Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6


Làm tổ ở góc giường ngủ một đêm, buổi sáng ngày hôm sau ta bị một loạt âm thanh xung quanh làm bừng tỉnh.

Quần áo sau một đêm bị đè ép, ở phía trên đã xuất hiện chút nếp nhăn, ta không kịp và cũng không muốn quay trở về thay quần áo, đành vội vàng từ trên giường nhảy xuống, khoác ngoại bào rồi chạy ra bên ngoài.

"Này này, Diệp công tử, ngươi vội vã đi đâu thế?"

Vương Huệ cô nương bưng một chén thuốc nhỏ, vặn vẹo thắt lưng như thùng nước của nàng, dáng người chân thành đi vào trong phòng.

"Đây, tỷ tỷ bảo ta chuẩn bị thuốc bổ cho ngươi, nhanh thừa dịp còn nóng mau uống đi. Đúng rồi, nghe nói ngươi và Mã Văn Tài đánh nhau, bả vai bị thương? Ta thấy, thật đúng là chó cắn chó, cả miệng toàn là lông! Ai cho ngươi..."

"Tiểu Huệ!"

Vương Lan cô nương kịp thời đi vào phòng, đánh gãy lời muội muội của nàng.

Nàng trừng mắt nhìn Vương Huệ, quay đầu giải thích với ta: "Thật là ngại quá, Diệp công tử, muội muội ta nói chuyện không có chừng mực, đắc tội với huynh, huynh đừng để trong lòng. Ta nghe Lương công tử nói, huynh vì giúp hắn mà bả vai bị thương, việc nặng như vậy, thật sự làm khó huynh, may mắn là không xảy ra chuyện gì."

"Hừ, tỷ tỷ sao lại bênh hắn? Ta thấy hắn rõ ràng là chồn chúc tết gà, không có hảo tâm!"

Vương Huệ bĩu môi, dùng sức dậm chân, thở phì phì xoay người đi, ta ngơ ngơ không hiểu gì cả, kinh ngạc nhìn Vương Lan.

Vương Lan cô nương xấu hổ bất đắc dĩ: "Thật sự rất xin lỗi, Diệp công tử, xá muội có thể có chút hiểu lầm với huynh, huynh đừng để ý, uống thuốc trước đi. Tí nữa ta sẽ đi giải thích rõ ràng cho nàng."

"..." Ta trầm ngâm một chút, nói với nàng: "Lan cô nương, các cô nương không phải cho rằng ta và Mã Văn Tài là cùng một loại người chứ?"

"Diệp công tử nghĩ nhiều rồi".

Vương Lan nâng chén thuốc lên trước mặt, cầm lấy cái thìa cùng đặt vào lòng bàn tay ta, ý bảo ta nhanh uống hết, đồng thời mở miệng an ủi ta: "Ở trong mắt ta, Diệp công tử tâm địa thiện lương, thà chết không phục, là người tốt làm người ta kính nể"

Ồ, làm người ta kính nể sao? Ta có cái gì khiến họ kính nể, cùng lắm chỉ là một kẻ thô lỗ máu liều nhiều hơn máu não, hay làm việc lỗ mãng mà thôi.

Huống hồ ta giúp Lương Sơn Bá cũng không phải vì thiện tâm cái quái gì, chỉ đơn giản là kết cỏ ngậm vành ( ý là trả ơn cho ai đó ), báo ân mà thôi.

Ta không nói nhiều, húp một hơi hết bát thuốc, đắng đến mức khiến mặt ta nhăn lại như bông cúc.

Vương Lan nhìn ta cười không ngừng, vội vàng rót một chén trà cho ta, còn cười bảo ta thiếu kiên nhẫn, nào có ai uống thuốc như ta không, ít nhất cũng phải nếm thử trước xem nóng hay không chứ.

Ta có chút ngượng ngùng, nhận lấy chén trà uống vài ngụm, cảm ơn nàng rồi vội vàng chạy về giảng đường.

Lúc này vừa kịp giờ lên lớp, toàn bộ học sinh đều đã về chỗ ngồi, phu tử vẫn còn chưa đến.

Ta âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đến kịp, vội vàng tìm một chỗ trống ngồi xuống, kết quả vừa mới đặt mông lên ghế, chợt nghe phốc một tiếng, ta cùng chiếc bàn vừa gãy đều ngã lăn quay ra đất.

"Phốc!"

Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng cười, là Vương Lam Điền cùng với tên Tần Kinh Sinh, những kẻ khác cũng không hề thua kém, lập tức cười ầm lên.

Hai người Lương Chúc ở phía sau vội vàng tiến lên đỡ ta dậy, ta nói không cần, vừa muốn đứng lên, lại cảm giác giảng đường đột nhiên yên tĩnh kỳ lạ, hóa ra là Trần phu tử đang khoan thai đi đến.

Ánh mắt ông ra tà tà đảo qua toàn bộ giảng đường, cuối cùng dừng ở trên người ta.

"Diệp Hoa Đường, đây là có chuyện gì? Sao trò lại làm hỏng bàn học trong lớp rồi?"

"Phu tử, cái bàn này không phải Diệp Hoa Đường làm hư, là có người hãm hại huynh ấy!"

Người đứng lên nói chuyện giúp ta là Tuân Cự Bá, ta không quen hắn, chỉ biết cùng phòng với hắn là tên Tần Kinh Sinh đáng ghét kia, không nghĩ tới hắn sẽ ra mặt nói chuyện thay ta.

"Cho dù là có người hãm hại, thì cái bàn cũng vì trò nên mới bị hư, trò phải phụ trách bồi thường! Hoặc là tìm ra người hãm hại trò, kêu hắn bồi thường, có nghe không?"

"Đã rõ"

Ta nhàn nhạt trả lời, từ dưới đất đứng lên, ánh mắt tà tà đảo qua đám người Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh cách đó không xa đang vui sướng khi thấy người gặp họa, cười lạnh một tiếng, tiến tới nhấc chân dùng sức đạp xuống, đem một chân của cái bàn kia gãy làm hai đoạn!

Trong lớp nháy mắt lặng ngắt như tờ, Trần phu tử sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đang muốn mở miệng, lại bị một câu của ta đá trở về.

"Phu tử yên tâm, học sinh sẽ bồi thường"

"Trò... Hừ!"

Trần phu tử tức giận đến mức râu muốn dựng ngược, run run tại chỗ một hồi lâu mới nói: "Còn không mau trở về ghế nghe giảng bài!"

"Vâng, học sinh đã biết!"

Ta thi lễ với ông ta, quay đầu tìm kiếm chỗ trống để ngồi, thật không ngờ toàn bộ giảng đường đều đã ngồi kín chỗ, chỉ còn mỗi chỗ trống bên cạnh Mã Văn Tài.

Ta nhớ ngày hôm qua người ngồi bên cạnh hắn là Vương Lam Điền, sao hôm nay lại thay đổi vị trí?

"Diệp Hoa Đường, sao còn không ngồi xuống? Hay là trò muốn đứng nghe giảng bài?"

"Trò..."

Ta nhịn không được cắn môi, đang muốn mở miệng, lại nghe Lương Sơn Bá phía sau ta nói: "Diệp huynh, huynh ngồi bên cạnh ta đi."

"Bên cạnh Mã Văn Tài không phải có chỗ trống sao? Diệp Hoa Đường, sao trò không qua đó ngồi!"

Trần phu tử trừng mắt nhỏ.

"Hay là trò cố ý làm gãy bàn vì muốn kiếm cớ ngồi cùng với Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài?"

"Phu tử nghĩ nhiều quá rồi."

Ta hoàn toàn chẳng có tâm tình nói lời vô nghĩa với lão già bảo thủ kia, đi thẳng đến chỗ Mã Văn Tài ngồi xuống, vung vạt áo, ngồi ngay ngắn thẳng tắp nhìn lên bục giảng không chớp mắt.

Mã Văn Tài ở bên cạnh cười lạnh: "Diệp Hoa Đường, nhìn không ra ngươi còn rất kiên cường. Sao thế? Ngươi đang muốn ra oai phủ đầu ta sao?"

"Là ngươi làm sao?"

Ta liếc mắt trừng qua.

Ánh mắt Mã Văn Tài hơi thất thần một chút, hất cằm nói: "Nếu ta nói không phải là ta thì sao?"

"Ồ"

Vậy nhất định là Vương Lam Điền, tên chó chết, sớm muộn gì cũng có ngày ta đánh chết hắn!

Ta nghiêng đầu đi hung hăng trừng mắt nhìn tên kia một cái, định dùng ánh mắt nói cho hắn biết tan học một mình đấu với ta, kết quả Vương Lam Điền không trừng lại, mà còn nhìn lên Trần phu tử.

Lúc này muốn thu lại cũng đã muộn, Trần phu tử chắp hai tay sau lưng, chậm rì rì đi đến trước mặt ta, hắng giọng nói: "Diệp Hoa Đường!"

"Có học trò!"

Ta bất đắc dĩ đứng lên, cúi đầu thi lễ với ông ta, trong tai chỉ nghe giọng điệu kỳ quái trầm bổng của lão già gầy lùn trước mặt:

"Diệp Hoa Đường, trò phá hư của công, ta không trách trò; trò dùng ánh mắt vô lễ nhìn chằm chằm phu tử, ta cũng không trách trò; nhưng hiện tại có một việc, ta rất muốn hỏi trò, trò trả lời cụ thể cho ta."

"Phu tử xin hỏi."

"Hừ."

Trần phu tử hừ lạnh một tiếng, lắc cái đầu nhỏ giống hệt cái trống bỏi, hùng hồn hỏi ta: "Diệp Hoa Đường, sách của trò đâu?"

Sách?

Ta cúi đầu nhìn, phát hiện trong tay mình rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Tối qua lúc bị Mã Văn Tài đuổi ra chỉ mang theo cái gối đầu, ở y quán lại sợ muộn nên vội vã đến lớp, cuối cùng quên mang theo sách luôn.

"Phốc!"

Trong phòng có mấy tên học sinh không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng, càng lúc càng lớn.

Ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, vội vã muốn giải thích, lại không biết phải nói cái gì, trong tai chỉ còn nghe giọng nói chói tai của Trần phu tử .

"Ta nói này Diệp Hoa Đường, Diệp gia trò ở Thái Nguyên cũng coi như có uy tín, con cháu đều là quan gia, sao đến lượt trò thì lại vào thư viện này làm đủ trò hết vậy? Cả ngày nháo chuyện không nói, lại còn làm bạn với đám dân đen, ngôn từ cử chỉ lăng nhục miệt thị phu tử, bây giờ lên lớp cũng không mang theo sách! Trò rốt cuộc còn muốn đọc sách hay không? Muốn khoa khảo công danh nữa không? Rồi đến lúc trò đi ra ngoài, gia đình trò cũng đâu có trách trò không biết cố gắng, mà sẽ trách ngược lại phu tử chúng ta không biết dạy dỗ, vậy thì danh dự của thư viện Ni Sơn chúng ta biết để vào đâu..."

"Phu tử thật xin lỗi."

Ta bị hắn đổ một đống tội lên người không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể có gắng giải thích: "Là sai lầm của học trò, phu tử thật xin lỗi..."

Vào lúc đang lo lắng, ta cảm giác được góc áo bị người ta túm, tiếp theo liền có một quyển sách được nhét vào trong tay ta, vừa vặn lại chính là Sở Thụ Giảng Kinh Nghĩa Truyện Ký hôm nay phu tử giảng.

Mã Văn Tài bên cạnh khụ một tiếng, mở miệng nói: "Phu tử, còn giảng hay không?"

"Chúng ta hôm nay sẽ nói đến chuyện học sinh lên lớp không mang theo sách ....."

Trần phu tử quay người lại, đột nhiên nhìn thấy sách trong tay ta, không khỏi ngớ người.

Ông ta không thể tin được, lấy tay xoa mắt, sau đó lại tiếp tục xoa mắt, mãi cho đến khi cảm thấy cuốn sách ta cầm trong tay là sách hàng thật giá thật không phải ảo giác, mới hậm hực ngậm miệng, lại kêu toàn bộ học sinh đem sách giơ lên cho ông ta xem, tin tưởng không có người nào treo đầu dê bán thịt chó đem sách của mình đưa cho ta, mới lầm bầm nói "Thật sự là gặp quỷ", rồi vẫy vẫy tay cho ta ngồi xuống.

Ta cẩn thận nhìn sách trong tay, ở dưới góc trái trang bìa có một chữ "Diệp" nho nhỏ, đúng là sách của ta. Ta lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hắn đang tập trung tinh thần nghe phu tử giảng bài, không thèm để ý đến ta.

"Diệp Hoa Đường!"

Phu tử lại lên tiếng, ta nhanh chóng chỉnh lại tư thế, bày ra bộ dáng nghiêm túc nghe giảng bài.

Hôm nay giảng về công lý có chút tối nghĩa, cũng may ngày hôm qua ta có xem qua một chút, Trần phu tử cố ý lấy mấy chỗ khó để hỏi ta, cũng không có làm khó được ta.

Không biết vì sao, ta cảm thấy hôm nay Trần phu tử giống như cố ý kiếm chuyện với ta, ngày hôm qua không có như vậy mà, sau đó ngẫm lại, có thể chuyện ta giúp đỡ Lương Sơn Bá đã bị ông ta biết, nên giận chó đánh mèo lên ta mà thôi.

Chịu đựng đến giờ ngọ, bài giảng kinh nghĩa xem như đã xong, phu tử lại kiểm tra bài hôm qua, ta vẫn đọc làu làu, hắn tức giận thở phì phò nói "Tan học" rồi chắp hai tay sau lưng lung lay rời đi.

"Này Diệp huynh, thật sự là rất giỏi đó!"

Tuân Cự Bá mới vừa thấy Trần phu tử rời đi, lập tức xoay người đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhào tới nắm lấy bả vai ta.

Ta trở tay không kịp bị hắn chạm vào miệng vết thương, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Tuân Cự Bá thấy thế vội vàng buông ta ra, kinh ngạc nói: "Diệp huynh sao vậy? Thân thể huynh không thoải mái sao?"

"Không có việc gì."

Ta khoát tay ý bảo không sao, quay đầu muốn tìm Vương Lam Điền tính sổ, kết quả họ Vương thấy có mùi, vừa tan học đã trốn mất dạng, chỉ để lại cho ta một chỗ trống.

Tần Kinh Sinh đã cũng sớm đi, chỉ có Mã Văn Tài vẫn bất động như núi, đang chậm rãi thu thập đồ đạc.

Ta thật sự không biết đối mặt với tên âm tình bất định này thế nào, dứt khoát không nhìn hắn, thừa dịp hiện tại mọi người đều có mặt, hỏi trong đám học sinh có ai nguyện ý đổi phòng với ta.

Đại bộ phận học sinh đều biết tai nạn tối hôm qua, đều tỏ vẻ không muốn ở cùng với Mã Văn Tài, có Lương Sơn Bá nguyện ý đổi, lại bị ta cự tuyệt.

Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Chúc Anh Đài làm ta cũng không muốn ở cùng nàng.

Luôn cảm thấy Chúc Anh Đài đang cảnh giác với ta, ta cũng không có hứng thú tiếp cận nàng, dù sao nàng ta có lẽ cũng không cần bằng hữu nào khác, chỉ cần có Sơn Bá huynh là đủ rồi chăng?

Tuân Cự Bá muốn đổi phòng với ta, hắn tố khổ với ta rằng tên Tần Kinh Sinh cùng phòng với hắn nửa đêm bị mộng du, quấy rầy người khác nghỉ ngơi.

Tên ở cùng Vương Lam Điền cũng muốn đổi, nói Vương Lam Điền suốt ngày sai sử hắn, không nghe lời liền bị đánh v... v.....

Chúng ta bên này nói đến khí thế ngất trời, chợt Mã Văn Tài ở phía sau đập bàn, lớn tiếng nói:

"Diệp Hoa Đường, ai cho phép ngươi đổi phòng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top