Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kem Đá

---

Chờ Dung Chính bắn xong, hai người đều không khỏi run rẩy, Cố Bán Hạ trải qua quá trình chết đi sống lại rồi lại sống lại chết đi, cuối cùng hồn cũng về với xác, dần lấy lại bình tĩnh.

Dung Chính không nằm xuống luôn mà lật chăn lên xem phần dưới của cô, Cố Bán Hạ cũng xem, khăn trải giường ngoài vệt nước mờ ám thì chẳng còn gì khác.

"Máu đâu rồi, cô nàng xử nữ?" Dung Chính nhướng mày.

Cố Bán Hạ nhìn thoáng qua rồi ngó nghiêng hết chỗ này đến chỗ khác để tìm, không có thật, cô nói: "À, hình như lúc nhỏ đạp xe không cẩn thận làm màng trinh bị rách mất."

Dung Chính bừng tỉnh, tin tưởng: "Hóa ra là vậy."

Hai người cùng nằm xuống, Dung Chính không tìm tòi cho ra lẽ, Cố Bán Hạ cũng không lo lắng hay để tâm, chuyện này cứ thế bị gạt sang một bên.

Nằm được mười mấy giây, Cố Bán Hạ lại bò dậy lục từ đầu giường ra một bao thuốc lá, châm lửa hút một hơi, thở phào: "Xong việc làm điếu, sướng như tiên."

Dung Chính nhíu mày: "Em lấy thuốc lá ở đâu ra?"

"Nhờ chị giúp việc mua cho."

Trông anh có vẻ không vui lắm, giọng cũng lạnh hơn: "Tôi không thích mùi thuốc, sau này em đừng hút nữa."

Cố Bán Hạ ngậm điếu thuốc, từ trên cao liếc xuống chỗ anh: "Giận cái gì, yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cưng." Dứt lời còn nhân tiện sờ thêm mấy cái vào mặt Dung Chính.

Xong việc rồi, cô không cần phải giả bộ làm xử nữ ngây thơ nữa, sau này muốn sờ thì sờ, muốn chịch thì chịch, vui quá là vui.

Dung Chính mặt lạnh hất tay cô ra: "Cố Bán Hạ, em muốn chết à?"

"Hư." Cô lấy ngón tay ấn nhẹ lên môi anh: "Nhóc lưu manh, không cho phép cưng nói mấy lời như vậy."

Dung Chính: "..." Đồ điên.

Anh chẳng buồn quan tâm đến cô nàng kia nữa, xoay người đi ngủ.

Cố Bán Hạ mới hút được nửa điếu, ghé vào vai anh hít một hơi: "Sao lúc nãy ấy ấy chân của anh lại linh hoạt vậy, anh Dung?"

Dung Chính không nhúc nhích, cô híp mắt nhìn kỹ thì thấy hô hấp của anh đều đều, sắc mặt bình thản, trong lòng cô thầm than, quả nhiên quan hệ xong thì người mệt vẫn là đàn ông, nhanh như vậy mà đã ngủ mất.

Cố Bán Hạ hút thuốc xong thì đi tắm, nằm xuống còn sờ soạng vào chân Dung Chính.

Cô đã nghĩ thật lâu, cảm thấy người mà mình gặp ở nhà hàng hôm đó chính là Dung Chính. Tuy cô không có học y nhưng mấy kiến thức bình thường vẫn phải biết, lấy trường hợp của Dung Chính sao mà có thể quỳ phía sau cô mà đụ tàn bạo như vậy được?

Ừm.

Nhưng Cố Bán Hạ cũng không phải kiểu người muốn tìm ra chân tướng cho bằng được, dù sao thì cô và Dung Chính chỉ đang thỏa mãn nhu cầu của nhau thôi.

...

Có lẽ do trận chiến đêm qua quá kịch liệt, sáng hôm sau cơn sốt của Cố Bán Hạ còn tệ hơn cả ngày hôm trước.

Buổi sáng cô dậy không nổi, đành tiếp tục xin nghỉ làm, thấy Dung Chính ngồi trên xe lăn bèn yếu ớt hỏi: "Anh Dung à, có phải anh bôi thuốc độc lên chỗ đó không? Không thì sao mới làm có một lần em đã thành ra như vậy?"

Dung Chính không để ý tới mấy câu nói nhăng nói cuội của cô: "Yên tâm mà nghỉ đi, đưa cho em cái gì thì em phải ăn luôn, sáng không ăn trừ 1 ngàn, trưa không ăn trừ 2 ngàn, tính vào lương trả em cuối tháng."

Cố Bán Hạ không hé răng, trùm chăn nhắm mắt ngủ.

Cô cứ bị bệnh liên tục nên Dung Chính không quấy rầy nữa, Cố Bán Hạ cũng muốn nhanh khỏe để đi làm, cả ngày hôm ấy cô thành thật nghỉ ngơi, buổi tối uống thuốc xong thì đi ngủ sớm, chờ đến sáng ngày thứ ba tỉnh lại thì sức khỏe đã hồi phục không ít.

Dung Chính muốn cô nghỉ thêm ngày nữa, Cố Bán Hạ nói không.

Vào văn phòng, Cố Bán Hạ phát hiện ly nước và đồ vật của mình đều không cánh mà bay, thay vào đó là ly nước cùng đồ vật xa lạ, cô hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Đồ của tôi đâu?"

Người kia cố tình kéo dài giọng: "Làm sao tôi biết được~"

Cố Bán Hạ cũng không tức, ngồi xuống luôn, người kia nhìn thoáng qua, cười trộm rồi cùng người bên cạnh xì xào gì đó.

Ngồi chưa được 10 phút đã có người tới gõ bàn: "Xin lỗi, đây là chỗ của tôi, mời cô đi chỗ khác."

Cô ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ ăn mặc sang chảnh đang mỉm cười với mình.

Cố Bán Hạ định nói gì đó, tầm mắt liếc ra phía sau cô ta liền thấy giám đốc đang đi vào văn phòng, vậy nên cô theo bà ta vào luôn.

Biết được mục đích của cô, giám đốc giải thích: "À, là thế này, bởi vì cô xin nghỉ hai ngày cho nên chưa kịp thông báo. Văn Dĩnh là đồng nghiệp mới tới, đã từng làm việc ở bên Mỹ, bằng cấp và kinh nghiệm đều cao. Trước tiên cô nhường chỗ của mình cho cô ấy đi, đúng lúc ở bộ phận chúng ta có người sắp từ chức, chờ người ta đi rồi cô chuyển qua đó ngồi."

Cố Bán Hạ nghe xong thì thấy nực cười, hỏi lại: "Vậy trong khoảng thời gian này tôi ngồi đâu?"

Giám đốc thấy đây cũng không phải việc gì to tát: "Bình thường vẫn chạy đơn như cơm bữa, công ty to như thế, cô muốn ngồi đâu cũng được, dù sao thì công ty ta cũng quản lý trên cơ sở nhân tính hóa."

Ha ha.

Cố Bán Hạ không phản bác một câu, chỉ chào rồi đi ra ngoài.

Tuy nói đây là bộ phận tiêu thụ nhưng cũng đâu thể chạy như trâu như chó suốt ngày ở bên ngoài? Gọi điện thoại, chuẩn bị tài liệu, cần bàn làm việc và máy tính thì làm kiểu gì bây giờ?

Ra khỏi văn phòng giám đốc, đa số mọi người đều mang tâm thế hóng drama.

"Đồng nghiệp ơi, xin lỗi nhé, tôi không biết đây vốn là chỗ của cô, nếu không cô cứ ngồi tiếp đi, tôi đi xem xem còn chỗ nào ngồi chắp vá được không." Văn Dĩnh tiến lên, giọng tha thiết hối lỗi, bộ dáng quan tâm săn sóc khiến người khác hùa theo ngay lập tức: "Chỗ của công ty chứ chẳng phải riêng ai, Văn Dĩnh cứ yên tâm ngồi đi."

Tiểu Yến sẽ chẳng bỏ qua cơ hội này: "Đúng rồi, cũng chẳng phải xếp hàng mà tuân theo thứ tự trước sau, ở công ty thì phải nghe theo sắp xếp, nếu ai đó không phục thì cứ việc rời đi, dù sao cũng chỉ là cái bình hoa."

Mọi người đều chờ Cố Bán Hạ bùng nổ, dù sao trưa hôm trước cô và Tiểu Yến đá xéo nhau căng vô cùng, bọn họ ngoại trừ làm việc cũng chẳng có thú vui gì để tiêu khiển, lúc này chỉ hận hai người kia không xông lên xé áo đánh nhau ngay lập tức.

Đáng tiếc thay, Cố Bán Hạ lông mày cũng không nhăn lấy một cái, thản nhiên nói: "Ừ, cũng đúng đấy nhỉ."

Tiểu Yến chuẩn bị một đống lời để khích bác, kết quả Cố Bán Hạ không đi theo kịch bản thông thường, những lời sắp ra đến miệng lại đành ngậm ngùi nuốt về.

Cố Bán Hạ không nói gì nữa, xách túi đi mất.

Cô không tức một tí nào cả, chỉ thấy buồn cười.

Lúc trước Trầm Hương thích đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đọc cùng, mỗi khi đến đoạn người phụ nữ phản diện độc ác cô đều thấy truyện viết hơi lố, vậy mà hiện tại gặp phải hết thảy, Cố Bán Hạ mới vỡ ra.

Trên đời mọi chuyện có khi còn máu cún hơn tiểu thuyết gấp nhiều lần.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top