Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kem Đá

---

Cố Bán Hạ nhận hết đợt khoái cảm này đến đợt khoái cảm khác, đầu vang lên tiếng bùm bùm như củi đốt, ra một lần, cô không còn sức nữa, mềm oặt gác ở trên vai Dung Chính.

Lúc đạt cực khoái hang động co rút không ngừng, nhưng bởi vì ở tư thế nữ trên, hai người lại đang nép ở không gian có hạn, vậy nên vật cứng dù vừa bị co bóp vừa bị đẩy vẫn không hề tuột ra.

Dư vị dâng trào, dịch "yêu" trong huyệt điên cuồng tiết ra, chảy hết xuống đùi Dung Chính.

"Sướng không?"

Cố Bán Hạ không còn sức trả lời, dùng giọng mũi lười biếng "Ừm" một tiếng.

Dung Chính rất hài lòng, anh thích nhìn thấy dáng vẻ Cố Bán Hạ cao trào và mất khống chế dưới thân anh.

Anh đứng thẳng lên, vật cứng không mềm ra chút nào lại bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng.

Cố Bán Hạ không khỏi rên rỉ, nói: "Em không muốn làm nữa, em hơi mệt rồi."

"Em không mệt, giờ thì nằm bò ra chỗ cửa sổ sát đất đi."

Cố Bán Hạ ngước mắt: "Không ổn lắm đâu, đang ban ngày ban mặt."

Dung Chính muốn cái gì là kiên trì đòi bằng được, nhưng Cố Bán Hạ không động đậy, vậy nên anh vừa sờ vừa hôn, thân dưới không ngừng va chạm, không nhanh không sâu, lại chuyên tập trung tấn công vào chỗ thịt mềm mại, đem dục vọng rơi rớt của Cố Bán Hạ khơi dậy lần nữa.

Chờ đến khi cô rên rỉ đòi nhanh lên, Dung Chính bèn dừng lại, yêu cầu cô chổng mông ghé vào cửa sổ sát đất.

Cố Bán Hạ nào dám từ chối, vội vàng đứng dậy.

Khi dương vật rút ra khỏi cơ thể, cô nhịn không đươc ưm a một tiếng, khoái cảm đang có cũng bị kéo đi mất.

Cố Bán Hạ chưa bao giờ phát hiện mình lại đói khát như thế, dường như cô vô cùng mê đắm thân thể Dung Chính.

Cửa sổ sát đất là kính tráng thủy tinh, bên trong nhìn được ra bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn vào bên trong. Mặc dù như vậy, Cố Bán Hạ vẫn cảm thấy chỉ cần người ở tòa nhà đối diện nhìn qua là sẽ thấy bộ dạng trần truồng của cô.

Cô lo sợ, nhưng càng thấy phấn khích hơn, dưới thân lại ướt đẫm.

"Nhếch mông lên." Dung Chính vỗ mông cô.

Cố Bán Hạ hạ thấp nửa thân trên, nâng mông lên cao.

"Cao hơn một tí."

Cố Bán Hạ lại nâng cao thêm một chút.

"Cao hơn nữa." Dung Chính véo mông cô luôn.

Cố Bán Hạ không vui: "Sao anh phiền thế, chân em dài như này chẳng lẽ chổng mông lên trần nhà à? Kể cả em có nâng mông chạm trần nhà thật, chỗ đó của anh có dài được như thế không vậy?"

Vừa dứt lời, Dung Chính đã hung hăng đi vào, Cố Bán Hạ đau đớn kêu rên.

"Vẫn còn mạnh mồm, làm em một trận cho em ngoan ngoãn." Anh nắm lấy eo cô, chịch như điên.

Cố Bán Hạ vừa đau vừa sướng, kêu oang oang vì bị ấn trên cửa sổ sát đất làm.

Cô thấy không phải Dung Chính nghĩ tư thế cô không đúng, anh chỉ muốn phạt cô mà thôi.

Cảm giác vào từ phía sau không quá giống vào từ phía trước. Từ phía sau đi vào càng sâu, đâm ác liệt thì dễ bị đau hơn, mà vào từ phía trước ngoại trừ bị đau lúc đầu, vào càng sâu chơi càng mạnh bạo lại càng sướng.

Cho nên Dung Chính làm bừa như vậy, Cố Bán Hạ sắp khóc tới nơi, cầu xin anh: "Tổng giám đốc Dung, anh chậm một chút..." Giọng nói đứt quãng.

"Thích bị tôi làm không?"

"Em thích... Nhẹ một chút..."

Dung Chính khom người dán vào lưng cô: "Cố Bán Hạ, sao em không thẹn thùng nữa?" Động tác của anh đột nhiên thong thả, cũng không cắm vào trong, rút ra hơn phân nửa, chỉ để lại quy đầu chậm rãi di chuyển.

Cố Bán Hạ bị anh làm cho ngứa ngáy khắp người, khao khát anh cho vào hết, vì thế cô chủ động rút ra, kiên nhẫn trả lời: "Trước kia là thiếu nữ bây giờ là thiếu phụ, tự nhiên phải khác."

"Thiếu phụ? Kết hôn rồi mới gọi là thiếu phụ." Dung Chính liếm tai Cố Bán Hạ: "Cố Bán Hạ, em kết hôn chưa? Hay là em muốn cưới tôi?"

Cố Bán Hạ chẳng nghĩ cái gì cả, chỉ muốn làm tình. Nhưng nhỡ Dung Chính lại ép cô bằng được, thậm chí hành hạ cô tiếp, vì vậy thái độ cô có lệ: "Muốn muốn muốn, muốn cưới anh."

"Vậy thì cưới." Dung Chính ưỡn người, lấp đầy cô.

Cố Bán Hạ không nhịn được kêu lên dâm đãng, mông nhếch lên cao: "Đừng sâu như vậy, em thấy hơi đau..."

Dung Chính không nghe, anh muốn cắm thật sâu, làm cô đau đớn, như vậy cô mới luôn nhớ kỹ anh, nghĩ về anh.

Anh tát vào mông Cố Bán Hạ thật mạnh làm cô kêu lên điên cuồng, nhưng cô cố gắng không kêu to quá, sợ người bên ngoài nghe thấy, bộ dáng nín nhịn ấy đặc biệt quyến rũ.

Anh nhéo cằm cô, ngậm lấy cánh môi, nuốt tiếng kêu vào trong bụng.

Một cuộc yêu nữa lại kết thúc, Cố Bán Hạ xém chút nữa quỳ trên mặt đất, Dung Chính xách cô lên, xách như xách gà ném lên ghế sô pha.

Cố Bán Hạ đang nằm trần truồng, nhìn Dung Chính bước nhẹ như bay, cô bất lực hỏi: "Anh Dung à, sao chân của anh lúc như bị liệt, lúc thì nhanh nhẹn hơn cả em thế?"

Cô nói xong, nhìn Dung Chính bước tới mặc quần vào, đi tiếp vài bước tới xe lăn bên cạnh, chống lên tay vịn của xe lăn, vẻ mặt đau đớn, thân mình từ từ ngồi xuống, động tác vừa thong thả vừa cứng đờ, mãi mới ngồi xuống thành công, đôi mày nhíu chặt giờ mới chậm rãi giãn ra, anh còn thở phào nhẹ nhõm: "Sao lại như vậy được, chân tôi đứng vài phút là đau, đứng lên ngồi xuống cũng rất khó chịu."

Cố Bán Hạ nhìn mà sửng sốt.

Sao anh ta lại biến thành bộ dáng vẫn đang trị liệu, không tiện đi đứng thế? Rõ ràng vừa rồi đứng sau đụ cô hơn nửa tiếng, rồi cái kẻ vừa mới đi như bay là quỷ à?

Cố Bán Hạ gãi đầu, thật khó hiểu.

Dung Chính kéo ngăn kéo ra, tìm tìm, hỏi: "Em cầm xì gà à?"

"Không có nha." Cố Bán Hạ chết không thừa nhận.

"Vậy sao." Dung Chính nhướng mày, lại ở ngăn kéo khác sờ sờ, lấy ra bao thuốc lá, động tác điêu luyện tự nhiên châm lửa hút.

Cố Bán Hạ nhìn thẳng: "Không phải anh bảo anh không hút thuốc hả?"

Dung Chính nhàn nhã dựa vào xe lăn, dáng vẻ hút thuốc vừa đẹp trai vừa phóng khoáng, Cố Bán Hạ xem mà quên luôn truy hỏi.

Thấy cô nhìn chằm chằm mình như thế, Dung Chính nhả khói về phía cô: "Tôi đẹp trai không?"

"Đẹp trai, đẹp đến mức em không khép được miệng." Cái diện mạo này của Dung Chính, hẳn là từ nhỏ được người khác khen nhiều lắm rồi. Nhưng Cố Bán Hạ không phải người khác, năm đó cô liếc cũng không liếc anh một cái, còn nói nhìn anh thật bình thường.

Cố Bán Hạ cười hì hì, nũng nịu hỏi anh: "Anh Dung này, em có xinh không?"

"Bình thường."

Ha ha, nhàm chán, đồ tồi rút chim vô tình.

Cố Bán Hạ bò dậy mặc quần áo, nhân lúc Dung Chính không chú ý sờ vào điếu thuốc của anh, nhìn bao thuốc, ở trong lòng tiếp tục mắng anh là đồ con chó, thế mà lại hút loại thuốc quý như này.

Ngu ngốc*! Bắn chết!

*Raw là Bát ca [八嘎]: 八嘎 là phiên âm của từ "hươu đỏ"「馬鹿」trong tiếng Nhật, được viết lần lượt là ばか và バカ. Ba cách phát âm đều là baka, nghĩa của nó thường được sử dụng để diễn đạt sự ngu ngốc, ngốc nghếch.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top