Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kem Đá

---

Đã mấy ngày rồi Cố Bán Hạ chưa có xơ múi gì Dung Chính. Ngẫm lại thì cô vẫn thích lúc anh hôn mê bất tỉnh hơn, muốn sờ thì sờ, muốn chơi thì cưỡi. Biết thế từ đầu cô không giả vờ giả vịt làm xử nữ, không thì hiện tại đâu phải chịu cảnh lửa đốt toàn thân thế này.

Nhưng mà lạ ghê, ngày trước ham muốn của cô đâu có mạnh như thế này đâu.

"Có việc à?" Dung Chính nhíu mày, hình như rất không vui vì sự đột nhập của Cố Bán Hạ.

"Không có, thấy anh mãi chưa ra, sợ anh bị ngã."

"Ừ, đi ra được rồi."

Cố Bán Hạ không tình nguyện lắm, nhưng không tìm được lý do để tiếp tục ở trong đành phải chậm rì rì rời đi.

Sau khi ra ngoài cô bỗng thấy khó hiểu. Mấy ngày trước không phải tên đàn ông này rất dâm đãng hả, vừa tỉnh lại đã bắt cô buscu, tại sao hôm nay lại giống người bị lãnh cảm thế? Tắm thôi mà cũng không cho xem bắt đi ra ngoài?

Ấy, không đúng!

Hai chân Dung Chính không phải vẫn chưa cử động được hả? Rồi anh ta đứng lên bằng cách nào?

Cố Bán Hạ thấy sửng sốt, lần nữa cô đẩy cửa phòng tắm ra thì thấy Dung Chính nom vẻ đau đớn mà vẫn đứng đó, cô còn chưa kịp mở miệng ra hỏi thì Dung Chính đã cướp lời: "Tôi sắp không trụ được nữa rồi, tới đây đỡ tôi mau."

"... Ò ò ò." Cố Bán Hạ vội vàng đỡ người vào trong bồn tắm, sau khi dựa vào thành bồn rồi lông mày Dung Chính mới dần dần giãn ra.

"Anh...sao anh lại...đứng lên được vậy?" Cố Bán Hạ không thể tin nổi.

Dung Chính nhắm mắt thở ra một hơi: "Tôi cũng có phải bị liệt bẩm sinh đâu, chỉ là mới tỉnh nên hai chân tạm thời chưa cử động được thôi, cô cho rằng tôi tập phục hồi chức năng để làm cảnh à?"

Cố Bán Hạ gãi đầu, ngẫm thì thấy vô lí nhưng lại rất thuyết phục.

"Vậy anh đi được chưa?"

"Nào có nhanh như vậy, đứng mấy phút đã mệt gần chết."

"...À."

Cố Bán Hạ mới bị sốt nên trong người không còn chút sức lực nào, nhưng cô cũng không muốn ra ngoài đâu. Đặc biệt là thấy cảnh Dung Chính trần truồng thì lại càng thôi, khỏi phải nói.

"Anh Dung này, em giúp anh tắm nha." Cô muốn duỗi tay sờ mấy cái, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị ngăn lại: "Không cần, tôi tự làm được."

Không chỉ nói mình tự làm được, anh còn lấy khăn che phần hông lại.

Gì đây? Sợ cô giở trò lưu manh hả?

Cố Bán Hạ tức giận, đi ra bèn lấy chăn quấn chặt quanh người, cho tên kia tí ra ngoài bị điều hòa làm lạnh chết luôn đi.

Nhưng rồi cô cẩn thận suy nghĩ lại về phản ứng của Dung Chính, rõ ràng sáng nay vẫn còn bình thường, tại sao tối đến lại lạnh lùng cau có như vậy? Giọng điệu thì khó ở giống như đang tức giận.

Sao anh lại tức nhỉ?

Cố Bán Hạ chưa kịp nghĩ xong thì Dung Chính đã đi xe lăn ra.

Chiếc áo choàng tắm trên người anh được choàng một cách lỏng lẻo, dây lưng chỉ quấn qua quýt vào nhau chứ không bị buộc chặt, làm nửa ngực lộ hết ra bên ngoài.

Cơ bắp lộ rõ, đường cong rắn chắc thể hiện sức mạnh tiềm tàng, dưới lớp áo tắm dài vô cùng sexy làm người ta muốn phạm tội.

Trong lòng Cố Bán Hạ ngứa ngáy kinh khủng, quên mất mình muốn làm cho Dung Chính lạnh chết, xốc chăn nhảy xuống: "Anh Dung, để em đỡ anh."

"Tôi tự làm được." Dung Chính lần nữa cự tuyệt.

Lần này thì chắc chắn là anh đang giận rồi.

Cô dè dặt hỏi: "Anh Dung ơi, anh không vui hả?"

Dung Chính gian nan mà đứng lên khỏi xe lăn, chống ở trên tay vịn để lên giường. Cố Bán Hạ không đành lòng thấy anh khốn khổ như vậy, đưa tay ra giúp, cũng may anh không từ chối nữa.

Chờ nằm trên giường yên ổn rồi, Dung Chính mới hỏi lại: "Có phải cô không muốn ở chung với tôi đúng không?"

Cố Bán Hạ không hiểu: "Không có đâu." Nói xong cô chợt nhận ra Dung Chính đang hiểu lầm, cô cứ đòi anh phải mua cho mình biệt thự lớn bằng được, làm Dung Chính nghĩ rằng cô không muốn sống chung với anh.

Vậy nên cô đã giải thích: "Không phải là mấy cô tình nhân khác đều có sao? Các cô ấy không những được tặng biệt thự mà còn có cả du thuyền, em không thích du thuyền nên đòi biệt thự chứ sao nữa."

Dung Chính: "Nói thật."

Cố Bán Hạ mấp máy môi, bất chấp: "Được thôi, nhỡ ngày nào đó anh chán em rồi có tình mới, trên dưới nhà họ Cố thì muốn cho em bay màu, lúc ấy em cũng phải có chỗ để sống qua ngày chứ." Cô giải thích tiếp: "Rồi rồi, anh đừng giận nữa, em cũng có muốn đào mỏ của anh đâu, không mua thì không mua."

So với tiền thì chỗ dựa tên Dung Chính lại càng quan trọng hơn, muốn xử lí nhà họ Cố, một mình cô căn bản không thể thực hiện.

"Cô đang nói thật à?" Dung Chính nhìn chăm chăm vào mắt Cố Bán Hạ.

Cố Bán Hạ giơ tay phải lên: "Em thề."

"Thề thì giơ ba ngón tay giữa thôi." Dung Chính nhắc nhở.

Cố Bán Hạ lưỡi không xương trăm đường lắt léo: "Nhiều hơn hai ngón tay càng thể hiện được sự chân thành."

Có vẻ hôm nay Dung Chính muốn đào bới xới lộn đến cùng, anh điều tra từng li từng tí: "Cô có cam tâm tình nguyện ở bên tôi không?"

Cố Bán Hạ chợt bật dậy, nắm lấy tay Dung Chính, miệng trơn tru như đang đọc tuyên ngôn của đảng: "Ta yêu chàng, tựa như việc hồi nhỏ ngày nào cũng thích ăn que cay."

Sau đó lại đặt tay Dung Chính lên ngực mình: "Ta muốn đem tên chàng khắc trên điếu thuốc, hút vào trong phổi, để cho tên chàng không thể tách rời trái tim ta."

Miệng Dung Chính giật giật, cố nhịn xuống.

"Tình yêu ấy cao hơn cả núi, dài hơn cả sông, rộng hơn cả đất, xanh hơn cả trời,..."

*Đoạn này vốn là "空空荡荡,四海流浪,痴痴狂狂,为爱断肠......" nhưng mình không rõ nghĩa lắm nên bịa, ai biết giúp mình với nha.

Chịu hết nổi rồi, Dung Chính bịt miệng Cố Bán Hạ lại: "Im mồm."

Tuy rằng thái độ của anh vẫn rất lạnh lùng nhưng mặt mũi đã tươi hơn không ít, Cố Bán Hạ như chim nhỏ nép vào ngực anh, nũng na nũng nịu mà gọi "Anh Dung". Thật ra trong lòng cô lại đang nghĩ rằng đàn ông đúng là lũ lắm chuyện, gì thì gì vẫn phải nói mấy câu buồn nôn mắc ói mới dỗ dành được.

Dung Chính hết giận rồi, thời gian cũng vẫn còn sớm, cô nam quả nữ ở với nhau, chịt thôi.

Cố Bán Hạ gập chân lại, vốn muốn tạo khoảnh khắc đầu gối vô tình đụng vào hạ thể của anh nhưng lại chọn nhầm vị trí, vì thế đầu gối hạ xuống cặp mông của anh.

Ái chà, không mặc quần lót luôn cơ.

Thật dâm đãng, cô thích.

"Kéo quần áo lên đi, nhỡ anh bị cảm thì làm sao bây giờ?" Cố Bán Hạ giơ tay ra, giả đò giúp anh sửa sang lại chiếc áo tắm dài nhưng thực chất cái tay hư đang sờ sờ xuống mông.

Mông đã vểnh lại còn săn chắc.

Chưa sờ được mấy cái Dung Chính đã đẩy tay cô ra: "Đi ngủ."

Mình mà biểu hiện thèm thuồng quá thì người ta đánh giá, cô đành nằm xuống bên cạnh, vờ vịt hỏi: "Anh Dung này, có phải anh muốn ấy ấy đúng không? Tuy em vẫn rất lo và vẫn thấy xấu hổ, nhưng nếu anh muốn thì cứ tới đi anh."

Cô gấp không chờ được mà sờ tay anh, tay chưa kịp với qua lại bị đẩy ra: "Tôi không có hứng, cô nằm dịch sang bên kia đi."

Clm, cứ lẳng lơ cho đã vô nhưng đến lúc muốn chịch thì lại không cho.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top