Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7


Ôi, giật cả mình, chỉ là đổi phòng thôi mà, cần gì phải cho phép với không cho phép cơ chứ?

Tìm người đồng ý đổi rồi đến nói với sư mẫu một tiếng là xong, ngay cả chuyện này mà Mã đại gia ngài cũng muốn quản à?

Sao lại nhiều chuyện quá vậy?

Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đều là người trực tiếp nhìn thấy hiện trường xung đột ngày hôm qua, giờ phút này không kìm được mà ầm ĩ chỉ trích Mã Văn Tài, nói hắn quá đáng vừa thôi, đã không cho ta vào phòng, còn không cho ta đổi phòng.

Mã Văn Tài nổi khùng, đứng bật dậy dùng tay hất cái bàn ngã lăn quay, chân trái đạp lên bàn, nheo mắt hung dữ nhìn bốn phía, sẵn giọng nói lớn:

“Ta muốn xem thử, không có ta cho phép, ai dám đổi phòng? Ta nói cho các ngươi biết, ai dám đổi phòng với hắn, chính là chống đối với Mã Văn Tài ta! Các ngươi đều cẩn thận cho ta!”

Tất cả học sinh đều e ngại gia thế của Mã Văn Tài, nhanh chóng quay mặt rút lui, tản ra bốn phương tám hướng như ong vỡ tổ, chỉ có Lương Sơn Bá tỏ ra oán giận, kiên quyết muốn cùng ta đổi phòng, định lôi ta đến chỗ sư mẫu để báo cáo.

Trong lòng Chúc Anh Đài không cam lòng, nhưng lại không thể nói, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, ta cũng không muốn làm nàng khó xử, đành dịu dàng chối từ hảo ý của Sơn Bá huynh, tự ôm sách vở đi ra ngoài trước, nhưng cũng không về ngay, mà đợi mọi người đi hết mới chặn Mã Văn Tài lại, định nói chuyện với hắn một chút.

Qua mấy ngày tiếp xúc, đánh giá của ta dành cho Mã Văn Tài có chút hỗn loạn.

Nếu nói hắn nhân phẩm không tốt, thì tối hôm qua hắn vừa cứu ta một mạng, hôm nay lại mang sách tới giải vây cho ta; nhưng nếu nói hắn tốt, thì... dù sao ta cũng là một người thành thật, thật sự không thể trợn mắt mà nói dối được.

Nhìn đi, nhìn vào hai ngày vừa qua, hắn đã nổi điên mấy lần?

Lần một thì hắn bắn tên khiến ta té u đầu, lần hai thì hắn dẫm nát điểm tâm sỉ nhục ta, tối qua còn phát điên gào lên đuổi ta ra khỏi phòng!

Ta đã nghĩ rằng nếu hắn không muốn cùng phòng với ta, thì ta có thể xin đổi phòng, không thể trêu vào thì trốn tránh vậy?

Nhưng hôm nay thật vất vả mới có cơ hội hỏi ý kiến mọi người một chút, hắn lại nói như vậy, toàn bộ học sinh gần như đều sợ hắn, hiện tại còn ai dám đổi phòng với ta nữa?

Ta cảm thấy cần phải tìm hắn nói chuyện một chút, Mã đại gia ngài rốt cuộc muốn thế nào, để ta còn biết đường mà lần chứ!

Diệp Hoa Đường ta đến viện này chỉ muốn qua ba năm yên ổn, chứ không phải tới đây để cùng các ngươi diễn một vở truyền thuyết hoá điệp sâu sắc và lãng mạn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mã Văn Tài theo như ta thấy còn kém xa cái tên nhị thế tổ đáng khinh trong ấn tượng của ta.

Tính cách hắn bá đạo nhưng không đáng khinh, tuy rằng lãnh khốc, nhưng chưa tới mức tuyệt tình tuyệt nghĩa, về phần có háo sắc và ỷ thế hiếp người hay không thì tạm thời chưa biết.

Cha hắn là Mã thái thú, tuy rằng ta không chưa thấy hắn dùng danh nghĩa thái thú áp bức ai, nhưng hắn cũng đã dùng bạo lực khi dễ không ít người —— được rồi, thật ra thì thói xấu này ta cũng có.

Về phần háo sắc... bởi vì trong thư viện đều là giống đực, ta tạm thời chỉ có thể đoán được rằng thằng nhãi này hẳn là không có đoạn tụ chi phích.

Trước mắt thì hắn đối với mỹ nữ duy nhất trong viện này là Vương Lan cô nương cũng không có hứng thú gì rõ ràng, nhưng hình như hôm qua ta đã thấy hắn nhìn trộm Chúc Anh Đài, vì vậy có thể nói là thằng nhãi này chỉ có hứng thú với mỗi Chúc Anh Đài sao?

Nói thật thì, về ngoài của Chúc Anh Đài thật ra rất xinh đẹp.

Dáng người nàng ta bé nhỏ, dung mạo thanh nhã tú lệ, hơn nữa rất có khí chất cao quý.

Hiện tại tuy rằng giả nam trang, cũng được gọi là công tử tuấn tú nhẹ nhàng, có hơi thở trung tính, thật dễ dàng hấp dẫn người khác .

Hay là...Mã Văn Tài đuổi ta ra ngoài có phải vì muốn cùng Chúc Anh Đài chung phòng không nhỉ?

Dù sao trong truyền thuyết Lương Chúc, hắn đã hại chết Lương Sơn Bá, còn Anh Đài thì khóc như mưa trước mộ, cuối cùng biến thành bươm bướm bay đi.

Sau khi nghĩ thông suốt, ta đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

Nếu như Mã Văn Tài kiên quyết yêu cầu ta cùng Chúc Anh Đài đổi phòng, ta có nên đáp ứng hắn hay không đây?

Hiện tại Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài hẳn là tình cảm chưa sâu, nếu thật sự tách bọn họ ra, làm tốt thì có thể tránh cho bi kịch phát sinh, nhưng lỡ như biến khéo thành vụng…

Bành!

Đầu ta bỗng nhiên bị một quyển sách gõ xuống.

Mã Văn Tài đang đứng ở trước mặt ta, vòng tay trước ngực, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Diệp Hoa Đường, ngươi hẹn ta ra đây mà cứ đứng ngẩn người từ nãy tới giờ. Rốt cuộc có chuyện gì thì nói nhanh đi! Ta không có thời gian lề mề với ngươi!”

“À, thật xin lỗi”

Ta ôm đầu, theo thói quen nói lời xin lỗi.

“Văn Tài huynh, ta tìm huynh là muốn hỏi huynh một chút, huynh muốn cùng phòng với ai? Nếu huynh thật sự muốn một mình một phòng, ta sẽ tận lực thỉnh cầu với sư mẫu, sau này có phòng nào trống ta sẽ lập tức qua đó ở, sẽ không gây trở ngại đến lão nhân gia ngài. Ta biết huynh nhìn ta không vừa mắt, nhưng mà ta không có ý muốn phát sinh xung đột với huynh, về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, huynh thấy sao?”

“Ngươi tìm ta là vì chuyện này?”

Mã Văn Tài từ chối cho ý kiến.

"Ngươi không cần đổi phòng. Diệp Hoa Đường, ta đúng là nhìn ngươi không vừa mắt, nhưng nếu ngươi chịu nghe lời ta, làm việc cho ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, thư viện Ni Sơn này tùy ý cho ngươi tung hoành ngang dọc. Nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu, thì cũng đừng trách ta không khách khí!”

Vậy ý hắn là kêu ta nguyện trung thành với hắn sao?

Ta không muốn, mọi người đều là con người như nhau, Mã Văn Tài cũng đâu có nhiều hơn ta một cái đuôi đâu, dựa vào cái gì mà ta phải làm kẻ dưới, phải nghe lời hắn, đồng ý để bị hắn khống chế cơ chứ?

“Hừ, do ngươi chọn đấy!”

Mã Văn Tài thấy ta nửa ngày không trả lời liền có chút mất hứng, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Vì thế mà buổi đàm phán của chúng ta cứ thế mà bị bóp chết, ta cuối cùng cũng chỉ biết được một điều duy nhất, đó là hắn không đồng ý việc đổi phòng.

Nhưng mà cứ cùng phòng với một quả bom hẹn giờ như hắn thì không ổn chút nào, ta đành âm thầm quyết định trước tiên cứ tạm thời thế này vài ngày đã, sau này rồi tính tiếp.

Hôm nay việc ta muốn làm có hơi nhiều, muốn thừa lúc không có người luyện chữ, rồi hẹn Tuân Cự Bá cùng nhau luyện tập bắn cung, còn phải ôn tập bài cho ngày mai, còn có… Muốn dành một chút thời gian đi xử lý Vương Lam Điền!

Hừ, dù sao cái bàn kia không phải do Tần Kinh Sinh làm thì cũng là Vương Lam Điền làm.

Mơ tưởng đến việc lấy lòng Mã Văn Tài thuận tiện hãm hại ta, vậy thì phải có bản lĩnh chịu được nắm đấm của ta đã!

Tiền một cái bàn đủ để ta xuống núi đi mua được mấy chục bao hạt thông đường, các ngươi là con cháu nhà giàu nên không đau lòng, nhưng cả nhà ta chỉ có mỗi ta thôi, lãng phí một đồng là lại nghèo thêm một chút!

Bây giờ đang là buổi trưa, ta đi đến mễ xá tính kiếm chút đồ bỏ bụng, kết quả Tô đại nương trong lúc bới cơm cho ta không cẩn thận trượt tay, đồ ăn đều đổ hết ra ngoài.

Bà ấy cuống quít xin lỗi ta, Tô An tính đem phần ăn của hắn tặng cho ta, lại bị ta cự tuyệt.

Đồ ăn bọn họ nấu chỉ có một chút như vậy, nếu đưa cho ta thì phải đi làm lại phần khác, vừa tốn công lại tốn sức, ta không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, chỉ lấy tạm mấy cái bánh nướng.

Lúc đang ăn cơm thì Tuân Cự Bá đi tới, chia cho ta một nửa đồ ăn của hắn, rồi ngồi ở bên cạnh ta tán gẫu cả ngày.

“Diệp huynh, ta phát hiện huynh ở trong học viện hình như không hay qua lại với mọi người. Tính cách của huynh không xấu, lại còn hào phóng, về sau hãy đi theo ta với bọn Sơn Bá, cách Mã Văn Tài kia xa một chút, ta thấy đám đó lúc nào cũng âm dương quái khí, không hiểu mỗi ngày đều đang bày trò gì. Ta lo lắng huynh sẽ bị bọn họ làm hư!”

“Làm hư?”

Ta cảm thấy có chút buồn cười, cắn miếng bánh nướng hiếu kỳ nói: “Ta là một người sống bình thường, cũng không phải bị ngu, làm sao có thể bị làm hư?”

“Này, sao huynh lại nói như thế?”

Tuân Cự Bá nhức đầu.

“Dù sao thì ta cũng cảm thấy huynh là kiểu người luôn làm cho người ta không thể yên tâm, đụng chuyện là không nghĩ ngợi gì mà đã làm. Huynh xem, ngày đó huynh giúp Sơn Bá gánh nước mà cũng không nói với chúng ta một tiếng. Chắc huynh không biết rằng buổi tối khi gánh nước nhất định phải đi đường lớn, còn phải có đèn chiếu mới được, nếu không sẽ rất dễ ngã xuống núi. Huynh có biết lúc huynh mất tích, Sơn Bá đã trở về rống lên với mọi người, muốn mọi người cùng đi tìm, lúc tìm thấy hai thùng nước vỡ nát dưới chân núi, mặt hắn trắng bệch không còn một giọt máu không? May mắn là huynh không có việc gì, nếu không cả đời của Sơn Bá có lẽ sẽ áy náy chuyện này đến chết!”

“Nhưng mà ta thấy Mã Văn Tài đối xử với huynh không tệ đâu!”

Tuân Cự Bá chuyển đề tài, bỗng nhiên nói đến Mã Văn Tài.

"Lúc Mã Văn Tài chơi đá cầu với bọn người Vương Lam Điền ấy, động một chút là hắn giơ chân đá, không đánh thì cũng chửi, về cơ bản là đang đá người chứ chẳng phải đá cầu. Vậy mà ngày hôm qua hắn nổi điên với huynh như thế, ngay cả thư đồng hắn cũng bị đạp, nhưng lại không động đến một ngón tay của huynh, lúc ấy ta còn cảm thấy kinh ngạc, nghĩ rằng tên điên đó đột nhiên đổi tính à? Mà thôi, dù sao điều này cũng chẳng chứng minh được gì, huynh ở cùng phòng với hắn thì nên cẩn thận. Nếu có việc cứ tới tìm ta và Sơn Bá, mọi người đều là huynh đệ tốt, hai lặc sáp đao (giúp đỡ bạn bè trong lúc khó khăn)!”

Hắn nói xong lại dùng tay chụp vào vai ta, kết quả lực tay quá lớn, làm ta đau đến suýt chút nữa nhảy lên.

Tuân Cự Bá cũng nhận ra hành động của mình không đúng, le lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: “Huynh thấy đó, ta vừa mới nói nên vì nhau mà hai lặc sáp đao, thì đã lập tức sáp huynh một đao rồi. Diệp huynh, không sao chứ? Không thì chúng ta lại tới y xá, nhờ Vương Lan cô nương thay thuốc cho huynh?”

“Ta thấy huynh nói đổi thuốc cho ta là giả, nhìn Lan cô nương mới là thật thì có!”

Vô tình cái quái gì, tên này rõ ràng đang cố ý!

“Ha ha, bị huynh phát hiện rồi. Một khi đã như vậy, ta sẽ nói cho huynh một tin tức để bồi thường!”

Tuân Cự Bá vuốt cái mũi xấu hổ cười cười, ghé sát tai ta nhỏ giọng nói: “Ta nhìn thấy Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh ở sân đá cầu.”

“Làm tốt lắm, đa tạ!”

Ta phấn khích vỗ bốp bốp vào vai hắn, đem miếng bánh nướng cuối cùng nhét vào trong miệng rồi chạy như bay ra khỏi phòng ăn.

Nghĩ một chút, lại về phòng ngủ trước, lôi ra cái thùng lúc trước mang từ dưới núi lên, lấy cái nhuyễn tiên trong đó đeo vào bên hông, xong xuôi mới chạy đến sân đá cầu.

Sân đá cầu là địa bàn Mã Văn Tài, từ lúc tiến vào thư viện tới nay hắn đã độc chiếm không ít chỗ chơi, nếu lão nhân gia hắn ở trong này, trừ khi được hắn cho phép, còn không những người khác không ai được vào, đi lung tung chắc chắn sẽ bị đánh.

Vào lúc ta chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Mã Văn Tài đang đá một học sinh ngã lăn quay, người đó sau khi bị đá đã vội vàng đứng lên chạy mất.

Vương Lam Điền đứng ở bên cạnh hắn, Tần Kinh Sinh thì đứng ở cửa sân đá cầu, thoạt nhìn rất giống thủ thành.

Có lẽ là vì phát hiện ra ta, Mã Văn Tài đột nhiên giơ chân lên, đá một quả đằng cầu về phía ta.

Quả cầu bay với tốc độ cực nhanh, còn quay tròn, như sao băng nhắm thẳng vào ta mà lao đến.

Nhanh như chớp, ta rút nhuyễn tiên từ bên hông ra, dồn hết sức quất mạnh vào quả đằng cầu đang bay tới.

Quả cầu bị nhuyễn tiên quấn lấy, rơi xuống lòng bàn tay ta, khí thế sắc bén vừa nãy tan vỡ không còn chút gì.

Ta đem đằng cầu quăng lên cao, ném trả lại cho Mã Văn Tài, hắn bắt lấy cầu, không nói gì, chỉ nhìn ta cười lạnh.

"Muốn mượn người của ngươi!”

Ta đi thẳng vào vấn đề: “Vương Lam Điền, thức thời thì cút ra đây nhanh cho ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top