Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kem Đá

---

Tổng giám đốc ngoại trừ văn phòng cao cấp ra còn có cả phòng nghỉ riêng, Cố Bán Hạ không ăn trưa, trực tiếp đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông oanh tạc inh ỏi, Cố Bán Hạ bị đánh thức, lười biếng mà sờ điện thoại.

"Xin chào?" Giọng nói lười nhác mang theo vẻ ngái ngủ.

Đầu dây bên kia không vui quát lớn: "Cố Bán Hạ, mọi người đều đang chờ cô để mở hội nghị thường kỳ hàng tháng, thế mà cô lại ngủ à? Cho cô 5 phút, nếu không có mặt thì dọn đồ cút đi cho tôi!"

Cố Bán Hạ bừng tỉnh, vội nói: "Sáng nay tôi xem thì không thấy hội nghị nào được sắp xếp."

"Sao lại gọi là hội nghị thường kỳ hàng tháng? Cố định một tháng một lần, kể cả trên bảng trắng không có, chẳng lẽ thông báo trên Wechat cô cũng không đọc à?!" Giám đốc rất tức giận, trực tiếp cúp máy.

Bộ phận kinh doanh có một nhóm Wechat, các trường hợp khẩn cấp và cuộc họp tạm thời đều sẽ được thông báo ở bên trong và tag @toàn bộ nhân viên, nhưng Cố Bán Hạ thấy nó quá ồn ào nên đã tắt thông báo và rất ít khi ấn vào xem.

Cô nhanh chóng vào Wechat để kiểm tra, quả nhiên có một thông báo về cuộc họp hàng tháng vào buổi sáng.

Không dám chậm trễ, trực tiếp xuống phòng hội nghị lớn ở tầng dưới.

Mọi người đã sớm đợi từ lâu, Cố Bán Hạ bỗng tiến vào trông có vẻ đột ngột.

"Cố Bán Hạ, mọi người cô gần 10 phút rồi đấy, mặt mũi của cô cũng lớn quá nhỉ?" Ập xuống đầu tiên là một câu mắng của giám đốc.

Cố Bán Hạ không kiêu không nịnh: "Tôi rất xin lỗi các vị đồng nghiệp."

Dứt lời, tìm chỗ ngồi.

Giám đốc vẫn bất mãn vô cùng: "Cô biết thời gian đối với người làm kinh doanh như chúng ta quý giá thế nào không? Đi làm không ở trong bộ phận mà chạy đi chỗ khác ngủ, cô là ai thế? Đến đây để nghỉ dưỡng à?"

Mọi người cười vang.

Cố Bán Hạ cùng lắm là một nhân viên mới đi làm, hội nghị không phải do cô chủ trì, cô có mặt hay vắng mặt đều chẳng quan trọng chút nào, cho nên cả bộ phận đều đang chờ cô á?

Chờ để thấy dáng vẻ xấu hổ chật vật của cô à?

Cố Bán Hạ giữ bình tĩnh, đợi mọi người cười xong mới nói: "Không đọc tin nhắn Wechat là lỗi của tôi, nhưng giám đốc à, hôm đồng nghiệp mới tới ấy chính bà là người nói công ty chúng ta quản lý dựa trên sự nhân tính hóa, bảo tôi tìm bất cứ vị trí nào trong công ty ngồi cũng được. Tại sao bây giờ lại chất vấn tôi không ngồi yên ở trong bộ phận? Hơn nữa, tôi làm tiêu thụ nên phải dành phần lớn thời gian ở bên ngoài, ai biết tôi đang bàn chuyện làm ăn hay đang ngủ chứ, phải chờ đến cuối tháng xem thành tích mới rõ, đây là luật bất thành văn do mọi người quy định, sao đến lượt tôi thì lại tiêu chuẩn kép?"

Có người đệm theo phản đối Cố Bán Hạ: "Làm nhân viên thì phải nghe theo cấp trên, cô bướng bỉnh như vậy thì làm cái gì nữa, sao không đi về đi? Thật cho rằng trên đời này ai cũng là ba mẹ mình à?"

Cố Bán Hạ nhìn cô ta: "Ồ, tôi nhớ cô, ngày đầu tiên tôi tới Dung thị làm việc, nghe thấy các cô nói buổi chiều không đi làm nên sẽ đi chèo thuyền nghỉ ngơi nửa ngày, tôi nhớ không lầm chứ?"

Đồng nghiệp nữ kia mặt tức khắc đỏ bừng, bên cạnh có người giải vây: "Một là một, hai là hai, chính cô làm lãng phí thời gian của mọi người, bây giờ còn lên mặt chỉ trích người khác à?"

Cố Bán Hạ mấp máy môi, gật đầu: "Hy vọng có một ngày nào đó gặp phải chuyện bất công, đồng nghiệp tốt của mọi người sẽ đứng ra thay mọi người nói chuyện."

"Rồi rồi, mọi người đều cùng làm việc với nhau, đừng cãi nhau nữa. Bán Hạ không có chỗ ngồi, suốt ngày ở bên ngoài làm việc, mệt mỏi quá nên phải nghỉ ngơi cũng là điều dễ hiểu." Văn Dĩnh nhìn như thể đang nói giúp Cố Bán Hạ, thực chất đang cho người khác đầu câu chuyện, ngay lập tức có người châm chọc hai câu: "Bàn chuyện làm ăn hay làm việc khác, ai biết được, hẳn là mệt mỏi quá mức."

Giọng điệu âm dương quái khí làm mọi người lại được phen cười vang.

Thấy cũng đủ rồi, giám đốc lúc này mới mở miệng: "Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc, làm sai thì phải chịu phê bình. Mở họp."

Lãnh đạo đã mở miệng, không ai nói gì nữa.

Cố Bán Hạ không thể không tức giận, nhưng tức thì có ích gì đâu, rõ ràng mấy người này đang kết bè kết phái bắt nạt cô. Chỉ là nhân viên trong bộ phận không thích cô, chắc hẳn là do nghe những lời đồn đại bên ngoài về cô đã đành, nhưng giám đốc thân là người lãnh đạo vậy mà lại công khai có ác cảm với cô, điều này làm người ta rất kinh ngạc.

Cố Bán Hạ kìm nén cảm xúc, vẻ mặt không chút lo sợ, cô đã phải trải qua hai mươi mấy năm bất công, cô có thể chịu đựng hơn bất kỳ ai khác

...

Hôm qua cô đã hẹn hôm nay ăn cơm cùng Tiền Đa Đa và Chu Mai.

Chu Mai không đi làm, là người rảnh rỗi nhưng lại tới muộn nhất. Nước da cô hồng hào và căng bóng, cô ấy giải thích: "Tao chọn quần áo cho anh ấy nên quên mất thời gian."

"Mày mua quần áo liệu anh ta có dám mặc về nhà không? Vợ anh ta có biết hay không?" Tiền Đa Đa rất khó hiểu.

Làm người thứ ba, quá khứ Chu Mai đã đi từ sợ hãi và xấu hổ tới thờ ơ và thản nhiên như bây giờ.

"Vợ anh ấy là nội trợ, mẹ anh và mẹ vợ sức khỏe đều không tốt, vợ anh phải chăm sóc cả hai bên, còn phải quan tâm tới con cái đang đi học, tâm trí đâu mà để ý anh ấy nữa, quần lót của anh ấy tao còn phải giặt đấy."

Cố Bán Hạ nghe xong không có phản ứng gì, cô không thể bình luận về Chu Mai, dù sao bản thân cô cũng chẳng phải thứ tốt lành, không có tư cách đi phán xét người khác.

"Mày có thai chưa?"

Cố Bán Hạ hỏi làm ánh mắt Chu Mai ảm đạm hơn: "Lúc trước có dính hai lần, hiện tại thì mãi vẫn không có."

Đề tài này có chút nhạy cảm và đau buồn, nhất thời mọi người không biết nói gì thêm, đúng lúc này điện thoại Tiền Đa Đa vang lên, cô ấy trả lời vài câu, sắc mặt thay đổi, lại nói tiếp vài câu nữa thì cô ấy cho địa chỉ nhà hàng với vẻ bất lực.

Cố Bán Hạ trêu chọc: "Tiền Đa Đa, ai muốn tới đây thế? Đừng nói là bạn trai mày nhé?"

Mặt Tiền Đa Đa đỏ bừng ngay tắp lự, lắp ba lắp bắp, mãi chẳng thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Vốn dĩ Cố Bán Hạ chỉ muốn ghẹo Tiền Đa Đa để làm dịu bầu không khí, ai ngờ cô nàng phản ứng kì cục làm cô không khỏi mở to mắt: "Không phải chứ, mày có bạn trai thật à?"

Hai người đang ép hỏi Tiền Đa Đa thì có người tới, Tiền Đa Đa thẹn thùng đứng lên, giận dỗi với người đó: "Đã bảo anh đừng đến mà..."

...

Đố mọi người biết bạn trai Tiền Đa Đa là ai ạ :>>> đội mũ nhanh nhanh kẻo bị bể đầu hehehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top