnh viễn chỉ có bản thân.

Chỉ có... bản thân ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top